Buổi tối khi nấu cơm, Thư Lưu Y vẫn rầu rĩ không vui, lấy sạn chọc chọc thức ăn trong nồi, trong lòng không yên.
Ai, khẳng định là tiếng tăm phong lưu lãng tử của hắn trong chốn giang hồ khiến cho Thu Phượng Vũ thành kiến rất sâu với hắn, nhưng loại chuyện này lại thật sự rất khó giải thích rõ ràng cùng Thu Phượng Vũ, hơn nữa nam nhân cũng chưa chắc nhẫn nại nghe hắn nói. Thật vất vả mới từng bước tiếp cận nội tâm Thu Phượng Vũ, khiến Thu Phượng Vũ thay đổi thái độ với hắn, tuyệt không thể bỏ dở nửa chừng……
Thu Phượng Vũ đứng ngoài cửa phòng bếp, nhìn vào, thấy được sườn mặt của Thư Lưu Y bên giàn bếp.
Y cũng không biết mình sao lại tâm huyết dâng trào chạy đến phòng bếp. Trước khi luyện khí, y vài lần nhớ tới những lời ban ngày Thư Lưu Y nói, chỉ cảm thấy tâm thần không yên, không thể tĩnh tâm nhập định, liền ra nội thất, vốn chỉ muốn tùy ý đi dạo bình phục tâm tình, chân cũng không tự chủ theo mùi khói dầu phiêu tán trong gió mà đến phòng bếp.
Cho dù thân ở phòng bếp tràn ngập dầu khói, trong tay cầm sạn, động tác của Thư Lưu Y vẫn tao nhã tiêu sái, như đặt mình trong thính đường hoa lệ, đang múa bút vẽ tranh, chỉ có mày hơi hơi nhăn lại, rõ ràng đang thất thần……
Thu Phượng Vũ ở ngoài cửa nhìn, không khỏi cũng xuất thần, thình lình nghe Thư Lưu Y hô nhỏ ra tiếng ──
“Làm sao vậy?” Thu Phượng Vũ không cần nghĩ ngợi phiêu thân đến gần.
“A?” Mu bàn tay bị dầu cải bắn lên, nhanh chóng nhìn đến Thu Phượng Vũ, Thư Lưu Y ngạc nhiên nói: “Thu chưởng môn, ngươi sao lại đến đây?” Nam nhân này luôn là xiêm y tuyết trắng, không nhiễm bụi trần, chạy đến trù phòng lôi thôi đầy dầu mỡ làm gì chứ?
Thu Phượng Vũ đã thấy rõ Thư Lưu Y chỉ là trên mu bàn tay bị dầu văng bỏng tạo thành một một cái bọt nước nhỏ, cũng phát giác mình vừa rồi có chút quá khẩn trương, khụ một tiếng, hờ hững nói: “Ta đang tản bộ.” Hai tay chắp sau lưng, nhanh xoay người rời đi.
Tản bộ lại đến tận trù phòng? Thư Lưu Y buồn cười, lại nhịn không được liên tục lắc đầu ── Thu Phượng Vũ rõ ràng là để ý hắn, nếu không cũng sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới nơi này, nghe được hắn hô đau liền lập tức lo lắng vọt vào, nhưng trong lòng nam nhân, đại khái cũng không nguyện thừa nhận sự thật này……
_ _
Bảy tháng bảy, đêm như nước.
Trên dưới tổng đường Côn Luân phái vẫn quạnh quẽ như thường, không có nửa điểm không khí của đêm thất tịch, ngược lại trong Vô Hương viện ánh nến lấp lóe chớp động.
“Thả thêm vài chiếc đèn, mới giống qua lễ.” Thư Lưu Y ngồi bên hồ ôn tuyền, lần lượt thả vào trong hồ hơn mười chiếc đèn hoa sen do chính mình dán ra.
Cánh hoa sen trắng noãn, chứa đựng nến đỏ đung đưa, chầm chậm trôi đến chỗ sâu trong bích hồ, trăng sao trời đêm tỏa sáng, chiếu rọi quang ảnh của liên đăng trên mặt hồ trôi nổi dập dờn, tựa như ảo mộng.
Thư Lưu Y cầm lấy chiếc đèn cuối cùng, quay đầu cười với tuyết y nhân khoanh tay đứng thẳng phía sau. “Thu chưởng môn, ngươi muốn đến thả một chiếc hay không?”
Thu Phượng Vũ lạnh nhạt lắc lắc đầu.
Thư Lưu Y thất vọng thở dài, từ ngày đó sau khi tâm sự dưới tàng cây, Thu Phượng Vũ vẫn ôn hoà với hắn, mặc dù không xa lánh, nhưng cũng tựa hồ nổi lên tâm đề phòng, không cho hắn lại bước vào. Thư Lưu Y vì thế phiền não hết mấy ngày, ăn cơm, đi ngủ, đều suy ngẫm nên làm cách nào mau chóng phá vỡ cục diện.
Vừa vặn hôm nay thất tịch, hắn cố ý dậy thật sớm, hưng trí bừng bừng làm hơn mười chiếc đèn hoa sen, vào đêm mất hết một phen lời lẽ, mới mời được Thu Phượng Vũ đến bên hồ thả hoa đăng, nhưng mà xem tình hình trước mắt, Thu Phượng Vũ hiển nhiên không hề hứng thú với cái này.
Một tia thương cảm ập lên mặt Thư Lưu Y, hắn thả chiếc đèn hoa sen cuối cùng xuống nước, nhìn liên đăng chậm rì rì trôi xa, nhẹ giọng thì thào lẩm bẩm: “Nghe nói vào đêm thất tịch, chỉ cần viết tên của ý trung nhân lên đèn hoa sen, tâm nguyện liền có thể trở thành sự thật, cũng không biết là thật hay giả…… Ha ha……”
Hắn cười nhẹ vài tiếng, nâng hai vai cô đơn, đứng dậy rời khỏi bờ hồ ôn tuyền.
Hai mắt Thu Phượng Vũ dưới ánh trăng thanh lãnh càng lộ vẻ thâm trầm, từ bóng lưng đã xa của Thư Lưu Y chuyển hướng mặt hồ ── những đèn hoa sen này trôi theo dòng nước, đã đến giữa hồ, ánh nến lấm tấm, mỏng manh tựa như tinh quang đom đóm.
Y triển động thân hình, mũi chân điểm nhẹ vài cái trên mặt nước, nhẹ tựa chim hồng(1), lướt tới chỗ sâu trong bích hồ, dương tay áo cuốn lên một ngọn liên đăng.
Trên cánh hoa sen tận cùng bên trong, quả nhiên viết hai chữ cực nhỏ ── Phượng Vũ.
Phượng Vũ? Phượng Vũ! Phượng Vũ?! Y khiếp sợ, kế tiếp khó có thể tin, mạnh quay đầu, chuyển xem chiếc đèn hoa sen khác, mỗi một chiếc, đều là giống nhau viết hai chữ Phượng Vũ.
Vì sao? Không phải là tên của Nhung Khiên Kỳ, thế nhưng là y!
Thu Phượng Vũ phất tay áo, đánh tan ánh trăng rọi khắp mặt hồ, tóc đen tung bay, tâm đã loạn.
Trong phòng ánh nến u ám, Thư Lưu Y nằm trên giường, lo lắng xuất thần.
“Phanh!” Cửa phòng khép hờ chợt bị đẩy ra, tay Thu Phượng Vũ nâng một ngọn liên đăng, chậm rãi đi vào. Nến ở tim sen đã sắp cháy hết, chỉ còn một chút lửa đỏ yếu ớt sắp tắt còn đang giãy dụa nhấp nháy, chiếu lên mặt Thu Phượng Vũ.
Khuôn mặt chất phác, ánh mắt phức tạp.
Thư Lưu Y hít một hơi dài, ngồi dậy, đối diện Thu Phượng Vũ một lúc lâu, chung quy địch không lại khí thế của nam nhân, chột dạ cúi đầu, thấp giọng nghiêm nghị nói: “Ngươi đều thấy được……”
Thu Phượng Vũ không lên tiếng, hạ mắt chăm chú nhìn liên đăng đã tắt lửa, tựa hồ đang tự hỏi một thiên cổ nan đề, hồi lâu, cuối cùng dùng thanh âm thanh hàn lạnh lùng giống như trước kia chậm rãi nói: “Ngươi đêm nay bảo ta xem ngươi thả đèn, là muốn ta nhìn cái này.”
Dụng ý bị nhìn thấu, Thư Lưu Y gật đầu, tươi cười chua sót, giữa hắn và Thu Phượng Vũ, có thể nói chỉ cách một sợi chỉ mỏng, Thư Lưu Y mấy ngày nay nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định được ăn cả ngã về không, đâm thủng tầng chướng ngại này, không cho Thu Phượng Vũ lại lảng tránh.
“Vì sao?” Thu Phượng Vũ ánh mắt bỗng nhiên trở nên vô cùng sắc bén lãnh liệt, như hàn kiếm vô hình đâm thẳng Thư Lưu Y, “Người ngươi thích, không phải Nhung Khiên Kỳ sao?”
“Trước đây đúng là vậy. Nhưng nếu hắn đã thành thân, ta và hắn, từ nay về sau chỉ là bằng hữu bình thường, ta cũng sẽ không đi phá hoại tình nghĩa vợ chồng hắn.” Thư Lưu Y không muốn đàm luận nhiều về Nhung Khiên Kỳ, bình tĩnh nhìn Thu Phượng Vũ, ôn nhu nói: “Thu chưởng môn, bất luận ngươi tin hay không, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, đã ái mộ ngươi rồi……”
“Câm miệng!” Quát mắng thấp trầm lẫn theo tức giận cắt ngang lời Thư Lưu Y chưa nói hết, thân ảnh Thu Phượng Vũ nhoáng lên, một ngón tay đã ấn lên mi tâm Thư Lưu Y, đăng hỏa chiếu rọi xuống, ngón tay y thon dài hữu lực, dường như phiếm một tầng màu vàng nhạt.
“Thư Lưu Y, đừng ép ta ra tay giết ngươi.” Từng chữ từng nét cảnh cáo, thanh sắc nghiêm ngặt.
Thư Lưu Y ngược lại nở nụ cười, mặt mày đau thương hé ra thâm tình vô hạn, “Là Lưu Y sai, không nên làm cho Thu chưởng môn khó xử, ngươi liền động thủ đi, có thể chết trong tay người mình yêu, ta chết cũng không hối hận.”
Hắn khụ hai tiếng, nhắm mắt lại, tai nghe tiếng hít thở của nam nhân dần dần trầm trọng, hai tay Thư Lưu Y ở trong tay áo nắm chặt thành quyền, lòng bàn tay ẩm ướt, toát mồ hôi lạnh.
Hắn đang cược, Thu Phượng Vũ sẽ không thật sự lấy mạng hắn.
Cảm giác áp bách mi tâm đột nhiên biến mất, trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm kiềm chế của Thu Phượng Vũ: “Trời sáng liền đi cho ta! Đừng để ta thấy ngươi nữa!”
Hắn biết, Thu Phượng Vũ cũng không phải hoàn toàn vô tình với hắn, Thư Lưu Y vui sướng mở to mắt, thấy Thu Phượng Vũ đã xoay người muốn đi, hắn vội vàng vươn tay, dùng sức kéo lấy ống tay áo nam nhân, “Thu chưởng môn, ngươi cũng có cảm giác với ta, có phải không? Cần gì cấp bách đuổi ta đi!”
Thu Phượng Vũ nổi giận quát: “Buông tay! A?!”
Thư Lưu Y không những không buông ra, ngược lại được một tấc muốn tiến một thước ôm chặt lấy y, thừa dịp Thu Phượng Vũ kinh ngạc vạn phần, hôn lên môi nam nhân.
“Ầm” một tiếng, tiếng xương sườn vỡ vụn giòn vang làm người ta nghe thấy mà ê cả răng.
Thư Lưu Y ngửa mặt té ngã trên đất, nhịn đau, nhìn mắt đen phẫn nộ của Thu Phượng Vũ, gian nan mỉm cười: “Ta chỉ là thích ngươi, thật sự, thích……”
Trước khi ngất, hắn nhìn thấy, tức giận trong mắt Thu Phượng Vũ, bị càng ngày càng nhiều khó hiểu cùng mê võng chôn vùi……
_ _
Cánh sen tuyết trắng trong lòng bàn tay lẳng lặng nở rộ, hai chữ cực nhỏ chính giữa hết sức rõ ràng, Thu Phượng Vũ nhìn hồi lâu, chậm rãi đem tầm mắt chuyển đến trên giường.
Thư Lưu Y nằm ngửa, hôn mê chưa tỉnh, chỗ bị thương đã được Thu Phượng Vũ tìm đại phu đến băng bó thỏa đáng, mặt và môi hắn đều trắng bệch một mảnh, không chút huyết sắc.
Vô thức, Thu Phượng Vũ đi đến bên giường, đưa tay khẽ vuốt vài sợi tóc trên trán đẫm mồ hôi của Thư Lưu Y ── nỗi khổ trong lòng càng sâu. Nụ hôn đột ngột trước đó, khiến y quá mức khiếp sợ, chờ đến lúc y ý thức được, tay y đã đánh gãy xương sườn Thư Lưu Y.
May mắn y cuối cùng kịp thời thu chưởng, bằng không Thư Lưu Y nhất định chết, nghĩ đến người trước mắt thiếu một bước đi vào Quỷ Môn quan, Thu Phượng Vũ lại có chút sợ hãi.
Y thừa nhận, chính mình bất tri bất giác, quả thật đã quen cảm giác có Thư Lưu Y làm bạn, cho nên biết rõ Thư Lưu Y thương thế đã khỏi, y cũng không gấp đuổi Thư Lưu Y đi. Chính là ngày đó, lời nói kia, vẻ mặt kia của Thư Lưu Y, phảng phất đều là biểu đạt cho y, làm y lâm vào mê loạn.
Thanh niên phong lưu danh mãn giang hồ này, chẳng lẽ thật sự đang bày tỏ ái mộ với y, hay là đang trêu đùa y? Nhưng nếu chẳng qua chỉ là hứng khởi nhất thời, Thư Lưu Y vì sao còn muốn liều chết đến hôn y?
Thu Phượng Vũ đột nhiên phát hiện, mình kỳ thật vẫn chưa hiểu biết Thư Lưu Y bao nhiêu, ánh mắt y lưu chuyển, bỗng nhiên thu hồi tay, xoay người ra khỏi phòng Thư Lưu Y.
_ _
Thư Lưu Y có thể lần nữa xuống giường đi lại, đã là một tháng sau. Xương sườn bị đánh gãy kia mặc dù đã liền lại, ngực vẫn thường thường ẩn ẩn đau.
Từ lần bị thương tới nay, Thu Phượng Vũ không có xuất hiện trước mặt hắn, chỉ có ách phó kia chăm sóc hắn thuốc thang cơm áo, khiến Thư Lưu Y vô cùng mất mát.
Chỉ trách mình đêm đó quá nôn nóng xúc động, lại sai lầm mà đem đường đường võ lâm chí tôn xem như những tình nhân trước đây mà đối đãi, kết quả chọc giận Thu Phượng Vũ. Hắn hiện tại cũng chỉ có thể tự an ủi ── tốt xấu hắn không bị đuổi khỏi Vô Hương viện, sự tình chung quy còn có thể xoay chuyển, coi như là từ chỗ chết tìm được đường sống đi.
Trong viện gió thổi lá rơi, thượng tuần(2) tháng tám, đã mang chút ý lạnh mùa thu, Thư Lưu Y dựa lên đại thụ, chậm rãi ngồi xuống đất, sau đó ngẩn người.
Trong tầm mắt, đột nhiên hiện ra một bạch ảnh. Nhìn rõ đúng là Thu Phượng Vũ một tháng không gặp, hắn vừa mừng vừa sợ, đứng lên vừa định chào hỏi, đã thấy sau lưng Thu Phượng Vũ còn có một hắc y nữ tử cao gầy đi sát theo sau, chính là vị Quản sư tỷ kia.
Biểu tình sư đồ hai người lạnh lùng y hệt nhau, Thư Lưu Y không khỏi lo sợ bất an.
Ánh mắt Thu Phượng Vũ chuyển đến trên người Thư Lưu Y, nhàn nhạt phân phó nữ tử kia: “Đan Phong, đọc cho hắn nghe.”
“Vâng.” Trong tay Quản sư tỷ cầm quyển sổ mỏng tương sự sổ sách, mở ra vừa đọc vài câu, Thư Lưu Y liền thay đổi sắc mặt.
Ghi chép trên sổ, lại toàn là chuyện phong lưu mấy năm qua của hắn.
“…… Hai mươi tuế thu, đến hội thơ Động Đình hồ, lấy văn kết bạn, kết giao tân khoa thám hoa Ngu Ngọc Lang, ở lại Ngu phủ bốn tháng, sau Ngu thám hoa nghênh thú con gái Khổng học sĩ, liền rời Ngu phủ. Xuân năm sau, ngẫu ngộ đường chủ Tùy Đường của Phong Lôi Ngũ Hành đường, dây dưa suốt hai tháng, bị Phong Lôi chưởng của Tùy Đường gây thương tích, cuối cùng được vào ở Ngũ Hành đường dưỡng thương……”
Thư Lưu Y khuôn mặt tuấn tú ngũ sắc tạp trần, này đều là chuyện cũ bấy nhiêu năm trước, nhưng lại để cho người ta tìm ra, còn ở trước mặt Thu Phượng Vũ đọc lớn tiếng như thế. Nhìn thấy một tia chế giễu lạnh nhạt đã lâu không thấy từ sâu trong mắt đen của nam nhân hiện lên, Thư Lưu Y thật sự nóng nảy.
“Đừng đọc nữa!” Nếu không phải thương thế vừa mới khỏi, hắn đã sớm nhào lên đoạt đi quyển sổ ghi nợ phong lưu kia.
Quản Đan Phong căn bản không để ý hắn, lật qua một trang, diện vô biểu tình đọc tiếp: “Cuối năm, Tùy đường chủ thành thân. Lập tức đi Lạc Dương ngắm mẫu đơn, quen biết đại lão bản Cảnh Ngã Phi của hiệu Thái Nguyên trạm Giao Tử ở Thục Trung, biết Cảnh đại tiên sinh thích ngọc cầm, dâng tặng đàn ngọc Cửu tiêu gia truyền của Thư gia, cùng Cảnh Ngã Phi trở về Thục Trung, một năm sau, Cảnh Ngã Phi cưới vợ.”
“Mùa đông cùng năm, đến tiệc rượu ở Bình Giang phủ doãn, tương ngộ ái tử Mạo Họa Nam của Trung thư thị lang, tốn thời gian nửa tháng điêu khắc cho Mạo tiểu công tử một bức tượng ngọc chân thân, giành được niềm vui của người, ra vào có đôi hơn nửa năm, Mạo tiểu công tử phụng mệnh cha mẹ thành hôn.”
Sách lật tới tờ cuối cùng. “Mùa hạ năm ngoái, du ngoạn thuyền hoa Tần Hoài, vô ý lật thuyền, cứu bốn ca cơ bị chìm dưới nước, cũng kết bạn một đệ tử Côn Luân cùng nhảy xuống nước cứu người ……” Quản Đan Phong bỗng nhiên ngừng lời, do dự một chút, nói với Thu Phượng Vũ: “Là Nhung sư huynh.”
“Phía sau, không cần đọc nữa, đốt đi!” Thu Phượng Vũ ngữ khí băng hàn thấu xương. “Đan Phong, ngươi đi xuống.”
Quản Đan Phong cung kính rời khỏi Vô Hương viện.
Thu Phượng Vũ chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn từ đầu đến chân Thư Lưu Y, không nói một lời.
Thư Lưu Y ngay cả cười khổ cũng cười không nổi, hắn quả thật không ngờ được Thu Phượng Vũ lại phái người tra nhất thanh nhị sở nội tình ngày xưa của hắn, lúc này, hắn e rằng thật sự bị đuổi khỏi cửa.
Nhưng mà có chút lời, vô luận Thu Phượng Vũ nguyện tin hay không, Thư Lưu Y vẫn quyết định phải nói.
“Này đều không sai. Kết giao đối đãi với mỗi người bọn họ, ta đều là toàn tâm toàn ý, cũng như hiện nay ta đối với ngươi.” Nghe được Thu Phượng Vũ cười lạnh một tiếng, Thư Lưu Y chỉ đành gạt bỏ tia cười khó thể hiểu nổi.
“Ngươi cảm thấy ta yêu hết người này tới người khác, cho rằng ta chỉ là gặp dịp thì chơi phải không? Ngươi cũng thấy đấy, mỗi lần đều là bọn họ muốn thành thân, ta ngoại trừ rời đi, có thể làm cái gì?”
“Chẳng lẽ muốn ta đại náo hỉ đường cướp tân lang, hay là học theo mấy oán nữ bị chồng ruồng bỏ kia đi khắp nơi tìm người kể khổ, khóc sướt mướt cả đời? Lưỡng tình tương duyệt quý ở hiểu nhau, nếu đã không hợp, ta cũng sẽ không miễn cưỡng, chỉ có thể tự cầu tri kỷ.”
Thu Phượng Vũ ánh mắt rất lạnh, nhưng không có phản bác.
Thư Lưu Y suy đoán tâm tư nam nhân, thấp giọng nói tiếp: “Ta quả thật biết bơi, việc bị chìm trong nước là ta lừa ngươi, nhưng nếu không làm như vậy, ta sẽ không có cơ hội tiếp cận ngươi.”
“Vậy thật là làm khó ngươi.” Thu Phượng Vũ cũng không ngu dốt, chỉ là nhiều năm qua đã không còn ai dám giở thủ đoạn trước mặt y, các môn hạ đệ tử càng tôn kính y, dần dà, y cũng tự cho rằng trong thiên hạ không có người dám can đảm lừa gạt mình, ai ngờ lại gặp phải tên phong lưu Thư Lưu Y bị sắc làm mờ mắt này……
Y hút một hơi dài, mạnh áp chế cảm xúc quái dị khó nói rõ trong lòng, lạnh giọng nói: “Một chưởng kia, ngươi cũng là cố ý bị ta đả thương. Thư Lưu Y, ngươi chắc chắn như vậy, xác định ta sẽ không giết ngươi?”
Thư Lưu Y biết rõ Thu Phượng Vũ bề ngoài nhìn như bình tĩnh, trong lòng nhất định tức giận không nhẹ, bèn cẩn thận nói: “Thu chưởng môn là thế ngoại cao nhân, sẽ không lạm sát kẻ vô tội, sẽ không thật sự khi dễ vãn sinh hậu bối ta đây.”
Hắn vừa nói vừa thử tiến lên hai bước về phía Thu Phượng Vũ, phát giác mắt nam nhân trầm hắc, nhưng không lộ ra chán ghét, hắn bình tâm, lớn gan cầm tay Thu Phượng Vũ.
Như trong dự liệu của hắn, Thu Phượng Vũ không có vẩy tay hắn ra, chỉ là đồng tử hơi hơi co rút lại, quanh thân sát khí bốn phía, cả người phảng phất như trong nháy mắt biến thành một thanh lợi kiếm không vỏ phủ kín băng tuyết.
Nam nhân mở miệng, trầm thấp hơn trước kia, từng chữ lạnh như băng sương tuyết châu, làm cho màng tai Thư Lưu Y đau nhói. “Thư Lưu Y, ngươi có biết mình đang làm gì không?”
“Ta biết.” Thư Lưu Y hít sâu, tràn ra nụ cười ôn nhu động lòng người nhất, tay nắm bàn tay Thu Phượng Vũ cũng tăng thêm lực đạo, “Ta đối với ngươi chỉ có kính trọng quý mến, tuyệt không có ý khinh nhờn. Ngươi có thể lại tin ta một lần không?”
Hắn nhìn chằm chằm hai mắt Thu Phượng Vũ, nhưng ánh mắt đối phương càng lúc càng thâm trầm, giống như hàn đàm vực sâu khó có thể thấy đáy, Thư Lưu Y cũng đoán không ra Thu Phượng Vũ giờ phút này đến tột cùng suy nghĩ cái gì, hắn bất tri bất giác nín thở, như tên tù phạm nơm nớp lo sợ đang chờ đợi xử trí cuối cùng.
Hắn cảm giác đợi hồi lâu, cuối cùng nghe được Thu Phượng Vũ lạnh lùng nói: “Những lời này, ngươi đã nói quá với bao nhiêu người? Hở!”
Đầu ngón tay nam nhân khẽ bắn, đánh văng tay Thư Lưu Y, xoay người nhìn trời xa.
Nguyên lai Thu Phượng Vũ vẫn đang rối rắm lịch sử phong lưu trước đây của hắn, Thư Lưu Y ngược lại thật nhẹ nhàng thở ra, ôn nhu nói: “Chỉ cần ngươi đồng ý, từ nay về sau, ta đều chỉ là Lưu Y của một mình ngươi, trừ phi ngươi ngày sau có nữ tử ngưỡng mộ trong lòng, muốn cưới vợ sinh con, không cần đến ta nữa……”
Lời yêu thương liên tục thế này trước giờ hắn am hiểu nhất, nói đến cuối lại ảm đạm đau buồn, có vẻ cực vì u oán đáng thương.
Thu Phượng Vũ lần này trầm mặc lâu hơn, mới chậm chạp quay đầu lại, chăm chú nhìn Thư Lưu Y, bỗng nhiên cười, cơ thịt trên mặt vẫn cứng ngắc như trước, vô cùng kỳ lạ, “Ta dung mạo xấu xí, chẳng lẽ ngươi cũng không để ý?”
Thư Lưu Y âm thầm lắc đầu, Thu Phượng Vũ này thế nhưng cho rằng nhân bì diện cụ kia vẫn chưa lộ ra, còn lấy đến thử hắn? Hắn Thư Lưu Y từ mười sáu tuổi đã lăn lộn trong đống mỹ nam, làm sao mà nhìn nhầm. Hắn chỉ cảm thấy buồn cười, trên mặt lại không mảy may để lộ, nghiêm mặt nói: “Đẹp xấu chẳng qua là tầng da. Ta thích chính là con người Thu chưởng môn ngươi.”
“Ngươi thật sự nghĩ như vậy?” Thu Phượng Vũ hỏi vô cùng chậm, vô cùng thận trọng.
“Lưu Y tuyệt không nói dối.” Khi nói lời này, Thư Lưu Y lơ đãng bắt được tiếu ý thấp thoáng trong ánh mắt Thu Phượng Vũ.
“Được, ta tin ngươi. Nhưng ngày sau, ngươi cũng đừng hối hận.” Thu Phượng Vũ đạm nhiên cười.
_ _
Dùng vui sướng và đắc ý hình dung tâm tình Thư Lưu Y mấy ngày sau là cực kỳ thỏa đáng. Vì rèn sắt khi còn nóng, để cho Thu Phượng Vũ càng thêm yên lòng, Thư Lưu Y mấy ngày nay dùng hết bản lĩnh ôn nhu khắp toàn thân, ngoài miệng càng giống như bôi mật, dâng hết ân cần cho Thu Phượng Vũ.
Thu Phượng Vũ mới đầu còn có chút xấu hổ với mấy lời ngon ngọt của hắn, nhưng nghe nhiều cũng liền tập thành thói quen, trong ánh mắt nhìn Thư Lưu Y thậm chí mang theo một chút vui sướng nhàn nhạt.
Thư Lưu Y biết, lòng Thu Phượng Vũ đã hoàn toàn mở ra với hắn, bước tiếp theo, hắn muốn cả người Thu Phượng Vũ đều thuộc về hắn, nam nhân lạnh như băng này, đến trên giường, không biết sẽ là một phen phong tình thế nào?
Hắn càng muốn, dục hỏa càng mạnh, bèn vào đêm Trung thu, xuống bếp làm một bàn món ngon, dọn đến trong phòng Thu Phượng Vũ.
Đây là lần đầu tiến hắn vào phòng Thu Phượng Vũ. Bài trí trong phòng đơn giản như trong tưởng tượng của hắn, ngoại trừ tủ gỗ, chỉ có một cái giường lớn, một trường tháp để ngồi luyện khí, một chiếc bàn thấp nhỏ, vài cái đệm hương bồ.
Trên bàn, rõ ràng đặt chiếc đèn hoa sen.
Thư Lưu Y khó nén kinh hỉ, hắn nguyên bản còn tưởng rằng Thu Phượng Vũ đêm đó giận dữ hủy đi liên đăng, xem ra tâm nam nhân, kỳ thật không giống bề ngoài lạnh lùng cứng rắn như vậy……
Hắn dời liên đăng, đặt bát đĩa thức ăn lên, lại tìm ách phó ra dấu nửa ngày, để cho ách phó đem rượu đến.
Đưa tới là một bình rượu thanh khoa(3), không có mùi vị gì cả, Thư Lưu Y có chút thất vọng, Thu Phượng Vũ lại cười cười, “Ta ít khi uống rượu, uống không được rượu mạnh, trên đảo chỉ có rượu này. Khi Khiên Kỳ thành thân mở tiệc chiêu đãi tân khách, rượu dùng đến còn là hắn đặc biệt mua về.”
Đột nhiên nghe được cái tên mình cố quên, Thư Lưu Y tay đang châm rượu không khỏi dừng một chút, rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, nhưng vẫn không tránh được ánh mắt Thu Phượng Vũ.
“Ngươi vẫn còn nhớ hắn?”
Thu Phượng Vũ ngữ khí bình thản, Thư Lưu Y vẫn từ đó nghe được một tia không vui, lắc đầu khẽ cười nói: “Hắn đã là người có gia thất, ta còn nhớ hắn làm gì chứ.”
Sợ Thu Phượng Vũ lại loạn tưởng, phá hư không khí tốt đẹp tối nay, hắn vội rót đầy một chén rượu, đưa cho Thu Phượng Vũ, “Nào, uống rượu, nhanh dùng bữa, bằng không sẽ nguội.”
Thu Phượng Vũ tiếp chén rượu, Thư Lưu Y lại không buông, đón ánh mắt kinh ngạc của nam nhân hớp một ngụm lớn, mỉm cười tới gần Thu Phượng Vũ, dán sát vào miệng nam nhân, Thu Phượng Vũ cảm thấy hai gò má đều nóng lên, hơi chần chờ, liền há miệng uống xuống rượu Thư Lưu Y truyền vào trong miệng.
Theo rượu đi vào, còn có đầu lưỡi linh hoạt của thanh niên……
“Ưm……” Chấm dứt nụ hôn đầu tiên thật sự ý nghĩa cùng Thu Phượng Vũ, bụng dưới Thư Lưu Y đã bắt đầu nóng lên, hắn nhanh ôm lấy thân thể cũng nóng lên của Thu Phượng Vũ, cùng nam nhân nhĩ tấn tư ma(4).
Hô hấp lướt qua bên tai, thực nóng, hơn nữa có chút dồn dập bất ổn.
Thu Phượng Vũ hẳn là cũng bị hắn khơi mào dục vọng…… Thư Lưu Y hiểu rõ, cười nhẹ hỏi Thu Phượng Vũ: “Đêm nay, có thể chứ?”
Nam nhân nghe hiểu, hơi thở càng thêm loạn, con ngươi đen che kín một mảnh mù mịt.
Thư Lưu Y đã biết được đáp án, hắn xuống nhuyễn tháp, đóng chặt cửa sổ, khêu mờ hoa đèn, rồi mới ôm Thu Phượng Vũ cùng ngã lên giường lớn.
Hôn môi vuốt ve vài lượt, hai người đều đã y sam bất chỉnh, tóc tai hỗn độn.
Thu Phượng Vũ đưa tay, thay Thư Lưu Y lấy xuống ngọc quan buộc tóc, dưới ánh nến ám hồng chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của thanh niên, Thư Lưu Y rõ ràng cảm giác được vật cứng chống ở hông hắn, cách lớp áo phát ra nhiệt độ nóng bỏng. Hắn nhẹ thở ra, duỗi thân mình, ôm lấy cổ Thu Phượng Vũ cười nói: “Ngươi muốn ở trên hay không?”
Thư Lưu Y thích nam sắc, đối với việc ai trên ai dưới cũng không quá để ý, luôn luôn tùy tâm tình mà định, chỉ cần hai người trong hoan ái đều hợp ý, cái khác đều dễ thương lượng.
Hắn thực khẳng định Thu Phượng Vũ về phương diện này không có kinh nghiệm, nhưng nghĩ lấy thân phận địa vị Thu Phượng Vũ, chắc là không bỏ được mặt mũi nằm ở dưới nghênh hợp hắn, vậy chỉ có thể chính mình vất vả chút đảm đương vị trí bên dưới kia, dù sao cũng là lần đầu tiên, thế nào cũng phải làm cho Thu Phượng Vũ có ấn tượng tốt với tình sự giữa nam tử.
Thu Phượng Vũ không trả lời, chỉ vọt người đè lên Thư Lưu Y, từng chút hôn lên mắt, mũi, môi Thư Lưu Y, cuối cùng dừng ở bên tai.
“…… Lưu Y……” Nam nhân nén giọng nói khàn khàn mờ ám của mình đến thấp nhất, lộ ra quẫn bách cố sức che giấu, “Hay là ngươi đến đi. Loại chuyện này, ta chưa làm qua……”
Thư Lưu Y buồn cười, ‘phụt’ cười ra tiếng, trước khi Thu Phượng Vũ thẹn quá thành giận vội thu lại tươi cười, mạnh xoay người, đem Thu Phượng Vũ đặt ở dưới thân.
“Tuân mệnh, Thu chưởng môn.”
Màn vải trắng thuần thả xuống, lại cách màn trướng thỉnh thoảng truyền ra từng đợt âm thanh.
Cười nhẹ, thở dốc…… Bỗng nhiên, vang lên một tiếng hô khẽ tràn ngập hoang mang của Thu Phượng Vũ: “Ngươi sao lại, sao lại?……”
“Chính là phải từ đây đi vào……” Thanh âm Thư Lưu Y nhiễm lên tình dục hết sức thấp nhu mị hoặc, “Phượng Vũ, ta thích nhất chính là ngươi, ta sẽ cho ngươi dục tiên dục tử…… Phượng Vũ……”
“Ngươi ── A!” Nam nhân tựa hồ muốn kháng cự, há miệng, lại chỉ có thể khó nhịn thở dốc.
Tâm tình, âu yếm, va chạm, cả thiên địa ở trước mắt Thu Phượng Vũ phảng phất như đều lung lay mê loạn…… Lần đầu tiên trong đời, y biết trong cơ thể mình lại có thể sinh ra khoái ý thẹn thùng mà đáng sợ như thế……
Trăng lên giữa trời, trong phòng Thu Phượng Vũ cuối cùng khôi phục yên tĩnh, chỉ nghe âm thanh hơi hơi thở dốc.
Thư Lưu Y vén hai bên màn, mang vẻ mặt thỏa mãn sau khi phóng thích, cười nhìn Thu Phượng Vũ trên giường, nam nhân vẫn ngơ ngẩn thất thần, hạ thể hòa với đệm giường nhăn nhúm, một mảnh hỗn độn.
Nam nhân ngày thường lạnh lùng tựa hàn băng, vừa rồi dưới thế công và khiêu khích hết sức ôn nhu của hắn mà tan thành nước, còn mẫn cảm liên tiếp tiết ra vài lần…… Ngực Thư Lưu Y tràn đầy khoái cảm chinh phục, cúi đầu hôn lên thái dương đẫm mồ hôi của Thu Phượng Vũ, ôn nhu hỏi: “Thoải mái không? Nếu mệt thì ngủ trước đi.”
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mệt mỏi không khống chế được kéo tới, Thu Phượng Vũ áy náy cười cười với Thư Lưu Y, mở miệng, tiếng nói khàn khàn ngay cả chính y cũng thấy xấu hổ, “Vậy ta ngủ trước.”
Thư Lưu Y kéo chăn mỏng, đắp lên cho Thu Phượng Vũ, bản thân xuống giường mặc quần áo mang hài, tính đi phòng bếp nấu chút nước ấm giúp Thu Phượng Vũ tẩy sạch thân thể, quay đầu muốn nói một tiếng với Thu Phượng Vũ, đã thấy nam nhân ngủ rồi.
Ánh nến chiếu lên mặt Thu Phượng Vũ, bóng mờ trùng điệp.
Thư Lưu Y đột nhiên mãnh liệt muốn nhìn một chút chân diện mục của Thu Phượng Vũ. Kỳ thật trước khi hoan hảo, hắn đã nghĩ muốn Thu Phượng Vũ tháo xuống mặt nạ, nhưng mà lên giường rồi, hắn tận sức dùng hết thủ đoạn phong lưu làm cho Thu Phượng Vũ ý loạn tình mê, lại đem chuyện này quên mất.
Thân mật da thịt cũng làm rồi, cho dù trong lúc Thu Phượng Vũ ngủ mơ vụng trộm xem mặt y một chút cũng không vấn đề gì đâu. Thư Lưu Y thầm nghĩ, tay đã nhẹ nhàng sờ soạng lên.
Hắn sợ đánh thức Thu Phượng Vũ, cho nên động tác vô cùng cẩn thận nhẹ nhàng, đầu ngón tay men theo thái dương cùng bên tai Thu Phượng Vũ chậm rãi sờ soạng, quả nhiên đụng đến một khe hở nhỏ như sợi tóc.
Hắn nín thở, chậm rãi kéo mặt nạ lên.
Thư Lưu Y trước đó đã tưởng tượng đến tướng mạo Thu Phượng Vũ rất nhiều lần, anh tuấn bức người, hoặc là ôn văn nho nhã, lại hoặc là thanh tuấn tú khí, nhưng dù loại nào cũng không chấn động như giờ khắc này tận mắt nhìn chân diện mục của Thu Phượng Vũ.
Thứ dưới mặt nạ, đã không thể gọi là mặt. Mảng lớn đỏ thẫm, cháy đen bao trùm lên da mặt nứt nẻ như vẩy cá, tựa như một đứa trẻ bướng bỉnh sau khi nặn ra tượng đất lại hung hăng ném đi khiến cho tràn đầy vết nứt, lại vứt vào lửa nướng ba ngày ba đêm.
Mặt nạ trong tay nhẹ rơi xuống đất, cả người Thư Lưu Y đều cứng ngắc.
Sống hai mươi sáu năm, hắn chưa từng thấy qua gương mặt nào kinh khủng dọa người hơn Thu Phượng Vũ, mỹ nam tử mơ tưởng đã lâu trong lòng, lại là một tên quái dị xấu xí vô cùng!
Trò đùa này của ông trời, cũng không khỏi quá độc ác đi! Nghĩ đến mình vừa rồi lại cùng nam nhân xấu như quỷ này mây mưa, dạ dày Thư Lưu Y co rút một trận, suýt nữa nôn ra.
…… “Ta dung mạo xấu xí, chẳng lẽ ngươi cũng không để ý?”……
Trong phút chốc, Thư Lưu Y hiểu được ý tứ chân chính trong lời Thu Phượng Vũ ngày đó, ngực liền giống như bị người mạnh nhét vào một bó cỏ lớn, lấp kín làm cho hắn hoảng sợ, lại hối hận tột đỉnh, hận không thể hung hăng tát cho mình vài cái bạt tai ── nếu sớm phát hiện Thu Phượng Vũ xấu như vậy, hắn chết cũng sẽ không ở lại, càng sẽ không hao phí nhiều tâm tư như vậy, trăm phương nghìn kế đi lấy lòng một kẻ quái dị.
“Ưm……” Thu Phượng Vũ bỗng chốc chuyển động, quay đầu nhìn về phía Thư Lưu Y. Y mới từ tỉnh lại, ánh mắt mơ mơ màng màng, vẫn là đôi mắt như mặc ngọc kia, ở trên gương mặt xấu xí của y, có vẻ buồn cười quái dị không nói nên lời.
Thư Lưu Y cố nén cảm giác dạ dày quay cuồng khó chịu, miễn cưỡng bài xuất một tia cười. “Thu, Thu chưởng môn, sao ngươi không ngủ thêm chút nữa?”
Thu Phượng Vũ chưa phát giác mặt nạ trên mặt mình đã bị kéo xuống, nghe vậy nhịn không được cười một tiếng, nửa thật nửa giả trách cứ: “Lưu Y, ngươi sao lại gọi ta là Thu chưởng môn?”
Nhìn đến da thịt đầy vẩy cá đỏ sẫm cháy đen run run toát ra một ‘nụ cười’, Thư Lưu Y thật sự có xúc động muốn lập tức nhanh chân phá cửa chạy đi, ngay cả nhìn Thu Phượng Vũ nhiều hơn một chút, với hắn mà nói cũng không khác gì tra tấn.
Hắn tuyệt không muốn ở chung với kẻ quái dị này.
Thư Lưu Y hít sâu, gắng sức khắc chế tâm tình chính mình, cố tự nhiên cười nói: “Phượng Vũ, ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi phòng bếp nấu chút nước ấm, giúp ngươi tắm rửa.”
Thu Phượng Vũ tin là thật, gật gật đầu.
Thư Lưu Y như trút được gánh nặng, nhanh chóng xoay người ra khỏi nội thất, hắn một bước cũng không dám dừng lại, chuyển qua phòng bếp liền thi triển khinh công, phóng qua bờ tường Vô Hương viện.
Trăng tròn sáng tỏ giữa trời như một chiếc mâm bạc, vốn là mỹ cảnh ngày vui nhân nguyệt sum vầy, hắn lại quyết tâm chạy trối chết.
Muốn trách thì trách chính ngươi bộ dạng quá xấu, còn đeo mặt nạ đến lừa ta…… Thư Lưu Y dưới đáy lòng tìm lý do cho mình, nhịp bước dưới chân cũng càng lúc càng nhanh, mơ hồ trông thấy phía trước hỏa quang lóe sáng, đã sắp đến cửa lớn tổng đường.
Hai đệ tử trực đêm cạnh cửa cũng thấy được bóng người từ xa đến gần, thấp giọng hỏi: “Ai?”
“A! Là Thư đại ca!” Một người trong đó đúng là Thanh Đàn, hắn kinh hỉ tiến lên đón. “Đã hơn nửa đêm, Thư đại ca, ngươi còn chưa ngủ, ngươi đến tìm ta sao?”
Thư Lưu Y cấp bách chạy trốn, nào có thời gian rảnh nói nhiều với Thanh Đàn, lắc đầu nói: “Ta muốn đi chuồng ngựa, ra ngoài làm chút chuyện gấp, trời sáng sẽ trở lại.”
Thanh Đàn vô cùng thất vọng, mở đại môn, ủ rũ cùng Thư Lưu Y đi đến bên trái chuồng ngựa.
Ngựa của Thư Lưu Y buộc ở cọc gỗ sát ngoài nhất, nhìn thấy chủ nhân xa cách mấy tháng, thấp giọng phì phì trong mũi, vươn đầu khẽ cọ, vô cùng thân thiết.
Vỗ vỗ đầu tuấn mã, Thư Lưu Y cởi bỏ dây cương, xoay người lên ngựa, vội vàng cáo biệt Thanh Đàn, phóng ngựa lao đi, chạy ra khỏi đại môn.
__________________________________________________________________________________
(1) Phiên nhược kinh hồng: Xuất phát từ ‘Lạc thần phú’ của Tào Thực, có câu ‘Phi nhược kinh hồng, uyển nhược du long’ (nhẹ tựa chim hồng, uyển chuyển như rồng), chỉ dáng người uyển chuyển, mềm mại.
(2) Thượng tuần: Từ mồng một tới mồng mười.
(3) Thanh khoa: Lúa mì thanh khoa (giống lúa trồng ở vùng Tây Tạng, Thanh Đảo, Trung Quốc)
(4) Nhĩ tấn tư ma: Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, chỉ sự thân mật giữa hai người mến nhau.