Hoa Kiều

Chương 69




Đêm tháng năm, gió thổi nhè nhẹ, dường như tiếng ve kêu là âm thanh duy nhất giữa đêm vắng tĩnh lặng chốn thâm cung này.

Cơn mưa mùa hè đến bất chợt, làn gió ngột ngạt kéo những giọt mưa li ti rơi trên mái hiên cong. Cơn mưa chợt kéo đến này gõ từng giọt vào song cửa kêu tí tách, rồi chầm chậm chảy xuống các rãnh, các khe trên mái, mưa không nặng hạt, cũng không lớn lắm, tựa như chúng cũng không muốn phá vỡ sự yên lặng trong đêm thanh vắng này, những chạc cây thướt tha được nhẹ nhàng mơn man, từ từ vươn ra đón làn mưa.

Mưa rơi dịu dàng một lúc, rồi đột nhiên xuất hiện chớp giật sấm rền, bức tường thâm cung dài tít tắp như bị đập ra một lỗ hổng. Tia chớp chằng chịt, trăm hoa bị vùi dập, gió thét gào, mưa rào rào, sấm ì đùng, côn trùng chạy trốn, ếch nhái kêu vang, hoa đào đỏ tươi không chịu nổi nên đã đầu hàng, róc rách nhỏ giọt khiến người xấu hổ.

Đèn cung đình bốn cạnh làm từ ngọc trong suốt lắc lư theo gió, ánh sáng rực rỡ hắt vào trong điện.

Thư Quân không biết mưa rơi từ khi nào, nàng cũng chẳng biết khi nào thì ngớt, nàng chỉ biết có luồng gió lạnh chui qua kẽ màn mà vào trong. Những ngày đầu hè nóng bức này, nó đã giúp cho người đang gần như hít thở không thông như nàng thanh tỉnh lại, trán nàng đổ mồ hôi đầm đìa, cả người dường như vừa chìm trong nước, độ ấm trên má mãi không giảm xuống, vẻ mặt ửng hồng như thoa son, xinh đẹp vô cùng. 

Nam nhân sát gần nàng vẫn không nhúc nhích, từ khi quen biết hắn tới nay, nàng vẫn cho rằng hắn là người dịu dàng, nhưng với ánh mắt nhìn chằm chằm giống như loài lang sói rình mồi lúc nãy của hắn, thì hắn tỏa ra hơi thở rất nguy hiểm.                                      

Rõ ràng giường bạt bộ lớn như thế này, mà nàng lại bị hắn chen đến một góc nhỏ hẹp ở bên trong.

Thư Quân muốn khóc mà không dám, bệ hạ như thế đáng sợ quá.

Nàng thử nhúc nhích đôi chân tê mỏi gần như không thể cử động được của mình, nhưng rồi lại phát hiện ra chúng vẫn đang bị hắn kiềm chế.

“Bệ hạ…” nàng vừa cất lời, tiếng kêu khe khẽ, đôi mắt khép hờ quyến rũ, lại mang vài phần cầu xin.

Ánh mắt của Bùi Việt vẫn nóng bỏng và sắc bén như trước, dụmc vọng và khao khát mà hắn vẫn luôn đè nén bị vẻ quyến rũ mềm mại của nàng gợi lên. Từ khi ở bên cạnh nàng cho đến nay, mãi cho đến giờ này khắc này, hắn mới bày ra dáng vẻ ngang tàng của một Đế vương chân chính.

Nàng lại gọi một tiếng: “Bệ hạ…”, lúc này trong giọng nói của nàng đã có chút nghẹn ngào.

Bùi Việt vẫn không động đậy, giọng nói vẫn còn khàn khàn: “Nàng đau lắm ư?”

Thư Quân đã không còn biết đau là gì, tất cả cảm quan của nàng đều bị nhấn chìm trong khomái cảm, giờ nàng chỉ còn cảm giác được tê dại và ê ẩm.

“Một chút…”

Đuôi mắt nàng phiếm hồng, xinh đẹp vô cùng, như một bé hồ ly quyến rũ, khiến hắn lại nghĩ đến việc trước đó bé hồ ly này cứ muốn sờ sờ hắn, khiến hắn, khiến cho hắn tức giận vô cùng. Thế nhưng chỉ bởi vì một câu “sợ bệ hạ làm đau ta” lại khiến Bùi Việt trái lo phải nghĩ, suy trước tính sau, vẫn chưa được giải tỏa hoàn toàn, giờ đây hắn vẫn chưa được xả hết.

Lúc trước nàng chính là nụ hải đường e ấp, giờ đã được hắn trợ giúp biến thành đóa mẫu đơn nở rộ.

Mái tóc dài đen nhánh phủ đầy gối, nàng dùng đôi mắt ngập nước nhìn hắn, ánh mắt vô tội trong sáng đó làm hắn vừa thấy kíc.h thích lại thấy xấu hổ, đi cùng với cảm giác tội lỗi là dụmc vọng tà ác muốn lại tàn phá nàng.

Hắn lại muốn rồi.

Hắn cúi người, nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn.

“Chờ một chút nhé?”

Thư Quân không chờ được nữa, nàng thấy căng quá, đôi môi đỏ mọng của nàng thở phì phò, giọng nàng run rẩy: “Bệ hạ, ngài đã dạy thiếp, quân tử chân chính là phải có thể co có thể duỗi.” 

Có thể co có thể duỗi…

Bùi Việt nghe sáu chữ đó, suýt nữa thì sặc khí: “Trẫm dạy này như thế lúc nào?”

Thư Quân mơ màng suy nghĩ, lúc này thế mà nàng còn có thể bắt được suy nghĩ lóe lên từ những hỗn độn trong đầu.

“Hình như là ở Tàng Thư các.”

Bùi Việt im lặng một lúc, rồi hắn nghiêm nghị nói: “Từ này không phải để dùng như thế.”

Tuy hắn nói như vậy, nhưng tiểu cô nương ngốc nghếch này đã bị dồn ép đến mức phải sử dụng đến cả thành ngữ, Bùi Việt đành phải tha cho nàng, hắn xoay người nằm xuống, sau đó hít sâu một hơi.

Thư Quân như một cánh buồm giương trên thuyền chợt bị thả xuống, cả người nàng nhũn ra nằm trên chăn mỏng. Lúc trước nàng được đỡ hắn lấy thì còn có một chút sức lực, giờ thì tinh thần khí lực của nàng bay biến hết, nàng chỉ có thể mệt mỏi rúc vào một chỗ mà thở, rồi với chút ý thức cuối cùng còn sót lại, nàng giơ tay kéo chăn mỏng quấn lấy chính mình.

Bùi Việt dần bình tĩnh lại, rồi nhanh chóng nghiêng người ôm cả chăn cả nàng vào trong lòng, hắn tiện tay cầm cái khăn dài đã được chuẩn bị từ trước đó để lau mồ hôi cho nàng: “Nàng còn thấy khó chịu không?”

Thuận theo tay hắn, Thư Quân áp má vào ngực hắn, nàng liếc nhìn hắn đầy hờn dỗi, rồi rầu rĩ than thở: “Không phải là thiếp khó chịu…” Cảm giác này xa lạ quá, khiến nàng không có cách nào hình dung.

Không biết là hắn cố ý hay vô tình, những ngón tay thon dài của hắn nâng cằm nàng lên, hắn muốn nhìn rõ khuôn mặt nàng, khẽ nói: “Vậy thì là gì…”

Thư Quân xấu hổ né tránh tay hắn, nàng chôn đầu trong lòng hắn, ậm ừ vài tiếng nhưng không chịu nói. 

Bùi Việt lau người nàng cẩn thận, hắn đoán rằng giờ nàng không có ý định đó, cũng không cần vào phòng tắm luôn. Động tác của hắn nhẹ nhàng, ngay cả chỗ đó cũng được hắn lau qua, Thư Quân xấu hổ đấm hắn: “Để thiếp tự làm…” Tay nàng vội vàng lần mò trên cánh tay hắn để tìm và giành được cái khăn.

Bùi Việt lại biết cái tay kia lợi hại ra sao, quả là kẻ cầm đầu.                                      

“Cái này ướt rồi, để ta lấy một cái khác cho.”

Thư Quân xấu hổ đến mức hận không thể chui xuống gầm giường.

Bùi Việt vứt chiếc khăn kia đi, hắn xốc chăn đứng dậy, lấy một chiếc khăn sạch trên bàn trà về, thì thấy thê thử của mình lại quấn người trong chăn mỏng: “Nàng không sợ chết ngộp à.”

Hắn túm lấy nàng.

Hắn chộp được chính xác một cái chân trắng như ngọc, sau đó từ dưới lau lên cho nàng.

Có lẽ là sợ Thư Quân xấu hổ, động tác của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng càng nhẹ nhàng Thư Quân càng không chịu được, giống như là có một trăm con sâu đang cắn nàng vậy. Sau đó, bởi vì không chịu đựng được nữa, nên nàng kẹp chân thật chặt, ngăn cản hắn.

“Bệ hạ…” Nàng xấu hổ đến mức giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Thiếp muốn tắm rửa…” Giờ nàng chỉ muốn tránh mặt nam nhân vừa dịu dàng lại vừa cố chấp này.

Trước đó, nàng không biết nhiều về chuyện phòng the giữa phu thê là như vậy, quá lạ lùng đến không thể tượng tượng được. Khi giữa hai người không hề có khoảng cách, lôi kéo đưa đẩy, khiến nàng giống như một chú bướm mong manh, bị hắn thao túng, thứ hắn chạm vào không phải là thân thể, mà giống như là tâm hồn nàng.

Thư Quân không biết hành động này của mình mang đến cho Bùi Việt bao nhiêu kí,ch thích, hắn dường như kêu hừ một tiếng: “Nàng muốn tắm rửa thật, hay là muốn tiếp tục?”

“Hả?” Thư Quân ngơ ngác ngước nhìn hắn, đôi mắt đen lúng liếng vẫn còn hơi mơ màng, vẻ mặt nàng ngây thơ không biết gì.

Giọng Bùi Việt trầm xuống, ra lệnh: “Buông ra.”

Thư Quân nhìn theo ánh mắt âm trầm của hắn, sau đó nàng bụm mặt lăn vào trong góc tường.

Cả người nàng cuộn tròn trong góc giường, nàng đối mặt tường ăn năn hối hận một lúc. Cuối cùng, trước ánh mắt bất đắc dĩ của Bùi Việt, nàng quấn chăn xuống giường, đôi chân run rẩy lảo đảo đi vào phòng tắm rửa mặt, mặc cho Bùi Việt có nói gì thì nàng cũng không cho hắn vào cùng.

Thư Quân ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, sau đó dần dần nàng mới tìm lại được một chút tri giác của mình. Nàng rũ mắt nhìn qua, thấy trên người chi chít những dấu hôn, thật sự cả người không có chỗ nào nguyên vẹn, dư âm khmoái cảm trong người còn chưa tan biến hết, khiến nàng hơi lâng lâng. Đến khi hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, Thư Quân lại thấy tai mình nóng lên, nàng từ từ chìm người vào trong nước, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể dùng nước ấm pha loãng cảm giác xấu hổ này.

Chẳng lẽ sau này đều phải sống như thế này sao?

Thế thì chẳng phải ngày nào cũng mịt mù, tăm tối như vậy ư?

Thân thể nàng đã dần thích ứng với độ ấm của nước, nàng cảm thấy thoải mái ấm áp, dòng nước gợn sóng lăn tăn, dịu dàng vỗ về lưng nàng, cảm giác này thật quen thuộc, giống như những nụ hôn nhẹ nhàng kia.

Ngay lập tức Thư Quân cảm thấy mất bình tĩnh, ngay cả dòng nước ấm trong bồn tắm cũng trở thành mãnh thú hồng thủy trong mắt nàng. Nàng lắc đầu thật mạnh, những mong lắc đầu có thể khiến những hình ảnh xấu hổ đó văng ra khỏi đầu mình.

Nửa tiếng sau, cuối cùng Thư Quân cũng thu xếp xong rồi đi ra khỏi phòng tắm, lúc đó Bùi Việt đã từ một phòng tắm khác đi ra từ lâu. Trên người hắn là một bộ long bào màu vàng khác, hắn tựa vào giường La Hán đọc sách, ánh đèn như ngọc, tôn lên ngũ quan của nam nhân này. Dường như hắn còn dịu dàng trong sáng hơn xưa, long bào vàng nhạt giao hòa màu sắc với ánh đèn, khiến quanh hắn như có một bầu không khí thanh khiết, ngăn cách thế gian.

Thư Quân vân vê cổ tay áo, tâm trạng phức tạp, vẻ mặt buồn rầu mà nhìn hắn. 

Hắn bây giờ cùng hắn vừa rồi trên giường cứ như hai người hoàn toàn khác.

Lại nhìn hoa văn rồng được thêu trên vạt áo hắn, hay là hắn là mặt người dạ thú?

Thư Quân căm giận hừ vài tiếng.

Bùi Việt đã phát hiện nàng đi ra từ lâu, hắn từ từ để cuốn sách xuống, ngước mắt nhìn nàng.

“Xem xong chưa?”

Nàng mặc một chiếc váy lụa đỏ tươi, một chiếc áo cộc cùng màu, đai lưng hồng phấn buộc eo, càng tôn thêm dáng người mềm mại, tinh tế yểu điệu của nàng. Cả người sạch sẽ, tóc nàng dùng trâm gỗ búi theo kiểu Lăng Vân kế, chỉ có đôi gò má vẫn ửng hồng như trái cây chín mọng, khiến ai nhìn vào cũng muốn cưng nựng. 

Bùi Việt nhớ tới bộ dáng ban nãy nàng khóc lóc xin tha thì mềm lòng. 

“Lại đây.”

Thư Quân nghe vậy thì chu môi, nàng từ từ dịch từng bước đến gần hắn. Khi sắp đến nơi, Bùi Việt thấy nàng chậm quá, hắn thuận tay cầm cổ tay, kéo nàng về phía mình, cứ thế, Thư Quân ngồi vào lòng hắn.

Hơi thở quen thuộc và đầy an tâm của hắn bao trùm lấy nàng, nàng ngước đôi mắt hạnh trong veo như nước lên nhìn hắn, ánh nhìn ấy, thậm chí còn lưu chút tình ý chưa tan, mang theo chất vấn.

Bùi Việt vén những sợi tóc ra sau tai cho nàng, hắn tỏ vẻ đau đầu, nói: “Rốt cuộc là trẫm đã làm gì mà nàng lại giận?”

Thư Quân tủi thân, lên án hắn: “Bình thường bệ hạ chuyện gì cũng nghe thiếp, vậy mà mới nãy bệ hạ lại không thương thiếp.”

Lúc ấy nàng còn khóc mấy lần, ban đầu hắn còn dỗ nàng, sau đó thì nàng có nói thế nào cũng không chịu theo ý nàng nữa.

Trong thoáng chốc, Bùi Việt không biết đáp lại như thế nào, nếu không thương nàng yêu nàng, thì giờ này e là nàng còn đang nằm trên giường, nhưng loại chuyện này lại khó mà giải thích, hắn đành từ từ để cho nàng quen.

“Kiều Kiều, lúc đó trẫm không thể khống chế được mình, sao rồi, nàng còn đau không?”

Lúc này Thư Quân lại xấu hổ lắc đầu, “Không đau nữa.”

Bùi Việt lờ mờ đoán được nguyên do: “Có phải là trước khi xuất giá, nhà nàng không có người nào dạy nàng chuyện này đúng không?”

Vẻ mặt Thư Quân nghi hoặc: “Chuyện này cũng cần người khác dạy sao?” Bỗng dưng, ánh mắt nàng trở nên sắc bén, nàng hung hăng hỏi: “Bệ hạ được ai dạy dỗ? Chẳng lẽ là cung nữ tinh thông chuyện phòng the?”

Nàng hoảng hốt nhớ ra, khi huynh đệ trong nhà sắp lấy vợ, thì người lớn sẽ sắp xếp nha hoàn thông phòng, nha hoàn này sẽ dạy thiếu gia chuyện phòng the.

Thư Quân tưởng tượng đến một người phụ nữ làm chuyện đó với Bùi Việt thì mắt bỗng đỏ hoe.

Bùi Việt lúc này mới nhận ra mình đã hỏi một vấn đề không nên hỏi, đế vương trẻ tuổi lần đầu luống cuống tay chân, hắn quả quyết phủ nhận.

“Trẫm không hề, trẫm không cần ai dạy hết.”

Sắc mặt Thư Quân chưa hết cơn giận dữ, nàng đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Nếu bệ hạ không cần ai dạy, vậy vì sao thiếp lại cần người dạy?”

Bùi Việt cảm thấy mình tự vác đá nện chân mình: “Trẫm, trẫm nói lỡ, Kiều Kiều đừng giận dỗi. Kiều Kiều không cần người khác dạy, trẫm sẽ dạy nàng.”

Thư Quân lúc này mới nguôi giận, ráng hồng dần dần hiện trên tai, nàng chớp chớp mắt: “Thiếp… Thiếp chẳng phải đã biết rồi ư?” 

Bùi Việt nhớ lại biểu hiện của Thư Quân khi ấy, đó là biểu hiện có thể dùng “biết” để hình dung ư?

Hắn che trán, hắn cảm thấy hơi hối hận vì đã không để ma ma dạy nàng chuyện phòng the. Sau khi im lặng một lúc, hắn tỏ ra bình tĩnh nói: “Chuyện phòng the giữa phu thê là một môn học, trẫm và Kiều Kiều đều cần cùng nhau mày mò.”

“Mày mò?” Thư Quân xoa tay, liếc nhìn eo lưng của Bùi Việt một cái.

Bùi Việt: “…”