Hoá Kiếp Nhân Sinh

Chương 37: 37: Quyết Chiến





Haha Kinh Dương cười lớn trêu chọc: “Cũng may nhạc mẫu thường xuyên bỏ đói nàng nên ta mới có được một nương tử nấu ăn ngon như vậy.

Nếu không e rằng ta mãi không thể ăn được thức ăn do nương tử nấu rồi.”
Nàng gắp một miếng cá bỏ vào chén chàng, chu cái miệng nhỏ kêu lên: “Chàng còn nói nữa.

Mau ăn đi.”
Bỏ vào chén Tố Cẩm một cái đùi gà lớn, chàng dịu dàng nói: “Nàng cũng ăn đi.

ta thấy nàng gầy đi rất nhiều rồi đó.”
“Thiếp thấy mình thế này trông dễ nhìn hơn mà.”
“Ta lại thích nương tử mũm mĩm một chút.” - Haha.
Một đế vương ngày thường lạnh lùng, cao ngạo, xử lý mọi chuyện rất có chính kiến, đau đó còn có sự tàn nhẫn trước mặt vương phi của nàng lại trở nên ôn nhu, dịu dàng, biết cách quan tâm người khác.

ở cạnh Tố Cẩm chàng luôn cười rất nhiều, nụ cười tỏa nắng, xinh đẹp thật sự khiến khuôn mặt tuấn mỹ của chàng càng thêm cuốn hút.
Tố Cẩm si mê trầm luân trong sắc đẹp nam thần trước mặt, được một đời ở bên chàng thế này nàng cực kỳ mãn nguyện, không gì hối tiếc.


Trái tim thiếu nữ phút chốc trở nên thổn thức, hình như nàng thật sự yêu thích quân vương mất rồi.

đây là thứ tình cảm sâu đậm khắc cốt ghi tâm mà người đời vẫn thường hay nhắc đến trong những giai thoại sao?
Đang lúc cả hai cùng chìm trong ngọt ngào thì bên ngoài cuồng phong bất chợt nổi lên, âm phong cuồn cuộn.

hai người nín thở nhìn nhau, chàng nhỏ giọng nói: “Nó đến rồi.”
“Không biết có người xấu số nào đêm nay rơi vào tay nó không nữa?”
“Ta nghĩ là không đâu, giờ này người dân trong vùng sớm đã đi ngủ hết rồi.”
Trên trời mây đen giăng kín lối, tên yêu quái khổng lồ cao hơn một trượng (Khoảng 4 mét) mặt mày hung tợn với đôi mắt đỏ au, hàng chân mày rậm rạp cùng màu.

Đầu tóc hắn ta thả bù xù, khô cứng lại với nhau, hàm râu quai nón đỏ chót khác biệt người thường.

Miệng hắn há lớn, khói đâu từ đó bốc ra trông rất đáng sợ.
Rầm… Rầm…
Từng bước chân to lớn của hắn dậm xuống nền đất khiến chỗ nào hắn đi qua đều bị bể nát, trũng xuống.

Đi được một đoạn không nhìn thấy ai có thể ăn thịt, yêu quái tức giận gầm lên, dơ nắm đấm đập xuống một ngôi nhà xấu số.

Người nhà đó đêm nay chắc là không qua khỏi.
Từ lúc nghe bước chân yêu quái đang tiến lại gần Kinh Dương đã nhanh chóng thổi tắt nến, kéo Tố cẩm đến một góc có thể nhìn ra bên ngoài quan sát đối thủ.

Khi mới nhìn thấy tên yêu quái kia, chàng thoáng chút giật mình.

Nói không sợ chính là nói ngoa.
Ầm
Căn nhà bị đập nát cách chỗ Kinh Dương nấp không xa, từ chỗ chàng có thể thấy rõ diễn biến mọi chuyện.


Từ ngôi nhà kia chạy ra ba người, đó là cha mẹ cùng một đứa trẻ con.
Haha… Yêu Quái nhìn thấy miếng mồi ngon trước mặt thì cười lớn khoái chí: “Các ngươi tưởng có thể trốn thoát được ta sao?”
Hai người lớn vội quỳ thụp xuống khóc lóc van xin: “Xin ngài đại nhân đại lượng tha cho vợ con của tôi, ngài muốn xử lý tôi thế nào cũng được.”
“Không xin ngài tha cho chồng con tôi cứ ăn thịt tôi đi.”
“Nương tử.” - Người chồng đau lòng nhìn người vợ sẵn sàng hy sinh tính mạng cho mình không biết phải nói gì.
Thằng bé quỳ giữa nhìn thấy khuôn mặt kinh dị của yêu quái thì kinh sợ chỉ biết khóc ngặt nghẽo cũng không hiểu rõ cha mẹ mình đang tranh giành cái gì.
“Không ai được tha cả, các ngươi không cần cầu xin vô ích.” - Chỉ tay vào người chồng, hắn nói tiếp: “Bây giờ ta ăn thịt tên này trước, hai mẹ con ngươi ta sẽ bắt về ăn dần như vậy cũng rất tốt đỡ tốn công ngày nào cũng phải đi săn lùng người sống.”
Vội dập đầu.

miệng không ngừng cầu xin: “Xin ngài tha cho con trai tôi thằng bé còn chưa biết gì.”
“Xin ngài ăn thịt tôi tha cho con trẻ.” - Người chồng quỳ lết tới chỗ yêu quái.
“Câm miệng.

Ồn ào quá!” - Nói rồi hắn quơ tay một cái nắm gọn người chồng trong lòng bàn tay.
Nữ phụ kia hốt hoảng sợ hãi ôm chặt lấy con trai mình run cầm cập, nàng ta biết rõ phu quân mình như thế là không xong rồi.

Đau lòng khóc lớn hơn: “Trời ơi, ông ngó xuống mà coi sao chúng con khổ quá vậy nè.”
Người kia trong tay yêu quái chỉ bé tí như hạt đậu, một cái há miệng của hắn có thể nuốt chửng người trên tay.


Cái miệng hôi thối của hắn há lớn, đang khi định đưa người kia vào miệng thì từ phía sau có tiếng hô lớn: “Khoan đã.”
Người xuất hiện là Kinh Dương trên tay cầm thanh kiếm Thương Long sáng toan, là bảo kiếm trấn quốc bao đời họ Hồng Bàng.

Theo sau, còn có một nữ tử đang mặc nam trang nhưng với con mắt tinh tường của Xương Cuồng không khó để hắn nhận ra đó là một nữ nhi.

Thần nhãn của hắn còn nhìn ra được chân thân của nàng là một cửu vĩ hồ chín đuôi.
Buông người kia xuống một cách thô bạo, hắn tiến đến hai người kia, giọng ồm ồm vang lên: “Tốt lắm! Đồ ăn hôm nay lại ngon đến vậy.

Lấy được linh đan của cửu vỹ hồ công lực của ta sẽ có thể gia tăng mạnh mẽ, từ nay không phải sợ ánh nắng mặt trời nữa.” - Haha…
Hắn nói cứ như thể chắc chắn hôn nay sẽ lấy được linh đan từ người nàng vậy.

Quả là tự đắc!
“Người đừng sớm mạnh miệng, lấy được hãy nói.” - Trên tay nàng cũng là một thanh kiếm đào sáng bóng, quyết một trận sống mái với yêu vật..