Họa Kiếp Hồng Nhan

Chương 20




Phủ cửu vương nữ ngày thường rộn ràng nhộn nhịp. Cảnh sắc xa hoa phiêu dật, hồ lớn thả đầy cá gai vàng quý hiếm, hồ nước nóng ở hậu viện là được dẫn từ phụ cận kinh thành về đến tận nơi. Trong mỗi đình viện đều nghe được tiếng chim ca ríu rít, tất cả đều là các loại chim cảnh quý giá được săn về.

Guốc gỗ dưới chân đạp từng bước nhàn nhã trên đường nhỏ rải sỏi, một thân áo bào đen hơi rộng, ánh mắt có điểm tan rã lười biếng, vết chu sa đỏ như máu trên trán càng lộ ra vẻ yêu diễm lạ kì.

Tiểu nô tỳ đi trước dẫn đường không nhịn được mà đỏ mặt, hơi hơi quay đầu nhẹ giọng: “ Đi hết con đường này là đến, vương  nữ không cho phép người khác lại gần hồ, lang quân đành tự mình đi vậy.”

Khinh Nguyệt hơi nhíu mày, rất nhanh liền giãn ra, không ai có thể bắt kịp:

-     Không có việc gì, cảnh sắc trong phủ rất đẹp, Duy vừa đi vừa thưởng thức cũng không tệ.

Cô nương tư thái dịu dàng uyển chuyển, nghe vậy hơi có điểm mất mác, nháy mắt lại cười nhẹ như liễu trong gió:

-     Vậy mời lang quân.

Nàng gật đầu, tiếp tục đi, chỉ là bước chân đã thả nhẹ đi khá nhiều. Không có nười dẫn đường, nếu không cẩn thận vấp phải gì đó, sẽ lộ ra thân phận của nàng mất.

Chờ đến khi bóng hắc y phiêu dật xa dần, tiểu cô nương mới thẹn thùng đỏ mặt, hai tay hơi áo vào má xoay người lại.

-     A!

Không biết từ khi nào Bạch Trì phu thị đã ở phía sau nàng, ánh mắt trông theo con đường nhỏ đăm chiêu. Nàng rối rít cúi đầu chạy trối chết. Bình thường Bạch phu thị chính là thấy người đều không vừa mắt, nếu không mau, có lẽ hôm nay nàng sẽ ăn đủ.

Bạch Trì cũng mặc nàng chạy, chỉ nhíu mày nhìn đăm đăm phương hướng kia, nếu hắn không nhầm, bằng khuôn mặt anh tuấn như ngọc cộng với vết chu sa dài kia, người vừa rồi là Nguyệt Duy công tử.

Hắn chỉ nghe nói tộc lão có cho mời vài lần đều thất bại, lúc đó tâm tình hắn quả thực có điểm khoái ý. Chỉ là, Nguyệt Duy này lại đến phủ cửu vương nữ trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng hiện nay, nói lên cái gì? Đôi môi nhợt nhạt hơi cong lên quỷ dị, hắn ha ha cười nhạt hai tiếng, lại duỗi lưng trở về phòng ngủ bù. Có lẽ sắp có trò hay đển nhìn rồi...

Mất phải đến thời gian nửa chén trà, Khinh Nguyệt mới tới nơi. Nheo mắt nhìn lên, trong đình lụa mỏng như cánh ve che phấp phới, theo gió lay động.

Nhưng mà trong đó không có khí tức của ai.

Nàng quay ra chếch phía bên trái, Cơ Hàm Ngọc hơi giật mình, nhanh chóng bước ra mấy bước, cất giọng nói có vẻ yêu mị ngọt ngào:

-     Ha ha, lang quân đến rồi.

Khinh Nguyệt cau mày, không dấu vết tránh khỏi bàn tay đang định ngả ngớn trên mặt nàng, đạm mạc nhìn. Cơ Hàm Ngọc cũng thu hồi tay, giống như không có gì khác lạ bước chân vào đình, lại nhanh chóng ngả người trên ghế mềm, cười híp mắt.

Nàng thở dài, đưa tay vuốt ve roi bạc bên hông, theo chân cũng đi vào, tự động tìm một chỗ ngồi.

-     Hôm nay lang quân hẹn gặp có chuyện gì chăng? Từ mấy hôm trước đã nghe nói người mới trở về, ta thật sửng sốt. Không nghĩ tới lại còn thấy được thần long* thế này.

Giọng nói ngọt ngào cộng thêm nụ cười có điểm hơi phóng túng, trong cảnh sắc lãng mạn thế này, nếu là nam tử nào có lẽ cũng có điểm mềm lòng động tâm. Thế nhưng hắc y nam tử ngồi trước mặt nàng vẫn nhàn nhạt nhìn nàng, ánh mắt trong vắt lại sâu như biển kia làm nàng lần đầu tiên cảm thấy hơi hoảng hốt. 

Đây không phải loại hoảng hốt như tiểu cô nương bị kinh diễm khi nãy, mà là loại hoảng hốt của con thú cảm thấy mất an toàn.

“Biên cương truyền tin, cửu hoàng nữ người phải chăng đã nhận được?” – Giọng nói hơi nhàn nhạt, thờ ơ lại có điểm tùy tiện phiêu đãng trong gió không làm Cơ Hàm Ngọc thay đổi sắc mặt. Nàng vẫn yêu kiều rót rượu, mùi thơm nồng át đi mùi cỏ thanh tân, mắt nàng nhìn chén trà, vẫn cong cong như vầng trăng khuyết.

Sở Phong đứng ở ngoài khách phòng, thẳng tắp như thân trúc. Thỉnh thoảng lại có vài tiểu nô tỳ xinh xắn lanh lợi dâng trà, dâng điểm tâm. Từng đợt tiếng cười khúc khích truyền vào tai cũng không làm hắn phân tâm, chỉ ngồi im như tượng, khác hẳn vẻ cuồng dã nóng nảy ngày thường.

Đến tận gần hai canh giờ sau, hắn mới đứng dậy. Khinh Nguyệt đi song song bên cạnh cửu vương nữ, khuôn mặt vẫn chứa ý cười thản nhiên. Cửu vương nữ Cơ Hàm Ngọc yểu điệu nhẹ nhàng nhìn hắn, hơi hé miệng cười.

-     Về thôi.

Thân ảnh tiêu sái đi trước, tiếng guốc gỗ phiêu tán trên nền gạch xa xa, Cơ Hàm Ngọc nhớ tới người kia một thân áo đen hơi âm trầm ảm đạm, mà vẫn ôn nhuận đoan chính như bình thường, trầm tĩnh ưu nhã như nước. Đem tất cả ra đánh cược, tại sao nàng lại nghe mấy lời hoa ngôn của người kia mà đáp ứng mất rồi?

Rõ ràng đã biết Nguyệt Duy lang quân mười lăm mười sáu đã vang danh kinh thành, đàm luận sắc bén giảo hoạt, thế nhưng vẫn mơ hồ mà nghe lời hắn!

Nàng thở dài, phức tạp thu hồi ánh mắt. Trong căn phòng vốn trống rỗng nhiều thêm ra một người, là một nữ nhân nhỏ nhắn, khuôn mặt hơi ẩn sau bóng tối, chỉ thấy y phục giống như nha đầu bình thường.

-     Đi chuẩn bị một chút, chúng ta rất nhanh sẽ đánh cướp đồ của Trầm đại nhân kia rồi...

Nữ nhân hơi trầm mặc, tựa như suy xét cái gì, một lúc sau mới “Vâng.” một tiếng, cả người lại lùi vào bóng tối.

Trong phòng, Sở Yến bận rộn tới tới lui lui như con bươm bướm nhỏ, xem xét hết vật này đến vật kia, chỉ ngại không thể nhét tất cả vào hành lí vốn đã khá lớn của Khinh Nguyệt.

Khinh Nguyệt thở dài, hơi bất đắc dĩ mặc kệ nàng, dù sao đến lúc đó, cũng chỉ cần vài bộ quần áo cùng lương khô này nọ mà thôi. Nàng vuốt ve tờ thánh chỉ bằng gấm đen in hoa văn vân tường, không nói gì. Đã sớm tính đi, chẳng qua là việc hơi đột ngột. Chỉ là, nàng về lần này còn chưa thể nói chuyện thêm được vài lần với đường tỷ.

Cũng không biết nếu nàng ấy nghe tin có điên lên mà  trực tiếp gạch luôn tên nàng khỏi gia phả không nữa.

Nàng hơi sầu lo, cho đến nay, người nàng thưởng thức nhất vẫn là Huyền Minh Dạ và Lạc Cơ. Vốn cũng trông mong có ngày có thể phân cao thấp cùng hai người nọ, thế nhưng đến lúc thực sự sắp đối mặt với vị nữ tướng quân được bồi dưỡng từ nhỏ, nàng thực sự có điểm miễn cưỡng.

Đây cũng không phải chỉ là tranh tài cao thấp. Chiến trường, chỉ sơ sảy một lần là biết bao sinh mạng phải trả giá, không đơn giản là thắng hay thua. Dù biết là không tránh khỏi, thế nhưng cơn ác mộng năm đó vẫn luôn ám ảnh, nhắc nàng không bao giờ được quên đi những tội ác của chiến tranh.