Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Chương 76: Ra ngoài giải sầu




Ngồi ở trên giường, ôm nàng cả đêm, Sở Mị Dạ không biết mình ngủ quên vào lúc nào.

Sắc trời sáng choang, gà trống kêu to, một tia ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào.

Sở Mị Dạ lắc lắc đầu, che cổ có chút đau nhức, mở mắt.

Khói trầm hương lượn lờ bay lên từ trong lư hương dưới cửa, trong phòng đều là mùi thơm, hắn cúi đầu nhìn nữ nhân trong ngực.

Ách! Có chút ngạc nhiên phát hiện, sưng đỏ trên mặt Thủy Liên Y đã biến mất! Mặt vốn là không nhìn ra bộ dáng đã hiện lên tuyệt mỹ dung nhan lần nữa. Đây là vì cái gì? Tại sao thần kỳ như vậy? Sở Mị Dạ sợ ngây người!

Hô hấp của người trong ngực trở nên vững vàng, nhiệt độ không lạnh không nóng trở nên bình thường.

Nhẹ nhàng vạch chăn, máu bầm, sưng đỏ trên mông nàng cũng biến mất! Chỉ còn dư lại vết hằn! Chỉ trong một đêm, tại sao vấn đề khó giải quyết mà cả ngự y cũng không có biện pháp, lại dễ dàng được giải quyết?

Đây là chuyện gì xảy ra? Sở Mị Dạ ngạc nhiên! Hắn vốn không tin tưởng có trời xanh tồn tại, nhưng ngay lúc này, hắn cảm kích trời xanh!

Người trong ngực tựa hồ bỗng nhúc nhích, Sở Mị Dạ cúi đầu, thấy nàng đang hé miệng.

Khẽ đặt nàng ở trên giường, bưng tới nước cho nàng uống xong.

"Ừ!" Thủy Liên Y rên rỉ.

"Tiểu Y! Tỉnh!" Sở Mị Dạ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng.

Giống như ngủ thật lâu! Tại sao một chút hơi sức cũng không có? Thủy Liên Y chậm rãi mở ra cặp mắt mệt mỏi, trong hoảng hốt, thấy được cái cằm mọc râu! Nháy nháy mắt lại thấy gương mặt rất tuấn tú.

"Ta không phải nằm mơ! Chàng lại ở bên cạnh ta!" Nàng yếu đuối nhìn nam nhân hơi tiều tụy trước mắt.

Sở Mị Dạ lắc đầu một cái "Nàng không có nằm mơ! Bổn vương.... Ta ở tại bên cạnh nàng!"

"Sao chàng nhếch nhác như vậy?" Nàng có chút vô lực, khó khăn vươn tay sờ cằm của hắn. Hắn thật tiều tụy a!

Sở Mị Dạ cười, bắt lấy tay nhỏ bé của nàng "Tỉnh lại không ngoan rồi!" Nữ nhân này, hắn đã vì nàng giằng co cả đêm!

"Ừ! Thật là đau!" Bỗng nhúc nhích thân thể, "Cái mông ta giống như bị chó cắn, thật đau quá!"

Bị chó cắn đến? Hắn nâng cằm của nàng lên, hôn môi nàng một cái.

"Làm ta sợ muốn chết! Vật nhỏ, ngày hôm qua ngươi bị dụng hình! Nửa đêm sốt rất cao!"

Ách! Thủy Liên Y nhớ lại chuyện kinh khủng ngày hôm qua, ôm chặt lấy hắn.

"Họ hành hạ ta như vậy! Mà ta không có chết!" Thở phào nhẹ nhõm. "Thật cảm tạ ông trời, để ta còn có thể nhìn thấy chàng!" Nàng yếu đuối tựa vào trên người của hắn.

Trong lòng của Sở Mị Dạ cảm động "Nhìn thấy ta, vui vẻ sao?"

Ừ! Thủy Liên Y dùng sức gật đầu. "Trước khi chết, người ta muốn gặp nhất chính là chàng! Chàng thật đúng là thiên thần của ta! Khoảnh khắc ta thấy chàng xuất hiện ở trước mắt ta, ta rất cảm động! Chàng thật tới cứu ta rồi! Tiểu Dạ!"

Trong lòng của Sở Mị Dạ có chút chua xót "Ta sẽ không để nàng bị thương tổn nữa! Tin tưởng ta!"

Ừ! Nàng ôm cổ của hắn, mặt hơi đỏ, "Ta còn nợ chàng một lần!"

À? Hắn sửng sốt "Thiếu ta cái gì?"

Thủy Liên Y thẹn thùng dúi đầu vào trong ngực của hắn "Hôm đó ta đã hôn mê! Về sau bồi thường cho chàng!"

Sở Mị Dạ chợt hiểu, nở nụ cười, nữ nhân này!

"Chờ nàng hoàn toàn khỏe, ta sẽ đòi nàng đấy!" Dùng ngón tay ấn xuống cái mũi nhỏ của nàng, trong giọng nói chứa đầy cưng chiều!

Thủy Liên Y đột nhiên cau mày, vươn tay sờ sờ mặt của mình "Ngày hôm qua mấy bà mõ già kia tát ta quá chừng, bây giờ chắc sưng lên như đầu heo? Khó coi chết đi được?"

"Đêm qua lúc sưng thành đầu heo, ta cũng cảm thấy khắp thiên hạ nàng xinh đẹp nhất!" Hắn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. "Hiện tại hết sưng, vô cùng tuyệt sắc! Ta càng thêm thích! Thật thích!"

Thủy Liên Y đỏ mặt, sưng thành đầu heo, xinh đẹp cái gì a! Hiện tại hắn cũng học được nói năng ngọt xớt, lời ngon tiếng ngọt rồi!

Đột nhiên, Thủy Liên Y giống như nghĩ tới điều gì! Nàng từ từ đưa tay sờ cái mông mình, "Hít....!" Hít sâu một hơi, thật là đau a! "Tiểu Dạ! Bị nhiều hèo như vậy, không biết ta có bị sẹo hay không!"

Sở Mị Dạ ôm nàng "Tiểu Y trời sinh đã đẹp, thương thế đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, đoán chừng qua ít ngày nữa vết sẹo sẽ biến mất! Ta sẽ tìm kiếm thuốc tốt có thể diệt trừ vết sẹo cho Tiểu Y dùng! Nếu thật để lại vết sẹo, ta cũng không để ý đâu!"

Ngón tay Thủy Liên Y vẽ nên các vòng tròn trước ngực hắn, trong lòng loạn thành một đoàn. Tại sao hắn tốt với nàng như vậy a! Nàng bị thương thành như vậy! Nếu cái mông để lại vết sẹo, nàng làm sao còn mặt mũi cho hắn thấy!

Ừ! Ôm thân thể không một mảnh vải của nàng, nàng còn hạ chú trên người hắn, mặt của Sở Mị Dạ hơi đỏ ửng, thân thể biến thành lửa nóng.

Cảm thấy thân thể hắn căng thẳng, Thủy Liên Y ngẩng đầu đối mặt hai mắt thâm thúy như biển kia.

Ách! Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hắn mập mờ nhìn nàng như vậy?

Chợt phát giác mình không một mảnh vải, mặt đột ngột đỏ thành mông khỉ.

"Ta.... Đi ra ngoài một chút!... Kêu Tiểu Kinh tới đây phục vụ ngươi!" Sở Mị Dạ khẽ đặt nàng ở trên giường, đắp kín mền. Chạy nhanh ra khỏi phòng giống như bị quỷ đuổi. Lúc đến cửa ra vào, thiếu chút bị ngưỡng cửa thật cao làm vấp té.

Thủy Liên Y nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, bật cười.

Nửa tháng sau.

Thủy Liên Y hoàn toàn khôi phục, trên mặt khôi phục tuyệt sắc thường ngày, vết bầm trên thân thể và vết thương cũng đều tốt.

Cả trên cái mông nàng quan tâm nhất cũng khôi phục thần thái thường ngày, đừng nói không để lại vết sẹo nào, da còn khôi phục mịn màng bóng láng hơn trước.

Không biết có phải vì trong họa được phúc hay không, nửa tháng này luôn ở trong Vương phủ, ăn ngon, ngủ ngon. Sở Mị Dạ ngày ngày chung giường chung gối với nàng, ôm nàng đến trời sáng, lại nói, quan hệ của hai người vẫn rất thuần khiết và trong sạch!

Một ngày kia, trời trong nắng ấm, trời xanh mây trắng.

Trong vương phủ, đầy vườn sắc xuân, trăm hoa đua nỡ.

Thủy Liên Y rốt cuộc rời đi giường lớn đã nằm nửa tháng, đi ra khỏi cửa phòng.

Hít không khí mát mẻ mang theo mùi hoa, cả người khỏe khoắn sảng khoái.

Tiểu Kinh ở bên cạnh nàng, cũng tràn đầy tinh thần.

Sở Mị Dạ từ đàng xa đi tới, lúc thấy Thủy Liên Y giang hai cánh tay, nhắm mắt lại, ngẩng đầu hô hấp thì hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Một bộ áo lụa màu trắng, da thịt trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh, lúc này vui vẻ đến bên má hiện lúm đồng tiền, cái miệng nhỏ nhắn cũng dí dỏm mỉm cười, đẹp như mai xuân trên tuyết.

Nàng thật rất đặc biệt, tính cách kia, thần thái kia tựa hồ còn xinh đẹp hấp dẫn người hơn gương mặt của nàng.

Cảm nhận được ánh mắt nóng hừng hực nhìn mình chằm chằm, Thủy Liên Y quay đầu.

Thấy Sở Mị Dạ mặc quần áo màu đen!

Nàng cười nhào về phía hắn, một đen một trắng thật xứng đôi hài hòa.

Ừ! Ôm thân thể nhào tới của nàng thật chặt.

"Nàng muốn đụng chết Bổn vương!" Hắn cười dùng ngón tay bóp cái mũi của nàng.

Thủy Liên Y mở tay của hắn ra "Vương gia! Chàng thật cứng nha, đụng một cái sợ cái gì! Cũng không phải là nữ nhân!" Nàng dùng sức vỗ vỗ lồng ngực rắn chắc của hắn.

Thật thô lỗ! Hắn bắt lấy tay của nàng "Hôm nay dẫn nàng ra ngoài đi dạo!"

"Tốt!" Nàng vỗ tay. Mấy ngày nay, nàng sắp chán chết rồi!

Sở Mị Dạ mang nàng đi tới trước tuấn mã của mình, ôm nàng lên ngựa rồi mình cũng nhảy lên lưng ngựa.

"Giá!" Tuấn mã bốn vó như bay, nhanh chóng chạy. Trong nháy mắt dần biến mất hẳn ở nơi xa!

Ách! Để lại Tiểu Kinh ngây ngốc gãi đầu, hồi lâu mới lộ ra nụ cười.