Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Chương 196: Trong họa có phúc




Dân chúng thành Nam của Ngao Nam quốc rất tò mò, đối với trang viên thần bí kia, cảm thấy rất hứng thú. Càng là chuyện thần bí không thể biết lại càng có người chú ý.

Còn có rất nhiều người mang tâm tư muốn đi tìm tòi nghiên cứu chi tiết tòa nhà lớn kia. Kiến trúc bằng mộc lớn như thế, tạo ra khung cảnh hoa mỹ như vậy, chắc hẳn sẽ là người rất nhiều tiền.

Chỉ tiếc tòa nhà kia có nhiều thần bí, nhưng cũng thực quỷ dị. Những người có ý đồ đột nhập vào trong nhà sẽ gặp tai nạn không rõ.

Trong phạm vi cách trang viên 500m như có mê trận bị trúc xong tầng tầng, những người có ý đồ tiếp cận trang viên sẽ trúng độc, kẻ nhẹ thì nôn mửa choáng váng đầu, kẻ nặng thì hôn mê bất tỉnh.

Tòa nhà kia là một câu đố, cũng là một mê hoặc làm cho dân chúng chung quanh vừa tò mò lại vừa sợ hãi!

Tuy rằng đều rất tò mò muốn biết rốt cuộc là người nào ở bên trong, nhưng từ khi có người bởi vì vậy mà hôn mê rất nhiều ngày không tỉnh lại, cũng không có ai muốn thử tiếp cận nơi đó nữa!

Rốt cuộc ai ở trong ngôi nhà này?

Trong đình viện xuân ý dạt dào, vô số cây đào nối liền thành từng mảnh, đóa hoa màu hồng nhạt ở trong không khí tản ra mùi thơm ngát nồng đậm.

Gió nhẹ thổi qua, từng đóa hoa bị gió thổi tan, bồng bềnh rơi xuống trong đình viện. San bằng thành một tầng hoa đào bao trùm trên mặt đất.

Trong biển hoa, mơ hồ truyền đến tiếng nói.

"Tiểu Y! Người vì sao không nghe lời cha nói vụng trộm chạy đến đây?"Một giọng trẻ con thực non nớt còn mang theo vị sữa, nhưng lời nói ra lại có vẻ thực thành thục.

"Tại sao ta phải vụng trộm chạy đến? Ta là quang minh chính đại chạy ra ngoài! Mà làm như vậy cũng không tính là quang minh chính đại, xem như sơn đen bôi đen đi!"Ngay sau đó truyền đến thanh âm nữ nhân thanh thúy.

Theo tiếng bước chân soàn soạt, từ bên ngoài rừng đào đi tới hai bóng người một lớn một nhỏ.

Lớn là một nữ tử tuyệt mỹ mắt ngọc mày ngài, khéo cười tươi đẹp làm sao, xem tuổi cũng chỉ đầu hai mươi. Một thân áo trắng, buộc đai lưng rộng màu hồng đào, phụ trợ cho đẫy đà trước ngực nàng. Cái eo mảnh khảnh làm cho nàng thoạt nhìn yếu đuối, trên mặt nàng lộ ra nụ cười rực rỡ, có thể thấy được nàng phi thường sáng sủa hoạt bát.

Về phần nhân nhi nho nhỏ kia, tóc đen như mực, hai bên đỉnh đầu chải hai búi tóc nhỏ, có hai lọn tóc dài ra ở hai bên cạnh giống như sừng trâu nhỏ. Hai mắt thật to, sáng ngời trong suốt, cái mũi nhỏ cao vút cùng đôi môi phấn nộn, đẹp mắt vô cùng. Giống như tiểu tiên nữ đáng yêu lại xinh đẹp!

"Tiểu Y." Nàng kéo kéo tay mỹ nhân, "Hôm nay người xuất môn, sau đó liền đụng phải cây cột hai lần, so với hôm qua thì tốt hơn nhiều!"

Cái miệng nhỏ nhắn của đại mỹ nhân bĩu lên, vươn tay ra trước ngực, sờ về phía trước.

Cẩn thận nhìn cặp mắt của nàng, lớn mà sáng ngời, nhưng lại giống như không có bất kỳ tiêu cự nào, mở thật to lại nhìn không thấy cảnh vật gì. Hai mắt của nàng bị mù!

"Huyễn Huyễn! Phong ca ca đi nơi nào?"

"Cha đi ra ngoài hái thuốc, hắn nói còn thiếu vài loại dược liệu mới có thể phối ra thuốc hay trị liệu mắt của người!"

Đại mỹ nhân, cũng chính là Thủy Liên Y, nhẹ nhàng thở dài một hơi, đụng đến một cái ghế đá chậm rãi ngồi xuống.

"Đều đã hai năm rồi, chuyện Phong ca ca không có cách nào làm, ta cũng không ôm bất kỳ hy vọng gì! Có lẽ, ông trời để cho ta từ nay về sau sẽ không còn thấy được ánh sáng!"

Hai năm trước, nàng té xuống từ bờ đê sông Thâm Du, ngã đập đầu.

Ngao Cẩn Phong mang nàng đi chữa thương, cứu trở về tính mệnh của nàng.

Sau khi nàng tỉnh lại đã nhớ lại tất cả mọi chuyện. Kể từ khi nàng xuyên qua, bất kể là trước khi mất trí nhớ hay là sau khi mất trí nhớ, tất cả trí nhớ của nàng đều khôi phục!

Nhưng nàng lại phát hiện mắt của nàng cái gì cũng nhìn không thấy!

Không phải đều nói trong họa có phúc, trong phúc có họa. Tuy rằng mạng đã được cứu về rồi, nhưng mắt lại không nhìn thấy nữa.

Sau khi nàng tỉnh lại chẳng những nhớ lại những chuyện đã quên, mà chuyện xảy ra sau đó nàng cũng không có quên! Nàng nhớ lại con gái Sở Huyễn Huyễn của mình, sau khi nghe thấy thanh âm Ngao Cẩn Phong, nàng khóc lóc, hướng hắn đòi nữ nhi của mình.

Đáp ứng yêu cầu của nàng, Ngao Cẩn Phong mang nàng tới chỗ này, hai năm trước ngay dưới tàng cây hoa đào, hắn đem Sở Huyễn Huyễn giao lại cho nàng.

Sở Huyễn Huyễn không có chết, vẫn sống thật tốt!

"Huyễn Huyễn!" Nàng gọi nữ nhi của mình.

Ngay lập tức Sở Huyễn Huyễn có khí chất lão thành hơn năm tuổi, bò lên trên đầu gối Thủy Liên Y, ôm cổ của nàng.

"Tiểu Y! Mắt của người nhất định sẽ tốt lên! Người còn không có thấy qua Huyễn Huyễn đâu!"

Mắt Thủy Liên Y có chút ướt át, trước mắt hiện lên khuôn mặt của Sở Mị Dạ. Nếu Huyễn Huyễn lớn lên giống phụ thân thì nhất định sẽ là một mỹ nữ lạnh lùng. Nếu như giống nàng, phỏng chừng sẽ là một tiểu bảo bối hoạt bát.

Mặc kệ là giống ai, nữ nhi bảo bối của nàng đều là cô gái xinh đẹp nhất thiên hạ!

"Huyễn Huyễn! Kỳ thật hai năm qua ta đã nghĩ kỹ rồi! Thật sự! Mặc kệ có thể nhìn thấy trở lại hay không, ta đều thực thỏa mãn!"Thủy Liên Y ôm nữ nhi nhẹ nhàng hôn lên mặt của nàng.

Tiểu Dạ của nàng, nàng rất nhớ hắn. Thực xin lỗi, không thể bồi ở bên cạnh chàng!

Chuyện xảy ra hai năm qua, nha hoàn bên người đều nói cho nàng nghe, nàng biết Sở Vương đã lên làm hoàng thượng. Nàng cũng biết thân là hoàng thượng thì hậu cung vô số.

Trên mặt lộ ra nụ cười đau thương, nay nàng mù hai mắt, căn bản không có tư cách đi tìm Tiểu Dạ. Nàng đã từng hận hắn, oán hắn, nhưng sau này lại biết được hắn cưới Vũ Văn Thiển là muốn tìm Sở Thánh Hạo báo thù, bởi vì Sở Thánh Hạo hại chết mẫu thân cùng đệ đệ của hắn!

Khi tất cả đều tiêu tan, nàng cũng nghĩ thông. Chỉ cần biết rằng Tiểu Dạ vẫn còn yêu nàng, như vậy là đủ rồi!

Trước mắt lại hiện lên bóng dáng Sơ Dương, Thủy Liên Y đột nhiên nở nụ cười.

"Huyễn Huyễn! Con biết không! Kỳ thật chuyện ta vui vẻ nhất là người vốn ta cho rằng đã chết vẫn chưa chết! Tuy rằng khi hắn lại xuất hiện lần nữa ở trước mặt ta, ta đã lãng quên hắn, nhưng hiện tại ta đều đã nhớ lại!"

"Tiểu Y! Người nói là ai a? Ai đã chết lại không chết?" Sở Huyễn Huyễn chớp chớp mắt.

Thủy Liên Y nhớ về mấy năm trước, trên mặt lộ ra ý cười.

Nhớ lại Sở Húc Nhật, nam nhân tuổi còn trẻ lại phong lưu háo sắc; nam nhân ánh mắt tà khí nhưng lại có một thân chính khí; nam nhân vì huynh trưởng giao phó, dùng tánh mạng để bảo vệ nàng an toàn!

Núm đồng tiền của Thủy Liên Y như hoa, trong hai mắt không có tiêu cự lấp lánh ánh nước.

"Huyễn Huyễn! Ta thật vui vẻ, hắn không có chết! Tuy rằng ta quên mất mọi người, cũng quên mất hắn. Nhưng khi nhớ lại hết thảy, hắn vẫn rất quen thuộc! Tuy rằng không nhìn thấy mặt của hắn, nhưng ta biết, đó chính là hắn!"

"Tiểu Y! Huyễn Huyễn không hiểu!"

Thủy Liên Y ôm Sở Huyễn Huyễn thật chặt, đem mặt nàng dán trên mặt nữ nhi.

"Hắn nói hắn yêu ta, nhưng ta cảm thấy hắn chỉ là vì một sự hứa hẹn! Ta hi vọng hắn có thể hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc! Hi vọng hắn có thể gặp được một nữ nhân thiệt tình thương hắn, mà hắn cũng yêu nàng! Huyễn Huyễn! Hiện tại ta không có hy vọng xa vời gì, chỉ hy vọng những người bên cạnh ta đều sống vui vẻ!"

"Tiểu Y!" Sở Huyễn Huyễn hôn mặt của nàng.

"Tiểu Y!" Khi hai mẹ con đang tâm sự, thanh âm dễ nghe của nam nhân truyền đến.

"Phụ thân!"Sở Huyễn Huyễn từ trên người Thủy Liên Y nhảy xuống đất, rất nhanh nhào vào trong cái ôm của nam tử áo trắng.