Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Chương 176: Hai con sói phát uy




Thấy Vũ Văn Sâm tức muốn chết muốn sống, Thủy Liên Y vui vẻ, đắc ý! Không biết vì sao, nàng cực độ chán ghét vai phản diện ghê tởm này! Giống như đời trước có thù hận với hắn!

Vũ Văn Sâm cắn răng nghiến lợi, bảo quan binh tiến lên bắt người.

"Bắt nữ nhân xấu xa này lại cho ta, xem ta dọn dẹp nàng như thế nào!"

Thủy Liên Y thấy quan binh chung quanh đều giơ đao tới đây, trong lòng run run. Ít khó địch lại nhiều, hảo hán không chịu nổi nhiều người!

Không đợi đám người kia xông lại, Đại Bạch và Nhị Bạch, đã dựng đứng lỗ tai, lông sau lưng cũng dựng đứng hết, môi vểnh lên, răng cửa lộ ra, cong lưng gầm thét.

Bộ ngực của bọn chúng hóp vào, phần lưng và chân tráng kiện có lực.

Khi gầm thét, răng cửa, răng nanh, răng hàm toàn bộ bởi vì tức giận mà lộ ra.

Hai con sói tức giận, ảnh hưởng đến Tiểu Bạch, đừng xem nó mới lớn cỡ chân người, nhưng cũng bắt chước cha mẹ nó nhe răng trợn mắt.

Trong mắt bọn chúng phóng xạ ra ánh xanh lá cây, thật dọa người! Quan binh thấy bộ dáng và tư thế của hai con sói kinh khủng trước mặt, cũng dừng bước chân không dám tiến lên.

Vũ Văn Sâm vừa thấy bọn họ không tiến lên, cực kì tức giận mà mắng to.

"Các ngươi là đồ nhát chết! Nếu ai không đi lên bắt người, ta liền phế hắn!" Vũ Văn Sâm gào lên. "A...!" Hét thảm một tiếng, cúi đầu nhìn, con sói nhỏ nhất nhào tới cắn bắp chân của hắn.

"Tiểu Bạch!" Thủy Liên Y kêu lên, nàng không chú ý Tiểu Bạch sẽ nhào tới.

Vũ Văn Sâm tức giận rút bảo kiếm ra đâm về sói con cắn mình không thả.

"A...!" Thủy Liên Y thét lên, "Đừng...!" Hắn không thể giết Tiểu Bạch, nàng tức giận xông về Vũ Văn Sâm. Nếu hắn dám đả thương Tiểu Bạch, nàng dù phải liều mạng cũng muốn giết chết hắn.

Mắt thấy mũi kiếm kia sắp đâm vào thân thể Tiểu Bạch, Thủy Liên Y cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, thiếu chút nữa ngã xuống.

"A.....!" Không phải Tiểu Bạch kêu thảm thiết, phát ra tiếng kêu thảm thiết chính là Vũ Văn Sâm.

Tốc độ của Đại Bạch và Nhị Bạch mau như cao thủ võ lâm, trực tiếp đụng ngã Vũ Văn Sâm.

Phải biết tốc độ của sói lúc truy đuổi con mồi có thể cao đến gần 65 km mỗi giờ, lúc chạy nước rút, mỗi một bước có thể dài đến 5 thước. Cự ly ngắn ngủn này, hai con sói chỉ cần nhào tới hai bước đã đến trước mặt của Vũ Văn Sâm.

Thân hình dài hơn hai mét, thể trọng hơn một trăm cân, đè lên người Vũ Văn Sâm. Hai miệng sói đầy răng nhọn, phun ra mùi máu tanh gào thét hắn. Hù chết người!

"A..... Mau tới cứu ta!" Vũ Văn Sâm thiếu chút nữa sợ tới mức đái ra quần, sống an nhàn sung sướng gần ba mươi năm, có khi nào hắn gặp phải chuyện như vậy đâu!

Thủy Liên Y đi qua, ôm lấy Tiểu Bạch. Vừa rồi nàng thiếu chút nữa bị nó hù chết.

"Tiểu Bạch! Ngươi làm ta sợ muốn chết! Lần tới không cho làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa! Có biết hay không?"

"Ngao!" Tiểu Bạch ngao một tiếng, rúc ở trong ngực của nàng!

Quan binh bên cạnh vừa nhìn thấy Vũ Văn thiếu gia bị sói áp đảo, cũng sợ ném chuột vỡ bình không dám vọng động.

"Bảo tất cả bọn họ lui ra! Tất cả trở về nhà! Lo tìm mẹ đi!" Thủy Liên Y dùng chân đá đá Vũ Văn Sâm ngã trên mặt đất.

Sắc mặt Vũ Văn Sâm tái xanh, khổ nỗi bị sói kiềm chế.

"Các ngươi lui ra! Đều trở về hết cho ta!" Vũ Văn Sâm ra lệnh.

Đám quan binh kia nhìn nhau, lại nhìn thế cục trước mắt, rút binh khí về trong tay, rồi xoay người rời đi. Mấy người cuối cùng còn dư lại là chó săn của Vũ Văn Sâm.

"Mau... Thả thiếu gia của chúng ta ra! Các ngươi biết thiếu gia nhà chúng ta có lai lịch gì sao?". Chó săn vừa nhìn Thủy Liên Y và nam nhân mang mặt nạ là người vùng khác, còn mang theo ba con sói, khẳng định là không biết địa vị Vũ Văn gia ở Xích Thành.

"Ta quản hắn có lai lịch khỉ gió gì! Chết...!" Thủy Liên Y lại đá Vũ Văn Sâm một cước. Nàng đá nam nhân xấu xa này sẽ làm tâm tình của nàng tốt hơn.

"Lão gia nhà chúng ta là Thừa Tướng, đại tiểu thư nhà chúng ta là đương kim hoàng hậu nương nương, nhị tiểu thư của chúng ta là vương phi Sở Vương! Hôm nay Sở Vương tấn công Mặc thành, sau này hắn sẽ là hoàng thượng Sở Mặc quốc, nhị tiểu thư của chúng ta chính là hoàng hậu Sở quốc! Nữ nhân xấu xa! Nếu ngươi dám để cho hai súc sinh nhà ngươi đả thương thiếu gia nhà ta! Về sau Ân quốc và Sở quốc sẽ không có đất dung thân cho ngươi!"

Chó săn Vũ Văn phủ này chỉ sợ người khác không biết lai lịch Vũ Văn gia, từ lão gia nhà hắn, đến chó mèo bỏ vào quét sân, cũng giới thiệu một lần! Nước miếng bây đầy, nhìn thật ghê tởm, nghe chán òm!

Nghe xong lời của hắn, Thủy Liên Y ngây người trong nháy mắt, không biết vì sao trong lòng nàng buồn buồn, khó chịu, có chút không thở nổi!

Thân hình cao lớn của Sơ Dương đi tới trước mặt Thủy Liên Y, bởi vì mang mặt nạ nên không nhìn ra vẻ mặt của hắn. Nhưng Thủy Liên Y tựa hồ thấy được một tia hờ hững từ trong con ngươi sâu thẳm kia.

"Sơ Dương, ngươi làm sao vậy?"

"Tiểu Y! Chúng ta về vương phủ trước! Sơ Dương và Thần còn có chút chuyện phải nói!"

"Ừ!" Không trách được hắn đi rồi mà còn quay lại, thì ra là còn có chuyện tìm Tiểu Thần. Nàng thiếu chút nữa cho là hắn tới bảo vệ nàng!

Vương phủ? Vũ Văn Sâm không bỏ qua lời của Sơ Dương.

"Các ngươi là người của phủ Thần vương?"

"Hừ! Mắc mớ gì đến ngươi!" Thủy Liên Y đá một cước lên người hắn, nhìn thấy hắn bị đau, tâm tình tốt hơn rất nhiều.

"Chúng ta đi!". Thủy Liên Y nói với Đại Bạch và Nhị Bạch, "Nhưng ngàn vạn lần đừng cắn hắn, không cẩn thận ghê tởm chết các ngươi!"

Sơ Dương vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng, Thủy Liên Y cũng đắc ý. Ba con sói đi theo phía sau, vừa đi vừa quay đầu lại nhe răng gầm thét.

Nhìn thấy bọn họ đã đi xa, chó săn của Vũ Văn Sâm vội vàng tiến lên đỡ hắn dậy.

"Thần vương phủ? Ân Thần Tinh?" Vũ Văn Sâm hằn học đọc lên, "Đi! Trở về phủ!", được mấy người dắt díu, hắn còn đắm chìm trong cơn ác mộng bị sói bổ nhào, một đường lảo đảo trở lại Vũ Văn phủ.

Khi Vũ Văn Sâm trở lại Vũ Văn phủ, thấy được trước cổng nhà mình có hơn mười chiếc xe ngựa dừng lại. Rất nhiều người từ trên xe ngựa chuyên chở đồ vào trong phủ.

"Có chuyện gì xảy ra?" Gọi lại một người làm trong phủ Vũ Văn.

"Hồi thiếu gia! Là nhị tiểu thư từ Uyên thành trở lại! Mang về rất nhiều đặc sản phương bắc!"

"Tiểu Thiển trở lại?" trên mặt Vũ Văn Sâm lộ ra nụ cười, thật là trời giúp hắn!

Sải bước đi vào trong phủ, biết Vũ Văn Thiển ở đại sảnh, hắn không kịp chờ đợi liền vọt tới.

Trong đại sảnh có Vũ Văn Thừa Tướng, Vũ Văn phu nhân, còn có Vũ Văn Thiển mới đường xa trở về!

"Tiểu Thiển!". tình cảm của Vũ Văn Sâm và muội muội này cũng không tệ lắm, dù sao cũng là cá mè một lứa, hai người cũng từng cùng nhau gieo họa Xích Thành.

"Nhị ca!" trên mặt Vũ Văn Thiển không có nụ cười.

"Tiểu Thiển, muội trở lại là tốt rồi, nhị ca còn cần muội giúp một tay!"

"Sâm! Tiểu Thiển vừa mới trở lại, có chuyện gì sau này bàn tiếp!" gương mặt Vũ Văn Thừa Tướng nhìn xa trông rộng. "Hiện tại chúng ta cần nói chuyện tiểu Thiển!"

"Tiểu Thiển? Đã xảy ra chuyện gì?" Vũ Văn Sâm không hiểu, "Ngươi không phải là Sở Vương phi sao!"

Hắn vừa nói xong lời này, mắt Vũ Văn Thiển ngay lập tức đỏ lên.