Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Chương 138: Cục cưng ra đời




Mùi thuốc thản nhiên bay vào trong mũi Thủy Liên Y.

"Ngao Cẩn Phong?" Nàng rên rỉ, bụng co giật làm cho nàng đau đến tê tâm liệt phế!

"Là ta!" Thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi giống như dòng sông nhỏ yên tĩnh, giống buổi trưa không có gió! Làm cho tâm tình phiền chán của con người lập tức trở nên an bình!

"Đau quá!" Lại nhớ tới giấc mơ ngày hôm qua! Nam nhân nàng kêu trong mộng là Phong ca ca! Ngao Cẩn Phong này tựa hồ đáng giá là người ỷ lại, lúc này nàng không có biện pháp nào khác. Nàng sắp đau đến chết, cục cưng của nàng làm thế nào mới có thể thuận lợi chào đời?

"Muốn đi cùng ta sao?" Ngao Cẩn Phong không nhanh không chậm mở miệng. Tuy rằng giọng điệu của hắn rất nhẹ, nhưng Thủy Liên Y có thể cảm nhận được hắn tựa hồ đang uy hiếp nàng. Nếu nàng nói không, hắn nhất định sẽ đem nàng bỏ xuống.

"Cứu ta cùng bảo bảo!" Thủy Liên Y cắn môi, nàng đã mất đi một đứa con rồi, đứa con này nàng nhất định phải bình an sinh hạ. Ngao Cẩn Phong là thần y, đỡ đẻ đối với hắn mà nói hẳn là chuyện nhỏ.

"Nếu muội cam tâm tình nguyện đi cùng ta, liền ăn viên thuốc này!"

Thủy Liên Y cảm thấy môi chạm vào một viên thuốc, mùi thơm ngát tản ra nồng đậm.

"Đây là cái gì......?" 

"Thuốc Thương Tâm Quên Lãng!" Trong thanh âm của Ngao Cẩn Phong trong suốt không có một tia tạp chất, tựa như con người hắn! Không có bất kỳ hỉ nộ ái ố, lại dường như không có thực giữa chốn phàm trần.

"Cái gì?" Nàng đau đến sắp chết rồi! Hắn còn cho nàng ăn cái gì?

"Sau khi ăn, gặp được chuyện thương tâm, sẽ quên đi người mình yêu nhất!" Giọng điệu của Ngao Cẩn Phong vẫn nhẹ như vậy, giống như mọi chuyện đối với hắn không có một chút quan hệ. Nhưng vào tai Thủy Liên Y lại giống như sấm sét giữa trời quang!

"Không......!" Nàng lắc đầu, cái gì là gặp chuyện thương tâm, sẽ quên đi người yêu nhất? Người nàng yêu nhất là Tiểu Dạ! Nàng không cần quên hắn, không cần!

"Đứa nhỏ nếu để lâu sẽ rất nguy hiểm!" Ngao Cẩn Phong vân đạm phong khinh đáp, giống như không phải chuyện của hắn!"

Môi Thủy Liên Y bị hàm răng của mình cắn ra máu, nàng không biết Ngao Cẩn Phong tại sao lại muốn uy hiếp nàng như vậy, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác! Vì để cục cưng mình an toàn sinh ra, nàng chỉ có thể thỏa hiệp.

Chậm rãi há miệng ra, nàng...... Phải ăn không phải sao? Nếu nàng muốn cho đứa nhỏ bình an sinh ra! Ngao Cẩn Phong, hắn rốt cuộc có ý đồ gì? Chỉ là, lúc này căn bản không có thời gian cho nàng tự hỏi.

Ngao Cẩn Phong đem viên thuốc để vào trong miệng của nàng, viên thuốc vừa vào miệng liền tan ra, ngoài ý muốn không có hương vị đắng chát, vị ngọt theo nước bọt của Thủy Liên Y chảy vào cổ họng của nàng.

"Đau......!" Thủy Liên Y kêu đau, bụng co giật!

"Đi cùng ta! Đứa nhỏ sẽ không có việc gì!"

Thủy Liên Y chỉ cảm thấy bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, một trận đau đớn kịch liệt qua đi, nàng dần dần lâm vào hôn mê.

Nhưng hôn mê cũng không có kéo dài, một trận đau đớn lớn hơn nữa thổi quét mà đến. Thủy Liên Y cảm giác mình dường như nằm trên một mặt giường lớn, bên dưới thực mềm!

Bên tai truyền đến tiếng nữ nhân líu ríu, còn có giọng nam trong suốt. Nam nhân là Ngao Cẩn Phong, vậy nữ nhân kia là ai a!

"Phu nhân! Dùng sức a! Cố gắng một chút nữa, đứa nhỏ sắp ra rồi!"

Là bà đỡ? Thế nhưng lại gọi nàng là phu nhân? Tay Thủy Liên Y nắm chặt chăn ở dưới thân! Nguyên lai trên TV diễn cảnh sinh con cũng không phải hư cấu! Thật sự đau quá a!

“Thế nào?" Ngao Cẩn Phong vẫn thanh âm ấy, hỏi bà mụ.

Thủy Liên Y nghe được thanh âm không có bốn bề sóng dậy trong lòng oán hận! Vì sao hắn lại đạm mạc như thế.

"Công tử! Thoạt nhìn có chút khó khăn! Thể chất phu nhân rất đặc thù, đứa nhỏ ra không được!" Bà đỡ nơm nớp lo sợ.

Thủy Liên Y thật sự cảm giác mình đau đến sắp chết! Trong lòng căm tức, cái gì gọi là thể chất đặc thù a! Vì sao đứa nhỏ không ra được!

"A...... Ngao Cẩn Phong! Đau quá a! Chết tiệt! Mau cứu cục cưng của ta!" Nam nhân đáng chết này! Thái độ không nhanh không chậm làm cho người người tức giận! Hắn không phải thần y sao! Hắn không phải y thuật cao siêu sao! Tại sao muốn làm cho nàng chịu thống khổ như thế!

"Ngươi ở lại đây hỗ trợ!" Ngao Cẩn Phong nhẹ giọng làm cho bà đỡ đứng ở một bên trợ thủ, đi vào bên giường Thủy Liên Y.

"Công tử...... Này không tốt lắm!" Bà đỡ nhìn Ngao Cẩn Phong đi vào bên cạnh Thủy Liên Y, có chút chần chờ! Nam nhân cổ đại bình thường không thể ở lại phòng sinh, huống chi còn nhìn vợ mình sinh con!

Ngao Cẩn Phong không để ý đến bà đỡ, đem chăn của Thủy Liên Y xốc lên.

...... Thủy Liên Y rốt cuộc biết vì sao Ngao Cẩn Phong luôn luôn bàng quan không ra tay. Bởi vì, nàng quên mất sinh con thì không mặc quần! Nơi đó của mình bị hắn thấy được......

"A......!" Đau quá! Lúc này nàng không thèm đếm xỉa tới loại vấn đề tư mật nữa, nàng sắp đau chết! "Ngao Cẩn Phong! Nhanh chút giúp ta!" Nàng dùng sức bắt lấy cổ tay Ngao Cẩn Phong, móng tay đâm vào da thịt hắn.

"Gọi ta Phong ca ca!" Ngao Cẩn Phong vươn tay ra lau nước mắt cho nàng.

Con mụ nó! Nam nhân chết tiệt, lúc này còn muốn áp chế nàng.

"Phong ca...... Ca!" Thủy Liên Y thỏa hiệp!

Bên tai tựa hồ truyền đến tiếng cười khẽ, trên gương mặt bình thản của Ngao Cẩn Phong rốt cục lộ ra ý cười.

Thủy Liên Y không thèm nhìn khuôn mặt vui vẻ của Ngao Cẩn Phong, nàng thật tức chết, nam nhân đạm mạc này trong lúc nguy cấp còn uy hiếp mình!

Sinh con thật là quá dài dòng! Mặc dù lúc Tiểu Kinh sinh con nàng cũng có mặt, đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng đến chính mình sinh, vẫn là chịu không nổi a! 

Nếu có thể mổ bụng cho nàng thì tốt rồi! Đánh thuốc gây tê trực tiếp mổ bụng lấy ra đứa nhỏ, nàng liền được giải thoát rồi! Lúc này nếu có thể ngủ một giấc thật là tốt biết bao! Nếu ngủ có thể sinh hạ đứa nhỏ thì thật tốt!

Thủy Liên Y miên man suy nghĩ, phía dưới còn đau đến mức làm cho nàng muốn sống muốn chết, cảm giác thân thể bị xé nứt càng ngày càng rõ ràng, nàng sắp đau đến đứt khí rồi!

A...... Nàng thét chói tai! Trời ạ! Cơn đau này sắp đem nàng xé rách!

"Tiểu Y! Đứa nhỏ đi ra! Cố gắng lên!" Thanh âm Ngao Cẩn Phong rốt cục không còn bình tĩnh nữa, tựa hồ hơi run run.

Nghe được đứa nhỏ đi ra, Thủy Liên Y đột nhiên có năng lượng tràn vào, toàn thân đều dùng sức, đem khí lực từ lúc bú sữa đều dùng hết! Lâu như trải qua một thế kỷ!

Theo tiếng trẻ con khóc kinh thiên động địa, Thủy Liên Y cảm giác mình được giải thoát rồi! Mệt mỏi dày đặc thêm cảm giác hư nhuyễn vô lực, làm cho nàng hoàn toàn ngất đi!

Như đã trải qua giấc ngủ thật lâu! Khi Thủy Liên Y tỉnh dậy, trên người đã được thay một bộ quần áo mới tinh, thân mình tựa hồ cũng được người chà lau qua!

Giật giật thân mình, nàng cảm thấy trừ bỏ mỏi mệt, bụng còn có chút run rẩy! Từ trên giường ngồi dậy, không biết mình ngủ bao lâu, bụng thật đói! Thân thể thật vô lực!

Đánh giá qua căn phòng, tuy đơn giản nhưng cũng thực sạch sẽ! Bài trí bên trong không nhiều lắm, làm cho người ta có cảm giác chủ nhân căn nhà này là người rất đơn giản.

Ngao Cẩn Phong! Hắn đem con nàng đi đâu rồi? Thủy Liên Y nhíu mày, cố hết sức đem chân thả tới bên giường.