Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Chương 132: Nhiệt tình khác thường




Mùa hè ở Uyên thành so với mùa hè bình thường ngắn rất nhiều, mới tháng tám, nhiệt độ không khí đã bắt đầu chuyển lạnh! Sau tháng chín, lá cây liền vàng, sau đó chậm rãi rơi xuống! Sau tháng mười đã muốn từ mùa thu dần dần biến thành mùa đông! Đến tháng mười một, những bông tuyết lớn bắt đầu tung bay.

Thời gian trôi qua thật nhanh, Thủy Liên Y đã ở Uyên thành năm tháng, lịch chuyển từ mùa hè đến mùa thu rồi mùa đông, sợ hãi than thời tiết vô thường, khí hậu hay thay đổi.

Mùa đông Uyên thành tới rất nhanh, hơn nữa phi thường rét lạnh. Thủy Liên Y trước kia chưa bao giờ cảm thấy mùa đông có thể lạnh tới như vậy! Ở Uyên thành, nàng không nghĩ xuất môn, chỉ muốn ở trong phòng ngủ sưởi ấm lô. Nhiệt độ không khí bên ngoài phỏng chừng dưới 0 độ! Nếu chảy nước mũi khả năng liền lập tức đông thành băng ở dưới lỗ mũi.

Ngày thứ ba Thủy Liên Y đi vào Sở Vương phủ, Tiểu Kinh đã bị Sở Mị Dạ tứ hôn cho Trình Ngự Thiên, hai người có tình sẽ thành thân thuộc.

Sau một tháng Tiểu Kinh gả cho Trình Ngự Thiên, thì có bầu, tốc độ tạo người thật đúng là không sai! Trình Ngự Thiên đúng là nam nhân tinh khiết a!

Trình độ ân ái của Sở Mị Dạ cùng Thủy Liên Y làm cho tất cả người thấy qua bọn họ đều buồn nôn đến nổi da gà.

Sở Vương nếu như không có công sự muốn làm, không điểm binh thao luyện thì liền cùng vợ dính ở phòng ngủ không ra khỏi cửa.

Chỉ là, năm tháng đều trôi qua, bụng Thủy Liên Y không có một tia động tĩnh. Chẳng những hai người bọn họ sốt ruột, ngay cả Tiểu Kinh mang thai, cùng Trình Ngự Thiên sắp làm cha cũng đều gấp vô cùng!

Sở Mị Dạ chưa bao giờ nói đến chuyện cục cưng, nhưng là Thủy Liên Y tự mình biết, có thể là do cục cưng đầu tiên, thân thể của nàng không thể thụ thai nữa!

Lại là một ngày bi kịch, Thủy Liên Y phát hiện đại di mụ của mình tiến đến báo cáo! Lại nói, bình thường không có cục cưng, nguyệt sự bình thường cũng không sao! Nàng hàng tháng đều chuẩn, căn bản không cần lo lắng vấn đề cục cưng! Nhưng là, vì sao nhanh nửa năm rồi, vẫn không có tung tích của cục cưng!

Tuy rằng Sở Mị Dạ cũng không nói gì, nhưng Thủy Liên Y biết hắn chờ mong cốt nhục của mình sinh ra! Hắn vẫn luôn luôn thấy hối hận bọn họ mất đi cục cưng kia, cũng luôn luôn tự trách!

Thủy Liên Y mặc quần áo thật dày, bên ngoài còn khoác một cái áo choàng thuần trắng, mở cửa đi ra phòng ngủ.

Sở Mị Dạ đi điểm binh thao luyện! Ở Uyên thành, bất luận tướng lĩnh hay là binh lính mỗi giờ mỗi phút đều chuẩn bị tốt, sẵn sàng nghênh địch, không có một khắc lơi lỏng!

Thủy Liên Y vừa đi ra khỏi phòng ngủ đã cảm thấy cả người rét run, lạnh đến nổi da gà! Tay chân đều lạnh băng! Vừa nghĩ tới Sở Mị Dạ cùng binh lính của mình ở trong đại tuyết thao luyện, lòng của nàng liền đau! Không khỏi muốn đi tìm hắn.

"Vương Phi! Người muốn đi đâu?"Trình Ngự Thiên nhìn thấy bóng dáng Thủy Liên Y, đuổi theo nàng.

"Ta muốn đi xem Tiểu Dạ!" Trên mặt Thủy Liên Y có chút lo lắng! "Buổi sáng hắn rời đi hình như không có mặc áo choàng! Trời hôm nay rất lạnh a!"

"Ngự Thiên đi lấy áo choàng đưa cho Vương gia! Vương Phi, người vẫn nên ở lại trong phủ! Trời rất lạnh! để Tiểu Kinh đi bồi người!"

Trình Ngự Thiên lấy một cái áo choàng, lên ngựa, rất nhanh rời đi.

Thủy Liên Y ngẩng đầu, phát hiện trời lại rơi từng bông tuyết lớn. Có bông rơi trên mặt của nàng, có bông dừng ở trên lông mi của nàng.

Sở Mị Dạ trở lại phủ, tiến sân, liền nhìn thấy Thủy Liên Y đứng ở trong đình viện, vươn tay nhỏ bé hứng những hạt tuyết rơi xuống.

Cái loại đẹp trầm tĩnh, cô đơn ai oán, còn có thần thái lúc có lúc không giống như nháy mắt sẽ biến mất, làm cho tâm Sở Mị Dạ cả kinh.

"Tiểu Y!" Hắn vài bước chạy tới, đem Thủy Liên Y gắt gao ôm vào trong lòng." Làm sao vậy? Vì sao lại đợi ở chỗ này? Lạnh không?" Bàn tay to của hắn bắt lấy tay nhỏ bé đông lạnh hồng hồng của nàng, không ngừng xoa nắn, tay nàng thật lạnh!

"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y lấy lại tinh thần, đem mặt tựa vào trên ngực của hắn. Không biết vì sao, trong lòng của nàng thực đau thương! có thể nhớ tới cục cưng vô duyên đi tới thế giới này, còn có thể nhớ tới Sở Húc Nhật biến mất ở sông Thâm Du.

"Vào nhà thôi! Nơi này quá lạnh!" Sở Mị Dạ ôm nàng đi vào phòng ngủ, đem nàng nhẹ nhàng đặt ở trên giường. Sắp nửa năm rồi, thân mình nha đầu kia chẳng những không có đẫy đà, ngược lại càng ngày càng gầy! "Tiểu Y! Nàng không vui sao?" Hắn nâng mặt của nàng lên, có chút lo lắng nhìn nàng.

Thủy Liên Y thở dài một hơi, "Tiểu Dạ! Ta cảm thấy mình hình như không thể có cục cưng nữa! Không bằng......!"

"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ nhíu mày, "Chớ nói nhảm! Mặc kệ có cục cưng hay không, đều không cho nàng miên man suy nghĩ! Ta có nàng như vậy là đủ rồi! Sẽ không tìm bất kỳ nữ nhân nào!"

Thủy Liên Y nhẹ nhàng nở nụ cười, nàng vươn tay nắm mũi hắn, "Tiểu Dạ! Chàng nghĩ ta muốn cho chàng cưới vợ bé sao?! Ta không có hào phóng như vậy, có thể cùng nữ nhân khác chia sẻ chồng của mình! Kỳ thật ta muốn nói, không bằng giúp ta tìm đại phu xem!" Mặt của nàng có chút hồng.

Sở Mị Dạ ôm nàng thật chặt, "Tiểu Y, đời này có nàng ở bên cạnh ta như vậy đủ rồi! Có thể có được nàng, là ông trời ban ân lớn nhất với ta, ta hiện tại không dám yêu cầu xa vời nhiều hơn!" Hắn khẽ hôn cái trán của nàng, hắn cảm thấy hạnh phúc đến với hắn nhanh như vậy, lại ngọt như vậy, thực sợ đây đều là một giấc mộng!

Thủy Liên Y tựa vào trong ngực của hắn, trong lòng âm thầm thề. Nàng nhất định phải sinh ra cục cưng của hai người cho Tiểu Dạ! Nàng muốn cục cưng đã rời đi của bọn họ trở về!

Lại một tháng trôi qua, Uyên thành tháng mười hai càng thêm rét lạnh! Thủy Liên Y phát hiện gần đây thần sắc Sở Mị Dạ thực nghiêm túc, hơn nữa đi sớm về trễ. Nghe Tiểu kinh nói, Trình Ngự Thiên nhà nàng cũng như vậy!

Không biết có chuyện gì xảy ra. Vì sao Uyên thành thoạt nhìn có chút không giống với lúc trước!

Thủy Liên Y sau lại từ trong miệng Tiểu Kinh biết được, Đột Quyết vốn lui binh ngoài ngàn dặm không biết vì sao lại hướng Uyên thành xâm chiếm. Hơn nữa Mặc thành tựa hồ cũng có kỵ binh hướng Uyên thành thẳng tiến.

Có thể là sợ nàng lo lắng, Sở Mị Dạ chưa từng nói với nàng chuyện Uyên thành sắp gặp phải!

"Tiểu Dạ!" Ban đêm, Thủy Liên Y thay Sở Mị Dạ cởi quần áo xong, liền đem hắn ép đến ở trên giường.

"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ phát hiện, nha đầu kia thế nhưng không có mặc quần áo.

Thủy Liên Y dùng tay ngọc đem quần áo Sở Mị Dạ cởi ra. Trực tiếp xoa lồng ngực trần của hắn! Môi của nàng cùng từng chút hạ xuống, thẳng đến bụng của hắn.

Nàng nhắm mắt lại dùng môi lưỡi cảm thụ thân thể không có một tia sẹo lồi kia.

"Tiểu......Y!" Sở Mị Dạ hít vào! Tối hôm nay nàng nhiệt tình làm cho hắn kinh hãi!

Thủy Liên Y mặc kệ hắn, tay nhỏ bé trượt xuống, trực tiếp tiến vào trong quần của hắn.

"Hư.....!" Cơ bắp trên người Sở Mị Dạ căng chặt, nàng thế nhưng nắm lấy lửa nóng của hắn.

"Không được nhúc nhích!" Thủy Liên Y quát bảo hắn ngưng lại bàn tay to đang xoa mông trắng của nàng, "Ngoan ngoãn nghe lời!" Nàng túm quần hắn xuống, làm cho dâng trào của hắn nảy lên.

"Tiểu Y......!" Sở Mị Dạ hít vào, hắn sắp điên rồi!

Nàng thế nhưng vươn lưỡi phấn đụng vào phân thân của hắn.

"Ư......!" Thủy Liên Y cảm thấy trên lưng căng thẳng, Sở Mị Dạ xoay người một cái đem nàng đặt ở dưới.

"Để cho ta ở phía trên!" Nàng lên tiếng kháng nghị! Nghĩ muốn thay đổi vị trí, lại bị hắn ngăn lại!