Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Chương 112: Tắm bị rình trộm




Thủy Liên Y trở về phòng, cầm vải gấp lại thật dầy sau đó quấn bên hông, cho đầy đặn thêm chút, sau khi nhét vải vào, eo thon lập tức trở nên giống như thùng nước, căn bản không nhìn ra đường cong!

Trên mặt khoác mặt nạ da người, Thủy Liên Y nhìn gương mặt như bị axit sun-phu-ric tạt vào xuất hiện ở trong gương! Hài lòng nhìn trang phục của mình, đeo khăn che mặt lên liền ra cửa.

Ân Xích quốc là đất nước cực nóng, dân chúng Xích Thành đều mặc rất ít. Bất luận nam nữ chỉ mặc áo đơn, hơn nữa bọn họ còn phát minh ra áo tay ngắn!

Thủy Liên Y cảm thấy ngạc nhiên. Thì ra ở cổ đại có áo sơ mi tay ngắn và quần cụt rồi! Cũng đúng, nhân dân sống ở vùng nóng bức, nếu mặc cổ trang như diễn viên trên ti vi, trong ba tầng ngoài ba tầng, không nóng chết cũng phải chảy nước.

Lại nói, hiện tại nàng cũng rất nóng, vô cùng nóng!

Đường phố Xích thành và Mặc thành không khác nhau là mấy, đều rất phồn hoa. Bất đồng duy nhất chính là, vừa đến buổi trưa, mặt trời lơ lửng trên không, dân chúng Xích thành rất ít ra cửa buôn bán! Tất cả mọi người sẽ trốn vào trong nhà tránh nắng!

Theo dự báo thời tiết ở hiện đại, nhiệt độ Xích Thành có thể đạt tới hơn 38, 39 độ! Giữa trưa là lúc tia tử ngoại vô cùng mạnh, không có một cơn gió thổi qua, cũng phải bốn mươi độ!

Thủy Liên Y cảm thấy lúc này dù nàng có mặc bikini cũng không mát nổi! Huống chi trong quần áo nàng mặc còn quấn vải thật dầy.

Nóng quá a! Trên đường phố rất ít người, dân chúng Xích Thành thật đúng là biết hưởng thụ, giữa trưa cũng trở về ngủ trưa!

Thủy Liên Y quyết định đi đến bên ngoài Xích Thành nhìn một chút, trong tay nàng có lệnh bài thông hành ra vào thành trì, không phải phí nhiều mưu mẹo cũng có thể ra khỏi thành. Ngoài thành là những con đường đi đến nhiều hướng khác nhau, nàng không biết đường nào mới thông đến Uyên thành! Như vậy xem ra, nàng phải sớm hỏi thăm đường đi một chút!

Đầu có chút choáng váng, mắt hoa, nàng không phải cảm nắng rồi chứ! Thủy Liên Y thấy trước mặt có một rừng cây, quyết định đến trốn nắng!

"Hô!" Tựa vào một thân cây, chậm rãi ngồi xuống, dưới gốc cây thật mát a!

Thủy Liên Y ngồi ở dưới tàng cây, phát hiện trong rừng cây hình như có một ao nước.

Phong tục ở Ân Xích quốc cũng thật kỳ quái, thời gian này có rất ít người đi loạn, Thủy Liên Y chậm rãi đi tới bên cạnh cái ao, nhìn ao nước trong suốt, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Trên người dính nhơn nhớt, đều là mồ hôi, lúc này nhìn ao trong suốt sạch sẽ thế, nàng thật là muốn đi xuống tắm a! Vươn tay tạt hai cái trong ao nước, ao nước đã bị mặt trời chiếu xạ thành nước ấm.

Thủy Liên Y đột nhiên nảy ra một khát vọng! Nàng rất lâu chưa thoải mái tắm rồi! Nhìn bốn phía một chút, phát hiện trong rừng cây trừ nàng, chỉ còn những con chim kêu to trên cây thôi!

Lúc này không có người xuất hiện chứ?

Nàng đi đến sau một cái cây cạnh ao, từ từ cởi áo.

Cởi ra áo khoác, lại cởi váy, cởi tầng tầng vải quấn trên eo ra, trên bụng của nàng đã bị mồ hôi bao trùm! Giống như vừa tắm hơi!

Suy nghĩ một chút, tháo cái khăn che mặt xuống, lấy cả mặt nạ da mỏng xuống, đặt ở trên y phục.

Rốt cuộc vẫn không dám lộ ra trọn vẹn, nàng giữ lại áo ngực và quần lót. Nhìn xung quanh một chút, tin chắc không có ai đi qua, mới bước chân nhỏ trắng như tuyết vào trong ao nước.

Nước bị ánh mặt trời chiếu có chút ấm áp, nàng chậm rãi để thân thể chìm vào trong nước, dùng tay vỗ nhè nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, hóa giải cảm giác nóng rực khi bị mặt nạ da mỏng bao bọc. Gợn sóng đánh thân thể của nàng, để nàng nhắm mắt lại hưởng thụ trầm tĩnh khó được giữa trưa này.

Thủy Liên Y cởi tóc ra, tóc dài vừa đen lại thẳng giống như thác nước phút chốc đã xõa ra. Nàng nhẹ nhàng xoa mái tóc.

Áo lót của nàng bị thấm ướt dán chặt phần đẫy đà, thân thể rất gầy yếu, nhưng đường cong tuyệt đẹp. Thân thể của nàng, trắng nõn như tuyết!

Lưng ngọc bóng loáng mềm mại bị tóc dài che nửa.

Nước trên tóc nhỏ xuống tạo thành ánh sáng lòe lòe ở trên thân thể mềm mại của nàng.

Ao nước trong suốt, quần lót của nàng cũng dán chặt nàng, không biết là bị nước ấm áp tẩy rửa, hay bị ánh mặt trời chiếu, gương mặt của nàng rất đỏ. Khiến gương mặt tinh xảo của nàng càng trở nên tuyệt sắc!

Mặc dù có chút lưu luyến, nhưng nàng biết không thể tắm quá lâu, chậm rãi đi lên bờ, dưới ánh mặt trời, nàng đẹp đến làm cho không ai có thể hình dung!

Trong rừng cây đột nhiên xuất hiện tiếng vang, Thủy Liên Y cả kinh thất sắc, lập tức chạy lên bờ, nhặt áo khoác phủ thêm.

Không đợi nàng mặc xong y phục, liền nhìn thấy một nam nhân đi ra từ rừng cây.

Thiếu chút nữa thét chói tai, hắn tới bao lâu rồi? Hắn thấy cái gì?

Thủy Liên Y cắn môi, tay mặc quần áo cũng có chút run rẩy!

Nam nhân mặc áo gấm màu tím, mặt như quan ngọc, một đôi mắt cười giống như hoa đào! Lỗ mũi còn thẳng hơn minh tinh Hàn quốc, độ cong đôi môi vô cùng xinh đẹp! Nam nhân này vô cùng anh tuấn! Giữa hai lông mày tựa hồ không có bất kỳ ưu phiền, là một thiếu gia sống an nhàn sung sướng, nhìn tuổi cũng chỉ hơn hai mươi, cũng khoảng Sở Húc Nhật!

Thủy Liên Y hận mình ở lúc khẩn cấp còn người nghiên cứu dáng người và số tuổi! Người ta đã xem nàng hết trơn rồi! Nàng còn biết xấu hổ hay không!

Ân Thần Tinh chậm rãi đi về phía bên cạnh ao. Vừa rồi hắn cho là mình hoa mắt, cho là mình thấy được tiên tử rơi xuống phàm trần!

Nữ nhân trước mắt thật tuyệt mỹ, ánh mắt của hắn nhìn bắp đùi tuyết trắng chưa kịp che đi của nàng, ánh mắt càng ngày càng mờ!

"Ngươi nhìn lén ta...!" Thủy Liên Y nổi giận! Lại dám nhìn lén nàng tắm! Cũng may nàng không có cởi hết, bằng không thì quá tiện nghi cho hắn rồi!

Ân Thần Tinh cười, trong con ngươi tràn đầy tìm tòi nghiên cứu. Nữ nhân này mới xem qua thì giống như tiên tử xuất trần, nhưng dáng vẻ cay cú hiện tại của nàng xác thực có hương vị khác.

"Bị người mắng ngươi còn cười! Tiện tiện!"Thủy Liên Y hốt hoảng nhặt lên mặt nạ da bằng bột mì của mình từ trên mặt đất, ôm lấy đống y phục.

"Tiểu thư!"

"Phi! Ngươi mới tiểu thư! Cả nhà ngươi đều là tiểu thư!" Nàng quả thật là ở thanh lâu, cho nên vừa nghe đến hai chữ tiểu thư liền cực kỳ nhạy cảm! Nàng mới không phải tiểu thư!

"Cái gì?" Ân Thần Tinh sửng sốt một chút. "Vậy, ta nên gọi ngươi là gì?"

"Ta biết ngươi sao? Ta và ngươi quen nhau à?" Thủy Liên Y hốt hoảng mang giày vào, xui xẻo thật! Chỗ không người đột nhiên xuất hiện một người, còn là một nam nhân, hù chết nàng.

"Cô nương!" Ân Thần Tinh tiến lên một bước.

"Đứng lại....!" Thủy Liên Y hô to, cố làm ra vẻ dọa nạt, nắm quyền nho nhỏ cua đi cua lại trước mặt hắn, "Đừng tới đây! Bé hồ lô (ai coi hoạt hình mấy anh em hồ lô thì biết) ở nông thôn ta đây cũng có thể đánh bại Ultraman ở thành phố!”

Bé gì? Man gì? Ân Thần Tinh hồ đồ! Hiện tại hắn chỉ muốn biết tên của nàng mà thôi.

"Cô nương! Ngươi tên gì?"

"Người qua đường Giáp!" Thủy Liên Y từ từ lui về phía sau, nam nhân này không phát thú tính mà khi dễ nàng chứ? Không biết hắn có võ công không! Hiện tại nàng thật không đánh nhau nổi!

"Lục cô nương!"

Lục cô nương? Ai là Lục cô nương? Thủy Liên Y cảm thấy mình rất không bình tĩnh! Người qua đường Giáp là Lục cô nương sao?

"Ngươi muốn làm gì?" Nàng cau mày.

"Ta.... là Ân Thần Tinh!"

"Ta quản ngươi gọi âm hiểm hay âm trầm! Không có quan hệ với ta!"