Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Chương 106: Sống chết mịt mờ




Sau khi Thủy Liên Y lâm vào hôn mê, phát hiện hồn mình nhẹ nhàng rời đi thân thể, lên tới giữa không trung!

"Ta sao thế này?" Nàng sờ sờ mặt của mình, phát hiện tay xuyên qua mặt, thân thể của nàng trong suốt! Thấy hỗn chiến bên trong Sở vương phủ, thấy Sở Húc Nhật ôm nàng thật chặt, thấy Tiểu Kinh đau thương khóc thút thít, lại thấy Sở Thánh Hạo đến trước xe ngựa kiểm tra nàng đã chết hay chưa.

"Ta đã chết rồi sao?" đau thương nồng đậm xông lên trong lòng nàng, đến cuối cùng chưa gặp được Tiểu Dạ một lần cuối! Nhưng cũng may nàng bị chết không khuất nhục, Sở Húc Nhật bảo vệ nàng! Lộ ra nụ cười khổ, hôm nay mình đã là quỷ sao? Rốt cuộc phải đi về phía nào? Đầu trâu mặt ngựa trong truyền thuyết ở nơi nào? Có ai có thể nói cho nàng biết nàng nên đi nơi nào không?!

Trước mắt đột nhiên thoáng qua một đạo ánh sáng, khiến nàng không mở mắt được! Đồng thời thân thể bồng bềnh của nàng bị hút vào một dòng nước xoáy! Chuyện gì xảy ra? Nàng sợ hãi kêu.... 

"Thủy Thủy! Tỉnh! Thủy Thủy!" Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm êm ái, Ai đang gọi nàng? Thủy Liên Y cảm thấy mình vẫn bay ở giữa không trung, khi nàng mở hai mắt ra bị ánh sáng mạnh làm nhắm chặt, bị tình cảnh trước mắt làm sợ ngây người!

Đó là bệnh viện sao? Tại sao nàng nằm ở trên giường bệnh, tại sao mẹ của nàng đang khóc!

"Mẹ!" Nàng chậm rãi đi tới bên cạnh mẫu thân đang khóc thầm, muốn an ủi bà. Bàn tay nàng lại xuyên qua thân thể của mẫu thân. Nước mắt chậm rãi nhỏ xuống, nàng thật biến thành quỷ rồi! Cả nước mắt chảy xuống cũng lập tức biến thành hơi nước bốc đi.

"Bác sĩ!" Mẹ Thủy thấy bác sĩ đi tới, nghênh đón. "Thủy Thủy nhà tôi rốt cuộc như thế nào?"

"Dì! Bước đầu chẩn đoán là trúng độc khí gas độ nặng! Có thể sống đã rất may mắn! Nhưng mà bây giờ bệnh nhân không có bất kỳ tri giác, không biết có phải là đại não bị tổn thương hay không! Cần quan sát một thời gian!"

"Bác sĩ! Con gái của tôi còn cứu được không? Có phải sẽ thành người thực vật hay không?" Mẹ Thủy nhìn dáng vẻ con gái liền thương tâm!

"Hoàn hảo đưa tới kịp thời! Không nguy hiểm tính mạng, thưa dì! Quan sát một đoạn thời gian! Bình thường thời gian hôn mê càng dài, bệnh tình càng nghiêm trọng, thường có thể bị si ngốc, trí nhớ và khả năng lý giải giảm bớt, di chứng tứ chi tê liệt." Bác sĩ vỗ vỗ bả vai mẹ Thủy an ủi bà, sau đó rời phòng bệnh.

"Thủy Thủy! Là mẹ không tốt! Không nên để mình con ở lại thành phố này! Nên đón con về nhà sau khi tốt nghiệp đại học! Dù tìm người gả cũng tốt! Cũng sẽ không xảy ra chuyện bây giờ! Thủy Thủy!" mẹ Thủy hối tiếc nhào vào trên người của Thủy Liên Y khóc rống.

"Mẹ....!" Thủy Liên Y càng thêm bi thương! Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Lúc nàng tắm thì trúng độc khí gas? Là ai phát hiện nàng? Là ai đưa nàng đến bệnh viện? Nàng chậm rãi đi tới bên giường, làm sao mình mới có thể trở lại trong thân thể? Làm sao mới có thể khiến mình tỉnh lại?

Chợt nghĩ đến hình ảnh cẩu huyết thường chiếu trên TV, bình thường mượn xác hoàn hồn chỉ cần ghé vào trên thân thể là được. Không bằng thử xem! Thủy Liên Y từ từ ngồi lên giường, chuẩn bị nằm lên thân thể mình.

"Tiểu Y....!" bên tai truyền tới thanh âm rất quen thuộc? Người nào kêu nàng? Thủy Liên Y sửng sốt một chút.

"Tiểu Y....!" tiếng la lại truyền tới.

"Người nào đang kêu ta? Ta ở chỗ này!" Thủy Liên Y đáp ứng một tiếng.

Đột nhiên lại xuất hiện ánh sáng mạnh, khiến nàng nhắm hai mắt lại, thân thể giống như lại bị cái gì cuốn vào trong đó, sau chấn động mãnh liệt, nàng ngất đi!

....................................

Hơn mười con tuấn mã cùng một chiếc xe ngựa, cả đường đi nhanh. Rốt cuộc ra khỏi cửa Mặc thành. Phía sau không có truy binh, Sở Húc Nhật thở phào nhẹ nhõm.

"Húc vương! Chúng ta đi đường nào?" Trình Ngự Thiên chờ đợi chỉ thị. Tiểu Kinh bên trong xe ngựa vẫn còn đau thương khóc.

Sở Húc Nhật liếc mắt nhìn Sở Thánh Hạo, đẩy hắn xuống lưng ngựa.

Sở Thánh Hạo ngã xuống đất, huyệt đạo trên người còn chưa được giải, khiến hắn đau đến chau mày.

"Hoàng thượng! Bổn vương sẽ không thương tổn ngươi! Có một số việc còn cần điều tra tìm hiểu rõ!" ánh mắt Sở Húc Nhật tối tăm! "Hi vọng kết quả sau cùng không phải như Bổn vương tưởng tượng! Dù sao chúng ta cũng là huynh đệ!"

Sở Húc Nhật lạnh lùng nhìn hắn một cái, giục ngựa rời đi.

Một hồi bụi bậm đi qua, Sở Thánh Hạo thấy đoàn người Sở Húc Nhật biến mất ở trên đường lớn.

Lời nói vừa rồi của Sở Húc Nhật có ý gì? Ánh mắt Sở Thánh Hạo chuyển một cái, hắn biết cái gì? Âm thầm vận khí, chỉ chốc lát huyệt đạo liền bị hắn giải.

Đồng thời, từ hướng Mặc thành truyền đến thanh âm vó ngựa rầm rầm.

"Hoàng thượng! Tiếu Phong tới chậm! Hoàng thượng bị hoảng sợ!" Đại tướng quân, cũng chính là Ngọc Tiếu Phong đệ đệ ruột của Ngọc Linh Nhi từ trên ngựa nhảy xuống.

Hắn là tướng quân trẻ tuổi nhất Mặc thành, tuổi gần mười tám. Thay vị trí của Ngọc tướng quân cha hắn! Bởi vì là tiểu cữu tử (em vợ) của Sở Thánh Hạo, nên vô cùng được sủng ái.

Sở Thánh Hạo lên một tuấn mã, "Không có thời gian giải thích! Tiếu Phong! Đuổi the đoàn người Húc vương! Không thể bắt thì giết tại chỗ!" Giục ngựa dẫn đầu đuổi theo hướng đoàn người Sở Húc Nhật rời khỏi. Húc vương! Đối nghịch với trẫm! Như vậy đừng trách trẫm không niệm thân tình!

"Đuổi theo!" Ngọc Tiếu Phong lên ngựa xong, dẫn dắt quân đội đuổi theo.

Vốn chạy nhanh trên đường lớn, Sở Húc Nhật cảm thấy Sở Thánh Hạo tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy.

"Ngự Thiên! Chúng ta tách ra đi! Gặp lại ở Uyên thành!" Sở Húc Nhật ôm Thủy Liên Y từ trong xe ngựa ra, mang theo nàng lên tuấn mã của mình! "Xe ngựa chạy quá chậm, nhất định sẽ bị đuổi kịp! Chúng ta đi tắt! Ngự thiên, các ngươi đi một con đường khác! Không thể đi đường lớn!"

"Tiểu thư!" Tiểu Kinh đuổi theo ra xe ngựa, nhìn Sở Húc Nhật "Húc vương....!" Nàng lau nước mắt "Nhất định phải đưa tiểu thư tới Uyên thành!"

Trình Ngự Thiên giục ngựa đi tới trước mặt của Tiểu Kinh, kéo nàng lên lưng ngựa!

"Húc vương! Ngự Thiên đi trước! Giá....!" Trình Ngự Thiên mang theo Tiểu Kinh và mấy thị vệ từ một con đường khác rời đi!

"Mấy người các ngươi đều chia ra rời đi!" Sở Húc Nhật hướng về phía mấy thị vệ còn dư lại "Bổn vương đi đường nhỏ!" Nói xong giục ngựa chui vào rừng cây.

Sở Húc Nhật giục ngựa bay nhanh! Cả người Thủy Liên Y trong ngực lạnh như băng, sắc mặt tái nhợt, đã không có hô hấp.

"Tiểu Y!" Sở Húc Nhật cắn môi, trong mắt nóng lên! Tay ôm lấy nàng càng ngày càng dùng sức! "Nàng không thể chết!" thân thể trong ngực rõ ràng vẫn mềm, người chết hết sức cứng ngắc, làm sao lại mềm mại? Tại sao nàng không còn chút hô hấp nào?

"Tiểu Y! Không cần biết nàng trúng độc gì, lợi hại cỡ nào, nhưng, ta sẽ không để nàng chết!"

Sở Húc Nhật đột nhiên ghìm chặt dây cương ngựa, ngừng bước chân đi về phía trước, trong mắt lóe lên.

"Thần y Công Tử Cận?" Hắn nhíu lông mày, đột nhiên nghĩ đến cái tên này! Thấy Thủy Liên Y trong ngực, hắn chần chờ, nên mang nàng đến Uyên thành tìm Sở Mị Dạ, hay quay đầu trở về tìm Công Tử Cận?

Bây giờ sắc trời đã tối, bọn họ đang ở trong rừng cây, không biết đã rời khỏi Mặc thành chưa! Cũng không biết Sở Thánh Hạo có phái binh tới đuổi giết họ hay không!

Rầm rầm.... Chân trời xẹt qua một đạo sấm sét, ngay sau đó tiếng sấm truyền đến!