Hoa Hồng Trao Kền Kền

Chương 87: Lấy tiến làm lùi




Mấy ngày qua, tin tức về vụ bắt giữ giám đốc điều hành của một công ty đầu tư nổi tiếng đã làm bùng nổ toàn bộ giới đầu tư. Giám đốc điều hành Chu Hựu Tài và những người khác trong Hạo Phong bị cảnh sát buộc tội biến thủ công quỹ, chiếm dụng bất hợp pháp và gian lận.

Sau khi việc này truyền ra đã khiến dư luận xôn xao.

Bên đầu tư sụp đổ, công ty nhận đầu tư ít nhiều đều bị ảnh hưởng. Đứng mũi chịu sào là công ty truyền thông Vân Hải nổi tiếng lâu đời tại thành phố B —— sau nhiều vòng bỏ vốn, Hạo Phong trở thành cổ đông lớn nhất của truyền thông Vân Hải. Cũng bởi vậy đã gây ra chấn động trong ngành truyền thông.

Truyền thông Vân Hải đứng đầu trong ngành tại thành phố B tuyên bố phá sản.

Trong sự bàn tán xôn xao còn ẩn chứa một tin tức không thu hút ——

[Tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Giang thị ngoại tình với hot girl mạng xã hội, nghi ngờ rắc rối trong hôn nhân, công ty mới rơi vào khủng hoảng tài chính, Đông Sơn tái khởi thất bại?]

“Tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Giang thị bị tung ra chuyện hôn nhân gặp rắc rối, nguyên nhân là việc ngoại tình với hot girl trên mạng bị lộ ra, mới đây người vợ đã chính thức đưa đơn ly hôn, cũng đưa ra chứng cứ có liên quan với tòa án… Cổ phần bị đóng băng, niêm yết thất bại… Phía đầu tư rút vốn, dòng vốn của công ty mới đứt đoạn, có lẽ phá sản…”

Trong khoảng thời gian này, Giang Thiệu Quân trái lại đến tập đoàn tìm Giang Lăng, thậm chí tức tối đến mức phát ngôn bừa bãi ở đại sảnh tập đoàn, nhưng ông ta bị bảo vệ thẳng thừng đuổi đi. Ông ta chỉ đành phẫn nộ rời khỏi. Ngay sau đó, công ty trên danh nghĩa của Giang Vĩ Ngọc liền tuyên bố phá sản.

Khi nhận được tin này, Giang Lăng đang ở công ty LX. Cô cúp máy, sắc mặt bình thản: “Có đôi khi chị rất nghi ngờ chị và Tầm Tầm có phải là con ruột của ông ta không.”

“Chị đừng giận, cứ coi ông ta là người xa lạ thì được rồi.” Chu Vận Ninh ngồi trên ghế ở đối diện, tay cô ấy vắt trên lưng ghế lại hỏi, “Đúng rồi, dạo này ông ta còn đến chỗ chị gây sự không?”

Giang Lăng nói: “Vụ án của ông ta cũng sắp mở phiên tòa rồi, đoán chừng chẳng còn lòng dạ đi gây chuyện nữa.”

Thời gian gần đây, Giang Thiệu Quân hoàn toàn không xuất đầu lộ diện. Xác nhận ông ta đã mất khả năng trở lại, Giang Lăng cũng không muốn nghĩ về chuyện của ông ta nữa.

“Vậy là tốt rồi.”

Kết thúc đề tài này, Chu Vận Ninh ngồi yên một lúc, vô cớ cảm thấy lo sợ bất an: “Lăng Lăng, chị nói em phải làm sao đây? Ngày hôm qua em đã thử hai lần, không phải là thật chứ?”

Giang Lăng nhìn cô ấy nói: “Có thời gian thì đến bệnh viện kiểm tra đi.” Cô dừng một chút, “Có đôi khi que thử thai cũng không chính xác.”

“Ừm…” Chu Vận Ninh do dự, rốt cuộc hạ quyết tâm, “Chị nói đúng, vậy buổi chiều em đi.”

***

Buổi chiều còn có lịch trình, Giang Lăng không ở lại công ty LX lâu lắm, xem xong mấy bảng tổng kết báo cáo, sắp đến giữa trưa thì cô rời khỏi.

Chu Vận Ninh định buổi chiều tới bệnh viện, qua thời gian nghỉ trưa một lúc cô ấy bèn thu dọn chuẩn bị rời khỏi. Vừa đi ra văn phòng thì gặp phải Chu Dư Ngôn ở phía đối diện.

Thấy cô ấy, Chu Dư Ngôn hỏi: “Giang Lăng đâu?”

“Anh tìm Lăng Lăng?” Chu Vận Ninh thấy hơi lạ, “Chị ấy đã đi từ một tiếng trước rồi, anh tìm chị ấy sao không đến tập đoàn Giang thị?”

Chu Dư Ngôn nói: “Anh qua rồi, trợ lý của cô ấy nói cô ấy sang bên đây.”

“Thế nào?” Chu Vận Ninh thắc mắc.

Chu Dư Ngôn đưa qua một cái túi giấy: “Lúc em về thuận tiện đưa đồ của anh cho cô ấy.”

“Hở? Khoan đã, hôm nay em không rảnh, nếu không tự anh đi qua nhà chị ấy đi, chẳng phải anh có chìa khóa à.” Chu Vận Ninh chẳng thèm nhìn anh, cô ấy chỉ nhìn lướt qua di động rồi nhét nó vào trong túi, “Em phải tranh thủ thời gian, vậy đi, tạm biệt!”

Không đợi anh lên tiếng, cô ấy đã xách túi vội vàng đi về phía thang máy.

“…”

Nhìn thấy bóng dáng gấp gáp của Chu Vận Ninh, Chu Dư Ngôn im lặng một lúc, không định đuổi theo. Anh gửi tin nhắn cho Giang Lăng rồi xuất phát tới Tinh Sa Loan trước.

Lúc này Giang Lăng cũng không ở nhà. Chu Dư Ngôn đi vào phòng khách, bên trong không người yên lặng đến mức cây kim rơi xuống cũng nghe được. Anh đi tới trước sô pha đặt túi giấy lên đó, anh tùy ý liếc nhìn, sau đó trông thấy mấy quyển tiểu thuyết ném trên đó. Bỗng nhiên anh bị thứ gì đó thu hút sự chú ý.

Trên bàn trà trong phòng khách đặt một cây que thử thai. Chu Dư Ngôn lập tức tới gần cầm que thử thai lên xem, là hai vạch. Sắc mặt anh hơi thay đổi, đúng lúc này di động của anh vang lên.

Là trợ lý Lưu.

Điện thoại vừa nối máy, âm thanh sốt ruột của trợ lý Lưu truyền đến: “Chu tổng, trong thời gian này anh bảo tôi để ý đến tình hình của Giang Thiệu Quân và Giang Vĩ Ngọc, mới đây Giang Vĩ Ngọc rốt cuộc xuất hiện rồi, cậu ta…”

“Vậy Giang Lăng đâu? Hiện tại cô ấy đang ở đâu?” Chu Dư Ngôn nghe xong sắc mặt thay đổi lần thứ hai. Anh không kịp ngẫm nghĩ, cầm lấy que thử thai rồi căn dặn, “Cậu lập tức chuẩn bị xe chạy qua Tinh Sa Loan đón tôi.”

Cúp máy, anh vừa vội vàng chạy ra ngoài, vừa gọi điện thoại cho Giang Lăng.

“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy…”

“Sorry…”

Nhưng di động của Giang Lăng cứ nhắc nhở đã tắt máy.

Trong chớp mắt, xe của trợ lý Lưu đã tới rồi.

Chu Dư Ngôn lên xe, bình tĩnh căn dặn: “Đến khách sạn Vân Tiêu.”

***

Chiều này Giang Lăng phải tham dự một buổi hội nghị thương hiệu. Buổi hội nghị này được tổ chức tại khách sạn Vân Tiêu.

“Giang tổng, mời đi bên này.”

Địa điểm tổ chức hội nghị là ở phòng tiệc lớn tại lầu hai, từ thang máy đi ra có một lối đi khá dài. Lúc này ở giữa lối đi có đặt một cái thang gấp, có người thợ lắp đặt thiết bị đang bận sửa đèn trên trần. Một dàn công cụ thiết bị và tấm gỗ tựa vào vách tường. Bọn họ chiếm phân nửa lối đi, phần còn lại chỉ có thể tạm đủ cho hai người đi qua. Đoàn người đứng trước vị trí sửa sang.

“Xin lỗi Giang tổng, gần đây khách sạn đang tân trang.” Quản lý khách sạn áy náy, “Mời đi bên này.”

Giang Lăng gật đầu, theo ông ta đi qua.

Răng rắc, răng rắc.

Khoảnh khắc bước qua lối đi, đột nhiên trên đầu truyền đến âm thanh khác thường. Chiếc đèn thủy tinh phía trên lung lay sắp đổ. Nghe được âm thanh, Giang Lăng theo bản năng ngẩng đầu lên.

“Giang tổng, cẩn ——” Quản lý quay đầu lại, sắc mặt thay đổi.

Chỉ kịp nghe được tiếng hô kinh sợ, ầm ——

Một bóng đen hiện lên trước mắt, Giang Lăng bị người khác bổ nhào ngã xuống. Bỗng nhiên ngã xuống đất, bờ lưng cảm thấy nhói đau, cô còn chưa phản ứng lại thì âm thanh vật lớn rơi xuống và vỡ vụn truyền đến trong tai. Nhưng ngay sau đó, cô đã được người ta hoàn toàn bảo vệ trong lòng. Cô chỉ nhìn thấy vô số mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống sàn đá cẩm thạch. Sau đó là tiếng kêu gào hoảng sợ vang lên không ngừng.

Phịch! Phịch phịch phịch!

Những tấm gỗ dựa trên vách tường cũng ngã xuống theo.

Hiện trường hoàn toàn hỗn loạn.

Tại nơi cách cô vài bước có mấy ngọn đèn thủy tinh rơi xuống đất. Trần nhà cách mặt nền chừng ba bốn mét, từ trên rớt xuống chỉ có kết cục vỡ nát.

Giang Lăng giật mình vài giây mới lấy lại tinh thần. Cô thoáng ngẩng đầu, nhìn thẳng ánh mắt người trước mặt.

Là Chu Dư Ngôn.

Anh và cô đối diện nhau, trong đôi mắt lạnh hơn màn đêm chứa đựng vẻ phức tạp và nỗi sợ kéo dài.

Nhìn thấy Chu Dư Ngôn, đầu óc Giang Lăng trống rỗng trong nháy mắt. Chiếc đèn thủy tinh bên cạnh vỡ nát, anh dùng cơ thể bảo vệ cô, mảnh vỡ thủy tinh rơi rụng dường như cắt qua, máu tươi thấm nhuộm tay áo sơ mi trắng toát.

“Dư Ngôn?” Hai tay Giang Lăng phát run, “Anh không sao chứ? Em, em gọi xe cứu thương ngay đây.”

“Anh không sao.” Chu Dư Ngôn nhịn đau, anh nhẹ giọng an ủi cô, “Em đừng lo lắng.”

Trợ lý Lưu đuổi tới sau đó, nhìn thấy trạng thái của hai người, anh ta cũng chấn động: “Chu tổng, anh bị thương rồi!”

“Có cần gọi xe cứu thương không!”

Người thợ tu sửa sợ hãi không thôi, xin lỗi liên tục.

“Giang tổng, cô không sao chứ?”

Quản lý khách sạn xông qua trước, nổi giận nói: “Còn thất thần làm gì? Mau gọi xe cứu thương!”

“Bác sĩ đâu? Có bác sĩ không?”

“Mau gọi người đến xử lý!”

Hiện trường là một mớ hỗn loạn.

“Không cần gọi xe cứu thương.” Chu Dư Ngôn đủ bình tĩnh, mau chóng ngăn cản trợ lý Lưu và người khác gọi 120.

Sau đó, qua sự sắp xếp của quản lý khách sạn, bọn họ được đưa tới một căn phòng. Bên khách sạn gửi sang nhân viên y tế giúp bọn họ xử lý vết thương.

“Giang tổng, Chu tổng, thật sự xin lỗi hai vị.” Quản lý khách sạn lại nhận lỗi, “Trước hết hai vị hãy nghỉ ngơi ở đây, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng nguyên nhân sự cố, cũng cho hai vị một lời giải thích.”

Xử lý xong vết thương trên tay, quản lý khách sạn đưa nhân viên y tế và những nhân viên khác rời khỏi. Trợ lý Lưu tinh mắt đi theo sau đoàn người, thuận tiện giúp bọn họ đóng cửa lại, để lại không gian cho hai người.

Căn phòng lặng im trong chốc lát.

Giang Lăng lấy lại tinh thần, nhìn băng gạc quấn trên cánh tay Chu Dư Ngôn, giọng cô hơi run rẩy: “Đau không?”

“Không hề gì, vết thương nhỏ thôi.” Chu Dư Ngôn nói giảm nói tránh.

Giang Lăng ngẩng đầu đối diện đôi mắt sâu sắc của anh. Lúc này cô mới nhớ tới việc chính: “Anh…sao anh lại đến đây?”

Chu Dư Ngôn nói: “Anh nhận được tin Giang Vĩ Ngọc đột ngột hiện thân. Anh lo lắng cậu ta ra tay với em cho nên chạy tới đây.”

“Vậy sao anh không gọi điện cho em?” Giang Lăng sửng sốt.

“Anh có gọi nhưng di động của em tắt máy.”

“Tắt máy?” Giang Lăng hơi kinh ngạc, cô lấy ra di động, quả thật đang trong trạng thái tắt máy, “Có lẽ là đụng nhầm nút tắt máy…”

“Giang Lăng.” Chu Dư Ngôn đột nhiên gọi tên cô, giọng điệu phức tạp khó mà phân biệt, “Tại sao em không cho anh biết?” Anh khàn giọng cất tiếng hỏi.

“Gì cơ?” Giang Lăng sửng sốt, cô ngẩng đầu có phần khó hiểu.

Chu Dư Ngôn lấy ra que thử thai từ trong túi. Khoảnh khắc nhìn thấy que thử thai, Giang Lăng chợt hiểu ra.

“Anh hiểu lầm rồi.”

Màu mắt Chu Dư Ngôn hơi tối lại: “Hiểu lầm?”

“Chẳng lẽ anh cho rằng đây là của em sao?” Giang Lăng có chút buồn cười.

Chu Dư Ngôn nhìn cô thật sâu: “Chẳng lẽ không phải của em?”

“Là của Vận Ninh.” Giang Lăng giải thích, “Cô ấy không nói với anh buổi chiều muốn đến bệnh viện kiểm tra ư? Chính là vì chuyện này.”

Chu Dư Ngôn ngẩn ra, anh nhớ lại hồi sáng tới công ty LX dáng dấp gấp gáp kia của Chu Vận Ninh, anh nhất thời hiểu ra.

“Là Chu Vận Ninh? Nó lại gây ra chuyện gì rồi.” Nhưng không đợi cô lên tiếng, anh khẽ thở dài, “Thôi đi, cũng không phải chuyện gì tốt.” Chu Dư Ngôn vươn tay ôm lấy cô, có phần thoải mái nói, “Ai bảo anh quan tâm em đến vậy chứ?”

“Anh đang nói gì đó?” Giang Lăng khựng lại, cô hơi nghiêng đầu, trong lòng nghi hoặc.

Chu Dư Ngôn thấp giọng nói: “Em không muốn kết hôn cũng được, chúng ta giữ tình trạng thế này sống cả đời cũng được, anh sẽ tôn trọng quyết định của em, anh chỉ mong em mãi mãi bình an khỏe mạnh, như vậy là đủ rồi.”

Giang Lăng ngớ ra một hồi lâu. Cô lẳng lặng nép trong lòng anh, cảm nhận được độ ấm của anh, sau đó cô đột nhiên cất tiếng: “Dư Ngôn, chúng ta kết hôn đi.”

Chu Dư Ngôn sửng sốt, qua một hồi lâu anh mới có phản ứng, có phần không thể tin được: “Em…nói cái gì?”

“Em nói, chúng ta kết hôn đi.” Giang Lăng lặp lại, cô nhìn anh cười, “Anh không muốn ư?”

Lúc này anh rốt cuộc nghe rõ rồi.

“Không, anh rất sẵn lòng.” Ánh mắt Chu Dư Ngôn trở nên dịu dàng, âm thanh vẫn trầm thấp nhưng đượm ý cười, cũng rất vui sướng.

***

Sự cố đột ngột xảy ra thật sự kỳ lạ, khách sạn báo cảnh sát trước tiên. Cảnh sát nhanh chóng điều tra rõ chân tướng, cũng mau mắn bắt kẻ tình nghi.

Hóa ra Giang Vĩ Ngọc mua chuộc thợ tu sửa của khách sạn động đến chiếc đèn trên lối đi. Sau khi công ty phá sản, Giang Thiệu Quân lại sắp đối mặt tai họa ngồi tù, Giang Vĩ Ngọc không còn chỗ dựa nên ghi hận Giang Lăng trong lòng. Giang Thiệu Quân hình như đã đoán trước mình sẽ có một ngày này, ông ta để lại một khoản tiền mặt lớn cho Giang Vĩ Ngọc, cho đứa con trai của mình một đường lui. Nhưng Giang Vĩ Ngọc lòng đầy thù hận muốn trả thù Giang Lăng, cậu ta nghe ngóng được hôm nay cô sẽ đến khách sạn Vân Tiêu, thế là mua chuộc thợ tu sửa của khách sạn nên mới xảy ra chuyện hôm nay.

Mọi việc đã lắng xuống.

Cục dân chính.

Nhân viên đưa mắt nhìn cánh tay quấn băng gạc của Chu Dư Ngôn, rồi xác nhận với cả hai: “Hai người tự nguyện tới đăng ký sao?”

“Đúng vậy.”

“Đúng vậy.”

Giang Lăng và Chu Dư Ngôn không hẹn cùng trả lời. Nghe được câu trả lời của đối phương, hai người lại nhìn nhau cười. Đi ra cục dân chính, bọn họ cầm hai quyển sổ đỏ mới trên tay.

Giang Lăng nhìn thấy Chu Dư Ngôn vẫn cong khóe miệng, cô hỏi: “Anh đang cười gì đó?”

Chu Dư Ngôn cười cười: “Anh chỉ là đang vui mừng, quan hệ của chúng ta rốt cuộc hợp pháp rồi.”

Lấy tiến làm lùi, hóa ra thật sự hữu dụng.

Miệng anh vẫn cong lên, vươn tay về phía cô: “Đi thôi em, chúng ta về nhà.”

“Được.” Cô nắm lấy tay anh, nhét di động vào trong túi, khóe miệng cũng lặng lẽ cong lên.

Trong sổ ghi chép của di động, trang mới nhất viết ——

[Ngày X tháng X, hôm nay là Chu tổng tưởng rằng bản thân che giấu rất tốt. Cơ mà quên đi, nể tình anh bị thương, nhân nhượng anh một lần đi: P]