Chu Dư Ngôn hiểu được ý đồ của Giang Lăng, ngày hôm sau anh bèn đến bệnh viện tháo thạch cao ra. Nhớ tới chiêu của Chu Vận Ninh, trước khi tan tầm anh bảo trợ lý Lưu đặt hai vé xem phim vào buổi tối.
“Xem phim?” Khi nhận được lời mời, Giang Lăng đồng ý ngay, “Được.”
“Vậy sau khi tan làm anh tới đón em.”
Rạp chiếu phim nằm ở khu thương mại gần CBD, cách tập đoàn Giang thị không xa. Sau khi hai người ăn tối ở gần đó thì trực tiếp đi bộ qua.
“Anh tháo thạch cao rồi à?” Giang Lăng nhìn sang Chu Dư Ngôn, ánh mắt dừng trên chân anh, cô nghi hoặc hỏi.
“Ừm.” Chu Dư Ngôn nhìn thẳng mắt cô, con ngươi đen trầm tĩnh, “Hôm nay anh đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói có thể tháo thạch cao rồi.”
Hiện tại giống như trở lại thuở ban đầu, lúc đấu trí đấu dũng với cô. Nhưng Giang Lăng của hiện tại dường như càng khó đối phó hơn trước đây, anh phải cẩn thận.
Giang Lăng không vạch trần, chỉ cười nói: “Vậy tốt quá rồi.”
Chu Dư Ngôn nói: “Anh cũng thấy thế.”
Giang Lăng đứng dậy: “Phim sắp chiếu rồi, chúng ta đi thôi.”
Trên đường đi tới rạp chiếu phim, Giang Lăng hỏi về chuyện của Chu Vận Ninh: “Tại sao Vận Ninh đột ngột đi công tác?”
“Em nói Chu Vận Ninh?” Chu Dư Ngôn tỉnh bơ đáp lại, “Dạo này chú hai bận rộn tìm đối tượng xem mắt cho nó, nó vì trốn buổi xem mắt nên chủ động đi công tác.”
“Xem mắt?” Giang Lăng bất ngờ nhìn anh.
Chu Dư Ngôn gật đầu: “Có lẽ chú hai bị ảnh hưởng bởi lễ đính hôn của chúng ta, vả lại chú ấy luôn cảm thấy tính tình của Chu Vận Ninh quá lỗ m ãng, có lẽ kết hôn rồi sẽ trở nên tốt hơn.”
Giang Lăng lắc đầu: “Tính cách của một người sẽ không bởi vì kết hôn mà thay đổi.”
Chu Dư Ngôn thấp giọng: “Em nói rất đúng.”
Khi nói chuyện hai người đã tới rạp chiếu phim. Giờ này khán giả tại phòng chiếu cũng không nhiều, ngoài bọn họ ra thì có mấy cặp đôi ngồi rải rác ở các góc khác biệt. Có lẽ bọn họ cũng không phải đến vì bộ phim.
Bộ phim điện ảnh nhanh chóng được chiếu lên.
Vé phim là do trợ lý Lưu đặt mua, bộ phim điện ảnh này tựa là “Thời khắc nở rộ xinh đẹp nhất”. Trước khi đến Chu Dư Ngôn cũng không tìm hiểu về nội dung của bộ phim này, chỉ xem tên thôi cứ tưởng rằng là một bộ phim điện ảnh văn nghệ về tình yêu.
Nào ngờ lại là…phim tâm linh kinh dị.
Nhân vật chính trong phim là một cô gái sống ở nông thôn tên là Hà Hoa. Gia đình Hà Hoa bởi vì sính lễ mà bán cô cho tên du côn ở thôn bên cạnh làm người vợ thứ ba, tên du côn kia có chiều hướng bạo hành gia đình, hai người vợ trước đều bị gã ngược chết. Hà Hoa liều chết không nghe theo, nhảy sông tự sát. Người nhà Hà Hoa thế mà bán cô ấy đi làm âm hôn. Nội dung chính kể về câu chuyện sau khi Hà Hoa biến thành hồn ma trở về báo thù.
Thời khắc nở rộ xinh đẹp nhất, ý của tên phim là sau khi nữ chính Hà Hoa chết đi, đó chính là thời khắc xinh đẹp nhất của cô ấy.
Bộ phim này cũng không phải chế tác rất hoàn hảo, hiệu ứng đặc biệt cũng còn sơ sài, nhưng diễn viên diễn xuất không tệ tạo nên bầu không khí kh ủng bố rất đáng sợ, hơn nữa kết hợp với hiệu ứng âm thanh ma quái vẫn đủ sức dọa người.
Giang Lăng có chút bất ngờ: “Anh thích phim kinh dị à?”
Cô nhìn sang Chu Dư Ngôn, thế mà phát hiện anh ngồi cứng đờ tại chỗ, vẫn không nhúc nhích. Sức nắm tay vịn hình như hơi siết chặt.
“Em vừa nói cái gì?” Qua một hồi lâu Chu Dư Ngôn mới phản ứng lại.
“Không có gì.” Giang Lăng dời mắt, cô che giấu biểu cảm nói.
Cho đến khi xem xong rời khỏi phòng chiếu, Giang Lăng mới hỏi: “Dư Ngôn, lúc xem phim tại sao sắc mặt của anh kỳ lạ thế? Có phải anh sợ không?”
Động tác của Chu Dư Ngôn khựng lại: “Làm gì có?” Anh lại giấu đầu hở đuôi bổ sung, “Anh chỉ cảm thấy bộ phim này rất nhàm chán.”
Khóe miệng Giang Lăng đượm ý cười: “Ồ, thế à?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Chu Dư Ngôn làm ra vẻ thoải mái nói, “Sau khi nữ chính biến thành hồn ma nói muốn báo thù thì chỉ biết hù dọa người ta. Cuối cùng mấy người kia đều trốn chạy chẳng qua xuất hiện ảo giác về ma quỷ, chỉ có thể coi là gieo gió gặt bão.”
Giang Lăng cười cười: “Anh nói cũng rất đúng.”
“Nếu Giang Thiệu Quân muốn làm như vậy thì từ từ đối phó ông ta là được rồi, tại sao phải lấy mạng mình ra chơi đùa?”
“…”
Bầu không khí vô cớ hơi lành lạnh.
Chu Dư Ngôn thầm trách móc ý kiến mà Chu Vận Ninh đưa ra cho mình ở trong lòng. Anh lặng lẽ nói sang chuyện khác: “Thời gian còn sớm, chúng ta đi uống cốc cà phê đi.”
“Được.”
Hai người đến quán cà phê mèo gần đó. Trong quán cà phê mèo có đủ chủng loại mèo, đáng yêu, xinh đẹp, cool ngầu, Giang Lăng chụp rất nhiều ảnh.
“Em thích mèo lắm à?” Sự chú ý của cô chẳng ở trên người mình, Chu Dư Ngôn không nhịn được hỏi.
“Cũng không phải, cơ mà Tầm Tầm thích lắm, em chụp mấy tấm gửi cho con bé xem.”
Cô không chỉ chụp nhiều, mà còn chọn ra một tấm đáng yêu nhất đặt làm hình nền điện thoại di động. Chu Dư Ngôn hít sâu một hơi, thấy cô đặt hình nền di động, anh ghen tị đến mức sắp biến dạng rồi.
Giang Lăng quay đầu lại, cô nhìn thấy Chu Dư Ngôn nắm chặt di động trong tay bèn cố ý hỏi: “Sao thế? Dư Ngôn, anh cũng muốn dùng ảnh mèo làm hình nền di động hả?”
Chu Dư Ngôn lập tức chuyển hướng: “Không muốn.”
Đúng lúc có tin nhắn gửi tới, màn hình di động của anh sáng lên.
“Hình nền di động của anh…”
Giang Lăng đưa mắt nhìn sang di động của anh, vô tình thấy được hình nền trên đó.
Cô ngẩn ra.
Tấm ảnh này…
Cô nhớ đây là lần trước cùng anh đi siêu thị, tấm ảnh cô cố ý chụp lại ở trên đường. Cô còn cố ý gửi tấm ảnh này cho anh. Trong tấm ảnh, Chu Dư Ngôn mang khuôn mặt không biểu cảm nhìn ống kính, mà Giang Lăng thì tì cằm trên vai anh, nụ cười của cô rất ngọt ngào, thoạt nhìn xinh đẹp lại đáng yêu. Hai người giống như một cặp đôi đang yêu nhau.
Giang Lăng cong khóe môi dưới, bình tĩnh dời ánh mắt. Cô chợt nhớ tới một việc, không biết tại sao cô lại nhớ tới chuyện anh đi công tác về đặc biệt đến nhà cô mừng sinh nhật của cô.
Cô hỏi: “Em nhớ sinh nhật của anh là vào thứ bảy tới phải không?”
Chu Dư Ngôn không nghĩ tới cô đột nhiên nhắc đến việc này, anh hơi bất ngờ: “Sinh nhật anh? Em còn nhớ à?”
Giang Lăng hỏi: “Anh muốn chúc mừng thế nào?”
Chu Dư Ngôn suy nghĩ một lát: “Hôm sinh nhật anh mời người nhà của em đến biệt thự đi, mở một buổi họp mặt gia đình.” Anh nhìn sang Giang Lăng, “Lần trước thời gian gấp rút, anh cũng chưa kịp chào hỏi bọn họ.”
“Được.” Giang Lăng dường như hiểu được ý định của anh, cô không hỏi nhiều bèn đồng ý.
***
Nếu đã quyết định mở buổi họp mặt gia đình, thế thì Giang Lăng gửi lời mời cho Giang Tầm và Giang Nhuy trước.
Tới thứ bảy, sáng sớm quản gia đã chuẩn bị sẵn thức ăn và đồ dùng cần thiết mà buổi họp mặt cần tới. Tiếp theo là chờ khách tới.
Đến sớm nhất là Giang Tầm và Phó Dĩ Hành.
Giang Lăng đón hai người vào nhà.
“Chân của Chu tổng khỏi rồi à? Chúc mừng.” Phó Dĩ Hành nhìn thấy trạng thái của anh, biểu cảm trên khuôn mặt anh ta cũng không bất ngờ.
Nhìn thấy Phó Dĩ Hành, Chu Dư Ngôn không nhịn được thốt ra lời châm chọc khiêu khích: “Tôi không ngờ sẽ cùng Phó tổng trở thành người một nhà, thật là ngoài ý muốn.”
Phó Dĩ Hành nở nụ cười, mặt không đổi sắc: “Tôi cũng rất bất ngờ.”
Giang Tầm chỉ nhìn hai người kia một cái thì đã bị Giang Lăng kéo sang phòng khách trò chuyện. Mà Chu Dư Ngôn và Phó Dĩ Hành thì bị đuổi tới phòng bếp làm việc.
Chu Dư Ngôn bước vào phòng bếp trước, khóe mắt anh để ý một bóng dáng theo sát. Đợi khi Phó Dĩ Hành tiến lên, anh bèn cất tiếng, trong âm thanh mang theo chút giễu cợt: “Xem ra, Phó tổng ở nhà không có địa vị gì.”
Phó Dĩ Hành không nhìn anh, anh ta lập tức đi tới trước bàn bếp, xắn tay áo lên lộ ra nửa cánh tay, anh ta thờ ơ đáp lại: “Chu tổng nói như là anh cũng như vậy.”
Anh ta lấy hai quả cà chua nằm bên cạnh đặt trên cái thớt, ngón tay thon dài khớp xương rõ rệt đè lên quả cà chua, cắt xuống lưu loát thành thạo khiến người ta vui tai vui mắt.
Chu Dư Ngôn cười khẩy: “Ít nhất tôi có danh phận, Phó tổng thì sao?”
Động tác trên tay Phó Dĩ Hành ngừng lại, anh ta ngẩng đầu nhìn thẳng anh: “Nhưng tôi có giấy chứng nhận kết hôn do nhà nước phát cho. Nếu tôi nhớ không lầm Chu tổng hình như…” Anh ta dừng một chút, cười như không cười, “Chỉ là đính hôn thôi nhỉ? Chu tổng cũng nên biết, đính hôn không có hiệu lực gì trên pháp luật.”
Phó Dĩ Hành nhắc nhở một câu rồi dời mắt, anh ta vừa xử lý nguyên liệu nấu ăn vừa chậm rãi trần thuật: “Lễ đính hôn chẳng qua là đi qua sân khấu, có thể tan rã bất cứ lúc nào.”
Chu Dư Ngôn khựng lại một chút rồi cất tiếng chế nhạo đáp trả: “Vậy dựa theo logic của Phó tổng, cho dù kết hôn thì cũng có thể ly hôn.” Anh cũng cúi đầu tiếp tục bận việc trong tay, “Phó tổng không sợ những lời này sẽ ứng nghiệm trên người mình sao?”
Phó Dĩ Hành chẳng hề nhấc mắt lên, giọng điệu lạnh nhạt: “Thế thì để Chu tổng thất vọng rồi, ngày này vĩnh viễn không đến đâu.”
“Phó tổng cũng rất tự tin nhỉ.” Chu Dư Ngôn cười mỉa mai một tiếng, lại nói câu mang ý sâu xa, “Mưu kế tính toán quá, coi chừng có một ngày sẽ thất bại.”
Phó Dĩ Hành khựng lại, thốt ra hết sức nhẹ nhàng: “Tôi cũng tặng cùng câu nói cho Chu tổng.”
Giang Lăng và Giang Tầm ở ngoài phòng khách trò chuyện, cách tấm cửa kính có thể nhìn thấy bóng dáng hai cô nói cười.
Chu Dư Ngôn đưa mắt nhìn ra bên ngoài, anh làm như lơ đãng hỏi: “Cậu không tò mò hai cô ấy đang nói gì à?”
Phó Dĩ Hành liếc anh một cái, không để bụng đáp lại: “Tôi cũng không phải Chu tổng, tôi muốn biết gì Tầm Tầm đều sẽ nói với tôi. Không giống Chu tổng còn phải tốn nhiều tâm tư để thăm dò.”
“À.” Chu Dư Ngôn cười lạnh không nói nữa.
Anh chẳng những không đả kích được Phó Dĩ Hành, còn chính mắt nhìn thấy anh ta và Giang Tầm ở vườn hoa khoe một màn ân ái.
Cảnh ngộ của anh dường như hình thành sự đối lập rõ rệt với đối phương.
Có điều, chuyện của Phó Dĩ Hành và Giang Tầm ngược lại khiến Giang Lăng yên tâm.
Rốt cuộc tới chập tối, buổi họp mặt gia đình này cũng hạ màn.
Sau khi tiễn đi vợ chồng Phó Dĩ Hành và cậu em họ Giang Nhuy vô tội bị liên lụy, Giang Lăng trở lại phòng ngủ. Chu Dư Ngôn lắng nghe tiếng nước ào ào từ phòng tắm truyền đến, trong lòng anh càng bực dọc hơn.
Lời nói của Phó Dĩ Hành trái lại gõ vang tiếng chuông cảnh tỉnh cho anh ——
Anh và Giang Lăng chỉ là đính hôn, mà không phải kết hôn.
Sương mù kỳ lạ bao trùm trong lòng giờ phút này được đẩy ra sáng tỏ. Rốt cuộc anh hiểu được tại sao lúc trước Giang Lăng lại sảng khoái đồng ý đính hôn với anh. Hóa ra cạm bẫy lại ở chỗ này.
Giang Lăng tắm xong đi ra phòng tắm, cô ngồi trước bàn trang điểm dùng máy sấy sấy tóc. Chu Dư Ngôn lặng lẽ đi đến phía sau cô. Bỗng nhiên thấy được một cái bóng đổ xuống, Giang Lăng quay đầu nhìn thấy màu mắt sâu thẳm của Chu Dư Ngôn đang nhìn mình.
“Dư Ngôn, sao thế?” Giang Lăng hỏi.
Chu Dư Ngôn hỏi ngược lại: “Lăng Lăng, khi nào thì em có thể cho anh danh phận?”
Giang Lăng tắt máy sấy, cô hơi khó hiểu nhướn mày: “Danh phận? Chẳng phải chúng ta đính hôn rồi ư?”
Cảm xúc trong mắt Chu Dư Ngôn tựa như cơn sóng cuồn cuộn: “Ý anh không phải cái này, em cũng biết mà.”
Giang Lăng vén tóc qua lộ ra một mảng cần cổ, cô mỉm cười: “Vậy anh chỉ cái gì?”
Chu Dư Ngôn bình tĩnh đáp: “Anh chỉ việc kết hôn.”
“Kết hôn?” Cô khựng lại, cười như không cười, “Ồ? Chu tổng còn cố chấp với hình thức bên ngoài sao?”
“Cái này không phải hình thức bên ngoài.” Chu Dư Ngôn sửa lại.
“Nhưng em không phải đã hứa với anh là đính hôn với anh ư?” Giang Lăng khẽ khàng nở nụ cười, ánh mắt nhìn anh mang theo ý sâu xa, “Chu tổng, làm người cũng không thể quá tham lam.”
Chu Dư Ngôn: “…”