Hoa Hồng Trao Kền Kền

Chương 50: 50: Chuyển Chính Thức Trước Thời Hạn





Giang Lăng nhìn về phía anh ta, cười nói: “Không, trợ lý Lưu anh tới rất đúng lúc.”
Trợ lý Lưu gật đầu với cô.
Giang Thiệu Quân chau mày: “Tập đoàn Chu thị?”
Trợ lý Lưu tưởng rằng ông ta không hiểu bèn giải thích: “CEO của công ty chúng tôi là ngài Chu Dư Ngôn nắm giữ cổ phần tương đương với 16.5 % quyền biểu quyết của quý công ty, là cổ đông của tập đoàn Giang thị, ngài ấy có tư cách tham dự đại hội cổ đông lần này chứ?”
“Đây là đương nhiên, chỉ là…” Giang Thiệu Quân đưa mắt nhìn về phía cửa, miễn cưỡng giữ nụ cười trên khuôn mặt, “Bản thân Chu tổng sao không tới?”
Trợ lý Lưu giải thích: “Bởi vì Chu tổng mang bệnh nhẹ trong người nên đã ủy thác tôi tới tham dự cuộc họp lần này, thay ngài ấy toàn quyền sử dụng quyền biểu quyết.” Nói xong anh ta lấy ra một phần văn kiện, “Đây là giấy chứng nhận ủy thác.”
Anh ta lập tức đưa giấy chứng nhận ủy thác cho công chứng viên của cuộc họp lần này, xét duyệt xong công chứng viên trả lại giấy ủy thác cho anh ta.
Trợ lý Lưu ngẩng đầu hỏi: “Đã thảo luận tới đâu rồi?”
Người chủ trì vội vàng đáp lại: “Trước mắt đang xem xét về đề nghị ‘bầu cử Giang Lăng trở thành thành viên hội đồng quản trị mới’, đúng lúc tới giai đoạn bỏ phiếu.”
“Thế đúng lúc rồi.” Trợ lý Lưu nở nụ cười nói, “Chu tổng tán thành việc thêm cô Giang Lăng làm thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Giang thị.”
Khoảnh khắc lời này thốt ra phòng họp lặng ngắt như tờ trong chớp mắt, sau đó lập tức vang lên tiếng xôn xao.
Giang Thiệu Quân có chút khó tin: “Trợ lý Lưu, đây là vấn đề liên quan đến hội đồng quản trị tập đoàn Giang thị.

Cậu đưa ra quyết định như vậy, bản thân Chu tổng biết không?”
“Đương nhiên.” Trợ lý Lưu nhìn thẳng ông ta, tỏ vẻ khó hiểu, “Nếu Chu tổng đã ủy thác tôi thay mặt ngài ấy sử dụng quyền biểu quyết thì đó chính là ý của ngài ấy.”
Sắc mặt Giang Thiệu Quân càng khó coi hơn.
Đề xuất muốn được thông qua thì phải nhận được 42.25% quyền biểu quyết của các cổ đông tham dự cuộc họp.

Cổ đông tham gia buổi họp đột nhiên tăng thêm một vị, lúc này tỷ lệ cần đạt được phiếu bầu lại thay đổi.

Quyền biểu quyết mà vị cổ đông này có được còn chiếm số tỷ lệ lớn của tổng quyền biểu quyết.

Lúc này Đồng Giai Dao tiến lên thì thầm gì đó với Giang Thiệu Quân, sắc mặt ông ta hơi dịu lại.
Ông ta ngẩng đầu nhếch khóe miệng nói: “Cho dù thêm 16.5% này nữa, phiếu bầu chị nhận được hình như vẫn chưa được 42.25%.”
“Sao lại vậy?” Giang Lăng tỏ vẻ kinh ngạc.
Người chủ trì nói: “Cô Giang, quyền biểu quyết cô được sử dụng là 22%, ban nãy cổ đông giơ tay đồng ý với đề xuất tổng cộng có ba vị, nhưng số phiếu trong tay bọn họ thêm vào chỉ có 2.5%, cộng thêm 16.5% của Chu tổng, hiện tại cô có được 41%, thật đáng tiếc chưa tới 42.25%.”
Giang Lăng không nói gì.

Giang Thiệu Quân cười lạnh, có chút đắc ý: “Có phải chị rất bất ngờ không, vì sao giám đốc Tôn và giám đốc Hoàng không bỏ phiếu cho chị.

Không nghĩ ra phải không?” Ông ta nhìn cô, lạnh lùng nói, “Đừng tưởng rằng tôi không biết trong khoảng thời gian này chị làm chuyện lén lút trong công ty.

Thư ký Đồng đã nói với tôi về kế hoạch của chị và từng hành vi của chị trong công ty, ngày từ ngày đầu tiên tôi đã nhìn thấu mục đích của chị.

Giang Lăng, chị vẫn còn non nớt lắm.”
Giang Lăng ngẩng đầu nhìn Đồng Giai Dao ở phía sau ông ta.

Cô ta mau chóng cúi đầu, không dám đối diện với cô.
“Thế à?” Giang Lăng chỉ nở nụ cười nhạt, cô chẳng hề hoang mang nói, “Ồ? Quản lý Dương, có phải ngài quên tính phiếu bầu của một vị cổ đông rồi không?”
“Nói đùa gì đó? Ban nãy không phải đã ——” Giang Thiệu Quân theo bản năng lướt nhìn cổ đông ở đây, âm thanh đột nhiên im bặt.
Tại chỗ cách ông ta hai vị trí chính là Trần Dĩnh, cô ta đang giơ tay, tuy rằng hơi phát run.
“Trần Dĩnh, cô ——” Sắc mặt Giang Thiệu Quân thay đổi rất lớn, ông ta bật dậy trừng mắt nhìn Trần Dĩnh.
Trần Dĩnh nhìn thẳng tầm mắt phẫn nộ của ông ta, cô ta bình tĩnh nói: “Tôi tán thành để cô Giang làm thành viên hội đồng quản trị.”
Trần Dĩnh có được 6% quyền biểu quyết, thêm một phiếu của cô ta, Giang Lăng đạt được 47% tổng số quyền biểu quyết.
Giang Lăng nhìn sang quản lý Dương, cười nhạt: “Cộng thêm phiếu bầu của giám đốc Trần thế thì tôi giành được 47%, tôi tính vậy đúng chứ quản lý Dương?”
Quản lý Dương gật đầu, nói: “Quả thật là vậy, thế thì đề xuất nói trên đã đạt được 47% số quyền biểu quyết hợp lệ của cuộc họp lần này, đề xuất được thông qua.

Chúc mừng cô, cô Giang.”
Giang Lăng gật đầu với anh ta, cô ngồi trở lại vị trí của mình, vỗ tay theo những người khác.
Mọi chuyện đã được định đoạt.
Cuộc họp nhanh chóng chuyển sang xem xét đề án thứ hai.

Cả phần tiếp theo của cuộc họp, Giang Thiệu Quân luôn mang sắc mặt khó coi mà nhìn chằm chằm Giang Lăng.

Đại hội cổ đông kết thúc, Giang Lăng đứng dậy rời khỏi phòng họp.

“Giang Lăng!” Giang Thiệu Quân đuổi theo sau, nổi giận đùng đùng nói, “Chị đừng cho là tiến vào hội đồng quản trị thì có thể bình yên.”
Giang Lăng quay đầu lại mỉm cười với ông ta: “Ba, vì sao Chu tổng ủng hộ con? Ba chưa từng nghĩ tới sao?”
Cô để lại một câu mang ý sâu xa rồi không thèm để ý tới ông ta nữa, trực tiếp xoay người bỏ đi.

Giang Thiệu Quân đứng tại chỗ, cả người rơi vào trầm tư.
***
Đi ra phòng họp, Giang Lăng và trợ lý Lưu gặp nhau trước thang máy.
“Trợ lý Lưu, anh Ngôn đâu?” Giang Lăng hỏi, “Sao hôm nay anh ấy không tới?”
“Trợ…lý Ngôn nhất thời có việc.” Trợ lý Lưu khựng lại rồi giải thích, “Hôm nay anh ấy phải thay mặt Chu tổng đi đàm phán một vụ hợp tác rất quan trọng, cho nên bảo tôi sang đây.”
Giang Lăng hơi đăm chiêu: “Thế à? Vụ hợp tác rất quan trọng ư?”
“Đúng vậy.” Trợ lý Lưu nói sang chuyện khác, “Có điều trợ lý Ngôn bảo tôi chuyển lời với cô, anh ấy muốn mời cô cùng ăn tối hôm nay.

Sau khi tan tầm, anh ấy sẽ qua đây đón cô.

Nếu cô tiện thì hãy trả lời anh ấy.”
“Được, tôi biết rồi.” Giang Lăng cười cười, “Lát nữa tôi sẽ trả lời anh ấy.”
Trợ lý Lưu gật đầu: “Vậy tôi đi trước.”
“Được, trợ lý Lưu đi thong thả.”
Giang Lăng nhìn anh ta vào thang máy, cô lấy ra di động bấm vào hình đại diện của Ngôn Úc, gửi sang biểu tượng cảm xúc cho anh.
Đại hội cổ đông kết thúc, thời gian cũng sắp tới trưa.

Giang Lăng gửi tin nhắn cho Ngôn Úc xong thì về văn phòng trước, sau đó cô đi thang máy định ra ngoài ăn trưa.

Mới vừa tiến vào cô đã đụng mặt Đồng Giai Dao trong thang máy.
Giang Lăng che giấu biểu cảm bước vào trong, xoay người chào hỏi cô ta: “Thư ký Đồng trùng hợp quá, cô cũng ra ngoài ăn trưa sao?”
“Cô, cô Giang.” Đồng Giai Dao theo bản năng nắm chặt túi mình, cắn môi dư0'i hỏi, “Có phải cô chưa từng tín nhiệm tôi hay không?”

Trong thang máy còn có những người khác.
Giang Lăng nhìn cô ta, tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Thư ký Đồng đang nói gì đó? Giữa chúng ta có quan hệ gì à?”
Đồng Giai Dao giật khóe môi không nói nữa, chỉ im lặng nhìn cô chằm chằm.
Thang máy nhanh chóng tới tầng một, cánh cửa mở ra.

Giang Lăng đi ra thang máy trước, lúc đi qua Đồng Giai Dao, cô cố ý đè thấp giọng.
“Tôi vốn rất thưởng thức cô, cũng thật sự từng cân nhắc để cô làm trợ thủ đắc lực của tôi.

Nhưng thật đáng tiếc, cuối cùng cô không vượt qua thử thách của tôi.”
Bước chân Đồng Giai Dao khựng lại.
Giang Lăng nhìn thẳng phía trước cong khóe môi: “Cơ mà thư ký Đồng à, cô cho là trải qua việc lần này Giang Thiệu Quân còn có thể giống như trước đây, tin tưởng cô tuyệt đối nữa sao?”
Toàn thân Đồng Giai Dao run lên, sắc mặt trở nên trắng bệch trong nháy mắt, cô ta hoảng sợ đứng tại chỗ.

Giang Lăng phớt lờ cô ta, đi ra thang máy.
***
Chập tối, sau khi tan tầm.
Giang Lăng đi ra tòa lầu công ty, nhìn một cái là thấy được chiếc xe của Ngôn Úc.

Cả chiếc Maybach đen thui đỗ ở ven đường, đèn xe lóe ra.

Giang Lăng tiến lên mở ra cửa ghế lái phụ.
Cô ngồi lên đóng cửa xe, nhìn sang người ngồi ở ghế lái: “Anh Ngôn, anh thật là đúng giờ.”
Ngôn Úc liếc nhìn cô một cái, nói: “Nếu nói vậy, em đến muộn nửa tiếng.”
“Ban nãy bộ phận có một cuộc họp gấp, cho nên trễ một chút.” Giang Lăng lặng lẽ nói sang chuyện khác, “Sao hôm nay anh không tới?”
Ngôn Úc nói: “Hôm nay tôi có việc phải đi công tác.”
“Thế à?”
Ngôn Úc quay đầu nhìn cô, thong thả nói: “Nghe trợ lý Lưu nói đại hội cổ đông hôm nay rất thuận lợi?”
“Coi là vậy.” Giang Lăng lời ít ý nhiều.
Ngôn Úc lại hỏi: “Việc kia thành công rồi?”
“Phải.” Giang Lăng đối diện anh, nở nụ cười nhẹ, “Anh không phải vì việc này mà vội tới đây chúc mừng tôi sao?”
“Quả thật đáng để chúc mừng.” Ngôn Úc tạm dừng rồi hỏi cô, “Em đã đạt được mục tiêu, vậy tôi có thể chuyển chính thức trước thời hạn không?”

“Đương nhiên.” Giang Lăng rướn người qua ghế lái vươn tay ôm lấy cổ anh, cô kề sát vai anh, “Vui không? Bạn trai?”
Ngôn Úc khẽ cười, cúi đầu hôn lên môi cô.

Giang Lăng đáp lại anh, làm sâu sắc nụ hôn này.

Mọi thứ xung quanh lặng lẽ trở nên mơ hồ.

Lúc này là giờ tan tầm, lân cận người đến người đi, thỉnh thoảng có người đi qua chiếc xe.

Tuy rằng cửa xe có dán kính chống nhìn trộm, nhưng mọi việc trong xe như là đang tiến hành trước tầm mắt người khác.
Nụ hôn của anh mãnh liệt nóng bỏng, tựa ngọn lửa bùng cháy thiêu đốt lý trí của hai người.

Nhưng cuối cùng Ngôn Úc nhớ rõ đây là nơi nào, một lát sau anh buông cô ra.
“Chúng ta đi ăn cơm trước.” Ngôn Úc kề sát bên tai cô, con ngươi đen thẫm, giọng nói trầm thấp pha lẫn khàn đặc, “Đêm nay đến nhà tôi?”
Ánh mắt Giang Lăng đượm ý cười, trả lời anh: “Được.”
***
Hai người cùng ăn tối rồi lái xe về căn hộ của Ngôn Úc.
Trong phòng tắm hơi nước dày đặc, hơi nước bốc lên phủ kín một lớp nước trên tấm kính, che khuất hai bóng dáng ở phía sau.

Tiếng nước ào ào xối xả cũng che giấu âm thanh quyến rũ vang vọng bên trong.
Một đêm trôi qua, ngoài cửa sổ trời tờ mờ sáng.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê Ngôn Úc xoay người lại, bên cạnh trống trơn.

Anh từ từ mở mắt ra, phát hiện Giang Lăng đã mặc quần áo, cô đang ngồi ở mép giường đưa lưng về phía anh.
Ngôn Úc ngồi dậy, ôm cô từ phía sau: “Sao em dậy sớm thế?”
Giang Lăng chỉ chầm chậm sửa lại quần áo trên người, cô bình tĩnh cất tiếng: “Ngôn Úc.”
Lần đầu tiên cô gọi tên đầy đủ của anh, nhưng không mang theo bất cứ cảm xúc gì.
“Chúng ta chia tay đi.”
Ngôn Úc khựng lại, tầm mắt cô đọng: “Em nói cái gì?”
“Tới giờ còn giả vờ nữa cũng không còn thú vị, anh nói phải không?” Giang Lăng nghiêng đầu nhìn anh, tỏ vẻ cười như không cười, giọng điệu hài hước, “Chu —— tổng?”.