Xếp chữ: Apry618
Cộc cộc cộc...
Gõ một hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh. Bách Hợp dè dặt mở cửa ra.
Phòng khách chính rất rộng và xa hoa. Cảnh tượng như này cả đời Bách Hợp chỉ được thấy qua ti vi. Biệt thự
được xây dựng theo lối kiến trúc châu Âu nhưng mang nét hiện đại, nhìn
qua có vẻ đơn giản với gam màu trắng - be. Không có sự rườm rà mà hoàn
toàn là những đường nét dứt khoát, mạch lạc. Phòng khách được bố trí
những vật dụng cơ bản nhằm tạo ra nhiều khoảng trống. Cột theo kiểu
Doric phiên bản kiến trúc Hy Lạp. Toàn bộ trần và tường đều dùng màu
trắng, kết hợp với đồ nội thất màu đậm tạo nên sự sang trọng cho không
gian. Điểm nhấn ở đây là bộ sofa bằng da, chiếc piano màu đen bóng và
những tấm hình phóng to treo trên tường của Hàn Lợi. Trần nhà treo đèn
chùm bằng pha lê. Sàn được lát gạch gần giống với màu gỗ. Cửa kính lớn,
đem ánh sáng tự nhiên tràn ngập trong căn phòng.
Lúc này phòng
khách rộng lớn ngoài cô ra còn có có hai người khác. Một người là “tên
thần kinh” cô vừa gặp - Hàn Cẩn, người còn lại là thiếu niên tóc dài qua vai, khuôn mặt đẹp như con gái đang ngồi bên chiếc piano - Hàn Quỳ.
Hàn Quỳ liếc Bách Hợp rồi cất tiếng hỏi anh trai: “Này, sao anh lại đem thứ đồ bẩn thỉu vào nhà vậy?”
Hàn Cẩn dừng động tác cởi áo khoác còn đang dang dở, lạnh nhạt trả lời:
”Cậu đừng hỏi tôi. Tôi còn chưa kịp nhìn xem là thứ quái quỷ gì thì nó
đã theo tôi đi vào rồi. Sao tôi biết được.”
Bách Hợp có ngốc cũng biết thứ họ nói chính là mình. Cô ngập ngừng hỏi: “Xin lỗi. Cho hỏi bà Hàn Lợi có nhà không?”
Tiếng hét của Hàn Quỳ làm cô giật bắn người. Cậu với lấy chiếc gậy bóng chày
gần đấy, tay còn lại chỉ vào Bách Hợp, từ từ tiến tới gần cô: “Ta biết
ngay mà, mi là fan của mẹ ta đúng không? Mấy kẻ các người chẳng có ai
bình thường cả. Cái tên lần trước còn cởi sạch đồ trước mặt ta, hại ta 3 ngày 3 đêm không thể đi nặng được. Hôm nay nếu không cho mi nếm mùi đau khổ thì ta không mang họ Hàn.”
“Tôi không phải fan, tôi không phải fan.” Bách Hợp sợ hãi nhắm mắt lại, lấy hai tay bảo vệ đầu.
“Còn cãi chày cãi cối. Nhìn cái vẻ biến thái của mi xem. Còn dám đóng giả
làm nữ sao? Hôm nay ta sẽ đánh mi thành thịt bằm, sau đó báo cảnh sát
nói mi muốn cưỡng hiếp ta.” Nói rồi cậu giơ gậy bóng chày lên.
“Tôi không phải. Tôi còn không rõ bạn là nữ hay nam thì sao mà cưỡng hiếp bạn được.”
“Mi còn không nói mau.” Hàn Quỳ giơ cao gậy đe dọa.
Đúng lúc Hàn Phù Dung từ trên tầng xuống với dáng vẻ lười biếng, hai tay
khoanh trước ngực, trên vai phủ chiếc khăn choàng bản lớn. Gặp cảnh này, cô quay sang hỏi Hàn Quỳ: “Rốt cuộc là ai muốn cưỡng hiếp ai vậy?”
Hàn Quỳ không do dự lấy tay chỉ vào Bách Hợp: “Kẻ này.”
Hàn Phù Dung giữ nguyên tư thế, khẽ cúi người nhìn Bách Hợp đang đứng ở bậc cửa dưới rồi cất tiếng hỏi: “Cô là ai?”
“Tôi muốn tìm bà Hàn Lợi.”
Ánh mắt Hàn Phù Dung mang vẻ nghi ngờ, nhìn cô gái đối diện thêm vài cái
rồi hỏi thẳng điều mình đang nghĩ: “Cô là nam hay nữ vậy?” Nói xong còn
đưa mặt lại gần hơn một chút để nhìn cho rõ.
Bách Hợp bối rối: “Tôi là nữ.”
“Không phải cô muốn nói mình là con gái của Hàn Lợi đấy chứ?” Hàn Phù Dung hỏi bằng giọng tự nhiên, nghe không ra cảm giác vui buồn, chỉ có đôi lông
mày khẽ nhướn lên.
“Đúng, tôi là con gái của Hàn Lợi. Tôi có mang theo sổ hộ khẩu. Để tôi lấy cho chị xem.”
Bách Hợp lấy ra cuốn sổ hộ khẩu được đựng trong chiếc túi zip bằng nilon,
giơ lên cho Hàn Phù Dung xem như khoe một báu vật: “Đây, chị xem đi.
Trong này có viết tôi là con gái của Hàn Lợi.”
Hàn Phù Dung cầm
lấy cuốn sổ hộ khẩu, khẽ liếc dòng chữ trên đó rồi lại nhìn Bách Hợp.
Hàn Quỳ đừng bên cạnh mặt nhăn lại phụng phịu: “Không phải chứ? Cô ta
xấu xí như vậy... Không thể nào là người nhà chúng ta được.”
Dường như đã nhớ ra điều gì, Hàn Phù Dung cất tiếng hỏi: “Cô tên là gì?”
“Tôi tên là Trịnh Bách Hợp.”
“Cô họ Trịnh?”
“Đúng vậy.”
Lúc này Hàn Cẩn cũng tiến tới đứng cạnh Hàn Phù Dung: “Vậy cô là con gái của Trịnh Dã sao?”
Ba chị em họ dáng người cao hơn cô, lại đứng ở bậc cao hơn nên tạo cho
Bách Hợp một cảm giác áp lực khó mà diễn tả. “Đúng, Trịnh Dã là ba của
tôi.”
Ba người như hiểu ra vấn đề, không hẹn mà cùng liếc nhìn
nhau. Là chị gái lớn trong nhà, Hàn Phù Dung quyết định gọi mẹ về xử lý
chuyện này. “Cẩn, cậu mau gọi điện thoại cho mẹ đi.”
“Cẩn?”* Bách Hợp cảm thấy khó hiểu.
*Cẩn là tên một loại violet màu xanh lam.
“Có gì mà phải ngạc nhiên chứ? Nhà chúng tôi đều đặt tên theo các loài hoa. Nhưng mà...” Hàn Cẩn đánh giá Bách Hợp rồi nói tiếp: “Trông cái bộ dáng béo tròn này của cô có chỗ nào giống Bách Hợp chứ?”
Hàn Quỳ đứng bên cạnh nhịn cười tới mức sắp nội thương. Hàn Phù Dung bình
tĩnh nói tiếp: “Chắc cô là con của mẹ với người chồng thứ ba nhỉ?”
Lông mày của Bách Hợp nhíu lại: “Chồng thứ ba?”
“Cô không biết sao? Cha của chúng tôi đều không giống nhau.” Một câu của Hàn Phù Dung coi như đã giải đáp thắc mắc của Bách Hợp.
“Đều không giống nhau sao?” Bách Hợp cảm thấy điều này cũng thật điên rồ, vượt quá sức tưởng tượng của mình.
Hàn Phù Dung giới thiệu sơ qua: “Tôi là con của mẹ với người chồng thứ
nhất.” Liếc nhìn người đứng bên phải mình: “Cậu ấy là Cẩn, là con của mẹ với người chồng thứ hai.” Sau đó là người đứng bên trái mình: “Người
này tên là Quỳ*. Cậu ấy là con của mẹ với người chồng thứ tư.”
*Quỳ là hoa hướng dương.
Hàn Quỳ nhìn chằm chằm Bách Hợp, môi khẽ bặm lại, giơ chiếc gậy bóng chày như sắp đánh người tới nơi.
Hàn Phù Dung cúi người, mặt ghé sát lại quan sát Bách Hợp: “Cô không cần
cảm thấy kinh ngạc đâu. Trong làng giải trí có rất nhiều nhà như vậy.
Tính ra, Quỳ hẳn là em trai của cô đấy.”
“Em trai?” Bách Hợp ngạc nhiên lại gần nhìn khuôn mặt của Hàn Quỳ: “Cậu là con trai hả? Tôi ít
thấy con trai đẹp như này lắm. Chắc chắn cậu...”
Hàn Quỳ lên
giọng, chiếc gậy trong tay lại lần nữa được giơ lên. “Liên quan gì tới
cô? Đừng có lấy cái mặt bánh bao thịt đấy nhìn tôi.” Nói xong liền quay
về chỗ cũ.
Cẩn cũng nhấc chân rời đi, để lại Bách Hợp đứng đó cùng Hàn Phù Dung.
“Cô cũng đừng buồn quá. Quỳ nói chuyện đều như vậy. À, quên cho cô biết.
Tôi tên là Phù Dung. Mong chỉ bảo nhiều thêm nhé.” Hàn Phù Dung nói xong câu cuối liền khẽ mỉm cười đầy ẩn ý.
“Chào chị, mong được chỉ bảo nhiều hơn. Vậy... Vậy tôi đi mang đồ vào trước đây.”
“Được thôi. À, cô có thấy khát không? Muốn uống cafe không?”
“Được chứ, nếu chị không cảm thấy phiền.” Bách Hợp quay người chuẩn bị mang đồ vào.
“Không phiền chút nào hết. Nhà bếp ở tầng 2, cô đi pha đi. Cafe của tôi phải
cho hai thìa sữa một thìa đường. Không được cho nhiều thêm, cũng không
được cho thiếu đi.” Nói xong Hàn Phù Dung liền quay người tiến về phía
sô pha rồi ngồi xuống cùng Hàn Cẩn.
Túi hành lý Bách Hợp đang ôm
trong tay rơi xuống đất. Cô cảm thấy thế giới như đảo lộn. Khuôn mặt
xinh đẹp của Hàn Phù Dung cười dịu dàng như vậy, giọng nói cũng nhẹ
nhàng đến thế. Rõ ràng trong nhà có lò sưởi, nhưng điều mà người chị gái từ trên trời rơi xuống này nói khiến cô thấy quanh mình chỉ là cảm giác lạnh buốt.
...
Bách Hợp vào nhà bếp pha cafe. Mấy thứ đồ đạc có vẻ lạ lẫm trong bếp khiến cô hơi hoa mắt. Cô đành dựa theo mùi để tìm ra thứ gọi là máy pha. Tủ để đồ đặt ở
vị trí khá cao so với Bách Hợp. Cô phải cố kiễng chân để ngó lên tìm bột cafe. Đúng lúc này một tiếng quát cất lên làm cô giật mình: “Cô đang
làm gì đấy?”
Bách Hợp khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người mới tới: “Tôi... Tôi pha cà phê.”
“Cô đừng có tùy tiện chạm vào đồ nhà chúng tôi. Tôi vẫn còn chưa quyết định xem có cho cô làm trở thành một phần của gia đình chúng tôi đâu.” Hàn
Cẩn đứng cạnh cửa, hai tay đúi túi quần ra dáng chủ nhà.
Bách Hợp cảm thấy rất tủi thân. Cô không dám nhìn anh: “Nhưng mà Hàn tiểu thư... Chị ấy nói muốn mời tôi uống cafe... Cô gái tên Phù Dung ấy nói muốn
mời tôi uống cafe. Sau đó tôi liền vào đây pha cafe. Tôi nhìn thấy máy
pha, nhưng tôi không biết dùng. Tôi cũng không tìm thấy bột cafe... Tôi
không tìm thấy bột cafe...” Lúc này tiếng khóc đã rõ ràng hơn: “Tôi
không hiểu vì sao mình lại phải ở đây pha cafe nữa.”
Hàn Cẩn im
lặng một chút. Kể cả khi về tới nhà anh vẫn không tháo chiếc kính râm
ra. Đằng sau mắt kính đen đó ẩn chứa điều gì, Bách Hợp không rõ và cũng
không dám đoán. Anh để lại câu: “Mẹ tôi về rồi.”, sau đó rời khỏi nhà
bếp.
Khi Bách Hợp bê khay ra, Cẩn đứng tựa lưng vào bức tường bên ngoài, lên tiếng: “Sao chậm chạp thế?” Giọng điệu trách cứ nhưng không
còn dữ như lúc nãy nữa. Bách Hợp dè dặt bước theo sau anh. Cô hít một
hơi thật sâu để lấy thêm dũng khí.
“Cuối cùng bà Hàn Lợi cũng về rồi.” Hàn Quỳ khoanh tay đứng dựa vào cổng lớn, cất giọng thông báo.
Một người phụ nữ xinh đẹp trông chưa tới 40 tuổi bước vào. Đó không ai
khác, chính là Hàn Lợi. Không hổ là ngôi sao màn bạc, mỗi bước đi của
bà đều toát lên vẻ cao quý, lạnh nhạt khó gần. Hàn Cẩn bước nganh với
bà, giọng điệu nhiều chuyện: “Mẹ thảm rồi mẹ thảm rồi. Bây giờ lại nhảy
ra thêm một đứa con gái.”
“Đùa cái gì vậy? Sao lại có ở đâu ra đứa con gái nữa?” Hàn Lợi cởi chiếc áo đang khoác hờ trên vai quăng cho Hàn Quỳ, khẽ gắt.
Hàn Quỳ hất cằm về phía Bách Hợp: “Mẹ à, cô ta mang cả sổ hộ khẩu đến đấy.”
“Tôi có không ít mối tình, nhưng lẽ nào sinh được mấy đứa con gái tôi cũng không biết ư? Làm bừa
một cuốn sổ hộ khẩu giả là có thể vờ làm con gái tôi sao? Chắc chắn là
tới để lừa tiền. Gọi cô ta ra đây đi.”
Bách Hợp bước xuống từ cầu thang, giọng nói nhỏ xíu: “Con không lừa ai hết.”
Hàn Lợi xoay người về phía giọng nói mới cất lên ban nãy. Hai tay đang
khoang trước ngực của bà buông xuống, vẻ mặt mang theo nhiều cảm xúc. Là ngạc nhiên? Là hoang mang? Là vui mừng? Là tức giận? Không ai đoán được chắc. Bà bước từng bước thật chậm về phía Bách Hợp. Chẳng một ai nói
thêm lời nào khiến tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà càng rõ ràng hơn.
“Chuyện con tới đây, bà nội con có biết không?” Hàn Lợi nhìn chăm chăm vào
khuôn mặt của Bách Hợp, giọng hạ xuống như đang kìm nén điều gì đó.
Bách Hợp nghẹn ngào trả lời: “Bà qua đời rồi.”
“Khi nào vậy?”
“Chuyện từ tuần trước. Bà để lại một bức thư, bảo con tới tìm mẹ.”
Hàn Cẩn hỏi mẹ: “Mẹ có chắc là không cần đưa cô ta đi xét nghiệm ADN trước không?”
“Không cần xét nghiệm đâu.” Hàn Quỳ ném áo khoác của Hàn Lợi lên sô pha. “Cái
đồ xấu xí đó... Em nghĩ chắc là y tá bị nhầm lẫn, ôm cô ta về từ vườn
thú bên cạnh bệnh viên đấy.”
“Hai đứa đừng vòng vo mắng khéo Bách Hợp là lợn con nữa được không? Con bé nghe không hiểu đâu. “ Hàn Phù
Dung nãy giờ im lặng xem kịch vui, giờ cũng bồi thêm một câu.
Hàn Quỳ cố nhịn cười: “Lợn con? Em thấy là con lợn béo thì có.”
“Im lặng một chút được không?” Hàn Lợi lên tiếng.
Hàn Lợi lại gần để nhìn kĩ Bách Hợp hơn, sau đó ép mình dời tầm mắt. Ánh
mắt bà chuyển sang nhìn những bức ảnh của mình hồi còn son trẻ. Tay bà
nắm chặt lại rồi lại buông ra, thái độ vô cùng khó đoán. Im lặng một
hồi, Hàn Lợi đột nhiên cầm lên chiếc kéo đang để trên bàn, đi về phía
Bách Hợp.
“Mẹ định làm gì vậy?” Hàn Phù Dung cảm thấy không ổn.
Hàn Quỳ trố mắt: “Ôi trời, không cần phải giết người diệt khẩu chứ?”
Nhưng cậu đoán sai rồi. Hàn Lợi cầm kéo để cắt tóc của Bách Hợp. Bà cắt rất
dứt khoát. Tiếng kéo cắt xoẹt xoẹt vang lên rõ mồn một trong không gian
yên tĩnh. Từng lọn từng lọn tóc xoăn rơi xuống sàn nhà. Bách Hợp đứng
sững ở đó, ánh mắt sửng sốt, bàng hoàng không hiểu mẹ mình đang làm gì.
Cô sợ tới mức quên cả khóc. Hai tay đang bê khay cafe như đông cứng lại.
Ba người họ ngồi một bên xem kịch vui, hoàn toàn không có ý định can
thiệp. Tay Hàn Quỳ còn cầm gói snack, trông chẳng khác gì đang trong rạp chiếu phim.
“Này, cái kéo đấy ở đâu ra vậy?” Hàn Phù Dung hỏi.
Hàn Quỳ trả lời: “Hôm trước tôi lấy ra cắt tóc chẻ ngọn, quên mất không cất đi.”
“Cắt tóc chẻ ngọn?” Hàn Cẩn cảm thấy khó hiểu.
“Không được sao? Tóc em dài, dễ bị chẻ ngọn.”
Cắt được một lúc, Hàn Lợi bỏ kéo lên chiếc khay Bách Hợp đang cầm, lấy tay
khẽ phẩy phẩy vài cái trên đầu cô. “Thuận mắt hơn rồi.”
Giọng của Hàn Lợi lại trở nên lạnh nhạt, ánh mắt cũng khác hẳn lúc nãy. “Cô có thể ở lại đây. Đúng rồi, biết nấu cơm không?”
“Vâng, con biết sơ sơ.” Bách Hợp khẽ gật đầu.
“Vậy thì tốt. Người giúp việc bị đau lưng, giờ đang ở bệnh viện. Nhờ cô làm
giúp một thời gian. Tất nhiên tôi có thể thuê người khác tới làm. Nhưng
cô phải biết, tôi là ngôi sao nổi tiếng. Nếu thuê người khác, tôi sợ họ
không biết giữ mồm giữ miệng, lại mang tin tức về tôi nói cho paparazzi. Như vậy thì không ổn. Phiền quá đi, vừa nhận được điện thoại đã vội
vàng về đây luôn. Mệt chết mất. Tôi về phòng đây.” Hàn Lợi vuốt vuốt tóc mái của mình, cất bước lên tầng. Tiếng cao gót cộp cộp đều đều bỗng
dừng lại. “Bách Hợp.”
Bách Hợp quay đầu lại nhìn mẹ mình. Giọng
nói của bà vừa mới nhẹ nhàng, nhưng câu sau lại trở nên xa cách: “Nhớ
quét dọn tóc rơi trên sàn.”
Ba người nãy giờ đang ngồi trên sô
pha thấy kịch vui kết thúc, dần đứng dậy ai về phòng người đó. Khi đi
ngang qua Bách Hợp, Hàn Quỳ để lại một câu: “Lợn lông ngắn.”
“Cũng không tệ nhỉ. Không ngờ mẹ lại biết cắt tóc cơ đấy.” Hàn Phù Dung nhìn
tóc mới của Bách Hợp nhận xét. Nói xong liền bước thẳng lên tầng.
“Bà ơi...” Phòng khách rộng lớn giờ chỉ còn lại mình Bách Hợp đứng đó cùng với tiếng khóc thút thít.
Từ nhỏ cô đã không được gần mẹ, ấn tượng về ba cũng rất mờ nhạt. Bà nội đem tất cả tình yêu thương trao cho cô, nhưng dẫu sao cũng không thể bù hết được những thiếu thốn về mặt tình cảm. Những tưởng sau bao năm xa cách, khi đoàn tụ sẽ được nhận sự ấm áp từ vòng tay của mẹ. Không ngờ, thứ chào đón cô lại là sự lạnh nhạt,
thậm chí là sỉ nhục, nhạo báng từ chính những người mà cô phải gọi là
anh chị em.
Hàn Lợi về tới phòng riêng của mình liền thay đồ,
tiện tay vứt bừa bãi trên sàn nhà. Bà dựa vào giường suy nghĩ, tay giơ
lên khẽ bóp trán. Đôi mắt bà nhìn vào một điểm vô định, đôi mày thỉnh
thoảng lại khẽ nhíu. Nhưng khi những hình ảnh trong quá khứ dần hiện
lên, bà lại cố lắc đầu để xua chúng đi.
...
Trời đã tối.
Bách Hợp chuyển đồ vào một trong những gian phòng còn trống của biệt
thự. Mái tóc cô đã được vuốt lại, trông chẳng khác gì một quả dưa đội
lên đầu. Khuôn mặt Bách Hợp vốn đã tròn tròn, kiểu tóc này lại càng
khiến đầu như tròn thêm.
“Sau này mình thật sự sẽ sống ở đây sao?”
Cô quan sát căn phòng này một lượt. Nó phải to bằng phòng trọ mà trước kia cả hai bà cháu cô sống. Ngoài tủ quần áo, tủ đựng đồ và vài chiếc kệ
sách lớn còn có một chiếc bàn trang điểm đơn giản.
Bách Hợp lại
gần cửa sổ, đưa mắt nhìn không gian bên ngoài. Tất cả đều im lặng, lạ
lẫm khiến cô hoang mang. “Bà nội, cháu muốn về nhà. Cháu ghét chỗ này.
Bọn họ đều không phải người thân của cháu. Bà ơi...”
Lúc này một
dáng người cao lớn bước vào phòng. Một tay anh cầm chai rượu, tay còn
lại là một chiếc cốc màu trắng. Nhận thấy có sự xuất hiện của người
khác, Bách Hợp vội vàng quay lại. Biết đó là Hàn Cẩn, cô nhìn anh đầy
cảnh giác. “Anh muốn làm gì?”
Hàn Cẩn chẳng nói một lời, cứ thế
tiến lại gần cô. Bách Hợp lùi về đằng sau nhưng bị chiếc giường chặn
lại. Cô vớ lấy chiếc gốc gần đó rồi ôm chặt trước ngực. “Anh muốn làm
gì? Anh đừng qua đây! Anh bị điên sao? Nửa đêm canh ba rồi... Anh điên
à? Cút ra ngoài đi!”
Hàn Cẩn vẫn không nói gì, im lặng cúi đầu nhìn Bách Hợp.
Bách Hợp vẫn liên tục kêu lên: “Đừng qua đây! Anh bị điên à? Nửa đêm cảnh ba còn đeo kính đen. Tỏ vẻ thần bí gì chứ?”
Hàn Cẩn đặt chiếc cốc trên tay lên bàn đèn cạnh giường rồi ngồi xuống.
“Anh đừng qua đây. Tôi đánh anh đấy.” Bách Hợp nắm chặt tay lại, giơ ra dọa.
“Uống cốc sữa vào ngủ sẽ ngon giấc hơn.” Hàn Cẩn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tay mình chai rượu trong tay mình.
“Hả?” Bách Hợp ngạc nhiên, hết nhìn vào Hàn Cẩn lại nhìn vào cốc sữa ấm trên bàn. “Cảm ơn anh.”
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Hàn Cẩn giữ nguyên tư thế, khẽ quay đầu về phía
Bách Hợp nhưng không nhìn vào cô. Giọng anh trầm ấm dịu dàng, khác hẳn
với lúc sáng.
“Tôi 18 tuổi rồi.”
“Tôi 21 tuổi. Nói như vậy thì tôi là anh trai của em... Đây là lần đầu tiên trong đời tôi có em
gái.” Nói xong anh đưa chai rượu lên uống một ngụm.
Bách Hợp dần buông lỏng cảnh giác, dè dặt dịch người ngồi ngang với anh. Cô vẫn không rõ Hàn Cẩn tới phòng cô với mục đích gì.
“Em rất muốn rời khỏi cái nhà này đúng không?” Hàn Cẩn đưa mắt nhìn về phía cửa sổ.
Bách Hợp nhìn góc mặt nghiêng của anh. Hàn Cẩn thừa hưởng vẻ đẹp từ mẹ nhưng cũng có những nét riêng rất nam tính, quyến rũ. Mũi cao, gương mặt nam
tính góc cạnh. Tuy không thấy ánh mắt của anh nhưng cô thấy vẻ mặt anh
lúc này toát lên vẻ u sầu.
“Người nhà chúng ta rất kì lạ. Đành
chịu thôi... Cũng bởi vì người mẹ có hành vi tùy hứng như vậy.” Giọng
anh vẫn trầm trầm, đều đều.
Đột nhiên Hàn Cẩn quay sang nhìn Bách Hợp, xích lại gần cô rồi giang cánh tay ra định ôm lấy cô: “Anh có thể
ôm em một lát không?”
“Anh muốn làm gì?” Bốp. Một cái tát rơi
trên mặt Hàn Cẩn, mạnh đến nỗi chiếc kính anh đang đeo cũng rơi ra. “Anh uống say rồi đúng không?”
“Đau quá... Lần sau trước khi đánh người khác, em có thể báo trước một tiếng không?”
Bách Hợp cảm thấy rất tức giận. Cô lên tiếng chất vấn: “Anh thấy nhàm chán
quá nên định đùa giỡn tôi để tiêu khiển sao? Tôi cảnh cáo anh, đừng có
mà quá đáng. Tôi không phải kẻ dễ trêu chọc đâu.”
“Anh chỉ muốn
ôm đứa em gái đầu tiên của mình một chút thôi, không hề có ác ý.” Hàn
Cẩn quay mặt lại về phía Bách Hợp. Cô ngạc nhiên khi thấy toàn bộ khuôn
mặt sau chiếc kính của anh. Đôi mắt màu xanh lam kết hợp với đường nét
trên khuôn mặt khiến anh giống như một người châu Âu.
Bách Hợp chăm chú nhìn vào đôi mắt ấy. “Mắt của anh màu xanh lam?”
“Ừ, ba anh là người Mỹ. Cũng bởi vì đôi mắt này mà anh được đặt tên là Cẩn. Cẩn là một loài hoa màu lam. Con trai mang cái tên này rất kì lạ đúng không? Anh không
thích kẻ khác nhìn chằm chằm vào mắt của mình, vậy nên mới đeo kính đen
để che đôi mắt lại.”
“Xin lỗi. Lúc nãy tôi còn nói anh đeo kính
đen là để dọa tôi.” Bách Hợp cảm thấy khá áy náy. Thì ra đây chính là lý do anh luôn đeo kính râm kể cả khi ở trong nhà.
“Không sao đâu. À đúng rồi, tóc ngắn rất hợp với em. Trông đáng yêu hơn nhiều đấy.”
Bách Hợp vô thức vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình. Còn chưa kịp nghĩ xem nên
nói gì, giọng của Hàn Cẩn lại cất lên: “Ở lại đi. Chắc em chưa bao giờ
được chung sống với cả gia đình đúng không? Có lẽ khi mới bắt đầu làm
quen với gia đình này sẽ hơi khó khăn.”
Bách Hợp ngạc nhiên nhìn
vào Hàn Cẩn. Giọng nói của anh rất dịu dàng, miệng cũng khẽ mỉm cười.
Hàn Cẩn của lúc này khác hoàn toàn so với con người cục cằn nóng tính
ban sáng.
“Đừng buồn nữa.” Anh lấy tay khẽ vuốt lên tóc của Bách
Hợp, nhẹ nhàng cẩn thận như đang vuốt ve một thứ dễ vỡ. “Dù gặp phải bất cứ khó khăn nào thì cũng phải cười tươi để chào đón mỗi ngày mới nhé.”
Ánh mắt Bách Hợp vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Hàn Cẩn, khẽ gật gật đầu. Khóe mắt cô hơi ươn ướt. Cuối cùng cô cũng cảm nhận được tình cảm của người thân trong căn biệt thự rộng lớn. Cuối cùng cô cũng có
được một chút động lực để tiếp tục sống trong gia đình này.
...
Sáng hôm sau.
Bách Hợp dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
“Chị Phù Dung, bữa sáng đây.”
Nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, cô quay đầu lại mỉm cười. “Cẩn, chào buổi sáng. Em có giúp anh chuẩn bị bữa sáng đấy.”
Giọng Hàn Cẩn lạnh lùng: “Cô bị mất trí nhớ đúng không? Cái đồ bánh bao nhà cô vẫn chưa cút đi sao?”
Bách Hợp thất thần ngồi vào chỗ của mình. Hàn Phù Dung liếc nhìn Hàn Cẩn rồi nói: “Cẩn cứ uống say thì đều rất dịu dàng với con gái. Tỉnh dậy là
chẳng còn nhớ gì nữa.”
“Vậy lời anh ấy nói tối qua thì sao?” Bách Hợp nhìn Hàn Phù Dung, mong một câu trả lời khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Hàn Quỳ vừa mới bước vào nhà ăn, ngồi xuống bên cạnh cô rồi trả lời luôn:
”Nói thừa, mấy lời nói lúc uống say thì tất nhiên là không nhớ rồi.”
Nhìn vào phần ăn của mình, Hàn Quỳ cáu kỉnh: “Cô không biết bữa sáng của tôi phải làm hai phần sao?” Nói xong liền giành luôn phần của Bách Hợp về
phía mình.
Bách Hợp ngồi im lặng. Ba người còn lại bắt đầu ăn sáng. Bàn ăn chỉ có tiếng của Hàn Quỳ và Hàn Phù Dung.
“Lấy giúp chị cốc trà sữa nóng.”
“Tôi muốn thêm một phần thịt muối với hai quả trứng. Đây là thứ cho người ăn sao?”
“Mẹ mà thấy em làm ra mấy thứ như này thì chắc chắn sẽ hất xuống đất.”
“Gì cơ? Còn định mang cho mẹ ăn á?” Hàn Quỳ đưa tay lấy ly trà uống một
ngụm, dặn dò thêm: “Trứng của tôi phải làm chín, nhớ đấy.”
...
Bách Hợp cảm thấy mình giống như cô bé lọ lem trong truyện cổ tích vậy. Cô
có một người mẹ cực kì khó tính cùng với một bà chị hay bắt nạt em gái.
Mới ngủ dậy đã bị mẹ và chị sai làm đủ mọi chuyện, từ bê hành lý xuống
xe cho tới việc dọn dẹp căn phòng quần áo vứt lộn xộn, rồi còn rất nhiều việc khác không thể kể hết. Hàn Quỳ thì suốt ngày than đói, tìm đủ mọi
cách để chê món cô nấu.
Nhưng có lẽ chiếc giày thủy tinh quá nhỏ, chân của cô không thể đi vừa. Cô nghĩ, không khéo mình còn làm nát nó mất.
Tuy cô là con gái của mẹ, nhưng trên thực tế thì chẳng khác gì người giúp
việc, ngày nào cũng có hàng đống việc không thể làm hết.
Nhưng
điều làm Bách Hợp buồn nhất chính là... Cho dù có làm bao nhiêu việc nhà hay dù có mệt như nào đi chăng nữa, cô vẫn không gầy đi được. Việc ấy
khiến cô cảm thấy vô cùng chán nản.
Bách Hợp ngồi khoanh chân
trước bàn trang điểm, nhìn vào gương, lấy tay nhéo nhéo má đầy thịt của
mình. “Mình có phải là con gái của mẹ thật không? Tại sao người khác đều xinh đẹp như vậy, chỉ mỗi mình...”
Cô đổi góc soi gương rồi tự nhận xét: “Thật ra nhìn từ góc khác trông cũng được lắm đấy chứ.”
Bách Hợp lấy tay đẩy đầu mũi lên cao: “Mũi hướng lên trời như này mới đáng yêu.” Nói xong còn chun mũi, chu miệng, nhăn mặt lại làm xấu.
“Em làm gì vậy?” Giọng nói của Hàn Phù Dung làm Bách Hợp giật bắn mình.
”Mang một ly trà sữa nóng tới phòng cho chị. Còn nữa, em đi bảo với Cẩn
là mang máy mát xa mẹ tặng cho bà vào phòng của bà.”
“Vâng.”
Anh mắt hai người chạm nhau trong gương. Hàn Phù Dung vẫn mang bộ dáng đó,
khoanh tay trước ngực nhìn Bách Hợp với vẻ khó hiểu. “Còn nữa, đừng có
nghịch mũi của mình như thế. Mũi hếch vốn chẳng đẹp đẽ gì. Nếu mà làm
thành mũi lợn thì cả bác sĩ chỉnh hình cũng không cứu được em đâu.”
Đợi Hàn Phù Dung đi rồi, Bách Hợp chậm chạp ra khỏi phòng. Cô than thở:
”Đúng là nói câu nào tổn thương câu đấy. Ngay cả một cơ hội để tự an ủi
cũng không cho mình. Phòng ngay bên kia không tiện đường đi nói luôn.
Còn nữa, lần nào sai bảo xong cũng đi thẳng. Cho dù mình có cố gắng thế
nào cũng chẳng đối xử tốt với mình hơn.”
Bách Hợp lấy một hơi dài, lại gần phòng Hàn Cẩn: “Cẩn, Phù Dung nói...”
Một màn trong phòng khiến cô không thể nói hết câu.
Hàn Cẩn đang nằm trên giường, mắt nhắm lại có vẻ như đã ngủ say. Hàn Quỳ
ngồi ghé người bên cạnh, môi cậu nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Nụ hôn nhẹ,
cẩn thận như sợ sẽ đánh thức người còn đang ngủ say.
Bách Hợp trố mắt nhìn, gần như quên cả hít thở. Đúng lúc này, Hàn Quỳ nhìn về phía
cửa, thấy cô vẫn còn đứng như trời trồng ở đó. Khuôn mặt cậu hiện lên vẻ hốt hoảng, bối rối. Bách Hợp cũng không khá hơn là mấy. Cô vội quay
người dựa vào bức tường bên ngoài, cố bình ổn hô hấp của mình.
Hàn Quỳ ra khỏi phòng, lạnh lùng hỏi Bách Hợp: “Có chuyện gì không?”
Bách Hợp không dám nhìn vào mặt cậu. “Cẩn ngủ rồi sao?”
Hàn Quỳ quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của Hàn Cẩn, đáp: “Anh ấy ngủ rồi.”
Tình huống có vẻ khó xử.
“À... Chị tìm anh ấy có việc... Có chuyện cần nói với anh ấy...”
“Cô thấy hết rồi đúng không? Tốt nhất là quên sạch chuyện lúc nãy đi. Nếu
không...” Cậu đưa tay véo mạnh vào má cô, giọng điệu cảnh cáo: “Tôi sẽ
khiến cô sống không bằng chết.”
Nói xong Hàn Cẩn còn lườm cô một
cái rồi quay về phòng mình đóng sập cửa lại. Bách Hợp khẽ đưa tay lên
xoa bên má bị véo đau của mình.
Thật đáng sợ!
Cô ngồi
xuống bậc cầu thang, tự lẩm bẩm. “Quỳ trông giống con gái, nhưng cậu ta
là con trai cơ mà. Cẩn và Quỳ là anh em cùng mẹ khác cha, nhưng dù sao
cũng coi như anh em ruột... Loạn luân... Đồng tính?”
Biểu cảm
trên mặt Bách Hợp lúc này quả là phong phú. Cô thật sự vẫn chưa thể tiêu hóa nổi cảnh mình vừa chứng kiến. Hàn Quỳ nói cô phải quên, nhưng làm
sao để quên đây?
“Anh em loạn luân... Tình yêu đồng tính...”
“Bách Hợp!” Tiếng gọi của Hàn Phù Dung cắt đứt mạch suy nghĩ của Bách Hợp.
”Chị quên mất không bảo em là trà sữa của chị phải nóng một chút. Với cả cho nhiều sữa hộ chị. Còn nữa, nhớ mang tới phòng chị. Nhanh lên đi.”
“Vâng.”