Hoa Hồng Sớm Mai

Quyển 1 - Chương 2




Thư Sướng đã đoán trước một kết cục như vậy, có điều cô chưa bao giờ suy nghĩ theo hướng đó.

Ba năm yêu nhau, cầm tay nhau thề thốt trước pháp luật, đồng ý cả đời đồng cam cộng khổ không rời không bỏ. Cô nghĩ quan hệ giữa cô và Dương Phàm sẽ không mỏng manh như một tờ giấy thế này.

Một tháng trước Dương Phàm đến Hàng Châu họp. Khi đó trời còn chưa nóng như bây giờ.

"Xướng Xướng, hoặc là Thư Thần, hoặc là anh, em chỉ có thể chọn một". Tranh luận cả đêm không có kết quả, trong khi kích động Dương Phàm đã kết luận một câu như vậy.

Thư Sướng nói đến khi miệng khô lưỡi khô, cả người uể oải.

"Dương Phàm, ngày mai anh phải đi công tác, việc này một vài ngày còn chưa nói rõ được. Chúng ta đều cần suy nghĩ tỉnh táo, đợi anh về chúng ta quyết định sau". Cô mệt mỏi ngẩng đầu lên.

Ánh mắt Dương Phàm nhìn cô có vẻ hờ hững khiến trái tim cô như bị gai đâm.

Dương Phàm đến Hàng Châu một tuần. Không ngờ ngày thứ ba sau khi Dương Phàm đi, tỉnh Quảng Đông xảy ra một vụ lừa đảo tài chính, tòa soạn báo phái cô đến phỏng vấn, đến khi xong việc đã là một tháng. Tại Quảng Đông cô đã gọi điện thoại cho Dương Phàm mấy lần, hai người đều cố gắng không đề cập tới chuyện của Thư Thần mà chỉ hỏi thăm sơ qua tình hình của nhau, giọng nói cả hai đều bất giác trở nên nhạt nhẽo hơn trước.

"Anh đợi em về", trước khi gác điện thoại, bao giờ Dương Phàm cũng than thở một tiếng rồi nói vậy.

Mùa hè miền nam nóng bức ẩm ướt, ngày ngày bôn ba ở thành phố xa lạ, ăn không ngon, ngủ không yên, cô cực kì nhớ Dương Phàm. Nhưng những lời này cô chưa bao giờ nói ra miệng.

Bóng đêm càng ngày càng đậm.

Thư Sướng dùng mu bàn tay lau nước mắt, bước lên xe, chợt cửa xe bị một đôi tay rắn chắc giữ lại.

"Xướng Xướng, em thật sự phải làm như vậy sao? Vì một người thiểu năng, vì một người thiểu năng mắc bệnh thận mà em vứt bỏ tình cảm ba năm của chúng ta, phá hủy cuộc hôn nhân của chúng ta, có đáng không?"

"Dương Phàm", Thư Sướng ra sức lắc đầu, nước mắt đảo quanh trong viền mắt, "Anh không được nói Thư Thần như vậy, anh ấy là anh trai em".

Dương Phàm cười lạnh, "Không nói là có thể che giấu được sự thật à? Chẳng lẽ nó không phải một thằng thiểu năng? Xướng Xướng, anh hiểu rồi. Trong lòng em, con bà nó chứ, anh không hơn gì một ngọn cỏ. Em nói em yêu anh, sẵn lòng hi sinh tất cả vì anh, tất cả đều là giả dối. Thực ra em hoàn toàn không yêu anh, trong lòng em chỉ có người nhà em, em thật ích kỉ. Không được nói anh máu lạnh, anh đã cố gắng, nhưng thay thận cho một thằng ngốc, em cho rằng điều đó là cần thiết sao? Đây là em đang ném tiền xuống sông xuống biển, thay thận xong nó có trở nên thông minh được không? Có thể sống ngàn năm vạn năm không?"

Dương Phàm đứng trước mặt cô, bộ mặt dữ tợn, hoa chân múa tay, ngọn lửa trong mắt đang bùng cháy. Thư Sướng cảm thấy không phải anh ta đang cứu vớt cuộc hôn nhân của họ mà chỉ đang khẳng định sự thật này.

***

Đúng vậy, Thư Thần là một người thiểu năng.

Đúng vậy, Thư Thần mắc bệnh thận, một quả thận đã không thể làm việc, bây giờ đang là thời điểm tốt nhất để thay thận, nếu để lỡ sẽ có thể ảnh hưởng đến tính mạng.

Chi phí giải phẫu thay thận là ba mươi vạn tệ, còn phải bỏ tiền ra mua thận, tổng cộng sẽ thành một con số cực lớn.

Vừa nghe xong những gì bác sĩ nói bố mẹ cô đã đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ rõ vẻ đau buồn. Bọn họ không nói một lời mà chỉ quay sang nhìn Thư Sướng.

Bác sĩ chép miệng, có lời nói nào đó đã lên đến miệng lại bị nuốt xuống.

Thư Thần nằm trên giường, cơn sốt nhẹ khiến anh khó chịu rên rỉ.

Bố mẹ nói không nên lời, bác sĩ muốn nói lại thôi, nhưng tất cả đều hiện rõ trong mắt. Thư Sướng nhìn là hiểu ngay.

Thư Thần là một người thiểu năng, anh có thể sống đến ba mươi tám tuổi trên thế giới này đã là một kì tích. Tính mạng tàn phế này không đáng để tiếp tục tồn tại.

Mấy năm nay nhà họ Thư cũng có chút ít tích cóp, số tiền này là bố mẹ cô dành dụm để dưỡng lão và chuẩn bị cho Thư Sướng kết hôn, không liên quan gì đến Thư Thần.

Thư Thần là một gánh nặng, vứt bỏ cũng không tiếc nuối.

Thư Sướng cắn môi đến bật máu, cô ngước mắt lên kiên định nhìn bác sĩ, "Làm phiền bác sĩ giúp tôi tìm nguồn thận, còn tiền nong chúng tôi sẽ nghĩ cách".

"Xướng Xướng..." Nước mắt mẹ cô chảy xuống, bà khẽ lắc đầu với cô.

Thư Sướng gật đầu nặng nề.

Anh ấy là một người thiểu năng, nhưng anh ấy tên là Thư Thần.

Tại sao Thư Sướng lại đến thế giới này? Đó là để chăm sóc Thư Thần.

Năm Thư Thần mười hai tuổi, bố mẹ cô mới triệt để chấp nhận sự thật con trai mình là một đứa thiểu năng. Nhìn Thư Thần chơi đùa không lo không nghĩ, họ nghĩ có ngày họ sẽ già, sau đó ai sẽ chăm sóc nó?

Vì vậy, họ mới quyết định sinh thêm một đứa con.

Thư Sướng sinh đúng ngày sinh nhật Thư Thần, mùng một tháng sáu, ngày quốc tế thiếu nhi, cố rất thân với Thư Thần, tính tình lúc nào cũng vui vẻ như bé thơ.

Thư Thần là một người thiểu năng, nhưng vì người thiểu năng này mà trong nhà họ lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười.

Bố mẹ cô đã quen với việc dành cho Thư Thần một không gian tự do.

Không còn Thư Thần, bố mẹ cô sẽ như người mất trọng tâm, còn Thư Sướng sẽ phải bảo vệ ai? Những lời nói trong đáy lòng cô sẽ nói cho ai nghe?

Bố mẹ cô còn chưa phải quá lớn tuổi, tiền dưỡng lão tạm thời chưa cần suy nghĩ nhiều, còn việc kết hôn của cô có thể hoãn lại mấy năm. Thư Sướng tính toán trong lòng một hồi rồi hạ quyết tâm.

Thư Thần là kẻ ngốc, nhưng cũng là một sinh mạng như ai, sao có thể trơ mắt nhìn anh chờ chết được?

Anh là người anh trai có cùng huyết thống với cô, sinh cùng tháng cùng ngày, cầm tinh cùng một con giáp.

"Mẹ, chúng ta sẽ cố gắng được". Thư Sướng đi tới vuốt mái tóc muối tiêu của mẹ.

Mẹ cô sinh cô năm bốn mươi tuổi, vì bệnh tình của Thư Thần nên nhìn bề ngoài bà tỏ ra già hơn tuổi rất nhiều. Lúc Thư Sướng vào tiểu học, ngày mẹ cô đến họp phụ huynh, tất cả mọi người đều cho rằng đó là bà nội của Thư Sướng.

"Nhưng biết giải thích với gia đình bên nhà Dương Phàm thế nào?" Mẹ cô lo lắng hỏi.

Dương Phàm và Thư Sướng đã ước định làm lễ cưới vào ngày mùng một tháng năm năm sau, La Ngọc Cầm đã đi xem ngày rồi để hai người đăng kí kết hôn trước. Bố mẹ Dương Phàm đã mua cho hai người một căn hộ tập thể trong nội thành, bố mẹ Thư Sướng chủ động đề nghị bỏ tiền lo hoàn thiện nhà và mua sắm nội thất.

"Con đi bàn bạc với Dương Phàm, anh ấy sẽ hiểu". Thư Sướng tràn đầy tự tin, bởi vì Dương Phàm yêu cô, anh ta đã đồng ý với cô sẽ cùng cô chăm sóc Thư Thần.

Hiển nhiên cô vẫn còn chưa hiểu hết Dương Phàm, trong lòng Thư Sướng rất khó chịu.

***

"Có cần phải vậy không? Anh ta cũng không còn dính dáng bao nhiêu với em nữa rồi". Dương Phàm nói tiếp.

Trong lòng mỗi người đều có những thứ họ cần giữ vững, cô không còn trông chờ anh ta hiểu cho cô nữa, những gì nên nói cô đã nhắc lại quá nhiều lần.

Bọn họ là hai cái cây đứng nhìn nhau từ hai bên bờ sông, không ai chịu từ bỏ mảnh đất dưới chân mình vì người kia.

Nhưng cô không trách anh ta quá thực dụng. Quả thật Thư Thần không phải người nhà anh ta, anh ta không nhận thức được sức lôi kéo mạnh mẽ của huyết thống, anh ta không có nghĩa vụ gánh vác những thứ này.

Trái tim cô như chìm xuống đáy vực sâu.

Thực ra, mấu chốt của tất cả mọi chuyển đều nằm ở một chữ tiền mà thôi.

Có tiền hay không có tiền, không phải được thể hiện ở chỗ anh ăn sơn hào hải vị còn tôi ăn rau ăn cháo, không phải ở chỗ tôi ngủ nửa cái giường còn anh ngủ một cái giường, không phải ở chỗ anh ở biệt thự còn tôi ở nhà tranh, mà nó chỉ thể hiện rõ khi phải đối mặt với tật bệnh. Nếu anh có tiền, anh có thể đến bệnh viện tốt nhất, tìm bác sĩ giỏi nhất, khiến cho tính mạng được thoải mái tiếp diễn. Còn nếu anh không có tiền, ngoài bất lực vẫn chỉ có bất lực.

Giá như cô hoặc Dương Phàm là con nhà giàu thì bệnh của Thư Thần sẽ không phải vấn đề, đáng tiếc bọn họ đều không phải.

Trước mặt tiền tài, sức mạnh của tình yêu vẫn quá yếu ớt, không quan hệ đến đen trắng, không quan hệ đến đúng sai.

Vợ chồng là chim cùng rừng, khi đại nạn đến mỗi người bay một ngả. Bay đi mới có hi vọng sinh tồn, đây là lẽ thường của con người.

Chẳng lẽ nhất định phải ôm nhau cùng chết mới gọi là tình yêu?

Sống vui vẻ cũng là một dạng báo đáp của tình yêu.

Buông tay thôi, để cho Dương Phàm giương buồm ra biển lớn!

Môi Thư Sướng run run, vô vàn cơn sóng cuồn cuộn trong lòng, cô muốn kêu nhưng lại không thể kêu thành tiếng.

"Được, được, được!" Dương Phàm nói liền ba chữ được rồi buông cửa xe ra, "Anh sẽ nhớ lời em hôm nay. Thư Sướng, vốn chúng ta có thể sống hạnh phúc cùng nhau, chính là em đã nhẫn tâm cắt đứt tất cả, chính là em đã nhân tâm đẩy anh ra. Nếu anh sống không tốt thì em chính là người làm anh thành như vậy, anh sẽ nhớ kĩ sự tàn nhẫn tuyệt tình của em hôm nay".

Nói xong, anh ta đóng sầm cửa xe, quay đầu đi lên nhà.

Nhìn bóng lưng cao ráo của anh ta, Thư Sướng như hóa đá.

Dương Phàm có vẻ đẹp trai rực rỡ như ánh mặt trời, hay cười, rất biết cách chăm sóc người khác. Thư Sướng bị viêm mũi không chịu được mùi dầu mỡ, vì thế Dương Phàm đã luyện được một tay nghề nấu ăn rất ổn, anh ta nói vĩnh viễn không cần Thư Sướng bước vào phòng bếp một bước.

Lúc theo đuổi Thư Sướng anh ta đã nói rất nhiều lời ngọt ngào, nhưng câu này mới là nguyên nhân quyết định khiến Thư Sướng cảm động, cô đã hấp nhận sự theo đuổi của anh ta.

Hai người bắt đầu yêu nhau, sau đó cùng cố gắng để được làm việc trong cùng một thành phố, sau đó nữa lại cùng nhau dành dụm tiền mua nhà chuẩn bị kết hôn.

Con đường hạnh phúc đột nhiên rẽ ngoặt ở chỗ này.

Thư Sướng gục xuống vô lăng, nước mắt một lần nữa xuống như mưa.

Không biết đã khóc bao lâu, cuối cùng cô ngẩng đầu lên.

Căn hộ tập thể của Dương Phàm đã sáng đèn, lúc này anh ta đang làm gì? Đang nhớ cô hay vẫn còn đang hận cô?

Căn hộ tập thể này sẽ không còn mở rộng cửa chào đón cô nữa!

Nhưng cô không hề hối hận.

Thư Thần là anh trai cô, Dương Phàm là người yêu cô, cô không biết bên nào nặng bên nào nhẹ.

Chỉ có thể nói, có lẽ duyên phận của cô và Dương Phàm quá mỏng.

Cô lái xe chạy mấy vòng rất rộng trong thành phố, đón những cơn gió đêm hè tạt vào mặt, đến lúc cảm thấy mắt mình đã trở lại bình thường cô mới lái xe về nhà.

Nhà Thư Sướng ở khu bắc thành phố Tân Giang, chỉ cần đi một đoạn đã đến bờ sông. Ở đây đa số là những người dân đã sống lâu năm, rất nhiều căn nhà được xây từ những năm sáu mươi. Chính quyền thành phố không chỉ một lần muốn di dời nhưng dân số ở đây quá đông đúc nên kế hoạch di dời bị trở ngại hết lần này tới lần khác.

Nhà Thư Sướng là một căn nhà hai tầng độc lập xây bằng gạch xanh nằm giữa một khu sân vườn rộng rãi. Trên bức tường vây phía tây bò đầy dây thường xuân, lá cây xanh mướt, dày đặc như liền thành một khối. Trong vườn nhà có một khu trồng thảo dược, giữa sân có một giàn nho. Bây giờ chính là mùa hoa thược dược nở rộ, những đóa hoa thật lớn tỏa mùi hương trong gió đêm, trên giàn nho cũng lủng lẳng rất nhiều chùm nho có xanh có chín.

Ông nội Thư Sướng là một thầy lang có sở trường chữa bỏng. Bố Thư Sướng là Thư Tổ Khang kế tục nghiệp ông nội, bây giờ là bác sĩ làm ở bệnh xá trường trung học Tân Giang, bình thường ông vẫn khám chữa bệnh miễn phí cho hàng xóm láng giềng.

Nhưng bác sĩ Thư tinh thông y thuật vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai đau ốm.

Mẹ Thư Sướng tên là Vu Phân, ban đầu bà là một giáo viên tiểu học, sau đó vì phải chăm sóc Thư Thần nên đã nhờ vả người khác xin chuyển đến làm kế toán một xưởng may đang làm ăn rất tốt. Ai ngờ mấy năm trước xưởng may này làm ăn bết bát rồi bị một doanh nghiệp tư nhân mua lại, bây giờ bà ở nhà, chỉ có một khoản trợ cấp ít ỏi.

Cổng nhà Thư Sướng một năm bốn mùa không bao giờ khóa, nhà cô là nơi náo nhiệt nhất cả khu này.

Hàng xóm láng giềng rất tôn trọng vợ chồng Thư Tổ Khang, có chuyện gì đều hay tới tâm sự với họ. Vợ chồng họ có thể giúp người khác giải quyết khó khăn, nhưng phiền muộn trong lòng mình lại không biết nói với ai, đến tận lúc sinh Thư Sướng thì ngôi nhà này mới thật sự trở nên vui vẻ.

Đứng trước cổng, Thư Sướng lấy lại bình tĩnh, nuốt nước miếng, sau đó mới lấy giọng khẽ gọi như mỗi lần đi công tác về trước đây, "Bố mẹ, con về rồi!"