Là vận hạn thì có tránh cũng không tránh được.
Buổi chiều chạy sát sạt xe tải, dù sợ hãi nhưng không có nguy hiểm. Tuy nhiên điều phải xảy ra cuối cùng vẫn cứ xảy ra.
Thư Sướng run rẩy mở cửa xe, cười khổ xin lỗi người phụ nữ mập mạp, "Xin lỗi, tôi..."
"Không... Không sao..." Người phụ nữ mập mạp vừa rồi còn đang trong cơn
giận dữ đột nhiên hoang mang lo sợ liên tục xua tay lui lại, "Xe của cô
cũng có tổn hại, chúng ta... Chúng ta không truy cứu nữa".
Nói xong bà ta quay người chạy về xe và lập tức nổ máy. Chiếc xe ầm ầm
chạy đi như một con búp bê chạy điện sứt mẻ vừa được thay pin mới.
Thư Sướng ngẩn ra không hiểu chuyện gì. Quay người lại, cô giật nảy vì
nhìn thấy một khuôn mặt đầy vết máu qua gương chiếu hậu. Thì ra vừa rồi
cô xoa mặt làm vết máu trên trán lan ra khắp mặt.
Cô lục túi xách lấy khăn giấy cẩn thận lau vết máu trên mặt, lúc này mới nhìn rõ một chỗ rách trên trán, máu vẫn tiếp tục chảy ra.
Đưa tay bịt vết thương, cô đứng trên lề phố đông vui tấp nập, đèn đường
mờ tối, bóng đêm nhạt nhòa. Thư Sướng cười không tiếng động, nét cười từ khóe miệng lan rộng ra như một vòng nước gợn bập bềnh. Cô từng cực kì
tự tin nói với Bùi Địch Văn, người học ngành kĩ thuật tỉnh táo nhất, lí
trí nhất, không bị ảnh hưởng bởi tâm tình, bất cứ lúc nào đều có thể tư
duy rõ ràng, đó là lựa chọn tốt nhất cho vị trí phóng viên pháp trị.
Bởi vì không cần nghĩ đến hậu quả nên cô mới có thể ăn nói ba hoa .
Bây giờ, chỉ một Dương Phàm đã thành công ép cô đến rìa sụp đổ.
Thư Sướng cắn răng thật chặt, cố gắng ngăn chặn nước mắt, cô chưa bao
giờ cảm thấy mình cô đơn không nơi dựa dẫm như vậy. Lúc này không ngờ cô không thể nhớ ra một ai có thể tới giải quyết hậu quả cho cô. Ánh mắt
của người đi đường nhìn cô hoặc là tò mò, hoặc là hờ hững, không có ai
dừng lại bước chân hữu hảo hỏi cô có cần giúp đỡ hay không.
Thư Sướng ra lệnh cho chính mình bình tĩnh lại, cô đi lên đầu xe, nhìn
thấy đèn xe đã vỡ, sơn xe bị đụng rơi mấy mảng, ba đờ xốc long ra, có
một chỗ bị lõm vào.
Không xót tiền, không ngại phiền phức, chẳng qua cô chỉ rách chút da,
chảy chút máu, vẫn còn có thể đứng ở đây đã là vạn hạnh rồi.
Tay cô cố gắng lấy điện thoại di động trong túi ra gọi điện cho cửa hàng sửa xe. May mà Chery là loại xe phổ thông, trên đường chỗ nào cũng có
cửa hàng sửa xe.
Chỉ chốc lát sau thợ sửa xe đã tới.
Nhìn thấy Thư Sướng như vậy, người thợ sửa xe đưa cô đến phòng khám gần đó rồi mới lái xe đi.
"Anh có thể làm nhanh một chút được không, công việc của tôi không thể
không dùng đến xe". Thư Sướng đuổi theo nói với người thợ sửa xe.
Người thợ phóng khoáng vẫy tay, nhếch miệng cười, hàm răng trắng tinh nhìn rất khỏe mạnh, vô lo vô nghĩ.
Rất thảm, trán phải khâu ba mũi, không tiêm thuốc tê. Thư Sướng đau đến
mức suýt nữa ngất đi. Bác sĩ bôi thuốc chống viêm và thuốc tím, dặn cô
không để vết thương tiếp xúc với nước, ba ngày sau đến cắt chỉ.
Lúc từ phòng khám đi ra đã là chín giờ tối. Bên ngoài mưa to như trút, cuồng phong gào thét, lá cây bay múa đầy trời.
Vu Phân gọi điện thoại hỏi tại sao cô còn chưa về nhà.
Thư Sướng lắp bắp nói trong tiếng mưa rơi, "Tối nay con không về nhà, con đến chỗThắng Nam trò chuyện".
"Vừa rồi Thắng Nam còn gọi điện thoại tới tìm con".
"Vâng, con vừa mới gặp cô ấy xong". Mặt Thư Sướng nóng lên, sợ mẹ vặn
hỏi, cô vội vàng dừng cuộc gọi. Bây giờ trông cô thảm hại như vậy, nếu
về nhà thì không biết Vu Phân và Thư Tổ Khang sẽ sợ đến mức nào, cô tạm
thời phải tìm một chỗ tránh né.
Lựa chọn đầu tiên đương nhiên là Mục Thắng Nam.
Không ngờ Mục Thắng Nam đang họp trên sở lao động cải tạo của tỉnh, Mục
Thắng Nam quan tâm hỏi có cần mua vịt muối và củ cải - đặc sản của tỉnh
lị về không.
"Tùy bạn thôi". Thư Sướng cười khổ. Gập điện thoại lại, đứng dưới mái
hiên phòng khám, cả người cô mệt mỏi rã rời, đầu óc choáng váng, sống
mũi cay xè.
"Tiểu thư, có đi xe không?" Một chiếc taxi đưa bệnh nhân tới nhìn thấy cô.
Cô thoáng giật mình, đội mưa chạy ra xe. Trầm ngâm một hồi, cô nói một địa điểm.
Xe chạy trong mưa như một chiếc thuyền, chiếc thuyền này cập bờ trước một khu nhà cao cấp.
Thư Sướng lau nước mưa trên tóc, bước vào thang máy lên thẳng tầng mười sáu.
"Ai đấy?" Rất lâu sau, cánh cửa bằng gỗ mộc vừa cao vừa rộng mới mở hé
ra, một giọng phụ nữ mệt mỏi vang lên. "Thư Sướng?" Tạ Lâm kinh ngạc
trừng mắt, chiếc váy ngủ tơ tằm mềm mại như nước chưa quấn kín để lộ làn da trắng như tuyết.
"Nếu tiện thì cho em ở nhờ một đêm. Nếu không tiện thì em đến ở khách sạn".
Tạ Lâm chớp chớp mắt, "Em tự nhiên nổi điên à?" Chị ta kéo thẳng Thư Sướng cả người ướt sũng vào trong phòng.
Trên bức tường trước mặt là một bức ảnh thời trang lớn, chụp nghiêng một người phụ nữ, vai tròn lưng ong, đôi môi đỏ mọng khẽ mở , no đủ và tươi tắn, hai chân thon dài, ánh mắt mơ màng. Nội thất trong phòng đều là
màu nâu nhạt, trên chiếc sofa bọc da thật có trải một tấm thảm nhung hoa Scotland rủ xuống nền nhà, tấm thảm trải sàn bên dưới sofa in đầy hoa
hồng.
Phía sau bàn trà là một khóm trúc và một cây cao su Ấn Độ cành lá tốt tươi khiến cả căn phòng tràn ngập sức sống.
Dưới tán cây có một chiếc va li màu đen rất to, bên trên có in một hàng
chữ "Đài truyền hình Tân Giang", bên cạnh va li là một chiếc máy quay
phim.
"Em... Em đi thuê khách sạn!" Thư Sướng nói.
Trên mặt Tạ Lâm lộ ra một tia xấu hổ hiếm hoi, "Có gì mà ngại, đến cũng
đến rồi, nhà chị có phòng khách, em cứ việc ngủ. Nghe thấy tiếng động gì cũng không cần quá kinh ngạc là được".
Thư Sướng cười cười không được tự nhiên cho lắm.
Một người đàn ông buộc tóc dài cao lớn rắn chắc như vận động viên thể hình từ phòng ngủ đi ra.
"Đây là Vu Ba, đây là Thư Sướng". Tạ Lâm giới thiệu hai người nhưng thông tin rất thiếu cụ thể.
Người đàn ông hất mái tóc dài đánh giá Thư Sướng vài giây, lông mày nhíu lại mấy lần sau đó xoay người đi vào phòng ngủ không nói câu nào.
Thư Sướng hơi sững người, Vu Ba thoạt nhìn chỉ không quá hai mươi lăm tuổi.
"Ăn cơm chưa?" Tạ Lâm kéo thẳng Thư Sướng đến phòng ăn, không hỏi han gì đến vết thương trên trán cô.
Thư Sướng thành thật lắc đầu.
Tạ Lâm nấu cho cô một bát mì, ánh mắt lơ đãng liếc về phía phòng ngủ,
"Ăn xong thì đi tắm một cái, trong phòng tắm có khăn mặt và quần áo ngủ
sạch sẽ đấy".
Thư Sướng ngồi vào bàn ăn mì không nói câu nào, đang ăn đột nhiên cô thầm thì một câu, "Cậu ta nhỏ hơn chị rất nhiều".
"Tìm bạn không phải tìm ông xã, không có nhiều khuôn sáo như vậy". Tạ
Lâm cười dễ thương, "Nếu không muốn tìm phiếu cơm dài hạn hoặc muốn
thăng chức tăng lương thì tại sao phải tìm một lão già cho khổ, cả ngày
phải cố nén cảm giác buồn nôn, nhìn chằm chằm bộ mặt đầy nếp nhăn và vết sạm, sáng sớm tỉnh lại thấy gối ướt đẫm nước dãi, có hạnh phúc không?
Chị có nhà, có xe, có tiền, chị không cần những thứ khác của đàn ông,
chỉ cần trẻ tuổi, khỏe mạnh, đẹp trai, chị có sai không?"
Thư Sướng cắn đũa không biết nói sao.
Tạ Lâm vỗ vỗ gương mặt Thư Sướng, đợi đến lúc ánh mắt cô không còn đăm
đăm nữa mới nói, "Chuyện nam nữ vui vẻ có lúc cực kì đơn giản, không
phức tạp như em tưởng tượng đâu".
"Chị không sợ cậu ta lừa chị à?"
Tạ Lâm dang hai tay ra nói, "Cậu ta lừa chị cái gì? Chị có cần cậu ta ở bên chị cả đời đâu? Hợp thì đến, không hợp thì đi".
"Vậy chị đến với cậu ta thuần túy là vì sự hấp dẫn thân thể?"
"Không, chị còn thưởng thức tài hoa của cậu ta nữa". Tạ Lâm xoay người
chạy vào phòng sách, lúc đi ra trên tay cầm một tập ảnh chụp.
Trong tập ảnh có những ngọn núi tuyết trắng xóa, có sa mạc mênh mông, có đàn linh dương chạy dưới trời chiều, có chiếc cầu đá trong mưa bụi mênh mang, có cánh đồng hoa cải dầu nở rộ giữa mùa xuân, có thiếu nữ giặt
quần áo bên dòng suối nhỏ...
"Tất cả đều là tác phẩm của cậu ta, thế nào?"
Thư Sướng không thể không thừa nhận những bức ảnh này rất đẹp, rất ấn
tượng, phong cách phóng khoáng còn xen lẫn một nét đau buồn như có như
không.
"Cậu ta sắp nghỉ việc ở đài truyền hình để mở studio riêng của mình, chị định trở thành đối tác của cậu ta".
Nhìn Tạ Lâm hưng phấn như một tiểu nữ sinh đang yêu, Thư Sướng cười cười mơ hồ. Tạ Lâm là một người ranh mãnh, một đám khách hàng quảng cáo còn
bị chị ta đùa xoay quanh, chắc chị ta sẽ không thể bị lừa.
"Cậu ta đi công tác một thời gian dài, hôm nay mới về, chị vào xem cậu ta..." Tạ Lâm chỉ về phía phòng ngủ.
"Ờ, mau đi vui vẻ đi, không cần để ý đến em đâu".
"Con bé chết tiệt". Tạ Lâm giận dỗi ấn ngón tay lên trán cô rồi chạy về phía phòng ngủ cực kì vội vã.
Cửa phòng ngủ đóng lại rồi khóa tách một tiếng.
Một mình Thư Sướng ngồi trong phòng ăn rất lâu rồi mới đi tắm, không dám gội đầu, cô tìm một chiếc mũ bao tóc, đứng dưới vòi hoa sen, cổ cô cứng ngắc như hóa đá.
Nước rất nóng, cô tắm đến lúc da dẻ toàn thân chuyển thành màu hồng nhạt mới cảm thấy tương đối sạch sẽ. Thay áo ngủ, cả ngày mệt mỏi, cô gần
như không còn chút sức lực nào, vừa nằm xuống được chốc lát đã ngủ luôn.
Nửa đêm, Thư Sướng bị tiếng rên rỉ làm tỉnh ngủ, mở mắt ra, đêm khuya
tĩnh lặng như nước, có thể nghe thấy động tĩnh điên cuồng bên phòng cách vách. Tiếng đàn ông thở như trâu bò, tiếng va đập khiến chiếc giường
cũng phải rung lên, tiếng phụ nữ rên rỉ du dương, thỉnh thoảng phát ra
một tiếng kêu thán phục.
Hình dung được chuyện gì đang xảy ra, Thư Sướng lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng trùm chăn kín đầu, cô không khỏi nhớ tới lúc mình và Dương Phàm
đoàn tụ sum vầy.
Trên phương diện này Dương Phàm rất dịu dàng chăm sóc.
Lúc hai người vừa xác lập quan hệ yêu đương anh ta cũng chiều chuộng cô
không khác gì công chúa. Có lần cô đi ra ngoài thực tập và nói với anh
ta gần tối sẽ về đến trường học. Không ngờ xe khách bị hỏng giữa đường,
tài xế sửa mấy tiếng mới chạy được tiếp. Về đến trường học đã là nửa
đêm, Dương Phàm vẫn đứng ở vọng gác bảo vệ ngoài cổng trường, cổ dài
không kém hươu cao cổ là bao.
"Em làm gì mà tắt máy? Không biết như thế anh sẽ sốt ruột sao?" Vừa nhìn thấy cô, anh ta đã quát cô một trận.
Điện thoại di động hết pin, cô không giải thích, chỉ im lặng đi theo
phía sau anh ta. Lúc đi qua vườn cây, đột nhiên cô ôm lấy Dương Phàm
trong bóng đêm, dán mặt lên sau lưng anh ta, dịu dàng cọ cọ má như một
con mèo con. Dương Phàm than một tiếng, quay lại kéo cô vào lòng, cúi
đầu điên cuồng hôn lên môi cô.
Vì sao dịu dàng như vậy mà lại chỉ ngắn ngủi như pháo hoa?
Thư Sướng kéo chăn xuống khỏi đầu, ngồi dậy tựa vào đầu giường, bắt chéo hai tay ôm chặt lấy hai vai gầy yếu của mình.
Nước mắt lại một lần nữa không nghe lời cô chảy xuống.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến bình minh, Thư Sướng nhẹ chân nhẹ
tay dậy rửa mặt, quay lại phòng ngủ gấp chăn, lại ngồi xuống viết cho Tạ Lâm một mảnh giấy cảm ơn chị ta đã cho ngủ nhờ, hẹn gặp Tạ Lâm ở tòa
soạn báo.
Cô rời khỏi nhà Tạ Lâm từ sớm là vì cảm thấy nếu ở lại thì lát nữa ba
người sẽ phải ngồi quanh bàn ăn đưa mắt nhìn nhau, điều này thật sự là
quá khó xử.
Sáng sớm sau đêm mưa, bầu không khí trong lành, cây cối xanh mơn mởn,
trên đường còn không có bao nhiêu người đi làm. Bây giờ đến tòa soạn thì hơi sớm, Thư Sướng định đến cửa hàng sửa xe xem chiếc Chery của mình.
Đang đứng đón xe ở ven đường thì điện thoại di động đổ chuông.
"Phóng viên Thư, có tin mừng, bên Đài Loan đã tìm được nguồn thận cho
Thư Thần rồi, buổi tối có thể đưa đến bệnh viện chúng tôi". Bác sĩ Ngô
xúc động nói.
"Trời ạ, đúng là tốt quá rồi". Thư Sướng vui vẻ kêu lên khiến người đi
đường quay lại nhìn ngó, "Vậy cảm phiền bác sĩ Ngô sắp xếp phẫu thuật
cho sớm, hôm nay tôi sẽ tới nộp phí phẫu thuật".
"Được rồi, hiện giờ tôi đang ở Thượng Hải, buổi chiều sẽ về Tân Giang".
Thư Sướng lập tức gọi điện thoại về nhà.
Máy bàn trong nhà không có người nghe máy, cô lại gọi số máy cầm tay của Thư Tổ Khang.
"Xướng Xướng, con dậy rồi à?" Giọng nói hiền từ của Thư Tổ Khang mang vẻ uể oải rõ ràng.
"Bố, bố không ngủ được à?"
"Rạng sáng mới chợp mắt được một lúc. Ban đêm không muốn kinh động con, Thần Thần... tối qua hôn mê ba tiếng".
"Bây giờ thế nào rồi?" Trái tim Thư Sướng lập tức thắt lại.
"Xướng Xướng..." Tiếng gọi thì thào của Thư Thần vang lên trong điện thoại.