Hoa Hồng Sớm Mai

Quyển 1 - Chương 12




Thời tiết rất đẹp, cái nóng đã không còn khắc nghiệt như trước. Gió từ ngoài cửa sổ xe thổi vào không còn mang theo hơi nóng hầm hập, mấy ngày nữa là đến Tết Trung thu rồi.

Tết Trung thu năm ngoái, Vu Phân luộc lạc, luộc củ ấu, Thần Thần ngồi ngoài sân bóc từng củ lạc đút vào miệng Thư Sướng, nhìn Thư Sướng ăn rất vui vẻ, anh mừng rỡ suýt nữa đánh đổ cả rổ lạc.

Đêm đó, mặt trăng rất tròn chậm rãi trồi lên khỏi mặt sông, cô dắt tay Thần Thần đi dọc bờ sông, đọc bài "Đêm trăng hoa sông xuân" của Lí Thương Ẩn cho Thần Thần nghe. Thần Thần nghe không hiểu, chỉ cười tít mắt nhìn miệng cô. Miệng cô mở ra, anh cũng mở miệng ra, miệng cô ngậm lại, anh cũng ngập miệng lại.

Chỉ mong năm nào cũng được thấy cảnh này.

Trại tạm giam ở ngoại ô phía đông, lái xe đi mất nửa tiếng. Thư Sướng đưa thẻ phóng viên cho cảnh vệ trại tạm giam, người cảnh vệ gật đầu cho chiếc Chery đi vào trong sân.

Bước xuống xe, Thư Sướng bất ngờ phát hiện chiếc xe cảnh sát hiệu Passat Mục Thắng Nam vẫn thường mang đi quậy đó cũng đang đỗ ở đây, cô nhìn quanh rồi đi đến phòng tiếp khách.

Thắng Nam quay lưng ra ngoài, đứng thẳng tắp.

"Thắng Nam, sao bạn lại ở đây?" Thư Sướng hơi kinh ngạc, hình như nông trường cải tạo và cơ quan tư pháp ở đây không có quan hệ gì với nhau mà.

Thắng Nam quay đầu lại, hai mắt đỏ ngầu.

Thư Sướng kinh hãi, trong ấn tượng trí nhớ của cô thì cô nàng đàn ông này chưa bao giờ rơi nước mắt cả.

"Tớ... đến thăm người, anh ấy học trên tớ hai khóa". Thắng Nam bối rối vuốt mái đầu cắt ngắn như bàn chải.

"Anh ấy làm việc ở đây à?"

Thắng Nam lắc đầu, "Không phải, anh ấy... bị giam ở đây".

Thư Sướng lập tức nghĩ đến người cảnh sát cần phỏng vấn hôm nay, cô đứng sững ngoài cửa. Từ trước tới nay Thắng Nam luôn thoải mái, việc duy nhất khiến cô lo lắng là thi không đạt yêu cầu, còn bình thường lúc nào cũng ngập tràn sức sống. Hôm nay thấy Thắng Nam lại trở nên như vậy, chắc hẳn là người kia nhất định có vị trí rất quan trọng trong lòng cô.

Bất kể ngoại hình có nam tính thế nào thì Thắng Nam vẫn có một tâm hồn mềm mại và tinh tế.

"Bạn gặp anh ấy chưa?"

Thắng Nam cười đắng chát, "Anh ấy không chịu gặp tớ. Ngày đi học tớ rất sùng bái anh ấy, kính trọng anh ấy, không ngờ anh ấy lại ngốc như vậy. Thôi, Xướng Xướng, bạn làm việc đi, tớ về nông trường đây".

Thư Sướng lặng lẽ đi cùng cô đến bên cạnh xe, dặn cô lái xe chậm một chút. Thắng Nam nhắm mắt lại thở dài.

Thắng Nam đã quen làm chỗ dựa cho người khác, cô không thể chấp nhận sự thông cảm, an ủi và động viên của người khác. Thư Sướng hiểu cô nên chỉ im lặng nhìn xe lăn bánh.

Thư Sướng đến gặp Giám đốc trại tạm giam trước. Trước đó Thôi Kiện cũng đã liên hệ, Giám đốc lập tức sai người sắp xếp cho Thư Sướng gặp phạm nhân, đồng thời giới thiệu cho cô về vụ án này.

Phạm nhân tên là Lục Minh, là cảnh sát chuyên thi hành án tử hình, có khả năng bắn súng mau lẹ, gọn gàng và chính xác, là xạ thủ số một số hai trong ngành. Hơn nữa tố chất tâm lí của anh ta rất tốt, sau khi xử bắn phạm nhân hầu như không cần bác sĩ tâm lí khuyên bảo, anh ta có thể khôi phục bình thường rất nhanh.

Một cảnh sát xuất sắc như vậy lại yêu một người phụ nữ đã có chồng. Người phụ nữ đó là bạn học cùng anh ta thời cấp ba, lấy một thương nhân buôn bán điện thoại di động, điều kiện sống rất sung túc, có một con gái. Người thương nhân làm ăn càng ngày càng lớn, phát triển đến tỉnh lị mở cửa hàng. Hai người gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều, người thương nhân có một phụ nữ khác ở tỉnh lị.

Để giữ một gia đình toàn vẹn cho con gái, người phụ nữ này không đề nghị li hôn. Đương nhiên người thương nhân cũng đối xử với chị ta không tệ, nhà cửa, trang sức, quần áo, chị ta không thiếu bất cứ thứ gì.

Lạnh lẽo phòng the, trong một lần họp lớp chị ta gặp lại anh chàng cảnh sát, như những câu chuyện tương tự, mọi chuyện diễn ra rất nhanh chóng, lửa gặp rơm lập tức bùng cháy khó có thể dập tắt.

Từ ngày học cấp ba anh chàng cảnh sát đã thầm mến người phụ nữ này, không ngờ lại có ngày mộng đẹp trở thành sự thật. Anh ta không ngại vì người phụ nữ đã kết hôn, cũng sẵn sàng nuôi đứa con gái chị ta, chỉ cần có thể được sống với người phụ nữ đó.

Lúc đầu người phụ nữ đó cũng cực kì hăng hái, nhưng nghĩ đến thu nhập không quá cao của chàng sảnh sát, bây giờ vẫn còn phải thuê nhà, chị ta lại chùn chân. Nhưng chị ta lại đam mê sự dịu dàng của chàng cảnh sát nên vẫn lấy cớ chồng mình không đồng ý li hôn mà kéo dài tận bây giờ.

Anh chàng cảnh sát đã không đợi được nữa.

Đúng lúc này, Thượng Đế cho anh chàng cảnh sát một cơ hội. Người thương nhân về Tân Giang vào siêu thị mua đồ gặp một tên côn đồ cầm dao cướp bóc, trong hỗn loạn, tên côn đồ bắt người thương nhân làm con tin.

Anh chàng cảnh sát được Phòng công an điều đến trợ giúp.

Tên côn đồ kéo người thương nhân lui ra ngoài cửa, vừa thấy bên ngoài đông nghịt cảnh sát hắn đã hoảng sợ đánh rơi con dao xuống đất đầu hàng. Đúng lúc đó, anh chàng cảnh sát đột nhiên giơ súng lên bắn trúng ngực người thương nhân. Anh ta nói anh ta nhìn thấy tên côn đồ vung dao, không ngờ lại bắn trượt.

Xung quanh có bao nhiêu người chứng kiến, làm gì có ai tin lời anh ta.

Vừa điều tra, sự việc đã bại lộ.

Thư Sướng lẳng lặng nhìn Lục Minh, anh ta rất vạm vỡ, thân hình cao lớn, từng bắp thịt ẩn hiện dưới chiếc áo tù, chưa thể nói là đẹp trai nhưng khí chất lại rất tuấn lãng.

"Anh có hối hận không?" Người thi hành án tử hình lại trở thành tử tù, một quá trình đổi vai làm người ta không thể tưởng tượng nổi.

Hai mắt Lục Minh rất sáng, vẻ mặt cực kì bình tĩnh. Anh ta cười nhàn nhạt, "Từ ngày yêu cô ấy tôi đã biết đó là một con đường không thể quay lại".

"Anh có bao giờ nghĩ xem anh có đáng làm như vậy vì chị ta hay không?"

"Không có đáng hay không đáng, chỉ có yêu hay không yêu".

"Bây giờ anh còn yêu chị ta không?" Sau khi người thương nhân chết, người phụ nữ đó lập tức trở nên mạnh mẽ, chị ta tiếp nhận toàn bộ công việc làm ăn và đuổi bồ nhí của chồng đi. Lục Minh chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời chị ta.

Lục Minh mím chặt môi yên lặng một hồi lâu.

"Muốn có cuộc sống tốt thì phải nhân nhượng hiện thực. Trong tình cảm, có người yêu một cách rụt rè, có người yêu đến quên mình, họ đều không sai".

Lúc này Lục Minh vẫn đứng trên góc độ của người phụ nữ để suy nghĩ cho chị ta, không biết nên nói anh ta ngốc nghếch hay nên nói anh ta ngu xuẩn.

"Tôi cho rằng những người đàn ông kiên cường như các anh đều rất lí trí. Thực ra có một số người chỉ mượn danh nghĩa nhân nhượng hiện thực để bào chữa cho sự ích kỉ, đứng núi này trông núi nọ của mình". Thư Sướng đột nhiên xúc động.

"Tình cảm xuất phát từ trong lòng, nó không chịu sự khống chế của lí trí. Thích một người, sẽ cảm thấy cô ấy nhỏ yếu, cô ấy đáng yêu, muốn bảo vệ cô ấy, quan tâm cô ấy, ở bên cô ấy. Không có ai bắt buộc chúng ta phải trả giá, trừ phi tự mình sẵn lòng".

"Cho nên bây giờ anh ở đây, còn chị ta tự do thoải mái ở bên ngoài, sau đó chị ta còn sẽ theo một người đàn ông khác". Thư Sướng thông cảm lắc đầu, cảm thấy tình yêu đúng là một đao phủ không chuyện ác nào không làm, ngoài tổn thương người khác thì còn có thể nhận được thứ gì?

Chỉ có người không yêu mới là người thắng thực sự.

Lục Minh khiếp sợ nhìn Thư Sướng, ánh mắt anh ta trở nên ảm đạm.

"Xin lỗi, tôi hơi... xúc động. Nếu có thể trở lại quá khứ thì anh vẫn sẽ yêu chị ta chứ?" Thật đáng thương, một cảnh sát thi hành án ưu tú đã có một kết cục như vậy.

"Thời gian sẽ không chảy ngược, điều nên xảy ra thì vẫn sẽ xảy ra". Lục Minh thì thầm.

Thư Sướng chăm chú nhìn anh ta thật lâu không chớp mắt.

Sau đó bất kể Thư Sướng hỏi gì Lục Minh cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu chứ không nói thêm một câu nào nữa.

Phỏng vấn xong đi ra, ngực Thư Sướng vẫn như bị đá đè, tiếc nuối cho Lục Minh, tiếc nuối cho chính mình.

Nếu người Lục Minh thích là Thắng Nam thì bây giờ sẽ như thế nào?

Trong tình yêu không có nếu, chỉ có chấp nhận.

Cô nghĩ có lẽ trong lòng Lục Minh cũng hối hận, nhưng việc đã đến nước này, anh ta cũng chỉ có thể tự thôi miên mình rằng đó là vì tình yêu. Mang theo một ý nghĩ thiêng liêng như vậy, trên con đường đến thế giới bên kia anh ta còn có thể giữ được một chút kí ức tốt đẹp.

Người động lòng trước là người thua.

Không chỉ có phụ nữ mới ngốc, đàn ông khi yêu cũng ngốc.

Ai có thể vừa gặp đã nhìn thấu bản chất của người khác, biết trước người đó có đáng để mình yêu hay không?

Không ai có thể làm được, vì vậy chỉ có thể hết sức thận trọng đi từng bước một, nếu như ngã xuống? Vậy thì phủi bụi đất bò lên!

Thư Sướng nở nụ cười đắng chát, cô phủi áo, mở cửa xe.

Mới lái xe ra khỏi trại tạm giam, điện thoại di động trong túi xách đã đổ chuông dồn dập như gọi hồn.

Thư Sướng bỏ một tay ra khỏi vô lăng thò vào túi lục điện thoại, một chiếc xe tải chở than đến nhà máy nhiệt điện lao tới trước mặt, cô vội vàng rút tay ra đưa lên đánh tay lái. Chiếc xe tải vụt qua sát bên cạnh chiếc Chery, khói bùi mù mịt che khuất tầm mắt Thư Sướng, cô thật sự sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Tấp xe vào ven đường, Thư Sướng mới bình tĩnh hơn. Nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, tim cô đập thình thịch liên hồi.

Điện thoại di động vẫn đổ chuông không ngừng.

Thư Sướng mở điện thoại ra, "Xướng Xướng, sao bây giờ mới nghe máy?" Giọng Dương Phàm có vẻ rất sốt ruột.

"Anh cho rằng tôi không có việc gì làm, chỉ toàn tâm toàn ý ngồi chờ điện thoại của anh à?" Thư Sướng phát cáu nên nói rất ngang ngạnh, đột nhiên cô nhớ ra buổi chiều phải đến Phòng dân chính làm thủ tục li hôn, "Anh ở đâu?"

"Anh ở trước quầy bán báo đối diện với tòa soạn".

"Anh đứng làm cột mốc ở đó không sợ cô ta hiểu lầm anh à?" Thư Sướng cười lạnh.

"Xướng Xướng..." Dương Phàm không còn khí thế khi trước, anh ta không nhịn được thở dài.

"Anh về mang đống quần áo của tôi đi, đến quán mì bên cạnh Phòng dân chính chờ tôi, nửa tiếng sau tôi tới".

"Đến quán cà phê Tả Ngạn đi!" Quán mì đó vừa nhỏ vừa lộn xộn, khách khứa đa số là nông dân làm thuê. Quán cà phê Tả Ngạn là nơi Dương Phàm cầu hôn Thư Sướng.

"Không cần". Khi yêu mới cần khung cảnh lãng mạn. Còn li hôn thì chỉ cần thuận tiện. Cô không muốn nhân nhượng bất kì ai nữa.

Dương Phàm im lặng dừng cuộc gọi.

Cầm điện thoại di động, Thư Sướng nhắm mắt lại. Bất chấp nắng chiếu xiên khoai, cô vẫn hạ cửa kính xe xuống thò đầu ra ngoài há miệng hô hấp, nếu không cô sợ mình sẽ bị chết ngạt mất.

Chiếc điện thoại vẫn cầm trong tay lại đổ chuông.

"Không phải đã nói là nửa tiếng sao, anh sốt ruột đến thế à?" Thư Sướng quát vào điện thoại.

Không có người trả lời, bên kia chỉ có tiếng thở nhè nhẹ.

Tiếng thở này nghe quen quen, Thư Sướng giật mình, "A lô!"

"Thư Sướng, phỏng vấn có thuận lợi không?" Giọng nói trầm ấm của Bùi Địch Văn vang lên trong điện thoại.

Thư Sướng nuốt nước miếng, vừa mệt mỏi gạt mấy lọn tóc tán loạn trước trán vừa cười gượng, "Cũng ổn".

"Ra khỏi trại tạm giam rồi chứ?"

"Đang ở trên đường, sắp đến..." Thư Sướng nhìn quanh, phía trước không có thôn, phía sau không có làng, không có bất cứ một thứ gì có thể xác định vị trí, "Tổng biên tập Bùi, có việc gì à?"

"Nghe nói đối tượng phỏng vấn hôm nay rất đặc biệt, anh muốn đưa lên trang nhất ngày mai. Tối nay có thể viết xong bản thảo hay không?"

"Có thể, sáng mai em gửi đến hòm thư của anh".

"Trên xe có nước không?"

"Ơ, có!"

"Đang dừng lại ven đường nghe điện thoại à? Bây giờ uống nước, hít thật sâu, sau khi nói chuyện năm phút em mới được khởi động xe. Bốn mươi cây số một giờ, không đượt vượt quá, có làm được không?"

"Được!" Thư Sướng chợt thấy nghẹn ngào.

"Nửa tiếng sau chúng ta gặp lại ở tòa soạn".

"Em... có hẹn với người khác rồi".

"Vậy à, đang định cho em xem mẫu bìa ngoài của cuốn Khúc bi ca hoàng hôn, thế thì thôi vậy. Em hẹn cô cảnh sát Mục hôm đó à?"

"Vâng..."

"Hỏi thăm cô ấy giúp anh, anh vẫn không dám quên cú đấm của cô ấy. Vừa rồi hình như em nói chuyện không được vui vẻ lắm thì phải?"

Thư Sướng cười hết sức thận trọng, "Em... em với anh ta nói chuyện tương đối tùy tiện".

"Trẻ tuổi thật là tốt! Sau khi xuất bản phải ăn mừng một chút. Tòa soạn chỉ có hai phóng viên từng xuất bản sách, bây giờ em là người thứ ba, đây là vinh quang của tòa soạn chúng ta. Thứ sáu này tòa soạn liên hoan, tất cả những ai không đi công tác bên ngoài đều phải tham gia. Em cũng không thể là ngoại lệ, không được để các nhân viên khác nói anh bất công".

"Vâng!" Thư Sướng hít thở chậm rãi, Tổng biên tập Bùi báo thù thật nhanh!

"Hôm nay mục trà dư tửu hậu trên báo có đăng mấy mẩu chuyện cười, cũng khá lắm, để anh kể cho em nghe. Một người đàn ông đi máy bay, sau khi lên máy bay ông ta phát hiện một người đẹp ngồi bên cạnh. Căn cứ theo nguyên tắc bắt chuyện, ông ta buột miệng hỏi: Tiểu thư, cô xuống chỗ nào?"

Thư Sướng cười ha ha mấy tiếng, sau đó cô bĩu môi, chuyện cười này nhất định là do người Nam cực viết, vừa lạnh vừa nhạt.

"Còn một chuyện nữa, trong buổi đăng kí môn học ngành Phật học, một vị phương trượng được trường đại học mời tới giảng dạy. Có người hỏi: Thưa đại sư, học môn này có điểm danh không? Đại sư lắc đầu. Lại có người hỏi: Thưa đại sư, học môn này có phải thi không? Đại sư lại lắc đầu. Mọi người cùng hỏi: Thưa đại sư, vậy thành tích cuối kì làm thế nào? Đại sư trả lời: Tùy duyên!"

"IQ của người viết chuyện cười này cao thật, người bình thường đều nghe không hiểu, sau khi cân nhắc rất lâu mới cảm thấy dư vị vô cùng". Thư Sướng bình luận. Thực ra cô không hề cảm thấy buồn cười chút nào, nhưng nghe Bùi Địch Văn nói như vậy cô chợt cảm thấy ấm áp, tâm tình đột nhiên bình tĩnh lại.

Một mình đi đường ban đêm, gặp một người quen bao giờ cũng tốt.

"Nếu em thích thì sau này anh sẽ kể tiếp cho em nghe. Hết năm phút rồi, em lái xe cẩn thận".

Bùi Địch Văn căn thời gian rất chuẩn, không thừa một giây, không thiếu một giây.