Hoa Hồng Sớm Mai

Quyển 1 - Chương 11




Trong phòng.

"Cô Thư, cô có yêu cầu đặc biệt gì đối với bìa và giấy in của cuốn sách này không?" Giám đốc Liễu hỏi Thư Sướng.

Từ bên ngoài vào phòng, Thư Sướng ngồi thẳng người, tay cầm chén trà, nhìn chằm chằm cái chén không chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác, mặt xanh môi trắng. Cô cảm thấy hai người bên cạnh và cả gian phòng trang trí tao nhã này đều không tồn tại, trong trời đất chỉ có một mình cô ngồi lẻ loi.

"Cô Thư?" Giám đốc Liễu lại gọi một tiếng.

Thư Sướng mắt điếc tai ngơ.

Bùi Địch Văn hơi cau mày rồi cười nói, "Trẻ con mà, vui mừng lộ rõ trên mặt, ra được quyển sách mà vui vẻ không biết gì nữa rồi. Anh Liễu, anh là chuyên gia trong ngành xuất bản, tất cả anh cứ quyết định là được rồi".

"Còn tiền nhuận bút?" Giám đốc Liễu liếc nhìn Bùi Địch Văn.

"Đây không phải việc của Hoa Đông buổi chiều, tôi không có bất cứ ý kiến nào".

"Địch Văn xảo quyệt!" Giám đốc Liễu cười to, vỗ vỗ vai Bùi Địch Văn.

Điện thoại của Giám đốc Liễu vang lên.

"Anh xem, bà xã gọi điện đến kiểm tra rồi!" Giọng nói bất đắc dĩ nhưng vẻ mặt Giám đốc Liễu lại rất tự hào.

"Không được để chị dâu chờ sốt ruột, chúng tôi về đây!"

"Vợ chồng già, có gì mà chờ. Có phải như thanh niên đâu!" Giám đốc Liễu đứng lên đi trước ra cửa báo cáo với bà xã.

Thư Sướng ngơ ngẩn đứng lên theo.

Bùi Địch Văn nhìn Thư Sướng, cô bay ra cửa như một làn khói.

Trước khi đến cô đã tự nhủ lúc đến nhà vệ sinh phải tranh thủ thanh toán tiền luôn. Bây giờ cô không chỉ quên trả tiền, quên bản thảo mà ngay cả tiếp theo nên làm gì cô cũng không biết. Dọc theo hàng cây bên đường trước quán trà, cô ngỡ ngàng đi vào trong bóng đêm.

"Cô Thư đi đâu thế kia?" Giám đốc Liễu khó hiểu, "Cứ như hồn xiêu phách lạc ấy".

Lông mày Bùi Địch Văn nhíu lại, anh gọi Thư Sướng, "Xe ở bên này mà".

Thư Sướng quay đầu lại, linh hồn trở về cơ thể, cô ngơ ngác nhìn anh ta một lát, "A!" Cô xoay người lại.

"Tạm biệt Giám đốc Liễu!" Cô tìm về lí trí, lễ phép chào tạm biệt Giám đốc Liễu rồi xoay người nhìn Bùi Địch Văn, "Tạm biệt Tổng biên tập Bùi!"

Giám đốc Liễu vẫy tay lái xe đi.

Cô đứng bên cạnh xe chờ Bùi Địch Văn về trước.

"Lại đây!" Bùi Địch Văn yên lặng nhìn cô rồi vẫy tay gọi cậu bảo vệ phòng trà, "Biết lái xe không?"

Bảo vệ gật đầu.

Bùi Địch Văn lấy chìa khóa từ trong tay Thư Sướng ném cho bảo vệ, "Lát nữa đi theo sau xe tôi". Anh giơ tay chỉ chiếc Chery của Thư Sướng.

Bảo vệ chớp chớp mắt, không hiểu rõ vấn đề lắm.

Thư Sướng lúng túng xoa tay, "Em không uống rượu, em lái xe được".

Bùi Địch Văn mở cửa chiếc Continental Flying Spur ra, đưa tay đẩy cô vào không cho thương lượng, sau đó đi sang ngồi vào xe từ cửa bên ghế lái.

Hai chiếc xe một trước một sau chạy trên đường phố.

Thư Sướng dựa vào cửa xe không còn ý kiến nữa. Trên thực tế, chân cô đã nhũn ra, hai tay run rẩy, quả thật cô không còn sức để lái xe về nhà an toàn nên quyết định nghe theo sắp xếp của Bùi Địch Văn.

Ngoài cửa xe, đèn neon lấp lánh, bóng đêm dần sâu.

Bùi Địch Văn chăm chú nhìn phía trước, vẻ mặt lạnh lùng, hai người đều không nói lời nào.

Xe dừng lại ngoài đầu ngõ, Bùi Địch Văn xuống xe, mở ví rút ra một tờ một trăm nhân dân tệ đưa cho cậu bảo vệ phòng trà, "Cậu tự bắt xe về nhé".

Cậu bảo vệ vui mừng nhận tờ tiền, luôn mồm nói, "Cảm ơn, cảm ơn!" Tối nay đúng là may mắn!

Bùi Địch Văn cầm chìa khóa nhét vào trong tay Thư Sướng, "Về tắm rửa, sau đó lên giường nghỉ ngơi. Chuyện gì cũng không được nghĩ. OK?"

"OK!" Thư Sướng gật đầu cầm chìa khóa, cô gắng nở một nụ cười.

Bùi Địch Văn đã vô số lần nhìn thấy cô cười, thanh xuân rực rỡ, thoải mái ngây thơ, đó là sự vui vẻ từ trong ra ngoài. Lúc này, cô cười còn khó coi hơn cả khóc, khuôn mặt hiện rõ vẻ cô đơn và ngơ ngác, trái tim như tan thành nước, anh nói, "Nếu em thật sự không buồn ngủ thì chúng ta đến chỗ khác ngồi".

"Không cần, cảm ơn Tổng biên tập Bùi, gặp lại anh ở tòa soạn!" Thư Sướng cúi mình chào anh rồi quay lại một cách máy móc, hai chân nặng như chì.

Nhìn cô đi vào cổng, Bùi Địch Văn mới lên xe rời đi.

Mùi thức ăn bay ra từ trong nhà.

"Xướng Xướng, về rồi à!" Vu Phân từ trong bếp chạy ra, "Buổi chiều mẹ gọi điện thoại cho Dương Phàm bảo nó đến ăn vịt hầm nhưng nó bảo nó bận việc. Mẹ đã chặt nửa con, bây giờ con mang đến cho nó đi!"

Nhìn mái tóc hoa râm của mẹ, Thư Sướng nghẹn ngào, nhẹ nhàng gật đầu, "Vâng ạ!"

Đối với con cái, Vu Phân luôn cố gắng thật công bằng, vừa chăm sóc Thần Thần trong bệnh viện, bà vừa phải quan tâm đến cô và Dương Phàm.

Kết hôn có gì tốt?

Sinh con đẻ cái, có thật sự hạnh phúc không?

"Xướng Xướng, không được ở đó muộn quá, về sớm một chút. Dù sao bọn con cũng chưa chính thức tổ chức lễ cưới, không được để mẹ chồng tương lai của con chê cười". Vu Phân là một người lạc hậu, bà cẩn thận nhắc nhở, sợ con gái mình bị người khác nói ra nói vào.

"Vâng!" Thư Sướng cầm chiếc cặp lồng Vu Phân đưa, xoay người lại ra khỏi cổng.

"Lái xe cẩn thận". Vu Phân dặn với theo.

"Con bắt taxi đi". Tay cô run đến mức cầm cặp lồng cũng không nổi, làm sao cô dám lái xe.

Thư Sướng cắn môi, cố gắng đi từng bước một thật tự nhiên. Cô biết Vu Phân còn đang nhìn mình.

Gặp một chiếc taxi ngoài ngõ, cô nói với tài xế, "Đi một vòng, đến bờ sông".

Tài xế ngẩn ra nhưng cũng không hỏi nhiều.

Bầu trời đầy sao, gió sông lành lạnh, mấy chiếc thuyền hàng đậu ở bến sông, loáng thoáng tiếng cười của các thuyền viên đang đánh bài uống rượu.

Thư Sướng xuống xe, nhìn mặt sông lấp lánh ánh sáng dưới ánh đèn đường. Chần chừ một chút, cô ném thẳng chiếc cặp lồng trong tay xuống sông.

Nước sông bắn tóe lên như có một tảng đá lớn rơi xuống, cả người mềm nhũn, cô ngồi bệt xuống cạnh một đống cát vàng khóc thất thanh.

Thực ra bất kể là nguyên nhân gì thì kết cục cũng là chia tay, tại sao cô lại đau buồn?

Mấy ngày nay chẳng phải cô vẫn bình tĩnh như không có việc gì rồi sao? Nên đi làm thì đi làm, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, cô vẫn thoải mái cười nói với các đồng nghiệp, cô không có ảnh hưởng gì mà!

Không, vẫn không giống.

Thư Thần là một gánh nặng không phải ai cũng có thể thừa nhận.

Con người trở nên rất nhỏ bé trước hiện thực, bị hiện thực đè cong lưng. Không phải vì đã hết yêu mà là vì bất đắc dĩ, cô có thể chấp nhận, cũng có thể hiểu được. Cô có thể chân thành chúc Dương Phàm sống tốt hơn, nếu là mình, có lẽ cô cũng sẽ lựa chọn như Dương Phàm.

Ai có thể nghĩ rằng Dương Phàm đã có Đàm Tiểu Khả từ trước rồi? Anh ta vừa ngọt ngào tình ý với Đàm Tiểu Khả, vừa cay nghiệt chỉ trích cô tàn nhẫn, bạc tình bạc nghĩa.

Đột nhiên cô cảm thấy rất ngỡ ngàng, người cô đã yêu ba năm, đã bước qua cánh cửa hôn nhân, tại sao cô lại cảm thấy giống như một người hoàn toàn xa lạ?

Bọn họ đã thật sự yêu nhau, đã suy nghĩ tới tương lai chưa?

Thực ra cũng chỉ còn có vài ngày là li hôn, sau đó Dương Phàm yêu ai cũng được. Vì sao lúc này cô lại nhìn thấy cảnh tượng đó, vì sao cô lại nghe thấy câu chuyện của Đàm Tiểu Khả đó?

Một người bị che mắt chẳng hay biết gì cũng sẽ là một người hạnh phúc.

Khi Dương Phàm giơ máy ảnh lên chụp ảnh cho Đàm Tiểu Khả thì anh ta có nghĩ đến cô không? Khi đó ngày ngày bọn họ còn gọi điện thoại, còn dịu dàng nói "Anh nhớ em!" qua làn sóng điện.

Giả! Tất cả đều là giả dối!

Nỗi thống khổ ứ đọng trong lòng hơn một tháng nay đồng loạt bùng nổ vào giờ khắc này, cô ngồi khóc đến nghẹn tiếng, đến tận lúc Vu Phân gọi điện thoại hỏi cô đã về chưa, cô mới khống chế được tâm tình rồi chậm rãi đi về nhà.

May là Vu Phân đã lên giường, Thư Tổ Khang ở bệnh viện trông nom Thư Thần, cô không cần giải thích tại sao hai mắt mình lại sưng đỏ.

Cả đêm trong đầu cô như có đánh nhau, một hồi là Dương Phàm, một hồi là Đàm Tiểu Khả, một hồi là chính mình.

Cô vẫn còn trẻ, sau khi ngủ được một giấc, sáng sớm thức dậy hai mắt cô đã đỡ hơn. Cô và Vu Phân đến nhà bà cô vay tiền, sau đó đến bệnh viện nộp tiền, lại nói chuyện với bác sĩ Ngô một hồi. Ăn cơm trưa xong, cô cùng Thư Thần tản bộ trong vườn hoa bệnh viện, mua mấy quả lê rất tươi cùng nhau ăn.

Điện thoại di động vẫn đổ chuông không ngừng, đều là của Dương Phàm.

Có phải anh ta sợ cô sẽ nói ra tất cả với Đàm Tiểu Khả?

Cô gửi một tin nhắn cho anh ta: “Thứ hai gặp ở Phòng dân chính!” Sau đó cô tắt nguồn điện thoại.

Buổi tối Thắng Nam chạy đến nhà cô kéo cô đi bơi, ánh mắt nhìn cô lộ rõ vẻ lo lắng, nói chuyện nhẹ nhàng, giọng điệu quan tâm, đây thật sự không phải tác phong của Thắng Nam.

"Hắn ta gọi điện thoại cho bạn rồi à?" Cô đã khinh thường không muốn nhắc đến cái tên đó, cô rất hận mình đã lãng phí ba năm tuổi xuân.

"Ai cơ?" Thắng Nam lườm cô.

Cô không lên tiếng, để mặc Thắng Nam kéo đến cung thể thao.

Vừa đến bể bơi cô đã nhảy xuống nước, bơi liền một mạch mấy vòng cho đến lúc kiệt sức sau đó thả lỏng cho thân thể nổi lập lờ.

Chủ nhật, cô ngồi cả ngày trước máy tính, viết xong chương cuối cùng của cuốn sách.

Chỉ cần còn sống là còn phải đối mặt với hiện thực. Cô không có quyền buông thả.

Sáng sớm thứ hai, cô mở ngăn kéo lấy tờ đăng kí kết hôn đỏ thắm ra, kiểm tra lại chứng minh thư, lại bỏ mấy món trang sức vào trong túi xách. Cô định đến tòa soạn làm việc trước, buổi chiều sẽ đi thẳng đến Phòng dân chính.

Tổng biên tập Bùi cùng Giám đốc tòa soạn đứng ngoài cửa lớn chấm công, đúng là trò trẻ con.

Cô cung kính chào hỏi hai vị lãnh đạo rồi theo dòng người đi vào thang máy.

"Thư tỷ!" Trước khi cửa thang máy khép lại, Đàm Tiểu Khả đã kịp chen vào.

Lông măng toàn thân Thư Sướng dựng đứng lên.

"Chào buổi sáng!" Cô hơi dịch sang bên cạnh nhường chỗ.

Đàm Tiểu Khả thân thiết khoác tay cô, cho thấy tình hữu nghị của mình sâu đậm ra sao.

"Thư tỷ, thực ra chúng ta quả là rất hữu duyên!" Mắt Đàm Tiểu Khả sáng như sao.

Thư Sướng không nói tiếp, trong thang máy có một đống đồng nghiệp, cô không muốn làm người khác tò mò.

Đàm Tiểu Khả biết điều không nói nữa.

Ra khỏi thang máy, Thư Sướng giãy ra khỏi tay cô ta, cô ta lại quấn lên như bạch tuộc, còn bí hiểm kéo cô qua một bên, làm như không thấy vẻ lãnh đạm của Thư Sướng, "Thư tỷ, nói cho em biết trước kia Dương Phàm đã có bạn gái chưa?"

"Cô không cho rằng câu hỏi này cứ đến hỏi thẳng anh ta sẽ tốt hơn à?" Vẻ mặt Thư Sướng cũng thay đổi.

Đàm Tiểu Khả cong miệng, "Anh ấy rất thần bí, em cứ hỏi là anh ấy lại chuyển đề tài".

"Xin lỗi, tôi phải đi xem xem hôm nay có nhiệm vụ phỏng vấn hay không".

"Thư tỷ, chị không giúp em à? Ở Tân Giang em không có bạn bè, không có bạn học, không có người thân, bây giờ chỉ có chị là tương đối quen... Thực ra em còn chưa hiểu anh ấy". Đàm Tiểu Khả tủi thân.

Thư Sướng cắn môi, tức ngực khó chịu, "Không hiểu thì càng tốt chứ sao, cứ làm theo cảm tính là được".

"Bây giờ bọn em đang làm theo cảm tính đây, có điều vẫn phải phòng họa, Dương Phàm đẹp trai như vậy, không thể chưa có bạn gái được. Thư tỷ, chị cũng rất ưu tú, trước kia... Dương Phàm có theo đuổi chị không?" Đàm Tiểu Khả le lưỡi.

Mặt Thư Sướng trắng bệch, Đàm Tiểu Khả đột nhiên bật cười.

"Tất nhiên, kể cả anh ấy có thích Thư tỷ thì Thư tỷ cũng không thể thích anh ấy được".

Thư Sướng kinh ngạc nhìn cô ta.

Đàm Tiểu Khả chớp mắt vài cái hết sức thần bí, cô ta hạ thấp âm lượng, "Tổng biên tập Bùi mới là đối tượng của Thư tỷ".

"Cô nghe ai nói thế?" Toàn thân Thư Sướng run lên.

"Mọi người trong tòa soạn đều nói vậy. Thư tỷ được Tổng biên tập đích thân tuyển vào, điều về bộ phận tốt nhất, được chỉ bảo bởi sư phụ tốt nhất, Tổng biên tập còn đích thân chỉ đạo. Chỉ cần là chuyện của Thư tỷ là anh ấy đều hỏi đến rõ ràng. Trong tòa soạn, ngoài Thư tỷ, những người khác đều không có vinh dự này. Có những phóng viên đã vào tòa soạn mấy năm mà còn chưa đến văn phòng Tổng biên tập bao giờ.

"Vì vậy mọi người liền nghĩ theo hướng mập mờ nam nữ?" Thư Sướng dở khóc dở cười.

"Không phải sao?"

"Nếu cô nhìn thấy anh ta mắng tôi như chó thì cô sẽ không nghĩ như vậy nữa". Cô không muốn giải thích vấn đề này với Đàm Tiểu Khả, cây ngay không sợ chết đứng.

"Đánh là hôn, mắng là yêu". Đàm Tiểu Khả nói như một chuyên gia.

Thư Sướng cắn môi, hít sâu, cảm thấy cuộc đời đúng là trào phúng.

Có phải cô cần gây ra một vụ xì căng đan để thành toàn Đàm Tiểu Khả và Dương Phàm, cho thấy họ yêu nhau là chính đáng biết bao?

"Muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không ngăn cản ai cả". Cô cười khổ phất tay áo bỏ đi.

Đàm Tiểu Khả buồn bực chớp mắt.

Vừa vào phòng làm việc, cô đã nhìn thấy Thôi Kiện ngồi trước bàn làm việc, sắc mặt vàng như nghệ, giọng mũi rất nặng.

"Thư Sướng, hôm nay cô đến trại tạm giam phỏng vấn thay tôi, tôi phải đến bệnh viện truyền nước, thật sự không chống đỡ được nữa".

"Thầy bị cảm rồi à?" Đối với Thôi Kiện, Thư Sướng bao giờ cũng tôn trọng.

"Cảm lạnh, khó chịu chết đi được".

"Đó là vụ án gì?"

"Dùng súng bắn chết người, phạm nhân là một cảnh sát chuyên thi hành án".

Thư Sướng ngẩn người.

"Phỏng vấn cho tốt, vụ án này có rất nhiều người chú ý. Không được rồi, tôi phải đi đây". Thôi Kiện bám bàn làm việc đứng dậy, ho không ngừng.

Nhiệm vụ phỏng vấn bất ngờ khiến Thư Sướng cảm thấy thoải mái, bây giờ cô không có sức mạnh đọ sức với bất kì ai, đặc biệt là Đàm Tiểu Khả, rời khỏi tòa soạn báo cũng tốt.

Đeo ba lô đựng đồ nghề phòng vấn, cô đứng đợi thang máy.

Bảng số cho thấy thang máy cứ đi lên đi xuống giữa tầng mười sáu với tầng hai mươi mãi, Thư Sướng đứng chờ một hồi lâu, cuối cùng thang máy mới xuống đến tầng này.

Cửa thang máy mở ra, cô cất bước đi vào, đúng lúc hai cánh cửa sắp khép lại thì Bùi Địch Văn đã lách người vào.

Không gian chật chội ép Thư Sướng ngạt thở.

Hình như sau khi từ Quảng Đông về Tân Giang, cô đã tiếp xúc với Tổng biên tập Bùi nhiều hơn trước rất nhiều.

Đây là thiên ý hay là cố ý?

"Ra ngoài phỏng vấn à?" Bùi Địch Văn quan sát cô, ánh mắt hiền hòa.

"Vâng!" Cô nhìn cửa thang máy không chớp mắt.

"Hôm nay đi đâu?"

Cô còn chưa trả lời, lúc này chắc đang ở khoảng tầng năm hoặc tầng sáu, đột nhiên trước mắt tối om, sau đó cô không nhìn thấy gì nữa.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, hoàn toàn là phản ứng vô thức, Thư Sướng kêu một tiếng sợ hãi và tựa vào trên vách thang máy.

"Trùng hợp nhỉ, đúng lúc thang máy gặp sự cố". Giọng Bùi Địch Văn rất thoải mái, hình như còn đang cười.

Cả người Thư Sướng rét run, đỉnh đầu đổ mồ hôi, hai chân mềm nhũn không thể đứng vững, hình như trong nháy mắt tất cả nguyên khí đều thoát hết ra ngoài qua các lỗ chân lông.

Bùi Địch Văn ấn nút báo động, không nghe được âm thanh của Thư Sướng, anh đưa tay quờ quạng, sờ thấy đầu Thư Sướng. Thư Sướng hạ thấp người né tránh bàn tay anh, "Thư Sướng, không sao đâu, công nhân sửa chữa sẽ đến ngay bây giờ".

"Em không sao". Trong bóng tối, giọng Thư Sướng cực kì trấn tĩnh.

Anh yên lặng một lát rồi nhỏ giọng nói, "Thả lỏng ra, đừng hô hấp ở cổ họng, dùng lồng ngực, hít sâu vào. Ôi, may mà có anh ở đây, nếu không một mình em..."

"Nếu anh không vào tháng máy thì nói không chừng thang máy đã không gặp sự cố". Cô cười ngắn ngủi, cảm thấy anh rất gần cô, hơi thở của anh, sự ung dung, bình tĩnh của anh khiến tâm tình cô thoải mái hơn.

"Cũng có thể". Bùi Địch Văn cũng cười, anh lấy điện thoại ra, một màn ánh sáng yếu ớt xuất hiện trong tối tăm, anh giơ điện thoại, "Giờ thì hết tối rồi".

Thư Sướng nhanh chóng nhìn thoáng qua anh, trong ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt điển trai của anh có một vẻ dịu dàng khác thường.

"Tổng biên tập Bùi", cô nhìn xuống, "Sau này... mong anh đối xử với em công bằng như những người khác, như vậy em có đạt được thành tích gì cũng sẽ có sức thuyết phục".

"Anh làm khó gì em à?" Bùi Địch Văn nhìn cô, ánh mắt thoáng có vẻ tức giận.

"Không, Tổng biên tập Bùi ưu ái em quá làm em không biết báo đáp thế nào. Em sẽ làm việc thật tốt, sẽ không để anh thất vọng". Cô cười lạnh nhạt.

Lời của Đàm Tiểu Khả vẫn đánh trúng trái tim cô.

Vài phút sau, thợ sửa thang máy mở cửa ra. Nhìn thấy người bị kẹt là Bùi Địch Văn, anh ta vội không ngừng xin lỗi.

Thư Sướng cúi đầu bước ra khỏi thang máy, vội vàng bước đi.

Bùi Địch Văn chỉ kịp nhìn thấy bên mặt cô, trắng như một tờ giấy.