Hoa Hồng Ký Ức - Lâm Địch Nhi

Chương 7: Chương 3.2




Type-er: Niệm Vũ

"Cảm ơn, cảm ơn!" Nhan Tiểu Úy mở cửa phòng, cười tươi như hoa, niềm nở như các cô thư ký của công ty liên doanh, gặp ai cũng cúi người nói "Mong được giúp đỡ nhiều hơn."

Bùi Địch Thanh đứng trước cửa cầu thang, quay đầu nhìn chị ta, khuôn mặt đẹp như tạc: "Cô Nhan, xin cô hãy dừng bước, đành phiền cô chăm sóc cô Trì."

"Đâu có. Linh Đồng là bạn cùng nhà với tôi, chúng tôi vẫn luôn thân thiết quý mến nhau, chăm sóc em ấy là trách nhiệm của tôi." Nhan Tiểu Úy vẫn tươi cười.

Bùi Địch Thanh liếc nhìn vào nhà một lần nữa, màu đen lắng đọng thăm thẳm trong đôi mắt anh. "Hôm khác tôi sẽ liên lạc sau." Anh gật đầu đầy xa cách rồi quay người xuống tầng.

Nhan Tiểu Úy nhìn theo bóng lưng anh, không khỏi thảng thốt trong lòng: "Người đàn ông hoàn mỹ!" Chờ anh khuất dạng ở cửa cầu thang, chị ta chạy "bình bịch" vào nhà, xông thẳng tới phòng của Trì Linh Đồng.

Sắc mặt Trì Linh Đồng hơi tái, sụp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó. Hôm nay cô quả thực mất hết mặt mũi rồi, sao cô có thể yếu đuối như Lâm muội muội (*) vậy chứ, chẳng qua chưa kịp ăn sáng, rồi đứng dưới nắng một hồi mà đã ngất xỉu, quả thực chẳng liên quan gì tới quả bóng golf kia.

(*)Tức nhân vật Lâm Đại Ngọc trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng, Lâm Đại Ngọc là một cô gái ốm bệnh yếu đuối. Nhân vật này kinh điển tới mức người Trung Quốc thường dùng từ Lâm muội muội như một danh từ để chỉ các cô gái ốm yếu.

Bùi Địch Thanh và Quân Mục Viễn đưa cô tới bệnh viện, bác sĩ bón cho cô một ít nước đường, thế là khỏe. Khi đó, cô lúng túng tới mức không còn dũng khí để nhìn Bùi Địch Thanh.

Bùi Địch Thanh vốn không để tâm tới sự từ chối một cách khéo léo của cô, gần như cưỡng chế dẫn cô tới một quán cháo Trung Hoa uống xong chút cháo, sau đó tiếp tục cưỡng chế đưa cô về nhà trọ.

"Mau lên, mau lên, thành thật khai báo đi, loại người này..."

"Xin lỗi, người qua đường A mà thôi, em không thân quen gì hết." Trì Linh Đồng vội chặn họng Nhan Tiểu Úy, lòng thầm cười chê. Đàn ông chỉ cần hơi đẹp trai hơi có khí chất, mà để Nhan Tiểu Úy nhìn thấy thì chị ta sẽ giống như một con mèo bị bỏ đói mấy ngày nhìn thấy cá ngon.

"Cưng ơi, yên tâm đi, chị không có hứng thú với anh ta, chẳng qua lâu lắm rồi không gặp được vị đại gia nào đẹp trai như vậy, khó tránh khỏi kích động. Có phải em muốn thu hút sự chú ý của anh ta, nên mới cố tình ngất xỉu trước mặt anh ta không?" Nhan Tiểu Úy bừng bừng hứng khởi, khuôn mặt đầy vẻ chờ mong. "Loại sinh vật quý hiếm cỡ này, chỉ cần anh ta có thể thích chị, cho dù máu chảy thành sông, chị cũng sẵn lòng!"

Trì Linh Đồng ngồi dậy, không đồng tình: "Tiền lương của nhân viên bán nhà cũng đâu có thấp, chị lại giỏi thuyết phục để khách mua nhà, phần trăm hoa hồng cao như thế, cũng không phải chưa từng thấy tiền, tại sao nhất định phải lấy một người giàu có?"

"Tiêu tiền của mình và tiêu tiền chùa là hai chuyện khác nhau, đừng tưởng phụ nữ độc lập là hay."

"Vậy chị cứ ở nhà chờ tới lúc lấy chồng là được rồi, ra ngoài bôn ba làm gì?" Trì Linh Đồng lại thả mình xuống giường "phịch" một tiếng.

"Một người phụ nữ như Dương Quý phi cũng hiểu chỉ ở trong khuê phòng thì không ai biết tới mình, tới tuổi mười tám đôi mươi bèn đi du xuân khoe tài khoe sắc. Như chị đây không gọi là ra ngoài bôn ba, mà là thể hiện bản thân."

"Mấy hôm nữa có thời gian em sẽ giới thiệu cho chị một người, người đó và chị chắc chắn có nhiều tiếng nói chung." Từ cấp ba Khổng Tước đã là cao thủ tình trường, nhắc tới những chuyện thế này cô nàng cũng có thể thao thao bất tuyệt.

"Được! Là một anh chàng đẹp trai à?"

Trì Linh Đồng ngất xỉu lần nữa. Vương Ngữ Yên không biết võ công nhưng có thể thuộc lòng tâm pháp các môn phái, có lẽ là bởi trong tâm tưởng của nàng không có tạp niệm. Cũng lý lẽ ấy, tuy cô không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng vẫn có thể hiểu rõ Nhan Tiểu Úy. Còn Nhan Tiểu Úy giống như Âu Dương Phong, võ công đã luyện đến tầng trời thứ bao nhiêu rồi, nhưng đáng tiếc lại bị tẩu hỏa nhập ma.

Cảm nắng nhẹ không tính là bệnh, vừa ngủ dậy, Trì Linh Đồng lại khỏe phây phây. Người đồng chí tốt Trần Thần đã đi công tác từ Nội Mông về, mang theo mấy túi đặc sản lớn, văn phòng toàn mùi tanh của sữa dê và vị gay của thịt dê. Trì Linh Đồng cảm thấy mình như đang ngồi trong chuồng dê, bèn cầm bản vẽ thiết kế tránh sang phòng họp để vẽ. Đẩy cửa ra bằng thước dài, cô phát hiện bên trong có người đang nói chuyện.

"Khi tôi tiếp quản Thái Hoa thì cha vừa tạ thế, anh muốn thể hiện bản thân là người thanh cao, sợ người khác nói anh bám váy vợ, bèn đưa ra quy ước với tôi, hai người độc lập về kinh tế, không ai được phép nhúng tay vào công việc ai. Lúc đó tôi rất vất vả, nhưng cắn răng không kêu than với anh một chữ. Bây giờ showroom 4S của anh muốn mở rộng, nói với tôi làm gì? Cho dù anh muốn vay tiền, hay muốn sử dụng các mối quan quan hệ của tôi đi chăng nữa, Xa Thành, tôi nói cho anh biết: Không có cửa đâu!"

"Choang", âm thanh ngắt quãng, dường như có thứ gì đó đang nứt thành từng mảnh.

Trì Linh Đồng chầm chậm rút chân lại, nhẹ nhàng xoay người, tiếp tục quay về với chuồng dê. Còn chưa đi đến chuồng dê, cô đã nghe thấy tiếng cửa phòng họp nặng nề mở ra, Nhạc Tĩnh Phân xanh mặt bước ra từ bên trong.

"Chào Chủ tịch Nhạc!" Cô đành quay đầu chào.

Khuôn mặt Nhạc Tĩnh Phân tái mét: "Em đứng đây làm gì?"

"Vẽ ạ!" Cô giơ thước dài trong tay lên.

"Vẽ trên hành lang?"



Trì Linh Đồng khẽ đảo mắt, cười ha ha, cúi đầu cung kính, ba chân bốn cẳng chạy về chuồng dê.

*****

Vào đầu tháng bảy đã xảy ra hai chuyện lớn, bà Đàm Trân đã mua nhà xong, ở gần trường đại học mà bà dạy, sửa sang kỹ càng, sau đó chuyển đồ đạc vào ở luôn. Bà Đàm Trân gửi ảnh cho Trì Linh Đồng, phòng của cô được sắp xếp giống hệt phòng ở nhà cũ. Đến cái hòm nhỏ đựng đồ lặt vặt của cô cũng có màu sắc hoa văn giống cái cũ. Trì Linh Đồng ngồi trước máy vi tính, cả cơ thể như bị dính chặt trên ghế, không động đậy được một lúc lâu. Đời người rất quanh co phức tạp, nhưng cuộc sống cũng không khổ cực như thế.

Cam Lộ sinh nở, ông Trì Minh Chi gọi điện tới, giọng nói mệt mỏi vô cùng. Anh trai ra đời trước, tên là Trì Linh Kiệt, em gái ra đời sau, tên là Trì Linh Tiệp. Sau khi kể xong mọi chuyện, ông Trì Minh Chi hỏi cô bằng giọng tội nghiệp, có phải con hận cha lắm không, bây giờ đến điện thoại cũng không gọi nữa. Trì Linh Đồng thở dài, không thể không giảng giải cho ông như một trưởng lão, làm người thì phải luôn nhìn về phía trước, đừng sống mãi trong hồi ức như thế, quan trọng nhất là phải sống những tháng ngày hiện tại cho tốt. Ông Trì Minh Chi lầm bầm, làm sao có thể sống tốt được đây? Trì Linh Đồng im lặng.

Lại qua một ngày nắng đẹp, lúc tan làm, mặt trời vẫn oai phong lơ lửng trên trời, phủ lên bờ biển, cỏ cây, mái nhà một màu vàng rực rỡ. Do sự ảnh hưởng của gió biển nên nhiệt độ buổi chiều tà khá mát mẻ.

Trì Linh Đồng khoan khoái hít sâu một hơi, phía bên kia đường lớn, một chiếc xe Mercedes đang đỗ dưới gốc cây tuyết tùng, một khuôn mặt đẹp trai xuất hiện ở cửa sổ xe, đang mỉm cười với cô. Đúng là gan to bằng trời, người đàn ông này lại dám tới doanh trại địch khiêu khích, khinh Thái Hoa không có người ư? Trì Linh Đồng cực kỳ giận dữ bước sang đường, như một gián điệp ngầm chuẩn bị chuyển giao thông tin, vừa đi vừa lẳng lặng ngó quanh quất, thấy không có ai để ý tới mình, bấy giờ cô mới an tâm bước nhanh hơn. "Mau lái xe đi." Chẳng cần Bùi Địch Thanh xuống xe giúp cô mở cửa, cô đã chủ động mở cửa xe, ngồi vào rồi thúc giục anh.

"Làm sao mà phải giấu giấu diếm diếm như vậy?" Bùi Địch Thanh bật cười, khởi động xe.

"Nếu Chủ tịch Nhạc của chúng tôi cũng tới đón một nhân viên nào đó ở Hằng Vũ, anh sẽ nghĩ thế nào?"

"Quyền lực của tôi còn chưa lớn tới mức gò bó cả chuyện tự do kết bạn của nhân viên ngoài giờ làm việc!" Bùi Địch Thanh khẽ nhún vai.

"Hay là cô đã bị tôi cảm hóa, chuẩn bị nghiêng về phía chúng tôi, nên cô mới thấy chột dạ?"

"Tôi có tiềm chất của một phản đồ, nhưng trước mắt tôi chưa nhất thiết phải làm phản."

"Tôi thích phản đồ, họ chân thực và sống vì bản thân."

Trì Linh Đồng liếc nhìn, quyết định không quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào chủ đề chính: "Tổng giám đốc Bùi, tôi thực sự không phải thiên tài gì hết, được anh thưởng thức như thế, ngoài một câu cảm ơn, tôi cũng không thể làm gì khác. Hiện tại ở Thanh Đài, vị thế và tài lực của Hằng Vũ với Thái Hoa ngang ngửa nhau, thương trường như chiến trường, đao không có mắt, kiếm không có tình, mà tôi thì vừa sợ đau vừa sợ chết. Tổng giám đốc Bùi, anh có thể bao dung rộng lượng nhưng người khác chưa chắc làm được như vậy. Tôi không muốn bản thân mình rơi vào tình cảnh phức tạp, chỉ muốn đi làm, sinh sống một cách bình thường, tôi nghĩ rằng có lẽ chúng ta không nên gặp nhau nhiều. À, chuyện hôm trước, cảm ơn Tổng giám đốc Bùi."

Bùi Địch Thanh quay tay lái, xe rẽ vào một nhà hàng đồ nướng tên là "Bôi Hải Nhân Sinh". Tường trong nhà hàng được trát thành hình nham thạch, đi kèm với kiểu kiến trúc tường kính lớn, từ đó có thể thấy được biển rộng bao la bát ngát dưới ánh tà dương.

"Cho dù thực hiện dự án lớn hay dự án nhỏ, chỉ cần thắng, tôi đều phải thắng tới mức khiến người ta tâm phục khẩu phục, chưa bao giờ làm chuyện mờ ám lén lút. Ngoài giờ làm, trước giờ tôi không nói đến chuyện công việc. Nhưng tôi nghĩ chúng ta là đồng nghiệp, nhất định sẽ có rất nhiều đề tài chung muốn chia sẻ cùng nhau. Hôm nay tôi tìm cô vì muốn nhờ cô giúp chút chuyện. Đừng vội, không liên quan tới lợi ích của Thái Hoa đâu."

Anh bước tới một chiếc bàn sát cửa sổ, mỉm cười kéo ghế giúp cô. "Tôi gọi điện cho cô, cô không từ chối nghe điện thì cũng tắt máy. Bất đắc dĩ lắm tôi mới phải tới cửa Thái Hoa để tìm cô."

Ồ, nói xong một thôi một hồi thì hóa ra chuyện này là lỗi của cô cơ đấy. Trì Linh Đồng mở khăn ăn ra, quay đầu ngắm phong cảnh bên ngoài.

Bùi Địch Thanh mỉm cười, rót một cốc trà chanh đưa cho cô: "Muốn ăn chút gì đó không?"

"Chỉ cần không phải hải sản, thịt bò thịt dê và nội tạng động vật, món khác tôi cũng không kén chọn."

"Cô đúng là không kén chọn." Bùi Địch Thanh nhìn thực đơn , lắc đầu: "Hay là chúng ta tới nơi khác?"

"Không, tôi chẳng muốn đi đâu cả."

Bùi Địch Thanh không biết nên làm sao cho phải, đành gọi ngô nướng và thịt ba chỉ, thêm mấy món rau dưa, một đĩa sủi cảo không nhân. "Con gái mà gầy quá thì sau này không dễ lấy chồng đâu." Bùi Địch Thanh nghiêm túc nói.

Trì Linh Đồng thầm nghĩ: cô béo hay gầy thì liên quan quái gì đến anh, có lấy được chồng hay không cũng đâu cần anh phải lo? "Anh tưởng là tôi phải suy nghĩ nhiều đến chuyện này chắc?" Giương cằm lên, thái độ cực kỳ tự kỷ.

Bùi Địch Thanh nói trúng trọng tâm: "Nếu cô vẫn tiếp tục giống một con nhím mọc đầy gai thì quả thực cần phải suy nghĩ một chút."

Mặt Trì Linh Đồng lập tức tối đi: "Tôi nói cho anh biết, tôi có bạn trai đấy." Có điều là từng có mà thôi.

"Vậy chúc anh ta may mắn."

Mắt Trì Linh Đồng bắt đầu bốc hỏa: "Câu này của anh có ý gì?"

"Ý ngay trên mặt chữ. À, món ăn của chúng ta tới rồi." Anh hơi nghiêng người để cô nhân viên phục vụ bật lò nướng lên.



Trì Linh Đồng giận dữ bĩu môi, trừng mắt lạnh lùng.

"Vẻ mặt này của cô khiến tôi nhớ đến một người." Trong mắt Bùi Địch Thanh không giấu nổi một thoáng dịu dàng và yêu chiều.

Khuôn mặt lạnh tanh của Trì Linh Đồng không nhịn nổi nữa, liếc nhìn: "Một câu nói không thể quê mùa hơn được nữa, trông tôi giống mối tình đầu của anh chứ gì?"

Nào ngờ anh thực sự gật đầu: "Cô ấy xinh đẹp hơn cô nhiều, nhìn người thì không giống, nhưng vẻ mặt này rất giống."

"Bùi...Địch...Thanh!" Sĩ khả sát, bất khả nhục (*), cô không "Lịch sự" nổi nữa, nói ra ba chữ này với vẻ đằng đằng sát khí.

(*) Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục

"Tôi không phải người dối trá, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi." Anh vô tội mở hai tay ra.

"Được được, vậy anh tả lại cho tôi xem rốt cuộc cô ấy xinh đẹp tới mức nào?" Cô không phải người dễ dàng nhận thua, anh thực sự khiến cô tức giận rồi.

"Cô nói xem bạn trai cô có thể chịu để gai đâm tới mức nào trước đi?"

"Không thể nói được."

"Vậy tôi cũng không lãng phí thời gian nữa, chúng ta nói vào chủ đề chính đi!" Anh gắp cho Trì Linh Đồng một miếng thịt ba chỉ được nướng tới dầu bắn tung tóe. "Ở ngoại thành Bắc Kinh có một phim trường chuẩn bị khởi công xây dựng, phần lớn kiến trúc là của thời kỳ Đường Tống và Minh - Thanh, còn có cả phong cách dân tộc thiểu số. Hằng Vũ muốn giành được dự án này. Khi ở nước ngoài, tôi chủ yếu học về kiến trúc phương Tây, không hiểu nhiều về phong cách kiến trúc Trung Quốc. Trong Hằng Vũ có mấy nhà thiết kế biết, nhưng không được xem là tinh thông. Hôm đó ở trên xe, tôi thấy cô đọc cuốn 'Nhà ở Trung Quốc', nhất định cô từng tìm tòi nghiên cứu về lĩnh vực này! Tôi muốn khi bản thiết kế được đưa ra, cô giúp tôi sửa chữa, được không?"

"Còn bảo không nói đến chuyện công việc, thế đây là chuyện gì?" Cô tìm được thóp, vội vàng nắm chặt không buông.

"Đây chỉ là chuyện phiếm giữa bạn bè với nhau thôi!

"Sao tôi không biết chúng ta là bạn bè nhỉ?"

Anh chỉ cười mà không đáp.

"Tuy dự án này không ở Thanh Đài, nhưng nếu Chủ tịch Nhạc biết tôi giúp các anh thiết kế bản vẽ, chắc chắn trong lòng chị ấy cũng không dễ chịu." Cô hơi ngập ngừng, rồi nghiêm túc nói tiếp.

"Nếu Hằng Vũ bỏ qua dự án Thính Hải Các thì cô có bằng lòng giúp tôi không?"

Trái tim Trì Linh Đồng nhảy loạn một nhịp.

"Cần suy nghĩ trong bao lâu?" Bùi Địch Thanh lái xe đưa cô về nhà trọ, khi xuống xe, anh lại hỏi.

"Còn xem tâm trạng tôi thế nào, chắc khoảng hai hoặc ba ngày." Cô cũng không quay đầu lại.

Trong nhà vẫn tối đen như mực, Nhan Tiểu Úy không biết đã đi đâu chơi rồi, cô nhắm mắt lần mò ổ khóa để mở cửa. Khi đèn sáng thì điện thoại di động reo lên.

"Chào Linh Đồng, tôi là Hi Vũ."

Cô vội che miệng, đúng là vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay!

Không phải tất cả mối tình đầu đều đẹp tươi như trong truyện cổ tích. Trì Linh Đồng cầm di động, đếm kỹ lại, hình như cô không thấy mặt Hi Vũ đã bảy năm.

Khi chia tay lúc tốt nghiệp trung học, hai người mặt đối mặt, thề thốt cả đời này không qua lại với nhau, nước sông không phạm nước giếng. Đều là người hiếu thắng nên qua bảy năm, tới giờ vẫn tuân thủ. Ký ức về nhau chỉ dừng ở đó, không nhiều hơn một ly, cũng không ít hơn một tấc.

Bắt đầu vào trung học phổ thông thì hai người là bạn học. Hi Vũ trông khá ưa nhìn, nhưng thành tích học tập xuất sắc tới mức khiến người ta căm phẫn, thậm chí cậu ta còn hiểu bài hơn cả một vài thầy giáo. Thầy giáo dạy hóa thấy cậu ta là tránh ngay, cho dù công thức phân tử có khó tới đâu, cậu ta phẩy tay một cái là xong. Ở trường cậu ta rất vênh váo, kiêu căng tới mức ai cũng muốn tẩn cậu ta một trận. Nhiều bạn học ghét cậu ta đều chờ mong có một vị hiệp nữ võ công cao cường xuất hiện, trừng trị cậu ta, rửa nhục cho mọi người.

Trì Linh Đồng là một hiệp nữ, trước khi Hi Vũ xuất hiện, cô đứng đầu toàn trường. Nhưng con gái ngày càng lớn lên, tâm tư cũng ngày một nhiều thêm, học tập đã biến thành chuyện thứ yếu.

Trì Linh Đồng của ngày ấy, tóc ngắn dài quá cằm, đuôi tóc hơi cụp nhưng không đều, vầng trán cao hơi lộ ra sau tóc mái lông mi rất dày, trong đôi mắt to là một đôi đồng tử (4) đen láy. Người bắt đầu cao lên, ngực cũng dần nảy nở, nho nhỏ như trái hạch đào, thấp thoáng hiện chút đường cong. Bà Đàm Trân mua cho cô một chiếc áo lá, khi cô mặc nó lần đầu tiên, Khổng Tước chỉ liếc mắt là nhận ra.