Hoa Hồng Ký Ức - Lâm Địch Nhi

Chương 40: Chương 16.2




Type-er: Hill

Bà Đàm Trân gửi mọi thứ, lớn thì là chăn bông, nhỏ thì là túi trà, đôi khi cũng gửi đồ giúp Tiêu Tử Thần.

Nhan Tiểu Úy nói chị ấy cực kỳ nghi ngờ bằng cấp của Tiêu Tử Thần là đồ dỏm, nếu anh động não một chút thì làm sao có thể để em nhởn nhơ như thế này được?

Nếu cô đoán không nhầm, Tiêu Tử Thần đã biết cô ở Thanh Đài ngay từ hôm đầu. Hôm ấy, lời nói dối của cô có vô vàn sơ hở, nhưng anh không vạch trần, cũng không truy hỏi đến cùng, phong độ quân tử của anh đã tác thành cho sự trốn tránh của cô, chúng cũng thể hiện sự quan tâm của anh dành cho cô.

Hộp chuyển phát nhanh được gói rất gọn gàng, không nặng lắm. Mở ra là một cuốn “Lịch sử kiến trúc phương Tây”, cô giở ra nhìn một thoáng, tìm thấy một bức ảnh được kẹp trong sách. Tiêu Tử Thần đứng trước cửa tiệm cà phê ở đường Quế Lâm, hẳn là cách đây không lâu, lá cây ngô đồng vẫn rụng, áo khoác kiểu Anh, quần jean, boot da cổ ngắn, nụ cười dịu dàng mà trầm tĩnh.

Món đồ đầu tiên mà Tiêu Tử Thần gửi cho cô là hai chiếc đồng hồ, hôm ấy cô vô cùng hoảng hốt, ra khỏi Khế Viên nhưng không mang theo bất cứ thứ gì. Món đồ thứ hai là một túi kẹo hồ lô, cô đặt chúng lên bàn ăn, nước đường dính vào mặt bàn, phải mất rất nhiều công sức mới lau sạch được.

Cô đặt cuốn sách xuống, gọi điện cho bà Đàm Trân. Như thể bà Đàm Trân đã chờ điện thoại từ trước, cô vừa gọi thì bà nghe máy ngay.

“Nhận được rồi à! Tử Thần nói có lẽ con sẽ cần đến, nên bảo mẹ gửi cho con. Mẹ nghĩ hay là cho nó địa chỉ luôn, con nói xem, đây chẳng phải là vẽ chuyện sao, nó gửi cho mẹ rồi mẹ lại gửi cho con, tuy chẳng đáng bao nhiêu tiền nhưng cứ tiêu phung phí như vậy thì cũng không nên.” Bà Đàm Trân càm ràm nhiều hơn trước đây, nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể chịu đựng được.

“Mẹ, xin hãy cho con thời gian.” Cô không biết nói sao, cũng không thể nói rõ được rốt cuộc bản thân quá lập dị hay cố tình gây chuyện. Quả thực là Tiêu Tử Thần không có bất cứ lỗi lầm nào.

Bà Đàm Trân thở dài: “Đủ rồi, sang năm mới rồi, hoa chào xuân trên đường cũng nở mất rồi.”

Cô rất muốn hỏi bây giờ Tiêu Tử Thần sống ra sao, nhưng có mấy lời nghẹn trong họng không thể thốt lên được.

“Mẹ đã kể cho con chưa nhỉ, Tử Thần nhớ lại mọi chuyện rồi.”

Đã nói không chỉ một lần, Trì Linh Đồng bĩu môi, ngắt máy. Hôm nay phải đi dự hội nghị ở Thái Hoa, cô lấy áo khoác trong tủ quần áo ra mặc vào người.

Trước khi đi, cô lấy bức ảnh kẹp trong cuốn sách ra nhìn. Dường như Tiêu Tử Thần gầy đi!

Nhạc Tĩnh Phân ăn mặc quý phái sang trọng, trang sức đắt tiền trên cổ rực rỡ lấp lánh, tóc mới uốn xoăn, trông như bà hoàng.

Trước khi hội nghị bắt đầu, người ta bật một đoạn phóng sự về nhà hát Opera Sydney.

Đoạn phóng sự còn chưa kết thúc, Trần Thần đã không kiềm chế được: “Thế này là thế nào, định xây một nhà hát ở Thanh Đài sao?” Vậy thì to tát quá!

Trong ngành kiến trúc, cũng có hạng mục được phân thành tác phẩm nghệ thuật. Như nhà hát, thư viện, viện bảo tàng… Những công trình kiến trúc này mang đậm dấu ấn nghệ thuật và không gian văn hóa, được xếp vào hạng mục tác phẩm nghệ thuật. Nhà thiết kế cần có tố chất nghệ thuật và hiểu biết phong phú về nguồn gốc văn hóa, thêm cả tài năng thiết kế kiệt xuất. Một số công trình kiến trúc vượt thời gian trên thế giới, đều thuộc loại này, chứ không phải một khu chung cư gì gì đó.

Nhạc Tĩnh Phân mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Trì Linh Đồng: “Rất nhiều thành phố đã có công trình mang tính biểu tượng, nó không chỉ đại diện cho hình ảnh của cả thành phố, mà còn đại diện cho vị thế của thành phố đó. Thanh Đài là thành phố du lịch nổi tiếng thế giới, hàng năm đều tổ chức đại hội bơi thuyền, mùa du lịch, nhưng điểm đáng tiếc chính là vẫn chưa có một công trình mang tính biểu tượng.”

Giám đốc Triệu gật đầu: “Nhưng chuyện này phải bàn thật cẩn thận, tuyệt đối đừng xây nên mấy cái tòa nhà đũng quần, tòa nhà bồn cầu gì gì đó, làm mất thể diện của cả thành phố. Chính phủ nghĩ sao về vấn đề này?”

“Trong kế hoạch năm năm của chính phủ có một hạng mục, đó là một nhà hát xây bên bờ biển vàng.” Hai mắt Nhạc Tĩnh Phân tỏa sáng. “Tiểu Trì, em có ý kiến gì không?”

Trì Linh Đồng bình thản nhún vai: “Chủ tịch Nhạc, nhà hát không chỉ là một công trình kiến trúc, nó còn đòi hỏi cao ở mảng kỹ thuật thiết kế không gian liên quan đến âm thanh, hơn nữa…còn không kiếm ra lợi nhuận.”

“Chị không có ý định kiếm tiền từ hạng mục này, Thái Hoa đã tồn tại trong giới kiến trúc lâu như vậy, thế nhưng vẫn không có một công trình có tính chất đại diện, nhân đây chị muốn tạo nên một kiệt tác cho Thái Hoa.”

Lúc này Trì Linh Đồng thấy Nhạc Tĩnh Phân xa lạ vô cùng, công trình kiểu này rất hao tài tốn của, còn không thể xây dựng qua quýt, lại phải chịu áp lực từ dư luận xã hội. “Chị muốn làm một công trình xã hội?”

“Cứ coi như vậy đi, nhưng chỉ có nhà hát này thôi, hạng mục khác, chị vẫn kiếm lời như thường. Thế nào, có dám nhận không?”

“Thứ này đòi hỏi người ta phải chuẩn bị rất nhiều tài liệu, phải đọc, phải nghiền ngẫm, phải hiểu được tinh hoa, phải có ý tưởng. Em không có kinh nghiệm thiết kế những nơi như thế này, hơn nữa cũng không thể làm một mình được.” Trì Linh Đồng thành thực nói.

“Em chọn ai cũng được.” Nhạc Tĩnh Phân nhìn dàn nhân viên của bộ phận thiết kế, lại nói thêm một câu: “Nếu không đủ, chị sẽ tuyển thêm trợ lý cho em.”

Trì Linh Đồng đứng lên: “Em sẽ suy nghĩ.” Thực ra cô không dám nói trước điều gì, vì quá khó khăn. Thiên tài thiết kế Antoni Gaudi, phong cách kiến trúc của ông không theo bất kỳ trường phái nào, kết cấu biến ảo, có thể nói là ông thích gì thì làm nấy, vô cùng độc lập. Năm 31 tuổi ông nhận trách nhiệm thiết kế giáo đường. Tới năm 71 tuổi, ông bị một chiếc xe điện chạy với tốc độ cao đâm tử vong. Khi mất, quần áo ông xộc xệch, đầu vẫn nghĩ về thiết kế, đến chết vẫn chìm trong sự nghiệp sáng tác vĩ đại điên rồ của mình. Giáo đường Thánh Gia(*) nguy nga tráng lệ, công trình kiến trúc hùng vĩ ấy, tới ngày hôm nay vẫn chưa hoàn thành, vẫn đeo giàn giáo bên người, sừng sững giữa Barcelona. Cô không có tài năng tột đỉnh như Gaudi, cũng không có lý tưởng hùng tráng như ông, cô rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, không muốn ép bản thân bước lên con đường này.

(*) Vương cung thánh đường Nhà thờ ngoại hiệu Thánh Gia, thường được gọi là Sagrada Familia là một nhà thờ Công giáo lớn đang xây tại Barcelona, Catalunya, Tây Ban Nha… được coi như một biểu tượng của Tây Ban Nha.

“Ừ, không vội, có rất nhiều thời gian.” Nhạc Tĩnh Phân cười vô cùng chắc chắn.

Vị trí của Trì Linh Đồng ở bộ phận thiết kế vẫn được giữ nguyên, lâu rồi cô mới tới ngồi ở đây, sờ lên mặt bàn, lại kéo ngăn tủ ra, cảm giác như đã trôi qua mấy đời. Phòng làm việc có thêm hai gương mặt mới, hơi tí là lại gọi thầy Trần Thần thầy Trần Thần. Trần Thần mất hết kiên nhẫn, xua xua tay, để bọn họ tự suy nghĩ, đừng có hỏi suốt như thế. Nhớ năm xưa, khi anh ta mới vào làm ở Thái Hoa, là một mình một ngựa tìm cho mình một con đường sống.

“Xem gì thế?” Trì Linh Đồng bước tới gần.

Trần Thần hăng hái gõ bàn phím: “Cuối năm nay, tôi và Tiểu Úy tính hoàn thành chuyện quan trọng nhất của đời người, tháng sau sẽ nhận chìa khóa của nhà mới, tôi không muốn tìm công ty trang trí bên ngoài, tự ra tay luôn, lên diễn đàn tìm nguồn cảm hứng.”

“Vào Mạng Hàng Rào xem đi.” Trì Linh Đồng chợt thốt lên, rồi lại nhíu mày tự giễu, có lẽ chủ đề “Ở bên nhau” đã trôi tận đẩu đâu rồi, rất lâu rồi cô không vào Mạng Hàng Rào nữa. Ngồi về chỗ của mình, kéo kéo túi xách, ngồi một lát rồi chuồn về, tránh để đám người phải ngồi đây làm việc thù hận ghen ghét.

“Ái chà, chủ đề này hợp ý Trẫm quá!” Trần Thần cười hí hí như chuột ăn vụng.

Cô lập tức đứng dậy, nhìn qua một chút, lập tức sững sờ, “Ở bên nhau” nằm ở vị trí đầu tiên của Mạng Hàng Rào, mới đăng bài mới cách đây ba tiếng đồng hồ. Chủ đề này vốn là nơi để cô thể hiện bản thân, không đem lại bất cứ lợi ích gì, lượt xem có nhiều đi chăng nữa thì cũng chẳng thể khiến người viết bài thành người nổi tiếng, cho nên chẳng ai lại đi trộm nick ở đây cả. Người biết tài khoản của cô, thường xuyên đăng nhập vào “Ở bên nhau”, chỉ có một người.

Chủ đề không hề có dấu hiệu bị bỏ dở, sự vô trách nhiệm của cô đã được che giấu một cách cẩn thận tỉ mỉ. Chỉ có mấy ngày ngừng đăng bài, cùng lắm thì bị hiểu thành tâm trạng không vui, sau đó bài lại được đăng như thường.

Trần Thần đọc ngấu nghiến như trâu nhai mẫu đơn, chưa kịp lĩnh hội hết các ý tưởng đã vội vàng kéo đến trang cuối, đầu bài viết mới nhất là một câu quảng cảo của hãng Mercury: “Yêu một chiếc giường, yêu cả gia đình”, kèm theo hình ảnh, mỗi hình đều khiến người ta không thể không ngáp liên hồi, hận không thể nằm ngủ ngay tức thì.

“Con người tựa như loài chim, bay đến bay đi khắp nơi. Nhưng khi đến tối, chiếc giường mới là chốn an tĩnh thuộc về chính mình. Kỳ diệu thay, bạn rõ ràng là một cá thể độc lập, nhưng khi bạn chia sẻ một nửa chiếc giường, bạn mới nhận ra sinh mệnh của mình đã khuyết mất một chỗ, cô ấy chính là mảnh ghép còn lại của tâm hồn bạn. Không hiểu sao, tôi lại nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên chúng tôi cùng nằm trên một chiếc giường. Hôm ấy đã gần tròn một tuần chúng tôi không gặp nhau, tôi mua đồ ăn tới nhà cô ấy, trông cô ấy khả mệt mỏi, nhõng nhẽo nói với tôi mỗi ngày cô ấy chỉ được ngủ có ba, bốn tiếng. Tôi nghe mà thấy xót xa vô cùng, định khuyên cô ấy không cần cố gắng như vậy. Nhìn cô ấy khả thoải mái hay đùa, nhưng thực ra là người vô cùng nghiêm túc trong công việc, tiếc là cô ấy không phải nhân viên của tôi. Cô ấy ăn những món ăn mà tôi mang đến, không nhiều cũng không ít, hai người ngồi trên sofa vừa nói chuyện vừa xem ti vi. Nói chuyện một lúc, cô ấy ngủ quên mất, vẫn kéo góc áo tôi, làm thế nào cũng không chịu buông. Tôi nhẹ nhàng bế cô ấy lên, đưa cô ấy vào phòng ngủ. Sợ cô ấy thức giấc nên tôi không rời đi ngay, mà ngồi bên ngắm cô ấy ngủ.”lequydon

“Nửa đêm, cô ấy chợt thức giấc, không biết có tỉnh táo không, mắt to chớp chớp mấy lần, sau đó khẽ dịch người, nhường ra nửa bên giường cho tôi. Tôi thực sự rất buồn ngủ, cũng không nỡ bỏ cô ấy lại một mình. Giường của cô ấy không lớn, hai người ngủ thì hơi chật, tôi đành ôm chặt lấy cô ấy. Trên chiếc tủ đầu giường còn có bản vẽ, bút vẽ, rất bừa bộn. Nhưng tôi cảm thấy giờ phút này mình vô cùng hạnh phúc. Cô ấy lại ngủ thiếp đi. Hơi thở của cô ấy rất mỏng manh, còn tiếng tim tôi đập quá lớn, có đến mấy lần, tôi đưa tay thử hơi thở dưới mũi cô ấy, đế chắc chắn là cô ấy đang thực sự ở bên tôi. Tôi còn làm một việc rất ngây thơ, đó là lén dùng di động chụp lại hình ảnh chúng tôi nằm bên nhau. Tôi nghĩ, tình cảnh ngày hôm nay không thể xuất hiện thêm lần nữa, không biết năm, mười năm sau chúng tôi nhắc lại, cô ấy sẽ nói gì đây?”

Trần Thần chậc lưỡi: “Người này xấu quá đi, đã đăng lên đây rồi thì nên đăng kèm theo cả bản vẽ chứ. Cô…sao thế?” Anh ta đưa tay đỡ Trì Linh Đồng, mặt cô đã tái nhợt đi từ bao giờ.



“Không sao, chỉ hơi tức ngực thôi. Anh đưa tôi về nhà được không?”

“Đánh rơi cái gì à?” Trần Thần lấy chìa khóa xe, thấy Trì Linh Đồng đang nhìn chằm chằm vào mặt đất.

“Không.”

“Thế cô nhìn gì vậy?”

“Cái bóng.”

Trần Thần trợn mắt lên: “Cái bóng thò có gì hay ho đâu.”

“Tôi sợ nó biến mất.”

“Cô yên tâm đi, ngày nào cô còn chưa thành ma thì nó vẫn cứ ở bên cô.” Trần Thần nghiến răng, thiên tài kiến trúc cái khỉ gì, thiểu năng trí tuệ thì đúng hơn.

Trì Linh Đồng chợt thở dài buồn bã, nói với giọng yếu ớt: “Sống sót tốt thật đấy.”

Trần Thần suýt nũa thì đạp cô lăn xuống tầng, câu nói của cô khiến sống lưng anh ta lạnh toát.

Khi Trì Linh Đồng xuống xe, Trần Thần hỏi: “Cuối tuần đi hóng gió không?”

Ngẩn ngơ một hồi, Trì Linh Đồng trả lời bằng giọng kiên quyết: “Thực ra cũng chẳng có gì thú vị, không đi.”

Trần Thần thầm sùng bái Nhạc Tĩnh Phân, con nhóc này đúng là tới thời kỳ phản nghịch, cứ để kệ cô thì sẽ tự ngoan như cũ thôi.

Âm nhạc nóng bỏng không sưởi ấm được màn đêm lạnh giá, nhảy nhót điên cuồng cũng không khiến đêm dài ngắn đi. Trì Linh Đồng đành ở nhà đọc sách xem đĩa ảnh, đăng nhập vào MSN mà cô không đụng tới từ lâu. Khổng Tước đang online. Dòng ký tên riêng là: Năm mới sẽ tốt hơn năm cũ.

Một lúc lâu sau, cô ấn vào avatar của Khổng Tước, gửi tới một khuôn mặt cười đáng yêu. Có lẽ Khổng Tước cũng không ngờ cô đang online, hồi lâu mới đáp lại: “Ồ, giờ cậu đang ở nước nào thế, ở đó đang là mấy giờ?”

Trì Linh Đồng đỏ mặt, bật cười, “Đang ở nhà à?” Không biết Khổng Tước đã đi làm lại chưa, cô cũng không thể hỏi tùy tiện được.

“Ừ, vừa đi ăn cơm với Tử Thần về, ngoài trời mưa lạnh lắm.”

Ngón tay đặt trên bàn phím run rẩy một lúc, cô chợt thấy một luồng khí lạnh truyền lên từ mặt bàn chân, thực sự rất lạnh.

“Đài phát thanh tổ chức liên hoan à?” Dường như bị ai đó cướp sạch đầu óc, đầu cô trống rỗng, một lúc sau cô mới chầm chậm gõ ra một dòng chữ. Sau khi gửi đi, chính cô cũng thấy thương thay cho bản thân mình.

“Tớ xin nghỉ rồi, không làm việc ở Đài phát thanh nữa.”

Cô ngẩn ngơ trước màn hình laptop, không biết nên nói gì cho phải. Chẳng lẽ hỏi hai người đang hẹn hò sao?

“Trì Linh Đồng, thực ra cậu chẳng thông minh chút nào, mà còn rất yếu đuối nữa.” Khổng Tước gửi tới một icon cười chế nhạo.

“Ha ha.” Cô cười ngây ngô, “Bên tớ chênh lệch múi giờ với Trung Quốc, sắp tới giờ tớ phải đi học rồi.”

“Khoan đã.” Khổng Tước nhanh chóng gõ xuống hai chữ.

Cô im lặng.

“Trì Linh Đồng, cậu có nhìn thấu con người của Tiêu Tử Thần không?”

“Thị lực của tớ khá tốt.” Cô ôm lấy chính mình, khóe mắt đã hơi ướt.

“Cưng à, tớ xin nhận thua.”

Cô thắng ở đâu chứ?

“Bỏ đi, tớ sẽ nói thật với cậu, tớ chẳng muốn cướp lại nữa, tớ căm ghét những người đàn ông vượt ngoài tầm kiểm soát của tớ, càng căm ghét người không yêu tớ. Ngày mai tớ sẽ rời khỏi Tân Giang. Tối nay anh ấy tiễn tớ đi.”

“Đi đâu thế?” Hai chữ này nặng tựa ngàn cân.

“Đừng hỏi. Tớ không hối hận vì đã làm bạn với cậu, nhưng cậu cướp đi Tử Thần, cậu cũng đừng mơ tới chuyện tớ sẽ tha thứ cho cậu. Sau này, cậu sống cuộc đời của cậu, tớ sống cuộc đời của tớ, đừng gặp nhau nữa.”

“Khổng Tước, bảo trọng.” Cô tắt máy, rút nguồn điện, lên giường nằm, mở mắt tới khi trời sáng.

Tháng ba, Nhạc Tĩnh Phân lái xe đưa Trì Linh Đồng tới bờ biển vàng. Tháng ba ở Thanh Đài trời xuân se lạnh. Bãi cát vắng vẻ tĩnh lặng. Trì Linh Đồng dựng cổ áo lên, trùm khăn quàng cổ quanh đầu, dạo bước trên bờ biển với Nhạc Tĩnh Phân.

“Chính là chỗ này.” Nhạc Tĩnh Phân chỉ vào một bãi đất trống dựa lưng vào núi, quay mặt ra biển mới được khai phá, “Bên kia là khu nghỉ mát, đi một lát là tới đường Quế Lâm, có nước có non, có hoa có cỏ, giao thông thuận tiện, sau khi xây dựng xong, nơi này sẽ trở thành biểu tượng của Thanh Đài.”

“Quá khó khăn.” Mũi Trì Linh Đồng lạnh tới mức đỏ bừng, muốn hắt hơi. Cô không muốn đả kích Nhạc Tĩnh Phân, nhưng kiến trúc không thể tồn tại tách biệt, phải hài hòa và nổi bật với khung cảnh xung quanh. Nhưng biển này núi kia, sao có thể cam tâm trở thành một phông nền?

“Có khó khăn mới làm nổi bật được thực lực. Hà, Hằng Vũ cũng có hứng thú với hạng mục này sao?”

Trì Linh Đồng nhìn theo ánh mắt chị ta, có hai chiếc xe đang đỗ trên con đường ven biển, mấy người đàn ông bước ra khỏi xe, một người đi đằng trước đang nói gì đó với một người đàn ông lịch sự tao nhã. Không nhận ra được số tuổi cụ thể của anh ta, nhưng dường như thân phận rất cao quý, từ vẻ mặt của những người đi theo thì có thể thấy được.

“Chúng ta về đi!” Hai chữ “Hằng Vũ” này khiến Trì Linh Đồng thấy vô cùng buồn bã, cô không muốn nhớ lại lần nữa, đặc biệt là trong một buổi sáng lạnh lẽo như thế này.

Nhạc Tĩnh Phân do dự một hồi: “Cũng ngắm tàm tạm rồi, được! Nhưng chị vẫn muốn tới chào hỏi một chút.”



Mấy người đàn ông nọ cũng thấy hai người phụ nữ tựa như một đường phong cảnh bên bờ biển. “Trời…” Người đàn ông đang nói mở to mắt, bước nhanh hơn, đi về phía cô và Nhạc Tĩnh Phân, “Tôi có nhìn lầm không nhỉ…”

“Giám đốc Quân, chào buổi sáng!” Nhạc Tĩnh Phân lịch sự đưa tay ra.

“Chào buổi sáng, chủ tịch Nhạc!” Miệng anh ta thì chào hỏi, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trì Linh Đồng đang đứng sau Nhạc Tĩnh Phân.

“Hắt xì!” Trì Linh Đồng đã nhịn lại cái hắt hơi này lâu lắm rồi, cô lấy khăn tay ra xoa xoa mũi, hít thở sâu.

“Đúng là cô…” Quân Mục Viễn buông tay Nhạc Tĩnh Phân ra, nhìn Trì Linh Đồng bằng ánh mắt khó tin.

Trì Linh Đồng mỉm cười hờ hững, “Tôi đây. Đã lâu không gặp, Giám đốc Quân.”

Quân Mục Viễn hơi mất kiềm chế, anh không gật đầu, cũng không bắt tay cô, mà đột nhiên đưa tay ôm lấy Trì Linh Đồng.

Thân thể Trì Linh Đồng đờ ra, hai tay bối rối đưa lên không trung.

“Buổi sáng này thực sự tốt lành, cô Trì ạ.” Giọng nói nghẹn ngào.

Trì Linh Đồng thả tay xuống, mỉm cười: “Chắc vậy, nhìn ra biển lớn, xuân về hoa nở.”

Quân Mục Viễn cố gắng kiềm chế dòng nước mắt đang dâng lên, anh ta từ từ buông cô ra, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Cô gầy đi nhiều quá, suýt nữa thì tôi không nhận ra cô. Nào lại đây, tôi giới thiệu cô cho một người.”

“Thôi để sau đi, tôi và Chủ tịch Nhạc phải về rồi.” Trì Linh Đồng quay đầu tìm Nhạc Tĩnh Phân.

“Nhất định phải gặp.” Quân Mục Viễn kiên quyết, “Cô đợi một lát.” Anh ta bước tới giới thiệu Nhạc Tĩnh Phân cho người đàn ông tôn quý kia trước. Bờ biển gió to, Trì Linh Đồng không nghe rõ họ nói những gì chỉ thấy Nhạc Tĩnh Phân giật mình, khuôn mặt không giấu nổi vè kinh ngạc.

Quân Mục Viễn ghé vào tai người đàn ông nọ, nói một câu gì đó với anh ta, đôi mắt sâu thẫm của anh ta nhín xoáy vào Trì Linh Đồng, anh ta bước thẳng tới trước mặt cô.

Trì Linh Đồng ngạc nhiên nhìn anh ta, khi tới gần, cô phát hiện ra anh ta vô cùng tuấn tú.

“Linh Đồng đấy à, anh là Bùi Địch Văn đây.” Anh ta nở một nụ cười hiền hòa với cô, gọi thẳng tên cô một cách thân thiết, tựa như một người anh cả chiều chuộng em gái.

Cái tên này, Bùi Địch Thanh đã từng nhắc tới. Anh ta là Thái tử của tập đoàn Hằng Vũ, là con của người vợ cả, con trai trưởng của nhà họ Bùi, lớn lên ở nước ngoài. Cô luôn cho rằng anh ta là một người vô cùng kiêu ngạo, không ngờ anh ta lại nhã nhặn ôn hòa như vậy. Địch Thanh cũng là một người đàn ông tuấn tú thanh tao, nhưng khi so sánh với Bùi Địch Văn, lại thiếu đi sự chín chắn và trầm tĩnh trong từng hành động, có lẽ là vì tuổi tác khác biệt, thứ bậc không giống nhau. Nói thực, anh ta lấy Tống Dĩnh, đúng là phí của trời.

“Chào anh!” Cô gật đầu lễ phép.

“Em cứ gọi anh là anh cả như Địch Thanh nhé! Anh tìm em rất lâu rồi, không ngờ hôm nay lại gặp được em.” Bùi Địch Văn ôm lấy vai cô một cách tự nhiên, mỉm cười quay đầu nói với Nhạc Tĩnh Phân, “Chủ tịch Nhạc, có thể cho tôi mượn Linh Đồng nửa ngày không, chúng tôi muốn tâm sự chút chuyện nhà.”

Qua vụ Thính Hải Các, Nhạc Tĩnh Phân đã không còn thần hồn nát thần tính nữa, chị ta cười nói: “Tổng giám đốc Bùi đã mở lời, tôi nào dám cự tuyệt. Tiểu Trì, vậy chị về trước đây.”

Trì Linh Đồng không rõ cô và Bùi Địch Văn có chuyện nhà gì để mà tâm sự, thực ra mà nói thì cô và anh ta chẳng hề quen nhau. Nhưng thịnh tình của Bùi Địch Văn khiến cô khó lòng từ chối. Anh ta dẫn cô tới khách sạn mà anh ta ở lại, gần tới giờ cơm trưa, mồi người gọi cho mình một tách cà phê.

“Anh không ủng hộ chuyện một cô bé uống cà phê, hay là gọi một cốc trà sữa nhé?” Nụ cười của Bùi Địch Văn khiến người ta thấy vô cùng gần gũi thân thiết, trước mắt anh, cô bất giác thả lỏng bản thân.

“Uống cà phê vào ban ngày có thể giúp người ta tỉnh táo hơn.”

Bùi Địch Văn chỉ vào quầng mắt của cô: “Tối qua không ngủ ngon sao?”

Trì Linh Đồng cười hì hì, quan sát cách trang trí của tiệm cà phê.

Anh ta nhắc tới Bùi Địch Thanh một cách tự nhiên: “Tính cách của Địch Thanh trái ngược với tính cách của anh, trông cậu ấy rất lạnh lùng, nhưng thực ra lại là người nặng tình nặng nghĩa. Còn anh, có lẽ vì là con trai trưởng, cháu đích tôn trong nhà, nên dường như việc mọi người đối xử tốt với anh là điều đương nhiên, chẳng có gì phải cảm động. Anh chỉ cần hơi nhiệt tình với người khác một chút, đều khiến người ta cảm động tới mức rơi lệ. Địch Thanh không được như thế, cùng làm một việc như nhau, nhưng cậu ấy phải nỗ lực hơn anh nhiều lần, mới có thể nhận được sự tán dương của ông nội. Cậu ấy có năng khiếu thiết kế kiệt xuất, nhưng ở Hằng Vũ cũng vẫn đi lên từ một nhân viên bình thường. Sau này để gây dựng nên cả một đế chế hùng mạnh ở Đại Lục, Địch Thanh đã vô cùng vất vả. Cho nên người khác chỉ cần tốt với cậu ấy một chút, cậu ấy sẽ cố gắng hồi báo gấp mười.”

Trì Linh Đồng lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh ấy thật ngốc, phải không?”

Ánh mắt Bùi Địch Văn chứa đầy nỗi đau, xót xa nắm chặt lấy tay cô: “Em hận cậu ấy vì đã bỏ lại em ư?”

Trì Linh Đồng lắc đầu chua chát: “Anh đã nói đấy thôi, anh ấy là người nặng tình nặng nghĩa.”

Bùi Địch Văn xiết chặt tay cô hơn: “Linh Đồng, đứa bé ấy không phải con của Địch Thanh.”

Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ta với vẻ hoang mang.

Một nụ cười mỉa mai thoáng hiện trên khóe môi Bùi Địch Văn: “Không phải. Người cậu ấy yêu là em, tới tận giây phút cuối cùng, cậu ấy vẫn đang gọi điện cho em. Cậu ấy về Hồng Kông không phải vì chưa quên tình cũ, mà vì cậu ấy lo lắng cho hình tượng của Hằng Vũ và danh dự của anh. Đôi khi, cuộc sống của những gia tộc giàu có lại vô cùng thối nát. Em ưu tú như vậy, tựa như ánh mặt trời, lại yêu cậu ấy hết lòng, sao cậu ấy có thể không coi em là người quan trọng nhất trong tim? Linh Đồng, thông cảm cho Địch Thanh, được không? Hãy để Địch Thanh được an nghỉ, nếu em thấy không vui, cậu ấy sẽ rất đau lòng.”

Cô quay mặt đi nơi khác, đôi mắt đã đỏ lên tự bao giờ. Khi Quân Mục Viễn đưa cô về nhà, suốt dọc đường cô vẫn luôn im lặng. Cô nghĩ có lẽ mình phải nói gì đó, “Giám đốc Quân, vậy…khi đó Địch Thanh có ra đi thanh thản không?”

Quân Mục Viễn cười khổ: “Tôi không biết nữa. Lúc ấy, đừng nói là biểu cảm, đến trông anh ấy như thế nào còn chẳng ai nhìn ra, cả khuôn mặt anh ấy đều bị những mảnh kính cắm vào, có thể nói là hoàn toàn biến dạng.”

Cô từ từ cong ngón tay lên, cảm thấy nhịp tim mình đang nhanh dần. Có lẽ là vì không gian quá chật hẹp, cô thấy hơi khó thở, “Xe…lúc ấy trong xe còn có một người nữa đúng không, người đó là thầy giáo Tiêu Tử Thần ở Học viện y Tân Giang?” Suy nghĩ này quá điên cuồng quá vô lý, nhưng đã lặp đi lặp lại trong đầu cô từ rất lâu rồi. Cô muốn xóa nó đi, nhưng nó cứ vẫn xuất hiện hết lần này tới lần khác.

Quân Mục Viễn kinh ngạc: “Anh ta nói với cô à?”

Cô ủ rũ lắc đầu: “Tôi đoán vậy.”

*****

Đây mới là giọt nước làm tràn ly.

Thông minh làm gì chứ, thật là đáng ghét. Người ta có thể ngây ngây ngô ngô mà sống qua ngày, tiếp tục hạnh phúc. lequydon,n^ Còn cô hễ học một là biết mười, một xíu dấu tích cũng có thể hiểu ra ngọn ngành. Không có chuyện trùng hợp như vậy được, cách anh nói chuyện, lối xử sự mạnh mẽ chu toàn, sở thích chợt thay đổi, cách anh theo đuổi cô và cả tình yêu, tình thương mà anh dành cho cô, đều giống hệt. Khi ấy, cô còn có thể lừa mình dối người, nói là vì gặp tai nạn nên tính cách của anh mới hoàn toàn thay đổi. Nhưng tới khi anh giải quyết chuyện của Khổng Tước, cô cảm thấy dường như bản thân thấy tình cảnh trên được phục chế một lần nữa. Cô vẽ sơ đồ liên hệ giữa Bùi Địch Thanh và Tiêu Tử Thần không chỉ một lần, hai người không thân thiết, nhưng cũng coi như biết nhau. Tiêu Tử Thần giao lưu học thuật ở Hồng Kông, chuyện môn của anh là Y học. Trước khi xảy ra tai nạn, Địch Thanh đã gọi điện cho cô, nói đi với Tống Dĩnh tới bệnh viện, gặp Tiêu Tử Thần ở đấy, vậy thì có thể mời anh ta đi cùng xe. Vì thời điểm hai người gặp tai nạn sát nhau, cô đã nhờ người hỏi thử về những vụ tai nạn giao thông khủng khiếp tại Hồng Kông trong khoảng thời gian ấy, chỉ nghe có vụ tai nạn của Địch Thanh. Anh bị mất trí nhớ, phẫu thuật chỉnh hình, vậy thì rất có thể đã xảy ra một vụ hiểu lầm tai hại nào đó khiến khuôn mặt anh bị thay đổi.

Tháng sáu năm 2014, có một vụ lốc xoáy kinh hoàng ở Mỹ.