Hoa Hồng Ký Ức - Lâm Địch Nhi

Chương 20: 8: Một đóa hoa, một thế giới




Type-er: TonyChopper

Bao lâu rồi không gặp nhau? Tính cả đầu cả cuối, mười hai ngày, ừ, vừa tròn một tá.

Bùi Địch Thanh mới cắt tóc, quần áo hưu nhàn, khuôn mặt vui vẻ, tựa như một cây tuyết tùng cao lớn rắn rỏi tắm mình dưới ánh mặt trời. Còn cô thì đầu tóc bù xù, mặt mũi tối tăm, quần áo nhăn nhúm, khóe mắt còn vương lệ, như một cành liễu yếu ớt sau khi bị bao phủ trong màn sương lạnh.

Hai con người như vậy sao còn có thể gặp nhau nữa đây? Cô đứng yên với vẻ nghi hoặc, dưới ánh đèn đường mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú của anh dường như không chân thật.

Bùi Địch Thanh ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, cầm lấy túi giúp cô, “Anh có đẹp trai tới mức khiến em ngơ ngẩn như vậy không?”

“Tôi đang đờ đẫn vì đi đường xa mệt nhọc thôi. Anh tìm tôi có việc gì?” Nhìn thấy anh một lần nữa, trong lòng bỗng dấy lên niềm vui không tên, nhưng lời nói ra lại vô cùng ngang ngạnh. Có lẽ người như vậy được gọi là lập dị nhỉ!

Bùi Địch Thanh mỉm cười, ôm cô bằng một tay khác: “Không có việc gì thì không thể tới tìm em sao? Đã khỏi ốm hoàn toàn chưa?”

“Không khỏi thì sao đi chơi được? Cuối tuần này rất vui, anh thì sao?” Cả người cô như mất hết sức lực, dồn hết sức nặng của cơ thể lên người anh, để mặc anh kéo lên nhà.

“Tôi về Hồng Kông.”

“Ồ, Hồng Kông, thiên đường mua sắm, sao không ở lại chơi mấy ngày?” Cô quay mặt sang, vẻ mơ màng thoáng hiện lên trong đôi mắt to.

Sắc mặt Bùi Địch Thanh vẫn bình thản ung dung, anh chỉ do dự một hai giây rồi nói: “Lần này tôi về đó là để báo cáo công tác với tổng bộ theo thường lệ, cũng giải thích nguyên nhân mà tôi từ chối việc Ngân hàng Vinh Phát đầu tư cho Hằng Vũ ở Thanh Đài.”

Ở khúc ngoặt cầu thang, Trì Linh Đồng thấy hơi chật chội, bèn tự vịn lan can bước lên trên, “Vậy có rất nhiều người đi cùng, đúng không?”

“Một nhóm nhân viên của Ngân hàng Vinh Phát và tôi cùng lên một chuyến bay về Hồng Kông.” Anh nhìn cô chăm chú, dường như đang cố gắng nắm bắt từng suy nghĩ nhỏ bé nhất của cô.

“Chuyến bay có vui không?” Cô vẫn cười rất vô tư, nhưng lại cố ý lảng tránh ánh mắt anh.

Còn mấy bậc thang nữa là tới nhà cô, anh dừng bước, nhiệt độ trong mắt từ từ lạnh đi, “Chỉ là một chuyến đi công tác bình thường, không có gì để mà vui hay không vui, đương nhiên không thể so với chuyến du lịch thoải mái của em.”

Trì Linh Đồng cúi đầu, nắm chặt quai túi du lịch, “Nếu anh đi công tác cùng một người thú vị, thì chuyến đi không còn buồn tẻ nữa. Ví dụ như tôi và Trần Thần cùng đi thì sẽ chơi rất vui, anh ta nói chuyện rất hài hước.”

“Em nghĩ là tôi đi cùng với những người thú vị ư?”

“Giới tính của chúng ta khác nhau, sở thích chắc chắn không giống nhau. Anh nhìn thấy người đẹp thì hai đầu gối nhũn ra, hai mắt phóng điện, còn tôi thì lại ghen tỵ tới mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc không thể hủy hoại nhan sắc của cô ta. Đúng không?” Cô biết mình nói chuyện khó nghe, nhưng nỗi buồn giữ kín trong lòng, cô phải nói ra để người khác cũng phiền muộn theo.

“Trì Linh Đồng, dáng vẻ này của em không đáng yêu chút nào.” Nét mặt anh lạnh lẽo.

“Ngày trước anh bị mặt nạ của tôi lừa rồi, đây mới là con người thật của tôi.” Cô hơi bối rối, nhưng vẫn nói những lời như đang đùa vui.

Bùi Địch Thanh xoa nhẹ ấn đường đang nhíu chặt: “Tôi nghĩ em đã quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi, mấy ngày nữa tôi sẽ lại tới tìm em.”

Anh đưa túi cho cô, nhưng cũng không nóng lòng rời đi.

Cô nhận lấy, ngẩng đầu, chợt thấy tim mình loạn nhịp, biết anh đang chờ điều gì, nhưng cô chỉ nghèn nghẹn nói: “Được, tạm biệt!”

Bùi Địch Thanh hơi đờ ra, anh nhìn xuống khuôn mặt cô, lần đầu tiên không thể giấu nổi sự thất vọng, dường như có chút mất mát thoảng qua. Nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt anh đã bình thản trở lại, anh mỉm cười nhạt nhẽo, quay người xuống tầng.

Trì Linh Đồng nhắm mắt, dựa vào lan can như đã tê liệt, bất động rất lâu.

Túi du lịch được ném bừa dưới đất, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, mở tủ lạnh, trống không. Cô cười khổ, vào bếp pha một cốc cacao nóng, bật tivi lên, cuộn mình trên ghế sofa, xem ti vi trong tâm trạng hoảng hốt.

Không biết đã qua bao lâu, Nhan Tiểu Úy mở cửa bước vào, xách theo một túi to vật dụng sinh hoạt, thấy Trì Linh Đồng bèn sợ hết hồn, “Em ở nhà à, sao không bật đèn lên?”

Đèn chưa bật sao? Trì Linh Đồng ngẩng đầu kinh ngạc, cô lại không hề nhận ra.

“Chị thấy xe của vị đại gia nọ đang đỗ dưới nhà, anh ta đứng hút thuốc cạnh xe, chắc là thấy nhà mình tối om nên tưởng em không ở nhà, đang chờ em đấy! Chị chào anh ta, mà hình như anh ta đang ngẩn người, cũng không để ý đến chị.” Nhan Tiểu Úy lấy từng thứ đồ trong túi ra, vẻ mặt khá buồn bực.

Trì Linh Đồng bỗng đứng bật dậy, vì đứng lên quá gấp nên cốc cacao nóng đổ ra một nửa, cô cũng không để ý tới nó mà vội vã kéo cửa ra, quay đầu nói với Nhan Tiểu Úy, “Em xuống nhà một lát.” Rồi chạy vội xuống tầng.

Cô chạy vội tới mức khó thở, trái tim treo ở cuống họng, khi tới khúc ngoặt, cô dừng bước. Chiếc Mercedes ở đằng xa đang di chuyển, chuẩn bị quay đầu.

Khi hút xong điếu thuốc thứ tư, Bùi Địch Thanh nhắm mắt, trong khoảnh khắc ấy, tâm như tro tàn. Anh nghĩ, đừng chờ đợi nữa, từ bỏ đi! Dù sao cô bé ấy cũng không mấy rung động, mà anh quả thực có một quá khứ phức tạp, gia thế của anh với cô mà nói thì quá mức nặng nề. Nếu hai người thực sự ở bên nhau, cô sẽ phải đối mặt với rất nhiều nỗi khổ. Cô nên có một tình yêu nhẹ nhàng, một người bạn trai tươi sáng như ánh mặt trời, sống vô lo vô nghĩ, đơn thuần như nước. Còn anh, cứ thế cô độc, không dám mơ tưởng xa xôi, không mong ước bất cứ điều gì.

Đèn đường ở khu nhà hơi tối, chiếc Mercedes lại dài, quay đầu phải cực kỳ cẩn thận.

Nhưng rồi, anh nhìn thấy cô.

Lần đầu tiên nghe tới cái tên Trì Linh Đồng, anh không quan tâm người đó là nam hay nữ, đơn thuần là sự thưởng thức đối với người cùng nghề, hi vọng có cơ hội được quen biết. Khi mới quen cô vào một ngày mưa to, chiếc xe khách cũ nát, cô tựa như một bé gái hàng xóm hiền lành, cho dù anh lạnh nhạt thế nào chăng nữa, cô vẫn cười vui vẻ. Rồi sau đó, hết sức tình cờ, hết lần này tới lần khác chạm mặt nhau, nhưng lần nào cô cũng tự tin, lém lỉnh, hoạt bát như vậy. Cô chưa bao giờ giống như lúc này, đứng lặng người một cách bất lực, nước mắt nghẹn ngào, mím chặt môi.

Hai bàn tay cầm lái của anh run rẩy, sự kiên quyết khi nãy đã bay theo gió mất rồi, anh biết đây là số mệnh, đời này, anh không thể rời bỏ cô.

Bùi Địch Thanh mở cửa xe, đi về phía cô.

Khoảng cách không xa, nhưng dường như anh phải đi rất lâu mới tới được chỗ cô. Cô ngẩng đầu nhìn anh, mở miệng nhưng không thốt lên được lời nào.

Anh thở dài, rồi lại thở dài, chợt đưa tay ôm chặt cô vào lòng. “Xin lỗi!” Đúng, xin lỗi, xin lỗi vì đã khiến em phải buồn phiền như vậy, xin lỗi vì đã khiến em phải bối rối lâu như thế, xin lỗi vì đã khiến em phải đối mặt với những chuyện phức tạp này, xin lỗi vì đã khiến em phải chịu oan ức thay tôi. Xin lỗi, tôi yêu em!

Giọng của anh dịu dàng như tơ, nhè nhẹ lướt qua trái tim cô, hai hàng nước mắt lăn dài từ gò má xuống. Nước mặt cuốn trôi mọi tạp chất khiến đôi mắt thanh tú của cô càng thêm long lanh xinh đẹp, “Không phải em không chịu bỏ qua quá khứ của anh, nhưng anh … thực sự có thể quên đi tất cả, thực sự biết mình đang làm gì sao?”

Anh dịu dàng xoa nhẹ lên bờ vai cô, nâng khuôn mặt cô một cách trân trọng và nghiêm túc, rồi hôn cô. Trì Linh Đồng sửng sốt, cả người tựa như sợi dây cung bị kéo căng, căng thẳng tới mức run rẩy, nhưng cô không đẩy anh ra, hai tay từ từ buông xuống, nhẹ nhàng kéo góc áo anh.

Hành động này đã khích lệ anh, anh hạnh phúc tới mức ngực phát đau, “Linh Đồng, anh biết, anh sẽ trân trọng em.” Và rồi, anh niêm phong lời hứa ấy bằng một nụ hôn dịu dàng.



***

Màn đêm tĩnh lặng, trăng treo giữa trời, ở hai đầu điện thoại, hai người đều không ngủ được. Chợt không biết nên nói gì cho phải, nhưng dù không nói lời nào, nghe được hơi thở từ đầu bên kia sóng điện, trái tim cũng thấy mềm mại.

“Linh Đồng, chúng ta đang yêu đúng không!” Nếu trước mắt có một chiếc gương, Bùi Địch Thanh sẽ thấy vẻ mặt của mình lúc này muốn bao nhiêu ngốc thì có bấy nhiêu ngốc, tựa như một thiếu niên ngây ngô.

Trì Linh Đồng không đáp, Bùi Địch Thanh lại phát hoảng, vội vàng gọi cô mấy tiếng.

“Ừm, anh đã dụ dỗ thành công rồi.” Trì Linh Đồng bất đắc dĩ nghĩ, đúng là khi người ta yêu, trí thông minh cũng đột ngột giảm xuống.

“Ha ha!” Bùi Địch Thanh cao giọng cười lớn, khiến cả màn đêm sáng bừng.

***

Lần hẹn hò đầu tiên kể từ khi xác định quan hệ yêu đương lại vào một ngày mưa. Mùa thu năm nay ở Thanh Đài mưa rơi không ngớt, nhiệt độ cũng theo mưa mà giảm đi mấy phần. Tiết thu ở Thanh Đài rất ngắn, mưa thêm một vài đợt là Thanh Đài bắt đầu bước vào mùa đông. Trì Linh Đồng đi theo dòng người ra khỏi cửa lớn của Thái Hoa, đang là giờ cao điểm tan ca, đường đông như mắc cửi, nhưng chỉ nhìn qua là cô đã nhận ra Bùi Địch Thanh giữa dòng người.

Anh cầm một chiếc ô màu đen, mặc áo gió kiểu Anh, quần jean, boot cổ ngắn, đang mỉm cười với cô, tuấn tú và ấm áp tới mức không lời nào tả nổi. Khiến cô bỗng nhiên đỏ mặt. Dường như những chuyện trước kia đều chỉ là thoáng qua, phút giây này, cô mới thực sự nhận ra mình đang yêu.

Anh không lái xe tới đây, nói muốn đi cùng cô. Ô không lớn lắm, anh ôm hờ lấy eo cô, bước về phía trước. Mưa bắn trên mặt đường thành từng đóa hoa nhỏ, trong lòng hai người dường như cũng nở hoa. Đi mấy bước, mỉm cười nhìn nhau, lại tiếp tục đi về phía trước.

“Hôm nay anh lên mạng cả buổi trưa, muốn tìm một nhà hàng đặc sắc chút để ăn bữa tối, nhưng lại không tìm được chỗ nào ưng ý.” Nơi có món ăn ngon thì quá đông khách, hai người không thể nói chuyện thoải mái; nơi có bầu không khí dễ chịu thì món ăn không ngon, cô lại cực kỳ kén ăn; nơi có món ăn ưng ý, không gian đẹp thì quá xa, phải lái xe rất lâu mới tới, trời mưa nên đường khó đi, điều này sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng. Thật lòng yêu một người, cho dù một chút miễn cưỡng cũng không nỡ khiến cô phải chịu đựng.

Trì Linh Đồng ranh mãnh đáp: “Nếu không thể chọn được, vậy thì nghe theo sự sắp xếp của số mệnh đi! Số mệnh sẽ cho anh biết hướng đi tiếp theo.”

Bùi Địch Thanh mỉm cười: “Vậy thì kính nhờ số mệnh!”

“Lén nói cho anh biết, món ăn mà em yêu thích là ngó sen, bánh ngọt mà em thích ăn là bánh bí ngô. Em bị dị ứng với hải sản, nhưng điểm kì lạ là ăn sứa thì không sao hết. Em rất thích ăn nộm sứa. Em cũng mẫn cảm với món cua nước ngọt, nhưng thỉnh thoảng ăn một hai con thì em vẫn chịu được. Đã nhớ chưa?”

“Ừ, đã khắc ghi trong lòng.” Nếu không phải hai người đang đứng giữa phố xá đông đúc, thực sự muốn hôn cô ngay tức thì.

Cuối cùng hai người vẫn tới tiệm cà phê nhỏ ở gần đường Quế Lâm, Trì Linh Đồng nói muốn ăn cơm niêu ở đó. Tuy bữa tối khá đơn giản, nhưng với hai người, nơi này được xem như có ý nghĩa đặc biệt, Bùi Địch Thanh cũng không phản đối. Anh ăn cơm vị hải sản, cô ăn cơm nấm. Sau khi ăn xong, mỗi người lại gọi một cốc cà phê.

“Trước giờ chưa từng thấy tiếng mưa rơi lại êm tai như vậy.” Hai tay cô bưng cốc cà phê, cười nói.

“Bởi vì người cùng em nghe tiếng mưa rơi là anh.” Anh lấy cốc chạm cốc, vô cùng vui vẻ.

Cô lườm anh, mắng: “Ảo tưởng!”

“Chính em cho anh sự tự tin ấy mà.”

Đôi mắt to của Trì Linh Đồng bỗng sáng lên, cô đứng bật dậy, kéo tay anh, “Đi, em đưa anh tới một nơi.”

Ngồi taxi lên dốc xuống dốc, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng đến một ngôi nhà sơn thuần trắng. Khi bước vào, Bùi Địch Thanh mới nhận ra đây là một cửa hàng chuyện bán họa cụ.

Cô bảo nhân viên cửa hàng lấy cho mình một bộ bút vẽ Faber - Castell: “Mua cho em.” Cô nói với anh bằng giọng tha thiết.

Anh ngẩn người, tuy bút vẽ Faber - Castell của Đức là một loại bút vẽ nổi tiếng khắp thế giới, nhưng để làm quà tặng cho lần hẹn hò đầu tiên, hình như không phù hợp lắm. Nhưng anh cũng không hỏi nhiều, tới quầy thu ngân quẹt thẻ. Có lẽ vì ngày mưa vắng khách nên nhân viên cửa hàng đóng gói vô cùng cẩn thận. Trì Linh Đồng trân trọng ôm nó vào lòng.

Ra khỏi cửa hàng, hai người cũng không sốt ruột bắt xe, mà che ô đi dọc theo con dốc. Lần này, cô chủ động kéo tay anh. “Em cũng không phải người giàu có, nhưng em luôn cho rằng những quà tặng có thể mua được bằng tiền thì đều không đủ quý giá. Khế Viên của anh, em nhận. Để đáp lễ, em sẽ tặng tác phẩm thiết kế nội thất đầu tiên và cũng là duy nhất trong đời của em cho anh. Cho dù là bản vẽ phẳng, hay là thiết kế đồ họa, em đều sẽ vẽ bằng tay, dùng chính những chiếc bút mà anh mua tặng em.”

Trái tim như bị ai đó xiết chặt, lời thốt lên hơi run run: “Em chọn tầng nào, tòa nhà nào của Khế Viên?” Nếu nói rằng kiến trúc là một bộ quần áo trên cơ thể người, vậy thiết kế nội thất là tựa như trang sức tô điểm cho quần áo. Trang sức phù hợp, có thể làm nổi bật phong thái, trình độ của một người, tạo ra hiệu quả cực kỳ khó tin. Tuy cô nói là thử nghiệm, nhưng thực ra tất thảy thiết kế đều liên quan tới nhau, anh tin là một tác phẩm như vậy nhất định sẽ khiến toàn ngành phải thán phục. Còn đây là thiết kế nội thất duy nhất của cô, chỉ dành cho anh, cũng như tình cảm anh dành cho cô, là độc nhất vô nhị.

“Em cầm tinh khoai tây, nhất thiết phải cắm rễ vào đất mẹ, vậy chọn tầng dưới cùng của tòa nhà nằm sát bờ sông nhé! Trong sân trồng mấy cái cây to, cửa sổ phòng đọc sách phải thật lớn, như vậy mới có thể đón ánh sáng vào phòng, khi mở cửa sổ, nhìn ra ngoài là thấy cây, nghe được tiếng sông …”

“Sao không nói nữa?” Anh chăm chú nhìn cô, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chợt nhăn lại.

“Người ta thường bảo ‘đồng nghiệp là oan gia’, anh nói xem, liệu một ngày nào đó chúng ta có chán nhau không?”

Tư duy của cô như môn nhảy cầu mười mét, nhất thời anh cũng không theo kịp. Anh thu ô lại, dắt cô đi lên bậc thềm, đứng dưới mái hiên của một cửa hàng sách. Anh vuốt nhẹ mái tóc dài bị mưa xối ẩm: “Anh nghĩ anh đã làm rõ tất cả mọi chuyện rồi. Ban đầu, quả thực là muốn lôi kéo em, nhưng sau khi bị em từ chối, anh cũng dừng lại. Nhưng anh lại một lần nữa tiếp cận em, là bởi vì anh đã bị em thu hút. Tài năng thiết kế của em chỉ là một tấm biển dẫn đường mà thôi.” Ngón tay ấm áp của anh vuốt nhẹ từ đỉnh đầu xuống trán cô, rồi vuốt tới chóp mũi, bờ môi … “Thứ khiến anh rơi vào lưới tình chính là vầng trán cao xinh đẹp, sống mũi thẳng xinh xắn, đôi mắt long lanh như sao trời, gò má ửng hồng mỗi khi tức giận, đôi môi mím chặt cả khi tủi thân và khi vui vẻ, cái cổ duyên dáng, và …”

Cô cầm lấy tay anh, chẳng kịp thở ra hơi mà đã quát: “Nói tiếp thì em gần như khỏa thân luôn.”

“Thật không, dáng vẻ đó, anh cũng rất thích.” Anh ngẫm nghĩ một lát, nghiêm túc đáp.

“Vô liêm sỉ!” Cô quay đầu chạy mất, rất ngượng ngùng, nhưng không hề tức giận, có lẽ đây chính là tình yêu!

Dự án Thính Hải Các bị hoãn, bề ngoài Nhạc Tĩnh Phân vẫn điềm nhiên như không, nhưng trong lòng lại cực kỳ chú ý. Chị ta xắn tay áo khởi động, cố gắng vươn lên suốt mấy tháng trời, nhưng kết quả lại chẳng được gì. Cơn tức đầy một bụng này hoàn toàn hóa thành những mục tiêu cao, yêu cầu nghiêm khắc đối với nhân viên, chỉ cần một chi tiết nhỏ không đạt yêu cầu của chị ta, chị ta sẽ tựa như một tràng pháo tự nổ khiến bạn xám xịt mặt mày, lại không cho phép bạn biện giải. Nhân viên trong công ty ai nấy đều bo bo giữ mình, không có việc gì thì cố gắng tránh chị ta càng xa càng tốt.

Nhưng cũng có người tránh không nổi. “Mẹ nó chứ, ông đây không làm nữa.” Trần Thần bước từ bên ngoài vào, quăng mạnh một bản thiết kế lên bàn, tay chống nạnh, tóc dài dựng lên từng chiếc, mặt mũi tối tăm. “Cái nhà tù chết tiệt này chẳng ra được mấy đồng tiền lời, nhưng quy định khuôn khổ thì cả đống, tôi sửa đi sửa lại, Chủ tịch Nhạc cũng chẳng nói ra nguyên do đã nổi điên lên rồi, mẹ nó sống thế quái nào được nữa. Phụ nữ đúng là tóc dài não ngắn, cái hạng mục bé tí này mà cũng nhận về, đúng là làm mất hết mặt mũi của Thái Hoa.”

Giám đốc Triệu run rẩy ngó nghiêng xung quanh, vội vàng xua tay với Trần Thần, “Cậu nói khẽ chút, Chủ tịch Nhạc mà nghe được thì phiền to đấy. Ôi, cậu phải hiểu cái khó của Chủ tịch Nhạc chứ, hạng mục này không kiếm ra tiền, nhưng nó là công trình của chính phủ, chính phủ bảo anh giúp thì anh dám từ chối ư? Cậu sửa tiếp đi. À, Tiểu Trì, giờ trong tay em không có hạng mục nào, em giúp Tiểu Trần nhé!”

Tay Trì Linh Đồng ôm cằm, nhìn Trần Thần mà cưới híp mắt. Cô thấy bộ dạng gân cổ mắng mỏ của Trần Thần rất đáng yêu, như một đứa trẻ học nói bập bẹ giả vờ làm người lớn, khiến người ta buồn cười.

Trần Thần quay ra lườm cô: “Không cần, tôi tự làm được.” Mà cô nhóc này đúng là tốt số, trong công ty không ai không thành cái đinh trong mắt Chủ tịch Nhạc, chỉ cô là thành người có công. Sau đó, chị ta bảo Trì Linh Đồng không cần làm gì nữa, cứ từ từ hoàn thiện lại bản thiết kế kia, chờ hạng mục này được thông qua là xong. Có trời mới biết khi nào cái hạng mục này được thông qua, chỉ thấy ngày ngày nếu cô nhóc này không nằm bò ra chơi cờ tỉ phú trên mạng, thì cũng nghe nhạc, hoặc là ngồi ngẩn người, mắt híp thành một đường chỉ, cười như đồ đần.

Trì Linh Đồng đứng lên, đi tới kéo đuôi tóc dài của anh ta, “Tôi gặp may, không cần vất vả lao lực nữa rồi. Sao nào, ghen tỵ?”

“Tôi ghen tỵ đấy, cùng từng ấy lương, dựa vào đâu mà cô ngồi chơi bời còn tôi phải làm việc vất vả.”

“Tôi thực sự không muốn đả kích anh đâu, nhưng trên thực tế tiền lương của chúng ta cũng khác nhau đấy. Cái này người ta gọi là người này so với người kìa, khiến người ta tức chết.” Trì Linh Đồng nhỏ giọng nói, cười cực kỳ hả hê.

“Hừ, chớ có làm bộ làm tịch nữa, sau này bị hành hạ thì đừng có khóc trước mặt tôi.” Trần Thần đẩy đầu cô ra, “Trưa nay mời tôi ăn cơm, không phải căn tin của công ty, mời ở nhà hàng bên ngoài ấy.”



“Lý do là gì?”

“An ủi tâm hồn tổn thương của tôi.” Trần Thần đau khổ vỗ vào lồng ngực gầy gò, ngồi vào chỗ của mình với vẻ bất đắc dĩ, mở bản vẽ ra lần nữa.

“Hình như tổn thương của anh đâu phải do tôi gây nên.” Đôi mắt to của Trì Linh Đồng đảo quanh.

Trần Thần nhắc nhở: “Nhưng chính cô đã động chạm vào nỗi đau của tôi.”

Trì Linh Đồng cười ha ha. Trong công ty, chỉ có Trần Thần biết tiền lương cụ thể của Trì Linh Đồng, nhưng anh ta quả thực là một người đàn ông bụng dạ rộng rãi, trước giờ chưa từng vì chuyện này mà lạnh nhạt với Trì Linh Đồng, cũng không kể ra bên ngoài. Tuy anh ta học ở một ngôi trường đại học danh giá hơn trường của Trì Linh Đồng rất nhiều, nhưng anh ta cũng biết, trong thiết kế kiến trúc thực sự có thứ gọi là tài năng thiên bẩm, không phải cứ có bằng cấp cao và chăm chỉ là xong.

Trước bữa trưa, Trần Thần sửa xong những phần mà anh ta cho rằng chưa ổn trên bản thiết kế, anh ta bèn nói với Giám đốc Triệu là buổi trưa mình và Trì Linh Đồng sẽ tới công trình để khảo sát. Giám đốc Triệu đồng ý ngay mà không hỏi gì thêm. Điều này cũng có nghĩa là hai người tranh thủ được nửa ngày nhàn rỗi.

“Đi đâu ăn?” Hai người thu dọn đồ đạc, ra khỏi công ty.

“Đồ ăn Triều Châu, tôi có một tờ phiếu giảm giá hai trăm tệ. Điều kiện là gọi món từ bốn trăm tệ trở lên thì sẽ được giảm giá.” Trì Linh Đồng lấy ra một tờ phiếu giảm giá.

“Bốn trăm tệ, hai chúng ta ăn hết không?” Trần Thần ăn không nhiều, cũng kén ăn cho nên mới biến thành dáng vẻ gầy gò xương xẩu như ngày hôm nay.

“Gọi thêm một người nữa?” Trì Linh Đồng hỏi với ý thăm dò. Thực ra cô đã thầm tính toán hết rồi.

“Được, càng đông càng vui!” Trần Thần không nghĩ nhiều. Khi hai người bắt taxi tới nhà hàng đồ ăn Triều Châu với vẻ ngoài thanh lịch nọ, Nhan Tiểu Úy đã đứng ở cửa đợi hồi lâu, phong thái xinh đẹp quyến rũ.

“Sao lại là cô ta?” Trần Thần đờ đẫn, tay chân luống cuống cả lên.

Trì Linh Đồng tỏ vẻ vô tội, “Bình thường chị ấy mời tôi ăn nhiều quá rồi, mãi mới có dịp tôi mời khách, tiện thể đáp lễ chị ấy luôn. Tiểu Úy, em tới rồi!”

Nhan Tiểu Úy điềm nhiên gật đầu chào Trần Thần, kéo tay Trì Linh Đồng, nhỏ giọng nói: “Đồ ăn ở đây đắt lắm!”

“Không sao, không gian ở đây rất tuyệt, đồ ăn cũng ngon, tiền nào của nấy mà. Trần Thần, lại đây đi!” Trì Linh Đồng quay đầu nhìn Trần Thần, thấy bước chân anh ta nặng tựa ngàn cân, cô thầm vui vẻ trong lòng.

Sảnh lớn lấy sắc trắng làm chủ đạo, khách ngồi thưa thớt ở các bàn. Giữa sảnh lớn trống trải, giọng nói trong trẻo của Trì Linh Đồng càng khiến lòng người xao động. Ba người ngồi vào vị trí của mình, chọn món ăn, chốc chốc lại hỏi người phục vụ xem đã tới bốn trăm tệ chưa, “Món tôm kia trông ngon đấy, nhìn màu đã thấy thèm.” Nhan Tiểu Úy nhìn ảnh trên thực đơn, nuốt nước bọt.

“Đồ ăn phải vào trong miệng mới biết có ngon hay không. Nhìn một tấm ảnh thì biết thế quái nào được?” Trần Thần nhìn bộ dạng bình tĩnh ung dung của Nhan Tiểu Úy, đột nhiên thấy tức giận.

Mặt Nhan Tiểu Úy lạnh đi: “Đồ nhà quê! Cho dù đồ của anh có tốt đến mấy, mà không có bao bì đẹp, không biết quảng cáo thì ai thèm để ý đến anh.”

“Hừ, cũng chỉ dám dựa vào bao bì, quảng cáo để bịp bợm ánh mắt của người khác. Có dám khỏa thân ra ngoài không?” Trần Thần liếc xéo khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của Nhan Tiểu Úy với vẻ mỉa mai.

Nhan Tiểu Úy cười khẩy: “Đúng là tôi không dám, nhưng anh dám sao?”

“Tôi đây đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, trong ngoài như một, có gì mà không dám chứ?”

“Anh dám à, thế anh cởi quần áo đi!”

“Cởi thì cởi!”

Hai con người bốn con mắt cứ trợn trừng nhìn nhau như vậy.

“Hai đồng chí, xin hãy cho tôi chút thể diện đi. Hình ảnh lộ liễu như vậy sẽ ảnh hưởng tới thuần phong mỹ tục, làm xấu bộ mặt thành phố, tôi sợ bị người ta quây lại nhìn lắm, khơi thông bế tắc, để lúc khác trao đổi tiếp, được không?” Trì Linh Đồng thấy tình hình không ổn, vội vàng đứng ra giảng hòa.

Trần Thần và Nhan Tiểu Úy đều hừ lạnh, quay mặt đi, không ai thèm để ý đến ai.

Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, chỉ một lúc sau các món ăn đều đã được bưng lên hết. Trì Linh Đồng còn chưa kịp mời, thì hai người kia đã tự cầm đũa của mình, biến đau thương thành hành động, như thể đang tranh tài, đồng loạt tấn công từng đĩa thức ăn.

“Có cần gọi đồ uống không?” Trì Linh Đồng tốt bụng hỏi hai người đang miệt mài ăn uống.

“Không cần.” Nhan Tiểu Úy chẳng quan tâm có nóng hay không, nhét đầy một miệng thức ăn.

Chẳng bao lâu, mấy đĩa thức ăn đã bị quét sạch. Trì Linh Đồng chỉ ăn được hai miếng bánh ngọt và mấy ngụm canh.

“Cô mau thanh toán đi, lát nữa tôi còn đi có việc.” Trần Thần no tới đỏ bừng cả mặt, ở dưới bàn đá Trì Linh Đồng một phát.

Trì Linh Đồng còn chưa đáp, Nhan Tiểu Úy đã giữ vai cô lại: “Anh đúng là nói mà không biết ngượng, hai người phụ nữ và một người đàn ông ra ngoài ăn cơm, còn bắt phụ nữ thanh toán?”

“Cô tưởng cô là công chúa, đàn ông ai cũng phải nịnh bợ cô đấy hả, hừ?” Trần Thần hơi nâng khóe môi với vẻ mỉa mai.

“Tôi không phải công chúa, anh cũng không phải đàn ông.” Nhan Tiểu Úy đáp trả.

Một quả bom cỡ nhỏ nổ “bùm” trong đầu Trần Thần. Đây là nỗi đau thầm kín nhất trong tâm hồn anh ta, tim anh ta đập thình thịch, mắt đầy tơ máu, trán nổi gân xanh.

“Tôi có chỗ nào không phải đàn ông?” Anh ta đột nhiên cầm lấy tay Nhan Tiểu Úy, kéo về phía hầu kết của mình, “Cô có cái này không? Cô sờ thử ngực tôi xem, có giống cô không?”

Nhan Tiểu Úy bị hành động này của anh ta làm cho phát hoảng, quên cả phản kháng, đờ đẫn để mặc anh ta kéo tay mình từ hầu kết xuống đến bộ ngực phẳng lì của anh ta.

“Cơ ngực đây này, cô đếm xem có mấy múi, cô nhìn lại mình đi, hai cái thứ mềm mềm …”

Trì Linh Đồng vội đưa tay lên che mắt, trời ơi, Trần Thần phát điên, lại dám sờ ngực Nhan Tiểu Úy giữa chốn đông người.

“Tôi là không khí, tôi là mây bay, tôi là gió … tôi chẳng thấy gì cả. Hai vị hãy bảo trọng.” Cô chầm chậm quay người, nhét tờ phiếu giảm giá và tiền vào tay người phục vụ cũng đang chết lặng, sau đó nhanh chóng chạy ra cửa.

“Bốp!” Tiếng tát vang dội vang lên từ phía sau, “Anh là đồ khốn.” Giọng Nhan Tiểu Úy run rẩy như ngọn đèn trước gió.

“Tôi … tại cô chọc tức tôi.” Trần Thần lắp bắp biện bạch.