Type-er: Hill
Hạnh phúc có thể giản dị, có thể mơ hồ, nhưng Trì Linh Đồng muốn mở mắt thật to để thấy rõ tất cả mọi thứ. Tình yêu rất ích kỷ, không thể chấp nhận nổi một chút kẽ hở. Chấp nhận một người là chấp nhận hiện tại, chấp nhận tương lai, cũng chấp nhận cả quá khứ của anh ta.
Một người đàn ông không muốn nhắc đến quá khứ, có hai nguyên nhân: Một là quá khứ thê thảm tới mức không nỡ nhớ lại, hai là ghi khắc quá khứ vào tận đáy lòng. Bùi Địch Thanh thuộc loại nguyên nhân nào, cô không phân tích nổi, vậy hãy để bản thân tiếp tục giữ vững “tỉnh táo và lý trí”, chớ để thủy triều của tình yêu phá vỡ đê điều.
Thật ra, khi Bùi Địch Thanh vì cô mà dốc hết sức lực để kiến lập “Khế Viên”, trong khoảnh khắc ấy, cô đã rung động, cũng vô cùng cảm động. Nhưng sau đó ngẫm kỹ lại, Bùi Địch Thanh đánh đổi hết thảy vì một cô gái bình thường như cô, là để thuyết phục cô, hay là để thuyết phục chính bản thân mình?
Bùi Địch Thanh không nói tiếp nữa, chỉ thoáng nâng khóe môi với vẻ cay đắng, xoa đầu cô: “Lát nữa ăn xong cháo rồi hãy ngủ tiếp. Ngày mai tôi sẽ gọi điện cho em.”
“Được!” Trì Linh Đồng rất khâm phục mình, tới lúc này rồi mà còn cười vui vẻ được như thế.
Cô xuống giường dẫn anh ra ngoài, anh cẩn thận đóng chặt cửa giúp cô.
Mấy phút sau, cô tắt đèn phòng khách, bước tới ban công, thấy anh đứng bên cạnh xe, ngẩng đầu nhìn về phía nhà của cô, tàn thuốc giữa những ngón tay lập lòe sáng tối.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, lặng yên.
Một cơn gió đêm thổi tới, mũi ngứa, cô hắt xì một tiếng. Không biết tự bao giờ, ý thu đã in đậm lên bầu không khí nơi đây.
*****
Ngày hôm sau, Bùi Địch Thanh không gọi điện tới như lời hẹn, dường như đã ngầm hiểu ý, Trì Linh Đồng cũng không gọi cho anh. Cô tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực vào thiết kế Thính Hải Các, nếu người không ở công ty thì cũng đang ở nhà, một trung tâm hai vị trí cơ bản, Trần Thần nói nói nếu cô còn tiếp tục như vậy, hoàn toàn có khả năng cạnh tranh Huy hiệu lao động 1/5(*). Tới ngày thứ mười thì mô hình thiết kế được hoàn thành, Trì Linh Đồng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy hơi mất mát buồn bã. Phải thừa nhận rằng Bùi Địch Thanh không phải gió, thổi qua mặt hồ là cô đây, dẫu thế nào vẫn cứ để lại chút dấu tích. Trì Linh Đồng có thể kể hết mọi chuyện về Hi Vũ với Khổng Tước, cũng có thể mỉa mai Dương Dương với Nhan Tiểu Úy, nhưng về Bùi Địch Thanh, cô tựa như một Đảng viên bảo vệ bí mật, giấu kín từng chút một sâu tận đáy lòng. Cô không có kinh nghiệm yêu đương, tính cách cũng kỳ quặc, cô đã thử phân tích mối quan hệ giữa hai người tử góc nhìn của một người ngoài cuộc, cô thấy mình không đủ rộng lượng, nhưng cũng không sai. Cô không biết tình hình trước mắt này chỉ là sự bế tắc tạm thời, hay là dấu chấm hết cho tất cả mọi chuyện.
(*): Huy hiệu lao động 1/5 ở Trung Quốc được trao bởi Tổng công đoàn toàn quốc, để vinh danh những người đã có những cống hiến vượt trội trong sự nghiệp kiến thiết chủ nghĩa xã hội. Huy hiệu được tặng vào ngày 1/5 – tức Quốc tế Lao động.
Suy nghĩ nhiều như vậy, lại vừa khỏi ốm, trông người gầy gò hẳn đi, mắt cô vốn to giờ nhìn như chiếm phân nửa khuôn mặt. Gặp Nhạc Tĩnh Phân trong thang máy, Nhạc Tĩnh Phân tưởng cô vất vả vì công việc, rất cảm động, bèn cho cô nghỉ phép ba ngày để nghỉ ngơi thật tốt.
Trì Linh Đồng quyết định về Tân Giang một chuyến, đúng lúc Tiêu Tử Hoàn cũng tới Tân Giang đẻ khảo sát cua đồng Trung Quốc cho Giang Tiên Quán sắp khai trương của anh ta, tiện đường đưa cô đi theo.
Nhà cũ đã bán cho người khác, ông Trì Minh Chi thuê một căn nhà hơn tám mươi mét vuông, nhà có bốn người đã khá chật chội, nên cô về Tân Giang thì đành ở khách sạn. Trì Linh Đồng đặt phòng trước trên internet, lúc đăng ký, cô gần như bật khóc. Tân Giang dường như là Tân Giang của ai đó, không liên quan gì tới cô. Từ nhỏ tới lớn, biết bao hồi ức tươi đẹp, đột nhiên không còn gì ràng buộc. Một người không có quê hương, tựa như một quả thương nhĩ (*), dính ở đâu thì bám ở đó.
(*) Hay còn được gọi là quả ké đầu ngựa, trên quả có nhiều gai dính.
Khổng Tước nói tình cờ gặp ông Trì Minh Chi trên đường, suýt nữa không nhận ra. Tóc rối tung, râu cũng không cạo sạch, vạt áo không sạch sẽ, không biết là vết cháo hay sữa dính vào, hai mắt đỏ như máu, như thể mấy trăm năm không ngủ. Trì Linh Đồng nghe xong, mấy hôm sau bèn tới ngân hàng kiểm tra tiền trong tài khoản.
Tiêu Tử Hoàn lái chiếc Mercedes đen mà Tiêu Tử Thần từng dùng trong giai thoại ‘Anh hùng cứu mỹ nhân’, miệng ngậm điếu thuốc, đã chờ dưới tầng từ rất sớm. “Đi xe này có gây chú ý quá không?” Một chiếc xe sang trọng như thế mà dùng để đi đường dài, trái tim Trì Linh Đồng cũng hơi thương tiếc. Buổi sáng nhiệt độ rất thấp, vừa mở miệng đã thở ra một làn khói trắng.
Tiêu Tử Hoàn liếc nhìn cô, vỗ vỗ đầu cô: “Ngốc quá, mục đích lái xe này là để khoe khoang đẳng cấp, nếu không ai thèm lái, nhìn quá già cỗi.”
Trì Linh Đồng gật đầu, Tiêu Tử Hoàn trông thế này thì nên đi kèm với một chiếc xe thể thao đa dụng, bật nhạc rung trời, ôm hai người đẹp mặc bikini trong ngực, điên cuồng lao nhanh trên sa mạc. Trì Linh Đồng chớp chớp mắt, trong xe thực sự có một người đẹp, chẳng qua không mặc bikini, hơn nữa trông rất quen.
Người đẹp cũng cực kỳ kinh ngạc.
Tiêu Tử Hoàn ngượng ngùng gãi đầu, nghiêm túc nói: “Xin trịnh trọng giới thiệu, ngôi sao tương lai của ngành thời trang, một trong mười người mẫu ô tô đẹp nhất Thanh Đài – Đào Yên Nhiên.”
Nhớ ra rồi, là cô “búp bê Tây” mà Hi Vũ dắt tới hôm nọ. Trì Linh Đồng mỉm cười chào hỏi. Hôm nay búp bê Tây ăn mặc rất giản dị trong sáng, mặc áo len màu xám, quần jean mài màu xanh, đi giày thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, để mặt mộc.
Đào Yên Nhiên cũng nhận ra Trì Linh Đồng, hai người đều sửng sốt, cô ta vừa bối rối liếc nhìn Tiêu Tử Hoàn, vừa nhìn Trì Linh Đồng với vẻ cầu xin.
Trì Linh Đồng nháy mắt tỏ vẻ hiểu ý, lúc lên xe hai người cùng ngồi song song ở ghế sau.
Tiêu Tử Hoàn khởi động xe, phong cách hài hước vẫn không thay đổi: “Vị này chính là con gái nuôi tương lai của cha mẹ anh. Này, cô đừng lườm tôi, tôi cho cô biết nhé, cha mẹ tôi luôn ước ao có một cô con gái nên mới sinh tôi, kết quả thật đáng thất vọng, bởi vậy trời chiều lòng người, tôi bèn làm cái đinh trong mắt họ. Thế đã đành, đằng này cô đến nhà tôi hai lần, cha tôi đã quý rồi, khen cô vừa thông minh vừa ngoan ngoãn, cứ tới chủ nhật là lại giục tôi gọi điện mời cô tới ăn cơm. Nếu tôi không ngăn cản, e là cô thấy phiền không chịu được ấy chứ. Nhưng kinh khủng nhất là mẹ tôi còn nhớ cô, suôt ngày hỏi giờ em gái đã chuyển tới khu vực an toàn chưa con. Tôi nói phải đưa cô về Tân Giang, cha tôi hỏi đi mấy người, tôi bảo chỉ có tôi và cô, cha tôi bèn nổi giận, bắt tôi phải dẫn theo một người nữa. Không thì đường xa như thế, nếu tôi ăn nói lung tung, nhất định sẽ khiến cô sợ. Cô thấy không thấy không, rốt cuộc khuỷu tay họ chỉ về đâu thế, hình như tôi mới là con ruột cơ mà, lẽ trời ở đâu.”
Đào Yên Nhiên nhìn hai người họ, một lảm nha lảm nhảm, một trừng mắt hung hãn, phì cười: “Tử Hoàn hỏi tôi có muốn tới tắm mưa bụi Giang Nam không, tôi còn tưởng anh ấy đùa tôi chứ!”
“Anh đùa em bao giờ, anh là người nghiêm túc, câu nào cũng là lời thành thật rõ ràng. Yên Nhiên, giờ thì biết anh trai thương em rồi đúng không! Chớ để mấy thằng cha cơ bắp có tí sắc đẹp trong giới của em quyến rũ, anh mới là ông xã của em. Như cái vị có khuôn mặt nhăn nhó ngồi cạnh em này, anh đã nghĩ nhiều rồi, chỉ có thể ngưỡng mộ mà không thể chạm vào. Trì Linh Đồng, tôi quyết định tôn sùng cô như nữ thần.”
“Cách thức tôn sùng là?”
“Thế này đi, tới Tân Giang, chuyện ăn ở của chúng tôi do cô bao hết.”
“Không vấn đề.” Trì Linh Đồng thẳng thắn đồng ý, “Vậy cứ thế đi, không biết tôi đoạt vị trí của anh trai anh, anh ta có ý kiến gì không?”
“Tôi không nói với anh ấy chuyện tôi tới Tân Giang.” Tiêu Tử Thần không cười nữa, tập trung nhìn về phía trước. Mercedes đắt cũng có lý do của nó, vừa tới đường cao tốc, xe tăng tốc độ như bay, nhưng thân xe không hề rung lắc, cực kỳ thoải mái, Trì Linh Đồng đoán là đến chiều thì sẽ tới nơi.
“Anh ta bận lắm à?” Trì Linh Đồng không hiểu lắm.
“Tôi chẳng sợ cô đi tố cáo đâu, tôi không ưa bà chị dâu kia, không thích nhìn cái kiểu giả vờ hiền thục của chị ta.”
Trì Linh Đồng ồ lên, mỉm cười: “Mỗi người một ý, anh trai anh thích là được, anh không ưa gì chứ.”
“Anh tôi là con mọt sách, nhưng tôi không phải. Trì Linh Đồng, cô không muốn chiêu đãi chúng tôi đúng không?”
“Muốn chiêu đãi một trăm phần trăm, anh trai à, dù thế nào cũng phải dành cơ hội này cho tôi. Nói đi, muốn ở khách sạn mấy sao?”
“Tôi đây dễ tính lắm, thế thì ở khách sạn năm sao, tối ra bờ sông ăn cá tươi ngắm đèn đánh cá, được không?”
Trì Linh Đồng lẳng lặng gật đầu, quay mặt về phía cửa sổ xe. Đồng ruộng, sông hồ, cây cối lướt nhanh qua mắt cô, không nhận ra đây là khu vực nào.
Trên đường, Tiêu Tử Hoàn dừng lại đổ xăng ở trạm phục vụ, Đào Yên Nhiên cùng Trì Linh Đồng đi tới phòng vệ sinh, chủ động nhắc tới Hi Vũ. Cô ta nói hôm ấy cô ta đang đứng làm mẫu cho một Showroom 4S, Hi Vũ và bạn cậu ta đến xem xe, nhìn thấy cô ta, sau đó hỏi cô ta có làm thêm không. Cô ta hỏi làm thêm việc gì. Hi Vũ nói là giả bộ làm vị hôn thê của cậu ta, để ra oai với bạn gái cũ. Cô ta hỏi ra oai kiểu gì? Cậu ta bảo cứ thân mật tình cảm trước mặt bạn gái cũ là được.
Trì Linh Đồng tò mò hỏi: “Phí ‘ra trận’ mà cậu ta trả cho cô là bao nhiêu?”
Đào Yên Nhiên giơ một bàn tay lên: “Năm ngàn(*). Có khi một tháng tôi còn chẳng kiếm được nhiều tiền như thế.”
(*) Khoảng 17,5 triệu VNĐ
Trì Linh Đồng nhắm mắt, điên rồi; tên bại hoại kia dám ném tiền đi thật!
“Thực ra khi đó tôi cũng hơi thích Tử Hoàn, thường xuyên tới xem anh ấy biểu diễn, nhưng anh ấy không hay để ý tới người khác. Gần đây chúng tôi… mới thân thiết hơn một chút. Tôi xin cô, đừng bao giờ để lộ chuyện kia.” Đào Yên Nhiên vô cùng lo lắng.
Trì Linh Đồng nhìn cô ta, không rõ mình có nên nói cho cô ta biết là tối hôm ấy, đôi nam nữ còn lại chính là anh trai và chị dâu của Tiêu Tử Hoàn hay không. Ngẫm nghĩ một hồi, cô quyết định không nói gì hết, đời người quá ngắn ngủi, cứ tận hưởng thú vui trước mắt đã!
Lúc mặt trời ngả về đằng Tây, chiếc Mercedes đen ra khỏi cao tốc, lái xe vào thành phố Tân Giang dọc theo bờ đê. Tân Giang đẹp thanh tao tú lệ, phong vị khác hẳn với Thanh Đài, Đào Yên Nhiên cực kỳ thích thú, nhoài người bên cửa sổ xe hết hỏi cái này tới cái kia.
Ba người ăn bữa tối ở một nhà hàng ven sông khá nổi tiếng. Mùa này, cua rất béo, tôm cũng tươi. Trì Linh Đồng còn gọi thêm hai món ăn và vài con cá. Tiêu Tử Hoàn và Đào Yên Nhiên ăn tới mức mặt mũi đỏ bừng, khen ngon liên tục. Ăn xong ra ngoài, Trì Linh Đồng đi thanh toán, Tiêu Tử Hoàn đã tranh trước. “Nếu tôi thực sự bắt cô trả tiền thì cha tôi sẽ mắng chết tôi mất. Ha ha, cô là con gái của chú Quan, cũng chẳng khác nào em gái tôi.” Trong nụ cười của Tiêu Tử Hoàn có cả sự kiên quyết, Trì Linh Đồng đành thôi.
Lúc tới khách sạn, Trì Linh Đồng không muốn làm vướng tay vướng chân hai người kia, bèn nói mình về ở nhà của cha, để hai người họ đăng ký phòng thôi.
“Được, được, vậy chiều mai cô có mặt đúng giờ là được, những lúc khác thì đừng làm phiền chúng tôi.” Tiêu Tử Hoàn thân mật ôm vai Đào Yên Nhiên, giục Trì Linh Đồng đi mau.
Đào Yên Nhiên hơi ngượng ngùng, nhìn Trì Linh Đồng với vẻ áy náy. Trì Linh Đồng bắt taxi tới một khách sạn khác, cách đại học không xa, đặt hành lý xuống, rửa mặt qua quýt, cô nghĩ dù sao mình cũng là chị gái, theo phép lịch sự thì cũng nên mua ít quà. Cạnh trường đại học có một siêu thị lớn, cũng khá gần khách sạn, cô bèn đi bộ tới đó.
Trì Linh Đồng không biết nên mua thứ gì cho trẻ con mấy tháng tuổi, bèn đẩy xe đi loanh quanh, thấy thứ gì đẹp thì bỏ vào xe. Lúc qua quầy hoa quả, thấy hoa quả được xếp trên giá hàng, trông rất đẹp. Cô ngắm tới ngẩn ngơ, lúc ngẩng đầu lên, cảm thấy sự ồn ào của siêu thị ảnh hưởng đến cảm nhận về hoa quả, mà điều khó tin hơn nữa là, giữa bầu không khí xôn xao, gương mặt kiêu căng phách lối của Hi Vũ lại xuất hiện.
Cậu ta đang cầm tay một cô gái, cùng đẩy xe mua hàng, hai người cười cười nói nói. Trong xe đẩy có cá, có thịt, có hoa quả, có bánh mì, có giấy ăn, có xà phòng, xem ra là một gia đình hai người đầm ấm. Trì Linh Đồng định tránh đi theo bản năng, nhưng một giây sau, cô lẳng lặng tránh sau giá hàng, cô muốn xem cô gái khiến Hi Vũ rung động trông như thế nào.
Đúng như ước nguyện của cô, cô gái kia quay người qua, mặt mũi xinh đẹp hiền lành, vóc dáng mảnh mai trong bộ quần áo tinh tế đắt giá, nhìn từ xa, quả là một mỹ nhân xinh đẹp.
Tâm trạng của cô rất phức tạp, không phải ghen tỵ, không phải hối hận, không phải oán trách, chỉ là hơi chua xót, tựa như bị ai đó cướp mất một món đồ chơi mà mình không mấy yêu thích, nhất thời chưa kịp thích ứng. Những năm tháng ngây ngô ấy, rốt cuộc cũng bị thời gian vùi lấp. Cô ngồi trên ghế đá ven đường, mỗi cành cây ngọn cỏ trước mắt rõ ràng đều rất quen thuộc, nhưng lòng cô lại có cảm nhận như một người tha hương nơi đất khách.
Mùa thu ở Tân Giang không tới sớm như Thanh Đài, đêm trên phố, gió còn chưa lạnh lắm, ánh trăng cũng vẫn sáng ngời. Một chiếc taxi đỗ lại ven đường, tài xế hỏi Trì Linh Đồng có muốn đi đâu không. Trì Linh Đồng xách hai túi đồ đạc lớn lên xe, nói ra một địa chỉ trong vô thức.
“Bây giờ chỗ đó là công trường, nhà dân gần đó đều giải tỏa hết rồi. Tối thế này chẳng có mấy ai tới đấy.” Tài xế hỏi với vẻ hoang mang.
Trì Linh Đồng tỉnh táo lại, bây giờ mới nhận ra địa chỉ mà mình nói là Khế Viên. “Tôi biết, tôi chỉ tới đó xem qua thôi, anh có thể đợi tôi một lát không?”
Tài xế là người hiền hậu, đồng ý ngay. Đường từ nội thành tới Khế Viên, vậy mà lại là con đường rất rộng rãi, đèn đường hình hoa hướng dương, thấp thoáng thấy được bóng cây cao cao san sát hai bên đường. “Toàn là cây bạch quả, nghe nói mấy vạn tệ(*) một gốc cây đấy, mấy cây này vừa được trồng xuống chưa lâu, hai bên phải dùng gỗ đỡ, chỉ thiếu nước truyền chất bổ vào nữa thôi. Doanh nhân khai phá nơi này bỏ ra nhiều vốn như thế, hết xây đường rồi trồng cây trồng hoa, nhưng nhà kia chỉ cho thuê chứ không bán, người thuê còn phải qua vòng khảo hạch của công ty quản lý, đúng là không thể hiểu nổi, hay là hình như đầu người kia bị cửa kẹp rồi?” Giọng nói tài xế vô cùng khó chịu.
(*) 1 vạn tệ bằng khoảng 35 triệu VNĐ
Cây bạch quả mọc chậm, chất gỗ rắn chắc. Đương mùa xuân, lá cây có màu xanh ngọc, vào mùa thu, quả nhỏ màu trắng treo đầy trên cây, lá cây ngả vàng, tới mùa đông, lá cây rụng hết. Rất nhiều doanh nghiệp xây dựng không thích cây bạch quả, thích chọn những loại cây xanh tốt suốt bốn mùa. Nhưng Trì Linh Đồng lại rất thích nó, cây cối phải có dấu ấn bốn mùa, như tâm trạng của con người khi buồn khi vui . Đẩy cửa xe ra, đã thấy tiếng nước chảy trên sông, tiếng gió thổi qua lau sậy ven sông kêu sột soạt, tựa như mưa rơi, một cơn mưa rất đỗi dịu dàng.
Ở bốn góc của Khế Viên có bốn cột đèn rất lớn, chiếu xuống khiến công trường sáng như ban ngày. Tường vây không cao lắm, Trì Linh Đồng chọn một gò đất cao, từ đó có thể nhìn thấy rõ ràng những bộ phận chính của công trình đã gần hoàn thành, thấy được đường mòn, đường xe chạy đã dần hiển hiện. Cho dù nhà thiết kế có xuất sắc đến đâu, tác phẩm có ưu tú tới mức nào, nếu không được thực hiện thì nó mãi mãi nằm trên giấy, không có giá trị. Nếu so sánh một công trình kiến trúc hoàn thiện với một bản phác họa nhân vật, thì nhà thiết kế chỉ là người vẽ đường viền cho nhân vật, còn người xây dựng mới từ từ thêm máu thịt vào nhân vật ấy, khiến tác phẩm trở nên đa chiều và sống động hơn.
Linh hồn của Khế Viên là cô, nhưng thể xác chứa đựng linh hồn là Bùi Địch Thanh, thiếu một trong hai người, Khế Viên đều không thể thành hình.
Tuy đã hiểu rõ về Khế Viên sau khi xem bản thiết kế đồ họa, nhưng khi đặt mình vào nơi đây, dù tầm mắt bị màn đêm lớp lớp ngăn trở, nhưng làn sóng kích thích ấy vẫn khiến cô nín thở.
Đây không phải tác phẩm đầu tiên của cô, nhưng là giấc mộng mà cô đã ẩn giấu trong đáy lòng từ rất lâu. Khi cô kể về nó với Bùi Địch Thanh, giọng nói còn pha chút vui đùa, rất tùy ý, chưa bao giờ tưởng tượng được rằng có một ngày nó sẽ trở thành sự thật. Giữa cái thời đại thực dụng thế này, ai sẽ làm một việc dại dột như vậy đây?
Cô đã mơ một giấc mộng hoang đường.
Anh đã làm một việc vô cùng ngốc nghếch.
*****
Ăn lót dạ xong, Trì Linh Đồng gọi điện cho ông Trì Minh Chi, ông Trì Minh Chi buồn bã hỏi sao cô không về nhà, khi Trì Linh Đồng tới Tân Giang thì đã rất muộn rồi, đoán rằng em trai em gái đã ngủ nên không làm phiền, chiều ngày mai sẽ về Thanh Đài. Ông Trì Minh Chi không lên tiếng, chỉ thở hổn hển, Trì Linh Đồng nghe mà không đành lòng, vội hẹn gặp ông ở nhà hàng rồi cúp máy.
Tuy Khổng Tước đã nhắc trước nhưng Trì Linh Đồng vẫn vô cùng hoảng hốt. Mái tóc vốn ngả hoa râm của ông Trì Minh Chi giờ quá nửa là chuyển sang màu trắng như tuyết, quần áo nhiều nếp nhăn, vạt áo trước dính mấy vết bẩn dầu mỡ, móng tay rất dài, chỉ khi nhìn thấy cô thì khuôn mặt thẫn thờ mới lộ vẻ vui mừng. Nhưng khi ánh mắt chạm tới hai chiếc túi lớn mà Trì Linh Đồng xách trên tay, trái tim ông Trì Minh Chi lập tức đau đớn vô cùng. Trong mắt ông, Trì Linh Đồng còn là một cô bé chưa lớn, nông nổi, hay giận dỗi, chưa hiểu sự đời. Thế nhưng giờ đây cô vừa hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế, vừa hiểu biết ngoan ngoãn. Tựa như một cái cây non yếu ớt, đột nhiên bị tiêm thuốc tăng trưởng, bị ép phải lớn lên, phải mọc ra cành lá um tùm.
“Con chọn những thứ trông xinh xắn, cũng không biết em trai em gái có thích không nữa?” Trì Linh Đồng đặt hai chiếc túi lên ghế tựa, đẩy ghế ở cạnh ông Trì Minh Chi sang một bên, thân thiết kéo tay ông, bĩu môi: “Cha, cha có thấy con xinh hơn trước không?”
Ông Trì Minh Chi kiềm chế nỗi buồn trong lòng, hãnh diện nhéo mũi cô, “Con gái của cha lúc nào cũng xinh đẹp, có bạn nam đang theo đuổi con sao?”
“Con vừa xinh đẹp vừa thông minh, đương nhiên có rất nhiều chàng trai theo đuổi.” Trì Linh Đồng hất cằm.
Cha và con gái đều vui vẻ.
Món ăn nhanh chóng được bưng lên, toàn là món mà Trì Linh Đồng thích ăn, ông Trì Minh Chi hỏi Trì Linh Đồng chuyện công việc, cô chỉ dùng một chữ “bận rộn” để miêu tả tóm tắt toàn bộ.
“Em trai em gái có khỏe không ạ?” Trì Linh Đồng hỏi.
“Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, rất khỏe mạnh. Sau khi thuê người giúp việc, cuối cùng thì cha cũng coi như có một giấc ngủ trọn đêm.” Ông Trì Minh Chi mỉm cười vởi vẻ mỏi mệt khó diễn tả bằng lời.
Ăn cơm xong, Trì Linh Đồng nói sẽ cùng ông Trì Minh Chi đi dạo một lúc, rồi quay lại lấy đồ đạc. Ngoài nhà hàng là một con đường với cây cối xanh tốt, đi thêm chút nước là tới công viên trung tâm thành phố, nơi này lại gần trường đại học, ít xe cộ đi lại, đi dạo rất yên tĩnh. Ông Trì Minh Chi dắt tay Trì Linh Đồng như khi cô còn bé. Đi dạo một lúc, hai người dừng lại, ông Trì Minh Chi buồn bã thở dài: “Cha thực sự hi vọng có thể quay trở lại mười năm trước đây, khi đó con vẫn còn là một cô bé học trung học… tất cả đều không thay đổi, vậy thì tốt biết bao!”
Trì Linh Đồng nhìn cha cô bằng ánh mắt thương cảm, cũng thở dài, đối với ông, cuộc sống này không còn là thưởng thức, là hưởng thụ, mà tựa như một ngọn núi lớn đè xuống khiến ông không thở nổi. Chần chừ một thoáng, cô tựa đầu lên vai ông, “Cha, có một người đang theo đuổi mẹ…” Đây là lý do chính khiến cô trở lại Tân Giang. Sau khi ông Quan Ẩn Đạt quay về không lâu, bà Đàm Trân gọi điện cho cô, nói ông Quan Ẩn Đạt đã thổ lộ, bà muốn hỏi ý kiến của cô. Bà Đàm Trân không phải người tùy tiện, nếu bà nói như vậy, đương nhiên là đã động lòng. Khi đó cô tán thành cả hai tay hai chân, còn đồng ý làm phù dâu cho mẹ.
Ông Trì Minh Chi im lặng rất lâu, đứng yên như một pho tượng.
“Ông ấy hơn mẹ hai tuổi, cao lớn, rất uy nghiêm, con người rất tốt, con đã gặp rồi… cha?” Cô chợt thấy mu bàn tay hơn ấm nóng, cô nghiêng đầu nhìn sang, thấy vai ông Trì Minh Chi run rẩy, nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt thanh dật của ông.
“Người phụ nữ tốt như bà ấy xứng đáng gặp được một người đàn ông ưu tú, bà ấy nhất định sẽ hạnh phúc…” Ông Trì Minh Chi nghẹn ngào đau khổ, vào thời khắc này, ông dường như sụp đổ, “Cha đã làm chuyện có lỗi với bà ấy, cha…không mong được bà ấy tha thứ, nhưng mà, Đồng Đồng… cha thực sự thực sự từng nghĩ, nếu như không có Linh Kiệt, Linh Tiệp, cha… cho dù phải làm thế nào đi chăng nữa, cũng muốn cầu xin mẹ con tha thứ, sau đó chúng ta vẫn là người một nhà. Mà bà ấy chắc chắn cũng sẽ tha thứ cho cha, vì chúng ta có con…quá khứ, chúng ta từng hạnh phúc biết bao…tất cả đều không còn, đều tan nát hết. Mỗi ngày cha đặt mình xuống giường, đều hi vọng mọi thứ ở hiện tại chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh lại, cha không mất đi bất cứ thứ gì…” Ông Trì Minh Chi ôm mặt, khóc như một đứa trẻ.
Trì Linh Đồng vỗ nhẹ lên bờ vai ông, xấu xa nghĩ nếu Cam Lộ nghe được những lời này thì tốt biết bao! Tình yêu là dòng suối trong chảy từ tận đáy lòng, không phải cứ chém xuống là sẽ ngừng chảy. Cô ta tốn sức ràng buộc ông Trì Minh Chi bằng con cái, nhưng kết quả nhận lại là gì đây?
Đưa cha về nhà hàng, Trì Linh Đồng âm thầm nhét thẻ ngân hàng vào ví tiền của ông Trì Minh Chi, trong thẻ có chứa tiền bán nhà bán xe, số tiền rất lớn. Cô không giả vờ làm thiên thần, cô chỉ muốn cha mình được sống những ngày tháng ung dung khi về già. Đây cũng là điều duy nhất mà cô có thể làm cho cha.
Tâm trạng của Tiêu Tử Hoàn khá tốt, chơi đùa với Đào Yên Nhiên rất vui vẻ, khi tới đón Trì Linh Đồng, huýt sáo vô cùng khoan khoái. Trì Linh Đồng đẩy Đào Yên Nhiên lên ngồi ở ghế trước, một mình cô chiếm cả hàng ghế sau. Xe chạy khỏi nội thành, Trì Linh Đồng nhoài người bên cửa sổ xe, mắt nhìn thẳng về phía sau.
Tiêu Tử Hoàn nhìn cô qua gương chiếu hậu, thấy cô như thế bèn mỉm cười: “Sao thế, có phải ra nước ngoài đâu, khi nào muốn về, anh trai đều sẽ đưa cô đi.”
Trì Linh Đồng không thu lại tầm mắt: “Tôi là chim không di trú, trời chuyển lạnh là không muốn dời tổ nữa.”
Suốt đường về, Tiêu Tử Hoàn và Đào Yên Nhiên hát hò không nghỉ, còn Trì Linh Đồng thì ngủ một mạch. Trong khi nửa mê nửa tỉnh, cô nhận được hai cuộc điện thoại không mấy vui vẻ, một là của Trần Thần, một là của Khổng Tước.
Trần Thần an ủi Trì Linh Đồng bằng giọng nói cực kỳ thương xót: “Không biết thủ tục nào không được phê duyệt, dự án Thính Hải Các tạm thời gác lại, ngày đấu thầu bị hoãn lại.”
Khổng Tước giận dữ trách móc: “Cưng, cậu về Tân Giang mà lại không gặp tớ, không lẽ cậu đã làm chuyện gì có lỗi với tớ?”
Cô cúp máy với tâm trạng vô cùng vui vẻ, tiếp tục nghe hát và tiếp tục ngủ. Khi xe chạy qua cổng vào địa phận Thanh Đài thì trời đã tối đen như mực. Tiêu Tử Hoàn đề nghị tới Mỹ Thực Phủ ăn lẩu, có người đem cua đồng tới tặng phòng bếp của anh ta, đầu bếp bèn chưng với rượu. Trì Linh Đồng lắc đầu, nỗi khổ vì say xe, khỏi nói cũng biết.
“Cũng có bắt cô phải chi tiền đâu, cô sợ gì chứ?” Tiêu Tử Hoàn trừng mắt nhìn cô, như thể Trì Linh Đồng rất ngang ngạnh bướng bỉnh.
“Tôi sợ Yên Nhiên hận tôi. Đừng rẽ làm gì, cứ đi thẳng về phía trước ấy.” Trì Linh Đồng trêu chọc.
Đào Yên Nhiên quay người một cách duyên dáng, đánh Trì Linh Đồng: “Nói lung tung gì thế! Đằng nào chẳng phải ăn bữa tối, ăn cùng nhau đi!”
“Con người tôi chẳng có ưu điểm gì, nhưng lại rất biết thời biết thế. Tiền ăn cũng không bắt tôi trả, tôi nào dám mặt dày tới ăn ké người ta, lại còn ngồi chen chúc giữa hai người nữa chứ.”
“Tôi và Yên Nhiên đều không phiền, cô để ý làm gì?” Tiêu Tử Thần vẫn cứ vui đùa, nhưng thấy mặt Trì Linh Đồng tái nhợt, đành ngoan ngoãn đưa cô về nhà trước.
Trì Linh Đồng ôm ngực, cố kìm nén cơn buồn nôn đang trào lên, xuống xe trước cổng khu nhà.
“Không sao chứ?” Đào Yên Nhiên chưa yên tâm.
Trì Linh Đồng đã cố nhịn tới ứa nước mắt, vốn không thể nói chuyện nữa, chỉ xua xua tay, như một bà lão lóng ngóng từ từ bước qua cổng khu nhà.
Gió đêm vừa thỏi tới đã khiến cô đỡ chóng mặt hơn, nhưng cổ họng vẫn nghẹn như cũ, đi chưa được mấy bước, ọe một tiếng, cô ngồi xổm cạnh một lùm cỏ, nôn tới mức không biết trời đâu đất đâu. Nôn gần hết mật ra ngoài, bấy giờ cô mới cố gắng đứng lên. Lấy nước trong túi ra súc miệng, lại lén lút ngó nghiêng tứ phía, thấy không có ai nhận ra mình, bèn chạy vội chạy vàng.
Dưới tầng nhà, Trì Linh Đồng dừng bước.
Màu đen của chiếc xe hòa vào màn đêm, chỉ có bóng người cao ráo đang dựa vào cửa xe là vô cùng nổi bật. Anh lẳng lặng nhìn về phía con đường nhỏ mà cô đang đi, tĩnh lặng như một pho tượng điêu khắc. Sau đó, dù trời đêm mịt mù, Trì Linh Đồng vẫn thấy được nét cười dịu dàng trong đôi mắt anh.