“Lộc Lộc theo họ mẹ, Triệu Tử Lộc nghe không hay bằng Bạch Tử Lộc?”
“Lộc Lộc, theo họ ba đi, con gái nhà họ Triệu sau có thể mang họ Bạch?”
“Đầu của anh có bệnh à, con gái là do anh sinh hả? Không có tôi mang thai mười tháng, anh có thể có con gái sao? Nhà họ Bạch chúng tôi không kém hơn nhà họ Triệu của các người chút nào, cho rằng sống ở thủ đô thì ghê gớm lắm hả? Nhà họ Bạch chúng tôi từ thời tổ tiên đã bắt đầu làm quan rồi.”
“Hạng quan bị lưu đàn tới đất man di, mệt cho cô còn có thể mang ra khoe, coi tôi là đám chị em thích khoe túi, khoe quần áo của mấy cô à? Thời điểm nhà họ Triệu chúng tôi làm nên danh tiếng, nhà họ Bạch của cô còn đang sống ở cái đất Cảng Đảo bé bằng lỗ mũi kìa, đến điện cũng phải nhờ đại lục cung cấp. Làm công chúa nhỏ nhà họ Triệu chúng tôi còn không tốt bằng làm tiểu thư nhà họ Bạch mấy người sao? Ở Bắc Kinh cũng có danh dự uy tín.”
“Phì, có bản lĩnh thì anh làm ra chút thành tích cho tôi xem nào. Khoản đầu tư trước đó ba anh đầu tư cho anh có phải lại thất bại rồi không? Không có nhà họ Triệu, anh chẳng là cái thá gì hết, anh nhìn cậu ba nhà họ Kim ở bên cạnh xem…”
“Tôi đây gọi là tích lũy kinh nghiệm, kinh nghiệm, kinh nghiệm! Nhà cô kinh doanh thuận buồm xuôi gió chưa từng thất bại bao giờ à?”
Cảnh tượng thay đổi.
“ Lộc Lộc, tớ và cậu có thể học cùng trường cấp 3 rồi, sau này chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt. Không có cậu, tớ cũng không có ai để chia sẻ mấy quyển tiểu thuyết hay! Lần trước tớ vượt tường lửa tìm được một bộ tiểu thuyết Đài Loan siêu siêu nổi tiếng! Ô hô, hai người đàn ông cùng theo đuổi một cô nương, nam chính số 1 là minh chủ võ lâm, số 2 là tôn chủ ma giới, cùng nhau theo đuổi đệ nhất mỹ nhân giang hồ. Ngay lúc tớ tưởng là nam chính số 1 sắp thắng rồi thì nữ chính lại lăn giường với nam chính số 2! Tớ còn cho rằng mình chọn sai phe rồi, nhanh chóng chạy đi ôm đùi nam chính số 2, kết quả nữ chính lại lăn giường với nam chính số 1! Sau đó hai người tranh đoạt nữ chính! Đến cuối cùng, tớ nghĩ kết cục sẽ là BE thì con mẹ nó số 1 và số 2 không muốn khiến nữ chính khó xử, quyết định cả ba người ở bên nhau! Ngoại truyện còn có cảnh ba người cùng lăn giường. Trong đầu tớ như được mở ra thế giới mới vậy!”
“Lộc Lộc, cứu mạng! Tớ không theo kịp tiến độ học tập ở trường cấp 3 Bắc Kinh! Giáo viên giảng cái gì với cái gì thế. Cậu giúp tớ bổ túc được không?”
Cô bất đắc dĩ nói: “Chỉ cần cậu đừng đọc tiểu thuyết trong lớp nữa.”
Hạ Đào ôm cánh tay cô: “Cậu giúp tớ ôn tập nhé, tớ không muốn học một kèm một với đàn anh đâu. Có người giúp tớ bổ sung kiến thức, kỳ thi cuối tháng đảm bảo tớ sẽ không xếp thứ nhất từ dưới lên.”
“Aaaa Lộc Lộc, Lộc Lộc, Lộc Lộc, cứu mạng, chủ nhiệm đầu trâu mặt ngựa của lớp chúng ta vậy mà lại sắp xếp một đàn anh dạy kèm cho tớ. Tớ muốn chết muốn chết muốn chết. Đàn anh ra đề cho tớ bị thần kinh à, còn dài hẳn bốn trang, sao anh ta rảnh thế?”
Cảnh tượng lại biến đổi.
Trên bài thi là một dòng nhận xét được viết tay rất đẹp.
Đều nói nét chữ nết người, chữ viết ấy mạnh mẽ hữu lực, hiền hậu chất phác đúng mực, cấu tạo nét chữ nghiêm chỉnh, vừa nhìn đã biết là một người vừa nghiêm túc vừa cẩn thận. Thế nhưng, một người nghiêm cẩn như vậy lại có thể viết ra một câu rất dịu dàng…
[Em không cần đuổi theo ánh sáng, bởi vì em chính là ánh sáng.]
Dòng cuối cùng còn ký tên bằng chữ Khải: Lâm Dịch Thâm.
Tên này cũng thật dễ nghe…
Lâm thâm thì kiến lộc. (Vào rừng sâu gặp nai)
Lâm Dịch Thâm, Bạch Tử Lộc.
Trong khoang mũi tràn đầy mùi hương thuốc sát trùng.
Tử Lộc từ từ mở mắt ra, trên đầu là trần nhà màu trắng, còn có máy móc phát ra âm thanh tích tích, bên tai có âm thanh vui mừng của người nào đó. Nhưng tiếng nói lại như được truyền tới từ một nơi rất xa.
Đại não của cô trống rỗng, nhất thời không biết chính mình là ai, đang ở đâu.
Bên cạnh vang lên tiếng bước chân vội vã.
Qua hồi lâu, ánh mắt Tử Lộc dừng lại trên quyển lịch cách đó không xa…ngày 28 tháng 5.
Cô bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần.
…Sắp thi đại học rồi! Bài thi toán của cô còn chưa làm xong!
…Cô vẫn luôn kém môn toán, nếu lúc thi đại học bị điểm toán kéo thấp xuống, cô sẽ không thể học cùng trường đại học với anh Thâm!
Cô giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng đầu đau muốn chết, như bị bánh xe cán qua, chân trái và tay cũng đau.
Có người ấn cô xuống.
Cô thấy bác sĩ tóc nâu mắt xanh vạch mí mắt của cô ra để kiểm tra, mở miệng nói một tràng tiếng Anh.
…Bác sĩ? Bác sĩ nước ngoài?
…Cô nằm viện?
Không bao lâu sau, cô nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Là Đào Tử? Hình như lại không phải?
Đào Tử có vẻ cao lên không ít, ngũ quan cũng trở nên tinh xảo hơn.
Chẳng lẽ Đào Tử vừa thành niên đã đi phẫu thuật thẩm mỹ?
Cũng đúng.
Đào Tử yêu cái đẹp, cậu ấy đã sớm muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ, cắt mí còn khá đẹp.
Đào Tử dẫn theo người phiên dịch lại đây.
Phiên dịch viên nói, theo chẩn đoán của bác sĩ thì trước mắt thân thể của Tử Lộc không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng nửa tháng là có thể khỏe, nhưng do đụng vào đầu, không xác định được có vấn đề gì hay không, còn phải chờ Tử Lộc hoàn toàn tỉnh táo mới có thể tiến hành kiểm tra bước tiếp theo.
Hạ Đào nghe xong bất mãn nói: “Bác sĩ này có đáng tin không vậy?”
Phiên dịch viên nói: “Có giấy phép hành nghề.”
Hạ Đào nói thêm: “Sao tôi lại thấy không đáng tin nhỉ? Haiz, lại không dám đưa Tử Lộc tới bệnh viện nổi tiếng, sợ bị Tần chó già phát hiện. Cái tên thần kinh đó suốt ngày sai người nhìn chằm chằm tôi, quả thực là có bệnh. Chờ Lộc Lộc có thể đi lại được, vẫn nên đưa cậu ấy về nước thôi. Nhà tôi có mở bệnh viện, tôi cũng không tin Tần chó già có thể một tay che trời.”
Bác sĩ tạm thời rời đi.
Hạ Đào đứng bên giường bệnh, nắm lấy tay Tử Lộc, quan tâm nói: “Lộc Lộc cậu đừng sợ, không có việc gì đâu, cậu chỉ bị một chiếc xe con quẹt qua thôi. Ngày cậu xảy ra tai nạn, Giản Du đã báo ngay cho tớ biết, ngày hôm sau tớ đã chạy tới. Tớ tưởng cậu nghĩ không thông cho nên không nói với bất kỳ ai. Tần chó già cũng không biết. Chờ cậu có thể xuống giường đi lại, chúng ta lại về nước làm kiểm tra cẩn thận, tớ không tin bác sĩ ở chỗ này …”
Thấy bạn thân nhà mình mở to đôi mắt trong suốt, lung linh nhìn mình, Hạ Đào đau lòng muốn chết nói: “Sao cậu lại xui xẻo như vậy, đi đường còn có thể xảy ra tai nạn xe. Nếu không xem camera, tớ còn tưởng là ai muốn hại cậu. May mắn Lộc Lộc mạng của cậu lớn!”
Tử Lộc muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng, thanh âm cực kỳ khàn.
Hạ Đào nói: “Không nóng vội, từ từ rồi nói. Đừng sợ, tớ ở bên cạnh cậu.”
Tử Lộc nói chậm: “53 của tớ đâu?”
Hạ Đào: “……Hả?”
Tử Lộc: “5 năm khoa cử 3 năm thi thử.”
Miệng Hạ Đào há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà, cô ấy kéo tay người phiên dịch: “Phiên dịch giúp tôi.”
Phiên dịch viên nói: “Theo thông tin từ Từ điển bách khoa Baidu, 5 năm khoa cử 3 năm thi thử được Nhà xuất bản Khoa học Giáo dục và Nhà xuất bản Đại học Bắc Kinh phát hành vào tháng 6 năm 2008, tác giả là Khúc Nhất Tuyến. Nội dung chủ yếu là tổng hợp các đề tuyển sinh đại học các năm, phân tích hình thức ra đề thi đại học, làm cơ sở tiên đoán đề thi mỗi năm.”
Lâu lắm Hạ Đào rồi mới nghe lại mấy từ này, hiện giờ nghe được lại cảm nhận được sâu sắc nỗi sợ của bản thân năm đó khi còn là học sinh kém.
Cô hỏi Tử Lộc: “Cậu muốn thứ này làm gì?”
Tử Lộc nói lời thấm thía: “Đào Tử, cậu không thể sa ngã tiếp nữa, chỉ còn mấy ngày nữa là tới kỳ thi đại học rồi. Ngay đến cả 53 là gì cậu cũng không biết. Cậu còn như vậy, người chú không cùng huyết thống kia của cậu sẽ đích thân đến giáo dục cậu đấy.”
Hạ Đào: “…Hả?”
Tử Lộc lại nói: “Môn toán của tớ còn yếu, chưa đến ngày cuối cùng tớ không được thiếu cảnh giác, luyện thêm đề mới có thể giữ vững tư duy linh hoạt, tớ phải sử dụng chiến thuật bơi trong biển đề để khắc phục nhược điểm. Tớ bị tai nạn xe xong, cứ luôn cảm thấy mình đã quên rất nhiều đề…”
Hạ Đào: “…Hả?”
Tử Lộc lại nói: “Đào Tử cậu đi cắt mí à?”
Hạ Đào cuối cùng cũng tìm về được giọng nói của mình, kêu lên: “Thuần tự nhiên! Không chỉnh sửa!” Cô ấy lo lắng hỏi: “Cậu biết hiện tại là năm bao nhiêu không?”
“Năm 2013?”
Mặt Hạ Đào biến sắc, chợt nhìn ra ngoài cửa, như nghĩ đến cái gì đó, lại vòng trở lại. Đầu tiên là dặn dò người giúp việc trông chừng Tử Lộc, sau đó lôi kéo phiên dịch viên ra ngoài nói: “Mau nói với bác sĩ, Lộc Lộc mất trí nhớ, bị tai nạn xe nên mất trí nhớ! Hiện giờ biên kịch là tôi cũng không dám viết vậy đâu! Lộc Lộc của tôi sao lại đáng thương như vậy chứ? Ký ức trở về năm cấp 3 đáng chết, lại bị vô số kỳ thi không đếm xuể chi phối…”
Phiên dịch viên nói: “Bà chủ, tiểu thư Tử Lộc lúc học cấp 3 có lẽ là một học thần.”
Bác sĩ làm kiểm tra não bộ cho Tử Lộc, sau khi xác định não bị chấn động, lại nói chuyện một phen với người phiên dịch của Hạ Đào, phiên dịch viên nói lại với Hạ Đào.
Hạ Đào sau khi biết không có ảnh hưởng gì lớn, cũng không biết khi nào khôi phục, mang theo tâm sự nặng nề trở về phòng bệnh.
Tử Lộc sau khi tỉnh lại đã tốt lên rất nhiều, ngoài việc bị đau đầu.
Cô đã có thể nằm dựa trên giường bệnh.
Tử Lộc nhìn về phía Hạ Đào, mỉm cười hỏi: “Bác sĩ nói thế nào? Sao tớ lại bị xe đụng?”
Hạ Đào chua xót nói: “Không có gì đáng ngại, chỉ là não hơi bị chấn động, tĩnh dưỡng nửa tháng là có thể xuất viện. Lộc Lộc cậu đừng sợ, có tớ ở đây.”
Tử Lộc cười khanh khách nói: “Tớ không sợ. Không phải chỉ là tai nạn xe thôi à? Ông trời cũng chưa thu lại cái mạng này của tớ, cho dù bỏ lỡ kỳ thi đại học cũng không sao, sinh mệnh và thân thể mới là vốn liếng. Đào Tử, tớ hôn mê bao lâu rồi?”
Hạ Đào không biết phải nói với Tử Lộc như thế nào về chuyện hiện tại đã là năm 2020. Chẳng lẽ nói thẳng cậu đã không cần tham gia thi đại học nữa, đến bốn năm đại học cậu cũng học xong rồi, còn đã kết hôn ba năm, đầu tháng vừa mới ly hôn?
Đây chính là thay đổi quá lớn trong cuộc đời.
Nếu ngày nào đó cô ấy ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện bản thân đã mất đi bảy năm thanh xuân, trên sổ hộ khẩu còn viết ba chữ đã ly hôn, chỉ sợ sẽ phát điên mất.
Hạ Đào đang tự hỏi làm sao để né tránh đề tài này, bác sĩ dặn tạm thời không thể k1ch thích người bệnh.
Tử Lộc bỗng nhiên động đậy.
Hạ Đào vội vàng nói: “Lộc Lộc, cậu có chỗ nào không thoải mái không?”
Tử Lộc nhìn người phiên dịch bên cạnh Hạ Đào,
Người phiên dịch rất thức thời nói: “Chắc bà chủ đói bụng rồi, tôi ra ngoài mua chút đồ ăn mang về cho cô. Thím Lý, thím cũng đi cùng với tôi đi.”
Phiên dịch viên đưa người giúp việc đi rồi.
Hạ Đào ôn nhu hỏi: “Lộc Lộc, sao vậy?”
Tử Lộc hỏi: “Cậu thành thật nói cho tớ biết, tớ hôn mê mấy ngày rồi?”
Hạ Đào: “Một tuần.”
Tử Lộc nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy thì tốt, anh Dịch Thâm có đưa đề tới cho tớ không?”
Hạ Đào đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó nội tâm bắt đầu lộp bộp.
Cô ấy thiếu chút nữa quên mất chuyện này.
Từ năm lớp 10, Lộc Lộc đã bắt đầu yêu thầm đàn anh giúp mình ôn tập, vẫn luôn nghĩ rằng đó là Lâm Dịch Thâm. Cho đến năm nhất đại học, thời điểm muốn đi tìm Lâm Dịch Thâm tỏ tình mới phát hiện người ra đề phía sau căn bản không phải Lâm Dịch Thâm mà là Tần Lễ Sơ.
Chuyện này chỉ có hai người biết.
Một người là Tử Lộc, người còn lại là cô ấy.