Tử Lộc đi ăn cơm với Hạ Đào xong, Hạ Đào đưa Tử Lộc về nhà. Tử Lộc ngồi ở trên ghế phó lái.
Hạ Đào lái chiếc Bentley của chú nhỏ.
Hạ Đào hỏi Tử Lộc: “Đối với hôn nhân trong quá khứ, cậu có gì muốn biết không? Những gì tớ biết đều là nghe cậu nói hoặc tự mình nhìn thấy.”
Tử Lộc nhìn sang cô ấy.
Vừa hay đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, Hạ Đào giơ ba ngón tay lên, nói: “Tớ thề với trời, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không lừa cậu nữa, cũng sẽ không bịa ra kịch bản gì cả! Tớ chỉ nói những gì bản thân chứng kiến, bảo đảm chân thật.’
Tử Lộc bình tĩnh nói: “Tớ không có bất kỳ chuyện gì muốn biết.”
Hạ Đào hỏi: “Cậu không muốn biết quá khứ của cậu và Tần chó…Khụ, Tần Lễ Sơ xảy ra chuyện gì sao? Chuyện vui cũng không muốn biết?”
Tử Lộc nói: “Đều không quan trọng.”
Ngữ khí của cô thật bình đạm.
Hạ Đào nhìn thấy, cũng có chút yên tâm, chỉ là vẫn hơi lo lắng.
Nguyên nhất thứ nhất mà trước đó cô ấy không chịu nói cho Lộc Lộc biết sự thật, chính là hy vọng Lộc Lộc có thể sớm ngày yêu người khác, điều này có thể vùi lấp những cảm xúc mãnh liệt dâng trào sau khi trí nhớ của cô hồi phục.
Cách tốt nhất để quên đi một đoạn tình cảm chính là mở ra một đoạn tình cảm khác, mặc dù hơi có lỗi với người đến sau nhưng đó là sự thật.
Hiện giờ Lộc Lộc có thể bình tĩnh không gợn sóng như vậy, nhưng nếu khôi phục ký ức, nhớ lại quá khứ, nhìn thấy Tần Lễ Sơ ăn năn hối cải, không biết có lại mềm lòng, lao vào vòng tay của chồng cũ nữa hay không.
Đèn giao thông chuyển xanh.
Hạ Đào khởi động xe, đánh tay lái.
“Được, không quan trọng. Bất kể cậu quyết định như thế nào, tớ đều ủng hộ.”
Hạ Đào lại hỏi: “Vậy cậu vẫn đến công ty của Lâm Dịch Thâm làm việc à?”
“Vẫn đang cân nhắc.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Được rồi, nếu cậu không muốn làm việc ở công ty Lâm Dịch Thâm nữa thì có thể tới công ty tớ, làm về phim ảnh cũng rất thú vị. Cậu thích viết truyện, nói không chừng còn có thể làm biên kịch, nhìn thấy tác phẩm của mình trên màn ảnh, sẽ rất có cảm giác thành tựu. Hiện giờ phim chiếu mạng không cần quá nhiều tiền, nếu cậu muốn viết, có thể tự mình đầu tư. Khi nào cậu cần hoặc thấy tiện, tớ có thể giúp cậu tìm đạo diễn và diễn viên. Nếu cậu không muốn tự mình đầu tư, viết xong kịch bản có thể đưa cho tớ, tớ để đạo diễn mình xem thử, nói không chừng bọn họ sẽ có hứng thú.”
Hạ Đào càng nói càng hưng phấn: “Nếu không cậu cho tớ xem cũng được, tớ sẽ mở cuộc họp ở công ty. Nếu mọi người đều thích thì tớ sẽ làm, tớ sẽ chọn diễn viên tốt nhất cho cậu!”
Tử Lộc cười nói: “Chờ tớ quyết định xong, nhất định sẽ tìm cậu.”
Hạ Đào đã hình dung ra viễn cảnh tốt đẹp của hai người: “Đến lúc đó, ngay khi bộ phim vừa lên sóng, tớ sẽ để cho tổ phụ trách hậu kỳ ghép tên hai đứa mình lại với nhau. Biên kịch Tử Lộc, nhà sản xuất Hạ Đào, cùng kề vai sát cánh, nghĩ tới đã thấy thú vị.”
Tử Lộc mỉm cười đáp lại.
Sau khi Hạ Đào rời đi, nụ cười trên mặt Tử Lộc dần dần biến mất.
Có một tấm gương ở lối vào.
Cô nhìn mình trong gương, lặng lẽ thở dài.
Cô có chút đau đầu.
Cũng không biết có phải do buổi chiều dầm mưa quá lâu nên bị cảm không.
Tử Lộc xả nước ấm vào trong bồn, ngâm mình một lúc. Sau đó cô uống một viên thuốc trị cảm.
Sau khi thuốc có tác dụng, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ. Cô mơ thấy một giấc mơ thật dài.
Trong mộng, cô mặc một bộ váy đỏ lộng lẫy, duyên dáng yêu kiều, tự nhiên hào phóng đứng trước mặt Tần Lễ Sơ, nói với anh: “Xin chào, em là Tử Lộc, em tới để xếp hàng xin làm bạn gái của anh, cho hỏi em phải đi đâu lấy số?”
Cảnh tượng thay đổi, vẫn là Tần Lễ Sơ.
Cô cắn môi, thấp thỏm lại nghiêm túc hỏi anh: “Em thông báo lần cuối cùng, nếu anh không đồng ý, sau này em bảo đảm sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. Tần Lễ Sơ, em thích anh, có thể làm bạn gái của anh không?”
Cảnh tượng lại chuyển, là Tần Lễ Sơ.
Anh hỏi cô: “Đi tới Cục Dân Chính không?”
Cô ngạc nhiên.
Tần Lễ Sơ lại hỏi cô: “Em theo đuổi tôi bốn năm, chẳng lẽ chỉ muốn chơi đùa với tôi thôi sao?”
Cảnh tượng lại biến đổi, có hôn lễ, có cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của đôi vợ chồng nhỏ, còn có vô số lần thất vọng và chờ đợi dài đằng đẵng. Cô lấy thân phận của người đứng xem nhìn ánh sáng trong mắt thiếu nữ dần trở nên ảm đạm.
Cuối cùng hình ảnh dừng lại trong nhà vệ sinh.
Cô kéo khăn lông màu xanh đen còn mới tinh xuống khỏi giá treo, mặt vô cảm ném vào thùng rác, sau đó lấy ra chục chiếc khăn mới cùng loại từ tủ đựng đồ bên dưới, ném tất cả vào thùng rác.
Trên mặt cô không có nụ cười, trong mắt là một đầm nước chết.
Ngày hôm sau, thời tiết cũng không được tốt. Thời tiết ngày hôm sau không được tốt lắm, bảy tám giờ trời mà tối như năm sáu giờ, xám xịt âm u. Những đám mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, thỉnh thoảng có sấm chớp.
Tử Lộc bị điện thoại của thư ký Lâm đánh thức.
Ở đầu dây bên kia, thư ký Lâm e dè hạ thấp giọng.
“Cô còn chưa dậy phải không? Sắp mở họp rồi. Tôi giúp cô xin nghỉ nhé?”
Tử Lộc chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, nghe tiếng sấm ngoài cửa sổ, nhất thời có chút mơ hồ, không rõ hôm nay là hôm nào. Cho đến khi thư ký Lâm lại hỏi: “Cô ngủ rồi à? Vậy cô tiếp tục ngủ đi, tôi xin nghỉ giúp cô.”
“Được, cảm ơn.”
Tử Lộc cúp điện thoại, thu hồi suy nghĩ vẩn vơ. Cô xuống giường, kéo rèm cửa ra.
Cô mở cửa sổ.
Mùi đất rất nồng.
Một cơn bão khác đang đến.
Tử Lộ đột nhiên muốn về nhà gặp ông ngoại.
Từ trước đến giờ cô luôn là người nói là làm, mới vừa có suy nghĩ như vậy, Tử Lộc đã lập tức xem vé máy bay, đặt chuyến bay gần nhất.
Cô rửa mặt qua loa, thay một bộ đồ thoải mái, trang điểm nhẹ, xách túi lên, nhờ tài xế đưa mình tới sân bay Bắc Kinh.
Không đến nửa giờ, khi kim đồng hồ chỉ số 11, Tử Lộc đã đến sân bay.
Sau khi Tử Lộc lên máy bay, sợ Đào Tử lo lắng nên đã gửi một tin nhắn, nói muốn về Thâm Quyến thăm ông ngoại, ở lại đó mấy ngày. Mới vừa gửi xong Wechat, Tử Lộc bỗng nhiên ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc.
Cô hơi ngẩng đầu, bên cạnh xuất hiện một bóng dáng cao lớn.
Tần Lễ Sơ tự nhiên như không có việc gì ngồi xuống, thắt dây an toàn. Anh gật đầu với cô, nói: “Anh đi Thâm Quyến công tác.”
Tử Lộc à một tiếng.
Cô cầm điện thoại lên, gọi một cuộc điện thoại.
Giọng cô lạnh lùng: “Tài xế Vương, ngày mai anh không cần tới đi làm nữa. Anh không rõ ai mới là người trả lương cho mình đúng không?”
Nói xong, cô cúp máy, cũng không liếc Tần Lễ Sơ một cái, lấy bịt mắt từ trong túi ra, đeo lên cổ.
Máy bay rất nhanh đã cất cánh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lúc Tử Lộc nảy ra ý tưởng trở về Thâm Quyến, trên người chỉ mặc một chiếc đầm dây, mang giày cao gót nhỏ. Khi lên máy bay có thêm một chiếc chăn của khoang hạng nhất phủ kín đùi.
Không khí lạnh từ điều hòa thổi tới, trên cánh tay nổi lên một tầng da gà.
Cô đang muốn tháo bịt mắt xuống, tắt điều hòa phía trên thì mùi hương sữa tắm quen thuộc kia bỗng lại gần. Ngay sau đó, cô cảm thấy bên cạnh mình vang lên âm thanh rất nhỏ, gió trên đầu liền ngừng thổi.