Hoa Hồng Hôn Tôi

Chương 14: C14: Chương 14




Thời đại học, Tử Lộc học khoa tiếng Trung, không khác lắm so với nguyện vọng ban đầu mà cô muốn điền khi học cấp 3.

Cô từng hỏi Hạ Đào và được biết điểm thi đại học của cô năm đó rất cao.

Tử Lộc hiểu rõ bản thân học lệch, môn văn có thể xưng thần nhưng thành tích môn toán lại không quá tốt, vừa nhìn thấy đủ loại chữ số là đầu váng mắt hoa. Nhưng tính cách của cô không phải kiểu dễ bị khuất phục, kết quả ngày đêm ngụp lặn trong biển đề thi cuối cùng cũng đạt được điểm toán thi đại học như ý.

Nhưng bây giờ nhìn một đống số liệu trong sách chuyên ngành lập trình, Tử Lộc vẫn cảm thấy choáng váng.

Chỉ bốn chữ thôi, tối nghĩa khó hiểu.

Tử Lộc bỏ cuộc, cảm thấy chính mình không nhất thiết phải hiểu rõ quy trình vận hành quan trọng của trò chơi, cô chỉ làm thư ký hành chính, chơi hết một lượt tất cả các thể loại game phổ biến hiện nay, biết sơ qua bề ngoài, lại tìm hiểu sâu về các trò chơi mà công ty Lâm Dịch Thâm đang phát triển là được.

Bước ra khỏi phòng tắm, Tử Lộc ném hết sách chuyên ngành sang một bên, mở laptop, lên cửa hàng steam mua một số trò chơi đang đứng đầu bảng xếp bảng xếp hạng thịnh hành.

Công ty game của Lâm Dịch Thâm chủ yếu sản xuất trò chơi trên máy tính, năm ngoái công bố một tựa game mới mang tên PVE với hình thức trò chơi trực tuyến ăn gà, rất được giới trẻ hoan nghênh.

Tử Lộc không biết chơi game. Khi cô còn học cấp 3 luôn tập trung vào việc học, không có thời gian phân tâm.

Theo như lời Hạ Đào nói thì sau này cô cũng không thích chơi game. Khoảng thời gian học đại học, những trò chơi như Warcraft hay Liên Minh Huyền Thoại rất phổ biến nhưng cô đều không đụng vào. Khi cô kết hôn, trên mạng đang thịnh hành chơi game Ăn Gà, Hoa Quả Nổi Giận, Tử Lộc có tiếp xúc qua một vài lần khi tham gia tiệc tùng nhưng chơi được mấy hôm đã chán nên xóa ứng dụng.

Sau khi Tử Lộc tìm hiểu xong PVE và ăn gà là gì thì trò chơi trên máy tính cũng tải xuống hoàn tất.

Trước tiên, cô nhấn mở trò chơi do công ty của anh Dịch Thâm phát triển ra.

Vừa mới bắt đầu đã là cảnh tượng sương mù mông lung, nhạc nền kinh dị, một con zombie toàn thân đẫm máu xuất hiện. “Xoẹt” một tiếng, zombie bị chém bay đầu.

Tử Lộc cũng không sợ loại bối cảnh rùng rợn này, tự cô cũng có thể viết ra một tá những câu chuyện kinh hoàng. Trước mỗi đợt thi cử, Hạ Đào cứ nghe cô kể chuyện kinh dị là sẽ sợ tới mức mất ngủ suốt mấy đêm liền.

Chỉ là trong hoàn cảnh yên tĩnh hiện giờ tự nhiên vang lên âm thanh kh ủng bố như vậy cũng hơi dọa người.

Tử Lộc nghiên cứu cách chơi.

Dưới sự chỉ dẫn của trò chơi, một tay cô điều khiển chuột, một tay bấm bàn phím, xách theo cây rìu, run run rẩy rẩy chém chết một con zombie.

Giáo trình cho người mới bắt đầu chơi rất đơn giản, rất nhanh Tử Lộc đã quen tay.

Tuy nhiên trên thực tế, Tử Lộc chỉ có thể miễn cưỡng chém được một hai con zombie, còn một khi đụng tới người thật mà không phải NPC thì tuyệt đối không thể sống nổi quá ba giây.


Nhân vật mà Tử Lộc đang chơi bị nổ đầu, toàn bộ màn hình nhuốm đầy máu tươi.

Đắm mình trong việc trải nghiệm trò chơi khiến Tử Lộc cảm thấy trái tim trong lồ ng ngực cũng nhảy lên thình thịch, duỗi tay sờ ly nước trên bàn, bất cẩn chạm vào làm đổ.

Ly nước rơi xuống đất “Choang” một tiếng, vỡ nát.

Tử Lộc nhảy dựng lên, nhưng khi đứng dậy quá nhanh khiến cả người lảo đảo, cổ chân bị trẹo, bong gân.

Cô thử cử động, hơi đau.

Cũng là lúc này, chuông cửa biệt thự vang lên.

Tử Lộc tưởng là Hạ Đào lo lắng nên qua đây, trong lòng cũng thở dài một hơi, lê chân phải đi tới trước cửa. Cô nghĩ Đào Tử tới cũng tốt, có thể đi tái khám cùng cô, nhưng khi nhìn qua màn hình hiển thị lại bắt gặp một gương mặt không quá xa lạ…Tần Lễ Sơ - chồng cũ của cô.

Tử Lộc hơi sửng sốt.

Chuông cửa vẫn kiên trì vang lên không ngừng.

Tử Lộc nhấn nút nghe: “…Anh có việc gì?”

Tần Lễ Sơ trên màn hình nói: “Em có đồ để quên ở chỗ anh.”

Tử Lộc vừa nghe, tưởng là đồ đạc chưa kịp xử lý khi hai người ly hôn, vậy nên mở cửa.

Không bao lâu sau, Tần Lễ Sơ đi vào.

Thời điểm ở bệnh viện, Tử Lộc chưa nhìn kỹ Tần Lễ Sơ. Hiện giờ dưới ánh đèn sáng rực trong nhà, cô chợt nhận ra mắt nhìn người của mình trong quá khứ cũng thật không tệ. Người chồng cũ này của cô có một túi da rất đẹp, cả người toát ra khí thế chính trực, đứng đắn, cúc áo sơ mi được cài tỉ mỉ đến tận nút trên cùng, lộ ra cảm giác cấm dục.

Tử Lộc hỏi anh: “Tôi để quên thứ gì?”

“Không biết, anh chưa mở ra, tìm được ở trong cốp xe. Xe của anh chưa từng chở người khác, chỉ có thể là em.”

Tử Lộc phát hiện bên trong là một hộp quà được đóng gói rất tinh xảo, đẹp đẽ.

Tử Lộc nhìn chồng cũ của mình với vẻ mặt nghi ngờ.

…Không phải cô tự mình đa tình. Căn cứ vào biểu hiện mấy ngày trước của vị chồng cũ này, thấy thế nào cũng giống như đang mượn việc tặng quà để cầu mong tái hợp.


Tử Lộc mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc đồng hồ nam, vừa thấy đã biết là có giá trị xa xỉ.

Trong hộp còn có một tờ giấy:

[Chúc mừng kỷ niệm 2 năm ngày cưới.

—— Lộc Lộc.]

Tử Lộc sợ ngây người, nói với Tần Lễ Sơ: “Đây…Hình như là quà kỷ niệm tôi tặng anh thì phải?”

Hình như Tần Lễ Sơ cũng không ngờ tới, nhận lấy hộp quà vừa tìm được, trầm mặc một lúc.

Anh im lặng lấy hộp quà về, tháo chiếc đồng hồ đang đeo trên tay xuống, thay bằng cái mới nhưng đã phủ đầy bụi một năm, sau đó nói: “Thực xin lỗi, anh không biết.”

Ngày kỷ niệm kết hôn hai năm lại là ngày mà Tần lão gia qua đời. Tất cả gánh nặng của nhà họ Tần đều dồn lên vai anh. Tần Lễ Sơ bận đến chân không chạm đất, căn bản không biết ngày kỷ niệm kết hôn là gì. Quý Hiểu Lam có nhắc nhở anh, sau khi về nhà giải thích với Tử Lộc, anh nói về sau sẽ đền bù cho cô. Lúc ấy Tử Lộc dường như có chút thất vọng, nhưng cũng hiểu lòng người mà để cho anh tiếp tục bận rộn.

Lại sau nữa, anh làm việc liên tục mấy tháng, cuối cùng cũng có được chút thời gian rảnh rỗi, nói muốn bổ sung ngày kỷ niệm kết hôn cho Tử Lộc.

Tử Lộc lại nói không cần.

Hiện giờ Tử Lộc có chút xấu hổ.

Cô đại khái đã có thể hiểu được vị chồng cũ này của mình trước đây làm chồng kiểu gì rồi. Quả nhiên tình cảm không hợp, hoặc nói đúng hơn là không có tình thú.

Chẳng qua đó đều là một số ký ức cô không nhớ rõ, giờ phút này Tử Lộc không có bất kỳ cảm giác của người trong cuộc nào, hào phóng nói: “Không sao, đều đã qua hết rồi.”

Tần Lễ Sơ nói: “Anh đưa em đi mua quà.”

Tử Lộc cười khách sáo: “Thật sự không sao mà, dù sao chúng ta cũng đã ly hôn rồi.”

Biệt thự có vườn hoa riêng, từ cổng chính đi tới đây cũng mất vài phút, mà nói chuyện với Tần Lễ Sơ nãy giờ cũng tốn thời gian của cô 10 phút.

Tử Lộc đứng lâu, chân bị trẹo cực kỳ đau nhức.

Cô nói: “Thời gian đã không còn sớm nữa, tôi muốn đi nghỉ ngơi.”


Cô vẫy vẫy tay: “Không tiễn.”

Tần Lễ Sơ nhìn cô, đột nhiên nói: “Có phải em cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không? Sắc mặt sao lại kém vậy?”

Tử Lộc dồn hết trọng lượng cơ thể về phía chân trái, nửa chống tường: “Tôi không có vấn đề gì, nếu anh không còn chuyện gì khác…” Không ngờ còn chưa nói xong, Tần Lễ Sơ đã nhìn chằm chằm vào chân phải của cô.

Cô rụt rụt chân.

Tần Lễ Sơ hỏi: “Chân phải bị đau? Bị va đập hay là bong gân?”

Tử Lộc đứng hồi lâu, đau dữ dội, lúc này cũng không nhịn được nữa, thở dài nói: “Tôi bị bong gân, chỉ là đứng lâu nên hơi đau một chút…”

“Bị bong gần thì không nên đi lại.”

Anh vừa nói xong, đã bế ngang Tử Lộc lên.

Lồ ng ngực của anh rất rắn chắc, ấm áp.

Đợi đến khi cô phản ứng lại, cả người đã được đặt lên sô pha.

Tần Lễ Sơ ngồi xổm trên mặt đất, lòng bàn tay dày rộng nhẹ nhàng cầm lấy chân phải của cô, nghiêm túc hỏi: “Bị trẹo từ khi nào?”

“Khoảng nửa tiếng trước.”

“Bao lâu thì thấy đau?”

“Mười phút.”

“Có thể cử động không?”

“Một chút.”

Khí chất của Tần Lễ Sơ quá chính trực, ngay thẳng, khi đặt câu hỏi cũng nghiêm túc như bác sĩ khoa ngoại.

Tử Lộc trả lời theo bản năng.

Anh nói: “Bong gân ở mức độ nhẹ, không nghiêm trọng, trước tiên chườm đá. Ba ngày sau mới có thể chườm nóng. Mấy ngày tiếp theo hạn chế dùng chân.”

Anh đứng lên, nhìn trái phải một lượt: “Em ngồi yên đừng nhúc nhích, anh đi lấy đá chườm cho em.”

Không bao lâu sau, Tần Lễ Sơ quay lại, trên tay ngoại trừ khăn lông còn có một xô đá.


Anh bọc bảy tám viên đá vào trong khăn, nhẹ nhàng đắp lên chỗ bị thương trên chân Tử Lộc.

Tử Lộc cảm thấy hơi đau, cổ chân run nhẹ.

Anh giữ lấy cổ chân cô, nói: “Đừng cử động.” Tiếp theo đó, lại nghiêm túc tỉ mỉ chườm đá cho cô hai mươi phút.

Toàn bộ quá trình không nói một lời.

Tử Lộc phát hiện chườm đá lạnh rất có tác dụng, vừa mới chườm không lâu đã bớt đau không ít, cô thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Anh hỏi: “Ngày hôm đó, người đàn ông ở cùng với em trong bệnh viện là ai?”

Tử Lộc vốn định nói chúng ta đã ly hôn, chuyện này không liên quan gì đến anh, nhưng suy xét đến chồng cũ vừa mới ngồi dưới sàn giúp cô chườm đá 20 phút, không có công lao cũng có khổ lao, cô đành nói: “Không quen, là một em trai có quen biết với Đào Tử.”

Anh lại hỏi: “Còn tức giận sao?”

Tử Lộc cho rằng anh nói là chuyện quà tặng lúc nãy, rất rộng lượng nói: “Không giận không giận. Chúng ta cũng đã ly hôn, có gì mà phải tức giận chứ.”

Tần Lễ Sơ mím môi, yên lặng nhìn cô.

Tử Lộc bị anh nhìn đến mức không được tự nhiên, nói: “Tôi mệt rồi, anh…”

Lúc này Tần Lễ Sơ nói: “Anh vừa mới nhìn thấy trên bàn có mấy quyển sách liên quan đến lập trình game, em muốn học à? Nếu em muốn học thì để anh bảo Quý Hiểu Lam tìm cho em một thầy dạy.”

Tử Lộc cũng không muốn học lập trình, cô lắc đầu, nói: “Không có, tôi chỉ muốn tìm một công việc, trải nghiệm cảm giác đi làm.”

Tần Lễ Sơ hỏi: “Em muốn tìm việc?”

Tử Lộc: “Công ty game.”

“Vậy nên mới đang chơi trò chơi?” Dừng một lát, anh giải thích: “Vừa rồi lúc đi lấy khăn, anh có nhìn thấy màn hình máy tính của em.”

Tử Lộc gật đầu.

Anh lại hỏi: “Chức vị là gì?”

“Thư ký hành chính.”

Tần Lễ Sơ nhíu mày, nói: “Em muốn làm thư ký, công ty dưới trướng nhà họ Tần có thể tùy cho em chọn.”

Tử Lộc nói: “Nhưng chúng ta đã ly hôn rồi mà.”

Tần Lễ Sơ lại mím môi, yên lặng nhìn cô. Sau một lúc lâu dáng vẻ của anh như bất đắc dĩ phải thỏa hiệp, nghiêm mặt nói: "Được, anh dạy em chơi game."