Tử Lộc cảm thấy người trước mắt thật sự có bệnh, là loại người đầu óc có bệnh, không biết Đào Tử tìm được ở đâu ra, còn xây dựng sẵn hình tượng. Nếu không thì sao người bình thường có thể nói ra câu “Em đã thích anh mười năm” ngay từ lần gặp đầu tiên.
Không thấy ngại hả?
Tử Lộc lại nói: “Tôi không phải bác sĩ, khoa tâm thần đi thẳng rẽ phải, sau đó đi thang máy lên tầng 6.”
Tử Lộc phất tay.
“Tạm biệt chú.”
Người xếp hàng đã bớt đông.
Tử Lộc đang muốn tiến lên, không ngờ người đàn ông đóng vai kia lại túm chặt lấy cổ tay cô, dùng vẻ mặt kỳ lạ nhìn cô, cả khuôn mặt đều trầm xuống, giọng điệu nặng nề hỏi: “Hai tháng rồi, em vẫn còn chưa hết giận sao?”
Tử Lộc nhìn tay anh đang giữ chặt tay cô.
Người đàn ông này có đôi tay thật đẹp.
Năm ngón tay của anh thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, móng tay được cắt chỉnh tề mượt mà, có thể nhìn ra được là người thích sạch sẽ, chỉ tiếc…
Người đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc là có bệnh.
Hết người này đến người khác xếp hàng nộp phí.
Tử Lộc không muốn gây cản trở cho người khác, nghiêng đầu nói với Tần Lễ Sơ: “Chú có chuyện gì từ từ nói. Đừng động tay động chân ở nơi đông người, chúng ta đi sang một bên nói tiếp.”
Chỗ ngồi trong bệnh viện đã kín, Tử Lộc tìm nửa ngày cũng không tìm được một nơi thuận tiện để nói chuyện, cuối cùng chỉ tay ra cửa bệnh viện, ý bảo anh cùng đi.
Tần Lễ Sơ nhìn cô vài lần, có lẽ thấy sắc mặt của cô đã dịu lại, hơi gật đầu, đi theo.
Hai người đứng trước cửa bệnh viện.
Tử Lộc đánh giá người đàn ông trước mắt vài lần, nói: “Chú à, tuổi của chú cũng không còn nhỏ nữa, sao lại học đòi người trẻ tuổi đi làm loại chuyện này? Hạ tiểu thư cho chú bao nhiêu tiền? Chú cầm kịch bản gì vậy? Tôi kiến nghị nhé, cho dù hình tượng của chú là tổng tài bá đạo Long Ngạo Thiên thì cũng không nên nói với một cô gái ‘em đã thích anh mười năm, anh là chồng của em’. Nghe như vậy có vẻ chú rất thiếu thốn tình yêu thương. Tuổi tác của chú không thích hợp với hình tượng em trai nhỏ cô độc khiến phụ nữ bộc ph@t tình thương của mẹ đâu…”
Tử Lộc phát hiện, người đàn ông này còn không tốt tính bằng em trai lúc chiều, cô trách cứ mấy câu, em trai đó còn kiên nhẫn nghe, nhưng Tần Lễ Sơ trước mắt thì sắc mặt ngày càng khó coi.
Cô tạm dừng đề tài, kết luận: “Tóm lại, chú không thể nào quyến rũ được tôi, chú không phải là kiểu người tôi thích.”
Tử Lộc nói cái này, Tần Lễ Sơ liền nghĩ đến câu cô vừa nói…
“…Người tôi thích là Lâm Dịch Thâm.”
Ăn nói tùy hứng, cô vậy mà có thể mở miệng.
Tần Lễ Sơ xác định Tử Lộc vẫn còn đang giận dỗi. Mỗi lần tức giận, cô cứ mở miệng là nói năng linh tinh, có thể làm cho người ta tức đến đau đầu. Hôm nay lại càng không biết giới hạn.
Hai tháng.
Tử Lộc giận dỗi hai tháng.
Mỗi đêm trở về biệt thự Hoa Hạnh, nhìn thấy trên giường trống không, trong lòng Tần Lễ Sơ dâng lên cảm giác bực bội không tên quét khắp toàn thân, khiến anh chỉ muốn làm việc. Dường như chỉ cần liên tục mở họp, đưa ra vô số quyết sách thương nghiệp, mới có thể giảm bớt cảm giác bực bội không tên này.
Mà hiện tại thấy Tử Lộc nhìn anh với ánh mắt đầy xa lạ, Tần Lễ Sơ cũng bực bội y như vậy. Anh cố gắng đ è xuống cảm giác không mấy dễ chịu này, bình tĩnh lại, gọi cô: “Lộc Lộc.”
Tử Lộc: “Đừng xưng hô thân mật như vậy.”
Anh hỏi: “Phải bao lâu nữa thì em mới hết giận? Em đang tức giận chuyện gì? Em nói ra, nếu sai thì anh sửa. Em không về nhà hai tháng, trong nhà cần có em.”
Tần Lễ Sơ nhớ tới lời Vương Lam nói: “…Tổng giám đốc Tần, lúc dỗ dành phu nhân nhất định phải nhớ kỹ ăn nói nhỏ nhẹ, ngữ điệu có thể nhẹ bao nhiêu thì nhẹ bấy nhiêu. Tốt nhất là nói năng nhún nhường một chút. Đàn ông ăn nói khép nép không có nghĩa là không có khí khái. Trên phương diện tình cảm thì nhường nhịn người mình yêu cũng là lẽ đương nhiên.”
Tần Lễ Sơ nhẹ giọng: “Lộc Lộc, quay về được không?”
Đầu Tử Lộc đầy dấu chấm hỏi: “Có phải anh không hiểu tiếng người không? Tôi không quen biết anh. Thật sự không biết anh…”
Cũng là lúc này, em trai 18cm chống nạng đi ra cửa bệnh viện, tới đón Tử Lộc: “Chị, chị giúp em trả tiền thuốc sao? Cảm ơn chị, kỳ thật việc này không liên quan gì đến chị, là em không cẩn thận, còn suýt chút nữa đè lên người chị, chị cũng không cần trả tiền thay em, là kỹ năng của em không bằng người.”
Tử Lộc nghĩ thầm, em trai này có lẽ là làm nghề lâu quá rồi nên quên mất cách nói chuyện bình thường.
Cô lườm cậu ta một cái: “Được rồi, đừng nói lời vô nghĩa nữa, có thể tự đi được đúng không? Tự mình bắt xe về đi, tôi không tiễn.”
“Ấy, chị ơi, chị thật sự không tiễn em sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng đã ở chung một giờ.”
“Câm miệng.”
Tần Lễ Sơ: “….”
Lúc này em trai 18cm cuối cùng cũng phát hiện ra sự tồn tại của Tần Lễ Sơ, không tiếp tục đóng vai chàng trai trẻ cơ bắp ôn nhu nữa, cà lơ phất phơ liếc nhìn Tần Lễ Sơ: “Chị à, vị này là ai?”
Tần Lễ Sơ nhìn Tần Lễ Sơ: “Đồng nghiệp của cậu.”
Em trai 18cm rất biết làm thân, nói với Tần Lễ Sơ: “Anh trai cũng muốn trèo cao à?”
Tần Lễ Sơ trưng ra gương mặt xác chết, hỏi Tử Lộc: “Hắn là ai?”
Tử Lộc nghe giọng điệu lên án của anh như thể cô hồng hạnh vượt tường, nhất thời cảm thấy khó chịu trong lòng, đáp lại: “Liên quan gì đến anh?”
Tần Lễ Sơ trầm giọng nói: “Anh là chồng của em!”
“Tôi thích anh mười năm đúng không? Anh còn nhớ vai diễn của mình cơ đấy? Chuyên nghiệp thế sao không đi làm diễn viên đi? Anh…”
Tử Lộc đột nhiên im bặt.
Ở phía đối diện, Hạ Đào vội vàng chạy tới, giữ chặt tay Tử Lộc, vẻ mặt cảnh giác chắn trước mặt Tử Lộc.
“Anh…Anh đừng bắt nạt Lộc Lộc nhà tôi. Xin tổng giám đốc Tần tự trọng, anh và Lộc Lộc nhà tôi đã ly hôn rồi, đơn ly hôn cũng đã ký, giấy trắng mực đen rõ ràng, hiện giờ nam cưới nữ gả không liên quan gì đến nhau. Anh tới bệnh viện chặn người thì tính là đàn ông gì chứ? Nếu anh thật sự không muốn ly hôn với Lộc Lộc nhà tôi, trước kia sao không làm gì đi? Sự dứt khoát khi ly hôn đâu mất rồi? Anh không nhìn thấy Tử Lộc nhà tôi đang rất bối rối sao?”
Ánh mắt Hạ Đào nhìn Tử Lộc có chút chột dạ.
Tử Lộc đã bắt được.
Tử Lộc cho cô ấy một ánh mắt “ Đợi lát nữa tính sổ”.
Từ lúc Hạ Đào nói chuyện với Tần Lễ Sơ, cô đã có thể chải vuốt được rõ ràng mọi chuyện.
Hiện tại đương nhiên phải đồng lòng đứng về phe của bạn thân.
Cô kéo Hạ Đào qua, đứng đối diện với Tần Lễ Sơ, nói: “Tần… Lễ Sơ, như Đào Tử đã nói. Tôi và anh đã ly hôn rồi, anh đã không còn là chồng hợp pháp của tôi. Anh không có tư cách xưng chồng với tôi. Tôi không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, cũng cảm thấy không cần thiết phải làm vậy. Tôi lựa chọn ly hôn, anh cũng chọn ký tên, hôn nhân của chúng ta đã đặt một dấu chấm hết hoàn mỹ. Từ này về sau không còn liên quan đến nhau. Lời tôi nói đã rất rõ ràng, hy vọng sau này anh đừng tới tìm tôi nữa.”
Lời này của cô cực kỳ lạnh nhạt.
Đáy lòng Tần Lễ Sơ trào dâng sự bực bội, càn quét khắp người.
Hạ Đào nói: “Lộc Lộc, chúng ta đi thôi, về nhà nào.”
Em trai 18cm cũng đi theo.
“Chị, em trả tiền thuốc cho chị nhé. Chúng ta thêm Wechat đi?”
Ba người càng đi càng xa, cùng nhau bước lên một chiếc xe.
Tần Lễ Sơ không ngăn cản, cũng không đuổi theo, chỉ cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi đi theo sau Tử Lộc trông cực kỳ ngứa mắt.
Cùng lúc đó.
Trong xe ô tô.
Tử Lộc hất cằm, nói với Hạ Đào: “Nói đi, cậu ta là chuyện gì?”
Em trai 18cm tỏ ra ngoan ngoãn vô hại.
Hạ Đào nói: “Tớ thẳng thắn! Tớ thẳng thắn! Tớ sợ cậu ở nhà một mình nhàm chán, muốn tìm một em trai trẻ tuổi tuấn tú tới chơi cùng cậu cho náo nhiệt, không ngờ tới người này lại không đáng tin cậy như vậy…”
“Chị ơi, chị quen em thêm mấy ngày nữa sẽ biết em có đáng tin cậy hay không. Em có bắp tay cường tráng, cho chị cảm giác an toàn, còn có cả eo chó đực như lắp mô tơ, là chị…”
Hạ Đào bảo tài xế dừng xe.
“Xuống xe, cho cậu tiền bắt taxi.”
Em trai 18cm cười ngượng ngùng, chống nạng rời đi.
Trong xe rất nhanh chỉ còn lại ba người Hạ Đào, Tử Lộc và tài xế mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Tử Lộc liếc Hạ Đào: “Còn chuyện gì chưa khai báo nữa không?”
Hạ Đào nói: “Hết rồi nhỉ?”
Tử Lộc “Ừ hử” một tiếng, hai mắt như nhìn thấu tất cả.
Hạ Đào sợ, nói: “Có liên quan tới chồng cũ của cậu…”
“Hửm?”
Hạ Đào thở dài nói: “Thật ra tớ cũng không rõ hôn nhân của cậu đã xảy ra vấn đề gì. Cậu kết hôn ba năm, không kể nhiều với tớ. Cậu ly hôn xong mới nói cho tớ biết. Tớ đoán hôn nhân của cậu có lẽ không hợp, cho nên mới ly hôn. Sau khi ly hôn cậu ra nước ngoài giải sầu. Dù sao cũng không phải thần tiền, ở chung với nhau mấy năm, cho dù là hoa cỏ cũng sẽ sinh ra tình cảm…”
Tử Lộc hỏi: “Anh ta nói tớ thích anh ta mười năm?”
Hạ Đào nói: “Lúc học đại học không phải cậu muốn theo đuổi Lâm Dịch Thâm sao? Sau đó muốn xuống tay từ chỗ anh em của anh ta, người đó chính là Tần Lễ Sơ, cũng chính là chồng cũ của cậu. Tớ đoán anh ta vì vậy mà hiểu lầm cậu thích anh ta từ thời cấp 3, nếu không cũng không tiếp cận anh ta…”
Hạ Đào cẩn thận hỏi: “Anh ta thật sự nói cậu thích anh ta mười năm?”
Tử Lộc gật đầu.
Hạ Đào âm thầm đánh giá vẻ mặt của Tử Lộc, thấy cô không nghi ngờ, mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời chửi thầm trong lòng. Tần chó già thật không biết xấu hổ! Con mẹ nó quá tự luyến! Vậy mà dám treo câu đó ở bên miệng!
Quý Hiểu Lam vẫn luôn nhìn chằm chằm động tĩnh của Tử Lộc.
Tử Lộc vừa rời khỏi nhà họ Hạ, Quý Hiểu Lam đã báo cáo hành tung của cô.
Lúc ấy Tần Lễ Sơ đang họp.
Quý Hiểu Lam cũng không biết có nên cắt ngang hay không, do dự 10 phút, vẫn nói lại với Tần Lễ Sơ đang nghe trưởng phòng báo cáo.
Sắc mặt Tần Lễ Sơ nhàn nhạt, để trưởng phòng tiếp tục nói.
Khi Quý Hiểu Lam đang định sai người gây ra chút rắc rối để giữ chân Tử Lộc, tạo cơ hội cho tổng giám đốc Tần có thể gặp mặt vợ cũ thì tổng giám đốc Tần đã đứng dậy, tạm dừng cuộc họp. Tiếp theo, anh vội vàng rời khỏi công ty.
Quý Hiểu Lam nghĩ thầm, tổng giám đốc Tần thực sự yêu vợ cũ..
Anh ta nhìn đồng hồ.
Đã qua 40 phút, tổng giám đốc Tần chắc đã tới bệnh viện.
Nói không chừng thời điểm tổng giám đốc Tần trở lại, ngày hôm sau sẽ phục hôn.
Khi Quý Hiểu Lam còn đang ảo tưởng thì lễ tân báo cho anh ta biết, tổng giám đốc Tần đang đi lên bằng thang máy chuyên dụng của tổng tài.
Quý Hiểu Lam hỏi: “Vẻ mặt thế nào?”
Lễ tân: “Tổng giám đốc Tần vẫn luôn chỉ có một biểu cảm.”
…Cũng đúng, hỏi cũng như không.
Cửa thang máy mở ra.
Quý Hiểu Lam đứng dậy.
Tần Lễ Sơ bước vào, không liếc nhìn Quý Hiểu Lam một cái, nói: “Thông báo cho tất cả các bộ phận tiếp tục họp.”
Quý Hiểu Lam đã hiểu.
…Phục hôn vô vọng rồi.