Một buổi sáng vô cùng bình thường, Nghiêm Lăng tỉnh dậy từ trong cơn mơ. Hắn mở mắt ra ngoảnh đầu lại, nhìn Bách Dịch đang lặng yên nằm bên cạnh mình. Mỗi sớm tỉnh dậy chuyện đầu tiên hắn làm chính là xác nhận Bách Dịch vẫn đang ở đây, cho dù hàng ngày Bách Dịch vẫn còn đó nhưng sự hoảng loạn trong lòng hắn chẳng hề vơi đi.
Hắn luôn có cảm giác – sớm muộn gì Bách Dịch sẽ rời xa hắn.
Dù là ngày ngày ở bên nhau, nhưng nỗi hoảng hoạn vẫn dấy lên không gì có thể kiềm chế được.
Đây đã là năm thứ năm họ ở bên nhau, năm năm thấm thoắt đã qua, thời gian như nước chảy.
Một đôi tay bất ngờ vòng ôm lấy, Bách Dịch thở ra một hơi khoan khoái: “Không ngủ chút nữa à?”
Nghiêm Lăng cúi đầu hôn nhẹ lên trán Bách Dịch, giọng nói trầm trầm và đầy cuốn hút: “Cũng hơn bảy giờ rồi, dậy ăn uống thôi.”
Mấy năm nay Bách Dịch đã nuôi ra cái tật nằm lì giường, anh nhắm mắt lại, giọng nói còn mang theo ngái ngủ: “Tôi ngủ thêm chút nữa.”
Nghiêm Lăng vén chăn ra, nhẹ nhàng rời phòng.
Họ đã chuyển đến tầng ba của một ngôi nhà khác, có ba phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp và hai phòng vệ sinh. Đã một năm từ ngày khí hậu trở nên bình thường, đất đai khôi phục sức sống, thôn này đã trở thành “thành phố” của họ.
Thỉnh thoảng cũng sẽ có người ở thành phố khác ghé qua, nhưng cũng chẳng trao đổi gì nhiều.
Vốn chỉ là một thôn mấy chục người, bây giờ cũng đã thành một thành phố nhỏ có mấy trăm người.
Nhưng từ đầu đến cuối Nghiêm Lăng cũng chẳng hề có ý thức trách nhiệm với những người này, hắn cũng không thấy mình phải có trách nhiệm với mấy trăm con người ấy – vốn hắn cũng chỉ muốn tìm cho bản thân và các anh em một nơi có thể đặt chân.
Đi trên đường sẽ có không ít người chào hỏi Nghiêm Lăng, nhưng càng nhiều người cúi đầu tránh qua một bên, chờ Nghiêm Lăng đi qua rồi họ mới lại đi tiếp – mặc dù Nghiêm Lăng không áp đặt quy tắc với họ, nhưng để phòng ngừa họ vẫn phải chú ý.
Hơn nữa nơi này so với các thành phố khác không chỉ có tốt hơn một chút, không có phân chia giai cấp, Nghiêm Lăng cũng không phải vua một cõi ở cái thành phố nhỏ này. Đơn giản hắn chỉ là một nhà sư khổ hạnh trong lốt người chủ thành phố. Hắn không có ham mê ăn uống, cũng không mê đắm gái đẹp.
Có không ít người đứng đầu các thành phố khác tự coi mình là bá chủ, bổ nhiệm những người thân cận phụ trách công việc, lôi kéo tầng lớp trung lưu, chèn ép tầng lớp thấp hơn, thậm chí còn phân ra bảy bảy bốn chín loại, người ở cấp nào lại chia rõ ràng ra công việc có thể làm gì, bọn họ lần lượt cường điệu quyền lực và địa vị của mình.
Rồi có không ít người ở tầng lớp cấp thấp bắt đầu bỏ đi, bây giờ đi đâu cũng có cơ hội sống tiếp, cớ gì phải treo cổ trên một thân cây?
Đều là người có học, dựa vào đâu mà bị phân thành loại này loại kia chứ?
Bên chỗ Nghiêm Lăng có không ít người trốn đến.
Hắn cũng không đuổi họ đi, người muốn ở lại cũng có thể ở lại, người không muốn thì cũng không ngăn cản.
Trái lại nơi đây tiếng lành đồn xa, giờ đây ngày nào cũng có kha khá người chờ ở bên ngoài muốn được vào thôn.
Vấn đề là thôn này vốn cũng không lớn, nếu nhận thêm người thì phải mở rộng thêm, xây dựng thêm sẽ tốn thời gian lại hao tổn sức người, không phải là nước đi đúng đắn.
“Không thì chuyển đến thị trấn?” Bách Dịch ngồi bên cửa sổ, anh đang ăn bữa sáng Nghiêm Lăng mang về, hai miếng bánh bột ngô, một đĩa nhỏ dưa muối. Bánh bột ngô vừa thơm vừa ngọt, là hương vị chuẩn của ngô, nhìn thì đơn giản nhưng ăn vào lại no bụng mà vị cũng ngon, còn dễ làm nữa.
Nghiêm Lăng: “Phiền phức lắm, sẽ phải khai khẩn đất hoang lần nữa.”
Mặc dù đất cát đã phục hồi, nhưng lại cần phải đập đất cứng xúc đi, rồi đánh xới cho đất xốp.
Toàn bộ quá trình rất tốn công sức, hiện tại cũng không có máy móc cỡ lớn, một mẫu đất cần tối thiểu mười mấy người làm quần quật cả một ngày.
Nếu như chuyển đến nơi khác rồi bắt đầu lại thì công việc trong giai đoạn đầu cũng sẽ rất nhiều.
Bách Dịch thở dài: “Đổi đến một nơi rộng lớn hơn cũng tốt, có thể duy trì sự phát triển mà.”
Bách Dịch cũng nhận ra một điều, Nghiêm Lăng không có dã tâm, không giống như Mạnh Ngạo cũng không giống Asa, dã tâm của Asa là bị dồn nén mà thành, Mạnh Ngạo thì là người trời sinh đã có dã tâm.
Nói đúng ra, Nghiêm Lăng càng giống như Chương Lệ hơn, nếu như Chương Võ không nợ nần, có lẽ Chương Lệ cũng chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường.
Nhưng cũng không phải tình nguyện tầm thường, chỉ là không để những thứ bên ngoài vào trong lòng.
Nghiêm Lăng: “Tôi biết.”
Bách Dịch cười với hắn, Nghiêm Lăng nhìn khuôn mặt vui vẻ của Bách Dịch, trong lòng bỗng xót xa. Bắt đầu vào năm nay hắn vẫn luôn hay có cảm giác này, lồng ngực vừa tức vừa đau, nhưng hắn không tìm được lý do, lại không muốn nói ra với bất kỳ ai.
“Sao vậy? Sao lại nhìn tôi như thế?” Bách Dịch nhìn Nghiêm Lăng thấy lạ.
Nghiêm Lăng lắc đầu: “Không có gì.”
Có lẽ chỉ là hắn có tật buồn thương vô cớ, không cần phải nghĩ quá nhiều.
Cái thôn này đúng là không thể ở được nữa, đất thì nhiều nhưng nhà lại ít, bây giờ có rất nhiều người còn nằm ra cả đất, cho dù có nằm ra đất thì cũng sắp không chen nổi nữa rồi. Lại nói trong một phòng trên giường dưới giường đều là người, không có cả chỗ đặt chân.
Hơn nữa một đám đàn ông con trai chen chúc vào một căn phòng, không nói đến mùi mồ hôi, chỉ nói mùi hôi chân thôi, mở cửa ra bên trong chính là một căn phòng bốc mùi.
Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp
Có lần Bách Dịch đi tìm Diệp Minh, sau khi mở cửa ra suýt chút nữa anh bị xộc cho phát mửa ngay trước cửa.
— Đám người này vẫn thường không thích rửa chân.
Trước kia vì tiết kiệm nước, giờ có nước rồi nhưng cũng đã tạo thành thói quen không rửa chân.
Cũng không thích tắm, quần áo mặc trên người đã bốc mùi nhưng vẫn chưa thay.
Trước kia còn do không có điều kiện, giờ điều kiện cơ bản cũng đã có, mà họ vẫn luôn như thế.
Nghiêm Lăng cũng cảm thấy chật chội quá, rốt cuộc cũng quyết định dẫn người đi tìm một thị trấn thích hợp để ở, tốt nhất có thể tới gần sống, có nguồn nước, xung quanh sẽ có đất đai phù hợp để trồng trọt, địa hình cũng không nên dốc quá.
Hàng năm Nghiêm Lăng cũng sẽ dẫn người ra ngoài, phần lớn họ đều bình an trở về, mà dùng không yên ổn thì cũng chỉ bị chút thương nhẹ không nguy hiểm đến tính mạng.
Lần nào Nghiêm Lăng dẫn người ra ngoài Bách Dịch cũng muốn đi cùng, nhưng đều bị Nghiêm Lăng từ chối.
Lúc Nghiêm Lăng chuẩn bị đi hắn có nói với Bách Dịch: “Anh đừng lo, tôi sẽ trở về sớm thôi, sẽ không có chuyện gì.”
Nhưng đợi hơn nửa tháng, Nghiêm Lăng vẫn chưa trở lại.
Hơn một tháng, Nghiêm Lăng vẫn chưa quay về.
Đến tháng thứ ba, Bách Dịch bắt đầu đêm đêm không ngủ được, anh không biết hội Nghiêm Lăng sẽ đi đến đâu, cho dù là Nghiêm Lăng trước khi đi cũng không nói ra địa điểm cụ thể, chỉ có một phương hướng đại khái, phương Nam hoặc là phương Bắc.
“Tôi phải đi tìm cậu ấy.”
Bách Dịch khoác balo, thông báo cho Diệp Minh biết quyết định của mình.
Diệp Minh được Nghiêm Lăng giữ lại bảo vệ những người trong thôn, nếu như hội Nghiêm Lăng không thể quay về, Diệp Minh sẽ phải gánh vác trách nhiệm.
Nhưng Diệp Minh cảm thấy mình không thể gánh được trọng trách như vậy đâu!
Gã chỉ muốn thành thật làm một tên đàn em, đại ca chỉ đâu gã đánh ở đó, không cần phải dùng đầu óc, không lo cân nhắc được hơn.
Chỉ có đi theo đại ca gã mới có cảm giác an toàn, một khi để gã tự mình quyết định, gã sẽ cảm thấy chỗ nào cũng không ổn.
Vì vậy Diệp Minh nghĩ ra một cách, gã lại giao trọng trách này cho Phùng Vân cũng đang ở lại, rồi xung phong nhận việc theo Bách Dịch cùng đi tìm hội Nghiêm Lăng.
Bách Dịch với Diệp Minh lên đường, vốn Bách Dịch không muốn đi cùng Diệp Minh nhưng cái người này cố chấp quá, quả đúng là một tấm chân tình, anh không tiện khước từ nên chỉ có thể nhịn lại.
Họ đi về phía Bắc trước, trước những thị trấn lớn hơn thôn của họ một chút ở dọc đường họ đều đứng quan sát từ một khoảng cách không xa, chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm gì rồi họ mới đi đến thăm dò. Thức ăn tuy không nhiều, nhưng ăn uống tiết kiệm một chút cũng có thể duy trì trong một khoảng thời gian khá dài.
“Không biết hội anh Nghiêm đi đến nơi nào rồi.” Diệp Minh vừa đốt lửa vừa hỏi Bách Dịch, “Anh Bách, anh nói xem không phải họ gặp chuyện phiền phức gì đấy chứ? Liệu có phải bị bắt giữ lại không?”
Bách Dịch dùng cành cây khều đống lửa để cho không khí lùa vào, lửa sẽ càng cháy mạnh hơn. Trong lòng anh có rất nhiều suy đoán, nhưng không muốn nghĩ đến khả năng xấu, vẫn chỉ cho rằng hội Nghiêm Lăng chưa tìm được thị trấn phù hợp, hoặc chăng trên đường đi có gặp chuyện gì đó bất ngờ.
Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp
Diệp Minh: “Nhưng chắc chắn anh Nghiêm sẽ không sao đâu. Chúng ta phải tin vào bản lĩnh của anh ấy, bằng không mấy năm trước tụi em cũng chẳng còn, sao có thể có ngày hôm nay?”
Miệng gã thì nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không chắc chắn, mỗi lần ra ngoài đều là cửu tử nhất sinh, không thể nói được là an toàn tuyệt đối như vậy.
Bách Dịch không lên tiếng, anh chỉ cau chặt đôi mày lấy một chai nước từ trong balo ra, thảy cho Diệp Minh.
Hai người cũng không mang lều vải, thời tiết mùa này cũng dễ chịu, vừa không có bão cũng không có mưa giông, rải một tấm vải trên đất là có thể ngủ được.
Bọn họ đi hơn mười này, rốt cuộc cũng tìm được một “thành phố” có người sinh sống.
Thành phố này không lớn, có vẻ cũng chỉ mới xây dựng trong hai năm trở lại đây, cũng không có tường thành, người trong đó đa phần là người gầy gò vàng vọt, dù sao cũng mới vừa khôi phục canh tác, sản lượng lương thực mấy năm đầu không nhiều cũng là điều rất bình thường, hiện tại nào có phân bón cũng chẳng có thuộc trừ sâu.
Vạn vật phục hồi, châu chấu chuột bọ, các loại sâu hại cũng sinh sôi trở lại.
Bởi vì không có phương pháp hữu hiệu, những loài sâu hại này hàng năm có thể làm hư hại một phần ba lượng lương thực.
Nếu như có nạn châu chấu vậy thì càng chẳng còn gì, không nói đến một nửa, thậm chí quá nửa đều rơi vào bụng của chúng nó.
“Không thì qua đó hỏi thăm xem sao?” Diệp Minh ướm hỏi.
Bách Dịch suy nghĩ một hồi, sau khi cân nhắc được mất mới lên tiếng: “Cậu ở đây chờ, anh qua đấy hỏi thử.”
Anh có không gian, nếu tình huống không ổn còn có thể trốn vào, chờ xung quanh không còn ai mới chịu ra, so với Diệp Minh cũng an toàn hơn.
Dù sao kể cả Diệp Minh có súng thì cũng không thể giết được hết người trong thị trấn này, đặc biệt là đạn trong súng cũng chỉ có hạn, lắp lại đạn cũng tốn thời gian, chút thời gian này cũng đủ để cho mọi người nhào lên xé xác Diệp Minh.
Nhưng Diệp Minh không đồng ý, gã cảm thấy mình vạm vỡ hơn Bách Dịch – dù sao hắn cũng phát triển bề ngang, người không cao nên nhìn càng to con, khả năng dùng súng cũng hơn Bách Dịch, quan trọng là Bách Dịch chưa từng giết người, nếu như ở bước ngoặt sống còn lại thoáng chần chừ, vậy sẽ đi tong một cái mạng.
Hai người nói qua nói lại, ai cũng không thuyết phục được ai, cuối cùng chỉ có thể vung nắm đấm.
Bách Dịch thắng một cách không có gì bất ngờ.
“Nhận thua đi, anh đi trước xem sao, nếu đêm nay anh không quay lại tìm cậu thì cậu cứ đi trước, tìm một nơi trốn đi.” Bách Dịch nghiêm túc dặn gã, “Anh có cách bảo vệ bản thân, biết chưa?”
Diệp Minh không hiểu.
May thành phố này là một thành phố mới, cũng không phân chia giai cấp cố định, những người đó đều trốn từ các thành phố lớn nên cũng không lớn mật lắm, nhìn Bách Dịch một thân một mình, thái độ cũng tốt, họ còn mời Bách Dịch uống nước.
“Không thấy.” Người nói là một người phụ nữ, cô ta bị mọi người đẩy ra thay mặt nói chuyện. Cô ta mù mờ, lúc nghe Bách Dịch hỏi gần đây có thấy một nhóm người nào đi qua không thì đầu lắc như trống bỏi, “Nếu có ai đi qua nhất định chúng tôi sẽ thấy ngay.”
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Bọn họ đi mất mười mấy ngày, kết quả đi nhầm phương hướng, chỉ có thể quay đầu đi về phía Nam.
Trên đường đi trái lại Bách Dịch biết thêm được không ít thành phố, có lớn có nhỏ. Có thành phố nhìn trông rất rộng rất giàu, nhưng lại có không ít người áo rách quần manh, cơm ăn không đủ no, giống như cái xác di động lắc lư trên đường, hoặc đang khai khẩn ở những cánh đồng xung quanh.
Nhưng có một số người chẳng cần phải làm gì cả cũng có thể ăn no uống đủ, đứng trên đường xưng bạn gọi bè.
Bách Dịch với Diệp Minh đi về phía Nam rồi vẫn không tìm được tung tích hội Nghiêm Lăng, đến khi họ bình tâm lại, tính toán thời gian vậy mà đã ba tháng trôi qua. Có lúc họ biết dùng muối mang theo đi đến một thành phố khá nhỏ để đổi một ít đồ ăn thức uống, vì là hai người đàn ông, trong tay Diệp Minh còn có súng nên cũng không có ai tìm họ gây phiền phức dám cướp của họ.
Diệp Minh đã có phần tuyệt vọng, gã bàn bạc với Bách Dịch: “Hay là chúng ta cứ về trước đã, nói không chừng hội anh Nghiêm đã về rồi.”
Bách Dịch cũng không biết bây giờ nên làm gì, rất hiếm khi anh mờ mịt như vậy, anh cảm thấy trời đất rộng lớn như vậy, hội Nghiêm Lăng quả thật quá nhỏ bé. Cho dù anh có lòng tin với Nghiêm Lăng nhường nào nhưng vào giây phút này anh cũng không còn cách nào tự lừa mình dối người.
“Quay về thôi.” Bách Dịch đồng ý với đề nghị của Diệp Minh.
Diệp Minh thở phào nhẹ nhõm, theo thời gian đẩy đưa, tính tình Bách Dịch cũng thay đổi, anh không còn luôn nở nụ cười bên môi nữa, dùng không thể không mỉm cười tiếp xúc với mọi người nhưng Diệp Minh cũng có thể nhận ra được sự thiếu kiên nhẫn nơi đáy mắt anh.
Họ đi không kể ngày đêm, cả một đường mệt mỏi không có lấy thời gian nghỉ ngơi, cuối cùng cũng chạy về lại thôn.
Bấm ngón tay tính toán, họ đã đi hơn nửa năm, đến khi họ bước vào thôn, mọi người xung quanh đều đi tiến lên đón.
Trịnh Tuyết đẩy mọi người đứng ngăn cản phía trước ra, xúc động nói: “Làm chị sợ muốn chết! Mấy cậu đi lâu quá!”
“Hội anh Nghiêm đã quay lại rồi, trên đường anh Nghiêm đã đổ bệnh.”
Bách Dịch vội xông về phía Trịnh Tuyết: “Hiện giờ cậu ấy sao rồi?”
Trịnh Tuyết: “Giờ đang ở trong phòng, gần đây thân thể anh ta càng ngày càng không ổn, cậu mau đi xem đi.”
Thời gian qua Nghiêm Lăng sốt cao, lúc cô chăm sóc Nghiêm Lăng vẫn luôn nghe thấy Nghiêm Lăng gọi tên Bách Dịch trong mê man, cô là một người ngoài đứng xem thôi nhưng lúc đó cũng cảm nhận được nỗi đau đớn sâu sắc. Cô không hiểu vì sao đàn ông lại phải yêu đàn ông, nhưng cô biết hai người yêu nhau khi mất đi nhau sẽ đau đớn nhường nào.
Bách Dịch mím chặt môi, trên người anh lại có một chút bóng dáng của Nghiêm Lăng: “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Trịnh Tuyết không lên tiếng, cô cúi đầu lặng yên.
Trong nháy mắt, Bách Dịch cảm thấy cả người lạnh run, trái tim anh như nặng nề trùng xuống, chạm đáy lúc nào không hay.
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Nhưng càng như vậy bên ngoài Bách Dịch càng tỏ ra bình tĩnh hơn, thậm chí một nụ cười miễn cưỡng anh cũng không làm được, bước chân không ngừng đi về phía trước, đi không được bao lâu thậm chí còn chuyển sang chạy.
Đứng trước cửa phòng, nhìn cánh cửa trước mặt kia, bỗng nhiên Bách Dịch cảm nhận được nỗi sợ hãi to lớn, tay anh đặt trên tay nắm cửa, nhưng mãi không vặn mở ra.
Cuối cùng anh hít sâu một hơi, nén sự sợ hãi tột độ xuống, mở cánh cửa ra.
Cánh cửa mở ra, thứ đầu tiên Bách Dịch nhìn thấy là Nghiêm Lăng đang nằm trên giường. Sắc mặt Nghiêm Lăng đỏ ửng, trên người hắn đang đắp chăn nhưng lồng ngực cũng không dao động nhiều. Đầu óc Bách Dịch trống rỗng, anh không biết mình nên làm gì, chân anh như bị đóng đinh vào đất, một bước cũng không nhấc lên nổi.
Bách Dịch: “… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trước kia chưa bao giờ Nghiêm Lăng mắc bệnh nặng như vậy, thậm chí ngay cả bệnh nhẹ hắn cũng chưa từng bị. Hai người ở bên nhau năm năm, dù có bị nhức đầu hay là cảm sốt thì cũng chẳng bao giờ dính đến Nghiêm Lăng.
Trịnh Tuyết giải thích: “Mọi người nói khi họ đi đến tháng thứ hai thì anh ta bắt đầu bị bệnh, ban đầu chỉ là cảm vặt, sau đó càng ngày càng nặng, họ cũng không dám trì hoãn việc chữa trị, chỉ có thể tìm một thành phố lớn gần nhất… Mọi chuyện trở nên rắc rối, đến một tuần trước mới trở về.”
Một người chưa từng ốm đau mà lại đổ bệnh thì chẳng khác nào bị bệnh tật đánh gục.
“Bách Dịch…” Khóe mắt Trịnh Tuyết phiếm đỏ, “Lúc anh Nghiêm hôn mê vẫn cứ gọi tên cậu mãi, cậu hãy ở bên anh Nghiêm nhiều hơn.”
Nói xong lời này Trịnh Tuyết liền ra khỏi phòng, lúc đi cũng tiện tay đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Bách Dịch và Nghiêm Lăng.
Bách Dịch luống cuống tay chân, anh cứ đứng đó không biết mình nên tiến vào hay là lui đi. Đầu óc anh như đã bốc hơi, chẳng nhớ nổi điều gì.
Anh chưa bao giờ thấy dáng vẻ Nghiêm Lăng yếu như vậy, cho đến nay Nghiêm Lăng đều tỏ ra mạnh mẽ và có kỷ luật, sự lầm lì ít nói của hắn trái lại càng khiến hắn trông đáng tin cậy, giống như một tòa núi cao, chỉ cần có hắn ở đây thì chẳng cần phải lo lắng điều gì.
Nhưng giờ phút này đây, tòa núi cao này đã sắp sụp đổ.
Bách Dịch đi tới bên giường, anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tay run run vén chăn lên. Lần đầu tiên anh phát hiện làn da của Nghiêm Lăng lại tái nhợt như vậy, sắc mặt hắn thì đỏ bừng nhưng những nơi khác lại nhợt nhạt không có huyết sắc.
“Tôi về rồi đây.” Giọng Bách Dịch run lên.
Nghiêm Lăng lại không thể đáp lại anh.
Đôi môi mỏng tái nhợt của hắn cũng không mấp máy.
Trong khoảnh khắc, Bách Dịch không biết mình nên làm chuyện gì, nên nói điều gì. Anh khẽ khàng cúi đầu, trán áp xuống mu bàn tay Nghiêm Lăng, có vệt nước thấm loang trên ga trải giường.
Cảm giác này quá xa lạ với Bách Dịch, anh như không nghĩ được gì nữa, sắc mặt cũng dần dần trắng bệch.
Anh có thuốc, nhưng anh không phải là bác sĩ, không có thiết bị y tế hiện đại, đến cùng là Nghiêm Lăng mắc bệnh gì anh cũng không thể nào biết được.
Đột nhiên anh cảm thấy hối hận – có lẽ anh nên học y, nếu như anh là bác sĩ, hoặc là có kiến thức y học cơ bản nói không chừng anh có thể tìm được nguyên nhân bị bệnh của Nghiêm Lăng, ít nhất còn có một phương hướng để nỗ lực.
Nhưng giờ đây anh chẳng thể làm được điều gì, điều gì cũng không làm được.
Cảm giác bất lực lan tràn khắp cơ thể Bách Dịch.
“Khóc gì chứ?”
Giọng nói suy yếu này, rất rất nhẹ.
Bách Dịch ngẩng phắt đầu lên, hốc mắt anh đỏ ngầu, chóp mũi cũng đỏ, trong mắt đều là sự sợ hãi, là nỗi đau thương nồng đậm.
Nghiêm Lăng đã mở mắt, ánh mắt dịu dàng nhìn Bách Dịch.
Hắn yếu ớt như thế nhưng tinh thần vẫn mạnh mẽ như cũ.
Bách Dịch rối bời nhìn hắn: “Cậu bị bệnh rồi.”
“Ở đây không có bác sĩ, cậu sẽ chết ư?”
Nghiêm Lăng bỗng nở nụ cười, hắn vươn tay ra, Bách Dịch vội vàng nắm lấy tay hắn.
“Đừng sợ.” Nghiêm Lăng mỉm cười, “Anh biết mà, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Bách Dịch sững sờ ở đó, rõ ràng anh nghe hiểu từng chữ Nghiêm Lăng nói, nhưng lại chẳng thể hiểu ý của câu mà hắn nói.
Nghiêm Lăng đột nhiên tạo khẩu hình, hắn không nói ra được hai chữ ấy, nhưng có thể làm khẩu hình.
— “Chương Lệ.”
Nghiêm Lăng như là dùng hết sức mới nâng được bàn tay chạm lên gò má Bách Dịch, hắn thở một hơi dài, giống như hắn đã chờ đợi rất lâu cho thời khắc này.
Trong một giây ấy, linh hồn Bách Dịch cũng như bắt đầu run rẩy, anh cảm thấy mình đang run lên, nhưng thực tế anh đang ngồi rất vững.
Nghiêm Lăng: “Lúc anh đi chỉ để lại cho em một tờ giấy…”
Bách Dịch cúi đầu, vai anh vẫn run lên.
Ánh mắt Nghiêm Lăng dần mất tiêu cự: “Nếu không nhớ lại, nói không chừng còn có thể sống lâu thêm mấy năm.”
“Nhưng nhớ lại vẫn tốt hơn.” Nghiêm Lăng cầm tay Bách Dịch, trên tay hắn nổi gân xanh, “Ít ra nhiều năm như thế em đã không uổng công chờ đợi.”
Nhiều năm như thế hắn bảo vệ ký ức đó và cả cái người đã biến mất ấy, hắn vẫn luôn hy vọng Bách Dịch không phải tự nguyện rời khỏi hắn, dù là lý do gì đi nữa hắn đều có thể tiếp nhận.
Bách Dịch khó khăn nói: “Anh cũng không biết mình sẽ ra đi đột ngột như thế, anh cũng không biết để lại lời gì cho cậu.”
“Khi đó anh còn chưa hiểu…”
Nhưng có nói nhiều hơn nữa, vào lúc này đều trở nên lu mờ, dù có là lý do gì cũng đều giống như một cái cớ.
Nghiêm Lăng, hoặc là nói Chương Lệ, ánh mắt hắn lưu luyến triền miên nhìn Bách Dịch, năm đó thiếu niên tính cách lạnh lùng kiên cường mà mồm miệng lại vụng về đã thay hình đổi dạng, còn Bách Dịch đã bỏ lỡ toàn bộ quá trình trưởng thành của hắn.
Chương Lệ nói: “Đừng đau khổ, từ lúc em bắt đầu nhớ lại, cơ thể đã càng ngày càng yếu đi.”
“Lần tới, em cũng không biết em còn có thể nhớ lại hay không.”
Bách Dịch không lên tiếng.
Chương Lệ thở hổn hển mấy hơi, bây giờ lục phủ ngũ tạng của hắn đều đau đớn khó mà chịu đựng: “Anh sẽ tìm em chứ?”
Bách Dịch mím môi: “Chắc rồi.”
Chương Lệ: “Nếu em của lần tới đối xử không tốt với anh, anh đừng giận nhé.”
Rốt cuộc Bách Dịch không thể nhịn được nữa, nước mắt theo khóe mắt lăn dài, liên tiếp không ngừng.
Chương Lệ muốn nhấc tay lên lau nước mắt cho Bách Dịch, nhưng không nhấc nổi, hắn bất đắc dĩ cười một tiếng.
“Em của lần tới vẫn sẽ yêu anh.” Mí mắt Chương Lệ khép lại, hắn khép hờ mắt, “Đừng lo lắng.”
Chương Lệ nắm chặt tay Bách Dịch: “Em rất nhớ anh.”
Thời gian hai mươi tám năm, mỗi một ngày hắn đều như sống trong quá khứ, hắn nghiêm túc vận hành công ty, ăn đủ bữa, chăm sóc cơ thể khỏe mạnh, cũng vì hy vọng có một ngày trong tương lai hắn có thể gặp lại Bách Dịch, hắn có thể chăm sóc cho đối phương.
Dù cho đối phương không yêu hắn, hắn cũng có thể theo đuổi đối phương một lần nữa.
Nhưng hắn không thể ngờ đến lúc gặp lại nhau lại ngắn ngủi như thế, hắn vẫn không thể nói nhiều hơn đôi câu, dặn dò thêm vài chuyện.
Trước mắt Chương Lệ một màu tối đen, hắn chẳng thể nhìn thấy cái gì, thậm chí hắn không còn nghe thấy gì nữa, giống như thế giới của hắn lại một lần nữa trở về bóng tối.
Nhưng hắn vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ của Bách Dịch được hắn nắm trong lòng bàn tay.
Chương Lệ dùng chút ý chí cuối cùng nói: “Em phải đi rồi, hôn em đi.”
Hắn giống như một đứa trẻ làm nũng. Mặt Bách Dịch đều là nước mắt, anh đến gần Chương Lệ, anh cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đối phương. Nụ hôn của anh không có quy luật gì, nước mắt men theo khóe môi Bách Dịch xuôi vào môi Chương Lệ.
Đây là một nụ hôn mang theo vị mặn.
Hơn nữa Chương Lệ cũng không đáp lại Bách Dịch.
Hơi thở của Chương Lệ ngừng rồi.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn tìm được về ký ức nguyên bản.
Hắn nói được những lời mà từ trước muốn nói lại vẫn không thể nói ra, lúc ra đi cũng không còn tiếc nuối, cũng không thấy đau thương.
Hắn biết rồi họ sẽ còn gặp lại.
Điện thoại di động của Bách Dịch bỗng nhiêu reo vang…
[Nhiệm vụ hoàn thành, mười phút sau sẽ tiến hành dịch chuyển.]
Mười phút cuối cùng, Bách Dịch vẫn luôn canh giữ ở bên giường.
Anh không biết thế giới tiếp theo sẽ ra sao, cũng không biết Chương Lệ, Asa, Mạnh Ngạo và cả Nghiêm Lăng ở thế giới ấy sẽ lại trở thành một người như thế nào.
Nhưng tâm trạng của anh vẫn vô cùng bình tĩnh.
Đây chỉ là một sự chia ly ngắn ngủi, rồi họ sẽ gặp lại nhau lần nữa.
Cho dù đối phương sẽ chẳng còn nhớ điều gì, những ở mỗi thế giới vẫn sẽ yêu anh như cũ.
Một giây cuối khi quá trình dịch chuyển bắt đầu, Bách Dịch nằm vào trong chăn, anh ôm lấy eo thân thể này của đối phương.
Anh yêu hắn.
Dù cho không biết tên của hắn, không biết ngoại hình của hắn.
Nhưng anh sẽ vẫn nhớ linh hồn hắn.
Mặc kệ có gặp lại nhau ở đâu, dù là trong hoàn cảnh nào.
Cuối cùng hắn vẫn sẽ yêu anh.
Chưa từng ngoại lệ.