Suốt cả mùa đông hầu như Bách Dịch đều ở trong phòng, một ngày chỉ dành chút thời gian ra ngoài nấu cơm, có điều chắc quần áo giữ ấm cũng đầy đủ nên cho đến khi đầu đông qua đi, trong thôn cũng không có ai chết rét.
“Thành phố chị ở trước kia sẽ không phân phát quần áo mùa đông.” Trịnh Tuyết để Hạo Hạo chơi một mình, cô ngồi cạnh ghế Bách Dịch đan áo len, “Nào có nhiều quần áo như vậy? Bây giờ chẳng còn ai sản xuất, mùa đông các năm trước đã bị vơ vét hết cả rồi.”
“Người chết vì cóng cũng không phải là ít.” Trịnh Tuyết không còn cảm xúc gì, chẳng còn đau thương vì thấy người chết.
Trịnh Tuyết nhìn Hạo Hạo quấn chặt như kén, đi lại chỉ có thể lạch bạch bước từng bước nhỏ, rốt cuộc trên mặt cũng xuất hiện nụ cười, nói với Bách Dịch: “Khi đó chị cũng không ngờ mình còn có thể có ngày hôm nay.”
Thời điểm đó nguyện vọng duy nhất của cô đó là sống đến khi Hạo Hạo độc lập, nhưng đối với một đứa trẻ, từ lúc nó còn nhỏ đến khi có thể sống độc lập phải cần mười mấy năm.
Cho nên dù trong lòng cô có ôm hy vọng như vậy, nhưng cũng cô hiểu trừ khi có phép màu, nếu không sẽ khó mà đạt được.
Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời cầu khẩn và gửi Bách Dịch đến trước mắt cô.
Trịnh Tuyết vẫn nở nụ cười, cầm áo len mới đan được một nửa lên ướm trên người Bách Dịch, còn cảm thán một câu: “Len này tốt thật, sờ vào là biết ngay len lông cừu xịn, nếu đan xong rồi bày ở tiệm thì cũng bán được không ít tiền đâu.”
Vừa nói cô lại thở dài một hơi, bây giờ đã không còn tiền nữa rồi, mọi người dùng đồ vật hoặc là nước để trao đổi, có lúc còn dùng cả người.
Trong vòng mấy ngày Trịnh Tuyết đã đan xong áo len, cô giục Bách Dịch mặc thử: “Để xem có chỗ nào không vừa còn sửa.”
Bách Dịch cũng chợt nhận ra, Trịnh Tuyết đang dùng cách của riêng cô để “báo đáp” anh.
Mặc dù anh không cảm thấy mình có gì cần phải báo đáp, nhưng anh vẫn đón nhận ý tốt của Trịnh Tuyết.
Khi thời tiết ấm áp hơn một chút, có thể đi lại ngoài kia trong thời gian dài hơn, thế là Nghiêm Lăng lập tức dẫn người ra ngoài. Trừ mấy người từ trước ra thì còn chọn vài người trẻ tuổi từ những người mới tới, hắn chỉ để Diệp Minh và Phùng Vân ở lại trong thôn bảo vệ những người khác.
“Không chờ đến đầu xuân được à?” Bách Dịch khẽ nhíu mày.
Nghiêm Lăng vươn tay day nhẹ giữa đôi mày Bách Dịch, hắn nghiêm túc đáp lại: “Nhân lúc những kẻ khác chưa có hành động gì là tốt nhất.”
Bách Dịch thở dài: “Được rồi, cậu chú ý an toàn, phát hiện có điều không ổn phải rút lui ngay lập tức, đừng làm tôi lo lắng.”
Nghiêm Lăng không có thái độ gì, nhưng ánh mắt nhìn Bách Dịch lại vô cùng lưu luyến yêu chiều, hắn “ừ” một tiếng rất nhẹ. Trước khi đi hắn đưa cho Bách Dịch một khẩu súng lục nhỏ, khẩu súng này rất nhỏ gọn, nếu ở khoảng cách không quá gần thì không thể làm người khác bị thương.
Ý nghĩa kỷ niệm nhiều hơn là giá trị thực dụng.
Nghiêm Lăng nói với Bách Dịch: “Đây là khẩu súng đầu tiên của tôi.”
Khi đó hắn được đội cảm tử tiếp nhận, làm một người mới tất nhiên họ sẽ không đưa cho hắn một khẩu súng tốt nào. Khẩu súng nhỏ này là do hắn tự tìm được, cũng là cây súng này đã cứu được mạng hắn.
Bách Dịch siết chặt khẩu súng trong tay, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ trân trọng nó.”
Sau đó hai người nhìn nhau không nói, lặng thinh một hồi, Nghiêm Lăng nhấp miệng nói: “Tôi đi đây.”
Bách Dịch tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Anh mỉm cười, nét mặt nhu hòa, thật giống như không phải Nghiêm Lăng đi ra ngoài tìm kiếm vật tư mà chỉ là đi một chút rồi sẽ về: “Chú ý an toàn, đi sớm về sớm.”
Sau ngày tận thế mỗi một mảnh đất hoang khô cằn đều nguy hiểm trùng trùng.
Bách Dịch rất muốn đi cùng Nghiêm Lăng, đáng tiếc chân anh không cho phép, bình thường tiết trời ấm áp thì còn ổn, nhưng chỉ cần ở bên ngoài hơn hai tiếng thôi là vết thương trúng đạn của anh sẽ lại đau khó mà chịu nổi.
Hơn nữa Nghiêm Lăng cũng không đồng ý.
Nghiêm Lăng nhìn lạnh lùng vô tình nhưng thật ra lại là một người rất dễ thương lượng, một khi cái người dễ thương lượng này lại nói không được thì thật sự là không thể được. Dù có dùng tình cảm cảm hóa hay lấy lý lẽ để người hiểu thì đối phương cũng coi như không nghe thấy.
Nghiêm Lăng vừa đi Bách Dịch đã hoàn toàn không tìm được việc gì để làm, phần lớn thời gian anh đều ở trong nhà kho cùng với mọi người sưởi ấm, uống chút nước nóng. Có điều anh không thích trò chuyện với mọi người lắm, trước nay đều là gương mặt mỉm cười lặng yên lắng nghe.
Làm như thế hỏng ở chỗ là hiện tại bây giờ mọi người đều rất quý anh, vì thế mỗi lần anh qua đó đều sẽ có người tìm anh nói chuyện.
Phần nhiều là than phiền và truyền năng lượng tiêu cực, Bách Dịch nghe mấy ngày liền quả thực không nhịn nổi nữa mà dẹp chuyện đến nhà kho.
Anh thà đợi ở trong phòng, đọc thêm vài cuốn sách.
Trước kia anh chưa bao giờ coi chuyện này là khổ, quan hệ giữa người với người vẫn luôn là vũ khí trong tay anh.
Xã hội do con người tạo thành, chỉ cần thiết lập mối quan hệ với mọi người thì mọi khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng.
Cho nên Bách Dịch sẵn lòng giao thiệp với nhiều kiểu người, mặc kệ những người đó làm công việc gì hay là họ thuộc tầng lớp xã hội nào anh đều có thể dùng một khuôn mặt tươi cười lan tỏa ý tốt.
Nhưng hiện tại anh lại cảm thấy mệt mỏi.
— Mùa đông ngày càng lạnh hơn, đầu mùa đã qua, ngày đông đến thật rồi, ánh mặt trời ngày càng ít, ánh sáng mù mờ vốn có cũng không còn xuất hiện nữa, mỗi ngày trời đều âm u như thế, dù cho có mặc áo bông thật dày hay là áo lông vũ thì cái lạnh cóng kia đều xâm nhập được vào tận xương tủy.
Bách Dịch một mình nằm trong chăn, làm thế nào anh cũng không ngủ được. Tay chân anh lạnh buốt, vì lạnh lẽo mà nhức cả đầu, đầu đau buốt không thôi, cho dù trước khi đi ngủ có đổ nước vào túi chườm nóng ủ trong chăn thì chưa đến một tiếng đã nguội lạnh cả.
Mỗi lần đến thời điểm này Bách Dịch đều nhớ Nghiêm Lăng khôn nguôi.
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Nghiêm Lăng thân nhiệt cao, người hắn lúc nào cũng ấm áp, anh có thể ôm chặt lấy Nghiêm Lăng, da thịt hai người dính sát bên nhau, ấm áp thoải mái.
Nhưng đến tận bây giờ Nghiêm Lăng vẫn chưa trở lại.
Bách Dịch cực kỳ lo lắng.
Thời tiết thế này không thể nào lặn lội đường xa, thậm chí không thể ở bên ngoài quá lâu.
“Có thể họ đã tìm một chỗ dừng chân rồi.” Bách Dịch phân tích với Diệp Minh, “Nếu họ đi xa, ở lại chỗ dừng chân chờ ngày đông qua vẫn an toàn hơn so với quay về.”
Diệp Minh cũng nghĩ vậy: “Các mùa đông trước chúng em đều vậy, tùy tiện tìm một chỗ rồi dựa vào vật tư có trong tay mà cầm cự, dù sao thời tiết như thế này chẳng ai cựa quậy được, cũng an toàn.”
Bách Dịch không biết là đang an ủi Diệp Minh hay an ủi chính mình, anh nói: “Họ sẽ không có việc gì.”
Diệp Minh cũng gật gù: “Đúng, dù trong hoàn cảnh nào Nghiêm Lăng cũng vô cùng bình tĩnh, cho tới giờ chưa bao giờ nóng đầu cả, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”
Bọn họ chỉ có thể nghĩ như vậy.
Nhưng ngày tháng trôi qua, nỗi lo của Bách Dịch lại nhiều thêm một chút, có điều dù anh có lo lắng đến đâu thì cũng không có cách nào giải quyết, chỉ có thể chờ đợi.
Nhưng chờ đợi là chuyện khó chịu nhất trên thế giới này.
Không ai biết sẽ phải chờ bao lâu, cũng không biết cuối cùng sẽ đợi được tin tức gì.
Mùa đông trôi qua từng ngày trong sự lo lắng của Bách Dịch.
Khi tia nắng đầu tiên lại chiếu trên mặt đất, tuyết đọng dưới đất bắt đầu tan ra, mọi người đều biết, mùa đông đã qua và mùa xuân đến rồi.
Đáng tiếc mùa xuân cũng sẽ không mang đến những điều tươi đẹp cho mọi người.
Cả một vùng không có một gốc cây còn xanh, đất đai vẫn không thể trồng trọt, vẫn thảm đạm thiếu sức sống như thế.
Có một tin tức tốt duy nhất là nước dưới giếng vẫn chưa cạn đi, thậm chí sau mấy ngày đầu xuân còn dâng cao thêm không ít.
Điều này hẳn là tin tức tốt nhất trong những năm gần đây, trong lúc nhất thời mọi người ríu rít báo cho nhau hay, trên khuôn mặt họ tràn đầy nụ cười.
Nụ cười của họ lan tỏa rất nhanh, khóe miệng cong thật cao, có người còn vừa cười vừa khóc.
Dường như cuối cùng họ đã thấy được một chút hi vọng ở trong bóng tối.
Ngày tận thế kéo dài gần như đã phá hủy niềm tin của mọi người.
Vào năm đầu tiên ngày tận thế đến, mọi người cũng chỉ cảm thấy rằng đây chỉ là một trận thiên tai, thiên tai tới nhanh mà đi cũng nhanh, giống như lũ lụt và động đất, qua mấy năm là sẽ ổn định lại. Nhưng năm thứ hai rồi năm thứ ba, mỗi một năm tình hình ngày càng nghiêm trọng, có không ít người chết khát chết đói chết rét, hoặc là bị lốc xoáy thốc lên tận trời, không biết đã rơi xuống ở nơi nào.
Không có thực vật và động vật, một chút hy vọng của mọi người đều bị phá tan.
Bách Dịch không trải qua quá trình như vậy, nhưng anh có thể nhìn thấy niềm vui sướng tột bậc trên khuôn mặt của mọi người.
Điều này giống như một tín hiệu, một tín hiệu báo rằng ngày tận thế sắp qua đi, cuộc sống tốt đẹp cuối cùng sẽ đến.
Mạch nước ngầm đang sống lại.
Một khi có lại nguồn nước, nói không chừng đất đai có thể trồng trọt trở lại.
Vào một buổi sớm mai, có một đoàn người xuất hiện trên con đường phía xa xa.
Bách Dịch nhìn thấy qua khung cửa sổ, anh lập tức lao nhanh xuống tầng, cùng với tất cả mọi người đứng ở cửa thôn chờ hội Nghiêm Lăng quay về.
Lần này nhóm Nghiêm Lăng trừ những người đi bộ ra thì còn lái về một chiếc xe tải, không biết là tìm được xăng ở đâu.
Nhưng nhìn qua cũng biết, khẳng định bên trong chất đầy vật tư.
Khi thấy những người lúc đi không thiếu một ai, còn trở về lành lặn không hao hụt thì mọi người vỡ òa trong tiếng hoan hô vang dội.
Đã rất lâu rồi họ chưa được nghe hay nhìn thấy chuyện tốt lành gì.
Điều này không thể nghi ngờ đã mang đến cho họ một niềm hy vọng lớn.
Con người trong một đời đều chạy về phía hy vọng, chỉ cần có một tia sáng là có thể giữ vững kiên trì.
Ánh mắt Bách Dịch soi xét trong đám người, anh không tìm thấy Nghiêm Lăng, dù cho có nhìn bao nhiêu lần cũng không có bóng dáng Nghiêm Lăng.
Lần đầu tiên anh hoảng hốt như vậy, trái tim khó chịu như bị một bàn tay bóp chặt, anh túm lấy tay của một người đi theo ra, lòng đầy rối ren hỏi: “Nghiêm Lăng đâu? Cậu ấy đâu rồi? Có phải cậu ấy xảy ra chuyện gì rồi không?”
Anh hỏi nhanh quá, đối phương không nghe rõ, mù mờ nhìn anh.
Lòng Bách Dịch trùng xuống chạm đáy.
Anh buông tay đối phương, đẩy mọi người ra để đi lên phía trước.
Chờ anh đi rồi người kia mới gãi sau gáy, hỏi người đứng bên cạnh: “Anh ta vừa hỏi tôi cái gì vậy? Anh ta nói đúng tiếng phổ thông không vậy? Không phải là người nước ngoài đấy chứ?”
Người bên cạnh có hơi ngập ngừng: “Chắc… Chắc là tiếng phổ thông đấy?”
Bách Dịch đi qua đám người, nhưng những người đi ra ngoài cũng không có nhiều, anh nhìn đi nhìn lại nhưng vẫn không tìm được bóng dáng Nghiêm Lăng.
Anh chưa bao giờ cảm thấy tệ như vậy, thật là tồi tệ.
Anh an ủi bản thân, có lẽ Nghiêm Lăng đi ở đằng sau, hắn còn chưa tới, hoặc có thể trên đường hắn gặp chuyện gì đó bắt buộc phải dừng lại. Anh nghĩ đến mọi điều, thế nhưng mỗi một lý do đều không thuyết phục được chính mình.
Lỗi Tử nhìn Bách Dịch cúi đầu đứng bên đám người mà lấy làm lạ, gã chào hỏi các anh em xong thì đi về phía Bách Dịch.
Khi gã vỗ vai Bách Dịch, thời điểm Bách Dịch ngoảnh lại thiếu chút nữa gã đã bị vẻ mặt của Bách Dịch dọa cho phát sợ.
Trong ấn tượng của gã, cho tới bây giờ Bách Dịch luôn có dáng vẻ tươi cười, kiểu như trời sinh đã là một người tốt tính, chưa bao giờ nổi giận, lại như luôn luôn lạc quan.
Nhưng lúc này đây, Bách Dịch nhìn gã, khuôn mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, rõ ràng anh ta không khóc, thậm chí khóe môi cũng không mấp máy, nhưng Lỗi Tử lại có thể cảm nhận được nỗi đau thương của anh, đau buồn không cần nước mắt biểu đạt, chỉ cần một ánh mắt.
“Anh tìm anh Nghiêm à?” Lỗi Tử không nghĩ ra vì sao Bách Dịch lại có cảm xúc như vậy, không phải mọi người đều đang rất phấn khởi sao?
Bách Dịch gật đầu: “Cậu ấy… Cậu ấy đâu?”
Lỗi Tử: “Anh Nghiêm lái xe đó, không phải anh ấy vừa mới đánh xe về nhà kho đằng sau à? Phải dỡ vật tư xuống chất vào nhà kho chứ.”
Khóe miệng Bách Dịch giật giật: “Ơ.”
Lỗi Tử trợn tròn hai mắt: “Không phải là anh nghĩ anh Nghiêm đã xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?”
Bách Dịch cười nói: “Không xảy ra chuyện gì thì tốt, vừa rồi không thấy cậu ấy làm tôi giật cả mình.”
Lỗi Tử còn đang định chòng ghẹo Bách Dịch đôi câu, nhưng nhìn thái độ thản nhiên như không của Bách Dịch, lời trêu chọc dĩ nhiên không thốt ra khỏi miệng, vì thế gã nói: “Lần này chúng ta tốt số, chiếc xe kia là tìm được dọc đường, trong bình còn đầy xăng, chắc là tài xế gặp chuyện mà bỏ xe chạy, cũng không có ai kiểm tra, vậy là hời cho chúng ta.”
Gã vô cùng phấn khích: “Hẳn là xe vận chuyển vật tư lúc ngày tận thế mới bắt đầu, trong đó có thùng nước khoáng lớn, còn cả lương khô và lều vải, nhưng không biết đồ trong hộp còn ăn được hay không…”
Lỗi Tử thao thao bất tuyệt càng nói càng hăng, chính gã cũng cảm thấy lần này bọn họ được trời cao chú ý, nếu không nhiều đồ như vậy sao có thể cho tới tận hôm nay mới được họ tìm thấy, đến những người khác còn không nhìn ra?
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Đáng tiếc Bách Dịch chẳng hứng thú chút nào với lời Lỗi Tử nói, bây giờ anh chỉ tâm tâm niệm niệm đến mỗi Nghiêm Lăng, vì thế lần đầu tiên trong đời anh đi cắt ngang lời người khác, áy náy cười với Lỗi Tử một tiếng: “Tôi đi tìm Nghiêm Lăng trước đây, xin lỗi, cậu đi nói chuyện với người khác nhé.”
Dứt lời, Bách Dịch lập tức chạy nhanh về phía nhà kho.
Chỉ để lại Lỗi Tử đứng tại đó, nhìn xung quanh rồi lại tóm lấy một người, bừng bừng khí thế nói với người ta về cái bánh từ trên trời rơi xuống lần này.
Bách Dịch đi về phía nhà kho, tựa như có thần giao cách cảm, anh vừa mới chạy đến thì cửa buồng lái xe hàng lại được đẩy từ bên trong ra, người đàn ông lái xe nhảy xuống. Nghiêm Lăng quay đầu lại, ánh mắt hai người giao nhau tại một điểm, Bách Dịch hít sâu một hơi, anh chạy về phía Nghiêm Lăng.
Rõ ràng chỉ hơn hai tháng không gặp, nhưng Bách Dịch cảm thấy như đã cách cả một thế kỷ.
Đối phương bước một bước dài, dang tay ôm lấy eo Bách Dịch.
Bách Dịch nhìn thẳng khuôn mặt đối phương, anh vươn tay vuốt ve gò má của người, vào thời khắc lãng mạn gặp lại nhau sau thời gian xa cách anh lại bật thốt một câu hết sức không hiểu phong tình: “Cậu gầy rồi.”
Không chỉ có gầy, tay, mặt, những vùng da lộ ra bên ngoài quần áo của đối phương dưới cơn gió đông lạnh giá càng trở nên thô ráp hơn.
Vì dãi gió dầm mưa, thức ăn không đủ no bụng, các đường nét trên khuôn mặt càng hằn rõ, đúng gọi là đao khắc búa gọt.
Càng có hương vị đàn ông hơn, cũng càng khiến người ta đau lòng hơn.
“Không gầy.” Nghiêm Lăng nắm lấy tay Bách Dịch, lòng bàn tay hắn dày những vết chai, lại thêm mấy vết thương, hắn nhìn Bách Dịch từ chân đến đầu, hài lòng thở phào.
“Lần này tìm thấy không ít thứ.” Xem ra Nghiêm Lăng cũng nhấm nháp được mấy phần vui sướng, “Sau này chúng ta cũng có thể thoải mái hơn một chút.”
Bách Dịch cũng nói: “Nước trong giếng cũng không bị rút, còn dâng lên một ít.”
Nghiêm Lăng nắm chặt lấy tay Bách Dịch hơn, hắn lộ ra một nụ cười: “Vậy tốt quá rồi.”
Nghiêm Lăng rất ít cười, hầu như hắn chẳng có cảm xúc gì, có lúc sắc mặt hắn sẽ có chút biến đổi nho nhỏ, nhưng nếu không nhìn kỹ thì chẳng thể nào nhận ra được.
Nhưng giây phút này khóe miệng Nghiêm Lăng chỉ khẽ cong lên thôi mà vào mắt Bách Dịch lại tựa như gió xuân thổi qua, làm tan biết tất cả sương mù lạnh giá.
Mọi người cũng nhanh chóng dồn về nhà kho, họ bắt đầu vận chuyển vật tư trên xe xuống, sắp xếp phân loại xong thì chuyển vào nhà kho. Bởi vì tránh ẩm ướt nên nhà kho có trải thảm lót chống ẩm – thật ra chỉ là những tấm bạt rộng.
Những người đi ra ngoài đợt này không cần phải bê vác nữa.
Bách Dịch cũng đi sắp xếp vật tư, đồ dùng hàng ngày với thực phẩm phải chia ra, phân loại để ở các khu khác nhau. Thực phẩm cũng phải phân loại cẩn thận, đồ ăn cần dùng trong thời gian ngắn và đồ ăn có thể dự trữ lâu dài. Họ dành cả một buổi chiều mới phân loại vật tư xong.
Mới vừa vào xuân, trời ban ngày vẫn rất ngắn, qua bốn giờ chiều là trời đã tối rồi.
Hội Lỗi Tử đốt lửa giữa đường, mọi người quây quần bên đống lửa, ăn khoai lang nướng và nghe những người ra ngoài kể về những gì họ gặp trên đường.
Bởi vì Lỗi Tử là sếp phó, Nghiêm Lăng thì chắc chắn sẽ không tỉ tê gì cho nên Lỗi Tử đúng việc trở thành người nói chính.
Gã như đang kể một câu chuyện, kể đến là nhấn nhá trầm bổng, giống như Đường Tăng đi thỉnh kinh trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn.
Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp
Bách Dịch với Nghiêm Lăng ngồi ở trong góc, chỗ này không có ai – mọi người đều tụ tập ở bên chỗ Lỗi Tử.
Chỉ có hai người họ ngồi đó, trước mặt chính là đống lửa ấm áp, ngọn lửa cứ từ từ bốc lên lại hạ xuống, ánh lửa hắt lên gò má Bách Dịch, càng dễ trông thấy sống mũi cao cao, ánh mắt dịu dàng của anh.
Họ cũng không nói lời nào mà chỉ ngồi như thế, đôi bàn tay đan chặt vào nhau.
Cho đến khi mọi người lần lượt giải tán, Bách Dịch mới đứng dậy: “Về thôi.”
Nghiêm Lăng đi theo sau lưng anh.
Trước khi Nghiêm Lăng trở lại, Bách Dịch thấy mình có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng đến khi Nghiêm Lăng về thật rồi anh lại phát hiện ra bản thân lại không biết phải nói gì. Trong khoảnh khắc anh nhìn thấy Nghiêm Lăng, tựa như có vô số lời nói đều theo cái chạm mắt mà truyền tải cho đối phương rồi.
Khi hai người trở lại gian phòng của mình, cánh cửa đóng lại ở sau lưng, cả hai như tiến vào một thế giới khác, không có người ngoài, chỉ có hai người họ. Ngoại trừ hai người là chân thực, tất cả những thứ khác đều là giả tạo.
Bách Dịch có thể cảm nhận được lòng bàn tay khô ấm, đôi môi nóng bỏng và cả những chuyển động say mê của Nghiêm Lăng.
Anh đang được người khát khao, được người chiếm lấy.
Bách Dịch thích cái cảm giác này.
Rốt cuộc anh cũng đã hiểu vì sao nhiều người lại chìm đắm trong ái dục như vậy, bởi công việc và thú vui không thể nào khiến cho họ cảm thấy hưng phấn, chỉ có tình dục, mỗi một lần nó đều sẽ khiến cho con người ta bay lên tận đỉnh, mỗi một lần đều mới mẻ, đều mang đến mang đến vui sướng tột đỉnh.
Bách Dịch cảm thấy mình đang dập dìu trên mặt nước, bị đẩy lên đến nơi cao nhất, rồi lại từ từ hạ xuống.
Chờ gió êm sóng lặng, Bách Dịch dựa vào bả vai Nghiêm Lăng, vờn quanh đầu mũi đều là mùi hương trên người Nghiêm Lăng.
“Ngửi gì thế?” Nghiêm Lăng nhìn Bách Dịch đang nằm trong lòng mình, hắn cúi đầu hỏi, “Có mùi mồ hôi à?”
Bách Dịch lắc đầu: “Không đâu, rất dễ chịu.”
Nghiêm Lăng không hiểu vì sao lại bất ngờ kích động, Bách Dịch vẫn chưa thể nghỉ ngơi lại một lần nữa cảm nhận được sóng gió cuồng bạo, anh không có khả năng phản kháng, cũng không muốn phản kháng, mặc cho cơn sóng lớn này cuốn anh vào biển sâu.
Bách Dịch không biết anh với Nghiêm Lăng chìm vào giấc ngủ tự lúc nào, anh chỉ nhớ trước mắt anh luôn mông lung, thân thể cứ mãi trôi nổi theo con sóng.
Đến khi anh tỉnh lại thì đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Bách Dịch ngủ rất say, hiếm khi nào anh có thể ngủ đẫy giấc như vậy, vừa mở mắt ra đã thấy Nghiêm Lăng từ ngoài cửa đi vào, trong tay còn bưng nước nóng với thức ăn – mì gói đã hãm.
Thật ra Bách Dịch cũng không thích ăn mì gói, nhưng ở nơi này mì ăn liền đã được coi là đồ xa xỉ rồi.
Nghiêm Lăng cầm bát với ly để trên cái bàn trước cửa sổ.
Hắn đã thay một cái áo jacket, bên trong mặc áo may ô, một cái quần dài màu đen vừa vặn làm tôn lên đôi chân dài của hắn.
Bách Dịch bước xuống đất, để chân trần đi tới bên cửa sổ.
“Cậu đã ăn chưa?” Bách Dịch co hai chân lên ghế, nhìn anh cứ trông như nhỏ đi vài tuổi, khí chất chững chạc lắng đọng trên người đã lâu như tan đi ít nhiều, càng trông giống một thanh niên trẻ tuổi.
Nghiêm Lăng ngồi vào ghế đối diện Bách Dịch, hắn nhìn khuôn mặt Bách Dịch, cảm thấy giờ phút tốt đẹp như một giấc mơ.
Hắn không cảm thấy mình còn có thể có một cuộc sống như vậy – có một người yêu, người yêu này thấu hiểu hắn, bao dung với hắn.
Hơn nữa đối phương chưa bao giờ yêu cầu hắn làm bất cứ điều gì.
Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp
Hắn muốn giấu đối phương đi, giấu đến một nơi an toàn, ở nơi đó bọn họ không cần lo lắng ngày mai, không cần sợ tương lai.
Một phút ở nơi đây hắn đều cảm thấy sợ hãi rồi có một ngày sẽ mất đi người này.
“Chúng ta có thể mãi luôn ở nơi đây.” Nghiêm Lăng bất ngờ nói.
Trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ dùng chân ở nơi nào, thậm chí hắn cũng đã xác định trước tương lai của mình.
— Hắn sẽ chết trong một cuộc vật lộn nào đó, có lẽ các anh em của hắn sẽ cùng ra đi.
Hắn sẽ không có một tấm bia của riêng mình, mà cũng không cần có. Cuộc đời của hắn không có điều gì đáng để tưởng nhớ, cũng không có ai sẽ tưởng nhớ hắn.
Nhưng giờ đây, hắn không còn nghĩ như vậy nữa.
Có một người yêu hắn, sẵn lòng chờ đợi hắn, vì vậy dù có như thế nào hắn cũng phải sống sót, phải sống lâu hơn đối phương, có thể bảo vệ đối phương.
Hắn biết đổi phương chẳng hề nhỏ yếu, cũng biết đối phương cũng không cần hắn bảo vệ.
Nhưng trừ những điều này ra hắn không biết mình có thể làm những gì cho Bách Dịch. Ngoại trừ bản thân mình ra hắn không có bất kỳ cái gì đáng để khoe khoang.
Ngay cả chính hắn, cũng không cảm thấy mình đáng giá.
Nghiêm Lăng nắm lấy tay Bách Dịch, tay của hai người để trên bàn, họ nhìn thẳng ánh mắt đối phương.
“Năm nay, sang năm, và năm sau đó, chúng ta đều ở nơi đây.”
Giọng của Nghiêm Lăng chưa bao giờ dịu êm như thế: “Cho đến khi anh không muốn ở lại nơi này nữa.”
Bách Dịch mỉm cười nhìn hắn: “Ở đâu cũng không phải vấn đề, chỉ cần cậu ở lại bên tôi.”
Bách Dịch chưa bao giờ nói lời tỏ tình, ít nhất là trong thế giới thực thì chưa, khi đó anh có nói đến nhiều chuyện, giao thiệp với nhiều loại người, những lời dối lòng ca ngợi đối phương, biểu hiện thân thiện, nhưng anh chưa bao giờ dùng tình cảm để cân đo, cũng chưa bày tỏ tình cảm trước bất kỳ ai.
Nhưng bây giờ, anh như trời sinh nói những lời ân ái.
“Hiện giờ nước giếng không bị cạn, nói không chừng qua một thời gian nữa đất đai cũng sẽ phục hồi.” Bách Dịch thủ thỉ, “Ngày ngày sẽ càng tốt hơn.”
“Có khi một ngày nào đó, thế giới sẽ trở về với dáng vẻ trước ngày tận thế.”
Bách Dịch thì thầm: “Cho dù tương lai có ra sao, là tốt hay là xấu thì chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Chỉ cần Nghiêm Lăng ở bên cạnh anh, anh sẽ có cảm giác mình tràn đầy năng lượng, chẳng sợ điều gì, có thể làm mọi thứ.
Bách Dịch đứng lên, cách một cái bàn hôn lấy Nghiêm Lăng.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu rọi trên người họ.
Vào giây phút này họ như hòa làm thành một, chẳng phân biệt được anh tôi.
Tương lai có ra sao đã không còn quan trọng.
Bách Dịch không quan tâm, Nghiêm Lăng cũng không quan tâm.