Một đoàn người đi trên đường lớn hoang vắng, ai nấy đều khoác một balo to, bên trong có chứa số vật tư còn lại. Thị trấn ban đầu không thể ở lâu hơn được nữa, kẻ thù đã biết nơi họ dừng chân, mà họ thì không thể dựa vào vài người như vậy để tấn công thành phố của kẻ thù.
Hơn một trăm người trước đó hẳn là đội tiên phong của chúng, chỉ có đội tiên phong mới có thể tự quyết định có nên tiêu hủy vật tư với lương thực chưa thu vào hay không.
Không ai biết tương lai của họ ở nơi nào.
Mùa đông này phải sống ra sao, họ phải nhanh chóng tìm ra một nơi dừng chân mới.
Sau đó đi kiếm vật tư và tích đủ củi cần cho mùa đông. Nhưng mùa đông đã cận kề rồi, bão tuyết sẽ đổ bộ trong vài ngày tới.
Họ không có nhiều thời gian như vậy.
Nghiêm Lăng đi trên đường, phía sau hắn là các anh em và đi bên cạnh là Bách Dịch.
Nếu đến lúc bắt buộc phải lựa chọn, hắn chỉ có thể bảo toàn cho các anh em còn lại và Bách Dịch.
Còn những người khác, hắn vừa không có tình cảm gì với họ, cũng không thấy được giá trị gì từ bọn họ.
Sống lâu trong thời tận thế, nhân tính đã trải qua thử thách, đến lương tâm cũng thành thứ xa xỉ.
Chỉ có bảo đảm được cuộc sống cơ bản mọi người mới nói đến chuyện đạo đức lễ nghi.
Nếu không mọi thứ chỉ là lời nói suông.
Họ đã đi qua không ít làng mạc thị trấn, cũng không dừng lại bước chân. Có phần là vì địa hình không tốt, cũng phần vì không có giếng nước, nguồn nước cơ bản chỉ có nước ngầm, cho dù là giếng cạn thì họ cũng có thể thử đào thêm.
Nhưng nếu không có giếng nước, thì sẽ không thể nào tự đào được, không có công cụ cũng không có thời gian.
“Phía trước có một thôn kìa.” Bách Dịch nhìn thấy giếng nước trước cửa thôn, anh vội nói, “Tôi đi lên trước xem thử.”
Anh đã hồi phục lại tốt rồi, bây giờ trong cả đoàn anh là người có tinh thần tốt nhất, vừa mới dứt lời Bách Dịch đã chạy đi.
Nếu có một nơi không tồi, anh phải là người đến đầu tiên, tìm một chỗ lấy vật tư ra, dù gì anh cũng không thể cách cả một khoảng không mà bỏ đồ đạc ra được.
Bách Dịch tìm một lượt cuối cùng cũng tìm ra một cái kho gọi là bí ẩn ở trong thôn. Vì để hội Nghiêm Lăng cảm thấy hợp lý, ở cửa kho hàng Bách Dịch còn móc một ổ khóa – ổ khóa này không có chìa là sẽ chẳng thể nào cậy ra được, chỉ có thể phá cửa.
Kho này cũng không có cửa sổ, Bách Dịch để chút quần áo với chăn bông, còn đặt không ít đồ hộp với lương khô ở trong đấy.
Bách Dịch sắp xếp xong xuôi anh lại vòng về đường lớn. Hội Nghiêm Lăng đều đã vào thôn, các anh em bắt đầu lục các nhà tìm vật tư, còn có người lên chỗ đất cao nhìn tình hình cấu tạo xung quanh. Còn ba mươi người trao đổi kia thì đứng giữa đường, đứng im ở đấy không được nhúc nhích.
Hồ như bọn họ đã từ bỏ suy nghĩ.
“Tôi tìm được một nhà kho.” Bách Dịch đi đến trước mặt Nghiêm Lăng, “Bị khóa rồi, không biết trong đó có gì hay không.”
Nghiêm Lăng cầm lấy súng: “Đi xem thử xem.”
Hơn ba mươi người kia không cần phải canh, cho dù không có ai trông coi thì bọn họ cũng sẽ không đi.
Nghiêm Lăng dùng súng phá khóa, khi thấy vật tư chất đầy trong kho hàng dường như hắn không hề kinh ngạc chút nào, trái lại hắn quay đầu nhìn Bách Dịch, ánh mắt kia đầy phức tạp. Bách Dịch lại không phân tích được tâm tình Nghiêm Lăng từ trong ánh mắt đấy.
“Tôi sẽ không hỏi anh.” Giọng của Nghiêm Lăng vẫn bình thản như không, “Sau này phải cẩn thận hơn.”
Bách Dịch hoài nghi nhìn hắn.
Nghiêm Lăng: “Dưới nền đầy bụi nhưng trên đồ đạc lại chẳng có chút bụi nào.”
Bách Dịch: “…”
Để anh làm chuyện gì khác còn có thể chứ tạo ra bụi không nằm trong phạm vi năng lực của anh.
Nghiêm Lăng: “Cho nên tôi sẽ không hỏi anh điều gì.”
Bách Dịch gật đầu: “Ừm.”
Nghiêm Lăng đứng ở cửa kho hàng: “Anh có đồ để bảo vệ bản thân, sau này gặp nguy hiểm anh phải bảo vệ mình trước, đừng để ý đến người khác.”
Bách Dịch không muốn bàn tiếp chuyện này với hắn: “Ở lại đây đi, địa thế ở đây không tồi, cũng có giếng nước, trước cứ chống chọi qua mùa đông này đã.”
Nghiêm Lăng không phản bác, không nói lời nào thì chẳng khác gì ngầm thừa nhận.
Bách Dịch lại tiếp: “Mùa đông này cậu ở với tôi nhé?”
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Bách Dịch thay đổi lời nói: “Tôi ở với cậu cũng được, tùy cậu.”
Nghiêm Lăng đứng đó, giống như một khúc cây cứng nhắc không nói năng cũng không động cựa. Bách Dịch quan sát cẩn thận, thấy được tai Nghiêm Lăng hơi đỏ lên.
“Nói sau đi.” Nghiêm Lăng đi về phía trước, không quay đầu lại nhìn Bách Dịch lấy một lần.
Bách Dịch cũng không giận, anh chắc chắn Nghiêm Lăng đang xấu hổ, trên gương mặt hiện lên nét cười hiền hòa, trong mắt cũng như toát lên sáng ngời.
Sau khi họ đi qua mười mấy thôn làng thị trấn, cuối cùng cũng chọn được nơi dừng chân mới.
Vật tư trong nhà kho Nghiêm Lăng dẫn người đích thân kiểm tra, những người khác đi dọn dẹp các nhà có thể ở trong thôn, đường lối cũng cần phải quét dọn.
Đường trong thôn không có xe cộ, đây là một tin tốt, đến lúc đó phủ kín đất ở giữa đường là có thể lại trồng cây rồi.
Nhà ở thôn này cơ bản đều là những tòa nhà nhỏ hai ba tầng, tầng một không dùng để làm kho chứa thì cũng là cửa hàng, tầng hai tầng ba thì để ở. Hiện giờ họ ít người, phòng ở cũng gọi là đủ.
Trong cùng ngày, mọi người lập tức bắt tay vào đi đốn củi, như thế mùa đông mới không cần phải ra ngoài.
Mặc dù cây khô ở khắp nơi, nhưng thời gian để cây mục ruỗng rất ngắn.
Có lẽ là sang năm hoặc sang năm sau, ngay cả củi cũng không có mà chặt.
Không ai có cách giải quyết, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, đến lúc đó lại nghĩ cách giải quyết sau.
May ở đây tầng một nhà nào cũng có thể cất chứa đồ, củi có thể chất trực tiếp vào mà cũng không lo bị ẩm ướt.
Chẳng qua lần này Bách Dịch không tìm được một căn nhà một tầng nho nhỏ có kèm sân, họ chỉ có thể dựng một cái lều, tự làm mấy cái lò đất để nấu cơm.
Giếng được đào thêm xuống cuối cùng cũng có nước chảy ra, nước mới có hơi vẩn đục, chờ thêm một ngày bùn đất sẽ lắng xuống đáy, nước sẽ trong lại ngay.
Cả ngày hôm nay cũng chưa ăn gì, nhìn trời sắp tối rồi Bách Dịch mới đi đun nước, nấu mì.
Trịnh Tuyết cũng đun mấy nồi, Bách Dịch chuẩn bị nấu cho mỗi người một suất mì. Mặc dù không nhiều nhưng có thể uống chút nước mì nóng ấm, ăn mấy đũa mì cũng coi như là an ủi cho việc di chuyển chỗ ở.
“Cho ít gia vị chút.” Trịnh Tuyết nhìn Bách Dịch cho muối mà lòng đau như cắt.
Muối là vật quan trọng, bây giờ giá trị của muối rất cao, một túi muối nhỏ còn có thể đổi được một người.
Trịnh Tuyết vừa nhồi bột mì vừa nói: “Trước chị ở thành phố kia, một túi muối là có thể đổi được một cô nàng xinh đẹp.”
Nói tới chuyện này sắc mặt Trịnh Tuyết không tốt lắm: “Chúng nó đáng chết.”
Thời đại hoag bình trước kia Trịnh Tuyết chưa bao giờ nói đến chữ chết, cũng tuyệt đối không thể nào giết người, nhưng cho tới bây giờ Trịnh Tuyết nói đến chuyện sinh tử bình thường giống như nói chuyện thời tiết.
Bột mì ở trong kho hàng, không ai biết bột mì này đã ở đó bao lâu, nhưng nhìn còn chưa có sâu mọt, trước hết cứ làm thành mì sợi.
Tránh để một thời gian nữa lại không ăn được, vậy thì quá lãng phí.
Sau khi cán phẳng vắt mì thì cắt nhỏ thành sợi, thả nước luộc một lúc là có thể vớt ra.
Bát nước dùng đã chuẩn bị trước, cho mì sợi vào là có thể ăn.
Mọi người làm việc bận rộn cả một ngày trước tiên đi lấy bát, sau đó xếp hàng chờ mì.
Thời gian trước họ chỉ có thể ăn chút bánh khô, mấy cái bánh khô ấy là hội Nghiêm Lăng đi dọc đường vẫn chưa ăn hết. Mặc dù không ai nói ra ngoài miệng, nhưng mọi người đều đói đến sắp không chịu nổi.
Bách Dịch bưng hai bát mì, một bát đặt trước mặt Nghiêm Lăng, một bát cho chính anh.
“Cậu ăn đi.” Bách Dịch đưa đũa cho Nghiêm Lăng. Anh có chút tiếc nuối: “Tiếc là không có trứng gà với rau cải.”
“Nếu có thể cho chút mỡ heo thì nước mì càng thơm hơn.”
Thời điểm không có gì, có thể ăn no bụng đã là hưởng thụ, nhưng đến lúc có thể ăn no bụng sẽ lại phát hiện ra ở nơi này cái gì cần cũng không có. Hiện giờ nơi nào cũng thiếu dầu, có lẽ chỉ có thành phố vô cùng lớn mới có thể dành một mảnh đất để trồng đậu nành hay hạt cải dầu.
Hai loại cây trồng này chế biến ra loại dầu có chất lượng cao nhất.
Còn mỡ động vật thì thôi không cần nghĩ đến.
Cho tới bây giờ nếu gia cầm còn có thể sống sót, vậy đó có thể coi như là kỳ tích.
Mặc dù dầu mỡ coi là nhu yếu phẩm nhưng thức ăn mới có thể làm con người sinh tồn.
Nghiêm Lăng ăn mấy hơi là hết sạch bát mì, chỉ còn lại Bách Dịch nhai kỹ nuốt chậm.
“Mùa đông đất sẽ bị cứng lại không trồng trọt được, chỉ có thể chờ đầu xuân.” Nghiêm Lăng húp miếng nước mì cuối cùng, chiếc dạ dày cho đến giờ chịu đủ hành hạ tựa như được xoa dịu.
Bách Dịch bê bát uống nước mì: “Sang năm sẽ ổn thôi.”
Bây giờ họ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào sang năm.
Mỗi một người đều mong đợi ngày tận thế qua đi, khí hậu khôi phục bình thường, đất đai có thể trồng trọt, hoa cỏ cây cối một lần nữa lại phát triển tốt tươi.
Vật tư luôn có ngày dùng hết, mặc dù tận thế không đoạt đi hết sinh mạng cùng một lúc, nhưng bây giờ dao cùn cứa thịt, cuối cùng cũng không chạy thoát một chữ chết.
Vào ngày thứ ba khi mọi người đều đã nhận được quần áo mùa đông, trận bão tuyết đúng hẹn mà đến.
Lần đầu tiên Bách Dịch gặp phải trận bão tuyết lớn như vậy, không thể nói là không bị sốc, đối mặt trước thiên nhiên hùng vĩ, loài người trở nên bé nhỏ không đáng nhắc tới.
Gió lớn xen lẫn tuyết rơi nhiều, có lúc còn có mưa đá.
Mọi người không thể rời khỏi nhà, người nào gầy yếu có khi còn trực tiếp bị gió thổi bay.
Mưa đá cỡ như nắm tay người trưởng thành, đập vào người không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nếu rơi trúng đầu thì lúc đó sẽ gục ngay.
Tất cả mọi người đều ở trong nhà, trận bão tuyết ít nhất sẽ kéo dài đến năm ngày. Mỗi một tòa nhà đều chưa một ít đồ ăn nước uống. Những thứ này nếu dùng tiết kiệm thì có thể duy trì trong một tuần.
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Bách Dịch với Nghiêm Lăng ở cùng một nhà, tòa nhà này ngoài hai người ra thì còn có năm anh em cùng sống nữa.
Không ra ngoài cửa, phần lớn thời gian họ đều ngồi lại cùng nhau trò chuyện hoặc là chơi bài, có điều chơi bài cũng không có đặt cược mà chỉ dùng bút ngoặc hình tròn hay chữ X trên mặt.
Lúc Bách Dịch buồn chán cũng sẽ chơi với họ.
Phần nhiều thời gian Nghiêm Lăng đều ngồi bên cửa sổ, yên tĩnh nhìn bão tuyết gió lớn bên ngoài.
“Không biết khi nào mới ngừng.” Bách Dịch đi tới bên cửa sổ, đưa cho Nghiêm Lăng một cốc nước nóng.
Lần này Nghiêm Lăng không có từ chối mà nhận lấy cốc nước.
Từ sau ngày họ gặp lại, Bách Dịch phát hiện ra Nghiêm Lăng ôn hòa hơn rất nhiều. Hắn không còn từ chối việc anh đến gần, cũng sẽ không nói những lời cay nghiệt khi mặt đối mặt.
Nghiêm Lăng đáp lại anh: “Không đến ba ngày nữa là có thể ngừng.”
Bách Dịch thở phào: “Vậy thì tốt.”
Trong nhà không dám mở cửa sổ, ngoài kia nhiệt độ quá thấp, gió cũng rất lớn, không dám mở cửa sổ nên cũng không dám đốt lò sưởi, dù sao không phải than hay than đá, sẽ rất nhiều khói. Bách Dịch đã mặc áo len với áo khoác lông vũ, bọc mình như một cái bánh chưng.
Tối đi ngủ cũng cảm thấy lạnh, sáng ra chẳng phải tự nhiên tỉnh mà là do lạnh quá.
Dù đã đắp một lớp chăn nhưng vẫn không thể ngăn được khí lạnh xâm nhập vào.
Điều này làm cho Bách Dịch nhớ đến lời Trịnh Tuyết nói, nhưng anh vẫn luôn không biết mở lời với Nghiêm Lăng ra sao.
Có lẽ là bị từ chối nhiều rồi nên Bách Dịch cũng do dự hơn.
Anh không hy vọng khiến Nghiêm Lăng cảm thấy anh đang xâm phạm vào không gian cá nhân của Nghiêm Lăng.
Vì vậy anh chỉ có thể nhẫn nhịn không đề cập đến.
Trong thế giới thực Bách Dịch chẳng bao giờ cảm nhận được cái lạnh của mùa đông. Ở nhà lẫn công ty đều có điều hòa lẫn máy tạo độ ẩm nên không cảm thấy khó khăn.
Nhưng hiện tại anh đã biết mùa đông ghê gớm nhường nào.
May là bão tuyết không duy trì lâu, nếu như cả một mùa đông đều như vậy phỏng chừng sẽ không còn có bao nhiêu người sống sót.
Khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ lại giảm mấy độ. Bách Dịch ở trong chăn lạnh run bần bật.
Anh đắp hai lớp chăn, còn cuộn chặt bản thân lại.
Nếu lúc này bên cạnh có một người, hai người dựa vào thân nhiệt của đối phương để sưởi ấm lẫn nhau, có lẽ sẽ có thể ngủ một giấc ngon lành.
Trong lúc Bách Dịch dù nhắm mắt lại nhưng cũng không thể nào ngủ được thì của phòng anh bất ngờ bị người mở ra.
Bách Dịch ngồi dậy căng mắt nhìn cửa.
Nghiêm Lăng đi ra từ trong bóng tối.
Trong phòng hết sức yên tĩnh.
Bách Dịch khẽ khàng hỏi: “Có chuyện gì à?”
Nhưng Nghiêm Lăng không trả lời, hắn chỉ đi thẳng về phía anh.
Lúc này đầu óc Bách Dịch bỗng trở nên trống rỗng, anh chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình rung lên từng nhập, trong hoàn cảnh yên tĩnh như này, bên tai anh đều là tiếng thình thịch.
Thậm chí anh còn cảm thấy Nghiêm Lăng cũng có thể nghe thấy.
Đã lâu rồi rốt cuộc cũng có một lần nữa anh có lại cảm giác trái tim đập rộn nên mà không thể kiềm chế.
Lần trước động lòng là khi ở rạp chiếu phim, Chương Lệ lẳng lặng nắm lấy tay anh, đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự rung động của trái tim, cảm giác đó vừa xót vừa đau, lại khiến người ta vứt bỏ lý trí không cách nào tìm về được bản ngã.
Lúc này Bách Dịch cũng không thốt được lên lời.
Anh thấy Nghiêm Lăng đi đến bên giường, hắn nhìn anh không nói một lời.
Ánh trăng ngoài kia bàng bạc, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mờ mờ ảo ảo.
Nghiêm Lăng cúi xuống, Bách Dịch lại ngước lên.
Không cần phải nói bất cứ điều gì, Bách Dịch nhắm hai mắt lại.
Trong bóng tối, đó là nhiệt độ cơ thể của một người khác, tay đối phương phủ đầy vết chai, ấm áp lại khô ráo, thân thể Bách Dịch không tự chủ được mà đuổi theo hơi ấm từ lòng bàn tay, chân anh không biết đặt đâu, được đối phương nâng lên đặt vào đúng chỗ.
Có thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào da của anh, Bách Dịch khó chịu ngẩng đầu lên, muốn chạy trốn lại muốn đến gần.
Cảm giác này đã rất lâu rồi anh không trải nghiệm.
Trong bóng đêm tĩnh lặng và tăm tối, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ.
Đôi môi đối phương đuổi theo anh, Bách Dịch buông lỏng và mở rộng lòng mình, như thể vui mừng nghênh đón sự chiếm lĩnh của đối phương.
Khi con ong mật vươn ra cái gai nọc của nó, Bách Dịch nghiêng đầu dựa vào lòng đối phương, anh có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
Vừa nhanh vừa gấp, dữ dội mà nóng bỏng.
Bách Dịch cắn cánh tay đối phương, đè lại tiếng kêu đau đớn trở về.
Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp
Nhưng anh cắn càng mạnh, đối phương lại càng nóng bỏng nhiệt tình.
Sự nhiệt tình này lâu rồi Bách Dịch không nếm qua, anh giống như uống rượu mạnh, đầu óc choáng váng, chỉ có thể nương theo tiết tấu động tác của đối phương.
Dường như chăn đệm chưa bao giờ ấm áp như vậy, Bách Dịch trầm trầm chìm vào giấc ngủ, anh ôm chặt đối phương. Nhiệt độ cơ thể của đối phương cho anh sự an ủi khó có thể tưởng tượng, như thể anh đã cực nhọc bao lâu nay cuối cùng cũng trở về với bến cảng.
Sau khi Bách Dịch thiếp đi Nghiêm Lăng mới yên lặng ôm anh tựa vào đầu giường.
Trong lồng ngực hắn tràn đầy, khoang ngực cũng tràn đầy, bước đi này cũng không khó như hắn tưởng tượng.
Hắn luôn sợ mất đi, một khi có được tất sẽ mất đi, chỉ là thời gian sớm muộn.
Hắn không hy vọng có ai thuộc về hắn, hắn không muốn thử lại cảm giác mất đi tình cảm chân thành lần nữa. Cảm giác tan nát cõi lòng ấy thể như xé hắn ra thành hai nửa, một nửa vô cùng thờ ơ, một nửa cùng cực sợ hãi.
Nghiêm Lăng vươn tay vuốt ve gò má Bách Dịch, Bách Dịch rõ ràng đang trong cơn mơ nhưng lại quyến luyến áp sát vào lòng bàn tay Nghiêm Lăng.
Nghiêm Lăng thầm thì: “Ngủ đi, tôi sẽ không đi đâu.”
Bách Dịch không đáp lại, anh đã chìm vào mộng đẹp.
Hắn sẽ không đi nữa. Hắn luôn đi về phía trước bởi không có đường lui, đã không có đường về.
Mỗi lần gặp phải hiểm nguy hắn luôn cảm thấy cái mạng của mình chẳng có gì đáng quý.
Nhưng sau này sẽ không như vậy nữa, sau này hắn sẽ luôn nhớ kỹ, dù có đi bất kỳ đâu cũng có người đang đợi hắn.
Hắn có một nơi để nghỉ ngơi, một nơi để quay về.
Nếu mất đi người này, hắn sẽ không vùng vẫy nữa, đối phương có đi đến nơi đâu hắn cũng sẽ tiếp bước theo đến nơi đấy.
Hắn sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ đối phương, cho đến khi giọt máu cuối cùng trong thân thể chảy khô kiệt.
Hắn sẽ không hối hận.
Tương lai dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, dù đối phương không còn yêu nữa thì hắn cũng sẽ không buông tay.
Sẽ không cho đối phương cơ hội lựa chọn lần nữa.
Nghiêm Lăng nằm xuống, hắn ôm chặt lấy Bách Dịch.
Thân thể này ấm áp như vậy, tay của hắn tựa như tự có ý thức.
Hắn ôm chặt như thế, ôm thật chặt giống như muốn để đối phương hòa vào thành một thể với hắn.
Trời dần dần sáng, Bách Dịch vẫn chưa mở mắt nhưng đầu óc đã tỉnh táo rồi. Cái ôm ấp da thịt tiếp xúc nói cho anh hay mọi chuyện phát sinh đêm qua đều là thật, đó không phải là giấc mơ của anh. Đã rất lâu rồi anh không được ngủ một giấc ngon lành như vậy.
Làn da khô và ấm, một thế giới nhỏ bé được xây dựng lên từ một gian nhà và một tấm chăn, hết thảy mọi thứ đều khiến Bách Dịch thoải mái đến từng lỗ chân lông cũng được giãn nở.
Bách Dịch ôm Nghiêm Lăng không buông tay, anh không muốn dậy, anh bằng lòng ở mãi trong chăn thôi.
Người đang ôm anh khẽ cử động một chút, hình như không phát hiện ra Bách Dịch đã tỉnh rồi, tay đối phương vô cùng nhẹ nhàng đặt trên cổ tay Bách Dịch, có vẻ muốn nhấc cánh tay Bách Dịch ra.
Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp
Đáng tiếc Bách Dịch ôm rất chặt, Nghiêm Lăng không thể dễ dàng nhấc ra.
Hiển nhiên Nghiêm Lăng lâm vào thế khó, không biết làm thế nào để rời giường mà không đánh thức Bách Dịch.
Bách Dịch thật sự không nhịn được, anh vùi đầu trong lòng Nghiêm Lăng, bật ra một tiếng cười khúc khích.
Giọng Nghiêm Lăng vẫn trầm vẫn thấp như vậy, hắn bất đắc dĩ nói: “Anh tỉnh rồi còn giả vờ ngủ?”
Bách Dịch hôn lên da thịt Nghiêm Lăng: “Không muốn dậy.”
Nghiêm Lăng thở dài: “Tôi đi đun nước.”
Bách Dịch buông tay ra, anh chuẩn bị đi lấy quần áo: “Để tôi đi cho, tiện thể nấu chút đồ cho cậu.”
Tầng một vẫn có thể nấu cơm. Làm cơm xong mở cửa sổ ra, đi thẳng lên tầng hai thì đóng kỹ cửa lại, vậy là có thể xua tan khói bếp.
Vẻ mặt Nghiêm Lăng phức tạp, hắn không biết có phải là bởi vì bản thân luôn có vẻ lạnh lùng vô tình, không đủ săn sóc mà Bách Dịch đang là người “bị thương” còn muốn kéo cái thân thể bị thương của mình đi nấu cơm cho hắn.
“Anh nằm xuống, để tôi đi.” Nghiêm Lăng lại ấn Bách Dịch nằm xuống không cho từ chối.
Sau đó lại từ tốn nói: “Nghe lời.”
Bách Dịch cũng không khăng khăng nữa, anh thích chăm sóc nhưng không có nghĩa là anh không thích được người khác quan tâm, nên anh dặn dò lại: “Cửa sổ mở hé thôi đừng mở rộng, lạnh lắm, lúc lên tầng nhớ đóng cửa lại.”
Nghiêm Lăng không chê phiền, nghe Bách Dịch dặn dò cực kỳ cẩn thận xong hắn mới rời phòng.
Bách Dịch chờ Nghiêm Lăng đi rồi mới kéo chăn lên che kín đầu.
Anh vẫn còn ngửi thấy mùi vị của Nghiêm Lăng, cũng không cảm thấy khó ngửi, trái lại còn rục rịch.
Mùi cơ thể của người yêu là mùi hương thơm nhất, Bách Dịch rất tán thành điều đó.
Nhưng ổ chăn mất đi nhiệt độ cơ thể của một người khác lại dần lạnh đi. Bách Dịch chui ra khỏi chăn, mặc quần áo vào, anh lại bọc mình thành một cái kén.
Chờ Nghiêm Lăng mang cốc nước vào, lại thấy Bách Dịch đang ngồi bên mép giường, mặt mày loan nét dịu dàng triền miên nhìn hắn.
“Uống nước đi.” Nghiêm Lăng đưa cốc nước qua, lại bưng một chậu nước ở ngoài vào, “Uống xong thì đánh răng rửa mặt.”
Suốt cả buổi sáng, Nghiêm Lăng đều vì Bách Dịch mà bận tới bận lui. Tuy rằng hắn vẫn có cái vẻ mặt không cảm xúc nhưng hành vi cử chỉ của hắn đều tràn ngập ý vị săn sóc, giống như đã luyện tập rất nhiều lần, đã cắm sâu trong linh hồn, không cách nào thay đổi.
Sau khi rửa mặt xong, Bách Dịch không có chuyện gì làm, anh rất muốn kéo Nghiêm Lăng về lại trong chăn.
Đáng tiếc Nghiêm Lăng dường như không muốn làm mấy chuyện gì đó vào ban ngày. Hắn chỉ để Bách Dịch nghỉ ngơi cho khỏe, còn bản thân thì đến bên bệ cửa sổ ngồi đọc sách.
Bách Dịch hỏi hắn: “Cậu đang xem gì thế?”
Nghiêm Lăng không tập trung: “Tiểu thuyết.”
Bách Dịch: “…”
Anh vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Cậu cầm ngược rồi.”
Nghiêm Lăng ngớ ra, vội quay thẳng quyển sách lại.
Bách Dịch khó nhịn hỏi hắn: “Cảm giác thế nào?”
Nghiêm Lăng: “Cái gì?”
Bách Dịch mang nét cười thỏa mãn: “Cảm giác đêm qua thế nào?”
Nghiêm Lăng không đáp, cái bản mặt vẫn vạn năm không đổi kia, chỉ có vành tai đỏ bừng đã vạch trần tâm tình của hắn lúc này.
“Lại đây ngồi.” Bách Dịch vỗ vỗ giường.
Nghiêm Lăng không nhúc nhích, hắn do dự mãi, cuối cùng vẫn nói với Bách Dịch: “Tôi ngồi đây thôi.”
Bách Dịch ngoảnh đi: “Sao thế? Sợ tôi ăn thịt cậu à?”
Bách Dịch cảm thấy tính tình Nghiêm Lăng rất đáng yêu, thẳng thắn như giống hết Chương Lệ, đều có vẻ chững chạc, nhưng thực tế lại là dạng không chịu được trêu đùa nhất. Lúc nghiêm túc trang trọng qua đi, trái lại khiến người ta không nhịn được muốn trêu hắn.
“Lại đây, tôi nói cho cậu biết một chuyện.” Bách Dịch ngừng cười, vẻ mặt nghiêm túc.
Nghiêm Lăng nhướn mày, cho là Bách Dịch muốn nói chuyện gì quan trọng, vì vậy hắn đứng dậy đi về phía Bách Dịch.
“Cúi đầu xuống.” Bách Dịch nói.
Nghiêm Lăng nghe gì làm nấy, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, mặc cho Bách Dịch đến gần.
Bên môi Bách Dịch chính là vành tai Nghiêm Lăng.
Anh không lên tiếng, Nghiêm Lăng cứ đứng chôn chân ở đó, không thể lùi lại cũng không có cách nào tiến lên.
Bách Dịch ngồi đấy, mắt mi anh lộ ý cười, nét dịu dàng khó có thể tưởng. Mặc dù anh luôn cười như vậy, nhưng hiếm có khi thật lòng thật dạ thế này.
“Có muốn làm một lần nữa không?”
Hơi thở ấm nóng thổi bên tai, Nghiêm Lăng chỉ cảm thấy mình không thể khống chế cơ thể.
Hơi thở của đối phương gần sát ngay bên, đôi mày hắn nhíu chặt, môi mím thành một đường thẳng.
Rèm cửa sổ còn chưa kéo, ánh sáng ngoài song cửa chiếu vào.
Bách Dịch nhìn qua trắng như vậy, tia cực tím cũng không thể có một chút ảnh hưởng nào đến anh.
Quảng Hư Phủ| ô kìa đọc ở trang ăn cắp
Giống như Nữ Oa tự tay tạo thành, nơi nào cũng tinh xảo hoàn mỹ.
Nghiêm Lăng cúi đầu xuống.
Hắn như một người đã trải qua mưa gió, cuối cùng cũng đến được đích. Hắn ôm trong lòng một trái tim hành hương, vừa thành kính lại sợ hãi.
Mọi thứ như đều là giả tạo, chỉ có người trong lòng đây là chân thật.
Tay Bách Dịch đặt trên bả vai Nghiêm Lăng.
Nghiêm Lăng rất bình tĩnh, nhưng trái tim lại lửng lơ trên không trung, không có nơi nào đặt xuống, không có chỗ để dựa vào.
Có lẽ đến vĩnh viễn hắn cũng chẳng thể thật lòng yên tâm.
Vĩnh viễn hắn cũng sẽ ôm trong lòng nỗi sợ mất đi Bách Dịch.
Nhưng vào giờ khắc này, giây phút ngắn ngủi tựa như mộng ảo này, hắn bằng lòng trả giá tất cả.
Bách Dịch phát ra một tiếng thở dài, Nghiêm Lăng càng mạnh mẽ ôm chặt lấy người.
Nếu như lần này ông trời còn muốn cướp đi người này từ bên người hắn, vậy hắn không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.
Phật nói mọi thứ như bóng bọt nước.
Nghiêm Lăng hôn lấy đôi môi đối phương.
— Tôi không tin Phật.