Hoa Hồng Đồng Hoang

Chương 63




“Đưa hết đồ cho tao.” Một họng súng săn chĩa vào đầu cha.

Nghiêm Lăng bị đè chặt xuống đất, chân tay hắn bị cố định trên mặt đất, trán đè trên nền bê tông. Hắn không cảm thấy đau, không đau một chút nào, chỉ có sợ hãi, tựa như nước thủy triều đen kịt từng lớp từng lớp bọc lấy hắn, không cho hắn bất kỳ một không gian thở.

“Trong xe chỉ có ít nước với bánh mì thôi.”

“Có tí đồ này, hừ!”

Mẹ ở một bên khóc lóc quỳ xuống van xin: “Tôi xin các người, đồ đạc cũng cho các người cả rồi, xin hãy tha cho chúng tôi đi.”

Giọng của mẹ đã lạc cả đi.

— Tiếng súng vang lên.

Một phát, hai phát, ba phát…

Giọng nói của mẹ biến mất.

Nghiêm Lăng dùng hết sức mới ngóc đầu lên được, chân tay hắn đã bị đánh gãy, chỉ còn cổ là còn chút sức. Trong khoảnh khắc hắn ngẩng đầu lên đó, hắn cảm thấy tất cả cảnh tượng trước mắt đều trở nên vặn vẹo.

Người cha vẫn luôn nở nụ cười, xưa nay chẳng bao giờ tức giận, vẫn luôn là một người đàn ông tốt của hắn kia là gầy yếu như vậy ư?

Mẹ của hắn vẫn luôn nghiêm khắc đấy, máu của bà sao lại chảy nhiều như vậy?

Bạn bè của hắn, những người bạn sẵn lòng đồng hành với hắn trong lúc hiểm nguy để cứu cha mẹ hắn, tại sao họ không cử động gì?

“Còn một thằng này.”

“Nó chẳng sống lâu được đâu, không cần tốn đạn.”

“Đi thôi, tốn nhiều thời gian như vậy, kết quả chỉ có tẹo thức ăn này.”

“Nước cũng chỉ có hai chai, đệch!”

Trong giây phút đó, Nghiêm Lăng cũng không muốn sống nữa, hắn nghĩ bản thân đã chết lâu rồi, vào ngày tận thế xảy ra hắn đã chết rồi.

“Đằng kia có người tới!”

“Mẹ nó! Muốn nẫng tay trên à!”

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Nghiêm Lăng tỉnh lại.

Có người nói bên tai hắn: “Cũng may chỉ là bị gãy xương, nhóc con, mày nhặt được về một cái mạng rồi.”

“Thói đời bây giờ, không phải là kẻ khác xơi mày thì chính là mày nuốt chửng kẻ khác.”

“Muốn sống tiếp vậy phải học cách chỉ quan tâm chính mình.”

Chỉ quan tâm chính mình…

Ánh mặt trời chiếu trên tay Nghiêm Lăng, hắn thấy bản thân đang cầm một cái nhíp gắp và một con dao mổ. Trên đôi tay và quần áo hắn đều là máu. Trên chiếc khay bên cạnh có một viên đạn nho nhỏ, mà trên cái bàn gỗ trước mặt hắn, có một người đang nằm sấp trên đó.

Người đó đã ngất vì đau đớn, trong miệng vẫn còn cắn một cây gậy gỗ. Từ đầu đến cuối ngoài tiếng rên rỉ ra chẳng hề có một lời la hét nào. Ý chí của anh ta mạnh mẽ như thế, rõ ràng cả người đã toát mồ hôi lạnh, rõ ràng cơ thịt căng thẳng cứng còng đến tột độ, rõ ràng da thịt bị mổ sống, ấy vậy mà vẫn kiên trì được.

Nghiêm Lăng buông dao mổ với nhíp gắp xuống.

Hắn đứng yên bất động, cúi đầu nhìn cơ thể tái nhợt ấy.

Người này bất chấp nguy hiểm tính mạng đến tìm hắn như thế, tại sao vậy?

Lỗi Tử nói người này yêu hắn.

Mọi người nên chỉ quan tâm đến bản thân mình.

Giống như cha mẹ hắn, những người bạn của hắn, nếu họ chỉ quan tâm đến bản thân vậy cũng sẽ không chết.

Lúc cha mẹ bị chặn xe lại ấy nếu chỉ quan tâm cho mình khi xuống xe họ vẫn chạy được, lúc đó trong tay đám kia vẫn chưa có súng. Đám bạn của hắn nếu chỉ nghĩ cho mình, không về nhà với hắn, vậy cũng sẽ không phải nộp mạng. 

Nếu như người này cũng chỉ quan tâm bản thân, vậy cũng sẽ không trúng đạn, sẽ không chật vật như một cỗ thi thể nằm ở đây như vậy.

Nếu như hắn cũng chỉ quan tâm chính mình, ngày tận thế đến hắn không trở về tìm cha mẹ mà đi tìm một nơi an toàn và chờ đợi, có lẽ cha mẹ hắn sẽ không đi con đường kia, sẽ không bị chặn lại, sẽ không van lơn chúng nó tha cho hắn, sẽ không bị súng chĩa vào đầu, cũng sẽ không phải chết.

Nghiêm Lăng trầm mặc cầm lấy thuốc cầm máu và băng gạc, hắn băng bó vết thương kỹ càng cho người đang nằm đấy.

Đến cả người để hắn trả thù cũng không có, một nỗi hận thù và tức giận không có chỗ để tiết ra, lâu dần, hắn trở nên tê liệt.

Trên tay hắn còn chưa dính máu người vô tội, nhưng nếu hắn vẫn cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó…

Chờ đến khi Bách Dịch tỉnh lại, anh đã nằm trên chiếc giường trong nhà của mình. Trịnh Tuyết với người phụ nữ có địu theo đứa trẻ đang chăm sóc cho anh, Trịnh Tuyết đang dùng khăn lông sạch lau trước ngực anh. Toàn thân anh như lôi ra từ vũng mồ hôi, vừa lạnh vừa dính dấp.

Trịnh Tuyết thấy anh tỉnh lại, cô vội vàng kích động hỏi: “Cậu thấy tốt không? Có đau không? Có muốn ăn chút gì đó không? Tôi có nấu cháo đấy.”

Bách Dịch cười với các cô: “Tôi không sao, nghỉ ngơi hai ngày là tốt thôi.”

Trịnh Tuyết nghe anh nói cũng gọi là ổn định, vẻ mặt lo lắng cuối cùng cũng thả lỏng, một giọt nước mắt lăn ra từ hốc mắt: “Vậy là tốt rồi.”

Đứa bé trong lòng người phụ nữ sau khi thấy Bách Dịch tỉnh lại nó lại chìa tay ra với Bách Dịch, muốn được anh bế.

Người phụ nữ vội ôm đứa bé vào lòng, nhỏ nhẹ dỗ dành: “Chú đang bị thương, lúc nào chú khỏi bệnh sẽ lại bế con nhé.”

Đứa bé không nghe hiểu lời mẹ nó nói, nhưng có lẽ nó cũng biết mình bị từ chối, nó cũng không khóc mà chỉ nhìn Bách Dịch, ánh mắt lom lom.

Người phụ nữ họ Dương, cô chưa bao giờ nói cho mọi người biết tên thật của mình, chỉ bảo mọi người gọi mình là cô Dương(1).

Không ai biết họ Dương đó là họ của cô, hay là họ đằng chồng cô.

Cô Dương cũng không kể cho người khác nghe về quá khứ của mình, có lẽ cô ấy có một quá khứ bi thảm, cô ấy muốn dùng danh xưng này để tưởng nhớ đến ai đó.

Nhưng quá khứ của mỗi người đều khó mà nhìn lại, không ai sẽ đào sâu tìm hiểu thì cần gì phải xé toạc vết sẹo đã lành của người khác?

Bách Dịch nhỏ giọng hỏi: “Nghiêm Lăng đâu? Cậu ấy thế nào rồi?”

Trịnh Tuyết lau ngực cho Bách Dịch xong lại lau tay cho anh, động tác rất nhẹ nhàng, như thể mỗi một tấc da trên người Bách Dịch đều có vết thương, cô cúi đầu nói: “Nghiêm Lăng đi xem mấy đứa đó.”

Lúc cô nói chuyện giọng điệu rất dửng dưng, nhưng không che giấu nổi sự căm hận.

“Chúng nó đều đáng chết cả.” Trịnh Tuyết tỏ ra rất bình tĩnh, “Không dám đến thành phố lớn, chỉ dám bắt nạt người nhỏ bé yếu ớt, nếu không phải có hội Nghiêm Lăng, chúng ta đã chết sớm rồi.”

Mấy thằng nhãi kia vốn chẳng sợ chết, cũng không thấy mạng sống đáng quý.

Chúng nó rầm rầm rộ rộ, cầm vũ khí sắc bén trong tay, chúng không còn giống người nữa mà như những ác quỷ đến từ địa ngục.

Lấy sự ngây thơ ra làm cớ để thực hiện điều tàn nhẫn tột bậc.

Cô Dương cũng nói: “Nếu con tôi sau này lớn nên cũng trở thành thế, vậy bây giờ tôi sẽ bóp chết nó ngay lập tức.”

Bách Dịch ho khan hai tiếng, anh có nghe qua con người tính vốn thiện, cũng có nghe con người sinh ra tính là ác(2), hai học thuyết này vẫn luôn là tranh cãi.

Nhưng anh cho rằng, bản tính của con người là trống rỗng, không có tồn tại thiện ác, sau khi con người sinh ra đều là do tò mò, bởi tò mò nên mới tỏ ra tàn nhẫn.

Tò mò vì sao chuồn chuồn lại bay, vì thế vặt đứt cánh chuồn chuồn. Tò mò tại sao con kiến cứ phải đi về phía trước, vì thế bình thản bóp chết nó.

Vì vậy con người mới giống như sinh ra đã tàn nhẫn.

Mới giống như sinh ra đã ác, mới cần dùng đạo đức liêm sỉ để hạn chế lại.

Mà những đứa trẻ lớn lên trong thời tận thế, chúng nó không bị hạn chế, đã quen tai hay mắt(3) với chuyện mạnh thì sống yếu thì chết.

Đứa trẻ không bị kìm kẹp sẽ giống như những con thú, sự ngây thơ của chúng sẽ thành những cái răng nanh bén nhọn nhất. Sự tàn nhẫn của chúng chính là vũ khí để sinh tồn.

Bách Dịch còn nhớ bản thân đã từng nhặt một con chim sẻ bị rơi tổ, anh mang nó về nhà, anh tò mò sao nó bẩn như vậy mà không biết tắm rửa, vì thế anh tắm rửa sạch sẽ cho nó.

Anh vẫn nhớ dáng vẻ run lẩy bẩy của nó, nhớ tới dáng vẻ trước khi chết nó vẫn còn đang gian nan mở mắt.

Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự sống, chim sẻ chết rồi, anh vô cùng áy náy, hối hận và đau buồn. Anh cảm thấy bản thân đã phạm phải sai lầm không có cách nào sửa chữa, anh cảm thấy rất đau khổ, anh cướp đi một sinh mệnh đáng lẽ ra không bị mất đi.

Vì vậy anh chạy đến trước mặt cha, vừa khóc vừa thú nhận.

Nhưng cha lại nói: “Không phải chỉ là một con chim sẻ thôi à? Con nhớ mang nó ra ngoài vứt nhé. Hãy vứt vào thùng rác, đừng vứt linh tinh bên ngoài.”

Cha cũng không hỏi xem con chim sẻ ấy đã chết như thế nào, cũng không buồn quan tâm.

Có lẽ cha đã quên từ lâu, nhưng anh thì vẫn nhớ. Một con chim sẻ nhỏ tẹo ấy, nó yếu ớt như vậy, có lẽ nó còn không biết nó có thể vỗ cánh bay lên trời cao và thế giới của nó có thể rất rộng lớn.

Vì vậy Bách Dịch học được cách kính trọng.

Anh kính trọng sinh mệnh.

Mà những đứa trẻ kia, chúng nó không hiểu được thế nào là kính trọng.

Mạng sống trong mắt chúng nó, chỉ có sức nặng bằng một viên đạn.

“Mấy ngày này cậu nên nghỉ ngơi cho khỏe.” Trịnh Tuyết nghiêm túc nói với anh, “Không được rời giường đâu, nếu cậu cảm thấy buồn chán, vậy bảo cô Dương trò chuyện với cậu.”

Cô Dương cũng nói: “Đúng vậy, tôi với bé con sẽ ở bên cậu.”

Nằm trên giường ba ngày, rốt cuộc Bách Dịch đã có thể ngồi dậy. Anh đi vẫn còn hơi khập khiễng, không thể dùng sức, chỉ dồn lực chút thôi là sẽ đau, nhưng bản thân anh đúng là rất lạc quan, không bị thương đến xương vậy sẽ không què cả đời.

Râu Quai Nón sang thăm anh, mang thuốc chữa thương cho anh. Gã thấy Bách Dịch mặt mày cũng đã hồng hào hơn thì rất vui bảo: “Tôi biết là anh sẽ không sao mà, gan anh to thật đấy! Lần đầu tiên tôi đi theo hội anh Nghiêm mà còn thấy sợ phát són đó, ha ha ha.”

“Tôi cũng phải nói với anh, nếu không có anh Nghiêm có lẽ tôi đã chết lâu rồi.”

Vào ngày tận thế Râu Quai Nón không thể đi tìm người nhà, chỉ còn lại mình gã, gã cũng không biết liệu người nhà gã có còn sống chăng, hay là đã mất rồi. Gã làm cu li trong một thành phố lớn, làm việc quên cả ngày đêm.

Mãi đến tận ngày cô gái làm việc cùng gã bị mười mấy tên vây vào xâm hại.

Gã lặng lẽ cầm lấy dao, thừa dịp không ai chú ý, thừa dịp những tên đó đang cởi quần áo tháo thắt lưng không có vũ khí, hai tay gã run bần bật, hai mắt nhòa lệ, gã dùng sức giết chúng nó, sau đó cõng cô gái chạy ra ngoài.

Gã gặp được hội Nghiêm Lăng, Nghiêm Lăng thu nhận gã.

Nhưng vì không có thuốc, cô gái ấy lại máu chảy không ngừng nên cuối cùng cũng không giữ được mạng.

Bây giờ Râu Quai Nón rất hồ hởi, thật sự như thể gã đã hoàn toàn bước ra khỏi mây mù, và gã vẫn nhớ nhớ cô gái đó.

Nhớ cô đã rất phấn khích khi nhìn thấy khoai tây mình trồng nhú mầm, nhớ cô vì thấy gã ăn không đủ no nên đã san sẻ phần của mình cho gã.

Một người tốt như vậy lại không còn sống.

Mà lũ xấu xa kia tên nào tên nấy lại đều sống thoải mái.

Nhưng gã phải cười, cô ấy thích nhìn gã cười, cô nói lúc gã cười lên rất rạng rỡ, trông rất đẹp trai.

Nếu lần sau gã lại gặp một người giống cô ấy, gã chắc chắn có thể bảo vệ được đối phương.

Gã sẽ trở thành người rạng rỡ lại đẹp trai như lời cô ấy nói, là một người đàn ông tốt vừa có năng lực lại có quyền lực.

Bách Dịch hỏi gã: “Nghiêm Lăng chuẩn bị xử lý mấy thằng nhóc đó thế nào?”

Râu Quai Nón mờ mịt: “Tôi cũng không biết, nếu giết sẽ gây phiền toái, mà không giết cũng rất phiền toái, lại còn phải nuôi không chúng nó.”

Râu Quai Nón thở dài: “Dù sao tôi cũng không nghĩ ra cách, tôi mặc kệ.”

“Nhưng anh cũng liều kinh nhỉ?” Râu Quai Nón nhìn Bách Dịch, vô cùng bội phục: “Anh còn một mình lao lên nữa.”

Râu Quai Nón tiếp: “Mặc dù tôi không hiểu lắm vì sao anh thích đàn ông, nhưng tôi khâm phục anh.”

Bách Dịch mỉm cười, miễn cưỡng nhận lấy lời khen ngợi của Râu Quai Nón.

Râu Quai Nón còn nói: “Có điều anh Nghiêm lạnh lùng quá, tôi đi theo anh ấy lâu như vậy cũng chưa bao giờ nói chuyện với anh ấy, càng chưa bao giờ nghe anh ấy kể về chuyện trước kia. Nếu anh muốn ở bên anh ấy, có lẽ còn khó lắm.”

Râu Quai Nón vỗ vai Bách Dịch: “Mặc dù tôi rất muốn khuyên anh buông tay, nhưng… cố gắng lên.”

Nếu như lúc ấy gã có can đảm bày tỏ với cô ấy trước khi những tên kia đến và dẫn cô chạy đi, dù cho cô ấy không đồng ý thì hắn cũng sẽ không hối hận như vậy.

Chỉ cần nỗ lực thì sẽ không có gì nuối tiếc.

Họ đều là những người biết hôm nay không có ngày mai, hôm nay không cố gắng có thể ngày mai sẽ không còn gặp lại nữa.

Râu Quai Nón còn an ủi Bách Dịch một câu: “Nếu quả thực anh Nghiêm không thích anh, vậy anh cũng có thể đổi đi thích người khác, anh có khả năng đấy!”

Bách Dịch: “…”

Nghe xong, câu này giống đang an ủi người khác à?

Mà trong kho chứa, Nghiêm Lăng đang ngồi trên ghế, hắn nhìn mấy thằng nhóc bị trói chặt hai tay ngồi dưới đất, mặt mũi chúng nó trông còn rất non, có vẻ mới thành niên không lâu. Chúng nó đã đói mấy ngày, đến sức để nói chuyện cũng sắp hết, từng đứa kinh sợ cúi gục đầu, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn Nghiêm Lăng.

Thằng cầm đầu kia cũng bị đói đến hoa mắt váng đầu, nó bị đói ba ngày, cũng hối hận ba ngày.

Nếu lúc ấy nó để lại đạn, nếu lúc ấy nó có thể quan sát kỹ hơn, không bỏ qua những kẻ có sức chiến đấu trong thị trấn này vậy có khi nó đã tóm được cả thị trấn này!

Nó có thể phát triển thị trấn này thành thành phố của riêng mình, để chứng minh được với cha của nó, chứng minh nó có thể tự mình gánh vác một phương, nó không cần phải sống dưới cánh chim của ông nữa.

Nghiêm Lăng trầm lặng ngồi đấy, hắn cũng không nói gì, chỉ ngồi như thế.

Bầu không khí im lặng mang theo nỗi sợ dày đặc.

Chung quy thằng oắt dẫn đầu không nhịn được nữa hô lên: “Mày định giam chúng tao bao lâu hả?!”

“Bây giờ mày giam tụi tao, hẳn là không dám giết tụi tao.”

“Đã vậy còn không bằng mày thả tụi tao ra sớm đi! Nếu giờ mày thả tụi tao ra, tao sẽ không để cha tao đến tính sổ với mày.”

Nghiêm Lăng ngồi phía trên trông thật oai hùng, trong mắt hắn không có chút gợn sóng, không có thù hận, cũng không có cảm thương. Hắn nhìn tụi nó như một người đang đánh giá một đống thịt.

“Tao chỉ đang nghĩ, làm thế nào để khiến tụi mày chết mà không có ai phát hiện.”

Kẻ ngồi dưới rùng mình run rẩy.

Chúng nó cúi gằm mặt, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi, chúng nó sắp bị nỗi sợ hãi này nhấn chìm rồi.

Kẻ đó đã nói, ắt sẽ làm được.

Tất cả bọn nó đều nghĩ như vậy.

Bao gồm cả thằng cầm đầu.

Lỗi Tử đứng bên cạnh lên tiếng: “Anh Nghiêm, hay là lưu đày chúng nó đi.”

Không cho nước uống, không cho thức ăn, dưới tia tử ngoại mạnh như này lại không có đồ che chắn thì chẳng khác nào cho chúng nó vào đường chết.

Chỉ bằng vào hai chân, không có vật tư, căn bản không thể sống tiếp được.

Nghiêm Lăng không lên tiếng.

Lỗi Tử nói tiếp: “Chúng ta muốn định cư ở chỗ này, không thể để máu chúng nó làm ô nhiễm nơi đây.”

Lỗi Tử rất bình tĩnh, gã ta vẫn là người tỉnh táo nhất trong đội.

Mặc dù mọi người trong đội đều cảm thấy Nghiêm Lăng có cái đầu lạnh nhất, gần như là người lạnh lùng khắc nghiệt. Nhưng chỉ có gã ta biết, Nghiêm Lăng không phải là bình tĩnh, hắn chỉ đang đứng trên lằn ranh của sự điên cuồng mà thôi.

Gã cũng không muốn biết khi Nghiêm Lăng thật sự phát điên sẽ biến thành cái dạng gì.

Nhưng gã nhất định không muốn nhìn thấy dáng vẻ Nghiêm Lăng lúc đó.

Cho nên dù có thế nào, gã cũng đều không thể để Nghiêm Lăng tiếp tục trên con đường không có lối về được.

Lỗi Tử: “Anh Nghiêm, anh Bách kia không sao cả, bây giờ anh ta có thể đi lại, ngoài ra ba anh em kia cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe là sẽ không có việc gì.”

Lỗi Tử cúi đầu: “Anh Nghiêm, để chúng nó đi đi.”

Lúc này chỉ có Lỗi Tử dám lên tiếng, trong nhà kho bao gồm cả người của họ cũng không ai dám cất lời, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Nhưng Lỗi Tử cũng biết, có lúc Nghiêm Lăng sẽ bằng lòng nghe ý kiến của gã, không phải vì gã quan trọng trong lòng Nghiêm Lăng bao nhiêu, mà là bản thân Nghiêm Lăng cũng không muốn đi lên con đường ấy.

Mặc dù chính Nghiêm Lăng có thể không nhận ra, nhưng thực sự hắn đang chiến đấu chống lại bóng tối.

Nhân tính.

Hai chữ này đã giam cầm họ.

Nhưng cũng khiến họ vẫn giống như một con người.

Nhưng Nghiêm Lăng lại nói: “Không.”

Tất cả mọi người đều như ngừng thở.

Nghiêm Lăng đứng lên, hắn mặc một cái quần dài màu đen, người cũng mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen. Hình xăm trên cánh tay hắn vô cùng dữ tợn, cho dù mặt hắn chẳng có cảm xúc gì cũng khiến hắn toát lên sự hung ác tột bậc.

Hắn cầm thanh trường đao đi về phía bọn oắt.

Lỗi Tử ngoảnh đầu đi, gã nghĩ bản thân sẽ nhanh chóng ngửi thấy được mùi máu tanh, có lẽ chỗ này phải điều động tất cả mọi người mới có thể dọn sạch.

Nếu không sẽ sinh ra ruồi bọ, sẽ có cả mùi tanh hôi khủng khiếp.

Trong lúc ngẩn ngơ gã lại nghĩ, loài có lực sinh tồn mạnh mẽ nhất hẳn là ruồi nhỉ? Sau ngày tận thế tới tất cả động thực vật đều chịu sự tàn phá khổng lồ, chỉ có ruồi bọ, nơi nào có xác chết nơi ấy sẽ có chúng nó, chúng nó cứ “kiên cường” mà sống sót.

“Nghiêm Lăng!”

Một tiếng gọi lớn khiến khiến Nghiêm Lăng dừng bước.

Cũng khiến cho mọi ánh mắt đồ dồn ra phía cửa nhà kho.

Sau lưng là ánh chiều tà, Bách Dịch đứng trước cửa, nửa người anh ở dưới ánh mặt trời, nửa thân lại bị bóng tối trong nhà kho bao phủ, trên gương mặt anh vẫn mang theo nét cười giống như bao ngày bình thường.

“Đã ba ngày liền cậu không đến thăm tôi.”

Nghiêm Lăng đứng trong đám người, ánh mắt xuyên qua mọi người nhìn về phía anh.

Ánh nhìn kia như xuyên qua ngàn vạn năm.

“Tôi đã hầm canh cho cậu, còn nấu cả cơm nữa.” Bách Dịch bước một bước vào thế giới bóng tối này.

Anh như thể không thấy thanh đao trong tay Nghiêm Lăng. Không ngửi thấy được mùi mồ hôi lẫn mùi khai nước tiểu.

Anh bước từng bước đi về phía Nghiêm Lăng, không có ai ngăn anh lại, cũng không có ai mở miệng cất lời hay là ngăn cản.

Tất cả mọi người đều nhìn anh thong dong đi đến, lại ung dung cầm lấy thanh đao trong tay Nghiêm Lăng và dắt tay Nghiêm Lăng đi.

“Đi thôi, để mọi người xử lý là được rồi.” Bách Dịch thở dài, anh không tán thành chút nào mà nói: “Chính cậu còn chưa lành thương, phải sát trùng cẩn thận rồi băng bó lại thôi.”

Nghiêm Lăng bất động, tựa như đã biến thành một pho tượng.

Hắn cứ thế mà bị Bách Dịch dắt đi.

Lúc sắp ra ngoài cửa Bách Dịch còn nói với Lỗi Tử: “Khổ cho anh rồi.”

Lỗi Tử vô cùng kính phục đáp: “Không cực chút nào! Anh đi thong thả!”

Gã dùng cả kính ngữ, gã cảm thấy Bách Dịch giờ phút này đây hoàn toàn xứng đáng được tôn kính.

Bách Dịch lôi kéo Nghiêm Lăng đi dưới mọi ánh nhìn.

Anh có thể nhận ra hiện tại tình hình của Nghiêm Lăng có gì đó bất ổn.

Vì vậy anh cũng dùng sức kéo Nghiêm Lăng đi hơn.

Anh đi không nhanh lắm, bởi chân trái không đi mạnh được.

Hiện tại hẳn trông anh rất chật vật, mặc dù anh vẫn luôn hy vọng ở trước mặt Nghiêm Lăng anh có thể giữ được dáng vẻ đứng đắn, đáng tiếc thế giới này không thể thỏa mãn nguyện vọng của anh.

“Anh tới làm gì?” Nghiêm Lăng đứng dưới ánh mặt trời nhìn Bách Dịch đi ở phía trước.

Mới vừa rồi khi ở trong kho hàng, thời khắc Bách Dịch xuất hiện trước mắt hắn, hắn cảm thấy bản thân trong tích tắc đó tựa như biến thành một người khác.

Có một thứ tình cảm kỳ lạ lấp đầy lồng ngực hắn.

Hắn cảm thấy vui đến phát điên, nhưng lại lập tức cảm nhận được một nỗi bi thương to lớn.

Còn khiến tim hắn đau đớn oán hận.

Tại sao bây giờ anh mới xuất hiện?

Tại sao bây giờ anh mới đến?

Tại sao anh không quay về?

Tại sao anh lại khiến em chờ lâu đến như vậy?

Bỗng nhiên Nghiêm Lăng đau đớn bóp chặt lồng ngực, chầm chậm ngồi xuống.

Hình như có ai đó muốn mượn miệng của hắn chất vấn Bách Dịch.

Chất vấn anh tạo sao lại vứt bỏ mình.

Một chân Nghiêm Lăng quỳ trên đất, hắn không ngừng thở dốc, sự thống khổ với nỗi oán hận này sắp bóp chết hắn rồi.

Bách Dịch cũng ngồi xuống, anh ôm lấy Nghiêm Lăng.

Không biết tại sao, trên mắt Bách Dịch có những giọt nước, anh nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn anh khi Nghiêm Lăng khuỵu xuống, anh cũng nhìn ra được thứ cảm xúc trong đó, nhìn ra được cảm xúc và lời chất vấn không thể cất thành lời.

Nhưng anh không nói gì cả.

Bởi anh không thể nói ra được, anh không thể nói về nhiệm vụ, không thể nói ra mình phải trở về thế giới hiện thực.

Anh nợ Chương Lệ rất nhiều, anh có lỗi với Chương Lệ, có thể bản thân anh không muốn nợ, cũng không muốn có lỗi với bất kỳ ai.

Anh là một người ích kỷ lạnh lùng, niềm tin duy nhất trong cuộc đời anh là làm những điều khiến anh hạnh phúc, những chuyện có cảm giác thỏa mãn.

Rất nhiều năm trước, có người đã từng khóc mà nói với anh: “Anh sẽ hối hận! Anh giẫm đạp tấm chân tình của tôi xuống dưới chân, anh sẽ hối hận!”

Anh hối hận rồi.

Anh nợ Chương Lệ một tấm chân tình.

Anh không biết nên làm thế nào để trả lại.

Anh không biết cách yêu thương người khác, cũng không hiểu làm thế nào để đáp lại tình yêu của một người.

Là Chương Lệ đã dạy cho anh.

Nhưng anh đã vĩnh viễn mất đi cơ hội bù đắp cho Chương Lệ.

Rốt cuộc tình yêu là gì?

Tại sao anh chỉ cảm thấy đau khổ, sao không trải nghiệm được cảm giác hạnh phúc trong đó?

Ở hai thế giới trước, anh đã cố gắp bù đắp.

Nhưng người mà anh cần bù đắp nhất đã không còn được gặp lại.

Anh không biết bản thân đã ôm Nghiêm Lăng bao lâu rồi, chờ khi anh định thần lại Nghiêm Lăng đã đứng lên, mà anh lại đang được Nghiêm Lăng bế lấy. Cánh tay của Nghiêm Lăng rất mạnh mẽ, lúc bế anh cũng rất vững vàng.

Bách Dịch ngẩng đầu nhìn Nghiêm Lăng đang mím môi cau mày, như thể thứ hắn ôm không phải là một người mà là một hòn đá.

“Nghiêm Lăng…” Bách Dịch mở miệng, nhẹ nhàng gọi lên tên của đối phương.

Nghiêm Lăng dừng bước cúi đầu nhìn anh, trong nháy mắt đôi ngươi đen láy kia như chồng lên Chương Lệ.

Bách Dịch cứng còng cả người, anh lại không nói ra được một câu.

“Chân anh còn chưa khỏi.” Giọng Nghiêm Lăng khàn khàn, “Anh về nghỉ ngơi đi.”

Bách Dịch tựa vào lồng ngực Nghiêm Lăng, đã rất lâu không như vậy, anh cảm thấy thật an tâm, “Cậu cũng phải nghỉ ngơi đấy.”

Nghiêm Lăng không đáp lại.

Bách Dịch: “Tôi đã nấu cháo, còn chuẩn bị dưa muối, chúng ta có thể cùng ăn một chút.”

Bách Dịch nhắm mắt vào lại hỏi: “Cậu ghét tôi ư?”

Nghiêm Lăng tiếp tục yên lặng, hắn không nói gì, hắn chỉ cảm thấy mỗi lần thấy Bách Dịch hắn sẽ lại vô cùng khó chịu.

Giống như thể có thứ gì đó xé nát trái tim hắn.

Bách Dịch không đợi được câu trả lời của Nghiêm Lăng, anh nói: “Tôi biết mà.”

Nghiêm Lăng cứ đi về phía trước, hắn rất vững vàng, rất bình tĩnh.

Bách Dịch thì thầm: “Tôi sẽ tìm được cách.”

Nghiêm Lăng cúi đầu nhìn anh.

Bách Dịch mỉm cười nói: “Tôi sẽ tìm cách khác để hai chúng ta ở bên nhau.”

Nếu ở thế giới này nguyện vọng của Nghiêm Lăng là không yêu anh nữa, vậy nhất định anh sẽ cố gắng thực hiện nguyện vọng của Nghiêm Lăng.

Cho tới nay đều là đối phương bước về phía anh, còn anh lại không ngừng lùi về sau.

Nhưng lần này, anh sẵn lòng bước hết cả 99 bước phía trước.

Nếu đối phương không muốn, vậy đối phương chỉ cần đứng tại chỗ, họ có thể tìm được cách khác ở bên nhau, có thể có quan hệ khác biệt.

Nếu đối phương bằng lòng.

Vậy đối phương chỉ cần bước một bước.

Tội lỗi của anh, chính anh sẽ chuộc lỗi.