Hoa Hồng Đồng Hoang

Chương 53




Bách Dịch đang tắm, anh vừa mới cầm cục xà bông lên thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng tắm. Tóc Bách Dịch vẫn còn bọt, Bách Dịch nhắm hai mắt hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì không? Có thứ gì không tìm thấy à?”

Bên ngoài không có tiếng trả lời, Bách Dịch cho là Mạnh Ngạo đi rồi, anh đang chuẩn bị lấy khăn lông lau mặt lại nghe thấy tiếng cửa phòng tắm được mở ra.

Vốn bị tiếng nước chảy át đi nên đáng ra anh không nghe thấy, nhưng người đến dù sao cũng ngồi xe lăn vì thế có tiếng va chạm cũng là bình thường.

Bách Dịch lấy tay lau mặt, mở mắt ra đã thấy Mạnh Ngạo ngồi trước cửa. Mạnh Ngạo đang âm trầm nhìn anh.

Nếu anh không nhìn lầm, trong mắt Mạnh Ngạo còn hiện lên sự phấn khích.

Bách Dịch cầm khăn tắm quấn quanh eo, tóc anh không ngừng nhỏ nước, trong phòng tắm còn có hơi nước chưa tan, anh đứng ở nơi đó, vóc người thon gầy lại không mất đi cơ bắp tinh tế, nước da lâu không thấy ánh mặt trời mà trắng tái. Anh nhíu mày nhìn Mạnh Ngạo: “Có chuyện gì thế?”

Mạnh Ngạo vẫn không lên tiếng, ánh mắt cậu tham lam nhìn chằm chằm vào Bách Dịch.

Bách Dịch bị nhìn mà không thể chịu được nữa, chỉ có thể nói: “Nếu không có chuyện gì thì cậu ra ngoài đi, tôi không có sở thích cho người ta ngắm khi đang tắm.”

Lúc này Mạnh Ngạo mới dời tầm mắt, cậu ngẩng đầu nhìn mặt Bách Dịch, cảm thấy những giọt nước trên mặt anh cũng cực kỳ gợi cảm.

Cậu ta lạnh lùng hỏi: “Anh gọi người đến xem chân cho tôi, còn để họ làm chân giả cho tôi làm gì?”

Bách Dịch lau tóc: “Cậu không muốn thì cứ đuổi họ đi.”

“Tôi tuyệt đối tôn trọng ý kiến cá nhân cậu.” Bách Dịch cầm lấy quần lót, quay đầu nhìn Mạnh Ngạo.

Nhưng Mạnh Ngạo không hề tự giác tránh đi, ngược lại còn nói: “Của tôi anh cũng nhìn rồi, tôi chẳng thấy có gì là không thể nhìn.”

Vì vậy Bách Dịch chỉ đành nhanh chóng mặc quần áo tử tế.

Mạnh Ngạo còn khen anh một câu: “Anh phát dục tốt đấy.”

Bách Dịch nghiêng đầu cười: “Đúng vậy, dù sao tôi cũng ba mươi rồi.”

Mạnh Ngạo nhíu chặt mày: “Không thể nào, nhìn anh không quá hai mươi lăm.”

Bách Dịch: “Muốn xem chứng minh thư của tôi không?”

Mạnh Ngạo ngoảnh đầu: “…Quên đi.”

Bách Dịch mặc quần áo chỉnh tề xong cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn chút, anh hỏi: “Vậy là cậu định dùng chân giả không?”

Mạnh Ngạo: “Trước kia anh từng nói, tôi không cần phải ngụy trang thành người bình thường.”

Bách Dịch đi đến trước mặt Mạnh Ngạo, anh ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt Mạnh Ngạo, tay đặt trên đầu gối cậu.

“Chân giả sẽ giúp cậu tiện hơn, thêm nữa bắp đùi của cậu cũng có thể được rèn luyện.” Bách Dịch từng bước dụ dỗ.

Mạnh Ngạo bắt được cái tay Bách Dịch đặt ở đầu gối cậu, nắm lấy rất chặt, mặt cậu chẳng có cảm xúc gì, gương mặt lạnh lùng nói lên một câu: “Nói thật dễ nghe.”

Bách Dịch mỉm cười, nhưng là nụ cười hoài nghi.

Mạnh Ngạo cũng cười: “Nếu anh bằng lòng dỗ tôi, nói không chừng tôi sẽ đồng ý.”

Bách Dịch suýt bị cậu chọc cười, anh ngồi xổm khiến chân có hơi tê, nhưng Mạnh Ngạo nắm tay anh quá chặt, anh cũng không đứng dậy được, vì vậy chỉ đành nói: “Nếu cậu vẫn muốn tôi tiếp tục cúi xuống nói chuyện với cậu vậy cũng không cần dùng chân giả làm gì, cứ ngồi xe lăn là được.” 

“Hơn nữa để quen với chân giả cần nhiều thời gian, cũng khó nữa, có thể sẽ ngã liên tục, cậu không chịu được kiểu khổ đó đâu.”

‘Cách tốt nhất chính là ngồi xe lăn suốt đời.” Bách Dịch, “Cậu thấy thế nào?”

Ánh mắt Mạnh Ngạo nhìn Bách Dịch giống như muốn ăn thịt người, nhưng cậu vẫn thả lỏng tay ra, nhấp miệng nói: “Tôi sẽ để họ đo kích thước, làm chân giả cho tôi.”

Bách Dịch khoa trương khom người hành lễ.

Mạnh Ngạo dữ dằn lườm anh.

Đáng tiếc thời gian họ ở bên nhau quá dài, Bách Dịch đã sớm đọc vị được biểu cảm của cậu.

Khi Mạnh Ngạo thật sự nổi giận tuyệt đối sẽ không có vẻ mặt như vậy.

Chế tạo chân giả phải mất một thời gian dài. Nó không phải là một cái chân giả rẻ tiền đơn giản mà là một thứ làm với công nghệ tinh vi. Nó có thể tự động điều chỉnh theo đàn hồi của da, có chức năng đứng lên ngồi xuống và thậm chí là bật nhảy.

Mặc dù tốn không ít tiền nhưng rất là đáng giá.

Thiếu sót duy nhất là công ty chế tạo lại ở nước ngoài, không thể đến xem được bất kỳ lúc nào. Hơn nữa thời gian tiến hành chế tạo rất dài, cần một đến hai năm.

Nếu như giữa chừng có bất cứ thay đổi nào thì thời gian có khi còn kéo dài vô thời hạn.

Cho đến khi chiếc chân giả được đặt riêng đó hoàn thiện, Mạnh Ngạo từ chối sử dụng bất kỳ sản phẩm chân giả nào được bán sẵn trên thị trường.

Phần lớn thời gian Mạnh Ngạo đều rất cứng đầu, mỗi lần khuyên cậu Bách Dịch phải dỗ rất lâu.

Thậm chí điều này còn khiến Bách Dịch cảm thấy bản thân đang nuôi một đứa trẻ to xác. Nghiêm trọng hơn là đứa trẻ to xác này còn rất thông minh, cũng không dễ dỗ.

Buổi chiều hôm thứ Năm, Lương Tinh từ nơi khác tới, muốn gặp mặt Mạnh Ngạo. Bách Dịch tiếp đón cô ta.

Lần đầu tiên gặp cô Bách Dịch đã hiểu vì sao một cô gái có nhan sắc, dáng người trung bình này lại có thể thu phục loại đàn ông trải đời như Mạnh Thành.

Sự dịu dàng của cô với với sự dịu dàng của Bách Dịch là hoàn toàn trái ngược.

Ngay cả Bách Dịch cũng cảm nhận được mình không bằng cô ta. 

Sự lễ độ của cô ta cũng không hoàn hảo, nhưng chính bởi vì không hoàn hảo nên mới càng chân thực.

Mặc dù nhan sắc của cô như vậy nhưng lại có ánh mắt vô cùng xinh đẹp. Không phải đôi mắt hai mí, mà là cặp mắt phượng xếch lên.

Người khác có đôi mắt như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy có phần sắc sảo hay khôn khéo, thậm chí còn là hung tướng.

Nhưng cô ta lại khác, đôi mắt này thật là hồn nhiên, cũng thật mê hoặc, tựa như con cáo nhỏ chưa trưởng thành.



“Cô Lương, cô muốn uống chút gì không?” Bách Dịch hỏi.

Lương Tinh mỉm cười đáp: “Nếu có rượu, tôi muốn một ly Martini(1).”

Bách Dịch hơi khom người: “Sẽ mang đến cho cô ngay.”

Lương Tinh dịu dàng cười: “Anh thật chu đáo.”

Bách Dịch quay người lùi lại và đi về phía nhà bếp.

Lương Tinh đánh giá khắp căn nhà, ngôi nhà này tốt hơn so với nơi cô và Mạnh Thành ở. Khiếu thẩm mỹ của Mạnh Thành rất kém, trang trí đều kết hợp với phong cách nước ngoài với trong nước, nói là Trung Tây kết hợp đúng là sỉ nhục. Nội thất kiểu Âu, tranh trang trí lại là thủy mặc, nhà còn có bộ ghế gỗ xếp. Đến ga trải giường cũng là Mạnh Thành mua, mẫu mã in mẫu đơn đào hồng.

Lương Tinh cũng là lần đầu phát hiện hóa ra mẫu đơn có thể biến thành xấu như thế.

Nhưng ở trước mặt Mạnh Thành, cô còn phải thật lòng thật dạ khen ngợi gu thẩm mỹ của ông ta. Lâu ngày, cô cảm thấy thẩm mỹ của mình cũng bị kéo xuống ngang hàng với Mạnh Thành.

Đang lúc Lương Tinh thưởng thức cách bài trí hiện đại của căn biệt thự này cô lại nghe thấy tiếng bánh xe di chuyển, cô ngoảnh đầu nhìn theo âm thanh phát ra thì thấy một thanh niên ngồi trên xe lăn đang đẩy về phía cô.

Đó là một thanh niên có tướng mạo vô cùng ưu tú. Lông mày với đôi ngươi của cậu ta đen láy, môi rất mỏng, khóe miệng cậu ta lộ ý cười, nhưng lại không cho người ta cảm giác cậu ta đầy thiện ý.

Trái lại, ác ý của cậu quá rõ ràng, rõ đến mức vừa nhìn là biết.

Nhưng càng như vậy, ánh mắt Lương Tinh càng bị cậu hấp dẫn.

“Cậu là Mạnh Ngạo?” Lương Tinh mở lời vươn tay về phía Mạnh Ngạo, mặt cô loan ý cười, tỏ ra hết sức chân thành, “Cậu không giống với tưởng tượng của tôi lắm, còn đẹp trai hơn, cũng càng quyến rũ hơn.”

Mạnh Ngạo bắt tay với cô: “Cô cũng đẹp hơn so với tưởng tượng của tôi.”

Lương Tinh che miệng cười: “Tôi biết tôi không đẹp, nhưng tôi có thể làm chuyện mà người xinh đẹp không làm được.”

Vũ khí của cô chưa bao giờ là vẻ ngoài xinh đẹp, nếu vẻ ngoài không được thì phải làm đến triệt để ở phương diện khác.

Cho nên cô không hề tự ti với gương mặt của mình, trái lại vì gương mặt phổng thông có thể nắm được lòng người khác mà kiêu ngạo.

Lúc này Bách Dịch mang rượu tới. Lương Tinh nâng ly rượu lên khẽ nhấp môi, mặt đầy ngạc nhiên khen ngợi Bách Dịch: “Anh pha rượu ngon thật đấy, từng học à?”

Bất ngờ Mạnh Ngạo nói chen vào: “Tại sao không có của tôi.”

Bách Dịch nhìn cậu ta.

Mạnh Ngạo ngậm miệng lại.

Lương Tinh phì cười: “Quan hệ của hai người thật tốt.”

Bách Dịch mỉm cười với cô ta.

Lương Tinh ngồi trên ghế sô pha, Bách Dịch nướng bánh quy nho nhỏ để ở bàn uống nước, vươn tay là có thể lấy được. Bánh quy mới nướng chiều nay, rất thơm rất giòn, hơn nữa lại nhỏ nhắn, có thể ăn cả cái một mà cũng không bị rơi vụn.

Lương Tinh ăn mấy miếng mà đã khen Bách Dịch không biết bao nhiêu lần.

“Hợp đồng tôi đã nhận được rồi.” Lương Tinh lau hai tay, chắp tay đặt trên đầu gối, cô ta nói rất lịch sự, “Tôi hy vọng cậu có thể sớm thực hiện cam kết của cậu. Trước khi tôi giúp cậu, tôi phải biết tôi cần làm bao nhiêu chuyện, cùng với kỳ hạn dài bao lâu.”

Mạnh Ngạo uống một ngụm nước ấm Bách Dịch đưa cho, cậu nói với Lương Tinh: “Năm nay cha tôi chưa tới năm mươi, hàng năm đều đi kiểm tra sức khỏe, thân thể ông ấy khỏe mạnh cô hẳn biết rõ hơn chúng tôi.”

Nếu cô muốn lấy được tài sản thừa kế của ông ấy cũng phải cần ít nhất mười năm, hơn nữa cô chỉ có thể gửi hy vọng vào việc ông ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Nhưng mười năm vậy cô cũng đã ba mươi tuổi, nếu là hai mươi năm thì cô cũng thành bốn mươi tuổi.”

“Mà nếu lâu hơn, vậy cô chẳng còn bao nhiêu thời gian và tinh thần thể lực để tận hưởng, cho dù cầm tiền cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”

Sắc mặt Lương Tinh vẫn bình thường.

Mạnh Ngạo chống hay tay xếp chồng bàn tay lên nhau, cằm đặt trên mu bàn tay, ánh mắt cậu nhìn gương mặt Lương Tinh chẳng hề giấu diếm, nói: “Nếu cô giúp tôi, tôi có thể cam kết với cô, không cần đến năm năm cô có thể trải qua cuộc sống quý tộc độc thân đầy đủ sung túc.”

“Cô có thể kiếm được nhiều người tình trẻ và đẹp trai, dù đến năm tám mươi tuổi cô cũng có đủ tiền hưởng thụ cuộc sống.”

Lương Tinh mỉm cười: “Nghe rất ổn.”

“Nhưng làm thế nào tôi có thể chắc chắn, sau này cậu chiếm được Mạnh thị thì thật sự sẽ theo cam kết của cậu mà đưa Mạnh thị cho tôi ư?”

Cô mê tiền, suy bụng ta ra bụng người, cô cảm thấy Mạnh Ngạo là người thừa kế hợp pháp không thể nào sẽ buông tha lợi ích tới tay như vậy được.

Mạnh Ngạo: “Tôi cũng thích tiền.”

Lương Tinh gật đầu, tin rằng cậu nói thật.

Mạnh Ngạo cười nói: “Có điều so với tiền, tôi càng thích dáng vẻ Mạnh Thành mất tất cả mọi thứ, khóc lóc thảm thiết.”

Lương Tinh: “Các người quả là một cặp cha con lạ lùng.”

Mạnh Ngạo nhìn cô ta.

Lương Tinh xoa bụng: “Mạnh Thành muốn để tôi sinh một đứa, ông ta biết cậu hận ông ta, vậy nên cũng chuẩn bị cho cậu một chút tiền, lại bồi dưỡng đứa trẻ tôi sinh ra làm người thừa kế.”

Mạnh Ngạo: “Vậy cô có thể không cần tới gặp tôi.”

Nhưng Lương Tinh hỏi vặn lại: “Tại sao tôi phải sinh con cho ông ta? Con tôi sinh ra, để nuôi lớn nó ít nhất cũng phải hai mươi năm, tôi không chỉ bận tâm đến ông ta mà còn phải bận tâm đến con cái. Hơn nữa điều đó cũng chẳng thể chắc chắn rằng sau khi ông ta chết tài sản sẽ rơi vào tay tôi.”

“Nếu đứa bé tôi sinh ra có tính cách giống tôi, cũng thích cầm tiền trong tay, vậy tôi cần nó làm gì?”

“Lúc chồng còn thì phải dựa vào chồng, khi con lớn lên lại phải dựa vào con ư?”

Bách Dịch cũng muốn vỗ tay cho cô ta, thật là một người thông minh hiếm có.

Lương Tinh đặt chiếc túi trên đùi và lấy ra một ổ USB, cô cười với Mạnh Ngạo, nói: “Trong ổ USB này có thứ cậu sẽ thích, cũng chắc chắn rất có ích.”

“Hy vọng cậu nhớ cam kết của cậu.”

Lương Tinh lấy ra một cây bút ghi âm từ trong túi áo và nhấn nút tắt: “Tôi cảm thấy có sự đảm bảo tôi sẽ an tâm hơn.”

Mạnh Ngạo bất ngờ cười phá lên, cậu dùng ánh mắt ngợi khen nhìn Lương Tinh: “Chỉ cần mấy năm này cô có thể đưa tôi các bản sao tài liệu của Mạnh Thành là cô sẽ nhanh chóng có được thứ cô muốn.”

Lương Tinh uống xong hớp rượu cuối cùng, trong ly chỉ còn lại một quả ô liu, cô mới nói: “Mạnh Thành nghĩ là tôi không thích máy tính, ông ta vẫn luôn cho rằng tôi chỉ thích đọc sách, chơi quần vợt hay xem phim. Vậy nên ông ta chẳng bao giờ đề phòng tôi, tôi cũng biết mật khẩu máy tính ông ấy.”

“Cho nên, tôi cảm thấy chúng ta có thể chúc mừng thành công trước thời hạn.” Lương Tinh cười rộ, lần này cô ta không còn giả vẻ dịu dàng đáng yêu, cô ta biến thành người phụ nữ giống như rắn rết.

Mạnh Ngạo nhìn về phía Bách Dịch.

Bách Dịch thở dài nói: “Cậu chỉ có thể uống một chút rượu vang.”

Mạnh Ngạo cười.

Bách Dịch rót Whisky cho mình và Lương Tinh, đưa cho Mạnh Ngạo một ly vang đỏ, ba người cùng ăn tối. Trên bàn cơm, Lương Tinh hỏi Mạnh Ngạo: “Quan hệ giữa anh Bách với cậu thật gần gũi, hai người đúng là tin tưởng lẫn nhau.”

Mạnh Ngạo biết cô ta muốn nói điều gì, vì vậy nắm lấy một tay Bách Dịch. Nhân lúc Bách Dịch còn chưa định thần mà hôn lên mu bàn tay Bách Dịch. Lúc cậu ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy ái dục đan quyện.

Lương Tinh thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã biến mất. Cô tỏ vẻ không có chút rung động nào, thật giống như không thể bình thường hơn được nữa. 

Mạnh Ngạo nói: “Mạnh Thành rất truyền thống. Ông ta hy vọng có con có cháu, nhà họ Mạnh lưu truyền đời đời.”

“Vậy nên tôi cảm thấy, để ông ta đoạn tử tuyệt tôn cũng là một cách trả thù hay.”

Lương Tinh mỉm cười: “Rất sáng tạo, chúc cậu thành công.”

Trong nháy mắt sắc mặt Mạnh Ngạo lạnh đi, cậu ta lạnh lùng nói: “Chắc chắn.”

Lương Tinh bị sự thay đổi sắc mặt bất ngờ của Mạnh Ngạo dọa sợ.

Bách Dịch cười một tiếng với Lương Tinh: “Đừng lo, cậu ấy thường xuyên như vậy đấy.”

Lương Tinh gian nan nhếch khóe môi.

Cô cảm thấy Mạnh Ngạo có hơi không bình thường.

Nhưng cô đã nhanh chóng điều chỉnh lại. Nếu Mạnh Ngạo bình thường cũng đã không tới phiên cô thò một chân vào.

Vì vậy sau khi cô đặt dao nĩa xuống lại nói với Bách Dịch: “Tôi không thể ở đây quá lâu, ngày mai tôi phải quay về rồi. Nếu có chuyện gì, hy vọng là do anh báo cho tôi. Tôi với Mạnh Ngạo liên hệ càng ít càng tốt, có sẽ nói cho Mạnh Thành anh là anh họ của tôi.”

Sau đó cô cầm túi xách đứng dậy, nói với Bách Dịch và Mạnh Ngạo: “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, khi nào kế hoạch thành công chúng ta lại cùng nâng ly tiếp nhé.”

Dứt lời, cô liền đi ra cửa. Trước khi rời đi cô ngoảnh lại nhìn căn nhà này một lần.

Nghĩ đến phải về đối mặt với căn nhà tân hôn tây ta kết hợp kia, cô hít sâu một hơi, lúc này mới rời đi.

Sau khi cô ấy đi rồi, Bách Dịch mới hỏi Mạnh Ngạo đang mặt mũi đỏ bừng: “Cậu không sao chứ?”

Gò má Mạnh Ngạo đỏ hồng, không chỉ mặt đỏ mà tai với cổ cũng đỏ bừng, nếu bây giờ vén quần áo cậu lên sẽ phát hiện ra trên người cậu không có chỗ nào không đỏ.

Bách Dịch: “…”

Hóa ra tửu lượng của Mạnh Ngạo chỉ có thể chịu được một ly rượu vang.

Nói không chừng còn chưa đến một ly.

Vì vậy Bách Dịch nhẫn nhịn đẩy Mạnh Ngạo lên tầng, lại cởi hết quần áo Mạnh Ngạo và tắm cho cậu ta xong, sau khi thay quần áo ngủ rồi mới đỡ cậu lên giường. Sức nặng này Bách Dịch đã sớm không chịu nổi, cũng may phòng tắm ở ngay trong phòng Mạnh Ngạo, không tốn mấy bước chân.

Bách Dịch nhìn gương mặt khi ngủ của Mạnh Ngạo, chỉ có lúc này Bách Dịch mới cảm thấy Mạnh Ngạo tương xứng với tuổi của cậu ta.

Đây là một người con trai vừa mới trưởng thành không lâu.

Nhưng từ hồi còn là thiếu niên cậu ta đã hình thành tính cách quái gở.

Cậu ấy rất thu hút, cũng rất đày đọa người khác.

Ngay tại thời điểm Bách Dịch chuẩn bị đứng dậy, một cánh tay gắt gao ôm chặt eo anh, một cái tay khác lại giữ chặt sau gáy anh. Bách Dịch còng chưa kịp giãy giụa, Mạnh Ngạo đã hôn lên môi anh, mắt Bách Dịch lập tức mở to.

Anh tận mắt thấy hai mắt Mạnh Ngạo đang mở, đôi mắt đó tỉnh táo, sắc bén và mãnh liệt.

Lần đầu tiên Bách Dịch biết sức lực của Mạnh Ngạo khỏe như vậy, hai tay anh chẳng hề có không gian để giãy giụa, bị Mạnh Ngạo mạnh mẽ vây vào lòng.

Bách Dịch cắn rách môi Mạnh Ngạo, nhưng Mạnh Ngạo không nhúc nhích chút nào.

Mùi máu rỉ sét quẩn quanh miệng lưỡi hai người, Bách Dịch hít một hơi thật sâu, cuối cùng anh vẫn không dám cắn mạnh.

Chờ đến khi Mạnh Ngạo thả lỏng, trầm mê với nụ hôn này, Bách Dịch mới lấy cùi chỏ huých vào bụng Mạnh Ngạo. Anh đứng ra khỏi giường, nhíu chặt mày lau môi mình. Vẻ mặt của anh cực kỳ chán ghét, thậm chí trong ánh mắt nhìn Mạnh Ngạo còn có một nỗi thống hận. 

“Cậu có biết cậu đang làm gì không?” Bách Dịch nhìn Mạnh Ngạo, đôi mắt ấy vô cùng lạnh lẽo.

Mạnh Ngạo nheo mắt nhìn anh, cười vô cùng đắc ý: “Tôi đang hôn anh.”

Bách Dịch nói như nghiến răng nghiến lợi: “Tôi vẫn nên nói cho cậu biết, tôi có người yêu rồi.”

Mạnh Ngạo: “Tôi biết.”

Bách Dịch chằm chằm nhìn cậu ta.

Mạnh Ngạo ngông cuồng đáp lại: “Vậy thì làm sao? Kẻ đó không ở bên anh, mà tôi thì ở đây. Yêu một người không được thấy nhau vậy anh có thể kiên trì được bao lâu?”

Mặt cậu ta đầy tham lam nói: “Nhưng tôi không như vậy, tôi có thể luôn luôn, mãi mãi ở bên anh. Anh muốn cái gì tôi cũng có thể cho anh.”

“Kể cả bây giờ anh không yêu tôi, tương lai có một ngày, chắc chắn anh sẽ yêu tôi.”

Bách Dịch chán ghét nói: “Cậu tự tin thật đấy.” 

Anh yêu Chương Lệ, yêu Asa. Tuy anh là người giả dối nhưng cũng biết ái tình là trung trinh, là duy nhất.

Trừ phi đối phương phản bội anh, nếu không anh sẽ không bao giờ phản bội.

Bách Dịch đã gặp nhiều người lừa dối, thấy nhiều cảnh phản bội và chia ly.

Mặc dù anh không thấy ngạc nhiên, cũng có thể hiểu được. Nhưng bản thân anh không hề muốn trở thành người như vậy.

Hôm nay anh có thể phản bội Chương Lệ, vậy ngày mai cũng có thể phản bội Mạnh Ngạo như vậy.

Bách Dịch xoay người đi ra cửa, anh quay lưng về phía Mạnh Ngạo, nói: “Tôi sẽ coi như cậu say rồi. Sáng mai cậu tỉnh dậy, chúng ta cũng đừng nhắc đến nữa, chuyện tối này cũng sẽ không tái diễn.”

Mạnh Ngạo ở sau lưng anh gào lớn: “Anh thông minh như vậy! Sao lại không nhìn ra suy nghĩ của tôi! Anh muốn giả ngu đến bao giờ?! Giả cả đời hay sao?!”

“Đừng để tôi biết người yêu của anh là ai!” Mạnh Ngạo căm giận hung dữ, trong mắt tràn ngập sự tàn bạo, “Tôi sẽ giết kẻ đó! Nhất định tôi sẽ giết kẻ đó!”

Bách Dịch đóng cửa lại, trong phòng rơi vào tĩnh lặng.

Mạnh Ngạo hung hăng đập chiếc đèn đầu giường vào bức tường trước mặt, cậu ta nắm chặt tay thành quyền, trán nổi đầy gân xanh.

Cậu sẽ đạt được mong muốn của mình.

Dù là không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

Bách Dịch trở lại phòng của mình, anh ngồi bên mép giường, hai tay nắm tóc. Sống cùng Mạnh Ngạo hơn hai năm qua, đúng là anh có cảm tình với cậu con trai yêu ghét rõ ràng này. Nhưng thứ tình cảm này rất phức tạp, không phải chỉ là thương hại, cũng không chỉ riêng quý mến.

Nhưng cho tới bây giờ anh vẫn chưa bao giờ nghĩ cậu ta sẽ yêu mình.



Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại một chút, một thanh niên trẻ tuổi, khí huyết sục sôi, lại yêu người gần gũi nhất bên cạnh mình cũng không phải chuyện kỳ quái.

Hơn nữa đó cũng chưa chắc là yêu, có thể là sự ỷ lại, có thể là cảm giác bồi hồi khi sống nương tựa bên nhau, thậm chí còn có thể là hiệu ứng cầu treo(2).

Bây giờ biện pháp tốt nhất thật ra không phải là nói sâu vào vấn đề, mà là tảng lờ đi.

Chờ Mạnh Ngạo tỉnh táo lại, chính cậu ta sẽ nhận ra cái thứ “yêu” của cậu chưa chắc đã là tình yêu.

Nói rõ và từ chối trái lại sẽ kích thích đối phương có ham muốn chống lại.

Vốn là một tình yêu nhưng đều có thể trở nên gay gắt tột đỉnh.

Bách Dịch đi rửa mặt, thay quần áo ngủ xong nằm lên giường, anh đã chờ ở đây lâu như vậy nhưng vẫn không tìm được Chương Lệ. Anh không thể hễ gặp ai là vạch quần áo người ta ra ngay được, chỉ có thể dựa vào trực giác.

Có lẽ ở một nơi nào đó từng lướt qua nhau và anh cũng đã vuột mất Chương Lệ.

Mà bấy lâu nay, sau lưng Mạnh Ngạo cũng không có hình xăm.

Bách Dịch vắt ngang tay che mắt, anh cảm thấy thật mệt mỏi, lần đầu tiên cảm thấy mệt như vậy.

Ở nhiệm vụ trước anh đã chịu đựng sự đau đớn hành hạ trong hơn hai mươi năm cũng chưa từng mệt mỏi như vậy.

Chỉ cần Asa ở bên cạnh anh là mọi đau đớn đều có thể chịu được.

Nhưng lần này, anh không tìm được Chương Lệ rồi.

Anh đã đánh mất người quý giá nhất của mình.

Bách Dịch trở mình, kéo chăn lên che lấy cơ thể.

Anh chỉ có thể hết lần này đến lần khác gửi gắm kỳ vọng vào ngày mai. Có lẽ ngày mai anh có thể tìm thấy người ấy nơi phố chợ, hoặc là trong vườn hoa, xuất hiện dọc đường hay trên đường về nhà.

Có nghĩ về điều đó, anh mới có thể bình tĩnh lại.

Với tình thương của cha mẹ đã thôi thúc anh về lại thế giới thực.

Với tình yêu của Chương Lệ đã chống đỡ cho anh tiếp tục kiên trì ở thế giới nhiệm vụ.

Chương Lệ là bạn của anh, là người yêu của anh, là người mà anh đã bày tỏ mọi thứ, cũng là người lắng nghe anh. Hắn hóa thân vào tất cả các vai diễn Bách Dịch cần trong thế giới nhiệm vụ.

Suốt cả đêm Bách Dịch lăn lộn trên giường, anh không ngủ nổi, đến khi trời sáng anh vẫn còn chưa ngủ.

Sáu giờ rưỡi sáng, Bách Dịch đúng giờ thức dậy chuẩn bị bữa sáng.

Mặc dù một đêm anh không ngủ nhưng tinh thần vẫn không sa sút. Anh làm sandwich, lại chuẩn bị cả sữa bò.

Thậm chí anh còn định buổi chiều tối sẽ đi mua chút bột mì và thịt băm, sáng mai có thể làm bánh rán*.

Vào lúc Bách Dịch đang nấu cơm, Mạnh Ngạo ngồi xe lăn từ tầng hai xuống. Cậu ta đây xe lăn đến phòng bếp, nhìn Bách Dịch quay lưng về phía mình mà nấu cơm. Bách Dịch vừa quay lại, suýt chút nữa bị Mạnh Ngạo lặng im xuất hiện làm cho sợ hết hồn.

Mạnh Ngạo: “Tôi đến đây để xin lỗi vì chuyện tối qua.”

Bách Dịch khoanh hai tay trước ngực, dựa vào bệ bếp mà nhìn Mạnh Ngạo.

Mạnh Ngạo nhấp môi: “Tối hôm qua tôi quá chén.”

Bách Dịch: “Một ly vang đỏ.”

Mạnh Ngạo: “…”

Bách Dịch tiếp tục nhìn cậu.

Mạnh Ngạo hít một hơi: “Anh biết là từ trước đến giờ tôi chưa uống rượu bao giờ mà.”

Bách Dịch gật đầu: “Vậy sau này tốt nhất không uống nữa.”

Rốt cuộc Mạnh Ngạo hết chịu nổi, cậu gào lên với Bách Dịch: “Anh muốn tôi phải thế nào?! Vờ như chẳng xảy ra chuyện gì? Hay tôi phải không yêu anh chút nào nữa?”

Bách Dịch lặng im.

Mạnh Ngạo: “Vốn anh chẳng quan tâm gì tôi.”

Bách Dịch lắc đầu: “Nếu tôi không quan tâm cậu thì sáng nay cậu đã không xuống được giường rồi.”

Lần này đổi thành Mạnh Ngạo trông mong nhìn anh.

Bách Dịch: “Tôi sẽ đánh cậu một trận ba ngày không xuống giường được.

Mạnh Ngạo: “…”

Bách Dịch: “Chuyện tối qua tôi đã quên rồi, sandwich sáng nay cậu muốn ăn xốt gì? Salad? Tương ngọt? Hay mayonnaise?”

Mạnh Ngạo nghiến răng: “Thêm mù tạt.”

“Cay chết tôi luôn đi.”