Hoa Hồng Đồng Hoang

Chương 38




Thái độ cao ngạo của đối phương như đã tạc vào xương tủy, cho dù trong ánh mắt hắn không có hề có thái độ miệt thị nhưng sự lạnh lùng lại tựa như cắm rễ trong đáy mắt.

Bách Dịch mỉm cười đi đến, hành vi của anh vô cùng tự nhiên, như thể đã sớm quen với hoàn cảnh bây giờ, không có bất mãn hay oán hận. Anh dừng lại cách đối phương một bước chân, gương mặt cười mỉm, ánh mắt dịu dàng.

Không ai nói với anh tên của vị “quý tộc” này, vì vậy anh cũng không có ý định mở miệng.

“Tên.” Đối phương nhìn anh.

Bách Dịch đáp lại nhẹ nhàng: “Bách Dịch.”

Đối phương gật đầu, hắn cũng không nói thêm gì nữa mà dựa vào thành ghế nhắm mắt lại.

Bách Dịch cứ như thế mà bị coi thành không khí.

Bách Dịch đứng yên, trong giây lát không biết nên tiến hay lùi, nụ cười bên môi cũng dần cứng lại.

Ngay lúc ấy vốn người phụ nữ đứng yên như pho tượng ngoài cửa kia lại nháy mắt ra hiệu với anh, Bách Dịch liền ngoan ngoãn đi theo đối phương.

Người phụ nữ mặc đồng phục màu trắng giống như Bách Dịch, nhưng hiển nhiên là cô ta là người đặc khu, từ màu tóc có thể thấy được, với lại màu đồng phục trắng cũng không hẳn là trắng như nhau. Đồng phục của Bách Dịch là trắng tinh một màu, khắp trên dưới không có xen một màu nào khác.

Nhưng trên đồng phục màu trắng của người phụ nữ lại có đường viền màu xám.

Bách Dịch nghĩ đơn giản cũng có thể hiểu, màu trắng tinh hẳn có lẽ là màu sắc có địa vị thấp nhất.

Màu vàng kim chính là cao cấp nhất.

Người phụ nữ tên là Lily, là một thường dân ở đặc khu. Mặc dù cô ta có mái tóc màu vàng nhạt nhưng lại có khuôn mặt của người châu Á. Bách Dịch thấy cô lại cảm thấy có đôi phần thân thiết.

Lily chẳng tỏ thái độ gì với Bách Dịch, cô ta dẫn Bách Dịch đến phòng trà nước, phòng trà nước nhỏ hẹp này là nơi duy nhất có thể nói chuyện, còn phải hạ giọng thật thấp.

“Đức ngài Asa không gọi cậu thì cậu cũng không cần đến gần.” Hiển nhiên Lily không có hảo cảm với người phân khu. Cô ta xị mặt, vốn là người phụ nữ trẻ tuổi mà giờ đây lại như một bà má tổng quản, “Cậu phải nhớ rõ bản thân từ phân khu tới, phải vĩnh viễn nhớ thân phận của mình.”

Bách Dịch cũng không tức, anh tràn ngập tò mò với cái thế giới kỳ lạ này.

Có vẻ Lily cảm thấy Bách Dịch có thái độ khiêm tốn nên sắc mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều, nhưng cũng chỉ là hơn được một chút xíu mà thôi, không nhìn kĩ sẽ không thấy được. Cô ta không đổi giọng, nói: “Hàng ngày cậu phải giữ thân thể thật sạch sẽ, phòng ngừa bất cứ lúc nào đức ngài bất ngờ gọi cậu đến, nơi nào cần sạch sẽ hẳn cậu phải biết, nếu như còn thắc mắc gì thì tới hỏi tôi, không được nói năng bậy bạ trước mặt đức ngài.”

Xe huyền phù đi rất nhanh là tới nơi, cỗ xe dừng lại trước cửa một tòa kiến trúc nguy nga như cung điện, phong cách này có hơi hướm lâu đài châu Âu cổ đại, nhưng lại có nét hiện đại phần hơn. Bách Dịch đi theo sau Lily, tỉnh bơ mà đánh giá mọi thứ trước mắt.

Đi ở trên cùng, hẳn nhiên chính là “chủ nhân” hiện tại của anh, đức ngài Asa.

Trên cầu vai hắn có tua rua sắc vàng kim, dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ.

Đám người hầu ngoan ngoãn cúi người, bày tỏ thái độ phục tùng và nghênh đón.

Quản gia đứng trước đám người hầu, trên bộ đồ của ông ta có viền kẻ xanh lam. Quản gia trông khá lớn tuổi, tóc mai điểm bạc, gương mặt hòa ái. Ông ta bước theo sau Asa khi hắn đi đến gần, đứng ở bên trái hắn.

Lily dẫn Bách Dịch về phòng của anh.

Căn phòng này có lẽ đã rất lâu không có người ở, mặc dù được quét dọn rất sạch sẽ nhưng Bách Dịch vẫn có thể thấy được.

“Đây là máy truyền tin.” Lily giao cho Bách Dịch một chiếc vòng đeo trên tay*, “Nếu đức ngài gọi cậu, tôi sẽ thông báo cho cậu.”

(* Cái này nó kiểu smart watch á, đặt trong bối cảnh này không biết để sao.)

Bách Dịch mỉm cười đáp: “Được.”

Trước lúc rời đi Lily hoài nghi mà nhìn Bách Dịch thêm đôi lần.

Trước khi cô được điều chuyển tới đây cũng đã từng phục vụ quý tộc, các quý tộc đều thích những “cống phẩm” được đấu giá trong buổi đấu giá diễn ra mỗi năm một lần này. Đối với quý tộc mà nói, đây giống như một ngày hội vậy.

Đám “cống phẩm” khi biết rõ sự thật đều sẽ lâm vào một khoảng thời gian dài hoang mang và suy sụp. Kẻ phát điên cũng không ít.

Nhưng bình tĩnh giống như Bách Dịch đây, quả thực là hiếm thấy.

Sau khi Lily đi, gian phòng này chỉ còn lại một mình Bách Dịch.

Nơi đây cũng không có ai tôn trọng anh. Đối với đám người hầu ở đây, đến thân phận người hầu anh cũng không bằng, chỉ là một món đồ chơi giải trí, đồ chơi cũ rồi thì đổi món mới. Còn một người hầu lâu năm đã dùng quen, nào sẽ dễ thay đổi như vậy.

Vì vậy Bách Dịch chẳng khác gì bị nhốt ở gian phòng này.

Trừ phi đức ngài Asa kia gọi anh đến.

Bách Dịch ngồi trên ghế, mày mò chiếc vòng tay màu bạc trắng kia, cũng không biết chạm phải chỗ nào, một màn hình ảo bất ngờ hiện ra trước mắt. Màn hình đột ngột bắt đầu nhấp nháy, sau mấy lần nhấp nháy trang chủ thay đổi, lại biến thành một trang tin nhắn SMS trên điện thoại di động cũ.

Đến rồi.

Bách Dịch cũng không phát hiện ra bản thân lúc này lại thở phào nhẹ nhõm.

Nhiệm vụ lại được ban hành.

Nhiệm vụ của anh là ngăn cản Asa phá hủy đặc khu.

Asa đúng là quý tộc.

Nhưng ở đặc khu, không đáng giá nhất cũng là quý tộc.

Dựa vào một cái nhãn mang danh dòng dõi hoàng gia là có thể đè bẹp mấy thứ hoàng thân quốc thích như thế.

Cha của Asa là Thân vương, nhưng ông ta đã mất sớm, chỉ để lại một đứa con trai là Asa đây, vì vậy Asa thuận lý thành chương mà thừa kế tước vị của cha.

Mà Asa cũng không tham gia vào hội nghị đặc khu, cũng chưa bao giờ để tâm đến phân khu mà chính hắn quản lý. Hắn như chẳng có hứng thú với bất kỳ thứ gì.

Cho đến khi hắn yêu một người, một “cống phẩm” được dâng kính từ phân khu lên đặc khu, cuối cùng “cống phẩm” này chết dưới chế độ lệch lạc này, khiến Asa phát điên. Hắn giết người thống trị tối cao, phá bỏ con đường giữa đặc khu và phân khu.

Đồng thời còn phá bỏ hết tất cả các chế độ hiện hành.

Cuối cùng tự sát, và được chôn cất cùng người yêu.

Nhưng sau khi hắn chết không lâu, vì ngăn chặn đám người rầm rộ từ phân khu tiến vào đặc khu ngày một nhiều mà lại lập lên trạm kiểm soát mới.

Sau khi chế độ thay hình đổi dạng, nó lại lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người với cốt lõi ban đầu.

Bách Dịch đọc xong cảm thấy nhiệm vụ này vô cùng phi lý, chế độ như vậy cần thiết tồn tại ư?

Thậm chí anh còn cảm thấy, nếu như cuối cùng Asa không tự sát mà chọn cách xây dựng lên quy tắc mới, phá vỡ mô hình kiểu mẫu, vậy mới là kết cục tốt nhất.

Nhưng dù sao anh đến đây cũng là để làm nhiệm vụ.

Hơn nữa phương thức truyền tải nhiệm vụ lần này không phải thông qua AI (Trí tuệ nhân tạo), thậm chí cũng không có kênh khiếu nại.

Hết sức phi nhân tính.

Nếu có thể, Bách Dịch hy vọng có thể đánh giá hệ thống nhiệm vụ này điểm âm vô cực.

Khi màn đêm dần phủ xuống, Lily mang bữa tối đến cho Bách Dịch —— hai phần dịch dinh dưỡng.

Thức ăn mỹ vị đều cung cấp cho người đặc khu, còn dịch dinh dưỡng rẻ tiền mới là thức ăn của người phân khu. Dù bây giờ Bách Dịch có thuộc về “quý tộc” thì cũng không ngoại lệ.

Lily nhìn Bách Dịch nhăn nhó uống hết mới nhỏ giọng nói: “Nếu cậu có thể hầu hạ đức ngài thật tốt, sau này sẽ có cơ hội được ăn các món ăn đàng hoàng.”

Bách Dịch mỉm cười đáp lại thiện ý của cô ta.

Vì vậy Lily không tự chủ được mà nói thêm đôi lời: “Nếu đức ngài chán ghét cậu, cậu hãy xin ngài ấy đưa cậu về phân khu.”

Lời đó vừa thốt ra, Lily lập tức hối hận. Cô cau mày mím chặt môi, cảm thấy người đàn ông trước mặt luôn mỉm cười dịu dàng này có ma lực kỳ lạ, cô chưa bao giờ là một người tốt.

Ngay đêm ấy, Lily dẫn Bách Dịch đến phòng của Asa. Cô ngửi thấy hương thơm sau khi tắm rửa vấn vít trên cơ thể Bách Dịch, vẻ mặt cũng có đôi phần hài lòng, cũng lại đứng trong hành lang mà thì thầm nhắc nhở Bách Dịch thêm mấy câu: “Từ trước tới nay đức ngài chưa bao giờ có người thân cận, sau khi cậu vào phải làm tốt bổn phận của mình.”

Cô cho rằng những kẻ ở phân khu, đám người ở dưới tầng đáy này hẳn là biết những chuyện này.

Không chỉ là biết, mà còn hiểu rất rõ ràng.

Bách Dịch cũng không phản bác, anh luôn có dáng vẻ cười dịu dàng như thế, khiến Lily không tài nào tức nổi.

Asa không kết hôn. Hắn là quý tộc có địa vị cao nhất đang độ tuổi kết hôn, ngoại hình cũng thuộc hạng xuất sắc, nói cô không có tư tưởng là điều không thể.

Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ.

Quý tộc không thể nào cưới một người thường dân.

Huống hồ nếu Asa có ý với cô, điều đó đã thành từ lâu, và sẽ không có cái chuyện liên quan đến Bách Dịch.

Hẳn là do may mắn.

Lily thành thực cho rằng Bách Dịch gặp may.

Có là món đồ chơi thì sao chứ? Chỉ cần có được chút yêu thích từ đức ngài là có thể thay đổi, nói không chừng còn có thể lấy được thân phận thường dân.

Họ dừng lại trước cánh cửa. Cánh cửa này khác biệt rất lớn với những cánh cửa khác, mở ra một cái là có thể thấy được tôn ti trên dưới.

Trên cánh cửa trắng tinh có hoa văn vàng kim, hoa văn phức tạp lại đẹp đẽ, màu vàng kim nhàn nhạt khiêm tốn nhã nhặn.

Lily gõ cửa, khi nhận được sự cho phép cô mới mở nửa cánh cửa ra, tỏ ý Bách Dịch hãy đi vào, sau đó cô liền đóng cửa lại, thậm chí còn không liếc mắt nhìn thêm vào trong phòng.

Giống như khi cô nhắc nhở Bách Dịch phải luôn nhớ đến thân phận của mình, mà giờ cô cũng đang tự nhắc nhở mình nhớ rõ thân phận bản thân.

Bên trong có bật đèn.

Nếu nói đây là một gian phòng ngủ thì không bằng coi là một nơi ở riêng biệt thì hơn, rộng đến mức khiến người ta líu lưỡi.

Đập vào mắt, tất cả các món đồ trang trí đều là hai màu bạch kim.

Bách Dịch đứng ở cửa, anh khẽ cúi đầu, thầm ngước mắt mà thấy được Asa đang ngồi trên ghế salon. Asa đã thay bộ trang phục thể hiện thân phận quý tộc kia, hắn đang mặc trên mình chiếc áo cùng quần dài màu bạch kim có thể phác họa ra vóc người, cởi ra trang phục quý tộc rườm rà, làm hiện ra hình dáng  tinh tế của hắn.

Asa cũng không nói lời nào, hắn chỉ ngồi đấy, ánh mắt lạnh lùng đánh giá Bách Dịch.

Hắn cũng không cần nói gì, chỉ cần ở đó thôi thì đã là người làm chủ mọi thứ.

“Bách Dịch.” Asa bất ngờ lên tiếng.

Giọng của hắn vô cùng trầm và lạnh, nhưng đồng thời lại khàn khàn quyến rũ.

Rõ ràng là chẳng liên quan gì nhau, nhưng lại hoàn mỹ dung hợp lại trên người hắn.

Bách Dịch ngẩng đầu lên, vẫn là khuôn mặt dịu dàng ấy mà nhẹ giọng đáp: “Vâng.”

Asa: “Ngươi không có chip.”

Hiển nhiên Asa không có hứng thú với thân thể Bách Dịch: “Ngươi không phải là cống phẩm.”

Bách Dịch cũng không hoảng, anh vô cùng chân thành đáp: “Tôi không biết.”

Bách Dịch cũng không nói láo, anh cũng biết cảnh giới cao nhất của nói dối chính là nửa thật nửa giả, anh tỏ ra sầu lo rầu rĩ, khó nén đau thương mà nói: “Khi tôi tỉnh lại thì đã ở trong lồng rồi, người mang tôi đi cũng có nói tôi không có ký hiệu.”

Anh lấy lời của mấy người kia mà nói lại một lần.

Cuối cùng còn nói: “Nhưng tôi không có ký ức của trước lúc tỉnh lại.”

Asa vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng: “Ngươi thật bình tĩnh.”

Bách Dịch thở dài: “Đây hẳn là ưu điểm khi tôi mất trí nhớ chăng?”

Khóe miệng Asa nhếch lên, khi hắn không cười hắn cao quý lạnh lùng ngạo mạn, nhưng lúc khóe miệng hắn khẽ cong lại như kẻ phát ngôn của ma quỷ trên dương giới. Khiến lòng người run sợ, nhưng lại cuốn hút bức người.

“Đến đây.” Asa nói.

Giống như lúc họ ở trên xe huyền phù, Asa dùng giọng điệu và hai từ ấy nói ra với anh.

Bách Dịch đi đến, chân anh bước trên thảm, tấm thảm mềm mại đến khó tin, cứ như đi trên những đám mây vậy.

Anh dừng lại trước mặt Asa, chờ đợi câu nói của đối phương.

Trong sự chờ đợi ngắn ngủi lại tưởng chừng như vô tận này, Bách Dịch cảm nhận được sự căng thẳng mà trước đây chưa từng có.

“Cúi người xuống.”

Bách Dịch theo bản năng khom người xuống.

Khi ý thức của anh còn chưa kịp về, trên má đã có xúc cảm lạnh như băng.

Đầu ngón tay của đối phương đang chạm nhẹ trên gò má anh.

Vừa lạnh, lại vừa nóng.