Căn nhà nhỏ đơn độc trong rừng, xung quanh chỉ có cây cỏ mọc xanh, thị trấn gần nhất cũng phải mất hơn một giờ đi xe. Hoang tàn vắng vẻ, hiếm người đi qua. Chương Võ được sắp xếp ở tòa nhà này, bị giam ở trong phòng. Hàng ngày người chăm sóc lão sẽ mang cơm canh đến, cách mấy ngày sẽ thay quần áo cho lão.
Không có ai đánh đập lão, cũng không có ai ngược đãi lão.
Bọn họ chỉ không quan tâm lão, mặc kệ lão nằm trên giường kêu rên tức giận mắng chửi, tất cả đều mắt điếc tai ngơ.
Thời gian nghỉ trưa Chương Lệ nhận được một tin nhắn.
Hắn hôn lên thái dương Bách Dịch đang mơ màng ngủ, Bách Dịch cũng không mở mắt, anh nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Chương Lệ: “Công ty có chút việc, em định qua đó một chuyến.”
Bách Dịch: “Anh đi với cậu.”
Hai tay Chương Lệ đè vai Bách Dịch lại, hắn cúi đầu, hơi thở nóng rực đặt những nụ hôn lên vầng trán và đầu mũi Bách Dịch, rồi lại chạm xuống đôi môi anh. Bách Dịch không chối từ, anh choàng tay ôm cổ Chương Lệ, dồn sức tập trung vào nụ hôn nồng nhiệt này.
“Anh ngủ đi, cũng chẳng phải việc quan trọng gì. Lúc nào em về sẽ mua vịt quay cho anh.” Chương Lệ vuốt ve gò má anh.
Bách Dịch lại nhắm mắt lại: “Ừm.”
Ngay khi Chương Lệ chuẩn bị ra ngoài, Bách Dịch cất tiếng: “Về sớm nhé.”
Chương Lệ đứng ở cửa, tay đang đặt trên tay nắm cửa, hắn biết Bách Dịch sẽ ở nhà chờ hắn: “Vâng.”
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Bách Dịch trở mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhưng Chương Lệ không đến công ty như lời hắn nói. Hắn lái xe lên đường cao tốc, nhanh chóng ra khỏi thành phố chuyển làn vào đường cũ. Con đường càng ngày càng hẹp, đường nhựa lâu lắm không được tu sửa chẳng có xe cộ qua lại, đầy ổ gà gồ ghề rạn nứt. Cả một đoạn đường lái xe xóc nảy, chờ khi hắn đến nơi đã là bốn giờ chiều.
Hắn đứng trước cánh cửa sắt ngẩng đầu nhìn tòa nhà.
Ngay lập tức đã có người ra mở cửa cho hắn.
Người đàn ông trung niên đi đến bên Chương Lệ nói: “Tình hình không tốt lắm, chắc chỉ một hai ngày nữa thôi.”
Không được chăm sóc tử tế, lại thêm tâm trạng tồi tệ và hoàn cảnh thiếu thốn, Chương Võ càng ngày càng yếu.
Lão suy yếu đến mức dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra, thậm chí chẳng cần đến thiết bị y tế, chỉ cần có mắt thì đều có thể thấy Chương Võ sắp chết rồi.
Chương Lệ gật gù, bước lên bậc thang.
Chương Võ ở dưới tầng một, tầng một ẩm ướt lại oi bức hơn tầng hai, hơn nữa tầng hai có điều hòa còn tầng một thì không.
Người đàn ông kia mở cánh cửa phòng Chương Võ, chờ Chương Lệ vào phòng rồi hắn ta mới đóng cửa lại.
Chương Lệ bước vào phòng, căn phòng này vô cùng đơn sơ. Một cách cửa sổ, bên ngoài là song sắt, bên trong chỉ có một cái giường và một chiếc ghế.
Trong đây tràn ngập mùi hương khó ngửi, là mùi mồ hôi và mùi cơ thể, hôi thối chua tanh.
Chương Võ nằm trên chiếc giường chật hẹp kia, mặt mày xám ngoét. So với lúc ở bệnh viện thì giờ gầy hơn nhiều, lão gầy đến độ chỉ còn da bọc xương. Hiện tại lão đang ngủ vẫn chưa tỉnh, Chương Lệ mở cửa sổ để không khí trong lành gột rửa đi những bẩn thỉu trong căn phòng. Sau đó hắn mới đến bên chiếc ghế cạnh giường và ngồi xuống.
Hắn lẳng lặng nhìn mặt Chương Võ, không sốt ruột cũng không nóng nảy, cứ ngồi như thế, không có bất kì một hành động nào khác.
Khi bóng tối buông dần, Chương Võ choàng tỉnh bởi cơn ác mộng lại thấy đôi con ngươi đen kịt của Chương Lệ kia.
Hồi Chương Lệ còn bé, mỗi lần hắn trừng trừng nhìn Chương Võ bằng đôi mắt tối tăm này Chương Võ đều điên tiết đánh hắn.
Vậy nhưng giờ đây Chương Võ dù có lòng cũng không có lực.
Huống hồ hiện tại lão đang rất hoảng, lão vừa nhìn thấy Chương Lệ là hét toáng lên, sau đó giơ tay che lấy đầu mình.
— Giống như những gì Chương Lệ làm hồi đó.
Đột nhiên Chương Lệ cảm thấy có chút tẻ nhạt chán ngắt, hắn cũng chẳng tìm được khoái cảm trả thù từ thân thể lão già gầy yếu kia.
Hắn chỉ ngồi đó.
“Bố à, trước cậu có gọi điện cho tôi.” Chương Lệ như là thủ thỉ với Chương Võ, lại như tự rì rầm một mình, “Chuyện trước kia ban đầu vốn chỉ là mấy gã côn đồ khoác lác, sau đó tin đồn càng ngày càng lan xa, ông cũng tin rồi đấy.”
“Ông không tin mẹ tôi mà nghe mấy lời đàm tiếu.”
“Mẹ tôi còn chưa đi vậy mà ông đã ra sức sỉ nhục bà.”
Chương Lệ: “Bố này, nếu ông không nghe lời bọn họ, nếu ông không sỉ nhục mẹ tôi, vậy giờ đây chúng ta có thể trải qua những ngày tháng thế nào?”
Chương Võ nằm trên giường, hai tay vẫn ôm đầu không buông, ánh mắt đờ đẫn nhìn trần nhà khiến người ta không nhìn ra rằng lão đang suy tư hay đã hoàn toàn thả trôi tâm trí.
Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc Chương Lệ nói tiếp.
“Mẹ làm trong xưởng dệt, ông làm công nhân ở xưởng gỗ.” Chương Lệ cười giễu, “Tôi có thể chăm chỉ học hành, thi vào cấp ba, học lên đại học.”
“Chờ hai người có tuổi tôi sẽ đón hai người lên thành phố dưỡng lão, để hai người du lịch đó đây.”
Chương Lệ: “Bố à, ông đã từng hối hận không? Dù chỉ một giây thôi?”
Chương Võ dùng tay che mắt, nhưng nước mắt không ngừng chảy xuống gò má. Lão đã biết từ lâu vợ không hề phản bội lão, nhưng lão không thể thừa nhận, lão nhất định phải nắm chặt cái danh bị cắm sừng này mới để không hối hận, mới có thể quên đi ký ức. Có như vậy lão mới có thể tiếp tục sống những ngày tháng không tim không phổi.
Không thể thừa nhận được rằng cuộc sống vốn tốt đẹp lại bị chính tay lão phá hủy.
Chương Lệ không nhìn mặt Chương Võ, hắn cũng chẳng quan tâm lão có hối hận không, chuyện bi thảm đã xảy ra rồi, nào có còn nghĩa lý gì nữa.
“Tro cốt của mẹ đang ở Tuyên Dương.” Chương Lệ bình tĩnh nói, “Sau ông chết đi tôi sẽ để người mang tro cốt của ông về Tuyên Dương, sẽ chôn cất bên cạnh mẹ. Nếu ông có trái tim vậy thì xuống dưới đó nhận tội với mẹ tôi đi.”
Chương Võ vẫn luôn câm lặng lúc này lại bất thốt, lão khàn giọng cố sức gào lên: “Tao không về Tuyên Dương! Mày rải tao xuống sông hay rắc vào ngọn núi nào thì tùy, tao không về Tuyên Dương!”
Lão tin vào sinh tử luân hồi, tin có đầu thai chuyển kiếp, lão cũng tin khi chết rồi lão sẽ phải xuống địa phủ.
Lão không thể trở về Tuyên Dương, một khi về lại nơi ấy, sau khi chết lão sẽ phải đối mặt với vợ.
Chương Lệ: “Bố à, chuyện sau khi ông chết là do tôi lo liệu.”
“Ông không có áo liệm cũng chẳng có quan tài, tôi sẽ trực tiếp đưa ông đến đài hỏa thiêu thành tro.”
Chương Võ thở dốc không ngừng, lão thở hồng hộc không nói được một câu hoàn chỉnh, câu vừa rồi đã lấy đi hết sức lực của lão.
Chương Lệ: “Bố còn gì muốn nói không?”
Qua gần mười phút rốt cuộc Chương Võ mới nói: “Mày… không phải con trai tao…”
Trên mặt Chương Lệ không có biểu cảm gì.
Chương Võ: “Mẹ mày… là đĩ điếm… nó cắm sừng tao…”
Chương Lệ vẫn dửng dưng.
Chương Võ vẫn nói: “Tao, tao không làm gì sai…”
djdfgngerouhwifnvnjabaghtjtyjyryrtutrg
“Tao không phải, không phải trò cười.”
Chương Lệ cười khinh thường: “Ông không phải trò cười vậy thì là ai?”
Con mắt híp tịt của Chương Võ như sắp nứt ra, lão giơ tay lên, trong giây phút này lão quên đi sợ hãi, lại như nhớ lại hồi trẻ. Lão là chúa tể của vợ con lão, lão có quyền quyết định tất cả, là đánh là mắng thì bọn họ đều chỉ có thể chịu đựng không được phản kháng.
Tay lão quơ loạn trên không trung, lão muốn đánh Chương Lệ đang ngồi bên cạnh.
Nhưng lão nào còn sức lực, chẳng thể gợi lên được cái gì.
Trong cổ họng Chương Võ phát ra âm thanh khò khè, lão vẫn còn muốn nói nhưng lại không nói ra được lời nào.
Đồng tử lão giãn dần, tia sáng biến mất, lão trút hơi thở cuối cùng trong sự không cam lòng và đầy đau đớn.
Nhưng dù cho đến chết, lão vẫn chưa nói ra lời xin lỗi.
Lão nhìn Chương Lệ đến với thế giới này, sau đó được Chương Lệ tiễn đi.
Chương Lệ vẫn ngồi lặng yên. Hắn không bật đèn, trong bóng tối hắn nghĩ đến mẹ, nghĩ đến bà từng dắt tay hắn đi dạo trên đường, bà sẽ mua bánh kẹo cho hắn, dẫn hắn đi xem quần áo trẻ em, và nghĩ đến cả những cái ôm che chở đòn roi, dùng cơ thể gầy yếu của bà che chở lấy hắn.
Cuối cùng, hắn nghĩ đến Bách Dịch.
Cuộc đời của hắn mới có ngắn ngủi hơn hai mươi năm, nhưng hơn hai mươi năm này trái tim của hắn chỉ mở rộng cho một người.
Hắn từng bị giam hãm trong ngục tù cùng khổ, từng đầm mình trong bùn bẩn ngước nhìn đối phương.
Mà giờ đây, người kia ở ngay bên cạnh hắn, nói cười với hắn, sẽ quan tâm săn sóc hắn.
Sẽ cùng làm những hoạt động yêu đương thân mật nhất với hắn.
Bọn họ yêu thương lẫn nhau.
Cuối cùng hắn đã thoát ra khỏi vũng bùn, nắm chặt lấy ánh sáng của hắn.
Rốt cuộc Chương Lệ cũng liếc nhìn Chương Võ đã không còn hơi thở, linh hồn đã ra đi và nằm trên giường cũng chỉ còn lại thân xác.
Sự hận thù và nỗi đau của hắn đều đã được cái chết của Chương Võ mang đi.
Về nhà thôi.
Chương Lệ đứng dậy mở cửa phòng, ánh đèn ngoài cửa chiếu vào xua tam đi bóng tối trên người hắn.
Người đàn ông trung niên cùng mấy người khác đi đến, bọn họ nhỏ giọng hỏi: “Chương tổng, giờ…”
Chương Lệ: “Tìm thời gian mang lão đi hỏa táng.”
Mọi người gật đầu, sau đó nhìn theo Chương Lệ ra khỏi cửa, bóng lưng dần khuất vào đêm tối mịt mờ.
***
Bách Dịch đang nấu cơm. Gần đây Chương Lệ thích ăn thịt kho tàu do anh nấu. Phải dùng thịt ba chỉ ngon nhất, nấu lên ngậy mà không ngấy, miệng đậm vị lưu hương.
Đối với khẩu vị của Chương Lệ Bách Dịch càng ngày càng hiểu rõ.
Khóe miệng anh mang ý cười, mặt mày nhu hòa, nếu như lúc này có một chiếc gương để anh soi mặt mình bây giờ, chắc chắn sẽ không khỏi kinh ngạc.
Có lẽ anh đã đặt nhiều tình cảm vào Chương Lệ hơn anh nghĩ.
Nhưng chung quy anh vẫn muốn rời đi, tình cảm của anh dành cho Chương Lệ càng sâu đậm sẽ càng phiền phức. Vì vậy anh luôn cố gắng tự nhủ bản thân chuyện tình của anh chỉ là một hồi ngắn ngủi, là điều đẹp đẽ, từ xưa đến nay những điều đẹp đẽ đều là nhất thời.
Anh không thay đổi được nhiệm vụ, chỉ có thể kìm nén tình cảm.
Chính vào lúc này, Bách Dịch lại nhận được tin nhắn nhiệm vụ do điện thoại gửi tới.
【Nhiệm vụ hoàn thành, thông tin đang được lưu trữ. Xin mời chuẩn bị nhiệm vụ tiếp theo. Quá trình truyền sẽ bắt đầu sau 3 phút 28 giây.】
Thìa gỗ rơi xuống bệ bếp, Bách Dịch ngây ngốc vài giây. Anh vươn tay tắt bếp, ngọn lửa cháy lớn chuyển nhỏ dần, bập bùng sáng tối, mãi đến tận khi tắt hẳn.
Bách Dịch ra khỏi bếp và ngồi trong phòng khách, trước mặt anh có tờ giấy và cây bút.
Anh phải đi rồi, chung quy vẫn phải lưu lại gì đó cho Chương Lệ.
Nhưng khi anh cầm bút lên lòng lại ngổn ngang, không biết phải viết gì.
Kim giây tích tắc trôi qua, cuối cùng Bách Dịch cũng viết xong.
Anh muốn nói rất nhiều điều, muốn nói hiện tại Chương Lệ đã rất ưu tú, muốn nói Chương Lệ không cần tìm anh.
Bách Dịch nhắm mắt lại, ngẩng đầu chờ đến giây cuối anh phải rời đi.
Anh nghĩ đến rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng chỉ viết được bốn chữ.
“Không cần chờ anh.”
Anh không phải là người trở về, anh chỉ là khách qua đường.
Mong trong tương lai sẽ có người yêu em nhiều hơn anh.