Một buổi chiều như bao ngày bình thường, Bách Dịch ngồi trước bàn làm việc với một tách trà xanh trên bàn, ánh mặt trời tràn qua cửa sổ sát đất chiếu rọi lên gương mặt anh. Ánh sáng loang lổ, Bách Dịch rũ mắt, tựa như một bức tranh tinh tế.
Chuyện xảy ra vào đúng lúc này, Bách Dịch nghe thấy tiếng động lớn từ phòng bên cạnh, như thể một vật nặng bị đập mạnh xuống đất. Yên lặng bị phá vỡ, long trời lở đất khiến anh giật mình hoảng hốt.
Anh vội vàng đi đến cửa phòng làm việc của Chương Lệ, vội đến nỗi lần đầu tiên anh quên cả gõ cửa, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được một nỗi kinh hoàng trước nay chưa từng có.
Tuy nhiên khi cánh cửa vừa mở ra, cảnh tượng trong phòng đập vào mắt anh, mặc dù đã có dự cảm từ trước nhưng anh vẫn sinh ra một nỗi đáng tiếc hiếm có.
Chương Lệ đứng giữa phòng làm việc, hắn vẫn mặc bộ âu phục như cũ, vẫn mang đôi giày da như cũ, không hề có gì khác biệt với mọi ngày.
Nhưng xác đèn bàn vỡ tan nát trên sàn cùng với ánh mắt thống khổ như một con sói đơn độc của Chương Lệ kia đã biểu thị rõ bình yên đã bị phá vỡ.
Thậm chí Chương Lệ còn không nhận ra Bách Dịch đã mở cửa, đôi mắt hắn đỏ ngầu, tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi đầy cánh tay. Mỗi một sợi lông tơ mỗi một lỗ chân lông như đều nói lên rằng hắn đang tức giận mà không có chỗ phát tiết.
Bách Dịch không lên tiếng.
Chương Lệ đã biết được sự thật về cái chết của mẹ hắn.
Dường như đây chính là vận mệnh mà Chương Lệ không có cách nào chạy thoát.
Số phận của hắn đã định sẵn từ khi còn nhỏ.
Bách Dịch thầm thở dài trong lòng.
Đợi khoảng chừng mấy phút, rốt cuộc Chương Lệ cũng nhận ra sự tồn tại của Bách Dịch. Hắn từ từ ngoảnh đầu lại, ánh mắt hai người tụ lại trong khoảng không, nhưng giữa họ như bị ngăn cách bởi một thế giới không thể nào hiểu nổi.
Trong mắt Chương Lệ, Bách Dịch theo bản năng lùi về sau một bước.
Anh có thể nhìn ra trong ánh mắt kia ẩn giấu bạo ngược và si mê.
Giọng Chương Lệ khàn khàn: “Dọa anh sợ ư?”
Bách Dịch lắc đầu, anh không gọi cô lao công đến thu dọn mà đi thẳng vào ngồi một bên trên ghế sô pha. Biểu hiện của anh vẫn như mọi ngày, anh vẫy tay với Chương Lệ, dùng giọng điệu vỗ về nói: “Lại đây ngồi.”
Chương Lệ gần như không nghĩ gì, hắn ngồi xuống bên cạnh Bách Dịch. Trong khoảnh khắc ngồi xuống đó, hắn cảm nhận được sự bao dung vô bờ bến.
Vì thế Chương Lệ thuận theo trái tim mà từ từ nằm xuống, gối đầu trên đùi Bách Dịch.
Quẩn quanh đầu mũi là mùi hương trên người Bách Dịch.
Sạch sẽ, tươi mát.
Là mùi hương có một không hai trong thế giới của hắn.
Bách Dịch không đẩy hắn ra, giọng anh rất nhẹ: “Làm sao vậy?”
Làm sao vậy?
Chương Lệ nhắm hai mắt, nghĩ đến cuộc điện thoại mình vừa nhận được kia.
Đã qua nhiều năm, hắn đã không nhớ nổi giọng nói của cậu. Họ hàng bên mẹ chưa bao giờ qua lại với hắn, họ đều lấy làm xấu hổ vì trong nhà có một người “lẳng lơ(1)” như mẹ, vì vậy hắn cũng thành người thừa kế ô danh này.
Giọng cậu bỗ bã tục tằn nhưng lại tràn đầy áy náy. Sau nhiều năm cuối cùng hôm nay hắn lại biết được sự thật thông qua miệng của người quen. Nhiều lần đấu tranh tư tưởng, sau cùng cậu nghĩ mọi cách lấy được số điện thoại của Chương Lệ, rồi nói ra sự thật này cho Chương Lệ biết.
Mẹ hắn không phản bội Chương Võ. Lời đồn đãi ban đầu chẳng qua chỉ là mấy tên lưu manh nhìn thấy bà xinh đẹp mới lén lút bình phẩm về bà, lại khoác lác rằng bản thân từng chơi qua. Lời đồn càng ngày càng lan rộng, dưới tình huống không có chứng cứ nhưng vẫn có rất nhiều người tin tưởng không chút nghi ngờ.
Mà bà chọn đi đến cái chết là bởi lúc ấy Chương Võ đã nghiện rượu thành thói, đúng lúc thiếu tiền nên đã đẩy bà ấy vào tay thằng bạn xấu với giá một trăm đồng một đêm.
Chính Chương Võ đã tự mình dẫn bà đến nhà nghỉ, nhốt bà lại trong phòng, nghe bà ở trong đó kêu cứu, ở trong đó gào khóc.
Cũng chính lão tận mắt nhìn thằng anh em chó má của lão đi vào.
Khép lại cánh cửa ấy.
Tên đó trong một lần uống say vì lấy le với đám bạn rượu mà nói ra chuyện này.
Cũng là lúc ấy cậu mới biết sự thật, ông đi hỏi thăm mấy tên lưu manh tung lời đồn đãi, dùng tiền cạy miệng bọn chúng.
Mẹ Chương Lệ sau khi từ nhà nghỉ về đến nhà lại bị Chương Võ bạo hành.
Lão tự tay ép vợ mình đi, lại oán hận vợ mình không chung thủy.
Bà đau đớn tột cùng mà lựa chọn cái chết.
Trước khi ra đi chỉ nói với Chương Lệ bé nhỏ, dặn hắn phải ngoan ngoãn đi theo bố.
Bởi ngoài người bố này ra Chương Lệ không còn ai khác để nương tựa. Nhà ngoại không nhận bà, bên nhà chồng cũng chẳng chấp nhận.
Lúc bà đi, có lẽ lo lắng nhất là nên làm gì với đứa con này.
Cuối cùng bà vẫn ra đi, có thể bà cũng từng nghĩ mang theo con trai mà đi biệt xứ, nhưng người đã đi rồi, cũng không ai biết đến tột cùng lúc đó bà nghĩ như thế nào.
Căn nguyên của tất cả những bất hạnh này, đều xuất phát từ sự phù phiếm của con người, sự thiếu tin tưởng của Chương Võ và cả mối quan hệ giữa các cá nhân nơi thị trấn nhỏ bé khép kín này.
Chương Lệ được bao bọc trong hơi thở của Bách Dịch, hắn xác định chuyện mình phải làm.
Hắn vẫn luôn cho rằng Chương Võ chỉ là thêm dầu vào lửa, không ngờ rằng chính lão mới là ngọn nguồn khiến mẹ tự sát.
Giây phút bà bị giam ở bên kia cánh cửa đã bất lực và hoảng sợ nhường nào, mà chồng của bà lại đứng ngay ngoài cửa, đưa một gã đàn ông khác vào gian phòng đó.
Nắm tay đã buông lỏng của Chương Lệ một lần nữa siết chặt.
Đột nhiên hắn có cảm giác, bản thân khoan nhượng để Chương Võ sống lâu như vậy chính là phản bội lại mẹ hắn.
Trước khi chết, chắc hẳn bà đã hy vọng ai đó sẽ trả lại công bằng cho bà, chắc chắn bà đã hy vọng có ai đó có thể cho Chương Võ một bài học.
Bách Dịch vươn cánh tay ra, xòe bàn tay bao lấy nắm tay của Chương Lệ. Lòng bàn tay của Bách Dịch thật ấm áp, anh nhẹ giọng hỏi: “Có thể nói cho tôi biết không?”
Chương Lệ lặng yên không nói, tựa như đã ngủ thiếp đi vậy.
Bách Dịch biết Chương Lệ không muốn nói ra. Vết thương đầm đìa máu kia, nói một lần vết thương đó lại toác ra thêm một phần.
“Tôi ở đây.” Hơi thở dịu dàng của Bách Dịch bao quanh Chương Lệ.
Chương Lệ vùi mặt vào lòng Bách Dịch, nhưng trong đầu hắn đã tính toán tỉ mỉ làm thế nào để Chương Võ phải trả giá thật lớn, làm thế nào để lão phải thú nhận tội lỗi với mẹ ở một thế giới khác trong sự đày đọa tột cùng.
Bách Dịch không nhìn ra được suy nghĩ trong nội tâm Chương Lệ nhưng biết rằng nhiệm vụ của mình đang nghênh đón cửa ải khó khăn nhất.
Chương Lệ bất ngờ lên tiếng: “Anh phải luôn ở đây.”
Đây giống như một lời đáp lại lời Bách Dịch đã nói kia, lại cũng như một lời tuyên bố.
“Được.” Bách Dịch không để ý có nguy hiểm, chẳng qua anh chỉ nói hùa theo Chương Lệ, “Cho đến khi không cần tôi nữa.”
Một khi nhiệm vụ hoàn thành, đương nhiên sẽ không cần anh nữa.
Anh cần Chương Võ sống tiếp, giả hoặc sẽ không chết trên tay Chương Lệ.
Đưa Chương Võ ra nước ngoài, hay là một cách nào đó tốt hơn, chỉ cần Chương Võ rời đi tất cả mọi chuyện đều có thể dễ dàng giải quyết.
Đến một cuộc sống đất khách quê người xa lạ, không có thu nhập, cuối cùng Chương Võ chỉ có thể chết trong nghèo đói và bệnh tật.
Anh không thể để cho Chương Lệ ra tay, nhưng anh có thể làm cho Chương Lệ tốt hơn một chút.
Chỉ là đến lúc đó, hẳn anh đã không ở cái thế giới này nữa rồi.
Bách Dịch buông tay ra lại bị Chương Lệ vươn tay nắm ngược trở lại, lòng bàn tay Chương Lệ ấm nóng hơn nhiều, tay hắn có hơi run rẩy, vì phẫn hận mà run lên. Thanh âm Chương Lệ khàn đục: “Tôi muốn về nhà.”
Bách Dịch: “Vậy thì đi thôi.”
Bách Dịch cũng không thu dọn đồ đạc, chỉ cầm theo ví tiền và chìa khóa xe rồi cùng Chương Lệ rời khỏi công ty.
Lúc này Chương Võ vẫn chưa đến hầm xe ăn vạ, Bách Dịch thở phào nhẹ nhõm.
Anh không nghi ngờ gì nếu hôm nay Chương Võ xuất hiện trước mặt Chương Lệ vậy Chương Lệ sẽ trực tiếp giết chết lão.
Giờ đây Bách Dịch cũng đã quên mất mình đã quyết định giữ khoảng cách từ chối Chương Lệ.
Ít nhất là lúc này, anh không có cách nào để giữ khoảng cách được, chỉ có ở bên Chương Lệ, biết Chương Lệ muốn gì thì anh mới có thể đảm bảo nhiệm vụ của mình hoàn thành thuận lợi.
Mặc dù như vậy đối với Chương Lệ mà nói có thể quá tàn nhẫn.
Nhưng cũng chỉ có cách này nhiệm vụ của Bách Dịch mới có thể hoàn thành, và Chương Lệ cũng mới không thoát khỏi phạm vi “Người bình thường”.
Hai người trở căn nhà nhỏ.
Đối với Bách Dịch mà nói đây chỉ là một căn nhà nhỏ dừng chân.
Nhưng đối với Chương Lệ đây chính là “Tổ ấm” mà hắn chú tâm chuẩn bị.
Ở trong ngôi nhà này Chương Lệ mới cảm thấy thư thái hơn.
Không có ai khác, chỉ có hai người họ.
Về đến nhà, bên ngoài côn trùng kêu rả rích, Bách Dịch mở cửa sổ, gió từ ngoài thổi vào. Chương Lệ đi vào nhà tắm.
Chương Lệ mở vòi nước, hắn vùi đầu mặc cho nước xối ướt đỉnh đầu, lướt qua gò má rồi chảy xuống bồn rửa mặt. Nước lạnh khiến hắn bình tĩnh hơn, Chương Lệ lau mặt ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương.
Đã rất lâu rồi hắn mới nhìn kỹ bản thân, bây giờ hắn phát hiện ra, ánh mắt của hắn rất giống Chương Võ.
Chương Võ hồi trẻ cũng là một người đàn ông đẹp trai cao ráo trắng trẻo, ngũ quan đoan chính. Lão cũng từng rất được chào đón, nhưng lại lựa chọn lập gia đình với vợ, buông bỏ thế giới đầy màu sắc bên người. Lão cũng từng là một người đàn ông tốt, có lẽ Chương Lệ cũng đã từng có một người cha tốt.
Chỉ là khi đó hắn quá nhỏ không có ký ức gì về điều đó.
Bây giờ để hắn nhớ lại chỗ tốt của Chương Võ đúng là một chút cũng không nhớ nổi.
Trước đây hắn cảm thấy cuộc sống thất bại của Chương Võ đã là báo ứng rồi, lão không có nơi ở cố định, lại còn cực kỳ tham lam. Đối với một kẻ tham lam mà nói, còn có cái gì gọi là trừng phạt nặng hơn so với biết rõ con trai mình có tiền có của mà mình lại không được hưởng dù chỉ một phần chứ?
Nhưng hiện tại Chương Lệ không nghĩ như vậy.
Như thế vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ.
Đau đớn tuyệt vọng mà mẹ hắn gặp phải, cảm giác bơ vơ trong bước đường cùng kia, từng thứ từng thứ Chương Võ phải hứng chịu tất cả.
Sau đó sẽ tiễn Chương Võ nằm xuống, để lão đến sám hối với mẹ.
Chương Lệ cầm lấy khăn lông treo cạnh bên lau khô nước trên mặt, khi hắn cầm khăn lại nhìn thấy bên cạnh có một cái khác, đó là của Bách Dịch dùng.
Thuận thế hắn cúi đầu xuống, lại thấy hai chiếc bàn trải để trên bệ.
Đôi mắt lạnh băng như dã thú của hắn rốt cuộc mới có một chút ấm áp.
Không nên để cho Bách Dịch biết.
Chương Lệ thầm nghĩ.
Những chuyện bẩn thỉu vẩn đục này, Bách Dịch không nên biết.
Chờ Chương Lệ từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Bách Dịch đang ngồi trước bàn trà gọt hoa quả. Anh gọt rất cẩn thận, vỏ táo mỏng tang mà không bị đứt đoạn, hương táo thoang thoảng khắp phòng. Chương Lệ chầm chậm đi đến.
Hắn lặng lẽ ngồi bên Bách Dịch, không nói một lời, mắt cứ nhìn đôi tay Bách Dịch.
Bách Dịch cũng không lên tiếng.
Sự yên tĩnh lặng im bao quanh Chương Lệ.
Chương Lệ vẫn nhìn bàn tay Bách Dịch, không có đến một vết chai. Năm đó trước khi đi Myanmar hắn đã thầm thề rằng, hắn tình nguyện chịu tất cả khổ cực trên thế gian, để cho Bách Dịch sống một cuộc đời tốt đẹp xứng đáng với anh.
Hắn đã thực hiện lời thề năm đó.
Bây giờ hắn lại có nguyện vọng mới.
Hắn sẵn lòng dâng hiến tất cả những gì mình có, chỉ cầu mong Bách Dịch không rời bỏ hắn.
Chương Lệ chậm rãi nhích đến gần Bách Dịch, vòng tay ôm lấy eo anh. Ngang eo Bách Dịch không có chút mỡ thừa, thon gọn dẻo dai. Chóp mũi hắn tới gần tai Bách Dịch, hơi thở nóng rực phả vào.
Bách Dịch cảm thấy hơi ngứa, anh đang muốn bình tĩnh khước từ Chương Lệ, lại nghe thấy thanh âm của hắn tràn đầy triền miên và si mê ——
“Em yêu anh.”
Em yêu anh từng tấc da, yêu từng nét mặt, yêu cả từng cử chỉ.
Yêu đôi môi dịu dàng, yêu ánh mắt lạnh lùng.
Yêu anh hàng ngàn hàng vạn.