Hoa Hồng Đồng Hoang

Chương 20




Không biết vì sao Bách Dịch phát hiện lượng công việc của anh tăng đột biến.

Chu Vĩ đang đứng trước mặt anh, y đến nhờ Bách Dịch hỗ trợ làm giấy phép kinh doanh, thủ tục xin cấp phép kinh doanh đòi hỏi nhiều thời gian và sức lực hơn các ngành nghề khác.

Bách Dịch cũng không từ chối, mặc dù anh là trợ lý tổng giám đốc nhưng hiện giờ công ty chỉ có mấy người, ai ai cũng bận đến tối tăm mặt mũi, dù anh không muốn phí thời gian cho những chuyện như này nhưng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Nhiều việc hơn khiến anh không có nổi thời gian nấu canh cho Trần Tuấn Tường chớ đừng nói đến mang canh cho cậu. 

Bách Dịch đành phải gọi điện cho Trần Tuấn Tường, biểu đạt sự áy náy của bản thân, cũng hứa khi nào Trần Tuấn Tường xuất viện bản thân sẽ mời cậu ăn cơm.

Chu Vĩ và Bách Dịch bận bịu cả ngày, chạy đông chạy tây dưới trời nắng nóng, Chu Vĩ cả người đầy mồ hôi lại thấy Bách Dịch vẫn nhẹ nhàng khoan khoái thì than thở: “Tôi thuộc tuýp ra lắm mồ hôi khó chịu thật đấy, ước gì được như cậu.”

Bách Dịch không quen thân với Chu Vĩ lắm nhưng trời sinh anh trông dễ thân, với ai cũng có thể nói chuyện nên anh nghe thấy vậy thì đáp: “Ra mồ hôi nhiều cũng là bình thường, đàn ông mà.”

Sau nhiều lần tiếp xúc, cảm nhận của Chu Vĩ về Bách Dịch tốt đến mức không thể hơn được nữa. Y không dám nói thẳng với anh, chỉ đành bóng gió hỏi: “Cậu cảm thấy tổng giám đốc Chương thế nào?”

Bách Dịch ăn ngay nói thật: “Kiên quyết tiến thủ, táo bạo, có năng lực, có mắt nhìn, chỉ cần làm đến nơi đến chốn không lo không làm nên thành tích.”

Chu Vĩ vội xua tay: “Không, ý tôi không hỏi vậy, tôi muốn hỏi về con người Chương tổng ấy.”

Bách Dịch lại trả lời: “Cậu ấy càng ngày càng tốt.”

Chu Vĩ không còn gì để nói.

Hai người cùng trở về công ty, cũng đã quá giờ tan làm, Bách Dịch cất dọn đồ đạc rồi vào phòng làm việc chào một câu, chờ Chương Lệ cùng về.

Chương Lệ không thuê lái xe, vẫn luôn tự mình lái. Hắn thấy Bách Dịch đợi mình, khóe miệng khẽ nhếch. Hắn cất dọn tài liệu cẩn thận, đứng dậy ra về cùng với Bách Dịch.

Hai người vừa mới xuống thang máy, quả nhiên lại gặp Chương Võ.

Mấy ngày nay trời vừa tối là đúng giờ cố thủ ở đây, lão từ Hoành Giang đến trung tâm thành phố trừ Chương Lệ ra thì lão chẳng thể dựa dẫm được ai khác cả.

Mặc dù tin tức là do Trần Tuấn Tường báo cho lão nhưng cũng chỉ là đàn em của cậu, cậu cũng không bại lộ thân phận, nhưng không nghĩ lại dính phải keo dán chó như thế này.

Mấy năm gần đây kẻ ăn xin ở trung tâm thành phố có không ít, cuộc sống của mọi người đầy đủ sung túc rồi sẽ hướng thiện hơn muốn phát tâm công đức, người ăn xin cũng kiếm được nhiều hơn trước kia, từ đó tranh giành địa bàn cũng càng gay gắt hơn.

Kẻ ngoại lai đến như Chương Võ muốn giành địa bạn với người ta quả là chuyện viển vông. Người đến các nơi phát triển rất nhiều, Chương Võ thì không có cửa, đến đó là bị đánh ngay. Người đến nơi hẻo lánh ít đó nhưng lại chẳng kiếm chác được gì, lão lại chẳng muốn đi nhặt rác.

Vậy là tiền tiêu gần hết, thương tích trên người lại càng tăng, bây giờ hy vọng duy nhất cũng chỉ có Chương Lệ.

Mà Chương Lệ lại không thể vì Chương Võ mà đổi một trụ sở làm việc khác.

Chương Võ nhận ra mình lấy cứng không ăn nổi nên giờ thay đổi chiến lược.

Vừa thấy Chương Lệ đi ra là bắt đầu kêu gào than trách trời đất: “Tôi khổ quá mà! Vợ thì chết sớm, con trai nó bỏ mặc tôi! Tôi lớn tuổi vậy rồi mà còn phải đi xin cơm!”

“Tôi nuôi con được cái ích lợi gì đây? Nuôi nó lớn từng này vậy mà một miếng cơm nó cũng không cho bố nó ăn!”

Lúc này ở bãi đỗ xe người đến nhiều dần, dù sao cũng không ít người ở lại tăng ca, hơn nữa hiện tại có xe cũng đều là quản lý các cấp hoặc là các sếp.

Nghe Chương Võ gào khóc cũng có người nhiệt tình góp vui qua hỏi: “Chú à, chú ở đây khóc lóc thì có ích gì? Muốn ồn ào thì chú cũng nên đi đến cơ quan con trai chú làm việc mà gây ầm ĩ ấy, chú thấy có đúng không?”

Chương Võ khóc thảm, một người đã lớn tuổi mà còn khóc ra tư thế Lâm muội muội(1), nhưng trông chẳng đẹp đẽ gì, lão sụt sịt: “Con trai tôi ở đây! Nó làm ông chủ lớn rồi cũng không thèm nhận người bố là tôi đây nữa, chê tôi già rồi vô dụng!”

Vừa nói Chương Võ vừa chĩa ngón tay chỉ thẳng Chương Lệ đứng cách đó không xa, nói với đám người đứng hóng hớt: “Đó, thằng con trai tôi đó!”

Ở tòa nhà này Chương Lệ cũng là người có tiếng, dù sao trong đám người ở nơi khác đến làm ăn Chương Lệ là có tiếng nhất. Các công ty trong tòa nhà này, phàm là quy mô vừa trở lên không ai là không biết hắn.

Vì vậy mấy người nhiệt tình hóng kịch hay đều ngừng bàn tán, cũng mặc kệ Chương Võ, đi thẳng đến xe của mình coi như không có chuyện gì xảy ra.

Dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, hơn nữa sau này có khi công ty mình còn có thể hợp tác với đối phương, vậy việc gì phải đối nghịch với người ta chứ?

Chương Võ không ngờ mấy người đứng hóng chuyện vừa rồi giờ đều đã ngồi lên xe, nối đuôi nhau đi hết.

Chương Võ thầm chửi mấy người sống ở thành phố lớn không ra cái gì, nhưng vẫn tiếp tục gào khóc.

Bách Dịch đứng bên cạnh hỏi Chương Lệ: “Chúng ta không đi sao?”

Chương Lệ nói nhẹ bẫng: “Nhìn lão khóc.”

Điều này làm Chương Lệ nhớ lại khi còn bé mẹ hắn cũng từng khóc như vậy, mỗi lần đều là bị Chương Võ đánh phát khóc.

Bà đi ra ngoài có nói chuyện với những người đàn ông khác thêm mấy câu, cho dù bên cạnh có hàng xóm nhìn, cũng không phải chỉ có riêng hai người. Nhưng nếu bị Chương Võ biết được chắc chắn sẽ bị đánh đập một trận. 

Một đứa trẻ nhỏ con cũng muốn bảo vệ mẹ, nhưng kết quả cuối cùng là cả hai mẹ con bị đánh.

Lúc ấy Chương Lệ mới hai tuổi đã biết xin mẹ dẫn hắn chạy đi, chạy đến nơi không có Chương Võ, rồi mẹ con họ có thể sống như xưa.

Nhưng mẹ hắn không muốn rời khỏi gã đàn ông vũ phu này.

Bà cho rằng mình không phản bội chồng, bà không thể bỏ đi. Nếu như bà rời đi, tội danh này sẽ trở thành sự thật.

Nhưng bà cũng không nín nhịn mãi được, cuối cùng vẫn lựa chọn tự sát. 

Chương Võ khóc đến mức nấc lên, từ giả vờ lại thành khóc thật.

Trước kia lão có cuộc sống tốt đẹp biết bao, ở Tuyên Dương có nhà có cửa, đi ra ngoài một vòng là có tiền, hàng ngày có rượu có thịt, trong lòng bực bội còn có thể lôi thằng con ra đánh.

Sau thằng con lão kiếm được tiền rồi, lão nợ tiền cũng chẳng cần tự đi trả.

Nuôi con có lợi hơn nuôi trâu nuôi bò mà.

Đặc biết lão luôn tin rằng thằng con này không phải con ruột mình, sai bảo thế nào cũng chẳng hề đau lòng.

“Bố à.” Chương Lệ đến bên Chương Võ chìa tờ khăn giấy ra, hắn mỉm cười nói: “Ông khóc có mệt không?”

Lần này Chương Võ đã rút kinh nghiệm không hề mắng Chương Lệ mà đáp: “Nếu mày không muốn tao đến gây rối thì cho tao tiền đi, để tao mua nhà ở đây, tao đảm bảo sau này sẽ không đến đây sinh sự với mày nữa.”

Chương Lệ: “Bố à, tôi cũng chẳng ngại ông đến làm ầm làm ĩ.”

Bách Dịch cũng không tiến lên, cho nên không biết Chương Lệ nói gì với Chương Võ.

Nhưng nhìn tư thái và biểu cảm của Chương Lệ lúc nói chuyện, anh cảm thấy dường như Chương Lệ không hận Chương Võ cho lắm.

Có lẽ Chương Lệ đã tha thứ rồi?

Nếu Chương Lệ đã quên đi những chuyện đã qua thì đối với Bách Dịch mà nói đúng là chuyện tốt. Chỉ cần Chương Lệ không giết Chương Võ, anh cũng không cần phải lãng phí công sức ở thế giới này nữa.

Chương Võ ngờ vực nhìn Chương Lệ.

Chương Lệ tiếp lời: “Ông động não thử xem, vốn ông có thể ở biệt thự sang trọng nhất, chọn một chiếc xe tốt nhất, tiền đếm mỏi tay, sống một đời tiêu xài thoải mái.”

“Nhưng hiện giờ ông chẳng có gì cả.”

“Cho nên tôi không ngại phiền.”

Chương Võ cố gắng nén lửa giận trong lòng, lão trừng đôi mắt như muốn nứt ra, gằn giọng nói: “Tao là bố mày đấy!”

Chương Lệ cười khẽ: “Đúng thế, cho nên tôi kiếm được càng nhiều thì ông càng khốn đốn, phải không nào?”

“Bố à, mai lại tới nhé.” Lúc Chương Lệ đứng lên đi còn phất phất tay với Chương Võ.

Hắn cũng không có khoái cảm trả thù, nhưng nhìn Chương Võ trong dáng vẻ lố lăng này lại khiến hắn cảm thấy buồn cười.

Đã từng là một Chương Võ như tòa núi cao trong mắt hắn, sừng sững trước mặt hắn suốt thủa thiếu thời, khiến hắn không tìm được lối thoát, đau khổ vô cùng.

Bây giờ nhìn lại, ngọn núi này đã sụp đổ từ lâu, Chương Võ chỉ còn là một câu chuyện tiếu lâm mà thôi.

Năm đó rào cản mà hắn nghĩ không thể nào bước qua được thực ra đã vượt qua từ lâu rồi.

Bách Dịch cũng không muốn thấy Chương Võ ngày nào cũng xuất hiện trước mặt Chương Lệ, dù gì Chương Võ xuất hiện càng nhiều thì Chương Lệ càng có cơ hội biết chuyện năm đó.

Đứng ở một góc độ khác mà nói, Chương Lệ có quyền được biết sự thật xảy ra vào năm đó.

Nhưng theo quan điểm của Bách Dịch, nếu Chương Lệ biết sự thật có khả năng nhiệm vụ của anh sẽ thất bại.

Mà Bách Dịch đang quan tâm nhất chính là có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ hay không.

Trước còn cảm thấy công việc quá nhiều quá bận, bây giờ Bách Dịch tình nguyện có nhiều việc còn hơn, nhiều đến nỗi Chương Lệ không có thời gian quan tâm Chương Võ, cũng không có thời gian tìm hiểu chuyện trước kia.

Bách Dịch tựa lưng vào ghế, cảm thấy mình đúng là không phải người tốt đẹp gì.

Ngược lại tâm tình của Chương Lệ cũng chẳng bị Chương Võ ảnh hưởng, hắn vẫn như mọi ngày, sẽ lái xe đến siêu thị trước rồi cùng Bách Dịch mua chút rau dưa, gia vị và cả thuốc lá, rượu với đồ ăn vặt.

Về đến nhà hai người sẽ uống rượu, ăn nhẹ và nói chuyện phiếm. Bách Dịch không nhắc đến Chương Võ, tất nhiên Chương Lệ cũng không đề cập đến, hai người nói đến việc công ty, nói về những kế hoạch tương lai.

Hôm nay mua một chai rượu đế, Chương Lệ đã uống rất nhiều. Bình thường hắn uống rượu cũng không bao giờ làm loạn nhưng ánh mắt dần trở nên đờ đẫn, cũng dần không nói gì nữa.

Bách Dịch thấy trạng thái của Chương Lệ không ổn lắm, nhẹ vỗ bả vai hắn: “Cậu sao thế, say rồi à?”

Chương Lệ vẫn không đáp lại.

Bách Dịch chắc chắn Chương Lệ say rồi, người say có trăm kiểu, có người sẽ nói huyên thuyên đủ thứ, lại có người nổi điên phát ngốc, cũng có người giống như Chương Lệ say rồi sẽ yên lặng không nói một lời.

Cũng may đều là đàn ông với nhau, Bách Dịch đỡ Chương Lệ lên giường nằm, còn đi giặt khăn lau mặt cho hắn.

Đến khi làm xong mọi việc, Bách Dịch mở điều hòa trong phòng ngủ lên, chỉnh nhiệt độ vừa phải rồi lại lấy quần áo trong tủ để ngày mai Chương Lệ mặc ra treo lên giá bên cạnh.

Ngay lúc anh vừa đắp kín chăn cho Chương Lệ xong chuẩn bị đi đánh răng thì bất ngờ có một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay anh.

Bách Dịch sợ hết hồn, quay lại thì hóa ra Chương Lệ đang nắm chặt tay mình. Hắn nhắm chặt hai mắt, nhìn dáng vẻ có lẽ cũng không tỉnh, vẫn còn ngủ say do rượu.

Bách Dịch định vươn tay kia tách bàn tay của Chương Lệ ra, đúng lúc anh hành động lại nghe thấy Chương Lệ lên tiếng.

Đôi môi mỏng của Chương Lệ khẽ nhếch, giọng hắn khàn khàn mang một sự đau đớn có thể thấy nhưng không thể chạm, khe khẽ lẩm bẩm: “Bách Dịch…”

Bách Dịch dừng động tác lại, theo bản năng hỏi: “Làm sao thế?”

Chương Lệ lại thuận theo đáp lại: “… Tôi muốn gặp anh.”

Bách Dịch bất đắc dĩ hỏi tiếp: “Gặp tôi làm gì?”

Bỗng Chương Lệ nhíu chặt mày: “…Nhớ anh.”

Trong một khắc này, Bách Dịch như bị sét đánh, anh đứng ngây ra không thể động đậy.

Chờ anh định thần lại, thì kẻ đầu sỏ đã ngủ say rồi.

Vì thế Bách Dịch đẩy tay Chương Lệ ra, mặt đầy bối rối và khiếp sợ đi ra khỏi phòng ngủ rồi đi thẳng đến nhà vệ sinh.

Sau khi Bách Dịch ra khỏi phòng, người vốn đang ngủ say ở trên giường lại mở mắt ra.

Đôi mắt kia vô cùng sắc bén, nào có chút gì gọi là say?