Hoa Hồng Đồng Hoang

Chương 15




Một đêm này Bách Dịch cũng không ngủ ngon. Anh không thể ngủ một giấc sâu, chỉ hơi có động một chút là sẽ tỉnh giấc ngay, chẳng hạn như Chương Lệ trở mình, hay là bên ngoài có tiếng còi xe ngang qua là anh cũng sẽ mở mắt.

Tuy rằng năm năm trước bọn họ cũng đã từng chung chăn gối nhưng Chương Lệ khi đó không giống với bây giờ, chưa tính giờ hắn là một người đàn ông trưởng thành, và trước kia càng không có tính xâm lược với cảm giác bị áp bách mạnh mẽ như vậy.

Huống chi thực ra Bách Dịch rất không thích vượt quá phạm vi gần gũi bình thường với người khác.

Chương Lệ mười bảy tuổi anh còn có thể nhẫn nại.

Nhưng Chương Lệ hai mươi hai tuổi lại khiến cả người anh đều không được tự nhiên.

Bách Dịch một mực khiến mình quên đi Chương Lệ nằm bên, nhưng càng muốn quên thì cảm giác tồn tại của Chương Lệ lại càng mạnh.

Thậm chí anh cảm thấy khắp căn phòng này tràn đầy âm thanh hô hấp của Chương Lệ.

Đàn ông trẻ tuổi hỏa khí vượng, thân nhiệt cũng cao.

Tuy nói trong phòng mở điều hòa nhưng Bách Dịch vẫn cảm thấy nóng. Rốt cuộc vào bốn giờ sáng anh không thể chịu được nữa mà bò ra khỏi giường, đi vào nhà tắm rửa mặt, sau đó ra ngồi ghế sô pha, chuẩn bị ngủ trên ghế một chốc. Dầu gì cũng có thể chống đỡ cho công việc ngày mai.

Anh rất nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, tự thấy sẽ không đánh thức Chương Lệ. Hai người đều không có tật ngủ ngáy, trong phòng rất yên tĩnh.

Quả thật Bách Dịch cũng buồn ngủ, rất nhanh đã nặng nề thiếp đi.

Mười phút sau khi Bách Dịch chìm vào giấc ngủ, có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trong phòng đi tới.

Người đàn ông tóc đen ngắn khẽ thở dài, đi tới ghế sô pha nương theo ánh trăng cúi đầu nhìn Bách Dịch. Cũng may Bách Dịch ngủ rất say, cũng không vì cảm giác có ánh mắt nhìn mình mà tỉnh lại.

Người đàn ông cúi xuống, một tay luồn xuống nách Bách Dịch, tay còn lại vươn dưới đầu gối anh, cứ như vậy mà vững vàng bế Bách Dịch có thể trọng không hề nhẹ lên.

Chỉ mấy bước hắn đã tới phòng ngủ, quỳ một gối lên giường đặt Bách Dịch an ổn trên giường.

Vẫn giữ tư thế đó mà người đàn ông vươn hai tay ôm lấy vai Bách Dịch, dựa vào bóng đêm mờ mờ trong phòng mà quan sát anh.

Khoảng chừng qua vài giây, người đàn ông cúi đầu xuống, chạm nhẹ chán mình lên chán Bách Dịch, thời khắc này dường như bọn họ thân mật không kẽ hở.

Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của Bách Dịch, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Bách Dịch, cảm nhận được toàn bộ khát vọng sâu thẳm của hắn mấy năm nay.

Người đàn ông hít sâu một hơi, đó là mùi hương trên người Bách Dịch.

Giống như mấy năm trước hắn được ngửi qua từ trên người Bách Dịch. Một luồng hương thơm mát lạnh.

Mấy năm qua để hắn ngày đêm không yên, chưa bao giờ quên được.

——

Lúc Bách Dịch tỉnh lại mặt trời đã lên cao, ánh nắng vàng chói lọi tràn ngập cả gian phòng, trên sàn nhà có một cái bóng nhàn nhạt. Anh nhẹ xoa tóc, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên bầu trời không có một mảng mây trắng, trời xanh như được gột rửa, có một con chim không rõ loài nào bay vụt qua, một chiếc lông vũ bị gió thổi bay xa xa.

“Tỉnh rồi?” Chương Lệ đang đứng thắt cà vạt trước gương. Hôm nay hắn mặc âu phục, đây là một bộ đồ vô cùng trang trọng, nói như vậy là vì trừ trường hợp đặc thù thì đa phần mọi người chỉ mặc tây trang hai lớp, mặc đầy đủ ba lớp là vô cùng hiếm gặp.

Bách Dịch ngồi trên giường, vươn tay xoa mái tóc của bản thân: “Sao tôi lại ở trên giường?”

Vẻ mặt và giọng nói của Chương Lệ cũng rất tự nhiên: “Lúc tôi rời giường thấy anh ngồi trên ghế sô pha nên khiêng anh lên giường.”

Bách Dịch phản ứng có hơi trì độn: “À, cảm ơn.”

Chương Lệ thắt xong cà vạt: “Không cần khách khí.”

“Tôi hẹn anh Hoắc ăn cơm trưa.” Chương Lệ nhìn đồng hồ đeo tay, “Anh muốn đi cùng không? Giờ đã mười giờ rồi.”

Bách Dịch bước chân trần chạm xuống sàn nhà: “Đi.”

Quả thực anh cần phải nói lời cảm ơn với anh Hoắc thật tốt. Mặc dù quan hệ của bọn họ là đôi bên cùng có lợi, nhưng hợp tác mấy năm vẫn nên có một bữa cơm chia tay.

Nhà hàng là Chương Lệ chọn, bọn họ đến sớm hơn anh Hoắc. Lúc đi trên đường hai người cũng có nói vài câu, đáng tiếc dù cho Bách Dịch thể hiện nhiệt tình bao nhiêu thì Chương Lệ vẫn chẳng có hứng thú. Bách Dịch cũng không nói gì nữa, miễn cho đối phương cảm thấy phiền chán.

Bách Dịch từ đầu tới cuối đều nhớ rõ mục tiêu nhiệm vụ của mình.

Lúc anh Hoắc đến, nhìn thấy hai người đang ngồi trong gian riêng chờ anh ta.

“Chờ lâu chưa?” Anh Hoắc trưng một gương mặt người tốt, cười ha hả cởi áo khoác đưa cho người phục vụ, lại nói với Chương Lệ, “Tuy rằng sớm biết có một nhóm buôn bán phỉ thúy đến đây nhưng anh cũng không ngờ được đó là cậu đấy.”

Chương Lệ đứng dậy bắt tay với anh Hoắc, hắn mỉm cười nói: “Cũng nhờ nhiều năm trước anh Hoắc đã giúp đỡ tôi, nếu không cũng chẳng có tôi của ngày hôm nay.”

Anh Hoắc cũng cười: “Khi đó anh cũng chẳng biết cậu có thể có vận may này, nghĩ giúp cậu một cái cậu cũng có thể giúp đỡ anh, hai bên cùng có lợi, hợp tác tiến lên.”

Nhắc lại chuyện năm đó thì chẳng thể nói được hết lời, khoảng cách cũng như được kéo gần.

Ngược lại anh Hoắc cũng không tính toán chuyện Bách Dịch đi theo Chương Lệ. Dẫu sao chuyện đã xảy ra, thế nào đi nữa thì anh ta có bực tức cũng không tốt. Không bằng rộng lượng một chút, nói không chừng còn có thể bắt được những chỗ tốt khác.

Ba người trò chuyện với nhau thật vui, anh Hoắc uống mấy chén rượu đế xuống bụng, rốt cuộc khi nói chuyện cũng mang theo mấy phần cảm tình: “Tiểu Lệ này, cậu cũng chẳng dễ dàng, vất vả lắm mới có được hiện tại. Mau nói chuyện tìm đối tượng rồi kết hôn sinh con xây dựng gia đình đi.”

Chương Lệ cười ôn hòa, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, Chương Lệ nhếch miệng lên có độ cong thực sự giống Bách Dịch như đúc.

“Không vội.” Chương Lệ lại rót cho anh Hoắc một ly, “Tôi cũng có người trong lòng rồi.”

Anh Hoắc và Bách Dịch đều sững sờ, hai người bốn mắt tròn xoe nhìn hắn.

Chương Lệ nâng ly: “Đến lúc đó mời anh Hoắc đến uống rượu mừng.”

Anh Hoắc vội vàng nói: “Được, anh đây khẳng định sẽ đưa cậu một bao lì xì lớn.”

Lúc ra về Chương Lệ đi tới nhà vệ sinh, Bách Dịch tiễn anh Hoắc ra cửa. Anh Hoắc quay đầu nhìn Bách Dịch, trải qua mấy năm Bách Dịch vẫn như cũ, thời gian của anh như là dừng lại ở năm năm trước, chưa bao giờ tiến lên.

Người nhân viên kéo mở cửa kính, bên ngoài gió thổi mạnh.

Anh Hoắc hỏi Bách Dịch: “Nếu cậu quyết định đi theo cậu ta làm việc thì anh cũng chẳng nói được gì, nhưng Tiểu Bách à, sau này nếu cậu muốn trở về thì bên anh đây bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu.”

Bách Dịch cũng không nhiều lời mà chỉ mỉm cười nói: “Cảm ơn anh Hoắc.”

Anh Hoắc vỗ vỗ vai Bách Dịch, đi về bãi đỗ xe.

Bách Dịch đứng ở cửa, quay đầu nhìn Chương Lệ từ trong đi ra.

Chương Lệ đã cởi áo vest chỉ mặc áo sơ mi và gile. Đôi chân dài mà có lực của hắn khi bước đi đã thu hút hết ánh mắt của mọi người phải tập trung ở trên người hắn.

“Buổi chiều đi đâu không?” Bách Dịch nhìn Chương Lệ đi đến bên cạnh mình.

Chương Lệ: “Đến công ty.”

Bách Dịch cười nói: “Đã tìm được địa điểm tốt nhanh như vậy rồi hả?

Chương Lệ nói với Bách Dịch: “Tôi đi đánh xe tới đây, anh đứng đây chờ tôi.”

Lúc ăn cơm hắn không uống rượu, anh Hoắc có mang tài xế riêng, cũng không cưỡng ép mời rượu.

Hắn cư xử tựa như Bách Dịch mới là ông chủ, còn bản thân chỉ là tài xế cho sếp mà thôi.

Bách Dịch lần lần túi, nhận ra lúc ra cửa không có mang theo thuốc lá. Nhưng cũng may có mang theo kẹo, xé vỏ cho kẹo vào miệng, có còn hơn không.

Chờ Chương Lệ lái xe đến dưới bậc thềm, Bách Dịch mới ngồi vào ghế phó lái.

“Nghĩ xong làm chức vụ gì chưa?” Chương Lệ nhìn thẳng, giọng hắn vô cùng trầm thấp, lại rất ôn hòa.

Bách Dịch đã sắp không nhớ nổi năm năm trước Chương Lệ là như thế nào nữa rồi.

Ít nhất không phải như bây giờ, Chương Lệ thời niên thiếu còn kiệm lời thiếu chữ hơn, lạnh lùng hơn, cũng cực đoan hơn.

Nhưng Chương Lệ hiện tại đã học nói lời xã giao. Cũng có nét mặt mỉm cười.

Quả nhiên là trên cõi đời này không có sự vật gì là nhất thành bất biến1, bao gồm cả con người.

Bách Dịch tựa lưng vào ghế, thả lỏng hai vai, nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ: “Sếp Chương sắp xếp cho tôi thế nào?”

Chương Lệ thấp giọng cười: “Đã bảo tùy anh chọn, muốn làm cái gì cũng được.”

Bách Dịch nhíu mày nhìn hắn: “Có chức vụ nào mà việc nhẹ lương cao không?”

Chương Lệ: “Sợ rằng không có.”

Bách Dịch nhún vai: “Vậy thì không có gì để chọn.”

Anh cũng không muốn phí thời gian cho công việc này, dù sao giờ thứ anh muốn nhất là về thế giới của mình xem nhân viên của mình có nghiêm túc đi làm hay không.

Bách Dịch: “Hiện giờ tôi không thiếu tiền.”

Chương Lệ rõ ràng yên tĩnh hẳn lại, đến gần năm phút không nói một câu.

Đi tới dưới tòa công ty, Bách Dịch nói với Chương Lệ: “Tôi đi siêu thị mua thuốc lá, cậu muốn mua gì không? Tôi đi mua cho.”

Chương Lệ khóa xe lại: “Không cần, tôi đi với anh.”

Bách Dịch có cảm giác kỳ quái, thực giống như anh với Chương Lệ bỗng trở thành một cặp song sinh, ăn một bàn cơm, ngủ một cái giường, ngồi cùng một xe. Ngoại trừ đi vệ sinh ra thì tựa như từng giây từng phút đều ở chung một chỗ.

Anh có hơi không được tự nhiên, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ biểu hiện nào khác.

“Vẫn là Nhuyễn Trung?” Chương Lệ đứng trước quầy nghiêng đầu qua hỏi.

Bách Dịch hoàn hồn, theo bản năng mà gật đầu: “Đúng vậy.”

Chương Lệ đưa thuốc là cho Bách Dịch, cười nói: “Thói quen đã thành thì rất khó để đổi, đúng không?”

Bách Dịch cho rằng Chương Lệ nói đến thuốc lá, vì vậy trả lời: “Đúng thế, tuổi càng lớn, càng như vậy.”

Tuổi càng nhỏ, thì càng có nhiệt tâm tràn trề đối với sự vật mới mẻ.

Càng lớn, lại càng không muốn thay đổi, cự tuyệt mới mẻ.

Hai người đi thang máy lên công ty.

Chương Lệ mặc lại áo vest vốn đang khoác trên tay vào người. Bách Dịch ngẩng đầu nhìn, cảm thấy cánh tay Chương Lệ nhìn qua trông rắn chắc hơn mình nhiều. 

Công ty mới thành lập cũng không có nhiều người, công ty cũng là mới vừa cho thuê nên vẫn chưa sửa sang xong.

Cũng may có sẵn bàn ghế, các công nhân đang dựng kệ.

Trước đó có mười người theo Chương Lệ đến thành phố thì đều ở trong công ty cả, nhìn thấy Chương Lệ là vội vàng tiến lên chào hỏi.

Chương Lệ giới thiệu họ một lượt cho Bách Dịch.

Bách Dịch ghi nhớ tên từng người, mỉm cười đáp lại tất cả mọi người.

Ngược lại thái độ những người này đối với anh đúng là rất tốt.

Chỉ có một người biểu hiện kì quái. Đó là một người đàn ông trung niên có tướng mạo thành thật, hết lần này đến lần khác cứ mở mồm ra nhưng rồi đều khép lại. Lúc người khác nói chuyện tầm mắt cũng một mức dán lên người Bách Dịch. Rõ ràng là có mở máy điều hòa vậy mà trên trán còn toát mồ hôi hột không ít.

“Anh ta là Chu Vĩ, trước kia làm tiếp thị.” Chương Lệ giới thiệu người đàn ông trung niên đó cho Bách Dịch.

Bách Dịch vươn tay ra bắt tay với đối phương.

Chu Vĩ nuốt nước miếng, y muốn nói chuyện, muốn cảnh cáo đối phương, muốn nói cho đối phương biết về bệnh trạng cực đoan và cố chấp của ông chủ.

Muốn nói cho đối phương biết mấy năm nay cho đến tận bây giờ ông chủ mình không ngừng theo dõi cậu, mỗi một tấm hình của cậu đều được ông chủ cắt riêng hình ra mà cất giữ.

Làm một người còn có lương tâm, y muốn để đối phương cách ông chủ của mình xa ra một chút.

Nhưng một khắc khi y ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chương Lệ mặt mày tươi cười đứng bên Bách Dịch kia.

Người đàn ông đó cho đến bây giờ chưa bao giờ cười.

Người đàn ông đó luôn mặt đầy tàn bạo.

Vậy mà giờ đây lại đang híp mắt cười nhìn cậu ta.

Chu Vĩ có thể cảm nhận được nhịp đập của mình vì sợ hãi mà đập nhanh hơn, y nghe thấy giọng nói khô khốc của chính mình:

“— Xin chào. Tôi là Chu Vĩ, sau này đều là đồng nghiệp rồi.”