Hoa Hồng Đỏ

Chương 92




Trần Tĩnh chống tay lên má, vô thức siết chặt vỏ gối. Cô không nhắm mắt, mà nhìn bóng dáng cao lớn ở cửa, cũng không biết nói chuyện đến mấy giờ, Phó Lâm Viễn cúp điện thoại, đầu ngón tay day nhẹ ấn đường đi về phía bên này.

Trần Tĩnh nhanh chóng nhắm mắt lại.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Phó Lâm Viễn nhìn Trần Tĩnh nằm trên giường, cô nằm nghiêng, gối lên tay, mái tóc rối bù xõa ra, vẻ mặt khi ngủ mềm mại. Anh dùng một tay kéo ghế ngồi xuống, khom người kéo chăn lên cho cô, cổ áo anh hơi hở ra, khi đến gần còn mang theo mùi đàn hương.

Trần Tĩnh cảm nhận được cái bóng của anh, cô không động đậy, chỉ có bàn tay trên chăn vô thức dùng sức. Ánh đèn mờ tối, Phó Lâm Viễn không nhìn thấy mấy hành động này của cô, vì vậy anh ngồi thẳng dậy, lấy laptop tới, đặt nó lên đùi.

Anh cụp mắt, tiếp tục làm việc.

Trong phòng chỉ có ngọn đèn trên đầu giường phát sáng, vầng sáng mở ra thế giới nhỏ bé trên tủ đầu giường. Trần Tĩnh lại mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của anh, đang nghiêm túc nhìn màn hình.

Cô liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường.

Hai rưỡi sáng.

Trần Tĩnh rời mắt, lại nhìn anh, anh giơ tay cầm tách trà ở bên cạnh, nước trong tách trà đã nguội lạnh từ lâu, anh uống một hớp rồi để lại chỗ cũ, đôi mắt dài hẹp khẽ nâng, trái tim Trần Tĩnh đập mạnh, nhắm mắt lại, sau đó trở mình, chăn bị kéo theo, kéo một nửa qua, để lộ vòng eo trắng nõn phía sau.

Phó Lâm Viễn đảo mắt, nhìn qua eo cô, một số hình ảnh xuất hiện trong đầu.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Đêm khuya, suy nghĩ rất dễ bị phóng đại, Phó Lâm Viễn nhìn chốc lát, dời laptop qua một bên, sau đó cúi người, chống vào mép giường, kéo chăn lên cho cô.

Trần Tĩnh nhìn xuống từ khóe mắt, thấy cổ tay đeo đồng hồ được xắn lên, kéo chăn đắp cho cô.

Đêm tối, một chút động tĩnh cũng có thể dễ dàng bị phóng đại, cảm xúc cũng vậy.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng anh đứng dậy đi ra ngoài. Phó Lâm Viễn ra khỏi phòng, vào phòng tắm đưa tay vặn vòi nước nhà cô, thoáng do dự rồi nhấn xuống bên cạnh, may là lần này đã đúng, nước chảy ào ạt, anh cúi đầu rửa mặt, giọt nước chảy dọc xuống cằm.

Anh giơ tay nới lỏng cổ áo.

Đứng bên bồn rửa mặt một lúc, kiềm chế những suy nghĩ và h/am m/uốn của mình.

Không biết qua bao lâu, Trần Tĩnh nghe thấy tiếng bước chân quay lại của anh, cô an tâm, lại mơ màng ngủ thiếp đi, lần này cô ngủ hơn hai tiếng. Trần Tĩnh trở mình mở mắt ra thì thấy anh vẫn đang làm việc, ngón tay thon dài chạm di chuột, cổ áo anh hơi hở ra, cổ và yết hầu hiện ra dưới ánh đèn lờ mờ, cực kỳ đẹp.

Trần Tĩnh nhìn đồng hồ trên bàn.

Năm giờ.

Chỉ còn hơn một tiếng nữa là trời sáng, cô đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay anh, Phó Lâm Viễn dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn, Trần Tĩnh nhắm mắt, kéo cổ tay anh vài cái. Phó Lâm Viễn nhìn mặt cô rồi lại nhìn cô nắm lấy tay anh, cô giật vài cái, Phó Lâm Viễn thoáng im lặng.

Trần Tĩnh vùi mặt vào gối, không nhìn anh, nhưng cứ kéo, cũng không buông tay ra.

Phó Lâm Viễn lặng lẽ nhìn cô lôi kéo như vậy, anh để laptop lên trên tủ đầu giường, tiện thể tắt màn hình laptop. Anh trở tay kéo tay cô, kéo chăn ra rồi nhét tay cô vào lại trong chăn, Trần Tĩnh muốn mở mắt, Phó Lâm Viễn nằm xuống, anh vòng tay ôm eo cô, trực tiếp ôm cô vào lòng.

“Ngủ đi.”

Trần Tĩnh khựng lại, sau đó thả lỏng, gối đầu lên tay anh, ngủ thiếp đi.

Phó Lâm Viễn cũng buồn ngủ, tay anh đặt sau đầu cô, cụp mắt nhìn cô một lúc rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong lúc đó, Trần Tĩnh thấy nóng liền trở mình, gối đầu lên cánh tay của Phó Lâm Viễn, trong lúc ngủ anh trực tiếp ôm eo cô kéo cô lại, kéo vào trong lòng anh. Trần Tĩnh mở mắt, nhìn cánh tay trên eo mình.

Cô nhìn vài giây, rồi lại ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.

Hơn tám giờ sáng.

Phó Lâm Viễn xoay người, giơ tay để lên trán, Trần Tĩnh động đậy, anh vòng tay ôm lấy, Trần Tĩnh ghé vào vai anh, tóc xõa trên ngực anh, cô ngủ rất say. Người phụ nữ trong lòng rất mềm mại, Phó Lâm Viễn giơ tay cầm máy đo nhiệt độ để lên trán cô.

Tít.

36.9 độ.

Trần Tĩnh dụi vào cổ anh, Phó Lâm Viễn tiện tay đặt máy đo nhiệt độ xuống, anh ngủ không ngon, anh đặt tay lên trán, nhắm mắt lại, chợp mắt thêm một lát.

Ngoài cửa, Tiếu Mai tỉnh dậy, bà ấy chống nạng đi vào phòng tắm rửa mặt, khi bà ấy đi ra nhìn thấy cánh cửa đóng chặt. Bà ấy định hấp mấy cái bánh bao thì lúc này chuông cửa vang lên, Tiếu Mai đi ra mở cửa.

Ông Chung mang đồ ăn sáng đến đứng ở trước cửa, nhìn thấy Tiếu Mai cười nói: “Chào buổi sáng, dì Tiếu.”

“Chào, cậu Chung.” Tiếu Mai tạm thời vẫn có chút mơ hồ, không biết tại sao giám đốc siêu thị lại ở đây, ông Chung mỉm cười đặt bữa sáng lên tủ giày nói: “Tiện đường nên mua một ít bữa sáng, cô Trần không được khỏe, nên ăn chút cháo.”

“Cảm ơn, nhưng mà không cần đâu, chỗ tôi còn bánh…” Còn chưa nói xong, ông Chung đã mỉm cười xoay người rời đi, Tiếu Mai cầm bữa sáng đưa giữa không trung, nghe thấy tiếng bước chân rời đi, lúc sau bà ấy mới nhận ra có lẽ bữa sáng này không chỉ dành cho một mì nh Trần Tĩnh.

Còn dành cho cả cậu Phó nữa.

Tiếu Mai đóng cửa lại, cầm bữa sáng đặt lên bàn.

Lúc này ở trong phòng, điện thoại đổ chuông, hai người còn đang ngủ say bị đánh thức, Phó Lâm Viễn với tay lấy điện thoại, cầm lại nhìn rồi bắt máy. Người gọi đến là bộ phận pháp lý của Phó Hằng, đầu dây bên kia gọi tổng giám đốc Phó một cách nhẹ nhàng, Phó Lâm Viễn ừ đáp, có chút thờ ơ, Trần Tĩnh nằm trong lòng anh, ngẩng đầu nhìn.

Phó Lâm Viễn khẽ đảo mắt qua.

Ánh mắt chạm nhau, đầu tóc Trần Tĩnh bù xù, cô mơ màng nhìn thấy đôi mắt dài hẹp như mực của anh, có lẽ là do uống thuốc, khiến cô vẫn còn ngơ ngác.

Thấy bộ dạng lơ mơ của cô, Phó Lâm Viễn đột nhiên giữ chặt gáy cô, đè cô xuống, sau đó ngậm lấy môi cô.

Trần Tĩnh ngạc nhiên.

Phó Lâm Viễn cũng không đi sâu, chỉ m/ú t môi cô.

Trần Tĩnh dần tỉnh táo, mang tai cô đỏ bừng, tay đặt lên ngực anh đẩy ra.

Bộ phận pháp lý đang kiểm tra đối chiếu với Phó Lâm Viễn ở đầu dây bên kia, Trần Tĩnh cảm thấy bên kia sẽ hỏi Phó Lâm Viễn bất cứ lúc nào, cô ở gần, có thể nghe thấy rất rõ, lòng bàn tay cô dùng sức đẩy anh ra. Cuối cùng, bộ phận pháp lý hỏi: “Tổng giám đốc Phó, vậy thì cứ như vậy nhé? Tôi sẽ sắp xếp lại tài liệu rồi nộp lên trên.”

Phó Lâm Viễn buông Trần Tĩnh ra.

Anh ừ đáp rồi nhìn Trần Tĩnh, Trần Tĩnh ngồi bên cạnh anh, ngơ ngác một lúc rồi trừng mắt nhìn anh.

Phó Lâm Viễn nhướng mày, lại trừng anh.

Trần Tĩnh ngáp một cái nói: “Tôi buồn ngủ quá, tôi muốn ngủ tiếp.”

Nói xong, cô nghiêng người nằm xuống, kéo chăn lên. Nhưng Phó Lâm Viễn không nằm được nữa, anh ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn cô rồi kéo chăn cho cô nói: “Ngủ thêm một chút rồi dậy ăn sáng, sau đó uống thuốc.”

Trần Tĩnh không trả lời, cô giả vờ mình đã ngủ rồi.

Sau đó Phó Lâm Viễn rời giường, mới đó mà điện thoại anh lại đổ chuông, anh cầm lên xem rồi đi ra ngoài nghe điện thoại, Tiếu Mai đang hâm sữa trong bếp.

Có bàn chải đánh răng và khăn mới trong phòng tắm được đặt trên bồn rửa tay. Phó Lâm Viễn tắm rửa xong đi ra, anh xắn tay áo lên, đầu dây bên kia là Chung Long, đang liên tục xin lỗi. Tiếu Mai đã bưng bữa sáng ra, bà ấy nhìn Phó Lâm Viễn nói: “Cậu Phó qua đây ăn sáng đi.”

Phó Lâm Viễn gật đầu, anh vừa nghe điện thoại vừa uống sữa.

Tiếu Mai thấy anh tập trung ăn uống, nói chuyện điện thoại cũng rất nghiêm túc, bà ấy chống nạng rót một ly nước ấm vào phòng xem Trần Tĩnh, lần này Trần Tĩnh thực sự đã ngủ thiếp đi rồi.

Hai tay cô buông thõng bên giường.

Tiếu Mai đặt ly xuống, kéo chăn lên cho cô, chỉnh lại tóc cho cô.

Nhiệt độ trên người cô cuối cùng cũng trở lại bình thường, bà ấy thở phào nhẹ nhõm. Nhìn Trần Tĩnh một lúc, Tiếu Mai lúc này mới rời khỏi phòng. Bà ấy đi ra ngoài, Phó Lâm Viễn đã ăn sáng xong, anh cầm áo khoác trên ghế sô pha lên mặc vào, cà vạt ở trong tay, anh vẫn đang nói chuyện điện thoại.

Anh ngẩng đầu nhìn Tiếu Mai: “Trần Tĩnh đã hạ sốt rồi, cháu về Bắc Kinh trước. Nếu dì có chuyện gì có thể trực tiếp tìm ông Chung ở siêu thị.”

Anh lấy bút và cuốn sổ trên bàn, viết số điện thoại của ông Chung vào đó, sau đó đặt chúng lên bàn, Tiếu Mai nhìn tờ giấy trên bàn, nói được.

Chuyện cho đến nay, sau đêm hôm qua, bà ấy không nói thêm mấy lời cảm ơn với làm phiền nữa. Mục đích của cậu Phó rất rõ ràng, Trần Tĩnh cũng thích anh, Tiếu Mai cũng rất vừa ý Phó Lâm Viễn, đương nhiên bà ấy hy vọng con gái mình có thể như ước muốn, kết hôn với người đàn ông yêu mình. 

Sau khi tiễn Phó Lâm Viễn đi, Tiếu Mai lại vào phòng xem Trần Tĩnh, cô vẫn còn đang ngủ.

Chiếc ô tô màu đen đỗ ở dưới lầu, Phó Lâm Viễn cúi người ngồi vào trong xe, ông Chung khởi động xe, xuất phát đi về phía sân bay ở trung tâm thành phố.

Mười rưỡi sáng, Trần Tĩnh tỉnh dậy, sự mơ màng lúc sáng sớm đã biến mất, cô ngồi dậy gọi mẹ.

Tiếu Mai đi vào phòng, hai mẹ con nhìn nhau, Tiếu Mai thở phào một hơi: “Dậy rồi à.”

Trần Tĩnh gật đầu, cô thoải mái hơn nhiều rồi, không còn choáng váng, cũng không còn khó chịu nữa, lại được ngủ đủ giấc, cô mỉm cười nắm lấy tay Tiếu Mai.

“Vâng, con dậy rồi.”

Cô nhìn ra ngoài, Tiếu Mai nói: “Cậu Phó đã về Bắc Kinh rồi.”

Trần Tĩnh khựng lại, cô đáp lời, anh nên trở về Bắc Kinh. Tiếu Mai vuốt mái tóc ướt sũng của cô nói: “Mẹ đi hâm nóng sữa với hấp bánh bao cho con, ăn no rồi uống thuốc.”

“Vâng.”

Tiếu Mai chống nạng đi ra ngoài, Trần Tĩnh vẫn ngồi trên giường một lúc, trong không khí thoang thoảng mùi đàn hương quen thuộc. Cô quay lại thấy laptop trên tủ đầu giường, cô thoáng ngây ra, sau đó nhận ra tối qua anh dùng máy tính của cô, Trần Tĩnh giật mình, với lấy máy tính bật màn hình lên.

Sau khi nhập mật khẩu, cô nhấp vào một link blog ở góc dưới bên trái.

Trong blog này có ảnh của anh, nó được chụp khi cô học đại học, cũng có cả những bức ảnh được chụp trong cuốn sổ tay của cô.

Blog này không bị xem cũng không bị mở ra, cô thở phào một hơi, anh không nhìn thấy blog cá nhân của cô, sau khi Trần Tĩnh đóng link blog, tùy ý nhìn qua màn hình, anh dùng máy tính của cô nhưng không lưu lại bất kỳ dấu vết gì, bên trong có một số phần mềm cô hay dùng.

Bình thường anh cũng dùng, vì vậy dùng máy tính của cô cũng tiện.

Về việc anh biết mật khẩu laptop của cô, cũng không ngạc nhiên gì, từ trước đến nay anh xem qua là nhớ, lúc trước đi công tác, anh cũng từng sử dụng máy tính của cô.

Khi cô nhập mật khẩu, anh cũng ở bên cạnh, nhìn lướt qua là nhớ.

Cô luôn sử dụng mật khẩu này, nên cũng không đổi lại.

_

Hai ngày sau khi hết sốt, hôm nay Trần Tĩnh tràn đầy sức sống, sau khi cô ăn sáng xong liền đến văn phòng, đúng lúc gặp ba cô nhân viên đó, Trần Tĩnh sắp xếp bàn làm việc cho họ, hai ngày nay cô không có ở đây, tiến độ của khách sạn đều do Chu Du giám sát, có ba người họ, Trần Tĩnh cảm thấy an tâm hơn.

Cô lại nghỉ ngơi thêm hai ngày, đồng thời cũng quan tâm đến tình hình ở Bắc Kinh, Phó Hằng đã trực tiếp kiện công ty có vốn đầu tư nước ngoài đó, vợ của Chung Long và người tình của cô ta. Vợ của Chung Long đã tìm đến Phó Hằng, nói rằng hệ thống này, đặc biệt là hệ thống radar do cô ta phát triển, cô ta không muốn bán hệ thống này cho Phó Hằng.

Chung Long đã tự mình viết riêng cho cô ta một bản thỏa thuận, nói rằng cô ta là chủ sở hữu của hệ thống này, có quyền lựa chọn bán hay không, cũng như bán cho ai.

Đây là điều mà Phó Hằng không ngờ đến.

Ai có thể ngờ Chung Long lại âm thầm ký một bản thỏa thuận như vậy, mà lúc thu mua, hệ thống này đã được Phó Hằng mua, Phó Hằng đã ra giá cao nhưng bây giờ lại bị một thỏa thuận như vậy ngăn trở, mà sau khi chủ sở hữu lấy tiền, lại lấy bản thỏa thuận này ra. Vụ kiện của Phó Hằng lúc này trở nên khó khăn hơn.

Chung Long đúng là đồ đần, lại còn yêu đương mù quáng, anh ta tưởng rằng sau khi lấy tiền, bản thỏa thuận này sẽ không có tác dụng.

Sau khi sự việc này lộ ra, các cổ đông của Phó Hằng đã đến thẳng văn phòng của Phó Lâm Viễn, mà lúc này cuộc thi xe tự lái toàn quốc sắp bắt đầu.

Hệ thống đó bị vướng vào kiện cáo, nên không thể sử dụng được.

Trong ngành xôn xao.

Phó Hằng đã lên hotsearch ba lần liên tiếp, đồng thời cổ phiếu cũng đang giảm.

Khách sạn bên Trần Tĩnh sắp khai trương, sáng nay cô đang xem thị trường chứng khoán, ngẫu nhiên lướt đến vòng bạn bè, nhìn thấy tin mới nhất của Diêu Đào đăng trong vòng bạn bè.

Diêu Đào: Cầu mà không được, chi bằng trước đây không gặp anh, tạm biệt.

Cô ấy còn đính kèm thư từ chức.

Trần Tĩnh ngẩn ra.

Ngay sau đó, Tưởng Hòa gửi đến một tin nhắn.

Tưởng Hòa: [Diêu Đào bị sa thải.]

Trần Tĩnh: [Tại sao?]

Tưởng Hòa: [Tại sao? Hình như cô ấy thích tổng giám đốc Phó, bị tổng giám đốc Phó phát hiện nên lập tức sa thải cô ấy.]

Tưởng Hòa: [Lần này tổng giám đốc Phó quay về phải giải quyết rất nhiều việc, tính tình rất tệ, hôm đó Diêu Đào ngủ trưa đã gọi tên anh ấy trong khi ngủ, bị giám đốc Phó và trợ lý Lưu nghe thấy, tổng giám đốc Phó lập tức sa thải cô ấy.]

Tưởng Hòa: [Nhưng bây giờ là lúc đang cần người, Phùng Chí đã đi Hồng Kông để hỗ trợ giám đốc Tề xử lý công việc, gần đây Vu Tùng không được nhàn nhã nữa, ngày nào cũng đều phải chạy qua Hoa Huy, một mình trợ lý Lưu phải làm hai công việc, hai ngày nay ngay cả tớ cũng phải ra ngoài bưng trà rót nước.]

Tưởng Hòa: [Tĩnh Tĩnh, tớ nhớ hồi cậu ở đây, chưa bao giờ hỗn loạn như vậy.]