Hoa Hồng Đỏ

Chương 46




Hôm nay giá cổ phiếu của tập đoàn W nhanh chóng tụt dốc, từ tầng mười trở lên của toà W cũng không có nhân viên nào đi làm.

Thật đáng sợ, mấy công ty thuê văn phòng ở đây cũng đang yêu cầu tập đoàn W giải thích.

Phó Hằng bị nhiều bên chú ý, điện thoại bên bộ phận quan hệ công chúng của Phó Hằng reo lên không ngừng, đó đều là những phóng viên đến thăm dò tin tức. Thực lực của cả hai tập đoàn đều rất mạnh, nếu muốn so đo thì sẽ không thể tránh được một trận bão táp.

Trong nhóm nội bộ của tập đoàn Phó Hằng đều đang thảo luận việc này.

Bên Trần Tĩnh cũng rất bận, bất tri bất giác đã sắp đến Tết Dương lịch rồi. Sau Tết Dương lịch chính là tiệc tất niên, kế hoạch tổ chức tiệc tất niên đã được trình lên.

Sau khi nhận bản kế hoạch cũng vừa lúc uống hết cà phê trong tay, Trần Tĩnh vứt chiếc ly dùng một lần rồi đứng dậy chuẩn bị rót một ly nước ấm.

Vu Tùng đúng lúc bước ra từ phòng làm việc, hai người chạm mặt nhau, Trần Tĩnh khẽ gật đầu với anh ta.

Vu Tùng cầm tập tài liệu trong tay, anh ta khựng người hỏi: “Hôm nay bận rộn lắm sao?”

Trần Tĩnh hiếm khi thấy anh ta hỏi việc này.

Cô hơi kinh ngạc nhưng vẫn đáp lại: “Tôi vẫn ổn, bận chuyện tổ chức tiệc tất niên ấy mà.”

Vu Tùng gật đầu, ừm một tiếng, sau đó anh ta lại nhìn Trần Tĩnh vài giây rồi mới nói: “Vậy tôi đi đây.”

“Anh đi thong thả.” Trần Tĩnh nói xong thì cầm ly nước bước vào phòng trà.

Vu Tùng đi tới thang máy, chỉ một lát sau cửa thang máy đã khép lại, Trần Tĩnh rót một ly nước ấm rồi bước ra.

Nhìn sang là có thể thấy Phó Lâm Viễn đang ngồi ở sau bàn làm việc xem tài liệu, cổ áo anh được nới lỏng, vẻ mặt rất tập trung.

Trần Tĩnh trở lại bàn làm việc đặt ly nước lên bàn rồi ngồi xuống, sau khi bận rộn một lúc cô mới đứng dậy cầm bản kế hoạch và bước vào phòng làm việc. Mấy ngày nay tiết trời ở Bắc Kinh rất đẹp, ánh nắng chiếu xuống, Trần Tĩnh để bản kế hoạch lên bàn Phó Lâm Viễn: “Tổng giám đốc Phó, đây là bản kế hoạch về buổi tiệc tất niên.”

Giọng của cô vẫn dịu dàng như cũ.

Phó Lâm Viễn để bút xuống, cầm bản kế hoạch kia lên rồi lật vài trang. Anh đứng dậy bước tới ghế sô pha, sau đó ngồi dựa vào lưng ghế sô pha, tùy ý nói: “Nói thử ý kiến của em xem.”

Trần Tĩnh suy nghĩ.

Cô đã tham dự từ đầu tới cuối buổi tiệc tất niên năm ngoái.

Chủ yếu là dựa theo ý của anh, kế hoạch năm nay cũng không khác năm ngoái là bao, thật ra như vậy sẽ khá bảo thủ. Trần Tĩnh đứng bên cạnh anh, nói cho anh nghe suy nghĩ của mình.

Đại ý là nếu muốn mời người nổi tiếng thì chi bằng chọn trong số những đại sứ thương hiệu, đại sứ thương hiệu của tập đoàn Phó Hằng toàn là sao hạng A, cho dù lên sân khấu mười phút cũng đủ để khiến mọi người sôi trào.

Phó Lâm Viễn không đáp, anh lật bản kế hoạch.

Có vài vết trầy xước thấp thoáng trên cổ tay áo.

Sắc mặt Trần Tĩnh vẫn rất bình tĩnh khi thấy vết xước trên cổ tay áo anh. Phó Lâm Viễn khép bản kế hoạch lại rồi giương mắt nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau nhưng vẻ mặt Trần Tĩnh vẫn không có gì thay đổi.

Phó Lâm Viễn đưa bản kế hoạch cho cô: “Năm nay không mời người nổi tiếng nữa.”

Xem ra anh cảm thấy phiền chán với việc mời người nổi tiếng.

Trần Tĩnh nhận lấy bản kế hoạch, đáp: “Tôi sẽ nói với người tổ chức sự kiện.”

“Em giám sát toàn bộ quá trình đi.” Anh nhìn cô và nói bằng chất giọng trầm.

“Vâng, tổng giám đốc Phó.” Cô xoay người bước ra ngoài, trước khi đi cô thấy anh nới lỏng cổ áo, trên yết hầu vẫn còn dấu đỏ do cô để lại, cô mím môi bước ra khỏi phòng làm việc, trở về chỗ ngồi của mình.

Anh chưa đưa ra bất cứ yêu cầu nào mà chỉ loại bỏ phần quan trọng nhất thôi, có lẽ bên tổ chức sự kiện sẽ rầu lắm.

Trần Tĩnh liên hệ với bên tổ chức sự kiện.

Khi nói việc này với cô ấy, đúng thật là cô ấy đã ngơ người, cô ấy nói chẳng phải năm ngoái mời người nổi tiếng đã tạo được hiệu ứng rất tốt sao? Cứu mạng với, nếu nói vậy nghĩa là phải sửa lại hết từng khâu rồi.

Bên tổ chức sự kiện vò đầu bứt tóc.

Trần Tĩnh đã so sánh các buổi tiệc tất niên trong những năm gần nay của tập đoàn Phó Hằng, dường như tất cả đều chẳng có gì khác biệt, vẫn cứ như thế kể từ khi ông Phó vẫn còn nhậm chức.

Lúc này điện thoại vang lên tiếng ting ting.

Cô ấn mở ra đọc.

Vu Tùng: [Thư ký Trần, trưa nay ông Phó sẽ tới công ty.]

Vu Tùng: [Ông Phó thích trà Mao Tiêm, cô nhớ chuẩn bị trước nhé.]

Vu Tùng: [Nhưng có một chuyện, tổng giám đốc Phó… Chỗ cô có kem che khuyết điểm không?]

Cha của Phó Lâm Viễn sáng lập nên Phó Hằng nhưng ông lại về hưu sớm, Phó Lâm Viễn từ Mỹ quay về là ông đã từ chức, mặc dù mang danh chủ tịch nhưng từ lâu ông đã không còn quan tâm đến công việc của Phó Hằng nữa rồi. Trần Tĩnh làm việc hơn hai năm mà chỉ gặp ông một lần trong buổi tiệc tất niên, ông rất thân thiện, không lạnh lùng như Phó Lâm Viễn.

Khi Trần Tĩnh nhìn thấy tin nhắn WeChat thứ ba, cô như thót tim, cô trả lời Vu Tùng là có.

Sau đó không nói thêm gì nữa, cô lấy kem che khuyết điểm ra khỏi túi rồi đi vào phòng làm việc, Phó Lâm Viễn dựa vào cạnh bàn đang nghe điện thoại, anh cầm bút ký tên lên văn kiện.

Sườn mặt anh trông rất lạnh lùng.

Trần Tĩnh bước tới, không quấy rầy anh mà chỉ bóp kem che khuyết ra rồi bôi lên vết trầy xước trên mu bàn tay anh.

Phó Lâm Viễn giương mắt nhìn cô.

Không biết vì sao mà Trần Tĩnh không dám nhìn thẳng, không phải vì điều gì khác mà giống như cái này là do cô cố ý để lại vậy, Phó Lâm Viễn buông bút máy, đứng thẳng dậy.

Trần Tĩnh chỉ đành hơi ngửa đầu bôi kem lên mu bàn tay cho anh.

Cũng may kem che khuyết điểm này khá tốt, thoa lên là che hết ngay.

Bôi lên mu bàn tay xong, Trần Tĩnh lại chuyển sang phần cổ của anh, Phó Lâm Viễn nhìn khuôn mặt cô rồi giơ tay cởi cúc áo, Trần Tĩnh bóp kem và tiến lên phía trước, đầu ngón tay chạm vào yết hầu của anh.

Đôi mắt Phó Lâm Viễn sâu thẳm nắm lấy eo cô và siết thật chặt.

Trần Tĩnh bỗng phát hiện, cô không thể chạm vào nơi này của anh.

Nghe giọng nói từ đầu bên kia điện thoại, rất có thể là ông Phó, Trần Tĩnh đi theo anh nên cũng thường xuyên nghe thấy giọng nói này, vậy nên cho dù chưa từng gặp mặt nhưng cô vẫn nhận ra được.

Sau khi bôi xong, Trần Tĩnh cẩn thận cài cúc áo lại cho anh.

Cô giương mắt đối diện với anh vài giây rồi đẩy tay anh ra.

Phó Lâm Viễn buông cô ra và đút tay vào túi quần, nghe cha mình nói chuyện ở đầu bên kia. Còn Trần Tĩnh thì bước tới ngăn tủ, mở ra rồi lấy trà Mao Tiêm. Ánh mặt trời chiếu vào người cô, làn da trắng tới mức như tỏa sáng, lông mi rất dài.

Ánh mắt Phó Lâm Viễn đang nhìn cô.

Đặt trà Mao Tiêm lên bàn trà, Trần Tĩnh sắp xếp lại bàn trà và sửa sang lại cho sạch sẽ.

Sau đó, cô đứng dậy bước ra khỏi phòng làm việc.

_

Chỉ chốc lát sau, cửa thang máy mở ra, Phó Trung Hành bước ra từ trong thang máy, phía sau có Vu Tùng đi theo, Trần Tĩnh đứng lên, gọi một tiếng chủ tịch. Phó Trung Hành gật đầu rồi bước thẳng vào phòng làm việc. Vu Tùng mỉm cười với Trần Tĩnh, cô cũng cười đáp lại, sau đó ngồi xuống.

Trưa nay Trần Tĩnh và Tưởng Hòa đã hẹn ăn cơm chung, cô cầm điện thoại đi xuống dưới, khi đi ngang qua văn phòng thì khẽ đảo mắt qua.

Ông Phó ngồi trên sô pha nói chuyện với Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn đang cúi người pha trà, cổ áo anh hơi mở rộng, hơi nước bay lượn lờ, đầu ngón tay với từng khớp xương rõ ràng của người đàn ông đang cầm cái kẹp, anh đưa ly trà cho ông Phó.

Khi anh pha trà trông khá ưu nhã.

Trần Tĩnh quay mặt đi, bước tới chỗ thang máy xuống tầng ăn cơm với Tưởng Hòa.

Kiều Tích nhích lại gần cũng muốn đi chung, cô ta vừa múc khoai tây nghiền vừa suy nghĩ xem Tết Dương lịch nên đi đâu chơi.

Tưởng Hòa không hứng thú lắm, tối qua cô ấy ngủ không được ngon nên vẫn đang gật gà gật gù.

Trần Tĩnh đang nghĩ đến buổi tiệc tất niên nên cũng không có hứng thú gì, Kiều Tích nói cô ta sẽ đi xem đếm ngược chào năm mới, hỏi Trần Tĩnh và Tưởng Hòa có muốn đi chung không.

Tưởng Hòa xua tay: “Cô đừng rủ tôi, thà rủ tôi đi uống rượu còn hơn.”

“Đi xem đếm ngược xong rồi uống.”

Tưởng Hòa: “Chuyện này tính sau đi.”

“Tôi nghe theo Tĩnh Tĩnh.”

Kiều Tích nhìn Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh uống cà phê, lắc đầu: “Để tôi xem sao đã.”

Kiều Tích than một tiếng: “Sao hai cô giống mấy bà già thế.”

Tưởng Hòa và Trần Tĩnh nhìn nhau rồi cười, bà già thì bà già vậy.

Tưởng Hòa thấy Trần Tĩnh uống nhiều cà phê như thế, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nhắc nhở một tiếng: “Dạo này cậu đang uống thuốc đấy, uống ít cà phê lại đi.”

Trần Tĩnh: “Tớ quen rồi.”

Kiều Tích lại hỏi Trần Tĩnh uống thuốc gì, Tưởng Hòa vội đẩy Kiều Tích ra, bảo cô ấy đừng có mà nhiều chuyện.

Cơm nước xong Trần Tĩnh trở lại tầng cao nhất, Phó Lâm Viễn và ông Phó đã đi rồi, bàn trà trong văn phòng chỉ còn lại chút hơi nóng, cô đi vào thu dọn bàn trà cho anh rồi sắp xếp lại mặt bàn.

Cuối cùng, cô trở lại bàn làm việc để nghỉ trưa.

Hai ngày sau, Phó Lâm Viễn không đến công ty, kỳ nghỉ Tết Dương lịch cũng đến rồi, năm nay mọi người được nghỉ ba ngày. Trần Tĩnh và Tưởng Hòa tan làm trở về chung cư, điện thoại của cô bỗng reo lên.

Kiều Tích vẫn luôn mời cô đi xem đếm ngược đón năm mới.

Trần Tĩnh làm bộ không nhìn thấy.

Tin nhắn gửi đến cho Tưởng Hòa cũng không ít.

Nếu không có việc gì, hai người bọn cô định ôm TV để qua hết đêm nay, lúc này, điện thoại của Trần Tĩnh lại reo lên.

Vu Tùng: [Cô thu xếp rồi xuống dưới nhé, tôi đang ở bãi đỗ xe ngầm.]

Trần Tĩnh sửng sốt.

Cô thử hỏi.

[Tổng giám đốc Phó tìm tôi à?]

Vu Tùng gửi một chữ “ừm”.

Trần Tĩnh định hỏi là việc công hay việc tư vì đêm nay cô muốn ở bên cạnh Tưởng Hòa. Không đợi cô gửi tin nhắn, Tưởng Hòa đã giơ điện thoại nhìn cô: “Muốn đi uống rượu không?”

Trần Tĩnh im lặng: “....”

“Giám đốc Phùng lại mời uống.” Bộ phận đầu tư của các cô thường tổ chức liên hoan, Phùng Chí thường xuyên dẫn các cô đi uống rượu, đúng là hơi khó từ chối, bình thường Tưởng Hòa cũng rất thích đi xả stress.

Trần Tĩnh lắc đầu.

Cô nói: “Cậu đi đi, tớ bận chút việc.”

Tưởng Hòa nghe vậy bèn hỏi: “Việc gì thế?”

Trần Tĩnh chỉ cười mà không đáp.

Tưởng Hòa lại nhớ đến người đàn ông mà Trần Tĩnh thích kia.

Cô từng nói, người đàn ông kia để ý tới cô.

Tưởng Hòa biết đây là bí mật của Trần Tĩnh, vì thế cô ấy gật đầu rồi đứng dậy ôm Trần Tĩnh một cái: “Vậy tớ đi nhé, tối muộn chút cậu có thể gọi cho tớ.”

“Tớ biết rồi.”

Chỉ chốc lát sau, Tưởng Hòa đã trở về căn hộ của cô ấy thay quần áo. Cô ấy vừa đi, điện thoại của Trần Tĩnh lại reo lên, Vu Tùng nhắn tin cho cô, bảo cô thuận tiện mang theo tài liệu về Hoa Huy.

Đó là tài liệu về công ty xe không người lái.

Trần Tĩnh đáp một tiếng.

Sau đó cô đứng dậy buộc lại mái tóc hơi rối của mình, lấy tài liệu và cầm túi xách rồi lập tức xuống dưới. Vu Tùng thấy cô xuống thì mở cửa sau cho cô.

Trần Tĩnh khựng lại một chút rồi khom lưng ngồi vào.

Vu Tùng vòng trở về ghế lái rồi khởi động xe.

Trần Tĩnh lật tài liệu, hỏi: “Tổng giám đốc Phó cần ngay bây giờ à?”

Vu Tùng xoay tay lái: “Ừm.”

Ngày mai là bước sang năm mới, đêm nay đâu đâu ở Bắc Kinh cũng có quảng trường đếm ngược chào năm mới, có không ít người ra đường, gần công viên toàn là đám đông chen nhau, ngay cả nơi đỗ xe cũng không còn chỗ.

Trần Tĩnh nhìn tình huống này.

May mắn vì cô không đồng ý đi tham gia đi xem đếm ngược với Kiều Tích, hình như công viên cô ta định tới chính là hai chỗ này, ánh đèn nê-ông xẹt qua khuôn mặt Trần Tĩnh, Vu Tùng vô tình nhìn cô qua gương chiếu hậu.

Đột nhiên anh ta nhớ ra lời đánh cược với cô hồi trước.

Vu Tùng nắm thật chặt tay lái, không nhìn cô nữa.

Xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà Tinh Nguyệt.

Trần Tĩnh bước xuống xe theo Vu Tùng và đi lên tầng cao nhất, tầng cao nhất là một trong những sản nghiệp của Phó Lâm Viễn, cửa thang máy mở ra, Trần Tĩnh bước ra ngoài, cửa thang máy phía sau đóng lại.

Vu Tùng không bước ra theo cô.

Trần Tĩnh đã tới nơi này hai lần nên cũng không xa lạ gì mấy, có đôi khi Phó Lâm Viễn sẽ làm việc ở nơi này. Lúc trước cô toàn đến vào ban ngày, đây là lần đầu tiên đến vào buổi tối. Lúc này nơi đây không có ai, cô đến gần cửa sổ sát đất thấy có một bàn làm việc và một chiếc sô pha, trên bàn làm việc để một cái laptop.

Trần Tĩnh bước qua và đặt tài liệu lên bàn.

Khi cô ngước mắt lên là có thể nhìn thấy tập đoàn Phó Hằng ở đối diện, sau đó chính là tòa nhà Tinh Tọa. Ánh đèn trên tòa nhà Tinh Tọa này thật đẹp, hôm nay là ngày cuối cùng trong năm nên ánh đèn trên tòa nhà ấy còn đẹp hơn thường ngày, đầy màu sắc và hút mắt hơn. 

Trần Tĩnh đứng thẳng người nhìn về phía tòa nhà kia.

Cửa thang máy bỗng mở ra.

Phó Lâm Viễn kết thúc cuộc gọi, anh vừa ngước mắt đã thấy cô đứng đó, đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình.

Anh cởi áo khoác, nới lỏng cổ áo sơ mi rồi bước qua ôm lấy cô từ phía sau: “Chờ một chút.”

Lưng chạm vào ngực anh, trái tim Trần Tĩnh giật thót, cô hỏi: “Chờ gì cơ?”

Phó Lâm Viễn khẽ hôn lên trán cô mà không trả lời.

Cánh tay ôm chặt lấy eo cô, anh nửa dựa vào bàn, ngước mắt lên, yết hầu bị đuôi tóc của cô cọ nhẹ. Hai người cứ im lặng ôm nhau như vậy trong chốc lát.

Tòa nhà Tinh Tọa được thắp sáng rực rỡ.

Màu sắc của ô vuông thay đổi, sau đó đồng thời chạy xuống như giao diện trò chơi xếp hình Tetris, ngay sau đó ô vuông biến mất cũng tương tự như trò chơi xếp hình kia rồi tiếp tục biến mất cho đến cuối cùng bỗng nhiên ô vuông nổ ầm.

Sau đó là hai chữ Trần Tĩnh hiện ra.

Hàng chữ ẩn trong đó bắt đầu sáng lấp lánh.

Tiếp theo nó lại thay đổi màu sắc, cuối cùng là hiện ra dòng chữ “Chúc mừng năm mới”.

Bốn chữ đó xuất hiện phía dưới chữ Trần Tĩnh.

Hình ảnh như đọng lại.

Trái tim Trần Tĩnh đập thình thịch.

Khi hình ảnh ấy xáo trộn và biến mất thì bắt đầu xuất hiện những con số, 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1, chúc mừng năm mới.

Ở nơi này, Trần Tĩnh như có thể nghe thấy tiếng hoan hô của những người chờ đợi giây phút đếm ngược.

Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Phó Lâm Viễn vang lên trên đỉnh đầu.

“Năm mới vui vẻ.”

Trần Tĩnh xoay người kiễng chân hôn lên cánh môi mỏng của anh: “Năm mới vui vẻ.”