Trần Tĩnh chơi game với Tưởng Hòa chỉ là để giải tỏa căng thẳng.
Cô không chơi nhiều, sau khi đăng nhập vào trang chủ trò chơi, màn hình hiện lên thành tích trước đó.
Kết quả không tệ.
Phó Lâm Viễn quay đầu nhìn Trần Tĩnh, Trần Tĩnh đang dựa vào lưng ghế, eo bị anh ôm, cô khẽ chớp mắt.
Phó Lâm Viễn ngoảnh mặt đi, lại nhìn vào màn hình.
Tưởng Hòa nghĩ rằng đó là Trần Tĩnh, bèn mở micro lên nói: “Bảo bối Tĩnh Tĩnh, cảm ơn đã cứu cánh.”
Sau đó, cô ấy thành lập một đội, trong đội còn có thêm hai người khác, cô ấy giới thiệu: “Bảo bối Tĩnh Tĩnh, đây là anh Ngự Thành, Ngự Thành, đây là bạn của tôi.”
Ngự Thành mở micro lên, giọng nói trong trẻo rõ ràng.
“Xin chào, Tĩnh Tĩnh.”
Phó Lâm Viễn đang điều khiển nhân vật không nói lời nào, lập tức chặn giọng nói của Tưởng Hòa và những người khác. Trần Tĩnh nhướng mắt: “Anh làm vậy thì chơi thế nào đây, tổng giám đốc Phó?”
Đây là một đội, chặn họ thì anh định chiến đấu một mình ư?
Phó Lâm Viễn vẫn im lặng, anh chỉ điều khiển nhân vật, khi Tưởng Hòa và những người khác nhảy, nhân vật của anh cũng sẽ nhảy theo.
Anh có độ nhạy cảm rất mạnh đối với việc điều khiển các nhân vật và những nhân vật khác bên trong. Ngay khi vừa hạ cánh, anh đã nhặt súng và hạ được vài người. Nhìn vào màn hình của anh, trái tim của Trần Tĩnh đập mạnh. Tưởng Hòa, anh bạn tên Ngự Thành và một đồng đội nam khác há hốc miệng.
Tất cả đều rất ngạc nhiên, đặc biệt là Tưởng Hòa, cô ấy nói: “Bảo bối của tớ bây giờ mạnh như vậy rồi sao?”
Thật đáng tiếc khi giọng nói của cô ấy đã bị chặn, không thể nghe thấy.
Sau khi nhặt được ống ngắm 8x, Phó Lâm Viễn càng gia tăng tốc độ, hạ gục hết người này đến người khác. Lượng máu của Ngự Thành giảm mạnh, bèn kêu cứu, Trần Tĩnh nắm lấy cánh tay anh lắc mạnh, bảo anh cứu người. Phó Lâm Viễn điều khiển nhân vật, chạy thẳng qua cơ thể của anh ta, Trần Tĩnh không thể tin được.
“Phó Lâm Viễn.” Cô gọi.
Nghe vậy, Phó Lâm Viễn khẽ liếc nhìn cô.
Cô không biết lúc này mình xinh đẹp cỡ nào, cúc áo anh cởi ra cũng không cài lại hết, lộ ra cần cổ trắng nõn, có lẽ trò chơi khiến cô thả lỏng hơn, bớt đi sự già dặn ngày thường trên người thư ký Trần. Chân cô khẽ đè lên bàn trà, mắt cá chân và bàn chân nhỏ của cô rất đẹp. Cô dựa vào anh chỉ để có thể nhìn vào màn hình.
Có vẻ như lúc ở nhà, cô rất hay chơi với Tưởng Hòa.
Trần Tĩnh đẩy cánh tay của anh ra, Phó Lâm Viễn ngắm nhìn một lúc, sau đó quay lại màn hình.
Tưởng Hòa rất sốc vì Trần Tĩnh không cứu anh bạn kia, nhưng cô ấy không dám hỏi Trần Tĩnh trước mặt Ngự Thành. Vì vậy, cô ấy bèn an ủi Ngự Thành, nói rằng có lẽ Trần Tĩnh không nhìn thấy anh ta nên mới không cứu.
Anh bạn Ngự Thành: “...”
Bắn giỏi như vậy mà còn nói không nhìn thấy anh ta, đây là kiểu kĩ thuật gì? Kỹ thuật của con gái ư?
Trong trận đấu này, một thành viên khác trong đội cũng chết, cuối cùng Phó Lâm Viễn đã dẫn Tưởng Hòa giành chiến thắng, Trần Tĩnh thấy kết thúc, bèn vươn tay cầm lấy điện thoại.
Phó Lâm Viễn hạ cánh tay xuống, dựa vào tay vịn nhìn cô.
Trần Tĩnh không biết Tưởng Hòa lúc này đang cảm thấy gì, dù sao cô cũng rất xấu hổ, cô gửi cho Tưởng Hòa một tin nhắn thoại: “Nói chuyện sau nhé, tớ có chút việc.”
Không đợi Tưởng Hòa trả lời, Trần Tĩnh đã tắt điện thoại.
Cô nhìn Phó Lâm Viễn, anh đang dựa vào lưng ghế, cổ áo khẽ mở, nếu ở trên màn hình lớn thì cách đánh dứt khoát ban nãy chắc sẽ khiến không biết bao nhiêu cô gái phải gào thét. Cô lên tiếng: “Tổng giám đốc Phó còn biết chơi game nào khác không?”
Phó Lâm Viễn trầm giọng nói: “Game gì?”
“LOL...” Trước đây Trần Tĩnh đã từng chơi trò này.
Phó Lâm Viễn nói với giọng thản nhiên: “Từng chơi.”
Trần Tĩnh bình tĩnh lại, cô nhìn anh, hóa ra người đàn ông này không phải lúc nào cũng cao ngạo, thậm chí cô có thể tưởng tượng ra cảnh anh ngồi cùng vài người bạn chơi game ở trường cấp ba hoặc đại học, cảnh tượng đó hẳn là rất kỳ lạ. Thấy cô ngẩn ra, Phó Lâm Viễn bèn ôm eo cô, kéo cô lên đùi.
Trần Tĩnh hoàn hồn lại, vô thức đỡ lấy vai anh.
Cô đang mặc váy, chiếc váy dần co lên trên, không biết hoàng hôn bên ngoài đã buông xuống từ lúc nào, bầu trời chuyển sang màu tím nhạt, Phó Lâm Viễn giữ cổ cô, nâng cằm cô lên, ngậm lấy môi cô.
Tóc Trần Tĩnh tán loạn xõa xuống, tay kia của anh ôm lấy eo của cô, đầu lưỡi thâm nhập vào sâu bên trong, áp lên đầu lưỡi của cô.
Bóng tối xâm chiếm căn phòng, bóng người nhấp nhô, Trần Tĩnh vô lực ôm lấy anh.
…
Từ đầu đến cuối, cô không hề mở miệng, cuối cùng vẫn phải nói một câu “đừng”. Cô vô cùng mệt mỏi, Phó Lâm Viễn bế cô vào phòng tắm.
Tiếng nước nóng ào ào vang lên.
Một lúc sau, cửa mở ra, hơi nóng phả ra, Phó Lâm Viễn bế cô ra ngoài, đến bên giường, đặt cô xuống. Vừa chạm vào giường, Trần Tĩnh đã kéo lấy tấm chăn.
Đến giờ, cơ thể của cô vẫn đang run rẩy.
Run rẩy từ trong ra ngoài, Phó Lâm Viễn cài khuy áo sơ mi, trên người vẫn còn hơi nước, cúi đầu nhìn cô: “Em đói bụng chưa?”
Trần Tĩnh mở mắt nhìn anh vài giây.
“Tôi ngủ một lát.” Nói xong, cô trở mình ngủ thiếp đi.
Phó Lâm Viễn nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, cởi đồng hồ đeo tay ra, đã là bảy giờ rưỡi. Anh quyết định đi đến bên giường nằm xuống, luồn tay vào trong chăn, ôm lấy eo cô.
Trần Tĩnh vừa chìm vào giấc ngủ thì chợt cảm nhận được cánh tay của người đàn ông, cô vô thức nắm lấy cánh tay anh, hơi kéo ra.
Phó Lâm Viễn siết chặt lại, bụng của Trần Tĩnh nhấp nhô theo từng nhịp thở, bị anh ôm lấy.
Cô mở mắt ra, nghe thấy tim mình đập nhanh hơn.
Người đàn ông phía sau là người mà cô thích đã nhiều năm.
Cô thở đều và từ từ nhắm mắt lại. Ngoài cửa sổ trời đã tối, khi màn đêm buông xuống, Phó Lâm Viễn cũng chìm vào giấc ngủ, anh rất ít khi ngủ với người khác.
Nhưng vào lúc này, anh ôm cô vào lòng, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này kéo dài một tiếng rưỡi.
Trong phòng đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, Trần Tĩnh mở mắt ra. Người đàn ông buông cánh tay trên eo cô ra rồi đứng dậy, Trần Tĩnh nhìn về phía bệ cửa sổ.
Phó Lâm Viễn đi đến bàn cà phê, cổ áo mở rộng, anh cúi xuống cầm điện thoại lên nghe máy.
Anh dựa vào tay vịn của ghế sofa, lông mày nghiêm nghị, đầu dây bên kia là Yến Tuân, anh ta đang hỏi anh có phải quên cuộc hẹn buổi tối rồi không.
Tách.
Anh châm một điếu thuốc, giọng trầm khàn.
“Không quên.”
Trong căn phòng yên tĩnh, hai từ “không quên” vang lên rất rõ ràng. Nghe thấy giọng nói của anh, Trần Tĩnh bèn ngồi dậy. Cô vẫn còn hơi mệt, tóc xõa ra, ngồi ngẩn ngơ một lúc, ánh mắt rơi vào bóng người cao lớn trước mặt. Có vẻ như Yến Tuân vẫn còn nhiều điều muốn nói, Phó Lâm Viễn kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, thỉnh thoảng lại đưa lên miệng tiếp tục nghe.
Trần Tĩnh ngồi một lúc rồi đứng dậy, thấy trên người không mặc gì, cô bèn kéo chăn lên, nhưng đây là chăn mùa đông, rất nặng. Trần Tĩnh không kéo được, chỉ đành đi tới tủ quần áo, mở tủ lấy áo và quần dài ra, sau đó đứng bên cạnh tủ mặc.
Phó Lâm Viễn nghe thấy tiếng động, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, quay đầu lại nhìn.
Liếc thấy cô đang đứng trước tủ quần áo, mặc một bộ đồ bó sát, khi đứng dáng người của cô trông càng rõ ràng. Phó Lâm Viễn lặng lẽ quan sát một cách trắng trợn, nhìn cô cài nút áo vén tóc ra sau bả vai.
Cuối cùng Yến Tuân cũng cúp điện thoại, Phó Lâm Viễn tùy tiện ném điện thoại lên bàn trà, anh đứng dậy đi đến cạnh tủ và khoanh tay lại.
Ánh sáng mờ đi, che khuất tầm nhìn, Trần Tĩnh ngước mắt lên thấy anh đứng đó.
Đầu ngón tay Trần Tĩnh chợt dừng lại, sau đó cài nốt chiếc cúc áo cuối cùng.
Phó Lâm Viễn dựa vào tủ, nhìn cô: “Đi ăn thôi.”
Trần Tĩnh nhét áo vào lưng quần, gật đầu: “Tổng giám đốc Phó, đợi tôi một lát.”
Cô vuốt thẳng tóc, lấy lược chải rồi buộc lên, để lộ ra cần cổ trắng nõn, sau đó nghiêng đầu đeo hoa tai lên.
Đôi mắt long lanh xinh đẹp.
Phó Lâm Viễn dùng ánh mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn cô. Trần Tĩnh đeo khuyên tai, thuận tiện tô chút son môi, cô định sẽ không trang điểm vào buổi tối.
Sau khi làm xong, cô cởi áo khoác, vắt lên tay rồi đi ra ngoài.
Phó Lâm Viễn quan sát toàn bộ quá trình, anh đột nhiên vươn tay ôm lấy eo cô, kéo về phía trước, trong ánh sáng lờ mờ, nhìn vào mặt cô.
Trần Tĩnh nhìn anh.
“Sao vậy?”
Phó Lâm Viễn lặng lẽ nhìn cô, không nói lời nào. Trần Tĩnh thấy cổ áo anh mở toang, còn vài cúc áo vẫn chưa cài, bèn giơ tay kéo lại, giúp anh cài nút cẩn thận.
Yết hầu của Phó Lâm Viễn khẽ chuyển động, anh cứ nhìn cô như vậy.
Trên cổ cô có một dấu hôn, nhưng nó nằm bên dưới, ẩn bên dưới xương quai xanh. Phó Lâm Viễn không cần mở ra cũng biết chỗ bên dưới nữa của cô chắc chắn toàn là dấu vết do anh để lại, không nơi nào may mắn trốn thoát.
Anh khẽ híp mắt: “Em muốn ăn gì?”
Trần Tĩnh nới lỏng cổ áo của anh: “Sao cũng được.”
Cô lùi lại một bước, Phó Lâm Viễn buông cô ra, quay người cầm điện thoại trên bàn, tìm áo khoác. Trong khi đó, Trần Tĩnh lấy chìa khóa xe trong tủ ra.
Hai người cùng nhau ra ngoài, đi xuống cầu thang.
Phó Lâm Viễn lấy chìa khóa từ tay Trần Tĩnh đi đến ghế lái, Trần Tĩnh mặc áo khoác vào, dừng lại một lát rồi bước lên phía trước, mở cửa chỗ phụ lái, cúi người ngồi lên.
Phó Lâm Viễn đưa áo khoác của mình cho Trần Tĩnh, Trần Tĩnh ôm lấy nó. Cô nhìn anh khởi động xe, cô rất hiếm khi thấy anh lái xe, ngoại trừ lần cô thấy anh lái chiếc SUV.
Trần Tĩnh khẽ hỏi: “Tổng giám đốc Phó, hay là để tôi lái?”
Một tay Phó Lâm Viễn xoay vô lăng, liếc cô một cái rồi quay đi: “Em có quen đường ở Lê Thành không?”
Trần Tĩnh: “...”
Cô không nói nữa, đối với một tay mơ như cô, đường xá ở Bắc Kinh còn lái không vững, huống chi là đường ở Lê Thành. Chiếc xe con màu đen rời đi, anh đeo đồng hồ, lộ một nửa cánh tay, thỉnh thoảng sẽ dừng xe lại, mở hé nửa cửa sổ ra.
Trần Tĩnh để ý thấy rất nhiều tài xế nữ lái xe bên cạnh đều nhìn sang anh, sau đó lại nhìn sang ghế phó lái bên cạnh, nhìn thấy cô.
Trần Tĩnh thờ ơ ngồi đó.
Đường sá ở Lê Thành không tốt hơn Bắc Kinh là bao, thỉnh thoảng cũng có chỗ tắc đường, Phó Lâm Viễn lái xe đến trước cửa một nhà hàng, hai người xuống xe, Trần Tĩnh đưa áo khoác cho anh.
Đó là một chiếc áo bành tô, Phó Lâm Viễn mặc lên rồi dẫn cô vào.
Anh đã đặt trước một bàn, lúc bọn họ ngồi vào chỗ thì đồ ăn cũng được đưa lên.
Trần Tĩnh đang đói, cô cầm đũa lên, bắt đầu ăn.
Phó Lâm Viễn nghe một cuộc điện thoại, cũng chậm rãi bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong, lúc tính tiền, nhân viên phục vụ còn mang cho Phó Lâm Viễn một bó hoa hồng, nói rằng đây là hoạt động dành cho cặp đôi trong cửa hàng. Phó Lâm Viễn khẽ nhướng mày, anh nhận lấy bó hoa.
Anh nghiêng đầu, đưa nó cho Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh hít một hơi thật sâu nhận lấy.
Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Anh Phó, bạn gái của anh thật xinh đẹp.”
Khóe môi Phó Lâm Viễn khẽ cong lên.
Ừm.
Đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, anh dẫn Trần Tĩnh đến thang máy, rõ ràng là muốn đi lên lầu. Trần Tĩnh nhìn vẻ mặt của người phục vụ, nhẹ nhàng nói: “Tôi là thư ký của anh ấy.”
Người phục vụ nghe vậy thì tỏ vẻ ngạc nhiên.
Trần Tĩnh nhìn đi chỗ khác, đi theo bước chân của Phó Lâm Viễn.
Cô đi sau Phó Lâm Viễn một bước, Phó Lâm Viễn bước vào thang máy, đút hai tay vào túi quần nhìn cô. Trần Tĩnh lặng lẽ đứng bên cạnh anh, Phó Lâm Viễn ôm lấy eo cô.
Trần Tĩnh đảo mắt.
Đôi mắt dài và hẹp của Phó Lâm Viễn nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt quấn quít, cho đến khi thang máy lên đến tầng tám, một tiếng “ting” vang lên.
Phó Lâm Viễn rời mắt, buông cô ra rồi bước ra ngoài.
Trần Tĩnh cũng đi ra ngoài, vừa nhìn đã biết đây là một club, hình như tối nay có tiệc xã giao. Cửa mở ra, ngoài Yến Tuân bên trong còn có cậu chủ Chu Dương của Chu thị và Triệu Hành, người họ cần gặp vào ngày mai.
Triệu Hành bước tới, bắt tay với Phó Lâm Viễn.
“Tổng giám đốc Phó, nghe danh đã lâu.”
Phó Lâm Viễn vươn tay: “Nghe danh đã lâu.”
Triệu Hành trông hơi béo, anh ta bật cười: “Tôi không thể chờ đến ngày mai nên tối nay đến gặp anh làm quen.”
Phó Lâm Viễn trầm giọng nói.
“Tôi hiểu.”
Họ đứng trò chuyện một lúc, Triệu Hành khoa tay nói về kế hoạch cho dự án sau này, Phó Lâm Viễn nhận lấy điếu thuốc từ Yến Tuân, cúi đầu châm lửa.
Khói bay ra, trông anh có vẻ lười nhác, lắng nghe.
Sau khi đưa cho Phó Lâm Viễn một điếu thuốc, Yến Tuân nhìn Trần Tĩnh, cười nói: “Thư ký Trần, lại gặp nhau rồi.”
Trần Tĩnh khẽ đáp: “Xin chào, anh Yến.”
Cậu chủ Chu thị cũng đứng dậy đi tới, vừa ngậm điếu thuốc vừa nghe bọn họ nói chuyện, mặt mày tươi cười, vừa nhìn đã biết là một kẻ trăng hoa.
Anh ta cũng quét mắt về phía Trần Tĩnh, trong mắt có phần ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô.
Yến Tuân nghiêng người, thì thầm với anh ta: “Thư ký của Phó Lâm Viễn rất đẹp, phải không?”
Chu Dương cười: “Ừ.”
Phó Lâm Viễn đảo mắt, liếc nhìn hai gã đàn ông đang dán mắt vào Trần Tĩnh, anh đang nghịch điếu thuốc bằng đầu ngón tay, vẻ mặt không thay đổi, anh cởi áo khoác đưa cho Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh nhận lấy rồi đi treo áo lên.
Khi cô trở lại, bốn người đàn ông đã ngồi ở bàn mạt chược tự động, vừa hút thuốc vừa trò chuyện, vừa xem viên xúc xắc đang tự động quay tròn.
Yến Tuân mỉm cười, bảo người phục vụ rót rượu.
Trần Tĩnh lấy một ly cho Phó Lâm Viễn, đặt nó vào tay anh.
Phó Lâm Viễn quay đầu nhìn cô, nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt vừa rồi của cô, anh kéo ghế ra: “Ngồi đi.”
Anh cúi đầu xuống, dập tắt điếu thuốc.
“Vâng, tổng giám đốc Phó.” Trần Tĩnh ngồi xuống bên cạnh anh, cô thẳng lưng nhìn anh xếp bài, người đàn ông có đầu ngón tay thon dài, cầm quân bài trông rất đẹp.
Trần Tĩnh chưa bao giờ chơi cái này.
Mạt chược.
Có vẻ như Lê Thành rất thịnh hành trò chơi này.
Một lúc sau, bên cạnh Triệu Hành đã có một cô gái, cô gái này mặc một chiếc váy rất ngắn, mềm mại đáng yêu. Cô ta nhìn xung quanh, khi quét mắt đến chỗ Phó Lâm Viễn, đôi mắt cô ta khẽ sáng lên. Yến Tuân rất đẹp trai, nhưng là kiểu anh tuấn trăng hoa, không giống như Phó Lâm Viễn, lạnh lùng và im lặng.
Còn cậu chủ của Chu thị trông còn quá trẻ.
Trần Tĩnh có cảm giác đôi mắt của cô gái kia đã nhìn tới xương quai xanh của anh rồi.
Trần Tĩnh yên lặng, cẩn thận quan sát các quân bài của anh, xem anh chơi như thế nào.
Đánh được vài ván, Trần Tĩnh cũng hiểu được chút ít, cảm thấy trò này cũng khá thú vị.
Lúc này, điện thoại của Phó Lâm Viễn chợt đổ chuông, anh liếc mắt nhìn rồi đứng dậy nghe điện thoại, liếc Trần Tĩnh một cái ra hiệu bảo cô chơi một ván.
Trần Tĩnh hiểu ngay, cô đứng dậy ngồi vào chỗ của anh, Yến Tuân và Chu Dương thấy cô đến thì mắt sáng lên, nhưng bạn gái của Triệu Hành lại bĩu môi.
Ở đây chỉ có họ là nữ nên lập tức bị đem ra so sánh.
Kết quả là chiếc áo sơ mi và quần tây đơn giản của Trần Tĩnh lập tức hạ gục chiếc váy sang trọng của cô gái kia. Tất nhiên là cô ta không phục, đặc biệt là khi thấy hai anh trai này tỏ vẻ ngạc nhiên với vẻ đẹp của Trần Tĩnh, điều khiến cô ta càng không phục hơn nữa là Trần Tĩnh còn là do người đàn ông kia đưa đến.
Trần Tĩnh hoàn toàn không biết được suy nghĩ của bạn gái Triệu Hành, cô tập trung nhìn bài.
Cô có thể nhìn ra, tối nay Phó Lâm Viễn chơi bài rất điêu luyện, không thắng quá nhiều, nhưng lại âm thầm thua không ít, tất cả đều là thua Triệu Hành. Trần Tĩnh biết rằng trình độ của cô không tốt, lại là một tay mơ, vì vậy cô muốn như thế nào thì làm như thế đó, thua cũng không sợ.
Yến Tuân nhìn cô bình tĩnh chơi bài, nhưng trận nào cũng đánh rất kém, anh ta mỉm cười, thầm nghĩ cô thật dễ thương.
Trần Tĩnh cũng muốn thắng, vì cô sợ Triệu Hành nghĩ rằng cô cố tình thua, thực ra với kỹ năng chơi bài của cô thì cũng chẳng cần phải nghi ngờ, Triệu Hành cảm thấy cô đáng thương, còn nhường cô cơ hội ù bài.
Trần Tĩnh ngẩn ra, nhưng lại bỏ lỡ.
Thấy vậy, những người khác đều cười phá lên.
Tiếng cười thu hút Phó Lâm Viễn, anh cúp điện thoại, nhìn xuống những quân bài của Trần Tĩnh, sau đó lại liếc xuống bàn, vươn tay ấn vào mu bàn tay cô.
Trong giọng nói mang theo ý cười.
“Bài đưa đến trước mặt rồi mà còn bỏ lỡ sao?”
Trần Tĩnh nghe ra ý cười trong giọng nói của anh, dừng lại nghiêm túc xem bài.
Cô đã bỏ lỡ quân bài mà Triệu Hành nhường cho, cô chợt thấy buồn bực.
Phó Lâm Viễn kéo cổ tay cô ra, lấy một quân bài khác rồi ném nó ra.
Anh áp sát vào má cô, trái tim Trần Tĩnh đập mạnh, ánh đèn mờ ảo, cô nhìn đầu ngón tay mảnh khảnh đang ném bài của anh.
Yến Tuân phía đối diện đang mỉm cười, nhìn thấy cảnh này đột nhiên hơi nhướng mày, Phó Lâm Viễn đứng thẳng dậy, đút hai tay vào túi quần, miệng ngậm điếu thuốc, kêu Trần Tĩnh tiếp tục đánh. Trần Tĩnh thấy anh không có ý muốn chơi, đành phải đánh tiếp.
Những người này đều là sói, còn cô lại giống một con chuột bạch nhỏ.