Ánh đèn màu cam từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, lờ mờ soi sáng bàn bi-a, cũng in lên bóng hai người đang hôn nhau.
Cánh tay Trần Tĩnh mềm nhũn, cô rút tay lại, gác lên cổ anh, các đầu ngón tay xoắn lại với nhau.
Phó Lâm Viễn giữ gáy cô, hôn sâu, cánh tay anh đè lên eo cô.
Lúc này giữa hai người không có một khe hở, anh cúi đầu hôn lên môi cô, hôn lên chiếc cổ dài trắng mịn và đẹp tựa như ngọc của cô. Anh chống một tay lên bàn bi-a, lùi ra sau một chút, Trần Tĩnh vô thức sáp tới. Lúc Trần Tĩnh lần nữa dán sát lên cánh môi mỏng của anh, cô khựng lại, hàng mi dài khẽ run lên, đột nhiên không động đậy.
Phó Lâm Viễn nâng cằm cô lên: “Mở mắt.”
Trần Tĩnh không muốn.
Phó Lâm Viễn nhìn cô một lúc, lần nữa hôn lên môi cô. Cơ thể Trần Tĩnh run lên, lúc này nụ hôn của Phó Lâm Viễn càng sâu hơn. Lúc Trần Tĩnh đang mê man, Phó Lâm Viễn đã rời đi, Trần Tĩnh mở mắt, trong đáy mắt hiện lên ánh nước, vẻ mềm mại sau khi được hôn.
Ngón tay Phó Lâm Viễn ấn lên môi cô, anh nói: “Lấy điện thoại ra.”
Hàng mi của Trần Tĩnh rớm nước, cô chớp mắt, lấy điện thoại trong túi áo khoác ra. Ngay lúc này cô cảm thấy mình hệt như một con rối.
Phó Lâm Viễn quay đầu nhìn điện thoại cô, nói: “Wechat.”
Trần Tĩnh mở Wechat, khung chat của Phương Hiểu xuất hiện.
Phó Lâm Viễn: “Mã QR.”
Không biết sao Trần Tĩnh lại hiểu ý của anh, cô mở mã QR của Phương Hiểu.
Phó Lâm Viễn cũng mở điện thoại, quét mã của Phương Hiểu, thêm cô ta làm bạn. Anh không để lại lời nhắn gì, cứ thế ấn thêm bạn, sau đó ném điện thoại sang một bên.
Trần Tĩnh tỉnh táo lại, cô ngước mắt nhìn vào mắt anh.
Phó Lâm Viễn một tay chống trên bàn bi-a, xoay đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Để cô ấy thêm anh, xem cô ấy theo đuổi thế nào.”
Trái tim Trần Tĩnh giật thót, cô nhìn anh.
Phó Lâm Viễn ôm eo cô bằng tay còn lại, nói tiếp: “Nhưng muốn đến bước nào, thì phải xem bản lĩnh của cô ấy.”
Trần Tĩnh nắm chặt điện thoại, không động đậy. Theo phản xạ cô muốn rời khỏi anh, nhưng bị anh giữ eo lại, kéo về.
“Trần Tĩnh, em thông minh lắm.”
Trần Tĩnh ngước mặt, lần nữa nhìn vào đôi mắt hẹp dài của anh. Tay anh hệt như gọng kìm, Trần Tĩnh im lặng nhìn anh, Phó Lâm Viễn cũng im lặng nhìn cô.
Ánh đèn mờ ảo, ánh mắt quấn quýt.
Cô rất đẹp, tóc xõa, cổ cũng đẹp, trong đôi mắt ánh nước còn đẹp hơn.
Anh cụp mắt nhìn cô.
“Không để ý, thì em chạy làm gì.”
Trần Tĩnh cắn răng.
Anh như nhìn thấu cô.
Phó Lâm Viễn: “Muốn uống rượu không?”
Trần Tĩnh im lặng nhìn anh, không đáp. Bên tay Phó Lâm Viễn không có rượu, anh gọi: “Vu Tùng.”
Sau khi tiễn khách quay lại, giác quan thứ sáu của Vu Tùng bảo anh ta đừng lên trên, vì vậy anh ta ở dưới tầng một. Lúc này, nghe thấy tiếng gọi, anh ta đáp lời rồi đi lên, vừa vào đã thấy Trần Tĩnh bị Phó Lâm Viễn giữ trong lòng, tư thế hai người rất sát nhau, Vu Tùng bèn dời mắt đi.
Anh ta không dám ngẩng đầu, cầm chai rượu vang và một chiếc ly chân cao trên bàn lên, đặt bên tay Phó Lâm Viễn. Ở đây vẫn còn một chiếc ly chân cao nữa, nhưng đó là ly Yến Tuân đã uống, chắc chắn Vu Tùng sẽ không lấy ly này, anh ta đặt ly và rượu xuống xong thì đi xuống từ bên kia.
Trần Tĩnh chỉ lo phân cao thấp với Phó Lâm Viễn, nhất thời cũng mất đi cảm giác xấu hổ.
Phó Lâm Viễn cầm chai rượu rót vào ly, sau đó anh bưng lên, ngửa đầu uống một hơi, tiếp đến lấy rượu trong miệng chặn môi cô.
Trần Tĩnh ngửa cổ, cuối cùng vẫn để đầu lưỡi của anh luồn vào, rượu xộc xuống cổ họng cô.
Rượu tối nay khá ngọt, hệt như nước ép trái cây.
Phó Lâm Viễn muốn đút rượu cho cô, nhưng cũng muốn lấy về. Anh ôm chặt em cô, đòi lại.
Sau đó, hai người cứ thế hôn nhau. Trần Tĩnh thừa nhận mình không từ chối anh được, còn anh nắm chắc phần thắng trong tay, hôn càng sâu hơn, rượu vào kết quả sẽ thế này.
Trần Tĩnh say, cô choáng váng.
Phó Lâm Viễn đứng thẳng người, bế ngang cô lên, đi xuống cầu thang, sau đó bảo Vu Tùng đi cầm điện thoại của hai người.
Vu Tùng đáp lời, bước nhanh đến bàn bi-a, cầm điện thoại của Trần Tĩnh và Phó Lâm Viễn. Điện thoại của Phó Lâm Viễn đã được Phương Hiểu đồng ý kết bạn, cô ta gửi một loạt tin nhắn, tất nhiên Vu Tùng không đọc được, anh ta chỉ nhìn thấy tên, tin nhắn gửi tới đã được một tiếng rồi.
Phó Lâm Viễn không trả lời.
Anh và Trần Tĩnh ở đây cũng hơn một tiếng.
Vu Tùng thở dài, nếu là trước đây, anh ta sẽ cảm thấy ai cũng có cơ hội. Nhưng bây giờ, rõ ràng anh ta cũng hiểu được ý của Phó Lâm Viễn.
...
Đêm khuya, hành lang khách sạn yên tĩnh, đặc biệt là tầng mà họ đặt còn yên tĩnh hơn. Cửa thang máy mở ra gần như không có tiếng động, sàn được trải thảm dày.
Phó Lâm Viễn bế Trần Tĩnh đến cửa phòng cô.
“Mở cửa.” Anh nói với cô.
Trần Tĩnh say thì say nhưng vẫn còn chút ý thức, cô lục thẻ trong túi áo khoác, tít một tiếng, cửa mở.
Trong phòng tỏa ra hương nước hoa nhàn nhạt, là mùi của những bộ quần áo mà cô treo lên.
Phó Lâm Viễn đi vào, đóng cửa lại, sau đó đi đến bên giường, đặt cô xuống.
Giường rất mềm mại, Trần Tĩnh vừa tiếp xúc với giường thì lăn vào giữa, giãy giụa ném áo khoác sang một bên, trên người là áo sơ mi trắng và váy ôm màu đen.
Phó Lâm Viễn cụp mắt nhìn cô một lúc, cúi người kéo chăn đắp cho cô. Không ngờ cô lại đưa tay nắm lấy cổ tay anh, đặt lên eo.
Phó Lâm Viễn nhướng mày, không lên tiếng. Anh theo tay cô, xem như ôm lấy eo cô.
Anh cúi xuống: “Tỉnh à?”
Trần Tĩnh nghiêng mặt vùi vào gối, mơ màng gọi: “Tưởng Hòa, mau ngủ đi.”
Phó Lâm Viễn nghe xong, thì ra là Tưởng Hòa.
Cũng vì trở mình, vạt áo sơ mi bị vén lên.
Lòng bàn tay anh trượt xuống, ánh mắt thâm trầm.
Cô nắm tay anh, bảo anh ngủ.
Phó Lâm Viễn im lặng nhìn cô một lúc, lúc này anh mới rút tay về, kéo chăn lên, đắp tới bả vai cô.
Trong phòng hoàn toàn không mở đèn, rất tối. Xúc cảm ở lòng bàn tay Phó Lâm Viễn vẫn còn. Anh đi ra cửa, kéo mở, Vu Tùng đứng thẳng người lại, đưa hai chiếc điện thoại trong tay cho anh. Anh nhận lấy, tiện tay đặt điện thoại của Trần Tĩnh lên tủ giày của cô, sau đó đóng cửa.
Cạch, cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Phó Lâm Viễn đi vào phòng mình, vứt điện thoại lên bàn trà, lấy một điếu thuốc ra châm, yết hầu trượt lên xuống, trong đôi mắt thâm trầm đầy dụ.c vọng.
Vu Tùng nhìn Phó Lâm Viễn vào phòng, rồi lại nhìn cửa phòng Trần Tĩnh, thở dài.
Thực ra sếp là người kiêu ngạo, có lẽ là do anh rất muốn nhưng chắc chắn phải là lúc cô tỉnh táo. Chỉ có điều...
Vu Tùng lại thở dài, đi về phòng mình, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy sếp chủ động như vậy với Trần Tĩnh.
...
Trần Tĩnh ngủ một giấc đến hơn nửa đêm, lúc tỉnh lại là bốn giờ rưỡi. Cô tỉnh vì áo sơ mi trên người bó chặt, bèn ngồi dựa vào đầu giường gãi đầu.
Trần Tĩnh mơ màng nhớ mình hôn anh, sau đó cô uống nhiều rượu rồi say, vì về sau hết rượu nho, rượu cô uống là Whisky.
Cô xuống giường, váy cũng khiến cô không thoải mái, sơ mi cũng thế, cô dứt khoát cởi ra, đi vào phòng tắm.
Xối nước ấm lên người, nhưng trong đầu cô lại vụt qua rất nhiều hình ảnh lộn xộn. Cô có ấn tượng anh bế cô vào, sau đó hình như cô kéo tay anh đặt lên eo cô.
Sau đó nữa...
Sau đó nữa thì là chuyện trong mơ.
Trong mơ... tim cô đập thình thịch, sao cô lại mơ như vậy. Mơ thấy mình trong tay anh không hề có sức chống cự, phập phồng cao thấp đều mặc anh.
Tắm xong, Trần Tĩnh mặc đồ ngủ đi ra ngoài, lúc này cô mới nhặt áo sơ mi và váy lên, xếp lại bỏ vào vali, sau đó quay lại giường, nhưng không ngủ được.
Cô lại ngồi dậy tìm điện thoại, thấy điện thoại trên tủ giày, cô cầm quay lại, dựa vào đầu giường.
Phương Hiểu gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.
Phương Hiểu: [Anh ấy kết bạn với tôi rồi.]
Phương Hiểu: [Cảm ơn cô, thư ký Trần.]
Phương Hiểu: [Thư ký Trần, sao anh ấy không trả lời tin nhắn, anh ấy đang bận sao?]
Trần Tĩnh vô thức nhớ đến những lời anh nói lúc tối, “bước” mà anh nói là hôn nhau sao? Trần Tĩnh nhìn thời gian, muộn thế này rồi nên cô cũng không tiện trả lời lại Phương Hiểu, huống hồ cô cũng chẳng biết phải trả lời thế nào.
Cô dứt khoát đọc mà không trả lời.
Tưởng Hòa cũng gửi một tin nhắn cho cô.
Tưởng Hòa: [Hội nghị thượng đỉnh ngày mai, cố lên nha.]
Trần Tĩnh đọc xong thì bật cười, sau đó cô nhìn thấy hình đại diện của Phó Lâm Viễn. Ngày đầu tiên cô vào nhận chức, giám đốc Tề vừa nói những điều cần chú ý với cô, vừa hỏi cô một số vấn đề chuyên môn, cô trả lời từng câu một, sau đó giám đốc Tề đưa cô vào phòng làm việc của Phó Lâm Viễn, học cách pha cà phê.
Trần Tĩnh học rất cẩn thận, sau đó, cô nghe thấy giám đốc Tề gọi tổng giám đốc Phó, cô vừa quay đầu thì thấy người đàn ông đi vào, hôm đó anh ngủ không ngon, vẻ mặt lạnh lùng, mặc áo sơ mi và quần tây đen hệt như Tu La. Anh dựa vào bàn làm việc, cúi đầu châm thuốc, như không nhìn thấy họ. Trần Tĩnh yên lặng nhìn góc nghiêng của anh, giám đốc La cũng biết rõ thỉnh thoảng anh sẽ như vậy vào sáng sớm.
Lúc đó, thời gian Phó Lâm Viễn ở công ty không nhiều, buổi chiều anh sẽ bay đến Lê Thành, thế là giám đốc Tề kéo Trần Tĩnh vào, nói với Phó Lâm Viễn: “Tổng giám đốc Phó, đây là thư ký Trần, mấy ngày tới anh không ở công ty, để cô ấy làm quen trước. Tổng giám đốc Phó, thêm Wechat của cô ấy đi, lần sau có việc, anh có thể tìm cô ấy, năng lực chuyên môn của cô ấy rất khá.”
Vừa dứt lời, người đàn ông ngước mắt, nhìn thẳng vào Trần Tĩnh.
Lúc đó, một tia nắng chiếu vào, rơi trên mặt anh, khiến anh nửa trong bóng tối, nửa ngoài ánh sáng. Trần Tĩnh tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần, hơi thở của cô như sắp ngừng lại.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, anh lấy điện thoại ra, mở mã QR.
Trần Tĩnh bị giám đốc Tề giục thêm Wechat của anh.
Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng.
Chính lúc đó đã để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho cô, sau đó đến buổi chiều, trước khi Phó Lâm Viễn lên máy bay, anh đã đồng ý kết bạn với cô.
Trần Tĩnh ghim tài khoản của anh lên đầu.
Thích có thể che giấu, nhưng nhịp đập trái tim, không thể che giấu được.
Trần Tĩnh nhìn hình đại diện của anh một lúc lâu rồi mới đặt điện thoại xuống, nằm trên giường, sau đó cô kéo chăn che đến mặt, đi ngủ. Đã nửa đêm nhưng Trần Tĩnh ngủ vẫn rất ngon.
Vừa sáng sớm chuông điện thoại đã vang lên.
Trần Tĩnh xuống giường, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, sau đó thay đồ công sở, bên ngoài phối một chiếc áo khoác màu be dáng dài. Cô mở cửa, đúng lúc nhìn thấy Vu Tùng từ trong phòng đi ra.
Hai người chào nhau.
Trần Tĩnh nói: “Chào buổi sáng.”
Vu Tùng: “Chào buổi sáng.”
Trần Tĩnh nhìn đồng hồ: “Hôm nay anh dậy sớm thật đấy nhỉ.”
Vu Tùng cười, nói: “Không phải, tôi biết cô phải đến hội trường, dậy sớm đưa cô đi, đây cũng là lệnh tổng giám đốc Phó dặn dò.”
Trần Tĩnh sững người, đáp “ồ”. Hai người bèn im lặng đi về phía thang máy, xuống tầng, đến hội trường cuộc họp thượng đỉnh.
Trần Tĩnh phải đi xem bảng tên và vị trí của Phó Lâm Viễn, xác nhận với MC thời gian Phó Lâm Viễn lên sân khấu phát biểu. Sau khi bận xong, cô quay về chỗ ngồi, lần nữa xác nhận lại những người ngồi xung quanh vị trí của Phó Lâm Viễn. Vị trí của anh ở ngay chính giữa, vị trí của nhà họ Chu ở Lê Thành cũng ở giữa, ngay cạnh nhau.
Ngoài ra, vị trí của hai ông lớn nền tảng mạng xã hội cũng ở gần đó.
Kiểm tra xong, Trần Tĩnh đi về phía Vu Tùng.
Vu Tùng đứng ở bên rìa cùng Trần Tĩnh, nhìn thấy có không ít thư ký và trợ lý cũng đến xác nhận vị trí trước.
Cả quá trình cuộc họp thượng đỉnh lần này sẽ được phát sóng trực tiếp, không thể xảy ra sai sót nào.
Vì vậy, cái gì cũng phải kiểm tra, nếu vị trí không phù hợp thì cũng kịp thời điều chỉnh.
Hội trường rất lớn, mùa đông trở lạnh.
Vu Tùng nhìn Trần Tĩnh.
Khuôn mặt cô rất dịu dàng, nhưng cũng rất kiên nghị.
Anh ta nói: “Trần Tĩnh, tổng giám đốc Phó hiếm khi chủ động.”
Trần Tĩnh khựng lại, nhìn Vu Tùng.
Vu Tùng nhìn cô, nói tiếp: “Đây là lần đầu tiên.”
Trần Tĩnh im lặng, cô hiểu ý của anh ta, dây dưa ngoài ý muốn, mặc kệ kết quả thế nào, lần đầu tiên Phó Lâm Viễn rung động, cô có nên cược hay không?