Anh không trả lời, nhưng Trần Tĩnh biết, chính anh hiểu tính cách của mình. Người như anh không cần phải tranh cãi với ai cả, đôi khi đó là anh bạc tình, cũng có thể là khinh thường. Nhưng cũng chính vì vậy mà mỗi khi anh dùng những lời ngon ngọt, cô có thể cảm nhận được.
Ví dụ, ngực của anh, hơi ấm lòng bàn tay của anh lúc này vậy.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Hai người ôm nhau một lúc, Trần Tĩnh rời khỏi vai anh, ngẩng đầu nói: “Em còn chưa thu dọn quần áo.”
Phó Lâm Viễn buông cô ra. Trần Tĩnh vén tóc ra sau tai, ngồi xổm xuống, nhặt quần áo rơi trên sàn cho vào vali. Phó Lâm Viễn cũng ngồi xuống giúp cô dọn dẹp. Trần Tĩnh sử dụng rất nhiều túi đựng đồ nên quần áo cá nhân của cô không bị rơi ra ngoài. Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Trần Tĩnh đứng dậy và treo quần áo vào tủ.
Mới hai, ba ngày không về, trong tủ của cô lại có thêm quần áo mới.
Trần Tĩnh quay đầu nhìn anh: “Anh lại mua quần áo nữa à?”
Phó Lâm Viễn treo quần áo của cô sang một bên, khuôn mặt lạnh lùng. Anh tùy ý ừ một tiếng. Trần Tĩnh nhướng mày, nhìn sang chỗ khác nói: "Đồ lần trước em còn chưa mặc hết.”
Phó Lâm Viễn đóng cửa tủ lại, ôm cô từ phía sau và nói: “Không thích thì gửi trả lại.”
Trần Tĩnh dựa vào vòng tay anh, vâng một tiếng. Cô thu dọn lại tủ quần áo, Phó Lâm Viễn ôm chặt eo cô, ngửi mùi thơm trên cơ thể cô.
“Đó là nhật ký à?” Anh hỏi.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Trần Tĩnh nói: “Không phải, là sổ tay.”
“Anh có thể xem không?”
Trần Tĩnh đóng tủ lại.
Cô thẳng thừng nói: “Được.”
Dù sao thì tình cảm cũng đã bị phát hiện nên không cần phải che giấu nữa.
Sau khi đóng hai cánh cửa tủ, Phó Lâm Viễn đặt vali của Trần Tĩnh vào trong ngăn tủ. Anh ngồi ở đầu giường và kéo Trần Tĩnh vào lòng. Trần Tĩnh đang cầm cuốn sổ, cô mở ra và nói: “Cuốn sổ tay này thực ra có nguồn gốc từ RB, ghi lại cuộc sống, cũng khá giống như một cuốn nhật ký...”
Cô lật trang đầu tiên, là trang ghi chú đầu tiên của cô, trên đó có dán sticker, ghi lại tâm trạng của cô, vỏn vẹn có một câu, thời tiết thật đẹp.
Bên dưới có ghi ngày tháng, là tháng ba, năm cô học đại học năm nhất.
Phó Lâm Viễn nhìn cô đang lật từng trang.
Cô viết rất đẹp, nhưng thực ra cô không phải là một người nói nhiều, vì vậy về cơ bản, nếu cô có viết nhật kí cũng chỉ viết một, hai câu.
“Trong trường hoa đào nở rộ, giống như mộng ảo.”
“Trời trong xanh, tôi ở đây.”
“Đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết nông sâu lòng người."
“Nhớ.”
Đến đại học năm thứ ba, anh quay lại trường để diễn thuyết. Trần Tĩnh ngồi dưới hàng ghế khán giả đã phải lòng anh ngay từ lúc đó. Nhật ký ngày hôm đó là mã Morse.
Khi lật đến trang này, Trần Tĩnh khá bình tĩnh.
Phó Lâm Viễn liếc mắt đã đọc được, anh nói: “Chính là ngày này sao?”
Đầu ngón tay Trần Tĩnh dừng một chút: “Làm sao anh biết?”
Sau khi ngẩn ra một lúc, cô mới biết, chắc chắn anh đã giải được mã Morse của cô. Người đàn ông này… rất giỏi. Trần Tĩnh ngay lập tức lật một trang khác. Mặt sau cô còn viết bằng tiếng Đức rằng cô thích Viễn, vì vậy Trần Tĩnh lại lật một trang khác. Cô không cần hỏi cũng biết Phó Lâm Viễn đọc hiểu, mới đầu cô còn vô tư, hiện tại cảm thấy lỗ tai đỏ lên.
Tại sao phần sau toàn là chuyện cô thích anh chứ?
Bàn tay ôm eo cô càng siết chặt hơn. Trần Tĩnh gấp quyển sổ lại, quay đầu nhìn anh: “Anh có thể buông lỏng một chút được không?”
Phó Lâm Viễn không trả lời, anh cầm lấy cuốn sổ của cô, dùng đầu ngón tay thon dài mở ra, lật đến trang cô vừa đóng lại. Trên trang này, cô vẽ anh đang phát biểu ở trên bục giảng, tóc, khuôn mặt, sườn mặt, cổ, yết hầu, cổ áo, áo sơ mi, đồng hồ và ba chữ viết tắt FLY đính kèm bên dưới.
Anh nhìn hồi lâu, thấp giọng nói: “Sau này, anh cũng vẽ cho em một bức.”
Trần Tĩnh nhìn khuôn mặt của anh, hơi kinh ngạc: “Anh biết vẽ?”
Phó Lâm Viễn gấp cuốn sổ tay của cô lại, đưa mắt nhìn cô và nói: “Khi ở Mỹ đã từng học qua.”
Cuộc sống học tập ở Mỹ đầy rối loạn, nhất là mấy người bạn của anh. Tuy nói là anh không bị ảnh hưởng gì, nhưng anh cũng lười giải quyết những tình huống như vậy, nên càng dành nhiều thời gian hơn cho những sở thích, chẳng hạn như máy tính, đánh bài, đua xe, ngôn ngữ…
Vẽ cũng là một trong số đó.
Khi Trần Tĩnh lắng nghe, thì nhớ lại mã code của anh.
Có lẽ mã code hôm sinh nhật đó cũng là do anh viết. Trần Tĩnh nói: “Vậy lúc anh đi du học đã học được rất nhiều điều nha.”
Phó Lâm Viễn: “Cũng khá.”
Anh đặt cuốn sổ lên tủ đầu giường, ôm chặt lấy eo cô. Trần Tĩnh nhìn anh vài giây, sau đó rướn người hôn anh. Phó Lâm Viễn đè eo cô, đầu lưỡi tiến vào trong. Trần Tĩnh vòng tay lên vai anh, đầu gối nửa quỳ, eo thẳng tắp, tóc dài đến eo, bị anh ôm ở trong tay.
Hai người hôn nhau thật sâu.
Ngoài cửa, dì giúp việc đến nấu cơm. Bà biết hai người cũng ở nhà, cửa phòng ngủ chính mở nên bà cũng không nhìn nhiều, chỉ đi vào bếp nấu cơm. Hôm nay Chương Hân Đồng nhờ bà ấy mua một ít tổ yến và hải sâm mang tới, nói hầm lên để cho Trần Tĩnh ăn khuya.
Nhiệt độ trong phòng ngủ chính tăng lên.
Phó Lâm Viễn xuống giường, áo sơ mi bị cô cởi gần hết. Ngực anh lộ ra thấp thoáng. Anh đóng cửa, khóa lại, quay lại giường, đầu ngón tay vén cổ áo cô, cúi người hôn cô. Trần Tĩnh ôm lấy cổ anh, đón nhận. Cô đã bị hôn đến mê loạn không biết đông tây nam bắc nữa rồi.
Lúc đó đã gần tám giờ tối.
Hai người mới ra khỏi phòng. Trần Tĩnh mặc váy hai dây, khoác áo khoác sáng màu, uể oải ngồi vào bàn ăn. Phó Lâm Viễn đứng đó hâm nóng bữa tối, bưng lên bàn. Trần Tĩnh cầm bát, ăn canh. Cổ áo cô hơi trễ xuống, có rất nhiều dấu hôn. Phó Lâm Viễn thoải mái đứng gắp thức ăn cho cô.
Ăn tối xong.
Cả hai cùng giải quyết công việc. Phó Lâm Viễn ngồi trên ghế sô pha lật tài liệu, Trần Tĩnh đeo tai nghe tham gia một cuộc họp video ngắn với quản lý cấp cao Vạn Lý Viễn Trình.
Trần Tĩnh nói đến khát khô cả họng.
Cô kéo tay anh.
Phó Lâm Viễn đang trả lời điện thoại, đứng dậy, rót một ly nước đặt vào tay cô. Trần Tĩnh ngước nhìn anh, mỉm cười, im lặng, nói cảm ơn. Phó Lâm Viễn đút tay vào túi quần, nghe Vu Tùng đang nói mà đôi mắt anh lại nhìn cô. Trần Tĩnh không nhìn nữa, quay đi và tiếp tục cuộc họp. Trong video có người nhìn thấy một bàn tay đeo đồng hồ đang rót nước cho giám đốc Trần.
Bọn họ không cần đoán cũng biết đó là tổng giám đốc Phó của Phó Hằng.
Sau khi cuộc họp kết thúc.
Trần Tĩnh đóng máy tính xách tay lại, nhìn qua Phó Lâm Viễn đang họp với các quản lý cấp cao nước ngoài. Trần Tĩnh tùy tiện cầm máy tính bảng, nhấc chân đá Phó Lâm Viễn. Vẻ mặt Phó Lâm Viễn không thay đổi, nắm lấy mắt cá chân của cô đặt lên đùi. Vẻ mặt lạnh lùng nhìn video. Trần Tĩnh mỉm cười.
Cô đưa ly nước cho anh.
Phó Lâm Viễn nhận lấy, uống một ngụm.
Đêm nay hai người về phòng ngủ chính rất muộn, gần mười hai giờ rưỡi. Hôm nay Trần Tĩnh rất mệt mỏi, một lúc sau đã ngủ thiếp đi trong lòng anh. Trong giấc mơ cô mơ thấy trường đại học Bắc Kinh, cô đang ôm sách đứng ở cuối lớp, nhìn người đàn ông trên bục giảng. Mà người đàn ông trên bục đảo mắt, nhìn thấy cô.
Tim cô đập thình thịch.
Hai người nhìn nhau, như thể đã nhìn nhau hàng ngàn năm rồi.
Nửa đêm, cô trở mình, vô thức ôm lấy cổ Phó Lâm Viễn, nhưng lại ôm vào khoảng không. Trần Tĩnh sững sờ vài giây, mơ hồ mở mắt ra, s/ờ soạng sang bên cạnh giường ngủ, trống không. Cô dừng lại một chút, xoay người đứng dậy, đi chân trần xuống giường. Cô nhìn ra bên ngoài, có ánh đèn tường trong phòng khách.
Khi Trần Tĩnh ra ngoài, cô lập tức nhìn thấy Phó Lâm Viễn đang đứng bên cửa sổ sát đất, tay cầm cuốn sổ của cô. Anh đứng ở đó, ngậm điếu thuốc trên miệng.
Trần Tĩnh ngẩn người.
Cô bước đến gần anh.
Từ phía sau ôm lấy eo anh, mơ hồ nói: “Sao anh lại tỉnh dậy?”
Phó Lâm Viễn dừng lại, anh rút điếu thuốc trong miệng ra đặt nó vào cái gạt tàn, nắm lấy tay cô đặt trên eo anh, trầm giọng nói: “Anh đang suy nghĩ.”
Trần Tĩnh khó hiểu: “Hả?”
Phó Lâm Viễn im lặng vài giây, anh kéo cô từ phía sau vào lòng. Trần Tĩnh ôm cổ nhìn anh. Phó Lâm Viễn cũng cúi đầu nhìn cô vài giây.
Sau đó ấn gáy cô lần nữa, ôm chặt cô vào vòng tay mình.
Anh thấp giọng nói: “Mới bắt đầu không phải như vậy thì tốt rồi.”
Trần Tĩnh lắng nghe.
Cô hiểu những gì anh nói.
Giọng nói của Trần Tĩnh cũng nhỏ lại, hơi mềm mại: “Hiện giờ cũng tốt mà.”
Là rất tốt.
Mất rồi lại có được, nhưng anh cảm thấy vẫn thiếu.
Anh tin rằng mình có thể làm được nhiều hơn thế.
Trần Tĩnh giữ lấy cổ anh. Phó Lâm Viễn cúi đầu ôm cô thật chặt. Hai người ôm nhau thật lâu, Trần Tĩnh thực sự cảm nhận được anh đang đau lòng cho cô.
Người đàn ông này.
Kiêu ngạo, có thói quen hưởng thụ, vô kỷ luật, lạnh lùng, bạc tình.
Nhưng lúc này, anh thực sự cảm thấy đau lòng, mà cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng của anh.
Cô nói: “Tổng giám đốc Phó, em có nên an ủi anh không nhỉ?”
Cô cố ý trêu chọc.
Phó Lâm Viên hơi dừng một chút, anh ấn eo cô: “Không cần, em đổi cách gọi đi.”
Trần Tĩnh mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Phó cũng được mà.”
Phó Lâm Viễn: “...”
Trần Tinh ôm chặt lấy cổ anh. Thực ra mỗi lần cô gọi anh là tổng giám đốc Phó, trái tim cô lại đập rộn ràng. Cô sẽ luôn nhớ cảm giác thích anh. Phó Lâm Viễn vuốt tóc cô, thấp giọng nói: “Sớm muộn gì em cũng phải thay đổi cách gọi thôi.”
Lúc này, cả hai mới nhận ra rằng sau này sẽ có những cái tên thân mật và hợp pháp hơn xuất hiện. Trần Tĩnh lại nhớ đến biệt danh trong WeChat của mình. Trần Tĩnh nghĩ, cô cũng sẽ đổi lại cho anh chứ? Nên thay đổi thành gì, hay là, cứ để là Phó Lâm Viễn.
Phó Lâm Viễn cũng tốt mà.
FLY.
Em gặp anh trong lớp học đó.
_
Sau khi lộ bí mật của cuốn sổ, Trần Tĩnh trở nên thoải mái hơn nhưng cô vẫn như trước, yêu theo lý trí và cảm tính, trước khi yêu một ai đó, cô sẽ luôn yêu bản thân mình trước.
Sau khi Vạn Lý Viễn Trình cắt bỏ những dự án đó, cả công ty trở nên thoải mái hơn, những người quản lý dự án có thể tập trung làm tốt một việc. Tin tức Phó Lâm Viễn của Phó Hằng cưng chiều bạn gái vẫn được lan truyền.
Nhưng đa số mọi người đều khẳng định năng lực của Trần Tĩnh. Ngày hôm nay, Trần Tĩnh đang ở văn phòng xem tài liệu, trên máy tính xuất hiện một đoạn tin tức.
Trần Tĩnh, giám đốc điều hành của Vạn Lý Viễn Trình, đã quyên góp năm mươi triệu triệu nhân dân tệ cho vùng núi để xây trường học, làm đường và xây dựng vườn chè đã trở thành tin nóng. Trần Tĩnh hơi sững sờ, cô bấm vào tin tức đó.
Cô cũng không có nhiều tiền để quyên góp như thế nha.
Sau đó, cô nghĩ đến những tài liệu mà Phó Lâm Viễn yêu cầu cô ký vào vài ngày trước, là về ngôi nhà và cái xe kia, cô còn tưởng anh có cái gì cần xử lý.
Có vẻ như sau khi bán nhà và xe hơi, anh đã dùng tiền này quyên góp. Người trợ lý cầm điện thoại di động đi vào, nhìn Trần Tĩnh: “Giám đốc Trần, có một số phương tiện truyền thông muốn phỏng vấn cô về lần quyên góp này.”
Trần Tĩnh nói: “Tạm thời không nhận phỏng vấn.”
Trợ lý: “Vâng.”
Cô ấy quay lại từ chối.
Điện thoại trong tay sáng lên, Trần Tĩnh liếc nhìn, là một tin nhắn WeChat.
Phó Lâm Viễn: [Đi xuống đây.]
Trần Tĩnh nhớ ra hôm nay cô phải đi chọn váy cưới. Cô khép tài liệu lại, cầm chiếc túi nhỏ và áo khoác, đi xuống lầu. Phó Lâm Viễn đứng bên cạnh xe, tay đút vào túi quần, một tay kẹp điếu thuốc. Anh dập điếu thuốc, mở cửa cho cô, đợi cô vào trong xe thì cúi xuống thắt dây an toàn cho cô.
Trần Tĩnh liếc anh một cái: “Anh bán nhà bán xe, quyên góp tiền?”
Phó Lâm Viễn nhìn mặt cô: “Ừ.”
Khóe môi Trần Tĩnh khẽ nhếch.
“Làm tốt lắm.”
Phó Lâm Viễn nhàn nhạt liếc cô một cái: “Cám ơn vợ đã đã tán thành.”