Chín giờ tối.
Quán bar đứng tên của Hoàng Thành trên đường Tứ Lâm dần dần náo nhiệt, ngọn đèn lập lòe xa hoa lãng phí chói mắt, nhóm người trên sàn nhảy bắt đầu khởi động, mơ mơ màng màng như người say rượu mà vặn vẹo tay chân.
Họ căn bản không ngờ đến ở một góc nào đó đang tiến hành cảnh tượng quyết đấu chấn động lòng người.
Dư Hiểu Dao đến đúng giờ, đi đến chỗ đã hẹn.
Ở một góc trong quán bar có một người đàn ông có vẻ ngoài đáng sợ đang ngồi, trong tay cầm một chiếc ly thủy tinh, nhẹ nhàng chuyển động chất lỏng màu cam nhạt ở trong ly, qua miệng cốc lão ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm chất lỏng.
Nếu không nhìn thấy khuôn mặt đầy vết sẹo che đậy trong đen tối của lão ta thì động tác này thật dễ làm cho người ta suy nghĩ miên man.
Dư Hiểu Dao từng bước từng bước đến gần, ngồi ở trên quầy bar bên cạnh Lí Trăn Trăn, lưng đang đối diện với cô ấy, giả vờ thả lỏng giơ tay gọi một ly rượu, nói với Lí Trăn Trăn: “Thả lỏng chút.”
“Rượu của cô.”
Âm thanh quen thuộc.
Đột nhiên Lí Trăn Trăn ngẩng đầu, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn người đàn ông đội mũ, mặc quần áo đồng phục đen và đeo khẩu trang đen ở trước mặt, anh cúi đầu chỉ lộ ra đường nét chiếc cằm.
Nhưng mà âm thanh kia lại cực kỳ dễ nhận ra.
Kỷ đội không chết!
Chỗ của Kỷ Y Bắc vừa đúng lúc là góc chết của chỗ Lương Thanh đang ngồi, anh dùng thân che lại biểu cảm giật mình của Lí Trăn Trăn, nhất thời kéo vành mũ lên, liếc nhìn cô ta một cái: “Suỵt.”
Tiếp theo anh đến bên cạnh người Dư Hiểu Dao: “Mỹ nữ, ly rượu này 60 tệ, tiền mặt hay quét mã?”
“Tiền mặt.”
Dư Hiểu Dao móc từ trong túi tiền ra hai tờ tiền đặt lên quầy rượu.
Lương Thanh đang ngồi ở vị trí góc 60 độ thuận theo chiều kim đồng hồ của cô ấy.
Trong tai nghe ẩn hình ở trong tai của Lí Trăn Trăn vang lên giọng nói của Lương Thanh: “Hạ Nam Chi, người đâu?”
Lập tức thiết bị trong xe kiểm soát ở bên ngoài cũng đồng thời nghe được câu này: Hạ Nam Chi, người đâu?
Bởi vì sợ xảy ra tình huống gì đó, ngoại trừ tiếp nhận thiết bị thì trên người Dư Hiểu Dao cái gì cũng không mang theo, Kỷ Y Bắc chỉ mang theo một khẩu súng.
Chu Đông Hầm cầm lấy bộ đàm, điều chỉnh tần số của hai người: “Chú ý, phương hướng 60 độ ngoại trừ Lương Thanh còn có sáu tên thuộc hạ, trong quán bar cũng có đồng lõa, bất cứ lúc nào cũng phải duy trì cảnh giác, hoàn tất.”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)
Lí Trăn Trăn hỏi: “Sao bạn gái của Kỷ đội không đến?”
Dựa theo tin tức mà Lí Trăn Trăn tiết lộ cho Lương Thanh trước đó thì đích thực là đã hẹn được Hạ Nam Chi rồi.
Nhưng không phải là cô ta chủ động nhắc đến đâu, mà là lúc cô ta mượn cớ công việc để hẹn Dư Hiểu Dao, Dư Hiểu Dao lại lấy lý do là phải đi chiếu cố Hạ Nam Chi để từ chối. Cuối cùng do cô ta khăng khăng nên Dư Hiểu Dao đồng ý qua đây cùng với Hạ Nam Chi.
Dư Hiểu Dao cầm ly rượu, có mấy phần chán chường, uể oải xua tay: “Bị cha mẹ của Kỷ Y Bắc gọi đi rồi. Ngày mai phải hỏa táng, hầy…”
Mà dù sao thì Lí Trăn Trăn cũng mới biết tin tức Kỷ Y Bắc sống lại, hiển nhiên là sẽ không thong dong được như Dư Hiểu Dao, chờ đến lúc giọng nói ở trong tai nghe lại chửi bới lần thứ hai mới bỗng nhiên giật mình trở lại.
Dư Hiểu Dao kỳ lạ mà liếc nhìn cô ta một cái: “Cô không sao chứ, gần đây áp lực rất lớn à.”
Lí Trăn Trăn khó khăn hỏi: “Dư, Dư Hiểu Dao, buổi chiều cô đi tìm Hạ Nam Chi cũng, cũng là vì chiếu cố cô ấy hả?”
Chu Đông Hâm ở trong xe bị hình cảnh thực tập sinh này dọa đến ấn đường giật gật: Kỷ Y Bắc từ đâu tìm được người thế, sao lại dễ kích động như vậy!?
Anh ấy đem tần số chỉnh đến Lí Trăn Trăn, thì đồng thời nghe thấy Lương Thanh nói: Cô bình tĩnh chút, hoảng cái gì!
Chu Đông Hâm: …
Ánh mắt của Dư Hiểu Dao chú ý Kỷ Y Bắc cầm khay rượu từ trên quầy rượu đi ra bên ngoài, hiểu rõ rằng anh đi làm quen địa hình để chuẩn bị bố trí rồi.
Cô ấy mím môi, lời nói có hạn nhưng đầy ẩn ý: “Chúng ta tán gẫu chút chuyện khác đi.”
Hai người nói chuyện câu được câu không, Kỷ Y Bắc đã trở lại.
Anh xoay người đối mặt với quầy rượu, bộ dạng giả vờ lau ly rượu mà nói chuyện cùng Chu Đông Hâm: “Vị trí bắn tỉa 1, 3, 4 đợi lệnh, nếu như có thể dẫn lão ta đi ra sẽ có thế áp dụng kế hoạch bắn tỉa.”
Lương Thanh: “Dẫn cô ta đến chỗ cửa sau của quán bar.”
Trong quán bar quá nhiều ánh mắt, muốn bí mật giải quyết Dư Hiểu Dao ở nơi đông người này là không có khả năng. Dù sao thì hiện tại ở giờ phút quan trọng này, lão ta cũng không mong muốn để lộ bản thân lần nữa.
Lí Trăn Trăn: “Đội phó Dư, cô cùng tôi đi WC nhé.”
“…”
Cái lý do sứt sẹo này! Đứa nhỏ này tưởng mình vẫn là học sinh trung học hả!
Dư Hiểu Dao cũng không đồng ý mà cũng không từ chối, cuối cùng vẫn là quyết định để an toàn: “Người bao lớn rồi, đi WC tự đi đi.”
“… Ồ, được rồi.”
Chờ đến khi cô ta trượt xuống ghế, xuyên qua đám người để đi đến chỗ WC, Kỷ Y Băc và Dư Hiểu Dao nhanh chóng bí mật liếc nhìn nhau một cái, lại tản ra.
Chu Đông Hâm: “Súng bắn tỉa hướng 180 độ vào chỗ, đối tượng mục tiêu là bốn người.”
Qua mấy phút sau, Lí Trăn Trăn đi WC trở lại, hầu như là nhào đi qua, cuối cùng kỹ thuật diễn xuất cũng nâng cao lên không ít: “Đội phó Dư! Cửa sau, chỗ đó có đánh nhau!”
Dư Hiểu Dao đem ly rượu đặt lên bàn, vội vàng theo cô ta chạy ra ngoài.
Cô ấy vừa bước ra cửa sau thif bốn người vạm vỡ vốn dĩ ở trong quán bar cũng lặng lẽ bám đuôi đi theo.
“Làm gì có ai đâu?” Dư Hiểu Dao kỳ quái hỏi, ánh mắt nhìn chăm chú bóng dáng không ngừng chiếu dài trên mặt đất.
Đồng thời, trong tai nghe: “Nằm sấp xuống!”
Dư Hiểu Dao một tay túm chặt lấy Lí Trăn Trăn rồi nhanh nhẹn nhào về phía trước, nhào vào trong đống hoa ở ven đường.
Lập tức bịch bịch bịch ba tiếng, không phải tiếng súng, mà là tiếng ba tên đàn ông vạm vỡ ngã nằm xuống đất, ngực đều trúng một phát đạn.
Còn thừa lại một người vừa nãy ở trong hoảng loạn trốn được viên đạn kia, lập tức phản ứng lại chỗ này có mai phục, nghiêng người tránh ở đằng sau một cái cột, thoát thân được liền chạy vào bên trong.
Dư Hiểu Dao nhanh chóng bò lên, chạy lấy đà năm bước, ở trong không trung nhảy lên, một cước đạp vào sau lưng tên vạm vỡ, hai tay cô ấy vòng chặt cổ của hắn ta rồi dùng sức vặn sang một bên.
Tắt thở rồi.
Cô ấy móc lại tai nghe, thở dốc nói nhỏ: “Cửa sau giải quyết.”
Lương Thanh: “Giải quyết rồi sao?”
Lí Trăn Trăn bừng tỉnh hoàn hồn: “Giải, giải quyết rồi.”
Nghe được giọng nói của cô ta, Lương Thanh lập tức lạnh lùng.
Mệnh lệnh mà lão ta truyền xuống là giết hai người Dư Hiểu Dao và Lí Trăn Trăn, chỉ cần Lí Trăn Trăn còn có thể mở mồm nói chuyện sẽ nói rõ nhiệm vụ thất bại.
Lí Trăn Trăn tạo phản rồi!
Bộ dạng Lương Thanh kinh sợ, cô ta lúc nào thì tạo phản? Vậy thì tất cả chỗ này đều là một cái bẫy sao?
“Con mẹ nó! Trốn!”
Lương Thanh mạnh mẽ đứng lên, lại đột nhiên bị họng súng lạnh ngắt ngắm vào sau ót, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Đừng động.”
Người đưa rượu của bàn bọn họ lúc nãy không biết từ lúc nào đã đổi thành cảnh sát mặc thường phục.
Răng rắc!
Một nhóm thuộc hạ xung quanh đồng loạt rút súng ngắm vào Kỷ Y Bắc.
Lương Thanh kinh hãi mà xoay đầu qua, nhìn thấy trong bóng tối loáng thoáng hiện ra sườn mặt của Kỷ Y Bắc, như bị điện giật.
“Tôi không phải…”
Kỷ Y bắc hừ cười, kéo mũ và khẩu trang xuống ném lên trên mặt đất, súng chống ở sau cái ót của lão ta dùng sức: “Nào có dễ dàng chết như vậy.”
Anh trực tiếp tháo súng ở eo của Lương Thanh xuống, sau đó bắn lên trời đoàng đoàng đoàng sáu phát súng, đem toàn bộ đạn trong băng đạn bắn hết.
Tiếng súng vang động trời, át cả tiếng nhạc ầm ĩ, nhất thời mọi người trong quán bar đều dừng động tác và nhìn về hướng phát ra âm thanh kia, giống như không dám tin trong quán bar bỗng dưng vô cớ sẽ xuất hiện tiếng súng, trong chốc lát lại không có ai chạy trốn, chỉ là đều dừng lại rồi.
Cửa sau.
Dư Hiểu Dao nhận được mệnh lệnh: “Dư Hiểu Dao, Lí Trăn Trăn, rút lui!”
“Không phải, Kỷ đội anh ấy…” Dư Hiểu Dao nhìn về hướng quán bar nơi truyền ra tiếng súng, không muốn đi.
Chu Đông Hâm nghiêm túc: “Rút lui! Nhanh chóng!”
Rõ.
Kỷ Y Bắc lớn tiếng: “Cảnh sát! Toàn bộ đều rời khỏi quán bar! Mấy người dám nổ súng với quần chúng tôi liền giết lão ta trước!”
Mọi người la hét và chạy tán loạn.
Trước kia vì bảo đảm an toàn của đông đảo quần chúng, Chu Đông Hâm không dám phái nhiều cảnh sát đi vào, lo lắng sẽ gây ra trường hợp giết người lung tung không thể khống chế được.
Theo đám người không ngừng tản ra, Kỷ Y Bắc đè bả vai của Lương Thanh xuống, đẩy lão ta về phía trước: “Đi về phía trước!”
Bọn họ lùi lại từng bước một, ngoại trừ sáu người ban đầu ở bên sô pha ra, mấy người xen lẫn trong nhóm người cũng gia nhập cuộc giằng co, cũng là cảnh một chọi hơn hai mươi.
Suy cho cùng trước kia Lương Thanh cũng là hình cảnh chuyên nghiệp từng học qua bắn tỉa, vừa nhìn phương hướng của Kỷ Y Bắc liền biết anh muốn đưa mình đẩy đến chỗ trung tâm để thuận tiện cho việc bắn tỉa.
Lương Thanh đi về phía trước theo bước chân của anh, lúc sắp đến điểm trung tâm thì đột nhiên bám lấy bả vai của Kỷ Y Bắc, tại chỗ vọt lên dồn sức nhảy qua hướng đằng sau anh.
Cho dù Kỷ Y Bắc đã sớm làm tốt chuẩn bị, nhưng vai của anh vừa mới bị bắn, lại chưa hồi phục tốt lắm, nhanh chóng bị lão ta dùng sức kéo như vậy làm miệng vết thương lập tức nứt ra, máu tươi tràn ra ngoài, thấm ướt một mảng lớn quần áo trên vai.
Tay anh mềm nhũn, súng rơi xuống đất, trong nháy mắt Lương Thanh thoát ra khỏi trói buộc của anh.
Tiếng súng xung quanh lập tức vang lên, Kỷ Y Bắc lăn ở trên mặt đất chộp lấy khẩu súng rơi xuống, túm lấy một gã không biết tên trong đó làm lá chắn thịt người, nhanh chóng nấp người vào sau quầy bar.
Anh bấm lại tai nghe vừa muốn lên tiếng với Chu Đông Hâm, lại đột nhiên phát hiện trận đánh nhau lúc nãy không biết đã làm rơi từ lúc nào rồi.
Sao chi viện còn chưa đến!
Lúc Kỷ Y Bắc cầm chặt súng, ở trong đầu ngầm bố trí suy nghĩ đường đi có khả năng trực tiếp bắn Lương Thanh, thì cửa quán bar rầm rầm một tiếng mở ra.
“Dừng tay.”
Giọng nói này…
Gân xanh trên cổ Kỷ Y Bắc trực tiếp nảy lên, giọng nói này… là Hạ Nam Chi?
Ba phút trước.
Ánh mắt của Chu Đông Hâm khóa chặt vào từng nhóm quần chúng chạy ra ngoài, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chờ đám người tản ra hết liền xông vào chi viện.
Chính vào lúc này, một cô gái chạy ngược lại nhóm người, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, đôi mắt sâu và đen, kiên định bình tĩnh, cầm trong tay một phần tài liệu không biết là cái gì, bước đi mang theo gió.
Nổi bật trong đám người đang nhằm ra bên ngoài để chạy thoát thân.
“Chu đội, Kỷ Y Bắc đâu?”
“…” Chu Đông Hâm không có tiền đồ mà nuốt nước miếng.
Hạ Nam Chi nhíu mày: “Ở bên trong?”
Lúc này rốt cuộc đám người đã phân tán xong, tiếng súng lập tức nổi lên tứ phía.
Lúc đó máu trên mặt Hạ Nam Chi như rút đi hết, trực tiếp xông vào cửa ở trước mặt một cái rồi đá văng cửa.
“Dừng tay!”
Giọng nói thanh lệ của cô gái cắt ngang bầu không khí căng thẳng tràn đầy hoocmon nam tính.
Kỷ Y Bắc quay đầu lại nhìn, thấy cô đứng ngược sáng, đứng thẳng ở cửa, mái tóc đen buộc có mấy sợi lòa xòa rơi xuống giữa trán, giống như một cây dương liễu cao lớn.
Lại nhìn về phía sau lưng cô, một nhóm cảnh sát giơ súng đen, nếu không phải mặc cảnh phục thì vừa nhìn như vậy, còn tưởng là trùm xã hội đen nào đó.
Hạ Nam Chi ở trong đám cảnh sát thấp hơn nửa cái đầu, nhưng khí chất mạnh mẽ, giữa lông mày có một cỗ khí khái anh hùng.
Tiêu đề anh hùng cứu mỹ nhân làm sao lại có chút ngược rồi nhỉ.
Đồng thời, Kỷ Y Bắc giận cô tự bước vào nguy hiểm, cắn môi dưới, đột nhiên khóe miệng nhếch lên cười.
Cô gái này ở trước mặt người khác tính khí luôn là vừa cứng lại vừa thẳng, mà ở trước mặt anh lại mềm như vũng bùn, khiến anh vừa nghĩ đến trái tim đều mềm nhũn như bị bóp chặt một cái.
Kỷ Y Bắc mem theo quầy bar, xoay người một cái nhảy đến trước người Hạ Nam Chi, cầm súng ngắm Lương Thanh.
Hạ Nam Chi giơ túi tài liệu giấy dai trong tay lên: “Lương Thanh, trong đây có bức thư cuối cùng mà Dương Lị viết cho ông.”
Dương Lị là vợ của Lương Thanh.
Lương Thanh kinh ngạc, lập tức chán nản mà cúi đầu, giơ tay bám vào tên thuộc hạ ở đằng sau.
Tất cả mọi người đều bị lần chuyển ngoặt này làm sợ ngây người, nhất thời không biết đây là tình huống gì.
Hạ Nam Chi được Kỷ Y Bắc che ở phía sau, cô cũng không động, cứ như vậy đứng ở dưới bóng của anh, chỉ có giọng nói của cô bay ra ngoài.
“Lương Thanh, trước kia tôi vẫn luôn nghĩ không hiểu vì sao ông không dám giết tôi, hiện tại thì biết rồi. Ông biết trong tay tôi có di vật cuối cùng mà vợ ông để lại, cho nên ông sợ giết tôi rồi thì cũng sẽ không nhìn thấy nữa. Ông không giết tôi không phải là vì tôi quên chuyện hồi nhỏ, mà là muốn chờ sau khi tôi nhớ đến sự tồn tại của bức thư này rồi mới giết tôi, phải không?”
“Bây giờ tôi mang đến rồi đây! Ông giết nhiều người như vậy, ông còn dám đọc thư Dương Lị viết cho ông sao!”
Khi nước mắt nóng bỏng xẹt qua khuôn mặt của Lương Thanh, lão ta hoàn toàn bị chấn động, khàn giọng gào thét: “Cô đưa thư cho tôi!! Hôm nay tôi liền để lại một con đường sống cho cô và Kỷ Y Bắc! Nếu không! Tôi trốn không thoát, giết hai người cũng không phải là nói chơi!”
Kỷ Y Bắc mím môi, mặt bình tĩnh, ngón trỏ sít sao ấn ở trên cò súng.
Hạ Nam Chi nhẹ nhàng cười rộ lên, vô cùng khinh thường: “Thư đương nhiên sẽ đưa cho ông. Chẳng qua tôi muốn nhắc trước cho ông, Dương Lị từ trước đến nay chưa từng phản bội ông.”
“Từ đầu đến cuối, cũng không có ai phản bội ông! Từ trước đến nay đều là ông phản bội người khác. Ông phản bội cha tôi, mẹ tôi, Phó cục, còn có tất cả những người anh em trước đây chung một đội với ông.”
Kỷ Y Bắc khẽ nhíu mày.
“Câm miệng! Cô câm miệng cho tôi! Cô con mẹ nó là thứ gì, biết cái quái gì!!”
Cái cổ vốn đen xám của lão ta đã đỏ lên, cùng màu với vết sẹo trên mặt, nhìn qua càng khiến người ta kinh hoảng khiếp sợ.
Lão ta bắt đầu mất khống chế.
Hạ Nam Chi kéo tay áo của Kỷ Y Bắc, đứng ở bên cạnh anh, quay đầu đưa mắt ra hiệu với Chu Đông Hâm.
Tiếp đó cô giật bức thư ra: “Tôi biết, trong thư đều viết rồi, tôi đọc cho ông nhé.”
———–