Trần Quan Minh – người đã ngất xỉu cả đêm, cuối cùng cũng tỉnh dậy, lúc này mới phát hiện ra chính mình bị điện giật có mấy tiếng mà trời đất đều thay đổi rồi.
Hai tay hắn ta vẫn bị còng và kẹp vào giường bệnh, hai cảnh sát đang canh giữ ngoài cửa, trên chiếc ghế trước mặt hắn ta là một người đàn ông đang ngồi khoanh chân lười biếng.
Kỷ Y Bắc dùng một tay chống đầu: “Trần Quan Minh, có người vạch trần anh bị nghi ngờ lạm dụng tình dục với trẻ em gái, anh có điều gì muốn nói không?”
Trước tình hình này, Trần Quan Minh không khỏi bàng hoàng, thật sự sợ người khác không biết thân phận của cha mình, chửi: “Mày có biết cha tao là ai không mà dám bắt tao!?”
Kỷ Y Bắc liếc nhìn hai viên cảnh sát đứng ngoài cửa, sau đó tầm mắt một lần nữa lại rơi trên người Trần Quan Minh.
Mặc dù người này là một người đàn ông cao khoảng mét tám, tóc nâu chắc đã dùng đến hơn nửa chai xịt gôm, lại phải trải qua sự ‘tàn phá’ ngày hôm qua, rất không nể mặt mà rũ rượi rủ xuống trán.
Từ trên xuống dưới toàn thân hắn ta đều đang toát ra vẻ là một phú nhị đại, mà những thứ ấy ra, người này chỉ giống như một bộ da rỗng.
Kỷ Y Bắc nhướng mày, tỏ vẻ chán ghét hỏi: “Chỉ có anh có cha à, có biết cha tôi là ai không?”
Phản ứng này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Trần Quan Minh, hắn nhất thời không đoán ra được thân phận của người trước mặt, vì vậy hắn ta thận trọng nói: “Vị cảnh sát này, họ của anh là gì?”
Kỷ Y Bắc lười cùng hắn tranh luận.
“Vào đêm ngày 15 tháng 4, chính là ngày hôm kia, anh đã ở đâu?”
“Không phải đâu anh cảnh sát, có thể bố anh biết bố tôi đấy.” Trần Quan Minh vẫn không từ bỏ cơ hội nhận người thân: “À đúng rồi, tôi xảy ra chuyện lớn như vậy sao bố tôi còn chưa đến?”
Kỷ Y Bắc hoàn toàn bị chỉ số IQ của người trước mặt đánh gục rồi.
Anh lạnh lùng liếc hắn ta một cái rồi dùng bút gõ hai lần trên tờ giấy trắng: ‘Trả lời đi.”
Dưới ánh nhìn sắc bén của anh, Trần Quan Minh cuối cùng cũng trở nên có kỷ luật, trả lời: “Tối hôm kia, chắc là tôi ở nhà.”
“Chúng tôi đã kiểm tra qua băng ghi hình của xe anh, tối hôm đó anh đi đến bờ sông làm gì?”
“A, tôi nói này anh cảnh sát, anh đang đùa tôi sao? Đã kiểm tra rồi còn hỏi.” Trần Quan Minh lại tiếp tục cợt nhả.
Kỷ Y Bắc lạnh lùng liếc nhìn hắn ta: “Còn phải kiểm tra ra anh đang nói dối sao? Nói lại lần nữa, trả – lời”
“Đến đó chơi với bạn cùng giường của tôi. Về phần chơi cái gì, tôi có cần nói rõ không?”
Họ cũng đã phát hiện ra điều này vào đêm qua. Ngày 15 tháng 4 lúc 9 giờ 30, máy giám sát ở lối vào của đại lộ ven sông đã thực sự chụp ảnh được một người phụ nữ cao lớn đi về phía du thuyền, nhưng cô ấy không đi cùng với Trần Quan Minh.
Máy giám sát không thu được dấu vết của Trần Quan Minh nhưng thông qua băng ghi hình của xe, có thể biết rằng thời gian đến của hắn ta là 8 giờ tối.
Vì vậy, suy đoán hợp lý là Tinh Tinh vốn sẽ được đưa đến vào ngày hôm đó, nhưng do cuộc điện thoại của Thạch Tử nên viện phúc lợi đã tạm thời đưa Tinh Tinh trở lại. Mà lúc này, Trần Quan Minh đã đến đợi sẵn nên chỉ có thể gọi bạn cùng giường cũ đến mà thôi.
“Ở trên du thuyền?”
Trần Quan Minh sửng sốt, rõ ràng hắn không ngờ đã bị tra đến đây rồi.
Không đợi hắn ta tìm được lý do mới, Kỷ Y Bắc đã nói: “Đừng nói rằng du thuyền không phải của anh. Dâu vân tay của anh đã được thu thập rồi.”
Đôi tay của Trần Quan Minh dưới chăn bông đột nhiên nắm chặt, dây thần kinh sau gáy cũng thắt lại.
“Các người chẳng nhẽ không phải thường xuyên cùng bạn bè tụ tập trên du thuyền sao?”
Da của Trần Quan Minh như bị quét vôi, thần sắc tái nhợt, cũng không mở miệng nói chuyện nữa, toàn thân căng cứng.
Thật lâu sau, hắn run rẩy cứng ngắc nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Kỷ Y Bắc cũng không ở lại lâu, rất biết nghe lời mà đứng lên, đi ra đến cửa lại quay đầu lại nói: “Chỉ có duy nhất dấu vân tay của anh. Đến dấu vân tay của bạn cùng giường của anh cũng không có.”
Sau đó, anh nhìn Trần Quan Minh thật sâu rồi mới mở cửa rời đi.
Trần Quan Minh ở trong phòng, mặt đã sớm xám như tro tàn rồi, chỉ là lòng bàn tay vẫn nắm chặt một tờ giấy.
Nó đã bị hắn ta vò thành một quả bóng nhỏ, trên đó có in một dòng chữ – Quản cái miệng cho tốt, phần còn lại yên tâm giao cho chúng tôi.
Cái này đã được đưa cho hắn ta một cách lặng lẽ lúc y tá đi vào.
Vào buổi trưa, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của một người đàn ông to lớn ở đồn cảnh sát nên đã gây ra rất nhiều rắc rối.
Cha mẹ của Trần Quan Minh đã nghe tin này vào sáng sớm, nhưng họ lại bị chặn ở ngoài cửa khi đến bệnh viện để gặp con trai. Không còn cách nào khác, họ phải đến đồn cảnh sát để gây rối.
“Một nhóm người các người làm cái gì thế hả! Gọi cục trưởng của các người ra đây!” Cha của Trần Quan Minh – Trần Quân, cũng chính là chủ tịch tập đoàn Thái Lực, mặc một bộ vest đi giày da, không chút bận tâm mà làm loạn.
Dư Hiểu Dao đau đầu chặn hai người bên ngoài, cố gắng nói lý lẽ nhưng căn bản là từ đầu đến cuối họ đều không nói đạo lý.
Ngay khi cô đang lưỡng lự không biết có nên đi vào và gọi hỗ trợ hay không thì cô nhìn thấy đằng xa có một chiếc xe quen thuộc đậu ở cổng của sở cảnh sát.
“Kỷ đội!” Dư Hiểu Dao từ xa hét lên, mạnh mẽ vẫy tay, nói với hai người khó tính trước mặt: “Đó là đội trưởng của chúng tôi! Hai vị nói chuyện với anh ấy đi!”
Vì thế Kỷ Y Bắc liền bị chặn ở trước cửa của sở cảnh sát.
“Anh là đội trưởng à? Con trai chúng tôi đã làm cái quái gì mà sao lại không được gặp!”
Vẫn còn đúng tình hợp lý!
Kỷ Y Bắc cảm thấy rằng sự vô liêm sỉ của hai cha con này thực sự đã đến bước đường cùng.
Anh trả lời một cách bình tĩnh và công chính: “Trần Quan Minh, sở hữu súng trái phép, âm mưu giết người, lạm dụng tình dục trẻ em, con trai bạn không phải mắc lỗi, đây là phạm tội!”
Trần Quân nhất thời cứng miệng, không ngờ người này lại thô lỗ như vậy, cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Kỷ Y Bắc nghiêng người sang một bên, sốt ruột nói: “Đã biết rồi thì về tin tức đi. Ông bà sẽ không thể đến thăm anh ta cho đến khi cuộc thẩm vấn kết thúc vào ngày mai.”
“Này, chờ một chút, anh cảnh sát, anh cảnh sát.” Trần Quân gọi Kỷ Y Bắc đang chuẩn bị vào sở cảnh sát lại, trên mặt nở nụ cười: “Cái kia, anh có thể phá lệ được không? Đây là danh thiếp của tôi.”
Kỷ Y Bắc cụp mắt xuống nhìn nhưng không đưa tay ra nhận.
Anh cười nhẹ một cái, nhìn thẳng ông ta nói: “Tôi biết. Trần Quang Minh đã hét vào mặt tôi hai lần, hỏi có biết bố cậu ta là ai không. Vì vậy tôi đã kiểm tra thông tin của ông từ lâu rồi.”
“…”
Anh nói xong cũng mặc kệ ông ta, quẹt chứng minh thư rồi bước vào tòa nhà, đi thẳng đến văn phòng.
“Dư Hiểu Dao!” Anh hét lên một tiếng.
“Có!” Dư Hiểu Dao đứng thẳng chuẩn mực, quy củ chào.
“Sau này còn lấy tôi ra làm lá chắn thì viết một bản kiểm điểm mười nghìn từ nộp lên đây!”
“Rõ!”
—–
Ba giờ chiều, Hạ Nam Chi đến gõ cửa phòng của vị được gọi là bác sĩ tâm lý.
Để tránh bị đám người bát quái phát hiện, cô đặc biệt quấn kín người, đội mũ và đeo khẩu trang, chỉ để lộ một đôi mắt đen tròn xoe.
Cô nghĩ, với kiểu giật tít tin tức thường ngày của mình, lần trước cô cùng Lục Tiềm đến bệnh viện đã bị nói là phá thai, nếu lần này bị phát hiện gặp bác sĩ tâm lý, có lẽ sẽ là ‘Nữ diễn viên mới Hạ Nam Chi bị nghi mắc chứng trầm cảm sau khi phá thai’.
Hạ Nam Chi thực sự không thích bị dư luận quá quan tâm như vậy. Tuy nhiên kể từ vụ Sầm Kính Lộ lần trước, sau đó là lần cô chơi trò chơi khi Lục Tiềm đang livestream, lại đến lần tỏ tình trên Weibo, bị chụp ảnh trong bệnh viện, cuối cùng là những trò đùa được thực hiện tại lễ trao giải vừa qua, Hạ Nam Chi đã hot một cách không thể giải thích được. hơn nữa duyên phận với người qua đường thực sự không tồi.
Điều này thực sự rất kỳ lạ. Đại khái là ngoài nhan sắc và kỹ năng diễn xuất của chính mình ra, thì công lao phải thuộc về những người vĩnh viễn muốn bôi đen cô và những fan của nhà Hạ đã tôn sùng cô kia.
“Cô Hạ, cô đến rồi.” Bác sĩ tâm lý nhiệt tình chào hỏi.
Hạ Nam Chi khẽ liếc cô một cái, cũng không có ý khách sáo hay chào hỏi mà chỉ là đáp lại.
Nhưng vị bác sĩ tâm lý này trông rất đẹp nên cô cũng thích cô ấy. Lông mày nhẹ nhàng và uyển chuyển, khi cười có hai lúm đồng tiền, nhìn rõ ràng là không già.
Hạ Nam Chi kéo ghế ngồi xuống, thoáng nhìn thấy chữ Chu ở danh thiếp trên bàn.
“Bác sĩ Chu, xin chào.”
Nghe cách chào hỏi nhẹ nhàng và công thức như vậy, Chu Uyển không khỏi cảm thấy đau đầu. Trong số tất cả những bệnh nhân, không sợ những người cứng rắn không chịu hợp tác, mà sợ những người tỏ ra hợp tác trong mọi việc nhưng lại không bao giờ bộc lộ lòng mình.
Nói chung, những bệnh nhân như vậy có cách chào hỏi thống nhất: với nụ cười nhạt trên môi và nét mặt thoải mái, những lời nói lịch sự và xa lánh như kiểu ‘Bác sĩ Chu, xin chào’.
“Cô Hạ, tôi nghe người đại diện của cô nói cô thường xuyên gặp ác mộng, vậy tần suất như thế nào?”
“Không cố định. Đôi khi nó xảy ra một liên tiếp vài tuần, đôi khi lại không xuất hiện trong một khoảng thời gian.”
Chu Uyển ngẩng đầu nhìn người phụ nữ bình tĩnh trước mặt, cô không thể nhìn ra cô ấy đang gặp ác mộng.
“Nội dung của cơn ác mộng là gì?”
Hạ Nam Chi vẫn không có biểu hiện gì: “Hỏa hoạn.”
“Cô có thể kể chi tiết hơn một chút không, chẳng hạn như cô đã nhìn thấy gì trong trận hỏa hoạn?”
“Bác sĩ Chu…” Hạ Nam Chi dừng lại, đổi sang một vị trí thoải mái hơn và nhẹ nhàng thở ra: “Cha mẹ tôi đã thiệt mạng trong trận hỏa hoạn đó, chỉ có tôi sống sót. Lúc đó, tôi nhớ rằng mình còn nhỏ, không rõ lắm, nhưng quang cảnh là nhà của tôi, rất chân thật.”
Lông mày Chu Uyển nhảy dựng, cô không ngờ mình hỏi qua loa như thế này mà lại nhắc đến chuyện quá khứ có chút đau lòng.
Theo tâm lý học, nếu một điều gì đó ẩn sâu trong tiềm thức của bạn và hành hạ bạn trong nhiều năm, thì sự kiện này hẳn là một tổn thương nghiêm trọng đối với bạn.
“Vậy cô có nghe thấy bất kỳ tiếng động lạ nào không?”
“Tiếng la hét, tiếng đồ đạc bốc cháy, tiếng còi cảnh sát, và…” Hạ Nam Chi cau mày: “Chuông điện thoại.”
Chu Uyển tinh ý bắt được sự thay đổi trong biểu cảm của cô: “Chuông điện thoại?”
“Kỳ lạ.” Hạ Nam Chi lẩm bẩm. Cô không nhớ là có một chuỗi nhạc chuông điện thoại di động trong giấc mơ của mình trước đây.
“Sao thế?”
“Tôi không nhớ rõ nữa. Những giấc mơ trước đây của tôi không có chuông điện thoại, có thể là gần đây tôi mới mơ thấy nó.”
Hạ Nam Chi thường mơ thấy giấc mơ này, cô sẽ không bao giờ nhớ khi tỉnh dậy, chỉ là một câu hỏi đột ngột khiến cô lập tức nhận ra sự khác biệt.
“Gần đây có chuyện gì khiến cô bị sốc không?” Giọng Chu Uyển nhẹ nhàng, dẫn dắt từng bước.
Hạ Nam Chi nhớ đến việc bị Trần Quan Minh ép xuống hồ bơi và suýt chết ngạt, nhớ đến nụ hôn và lời nói của Kỷ Y Bắc, cuối cùng cô lắc đầu: “Không có.”
Chu Uyển không tiếp tục đi sâu vào chuyện này nữa, cô đổi chủ đề và hỏi: “Tôi muốn hỏi điều gì đã khiến cô đột nhiên muốn gặp bác sĩ tâm lý. Thực ra, công ty của cô đã liên hệ với tôi từ sáu tháng trước rồi.”
“Bởi vì tôi có người tôi thích.” Hạ Nam Chi rất thành thật nói.
“A.” Chu Uyển hiển nhiên không ngờ cô sẽ phản ứng như thế này, không khỏi cười khẽ một tiếng, thu lại dáng vẻ của bác sĩ: “Công ty của cô không hạn chế yêu đương sao?”
“Phần lớn người hâm mộ của tôi là phụ nữ, cũng không có hạn chế.”
“Đúng vậy, nhưng tôi đã nghĩ rằng cô đến đây vì một cơn ác mộng và vì cô không thể chịu đựng được nữa.”
“Thực ra, tôi không sợ cơn ác mộng đó nữa. Tôi đã quen với nó nhiều năm như vậy, tôi chỉ muốn làm cho mình bình thường thôi.”
Chu Uyển không khỏi run lên.
Cô có thể cảm nhận được sự ‘không bình thường’ của Hạ Nam Chi.
Hạ Nam Chi quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không có gì ngoài một vùng tuyết trắng rộng lớn, thậm chí không có một gợn sóng nào.
Vừa là cánh đồng hoang vu, lại vừa là đống đổ nát.
“Đúng rồi.” Hạ Nam Chi đột nhiên thẳng người: “Bác sĩ Chu, cô có thể thôi miên được không, tôi muốn hồi tưởng lại giấc mơ đó.”
Giấc mơ ngày hôm qua.
Giấc mơ với một loạt tiếng chuông điện thoại di kỳ lạ.
Trực giác của cô cảm thấy đây sẽ là một điểm đột phá, bởi vì nó hoàn toàn không phù hợp với trí nhớ của cô.
“Trong quá trình thôi miên, các giác quan của cô sẽ phát triển hơn so với trong giấc mơ. Tôi e rằng cô sẽ không thể chấp nhận được điều đó. Suy cho cùng, đây là một tổn thương rất lớn đối với cô.”
“Không sao.”