Chương 91. Ngất xỉu.
"Đình Vũ, đây là thiệp mời Liên hiệp hữu nghị."
Khương Tử Doanh đưa phong bì màu xanh tới trước mặt Chu Đình Vũ, "Alice Kiss rất được ưa chuộng, kết quả tiêu thụ thật sự làm chị rất kinh ngạc, Đình Vũ, đây đều là nhờ có em và nhóm của em đó, nên chị hy vọng Liên hiệp hữu nghị năm nay em có thể tham gia, chúng ta cùng nhau chia sẻ ly rượu mừng này."
"Chúc mừng chị, có kết quả như vậy em cũng rất vui, Alice Kiss thật sự rất hấp dẫn." Chu Đình Vũ nhận thiệp mời, "Cảm ơn chị đã mời."
"Đúng rồi, còn có cái này." Khương Tử Doanh nhớ đến nhắc nhở của bạn bè, lấy ra hai tấm danh thϊế͙p͙ trong túi xách, "Hai người này đều là bạn chị, xem quảng cáo của chị xong rất có hứng thú với công ty của bọn em, có ý muốn ký hợp đồng quảng cáo lâu dài với các em, em có thể tìm người nói chuyện với bọn họ xem."
"Cảm ơn chị."
"Bạn bè với nhau còn nói cảm ơn làm gì?" Trong mắt Khương Tử Doanh đầy ý cười, "Với lại đây đều là do các em dùng thực lực mà có được. Sao, buổi trưa rảnh không, chúng ta đi ăn chung đi."
Chu Đình Vũ gật đầu, "Có thể chứ, để em bảo Lệ Lệ đặt phòng, muốn ăn gì?"
"Cái gì cũng được."
Khương Tử Doanh tựa bên cạnh bàn, nghe Chu Đình Vũ nói điện thoại, vô thức liếc nhìn cửa sổ web trong máy tính của Chu Đình Vũ.
"Đình Vũ, em đang xem gì vậy... có ý muốn đổi việc à?"
Chu Đình Vũ mỉm cười, bỏ điện thoại bàn xuống, "Chỉ tùy tiện nhìn chút thôi, vẫn chưa xác định."
"Nếu như em muốn suy nghĩ đến thì chị biết một công ty rất tốt."
Khương Tử Doanh đưa cho cô một tấm danh thϊế͙p͙ màu đen, "Đây là công ty quảng cáo đa quốc gia, các mặt quyền lợi đều rất được, không phải chị nói Kỳ Tư không tốt, chỉ là so với công ty này thì lực ảnh hưởng và tài nguyên ưu tú hơn, cơ chế công ty cũng hoàn thiện hơn, ít nhất em không cần mệt như bây giờ, còn phải để ý nhiều việc như vậy, lý lịch của em không tệ lại làm ra tác phẩm rất được, hoàn toàn có thể lấy được chức vị tốt, vì sao không suy nghĩ đến nơi tốt hơn?"
Nhìn ra được do dự trong mắt Chu Đình Vũ, Khương Tử Doanh nhanh chóng giải thích, "Đừng hiểu lầm... Chị chỉ đứng trêи lập trường bạn bè thôi, hy vọng em có nơi phát triển tốt hơn, với lại điều này cũng có thể để em và Hàn Linh Hi có cuộc sống tốt hơn. Em yên tâm, chỉ là giới thiệu thôi, chị không có người quen trong đó."
Chu Đình Vũ bị chọc cười bởi cẩn thận dè dặt của Khương Tử Doanh, cũng có vài phần cảm động, "Em biết, em không nghĩ nhiều, lúc trước em có tìm hiểu qua công ty này, thật sự không tệ, nếu như ứng tuyển thành công thì phải đến trụ sở chính làm việc sáu tháng, đây mới là điều em khá để ý."
"Chỉ là ra nước ngoài công tác mấy tháng mà thôi, em sợ Linh Hi không đồng ý à?"
"Không phải, là ý nghĩ của riêng em thôi, để cậu ấy ở nhà một mình em hơi lo lắng."
Đáy lòng Khương Tử Doanh nổi lên chua xót, địa vị của Hàn Linh Hi trong mắt Chu Đình Vũ quan trọng hơn xa so với tưởng tượng của mình. Mặc dù đã nhấn mạnh rất nhiều lần trong lòng về thân phận của mình và thân phận của cô ấy, nhưng nghe được Chu Đình Vũ quan tâm một người như vậy thì không cách nào bình tĩnh được.
"Em thật sự rất quan tâm cô ấy... đã suy nghĩ đến sau này chưa?"
"Tất nhiên." Biểu cảm trêи gương mặt Chu Đình Vũ rất nhu hòa, "Khi thời gian thích hợp bọn em sẽ thành thật với cha mẹ."
Có thể được chấp nhận hay không còn tùy thuộc vào khả năng chấp nhận của gia đình. Em ấy đã suy nghĩ đến việc sẽ phải chịu đựng những ngăn trở gì. Khương Tử Doanh biết mình không có cách này quyết định thay Chu Đình Vũ, các cô chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.
"Đã vậy, chị chúc em hạnh phúc, em thử suy nghĩ đến chuyện công ty đi, chị thật tình hy vọng các em có thể hạnh phúc."
Mặc kệ sau này cuộc sống và tình cảm của em thế nào, chị vẫn sẽ luôn làm người ủng hộ phía sau lưng em.
Lời này Khương Tử Doanh không nói ra.
"Giám đốc."
Lệ Lệ gõ cửa đi vào, khách sáo chào hỏi với Khương Tử Doanh, nói với Chu Đình Vũ: "Em đã đặt hai chỗ ngồi ở nhà hàng Liên Hoa rồi, 12 giờ rưỡi có thể qua đó chứ ạ?"
"Ừ, cảm ơn em."
Chu Đình Vũ nhìn đồng hồ, đến sô pha lấy áo khác, lại xoay người đến cạnh bàn lấy điện thoại.
"Tử Doanh, giờ chúng ta qua đó đi."
"Ừ."
Bỗng nhiên điện thoại vang lên hai tiếng, Lâm Ngọc Chi gửi tới một tin nhắn: Buổi tối về nhà một chuyến, có chuyện muốn nói với con.
"Sao vậy, có người tìm em à?"
"Không có gì, là mẹ em." Chu Đình Vũ đóng điện thoại, "Đi thôi."
------------------------------------------
"... Vậy cho tôi bò bít tết ừm chín bảy phần, đúng rồi tôi còn muốn một phần salad xanh, spaghetti cá ngừ, cà chua hầm cá, cánh gà cay, với lại một canh bò viên Mexico..."
"Đỗ Dật, cho hỏi anh là heo à?"
Hàn Linh Hi khoanh tay ném cho một cái khinh bỉ sâu sắc: "Một bữa cơm mà gọi nhiều vậy ăn hết à?"
"Ơ hay, hôm nay anh hai chết đói rồi, cho anh ăn nhiều chút thì làm sao, không phải để em mời bữa cơm thôi à, đừng có nhỏ mọn như vậy, lấy thêm một gà xào nấm, cuộn thịt xông khói, súp khoai tây, đủ rồi!"
"Nếu không phải em thành tâm thành ý mời anh ăn cơm thì sẽ làm xong việc rồi tới đây tìm anh ngay được à?" Hàn Linh Hi liếc anh ta, "Em chỉ muốn anh đừng lãng phí đồ ăn, suy nghĩ đến những người đói bụng, đợi lát nữa anh ăn không hết thì anh niệm mấy lần A Di Đà Phật đi."
"Em biết tiết kiệm từ khi nào vậy?" Đỗ Dật cười hì hì xoa xoa tay, "Xem ra bị Chu Đình Vũ ảnh hưởng rất nặng nha."
"Cút đi." Hàn Linh Hi dùng mắt róc thịt anh ta, "Em sẵn lòng, được chưa."
"Được rồi, coi như nể mặt bữa ăn hôm nay, anh tha thứ cho chuyện em đùa bỡn anh." Đỗ Dật sửa lại cà vạt, ngồi thẳng người, thể hiện bộ dáng nghiêm túc, "Muốn bàn với anh chuyện gì?"
"Ừm, chuyện của em với Đình Vũ anh cũng biết rồi đó." Hàn Linh Hi cắn môi dưới, "Dù sao giấu giếm không phải kế lâu dài, em định tìm một cách thích hợp nói chuyện với cha mẹ bọn em."
"Anh không nghe lầm đó chứ." Đỗ Dật có chút bất ngờ, "Không phải lúc trước em phản đối nói với cha mẹ nhanh lắm à, lại đổi ý rồi?"
"Vì những chuyện trải qua của người bạn bên cạnh em, làm em suy nghĩ rất nhiều, em không muốn ôm tiếc nuối, cũng không muốn lãng phí thời gian trêи những chuyện khác nữa, ví dụ như xem mặt."
"Em muốn sống trọn đời với Chu Đình Vũ?" Đỗ Dật càng kinh ngạc hơn, "Hiếm có hiếm có nha, rốt cuộc cũng có người khiến Hàn đại tiểu thư nhà chúng ta xác định trái tim rồi, không nghĩ tới lại là một cô gái."
"Có thể bên nhau cả cuộc đời hay không em không biết, em chỉ rất rõ ràng bên cạnh cậu ấy em rất vui vẻ." Lúc này Hàn Linh Hi có chút ngại ngùng, "Em hy vọng cha mẹ có thể cho phép bọn em, nhưng mà không biết mở miệng thế nào."
"Đó là một vấn đề, dù sao suy nghĩ và hoàn cảnh thế hệ của các bậc cha mẹ khác với chúng ta, khó tránh khỏi những chênh lệch về nhận thức." Đỗ Dật suy nghĩ một chút, "Không bằng em nói bóng gió thử với chú dì xem phản ứng thế nào, ví dụ như nói chuyện của mình thành chuyện của người khác, sau đó phổ cập kiến thức cho bọn họ về mấy phương diện này."
"Xin lỗi quý khách, tôi mang thức ăn lên cho hai người."
"Đồ ăn tới rồi, ăn cơm trước đi."
Phục vụ bưng bít tết và salad lên, bàn ăn nhanh chóng bày đầy bàn, Đỗ Dật thấy Hàn Linh Hi chỉ dùng muỗng khuấy canh trước mặt, kinh ngạc hỏi, "Sao em chỉ chọn một món canh thôi vậy, không muốn ăn cái khác hả?"
"Anh ăn đi, em không muốn ăn."
"Cái chuyện công khai này không thể thành công trong một lần được, nhất định không thể xúc động, từ từ nói chuyện với cha mẹ, bọn họ cũng hy vọng em được hạnh phúc, chỉ là bản thân không trải qua nên không cách nào không lo lắng thôi." Đỗ Dật khuyên Hàn Linh Hi, "Em đã xác định là người này, phải cố gắng, nhớ kỹ, anh đứng về phía các em!"
Hàn Linh Hi suy nghĩ một lúc, "Anh nói xem, mẹ Đình Vũ có thể đồng ý cho em và Đình Vũ yêu nhau không? Bà ấy ôm nhiều kỳ vọng với Đình Vũ vậy mà, sẽ chấp nhận cậu ấy thích con gái chứ?"
"Anh cảm thấy hơi khó khăn, thấy cách giáo ɖu͙ƈ của mẹ Đình Vũ đối với cô ấy là biết." Đỗ Dật sờ cằm, "Nhưng mà không thử làm sao xác định được hay không được chứ? Anh nghĩ nếu như các em kiên trì, cuối cùng bà ấy cũng đồng ý thôi, dù sao cũng là con gái của mình, mà em lại là đứa nhỏ bà ấy nhìn lớn lên nữa."
Cơ bản là cả bữa cơm Hàn Linh Hi không ăn gì, tất cả đều được Đỗ Dật giải quyết, lúc tính tiền Hàn Linh Hi bị chữ số trêи hóa đơn kϊƈɦ thích, sau này sẽ không nghe theo nhà hàng người này giới thiệu nữa, càng nhìn càng đau lòng!
Đỗ Dật theo sau Hàn Linh Hi ra khỏi nhà hàng, xoa bụng không có chút hình tượng nào ợ một cái, "Linh Hi à, lát nữa chúng ta đi xem phim đi?"
"Không có hứng thú."
Sáng nay thức dậy cơ thể của Hàn Linh Hi không thoải mái, tứ chi không có chút sức lực nào, đầu cũng nặng nề chóng mặt, không biết có phải do chén canh vừa rồi không mà lúc này bụng cũng không được thoải mái, cô muốn về nhà nghỉ sớm.
"Đúng mất hứng vậy mà, vất vả lắm mới ra ngoài được một lần, nếu không phải vì có thể xem phim với em thì anh tìm tới em à?"
Đỗ Dật không nhận ra sắc mặt Hàn Linh Hi không ổn, anh ta thấy một chiếc xe hiến máu đậu ven đường, hứng thú kéo tay Hàn Linh Hi, "Này, Linh Hi, không có hứng xem phim vậy không phải bằng chúng ta đi hiến máu đi? Có quà tặng kìa!"
"... Giữ hình tượng chút đi được không, tôn nghiêm luật sư của anh đâu?"
Phía sau lưng dần dần thấm ra tầng mồ hôi mỏng, Hàn Linh Hi cảm thấy nóng nên cô không rảnh phản ứng với Đỗ Dật, xoa ấn đường đi về phía trước, "Tự anh đi đi, em phải về nhà."
Đỗ Dật cầm theo cặp tài liệu đuổi theo sau Hàn Linh Hi, "Đừng mất hứng thế mà! Cống hiến vì xã hội, thuận tiện em còn có thể kiểm tra đó!"
"Đó cái đầu anh á, mai em phải đi với Đình Vũ..."
Đường dưới chân dần mơ hồ, ý thức của Hàn Linh Hi bắt đầu rời rạc, cô kêu tên Đỗ Dật yếu ớt, ngã xuống như cây thông bị gãy.
Vốn Đỗ Dật chỉ nói giỡn như lúc thường, anh ta biết lúc nhỏ Hàn Linh Hi rất sợ bị chích, mỗi lần nói tới sẽ nóng nảy với mình, nào ngờ người trước mặt không nói không rằng đã té xỉu, quá đột ngột, Đỗ Dật vốn không phản ứng kịp.
"Linh Hi, Linh Hi!"
Anh ta vội vàng đỡ Hàn Linh Hi dậy, bị gương mặt tái nhợt của cô dọa sợ kêu lên.
"Linh Hi, em tỉnh lại đi mà, em làm sao vậy?"
Lúc này mấy người nhân viên y tế đứng bên cạnh xe thấy có người té xỉu thì lập tức đi tới.
"Bạn anh xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tôi cũng không biết nữa, đang yên lành đột nhiên ngất xỉu."
Đỗ Dật tát cho mình một bạt tai thật mạnh, đều trách cái miệng chỉ lo nói giỡn của mình, vậy mà không chú ý đến cơ thể khác thường của Hàn Linh Hi, nếu như em ấy thật sự có chuyện gì mình thật không có mặt mũi đối mặt với Chu Đình Vũ.
Anh ta níu lấy tay áo người bên cạnh, hổn hển hỏi: "Bệnh viện của mấy người ở gần đây không, tôi đưa cô ấy tới đó!"
***