Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng

Chương 85: Hoài nghi.




Chương 85. Hoài nghi.

"Hàn Linh Hi! Cái tên trời đánh này! Đúng là bạn xấu trong lúc chiến đấu! Chúng ta quen biết nhiều năm thế mà, vốn đã là máu mủ tình thâm từ lâu vậy mà không nghĩ tới em lại hãm hại anh em thế đấy!!!"

Lúc nhận được điện thoại Đỗ Dật mắng tức muốn nổ phổi thì Hàn Linh Hi đang đợi cơm sáng của Chu Đình Vũ, cô không gấp mà từ từ thong thả hỏi: "Ơ, sao vậy, sáng sớm anh hai đã gọi điện đến chửi em rồi, em làm gì nên tội với anh à?"

"Em còn vờ vịt, em còn vờ vịt! Mấy vũ khí cưa gái em đưa anh, em lừa đảo, em hại anh rồi!"

Vũ khí cưa gái trong miệng Đỗ Dật đó là túi hạt giống Hàn Linh Hi đưa cho anh ta mấy tuần trước. Anh ta ra ngoài bàn chuyện làm ăn thì trò chuyện với một nữ khách hàng rất vui vẻ, anh đẩy tôi kéo rất mập mờ. Đỗ Dật muốn có cơ hội tiếp tục phát triển với nữ khách hàng này, biết được còn những người cạnh tranh khác nên muốn tặng cho đối phương một món quà đặc biệt, nhưng tiếc là đoạn thời gian đó ví tiền rỗng tuếch, nên tới tìm Hàn Linh Hi xin lời khuyên nên tặng quà gì vừa thực tế lại lãng mạn mà đầy sáng tạo.

Hàn Linh Hi lấy một túi hạt giống trong phòng đưa cho anh ta, nói là trước đây Chu Đình Vũ đi Luân Đôn công tác có để lại một hạt giống tự tay trồng, chờ đợi nẩy mầm nở hoa là cảm giác vô cùng chờ mong và hạnh phúc, Đỗ Dật lập tức bị cảm động bởi miêu tả của Hàn Linh Hi, đầy háo hức nhận hạt giống nói muốn tự trồng đem tặng cho nữ thần, thuận tiện hỏi Hàn Linh Hi nó sẽ nở ra hoa gì.

Lúc đó cô gái này tỏ ra đầy bí ẩn nói cho anh ta biết, là một cây tulip màu xanh hiếm thấy trêи thế giới, đồng thời căn dặn anh ta nói với nữ thần đợi hạt giống nẩy mầm nhớ tách chúng vào chậu hoặc bể lớn để trồng, nếu không chúng không có không gian của mình rất dễ bị ngộp thở.

Vì vậy người mù thực vật chẳng biết ngô khoai gì cả là Đỗ Dật đây phấn khích không thôi lấy trộm ý tưởng tặng quà của người khác, cầm chậu hoa chôn hạt giống đưa cho người mù thực vật. Về sau chắc là qua một tuần sau đó, vun bón hết lòng của nữ thần cũng có thu hoạch, hạt giống nhỏ dần dần lớn lên rồi thay đổi, nhưng mà nào có mọc ra cái gì là tulip màu xanh hiếm thấy trêи thế giới, vốn chính là một gốc chân vịt xanh biếc.

Chuyện phía sau tất nhiên không cần phải nói gì, bạn gái đi tong, lòng tự trọng của đàn ông bể nát đầy đất. Đỗ Dật tức giận đến nỗi mũi muốn méo luôn. Xấu hổ quá xấu hổ, lúc đó anh ta còn nổ banh trời nói thực vật này rất kỳ diệu, chắc là bây giờ cô gái đó đã cho mình là tên khoác lác đùa giỡn còn nổ nữa.

"Hàn Linh Hi, anh hận em cả đời!"

Đỗ Dật căm giận phẫn nộ lên án ở đầu bên kia điện thoại, Hàn Linh Hi bên này điện thoại thì cười đến nỗi thắt lưng cong gập không thẳng nổi, cô có thể tưởng tượng ra được tâm trạng của cô gái kia lúc đối mặt với một chậu chân vịt là gì. Lúc ấy khi nhìn thấy đồ mọc lên càng ngày càng giống rau còn tưởng là cách trồng không đúng, mãi đến khi Chu Đình Vũ lấy chúng nó làm thành bữa sáng kèm với rau thì mới biết được là bị cô gái kia đùa giỡn, uổng công cô nâng niu nó thật lâu mà.

Có trách thì trách ông anh này keo kiệt lại cả tin mình, đúng là nhìn rau ra hoa đi tặng người ta.

"Được rồi được rồi, anh không biết thì không thể trách anh được, nhưng không phải cũng đã đạt được mục đích của anh rồi à, vừa thực tế sáng tạo lại lãng mạn, mọc lên rồi có thể ăn, anh xem, tuyệt đối cô ấy sẽ khắc sâu ấn tượng đó."

"Khắc sâu ấn tượng, đúng nhỉ, chắc chắn khắc sâu ấn tượng, người ta tặng hoa anh tặng rau, sau này mặt mũi anh để đâu hả?!"

Đỗ Dật hung dữ nói: "Họ Hàn, nếu như anh không lấy được vợ vì em, thì lấy Chu Đình Vũ nhà em ra gán nợ!"

"Không được, cậu ấy là của em." Hàn Linh Hi từ chối dứt khoát, "Anh đừng hòng mơ tưởng."

"Linh Hi, ăn cơm thôi."

Chu Đình Vũ bưng trứng rán và bánh mì lên bàn, ý bảo Hàn Linh Hi qua ngồi.

"Được rồi, em không thèm nghe anh nói nữa, việc này là em sai rồi, lúc nào rảnh mời anh ăn cơm. Ha ha, cứ vậy ha, bái bai."

Hàn Linh Hi cúp điện thoại, đến cạnh bàn ăn ngồi xuống đối diện với Chu Đình Vũ. Chu Đình Vũ giúp Hàn Linh Hi vén sợi tóc rũ xuống mặt, khẽ nói: "Hôm nay mình phải ra ngoài làm việc, tan làm cậu về nhà nhớ chú ý nhé."

Lại ra ngoài? Trong lòng Hàn Linh Hi có chút buồn bực, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, dù sao chức vị của Chu Đình Vũ không cùng đẳng cấp với mình, tất nhiên có nhiều chuyện phải làm, cậu ấy cố gắng làm việc như vậy, cũng là vì cuộc sống tươi đẹp của hai người. Nghĩ đến như vậy, Hàn Linh Hi lại cảm thấy áy náy, vậy chẳng phải mình kéo chân Chu Đình Vũ sao?

"Đình Vũ, có phải cậu ở chung với mình mệt lắm không?"

Chu Đình Vũ sửng sốt, cô không nghĩ tới Hàn Linh Hi lại đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy.

"Nói cái gì ngốc vậy, cũng là vì vui vẻ mới thích bên cậu mà." Chu Đình Vũ cầm tay Hàn Linh Hi, "Cậu đừng nghĩ lung tung, mình cố gắng về ăn cơm tối với cậu nhé."

Hàn Linh Hi trầm ngâm, nhưng chỉ nói một câu, "Ừ, mình biết rồi."

Cùng nhau dùng bữa sáng xong, hai người sửa soạn đơn giản rồi ra ngoài. Cửa sổ công cộng cuối hành lang không đóng, một trận gió lạnh thổi đến, Hàn Linh Hi rụt cổ lại, kéo tay Chu Đình Vũ tới cần cô. Hôm nay thời tiết thất thường, lúc nóng lúc lạnh, đúng là chẳng biết mặc ra sao mới tốt nữa.

Thang máy tới rất nhanh, cửa mở ra, hai người đứng bên trong cực kỳ quen mắt.

"Ô! Linh Hi, Đình Vũ."

Lôi Dương vẫy tay với các cô, mỉm cười nói: "Chào, hôm nay thật trùng hợp có thể gặp được hai em."

"Chào buổi sáng." Lý Kha đút hai tay trong túi, đôi mắt qua lại trêи người Chu Đình Vũ và Hàn Linh Hi, biểu cảm hơi cứng.

"May mà tối qua ngủ ở nhà Lôi Dương, nếu không sẽ không có cơ hội nhìn thấy người đẹp rồi."

Hàn Linh Hi không muốn phản ứng nhiều với Lý Kha, nới lỏng tay Chu Đình Vũ không để dấu vết, đứng vững bên kia thang máy.

Chu Đình Vũ vẫn nhớ rõ Lý Kha, khách sáo với anh ta vài câu, tán gẫu với Lôi Dương: "Đi làm à? Hôm nay ra ngoài sớm vậy?"

"À, hôm nay có hẹn khách hàng, nên phải qua đó sớm một chút. Đúng lúc gặp hai người các em, có một người bạn tặng hải sản cho anh, hai em thích ăn không? Anh lấy xuống cho."

"Ở gần như vậy còn lên xuống lầu lấy gì nữa, quá phiền phức." Lý Kha trực tiếp ngắt lời Lôi Dương, "Tài nấu nướng của Lôi Dương rất tốt, chi bằng khi nào hai vị rảnh rỗi thì đi thẳng đến nhà cậu ấy, để cậu ấy làm cho chúng ta ăn thấy sao?"

"Đúng rồi, xem mình ngớ ngẩn chưa." Lôi Dương ngại ngùng sờ trán, "Đình Vũ, em và Linh Hi có thể nể mặt anh không? Như anh đã nói đó, chúng ta làm hàng xóm lâu vậy rồi mà chưa mời bọn em đến nhà anh ngồi chơi nữa."

Nếu đối phương đã có lòng mời thì không có lý do gì từ chối cả. Chu Đình Vũ gật đầu đồng ý. "Vậy cảm ơn trước, tối nay em thật sự có việc, ngày mai được không?"

"Không thành vấn đề." Lôi Dương đồng ý một tiếng, "Vậy tối mai chúng ta gặp lại, em và Linh Hi nhất định phải tới đó."

"Vâng."

Lý Kha lập tức chen miệng nói: "Cứ quyết định vậy đi, Lôi Dương, mình bao rượu, cậu cứ lo làm đồ ăn đi."

Lúc này Hàn Linh Hi không nhịn được, "Anh cũng đi?"

Các cô và Lôi Dương là hàng xóm, nhận được lời mời còn được chứ cái tên Lý Kha kia nhiều chuyện làm gì? Ấn tượng của Hàn Linh Hi với Lý Kha vẫn không tốt lắm, cứ cảm thấy quái gở, quỷ mới thích ăn cơm với anh ta, vô góp vui rõ ràng là có ý đồ!

Lý Kha hỏi ngược lại: "Sao, cô không chào đón à?"

Lôi Dương nhìn Lý Kha lại nhìn Hàn Linh Hi không rõ ra sao, "Sao vậy, hai người... có xích mích à?"

Trong ấn tượng của anh ta, hình như Hàn Linh Hi và Lý Kha chỉ gặp mặt vài lần, không lý nào lại ghét nhau được.

"À, không có gì, thuận miệng hỏi thôi."

Hàn Linh Hi lắc đầu lại nhịn xuống, được rồi, nhiều lời vô ích, miễn cho Lôi Dương và Chu Đình Vũ hiểu lầm mình với anh ta rất quen.

------------------------------------------

"Ngọc Chi, em xong chưa vậy, rửa hoa quả thôi mà sao chậm chạp vậy?"

"Xong rồi xong rồi, em nói chứ anh đúng là hoàng thượng đợi dâng tới miệng mà." Lâm Ngọc Chi bưng hoa quả đã cắt gọn từ phòng bếp đi ra, vừa đi vừa nói thầm: "Không phải em cắt xong rồi à, muốn ăn còn không muốn chờ."

"Dạ dạ dạ, cảm ơn em, mau ngồi xuống đi, mau ngồi xuống." Chu An cười ha hả mời Lâm Ngọc Chi ngồi, lại đệm thêm đệm sau lưng bà, "Thoải mái thế này ha."

"Đây còn tạm được đó." Lâm Ngọc Chi lườm ông một cái, liếc nhìn ti vi, "Anh đang xem gì vậy?"

"Chương trình pháp luật, đây không phải là một vụ xét xử đâu, ngồi xuống xem chung đi."

Trêи ti vi đang nói đến án giết người, nói là nơi nào đó có cô gái trẻ tuổi bị mất tích, người nhà người mất tích báo cảnh sát tìm kiếm, sau đó tra ra được bạn nữ thân của người mất tích, cẩn thận tra hỏi mới biết được người mất tích đã bị ngộ sát.

"Ơ, sao lại tàn nhẫn vậy chứ." Lâm Ngọc Chi không khỏi thổn thức, "Hai cô bé quan hệ tốt vậy mà, sao lại nhẫn tâm xuống tay chứ?"

"Ôi, em không xem phần trước đó thôi, vì cô gái đó thích cô gái kia, về sau cô gái kia có chồng rồi thì cô gái đó không chấp nhận được, nhất thời kϊƈɦ động thì giết chết bạn mình."

"Cái gì, cô đó thích bạn thân của cổ?" Lâm Ngọc Chi thương tiếc không thôi, "Vậy cũng không thể cực đoan thế được, hai cô gái tốt đều bị hủy hoại..."

Bây giờ internet phát triển, sách gì cũng xem được, đồng tính không phải vấn đề cấm kỵ gì nữa, chỉ là đối với người truyền thống thì vẫn khó chấp nhận được, Lâm Ngọc Chi không có quan điểm gì về chuyện này, hoặc nói là vì cảm thấy nó cách mình rất xa, vốn không có suy nghĩ tìm hiểu sâu.

Trong phòng thẩm vấn hung thủ nói về những việc hai người đã từng trải qua, Lâm Ngọc Chi tập trung tinh thần xem, dần dần cảm thấy là lạ.

Hai người đã quen biết từ lâu, quan hệ vô cùng tốt, đã từng sống chung với nhau, từ chối sắp xếp hôn nhân của gia đình vì đối phương...

Lâm Ngọc Chi nhíu mày đẩy đẩy Chu An, "Anh nhìn hai cô gái đó, có nhớ tới gì không?"

Chu An không hiểu, "Nhớ tới gì?"

"Anh không cảm thấy hai cô gái đó rất giống với Nhiễm Nhiễm và Đình Đình à?"

Lâm Ngọc Chi im lặng suy nghĩ, hai con bé giờ cũng đang sống chung một mái nhà, cũng có quan hệ như keo sơn, lại không chịu xem mặt kết hôn, bà lại liên tưởng đến bộ ảnh trong phòng ngủ của Chu Đình Vũ, còn có cả ánh mắt dành cho nhau khi hai đứa ở chung chỗ nữa, giật mình trong lòng, "Vì sao Đình Đình vẫn không chịu yêu đương, người mà nó nói thích không phải là Nhiễm Nhiễm chứ?!"

Chu An cười xì, lời Lâm Ngọc Chi nói nghe vào tai ông chỉ đơn giản là câu chuyện tưởng tượng, "Cơ sở của e không đúng, nếu hai đứa nó có gì, vậy em với Phượng Lan chẳng phải một đôi à?"

"Không phải, em với Phượng Lan quan hệ tốt thật, nhưng em cảm thấy không giống với hai đứa nhỏ mà."

"Không giống, không giống chỗ nào?" Chu An không cho là đúng, lại chú ý vào ti vi.

Ông và Lâm Ngọc Chi sống với nhau bao nhiêu năm, thấy Lâm Ngọc Chi và Trương Phượng Lan thân nhau bấy nhiêu năm, hai người còn có thể chia sẻ cùng một cái giường cùng một bộ đồ, Chu An đâu có nghi ngờ hai người, với lại tình cảm giữa phụ nữ với nhau tinh tế hơn nhiều so với tình bạn giữa đàn ông, ông cho rằng Lâm Ngọc Chi đang nghi thần nghi quỷ suy nghĩ lung tung.

"Em cũng không biết nói sao nữa." Lâm Ngọc Chi cẩn thận nhớ lại, "Là cảm thấy hình như hai đứa nó quá thân mật..."

"Sao em lại rối rắm thế?" Chu An không biết làm sao, "Đình Đình và Nhiễm Nhiễm quan hệ không tốt em lo lắng, quan hệ quá tốt thì em lại quan tâm, thật không biết em suy nghĩ gì mỗi ngày đó, được rồi được rồi, đừng đoán mò nữa, xem ti vi đi."

Lâm Ngọc Chi tự nói không vui, mất hứng im lặng, trong lòng lại âm ỉ bất an. Không được, bà phải tìm cơ hội làm cho rõ. 

***

Ai đoán trúng không =)))) Valentine có thưởng :v