Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng

Chương 83: Anh tình tôi không nguyện.




Chương 83. Anh tình tôi không nguyện.

Thái độ của đối phương hơi cương quyết, tạm thời Lâm Diệu Diệu không biết phải làm sao, cô sợ đắc tội với quý công tử này, với lại tấm thẻ này thật sự rất có sức cám dỗ... Không phải ai cũng có thể ngủ nổi ở khách sạn đẳng cấp, nếu để cho bạn bè biết, nhất định sẽ rất có thể diện.

Nếu là vì mình quen Hàn Linh Hi anh ta mới chủ động lấy lòng, vậy mục đích của anh ta, cũng có liên quan với Hàn Linh Hi nhỉ. Mà nghe anh ta nói là gì rồi hẳn quyết định xem có muốn hay không.

Lâm Diệu Diệu giả vờ từ chối rồi nhận thẻ: "Vậy anh... muốn tôi làm gì?"

"Đừng lo lắng, sẽ không bảo cô đi giết người phóng hỏa đâu." Lý Kha cầm một ly sâm banh lên uống một hớp nhỏ, "Các cô là đồng nghiệp chắc khá hiểu nhau, vậy cô nói với tôi chút xem Hàn Linh Hi là kiểu người gì?"

Lâm Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm, "Chị Linh Hi à, vóc người chị ấy rất xinh đẹp, rất nhiều người theo đuổi, chỉ có điều, chị ấy thuộc kiểu con gái rất có cá tính, không thích bị người ta chi phối lắm."

"Có rất nhiều người theo đuổi cô ấy? Vậy cô ấy có tiếp xúc thân mật với ai không?" Lý Kha nhướng mày, "Tóm lại là cô ấy có bạn trai không?"

"Theo tôi quan sát thì chắc không có." Lâm Diệu Diệu suy nghĩ vài giây, "Có khi tan làm chúng tôi sẽ đi chung, hoặc là chị ấy tụ tập với bạn bè hoặc là về thẳng nhà luôn, không thấy chị ấy gọi điện ngọt ngào gì ở công ty cả."

"Vậy à... Được rồi, tôi biết rồi." Bỗng nhiên Lý Kha tới gần Lâm Diệu Diệu, "Vậy cô cảm thấy con người tôi thế nào?"

Ánh mắt của đối phương thâm thúy có thần, có loại hấp dẫn mạnh mẽ, sao lại có người đàn ông có đôi mắt đẹp như vậy? Lâm Diệu Diệu cầm ly rượu nuốt một ngụm nước bọt, ngại ngùng nói: "Tôi cảm thấy anh rất lịch sự, lại rất đẹp trai, hai người rất xứng, tôi cảm thấy chị Linh Hi sẽ thích anh, chỉ là chưa tới lúc thôi."

"Ha ha, nhờ lời chúc của cô, nếu như tôi có thể theo đuổi được cô ấy, nhất định sẽ mời cô ăn tiệc lớn." Lý Kha vui vẻ vỗ vỗ vai Lâm Diệu Diệu, "Chỉ là đoạn duyên phận này còn cần cô giúp đỡ, cô gái ấy rất bướng bỉnh, muốn mời được cô ấy rất khó."

"Anh muốn tôi giúp anh tạo cơ hội gặp mặt?" Lâm Diệu Diệu khó xử, "Tôi lại không có khả năng đó, chị Linh Hi sẽ không nghe lời tôi..."

"Không cần, cô chỉ cần nói cho tôi biết cô ấy làm gì ở công ty, tiếp xúc với ai mỗi ngày là được." Lý Kha nhẹ giọng nói nhỏ, nói rất dịu dàng: "Với lại, đừng cho Linh Hi biết chuyện này, coi như bí mật giữa tôi với cô, được chứ?"

Lâm Diệu Diệu đã sớm bị "thâm tình" của anh ta cảm động, dưới cái nhìn của cô ta, Lý Kha có thể vẫn kiên trì khi bị từ chối liên tục lại còn nghĩ hết cách để biết rõ cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của Hàn Linh Hi, là một người đàn ông đầy lãng mạn lại có kiên nhẫn, nhất định là rất thích Hàn Linh Hi. Nếu như giúp chuyện này, mặc kệ có tác dụng hay không, ít nhất có thể kết bạn với một người có tiền cũng được rồi.

"Cái này thì đơn giản, cứ giao cho tôi là được." Lâm Diệu Diệu đồng ý, "Coi như lời cảm ơn của tôi với anh."

"Sao được, tôi còn phải cảm ơn cô ủng hộ tôi đây." Lý Kha liếc nhìn Hàn Linh Hi xa xa, cầm tấm danh thϊế͙p͙ đưa cho Lâm Diệu Diệu, "Được rồi, tôi nên đi chào hỏi với người bên trong rồi, có việc cứ liên lạc với tôi."

Anh ta bưng hai ly sâm banh đi tới hướng Hàn Linh Hi, sau khi đến phía sau người cô thì nghiêng người về phía trước, kề sát nhỏ giọng bên tai cô: "Cô Hàn, lâu ngày không gặp nhỉ."

Thình lình có người nói bên tai, Hàn Linh Hi hoảng sợ, quay đầu lại thấy là Lý Kha, tức giận nói: "Tại sao anh lại ở đây?"

"Người ta cắt băng khai trương đâu phải mời một công ty thôi, sao tôi lại không thể ở đây. Uống rượu không?"

"Cảm ơn, tôi không uống."

"Không uống thì thôi." Lý Kha nhún vai, "Sao vậy, thấy tôi không có ngạc nhiên chút nào à, buổi tối rảnh không, ăn cơm chung đi."

"Tôi có hẹn." Hàn Linh Hi nhàn nhạt nói: "Anh Lý, chuyện lúc trước tôi đã nói rõ với anh rồi, hy vọng anh đừng tặng hoa cho tôi nữa, nó sẽ gây phiền cho tôi."

"Có gì mà phiền đâu, sao thế, sợ người cô thích thấy rồi ghen à?" Lý Kha nâng khóe miệng lên, "Cô không chấp nhận tình cảm của tôi, ngay cả làm bạn bình thường cũng không được à, dù sao tôi cũng có quan hệ tốt với Lôi Dương mà."

"Tùy anh."

Biết ngay anh ta lại lấy Lôi Dương ra bào chữa mà, Hàn Linh Hi lười để ý tới anh ta, bỗng nhiên tên đàn ông này tiếp cận làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, dựa theo quan hệ của Lý Kha với Lôi Dương, anh ta nên biết tình cảm của Lôi Dương với mình, là bạn tốt sao lại có thể "giành người yêu" được? Hay chỉ đơn giản là trò đùa dai, muốn xả giận cho bạn bè?

Cũng vì Lý Kha đã từng cứu mạng mình, nên Hàn Linh Hi mới nhẫn nại với anh ta nhưng đừng có trắng trợn không để yên như thế được.

Sau khi kết thúc lễ cắt băng, tài xế đưa Tiếu Mặc về, vì không tiện đường nên Hàn Linh Hi chọn đến cửa khách sạn đón xe, nhưng đợi thật lâu rồi mà vẫn không thấy chiếc nào.

Đêm nay có hẹn với cha mẹ đến nhà Chu Đình Vũ ăn cơm, giờ này vẫn còn sớm, sao lại không đón được xe? Giữa lúc cô nhìn xung quanh, có một chiếc Porsche màu xám tro lái tới rồi dừng lại.

"Này, Linh Hi, đón xe à? Đúng lúc tôi cũng phải về, tiễn cô một đoạn luôn?"

"Cảm ơn, tôi đón xe là được rồi."

Thấy là Lý Kha thì Hàn Linh Hi từ chối ngay lập tức, cô cực kỳ không muốn có liên quan với người này.

"Rất nhiều xe riêng đến chỗ này, với lại gần đây thành phố đang sửa đường ở ngã rẽ, lúc cô tới chắc cũng thấy rồi, rất khó gọi xe taxi, cô đợi thêm tiếng đồng hồ nữa cũng chưa chắc có đâu."

"..."

Lý Kha thấy Hàn Linh Hi không thèm quan tâm, trực tiếp tháo dây an toàn xuống xe kéo cô.

"Này anh làm gì thế? Buông tay ra!"

"Thôi, đừng làm giá, tôi có bắt cô làm gì đâu, Lôi Dương còn đang nhìn đấy." Lý Kha nhét Hàn Linh Hi vào trong xe, "Nhìn trời hôm nay sắp mưa, đợi lát nữa cô càng khó đón xe hơn đó."

Đúng là trời âm u hơn rất nhiều, còn nổi gió, Hàn Linh Hi suy nghĩ lại mình không mang dù, lại phải đi gấp, rối rắm một lúc mới miễn cưỡng đồng ý.

Dọc đường đi Lý Kha nói liên tục, Hàn Linh Hi trả lời câu có câu không rồi vô tình ngủ quên mất, đợi Lý Kha đánh thức cô thì đã ở trong khu nhà của Chu Đình Vũ rồi.

"Sao không gọi tôi dậy sớm hơn? Ai cho anh lái vào?" Hàn Linh Hi xoa xoa mắt, nhanh chóng tháo dây an toàn xuống xe.

"Giờ gọi cô dậy cũng không trễ mà." Lý Kha tựa tay vào cửa sổ kêu cô: "Này, người đẹp, có phải ngồi xe tôi thoải mái lắm không?"

"Không đứng đắn." Hàn Linh Hi liếc một cái vội vàng đi thang máy lên lầu.

------------------------------------------

"Chào dì Năm ạ."

"Ôi, Nhiễm Nhiễm tới rồi." Lâm Ngọc Chi nhiệt tình đón Hàn Linh Hi vào nhà, "Tới sô pha ngồi đi con, chờ một lúc là có thể dọn cơm rồi."

"Dì, có gì cần phụ không, con giúp dì làm."

"Tay chân con vụng về, có thể giúp gì được?" Trương Phượng Lan đi ra từ phòng bếp, thấy hai tay Hàn Linh Hi trống không, kêu la: "Này, đậu hũ mẹ bảo con mua đâu?"

"Hả, đậu hũ gì?" Hàn Linh Hi ngẩn người, mới nhớ ra buổi chiều mẹ có gửi tin nhắn đến.

"Xin lỗi, con quên rồi, giờ con đi mua đây."

"Thôi quên đi quên đi." Lâm Ngọc Chi cản cô lại, "Đình Đình sắp về đến rồi, để dì gọi nó bảo nó mua dưới lầu."

"Con đó, có chút chuyện nhỏ cũng không làm được." Trương Phượng Lan thẳng thừng trách mắng: "Còn trông cậy gì vào con được nữa?"

"Không phải con chỉ quên thôi à?" Hàn Linh Hi bĩu môi, "Có phải cố ý đâu."

"Quên rồi còn lý sự à?"

"Được rồi, bà đùng la nó nữa." Lâm Ngọc Chi kéo Trương Phượng Lan, "Bao nhiêu tuổi rồi, Nhiễm Nhiễm làm việc từ sáng tới tối cũng mệt rồi, để nó nghỉ ngơi đi."

"Chỉ có dì thương con thôi." Hàn Linh Hi ôm lấy Lâm Ngọc Chi tố khổ, "Mẹ con toàn dữ với con."

"Con nhóc xấu xa kia, lúc tôi đối tốt với cô sao cô không nhớ kỹ đi hả." Trương Phượng Lan đang nói dông dài, Chu Đình Vũ đã về, trong tay cô còn cầm theo vài túi đồ, trêи áo khoác có dính chút nước.

"Ơ, Đình Đình à, sao quần áo con ướt hết vậy, bên ngoài mưa à?"

"Dạ, đi dưới lầu dính mưa."

Hàn Linh Hi tiến lên giúp Chu Đình Vũ cởi áo khoác, lại lấy khăn mặt giúp cô lau những vệt nước trêи tóc. Động tác tự nhiên liên tiếp.

"Thay quần áo nhanh đi, coi chừng bị lạnh."

Thấy dáng vẻ lo lắng của con gái, Trương Phượng Lan trêu chọc, "Này, bà Năm, bà xem kìa, Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta còn biết đau lòng người ta kìa."

Hàn Linh Hi dùng đôi mắt sắc như dao lóc thịt bà, "Con đau lòng cậu ấy đấy, làm sao nào?!"

"Con nhóc chết tiệt, động chút là dữ với mẹ cô không à." Trương Phượng Lan nhìn hai bên, bà kéo Hàn Linh Hi qua một bên, dáng vẻ vô cùng thần bí.

"Mẹ, mẹ làm gì thế?"

"Nhiễm Nhiễm à, vừa rồi ai đưa con về vậy?" Nét cười của Trương Phượng Lan rất sâu xa, "Vừa rồi mẹ thấy trong phòng bếp, chiếc Porsche đó của ai thế?"

Hàn Linh Hi hơi hồi hộp một chút, nhanh chóng giải thích, "Mẹ đừng hiểu lầm, chỉ là một người bạn tiện đường đưa con về thôi."

"Bạn gì, nam hay nữ, sao con không mời người ta lên ngồi chút?"

"Có gì mà ngồi, nhà chúng ta tụ họp người ngoài vào không hay." Hàn Linh Hi không muốn nhiều lời với bà, "Con đi xem Đình Vũ."

"Này, đừng." Trương Phượng Lan nắm cánh tay cô lại, "Con thành thật với mẹ đi, có phải là đang yêu nhau không? Thì..."

Để ngăn cản mẹ tiếp tục dây dưa, Hàn Linh Hi tiện tay lấy một trái táo nhét vào miệng mẹ mình: "Không có không có, nếu như có sẽ dẫn về cho mẹ xem, nha, ngoan."

"Lại nữa, lần nào cũng gạt mẹ."

"Hai người đang nói gì vậy?" Chu Đình Vũ đã thay quần áo xong, cô mặc bộ áo len màu trắng, cuộc tóc thả sau gáy, rất ra dáng ở nhà.

Trong lòng Hàn Linh Hi thoáng ấm áp, "Không có gì đâu, nói chuyện tùy tiện thôi."

Giọng điệu thay đổi này đến cả Trương Phượng Lan còn cảm nhận được, bà tức giận đá chân Hàn Linh Hi, đi vào phòng bếp.

"Dì sao vậy?"

"Đâu phải cậu không biết mẹ mình, có đôi khi tính trẻ con thôi." Hàn Linh Hi trả lời qua loa, cầm tay Chu Đình Vũ, chắc là vừa rồi bị gió mưa thổi nên đầu ngón tay hơi lạnh.

"Có lạnh không?" Cô gộp cả hai tay Chu Đình Vũ bao bọc lại, nhẹ nhàng xoa bóp, đúng lúc Trương Phượng Lan bưng khoai từ đi ra từ phòng bếp thì thấy được cảnh này.

Bỗng nhiên quan hệ của hai đứa con thay đổi thì không có gì lạ, chỉ là luôn cảm thấy cách ở chung của hai người không giống lắm với cách ở chung của mình và Trương Phượng Lan, hình như thân mật hơn nhiều, với lại, có phải ánh mắt nhìn đối phương quá dịu dàng rồi không, giống như tình yêu giữa trai gái...

Đều là con gái, sao có thể được. Lâm Ngọc Chi chặt đứt suy nghĩ của mình, có lẽ là vì con nít thời giờ cởi mở hơn hồi trước, nên biểu đạt tình cảm nhiều hơn thôi.

***