Chương 121. Ngoại truyện 5.
"Được rồi, những việc này bàn giao lại cho mọi người, nhớ ngày mai nộp mẫu báo cáo công việc của mình lên cho tôi, tan họp."
Hàn Linh Hi làm xong thì vội vã thu dọn đồ đạc chuẩn bị rút lui, bên cạnh có người gọi cô, "Giám đốc Hàn, chúng ta vừa giành được đơn hàng lớn như vậy từ Thông Thịnh, buổi tối có ra ngoài chúc mừng một chút không?"
"Ngại thật, tôi có chuyện gấp phải làm, mọi người cứ đi chúc mừng đi, ghi vào sổ cho tôi."
Hàn Linh Hi nở một nụ cười rực rỡ với mọi người, cầm túi xách nhanh chóng đi ra thang lầu, vừa mới vào thang máy đã nghe một trận kêu gọi bên ngoài: "Ấy, giám đốc Hàn, giám đốc Hàn! Cô chờ tôi một chút! Tôi muốn đi với cô!"
Nghe tiếng kêu quen thuộc như thế, Hàn Linh Hi nhanh chóng đè nút đóng cửa xuống, nhưng tốc độ đóng cửa hiển nhiên không bằng tốc độ chạy nhanh như bay của người tới, ngay lúc cửa khép lại còn đúng một khe hở thì người kia chui vào.
"Thật là, đã nói em đợi người ta rồi mà."
Sau khi vào thang máy, tiểu Kim lộ nguyên hình, không gọi giám đốc hình tượng cũng mất, cười hì hì ôm cánh tay Hàn Linh Hi hỏi: "Tiểu Hàn, gấp vậy muốn đi đâu thế? Liên hoan cũng không tham gia hả?"
"Không phải chị cũng không tham gia sao? Em có chuyện rất quan trọng nên không thể đi."
Cả cuộc đời này Hàn Linh Hi vốn cho rằng mình không thể tránh khỏi chỉ có một mình Chu Đình Vũ, về sau mới phát hiện còn có Đại Lạt Ma Kim Liên kia nữa. Sau khi thân thể khôi phục, cô nộp đơn đến một công ty chia tay tất cả để bắt đầu lại từ đầu, ai biết vậy mà lại thấy được một gương mặt quen thuộc trong đàn người xa lạ nơi này.
"Người ta tới tháng cơ thể khó chịu mà, em có chuyện gì quan trọng vậy?"
Nếu như đổi lại là trước đây, tất nhiên Hàn Linh Hi rất thích tham gia mấy buổi hoạt động liên hoa đó, nhưng bây giờ cô là người có gia đình, tất nhiên không thể ăn chơi như trước được. Nhưng Hàn Linh Hi lại không thể nói thẳng với tiểu Kim bởi vì trong nhà có vợ con nên cô muốn về nhà thật nhanh, đoán chừng cái đầu ngâm nước của tiểu Kim vốn không hiểu được tình yêu đồng tính. Nếu lại để chị ta biết mình cười thần tượng của chị ta là Chu Đình Vũ, chắc hàm răng cũng phải rúng động, không chừng đâm thọt bậy bạ mình ở công ty nữa.
Nên Hàn Linh Hi chỉ trả lời chị ta ngắn gọn: "Thì có việc."
"Xí, quan hệ của chúng ta còn làm thần bí chi." Tiểu Kim bĩu môi, "Em không thấy ánh mắt thất vọng của những đồng nghiệp đó à, lẽ nào nhà em đích thân về rồi hả?"
"Em gặp khách hàng được chưa?"
Tiểu Kim đổi việc đến công ty mới nhưng thật không ngờ sẽ gặp lại Hàn Linh Hi, khiến tâm trạng cô phức tạp là Hàn Linh Hi đến công ty muộn hơn mình, rồi sau đó lên phó giám đốc, tiếp theo lại được thăng chức. Hơn nữa gương mặt xinh đẹp dễ khiến người khác chú ý hơn, tuy nói Hàn Linh Hi đã hơn ba mươi tuổi, bảo dưỡng tốt thoạt nhìn vẫn như cô gái hai bảy, hai tám tuổi, mặc dù nhiều người đàn ông thích nhưng thấy nhẫn cưới trêи tay cô thì tan nát cõi lòng, vẫn cam tâm tình nguyện ủng hộ cô, dù sao tồn tại chung với mỹ nhân đã là điều rất vui rồi.
Còn tiểu Kim, tận tụy ở công ty đã nhiều năm còn không đến lượt khách hàng lớn AE, cũng hơn ba mươi tuổi như nhau mà đến giờ vẫn cô đơn như trước, bên cạnh vắng vẻ có thể làm bãi bóng.
Tuy rằng biết EQ của Hàn Linh Hi cao hơn mình, năng lực làm việc cũng rất nổi tiếng, lên chức cũng hợp tình hợp lý, nhưng khác biệt này thật sự quá lớn, mỗi khi nghĩ tới cũng làm trong lòng tiểu Kim buồn phiền không thôi.
Chỉ là lúc gặp Hàn Linh Hi, tiểu Kim hiểu cảm thấy rõ ràng cô không giống như trước kia, tính tình tốt hơn trước kia, làm việc càng thêm mạnh mẽ quyết đoán, luôn có chí tiến thủ, hôn nhân có thể cho người ta động lực lớn như vậy?
Chị ta có chút không hiểu được, "Liều mạng như thế làm gì, không phải đã gả cho con rể vàng sao? Tội gì nhất định phải ra ngoài lăn lộn."
Hàn Linh Hi hừ nhẹ một tiếng nói: "Honey nhà em nói, con người có thể bình thường nhưng không thể không cố gắng, ý nghĩa cuộc sống ở chỗ lăn lộn."
Cô từng cách cái chết rất gần, cũng đi qua đường ranh sinh tử sau đó Hàn Linh Hi mới có suy nghĩ thấu triệt hơn về cuộc đời, cô hy vọng cuộc sống có thể trở nên càng có ý nghĩa hơn, càng có trách nhiệm gánh vác hơn, không thể chỉ một mình ăn no cả nhà không đói bụng như tiểu Kim.
"Rốt cuộc người kia của em bận bao nhiêu, nhà không cho chị tới, người cũng không cho chị gặp, uổng phí chúng ta làm bạn nhiều năm thế mà."
Hàn Linh Hi liếc một cái: "Honey nhà em có tính ưa sạch sẽ, không thích trong nhà có mùi người khác."
"Vì sao đến giờ em vẫn chưa có con?"
"Bọn em thích thế giới hai người."
"Sao chị luôn cảm thấy trêи người em có vị sữa nhàn nhạt nhỉ?"
"!"
Hàn Linh Hi nhíu mày lại liếc nhìn lên đỉnh đầu, sao hôm nay thang máy này chậm vậy, vẫn chưa tới đáy?
"Ôi, thật hâm mộ mấy người kết hôn như em mà." Tiểu Kim thở dài, vẫn đang nói lải nhải: "Nhìn chị thử xem, sắp bốn mươi rồi đây không kết hôn sự nghiệp cũng không tiến triển, nhưng mà tiểu Hàn hay em truyền thụ bí quyết thành công lại cho chị đi, có lẽ giúp chị thoát khỏi kiếp độc thân đó!"
"Em đã nói nhiều lần về chuyện công việc rồi, nếu như chị nhớ kỹ suy nghĩ cẩn thận lời em nói thì em tin chị sẽ giao tiếp tốt hơn với khách hàng và phối hợp với các phòng ban khác thuận lợi."
Cảm ơn nhiều năm đào tạo khi ấy của Hứa Hân và Tiếu Mặc, để cô có thể thích ứng với môi trường mới ở một vị trí mới nhanh hơn. Cô thấy tình bạn với tiểu Kim nghĩ đến việc kéo lên, nhưng mà hiển nhiên EQ và cân nặng của người này không được tỉ lệ thuận, Hàn Linh Hi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Về vấn đề tình cảm của chị, em cảm thấy nếu mà chị có thể đừng kéo theo em mỗi lần đồng nghiệp Vương Tiểu Bàn mời chị ăn cơm chung, chắc mấy năm nữa chị sẽ gả ra ngoài thôi."
"Hả?" Tiểu Kim mờ mịt nhìn Hàn Linh Hi, "Mắc mớ gì đến Tiểu Vương chứ?"
"... Coi như em chưa nói gì."
Rốt cuộc thang máy cũng đến, Hàn Linh Hi đẩy Tiểu Kim ra rời khỏi không quay đầu lại, với EQ này còn đòi lấy chồng? Đáng đời độc thân!
Cô gửi một tin nhắn cho Chu Đình Vũ, lái xe đến nhà bốn vị trưởng bối ở.
Một ngày trước ngày dự tính sinh, Chu Đình Vũ thuận lợi sinh ra một bé cưng, khóc đến long trời lở đất. Hàn Linh Hi thấy gương mặt vợ lộ ra vẻ mệt mỏi thì đau lòng rơi nước mắt, sau đó xác nhận giới tính con mình lệ đóng thành băng, thế nào lại là con trai, cô không muốn làm mẹ chồng! Quan hệ mẹ chồng nàng dâu là vấn đề nan giải toàn cầu, cô không muốn làm mẹ chồng mà!
Chỉ là so sánh với sinh mạng mới này thì ưu sầu tương lai này vốn bé nhỏ không đáng kể, bé con trong tã lót nắm chặt hai tay ngủ say yên tĩnh, nhiều nếp nhăn y như ông cụ non, gần như là không nhìn ra lông mi, nắm tay cậu bé nhẹ giật giật, cái miệng nhỏ nhắn phun ra bọt khí.
Hàn Linh Hi nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu bé, trái tim ngày càng mềm, cuối cùng hóa thành một vũng nước. Đây là con của cô và Chu Đình Vũ, các cô sắp cùng cậu bé lớn lên.
Từ đó trong nhà có thêm một Chu Hàn Vũ, cả nhà đều quan tâm lo lắng, lúc nhỏ trông coi ăn và ngủ mỗi ngày, buổi tối ngủ không thoải mái khóc hai tiếng muốn ôm phải dỗ dành thay tã, sau đó đợi lớn lên một chút sẽ bò bắt đầu không nằm yên, thấy cái gì cũng phải bắt lấy sau đó dùng miệng nếm thử, thay quần áo cho cậu bé cũng phải lôi cậu bé lại mấy lần.
Rốt cuộc Hàn Linh Hi cũng hiểu tại sao nhiều bà mẹ sinh con ra rồi sau đó lại hận không thể nhét nó vào bụng lần nữa, đơn giản là không thể lơ là một giây nào. Cô giấu kỹ vật nhỏ trong nhà, góc bàn sắc bén cũng dùng giấy bao lại hết, ngay cả những trang sức nhỏ trêи quần áo và vòng tay chuông nhỏ đều tháo xuống, nếu không để ý Chu Hàn Vũ sẽ nuốt vào bụng.
Chưa kể đến Trương Phượng Lan trở nên ngày càng có tinh thần trọng nghĩa làm Hàn Linh Hi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, từ lúc Hàn Linh Hi làm mẹ trở nên ngày càng đáng tin thì cũng đồng dạng làm Trương Phượng Lan cảm động vô cùng, dưới dự soi sáng của Chu Đình Vũ rốt cuộc con gái bà cũng có thể trở thành một người tự đảm đương, vậy nên lúc đầu để hai cô ở chung một chỗ là quyết định đúng đắn biết bao nhiêu!
Gần như là Chu Đình Vũ và Hàn Linh Hi một trước một sau vào cửa, Chu Hàn Vũ thấy hai mẹ về vừa giang tay ra vừa chạy ra cửa, vừa bi bô hét lên: "Ma mi, ma mi."
Hàn Linh Hi khom lưng ôm cậu bé lên, suy nghĩ nói: "Nhóc béo, con lại nặng!"
Trọng lượng trêи tay ngày càng tăng, đó là gánh nặng ngọt ngào.
Chu Đình Vũ đứng bên cười, "Tham ăn y như cậu."
Ăn cơm tối ở nhà xong, Chu Đình Vũ và Hàn Linh Hi chơi với con, đến giờ lại dỗ cậu bé tắm ngủ, lúc tắm thằng nhỏ quăng bọt xà phòng đầy mặt Chu Đình Vũ, lên giường lại lăn lộn không chịu ngủ đợi ổn định rồi cánh tay hai người đều đau cả lên.
Nằm trêи giường, Hàn Linh Hi nhéo nhéo mặt Chu Hàn Vũ, "Thằng nhỏ lớn thật nhanh, cảm giác như mới một ngày đêm vậy."
Chu Đình Vũ nhìn con trai của cô ở phía bên kia và thở dài: "Đúng vậy, rất nhanh, hơn hai tuổi rồi."
Hàn Linh Hi cảm thấy nhẹ nhõm, "Cuối cùng là trưởng thành, sau đó dạy nó tự ngủ một giường lớn."
Cô sờ sờ mặt mình, than thở nói: "Cục cưng trưởng thành, chúng ta cũng già đi, cảm giác gần đây nếp nhăn lại thêm mấy cái rồi."
Chu Đình Vũ không cho là đúng, "Có nếp nhăn mình cũng thích."
"Sau này sẽ ngày càng nhiều, ngày càng già."
"Sợ gì, không phải mình cùng cậu già đi sao?"
Hàn Linh Hi cười, lướt qua con trai cầm tay Chu Đình Vũ, trong lòng hơi ngứa, lại có chút tủi thân, ra vẻ thật lâu không có thế giới hai người với Chu Đình Vũ?
Cơ thể nhích đến phía trước một chút, sờ cổ Chu Đình Vũ hôn nhẹ môi cô, Hàn Linh Hi còn muốn tiến thêm một bước, Chu Hàn Vũ lật người cầm quần áo của cô.
Chu Đình Vũ nhìn Hàn Linh Hi buồn bã, "Thôi ngủ đi."
Hàn Linh Hi không thể tránh được, chuẩn bị tắt đèn, bỗng nhiên cảm giác trêи lưng hơi nóng hổi, cảm giác nóng hổi này lại ngày càng mãnh liệt, sau đó gần như là ướt nhẹp, cô duỗi tay sờ thử rồi mặt tái đi, bắn người thẳng dậy.
"Cậu làm sao vậy?"
"Con trai cậu tè lên người mình!"
***