Chương 100. Bí mật mà mình gạt cậu.
Chu Đình Vũ lái xe đưa Hàn Linh Hi ra ngoài đến một chỗ cách đó sáu cây số, đó là tiểu khu cũ, tuy rằng nhìn từ kiến trúc bên ngoài đã có nhiều năm tuổi, nhưng trong tiểu khu đã cải thiện cơ sở vật chất công cộng, xanh hóa cảnh quan đang được thực hiện rất khéo léo, quy mô tiểu khu tương đối rộng, có thể cung cấp chỗ ở cho năm mươi ngàn người.
Đậu xe ở nhà để xe dưới hầm, Chu Đình Vũ dẫn Hàn Linh Hi đến khu A, tòa nhà sáu tầng tám căn. Cửa chính còn có cửa chống trộm điện tử kiểu cũ, bên trong không có lắp đặt thang máy, hai người đi bộ từng bước lên, thẳng đến tầng trêи cùng.
Chu Đình Vũ mở chiếc hộp màu xanh ngay trước mặt Hàn Linh Hi, bên trong là một chiếc chìa khóa.
Cửa phòng mở ra, Hàn Linh Hi mở to hai mắt, vừa kinh ngạc lại rung động.
Linh Hi, nếu sau này chúng ta có nhà riêng của mình, cậu muốn trang trí thế nào?
Mình à, mình thích màu xanh lam, như vậy có cảm giác đại dương tươi mát, đồ dùng trong nhà mua kiểu Mỹ, mình thích nhất là nhiều màu sắc. Còn có rèm cửa sổ nữa, bông vải sẽ càng có cảm giác ấm áp hơn, như vậy mới có hương vị gia đình. Về không gian, nhất định phải có một phòng trang điểm và phòng thay quần áo thật to, để mình có thể tha hồ để quần áo và giày dép yêu thích của mình, mình còn thích thiết kế cửa sổ lồi, lúc mặt trời mọc có thể ngồi trêи đó phơi nắng, à đúng rồi, còn phải có một ban công thật rộng rãi, tốt nhất là có thể để mình vừa ăn cơm chiều lại có thể thưởng thức phong cảnh bên ngoài, còn có còn có, tốt nhất là không gian cực lớn, cực lớn, để mình có thể lăn qua, lăn lại...
Vừa muốn ngắm cảnh ban công vừa muốn cửa sổ lồi, còn muốn phòng thay đồ và phòng trang điểm thật to, còn muốn có không gian lăn qua lăn lại, cô Hàn, có phải quá tham lam rồi không?
...
Trong không khí còn sót lại chút mùi sơn, vài chậu cây xanh lá rải rác ở các góc phòng. Mỗi một đồ dùng đều mới tinh, chúng được bao bọc bởi một tấm màn mỏng màu trắng, phảng phất dường như đang lẳng lặng chờ đợi chủ nhân của mình.
Đồng hồ chim treo tường vừa đúng lúc bắt đầu báo giờ, nhảy ra từ một phòng gỗ nhỏ, phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Cúc cu cúc cu.
Hàn Linh Hi nhìn Chu Đình Vũ, nụ cười trêи mặt lung lay sắp đổ.
"Cậu mua căn hộ này khi nào?"
"Nó không chỉ là căn hộ." Tiếng nói của Chu Đình Vũ rất nhẹ, rất mềm mại, "Món quà này tặng cho cậu, từ ngày xác định với cậu mình đã bắt tay chuẩn bị, đây là món quà mình muốn cho cậu nhất từ trước giờ, là một căn nhà có thể che mưa chắn gió."
Cô đi tới, lấy từng tấm màn che phủ trêи đồ dùng xuống, lộ ra dáng vẻ vốn có của chúng, chúng vừa quen thuộc lại xa lạ với Hàn Linh Hi. Chúng nó từng xuất hiện trong mấy trang web trong máy tính mà Chu Đình Vũ xem lướt qua, xuất hiện trong bản vẽ phác thảo tùy tay của Chu Đình Vũ, xuất hiện tình cờ khi đi dạo trong trung tâm, thì ra tất cả "ngẫu nhiên" đều do Chu Đình Vũ chuẩn bị thiết kế.
"Bí mật mình gạt cậu lúc trước chính là cái này, mình nói rồi, đến thời gian thích hợp, mình sẽ cho cậu một giải thích hợp lý. Căn nhà này mình sang tên từ người khác, chủ nhân nó bán gấp, giá cả thực tế, xung quanh có trung tâm thương mại và trường học, vị trí địa lý tốt. Mình tìm rất lâu mới thấy chỗ này, lại tốn mấy tháng mời người sửa chữa nó."
Mặc dù đoạn thời gian đó cực khổ nhưng trong lòng đầy hạnh phúc và khao khát. Ngoài việc xử lý công việc cô sẽ đến căn nhà này giám sát công trình, tưởng tượng khi Hàn Linh Hi thấy căn nhà này sẽ có biểu cảm ngạc nhiên thế nào. Để tránh mang những mùi đó về nhà, Chu Đình Vũ luôn thay một bộ đồ khác ở sau cốp xe.
"Cậu nói cậu thích màu xanh lam, mình liền đổi nền sô pha thành màu xanh, vải sô pha màu vàng nhạt để ấm áp chút, và bàn trà màu hạch đào phối hợp khéo léo, còn có cái ghế đa màu kết hợp, khi đó cậu nói nó rất cá tính, mình liền mua luôn về nhà..."
Hàn Linh Hi đánh giá phòng khách, đầu rèm cửa sổ là hoa thêu vàng nhạt, phía dưới là màu lam đậm, vải cũng là sợi đay, nhìn từ chỗ này ra ban công tất cả đều trở nên mơ hồ. Hàn Linh Hi cũng từng thấy bức tranh ghép hình trêи tường, sưu tập trong cặp tài liệu của Chu Đình Vũ, còn có đồ trang trí mỹ nghệ màu đen kia, ghế ăn bằng gỗ phối hợp trắng đen, đèn treo hình vuông, hầu như toàn bộ đều phối hợp theo sở thích của mình, khi đó Hàn Linh Hi chỉ ước mơ thôi nhưng cô không nghĩ rằng Chu Đình Vũ sẽ ghi tạc tất cả lời của mình trong lòng.
"Phòng ăn cũng có ban công, mình làm vào luôn, như vậy lúc cậu xem phim có thể ngắm phong cảnh, lúc ăn cơm cũng có thể ngắm phong cảnh, mà phong cảnh khác nhau."
Chu Đình Vũ lại dẫn cô vào phòng ngủ, "Đây là phòng ngủ chính, giấy dán tường trang trí đầu giường là mình tự chọn, đoán là cậu sẽ thích, còn có cả cửa sổ lồi cậu muốn, lót đệm năm centimet dầy vừa đủ, nằm trêи đó sẽ không cảm thấy cấn. Phòng ngủ phụ mình đổi thành phòng thay quần áo và phòng trang điểm, tuy rằng không gian không đạt yêu cầu, nhưng chức năng vẫn có, có thể treo cả mũ nữa..."
Nhìn cô kiên nhẫn giới thiệu như thuộc trong lòng bàn tay, trong lòng Hàn Linh Hi khó chịu không nói ra được, cô ngăn cản Chu Đình Vũ nói: "Cậu làm như vậy đáng giá không? Mình vốn không cần cậu như vậy..."
Chu Đình Vũ chỉ cười cười, chỉ chỉ thang lầu với cô, "Bên trêи còn một tầng, đi lên xem với mình một chút."
Lầu hai là gác lửng, độ cao khoảng hai phần ba dưới lầu, mặt tường và mặt đất phủ kín bằng sàn gỗ màu nhạt, có một mặt tường treo đầy hình hai người. Trần nghiêng, bên trêи có hai cửa thông gió, ánh mặt trời xuyên thấu qua thủy tinh rơi xuống ánh sáng vừa vặn.
"Mình để một cái bàn trêи gác lửng, có thể coi như là phòng sách của chúng ta, vẫn chưa chọn được giá sách thích hợp. Không gian ở đây cũng đủ rộng, cậu muốn lăn thế nào cũng được, hoặc là mình để máy tập thể hình, đệm yoga, dù sao dưới lầu là nhà mình không sợ ồn. Đúng rồi bên kia còn có một mái bằng nhỏ, có thể đi ra, định để mấy hoa cỏ mình trồng ngoài đó..."
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, Hàn Linh Hi chua xót, đưa lưng về phía Chu Đình Vũ cố hết sức khống chế tâm trạng của mình, cô sợ, sợ một giây tiếp theo mình sẽ hối hận.
"Mình phải đi về." Hàn Linh Hi nhanh chóng lau sạch nước mắt xoay người xuống lầu, Chu Đình Vũ đuổi theo bắt lấy cô, "Tại sao phải đi, cậu không vui sao?"
"Chu Đình Vũ, cậu làm nhiều như vậy làm gì!" Hàn Linh Hi đẩy Chu Đình Vũ ra, hét lên với cô khàn cả giọng: "Như vậy rốt cuộc có nghĩa gì?!"
"Mình muốn nói với cậu, cuộc sống chúng ta muốn không phải không thực tế, nó có thể thành hiện thực. Mình hy vọng có thể nhờ vào đó mà cậu tin tưởng mình hơn, chỉ cần cậu muốn, mình sẽ cố gắng dùng năng lực của mình thỏa mãn cậu, dù cho cậu muốn là sao trêи trời."
Chu Đình Vũ kéo hết rèm cửa sổ lầu một lại, ánh sáng bị chắn phía sau rèm cửa, ngay lập tức đêm tối bao trùm không gian.
Bỗng nhiên phòng khác biến thành một cảnh hoàn toàn khác, bàn, ghế, ván chân tường, đèn đất, cầu thang, tất cả đường viền đều phát tán ra ánh sáng hơi yếu. Hàn Linh Hi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trêи trần nhà hiện ra tia sáng sáng rực trong đêm tối, hiện ra dáng vẻ dải ngân hà. Sao, thật sự có sao, chúng nó có lớn có nhỏ, hoặc sáng hoặc tối, lấp lánh tô điểm trong trời đêm, dường như đưa tay là có thể chạm đến.
Hàn Linh Hi không thể khống chế nước mắt được nữa, rơi xuống liên tục không ngừng được. Lúc đó đùa giỡn ngây thơ cỡ nào chứ, nhưng mà Chu Đình Vũ bản lĩnh cao cường lại biến tất cả bọn chúng thành hiện thực.
Vừa muốn ngắm cảnh ban công vừa muốn cửa sổ lồi, còn muốn phòng thay đồ và phòng trang điểm thật to, còn muốn có không gian lăn qua lăn lại, cô Hàn, có phải quá tham lam rồi không?
Vậy nên mới nói là mơ ước đó, mình còn muốn ngôi sao nữa, hiện tại môi trường trong thành phố ngày càng kém vốn chẳng thấy được mấy ngôi sao.
Nếu cậu muốn, mình bắt mấy viên giúp cậu.
Ha ha, cậu tưởng cậu biết bay hả?
Biết đâu thật sự có thể.
Thôi được rồi, mình lại không muốn yêu người chim.
...
Gương mặt của Chu Đình Vũ giấu trong bóng đêm, không thấy rõ trong ánh sáng tối tăm.
"Trước đây khi cậu đi vệ sinh đêm không thích bật đèn, luôn đụng phải gì đó vào đầu gối, mình dùng nước sơn dạ quang vẽ lên tất cả đồ dùng đường nét trong nhà, cậu đi ra ngoài sẽ không đụng trúng đồ, dù bị cúp điện sắp xếp bài trí đồ dùng trong nhà cũng có thể thấy rõ ràng. Còn bức tranh trêи trần nhà, là mình mời họa sĩ vẽ, mặc kệ bên ngoài sáng sủa hay mưa rơi, cậu cũng có thể ngắm sao trong nhà, mình nghĩ cuộc sống của chúng ta ngoài ấm áp còn có thể có thêm chút lãng mạn. Linh Hi, mình đã làm xong tất cả hứa hẹn với cậu rồi. Căn nhà này chuẩn bị vì cậu, cậu... có thể ở lại bên mình không?"
"Mình vốn không đáng giá để cậu làm nhiều như vậy." Hàn Linh Hi chảy nước mắt, không khống chế được thân thể run rẩy, "Mình xin lỗi... Cậu vì mình mà làm quá nhiều, là mình nhát gan, không có can đảm đi cùng cậu. Đình Vũ, cậu nên gặp được người tốt hơn."
"Nhưng mà mình yêu cậu." Chu Đình Vũ dựa vào trực giác, nhìn chăm chú vào mắt Hàn Linh Hi, nghẹn ngào nói: "Cậu ở đây, mặc kệ cậu biến thành bộ dáng gì đi nữa, cũng sẽ không thay đổi được chuyện mình thích cậu là thật."
"Quên mình đi, chúng ta không có khả năng tiếp tục nữa. Mình không thể lại thay đổi quyết định." Hàn Linh Hi lắc đầu, "Người nhà cậu không đồng ý cho chúng ta bên nhau, chúng ta không thể kết hôn, không ai có thể cam đoan được cả đời. Có lẽ bây giờ cậu sẽ cảm thấy đau khổ, nhưng mà về sau, sau này nhất định sẽ khá hơn, mình... đã bảo Lý Kha tới đón mình."
"Linh Hi... Mình không mạnh mẽ như cậu tưởng."
Bỗng nhiên lúc đó, Chu Đình Vũ cảm thấy rất mệt, mệt chết đi. Chỉ có một ngày mà thôi, trong vòng một ngày, cô chịu đả kϊƈɦ nặng nề nhất, tất cả ước mơ đều tan thành mảnh nhỏ, sụp đổ. Là mình sai rồi, là mình đơn phương sao? Thì ra mình có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể giữ cậu ấy lại.
Chu Đình Vũ khóc.
Đây là lần đầu tiên Hàn Linh Hi thấy nước mắt của cô. Hàn Linh Hi kéo màn cửa sổ ra, tia sáng từ một bên ban công chiếu vào, gương mặt của Chu Đình Vũ được chiếu sáng một nửa còn một nửa thì tối đen, đứng đó lẻ loi, bờ vai run rẩy đơn bạc, nước mắt chảy xuống má. Nước mắt đau khổ thất vọng. Hàn Linh Hi nghĩ nhiệt độ nước mắt ấy có thể làm bỏng chính mình.
Tim như bị đao cắt.
Gần như là chạy trốn, Hàn Linh Hi lao ra cửa, cô không dám quay đầu lại nhìn gương mặt đau thương của Chu Đình Vũ. Lúc mình làm ra quyết định này, đã định trước sẽ tổn thương cậu ấy rất nặng.
Xe Lý Kha đã đến cửa tiểu khu, mãi đến khi vào trong xe, tâm trạng của Hàn Linh Hi mới tan vỡ hoàn toàn, nước mắt rơi như mưa.
Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.
Chu Đình Vũ không có sức đuổi theo cô, việc giữ lại đã làm mất hết can đảm cuối cùng của cô. Cô cuộn người ngồi xổm xuống đất, như là đứa trẻ bị vứt bỏ khóc trong phòng khách trống rỗng, nước mắt làm ướt cả áo khoác.
***