Nhánh hồng thứ bảy mươi tám
Sơ sểnh một cái đã bán đứng bản thân, phải làm sao đây? Khẩn cấp, đang chờ online!
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
"Em đang xuống đây."
Kỷ Tòng Kiêu hơi cau mày. Sau khi gửi tin nhắn cho đạo diễn, Thịnh Hoài đã ra khỏi phòng.
Cuộc gọi là do Diệp Trác gọi tới, hắn bảo cậu xuống hầm đỗ xe của khách sạn.
Tin tức ngày hôm qua quá ầm ĩ, cho dù là giữa chương trình, Kỷ Tòng Kiêu và Thịnh Hoài, hay là quan hệ giữa cậu, Tô Khanh và Thịnh Hoài khi bị thương thì đều làm phát sinh hàng loạt tranh cãi và suy đoán. Nhưng sau đó, Thịnh Hoài đã đứng ra làm sáng tỏ, Tô Khanh cũng thuận nước đẩy thuyền lên tiếng thanh minh, công bố tin tức liên quan đến đời sống tình cảm và việc rời khỏi giới để kết hôn của mình. Mọi lời đồn đại đều tự sụp đổ, chỉ còn lại sự lưu luyến của nhiều người hâm mộ dành cho Tô Khanh.
Còn về phía Kỷ Tòng Kiêu và chương trình, so sánh thái độ của hai bên, so với thái độ hùng hổ dọa người của chương trình, rõ ràng thái độ khiêm tốn và chủ động nhận lỗi của cậu dễ nhận được ấn tượng tốt hơn từ cư dân mạng, lại thêm chiêu bài tình cảm giãi bày từng câu chữ xuất phát từ tận đáy lòng, chẳng bao lâu sau, dư luận đã nghiêng về phía cậu. Không ít người suy bụng ta ra bụng người, thể hiện mình cảm thông được với hành động của cậu, cũng thể hiện sự bất mãn và lên án với hành vi không có tình người của chương trình. Nhưng dù sao mỗi người đều có cái đúng cái sai, chuyện này không còn phát sinh gì nữa, sức nóng cũng giảm dần, thay vào đó bao nhiêu người lại say sưa nói về quan hệ giữa Thịnh Hoài và Kỷ Tòng Kiêu.
Sự thể hiện của hai người này——Thịnh Hoài làm chỗ dựa cho Kỷ Tòng Kiêu, trách móc chương trình ngay khi lên sóng, Kỷ Tòng Kiêu cho bao nhiêu người leo cây chỉ vì muốn chạy tới bên Thịnh Hoài. Những hành động này đủ để thể hiện tình cảm giữa hai người rất sâu sắc, không phải chỉ là tỏ vẻ ngoài mặt. Điều này khiến những khán giả qua đường vốn đã quen xem đủ các kiểu tình cảm nhạt nhòa, đấu đá lẫn nhau trong giới giải trí, không một ai là không cảm thấy kinh ngạc. Trong thời gian ngắn, danh tiếng anh em tốt của hai người lan truyền cả trong và ngoài giới, nhiều người bày tỏ, đây mới là bạn bè chân chính. Còn có người thích gây sự lái sang cả Kiều Dịch, hỏi cậu cảm thấy thế nào. Đương nhiên, thành phần phấn khích nhất, sục sôi nhất phải kể đến fan CP Cầm Tinh. Sau chương trình truyền hình thực tế, rồi đến "Thay mận đổi đào", cộng đồng fan của bọn họ lại thu hoạch thêm được một làn sóng lớn các thuyền viên, số lượng bành trướng rất nhanh. Bọn họ không từ chối một ai gia nhập, tranh nhau tìm tòi vơ vét tất cả mọi thứ liên quan đến Kỷ Tòng Kiêu và Thịnh Hoài, cho dù là ngoài đời thực hay là tương tác trong phim, từ sản xuất lương thực cho đến kẹo ngọt, làm không biết mệt.
Chỉ là đây đều không phải nguyên nhân Diệp Trác đích thân tới.
Kỷ Tòng Kiêu thừa biết, bây giờ Diệp Trác tới không vì gì khác, chỉ có vì quan hệ giữa cậu và Thịnh Hoài.
...
Kỷ Tòng Kiêu đi một mạch đến hầm đỗ xe, cậu mới ra khỏi thang máy đã thấy một chiếc xe sáng đèn, bèn mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Vừa lên xe, cậu đã bị sặc. Bên trong xe lởn vởn khói thuốc, tàn thuốc trong gạt tàn nhiều không đếm được, cũng không biết Diệp Trác đã hút bao nhiêu điếu rồi.
Diệp Trác không mở miệng, cũng không nhúc nhích, thậm chí còn không nhìn cậu lấy một cái, chỉ lặng thinh hút điếu thuốc trên tay. Kỷ Tòng Kiêu nhìn hắn, không nói gì. Tất cả mọi người trong giới, cho dù là thân phận gì thì đều gánh áp lực không nhỏ, ít ai mà không biết hút thuốc. Đương nhiên Diệp Trác cũng nằm trong số đó. Nhưng Kỷ Tòng Kiêu đi theo hắn nhiều năm qua, chưa bao giờ thấy hắn hút đến mức dữ dội thế này. Diệp Trác luôn hành động theo niềm tin "sức khỏe tốt thì mới có thể hưởng thụ thành công", ngoài những khi quá mệt hay quá bực bội mới cần hút một điếu để bình tâm lại, những tình huống như này phát sinh, gần như là ít khi thấy.
Mà ngọn nguồn của chúng lại là cậu.
Tròng mắt Kỷ Tòng Kiêu tối sầm, cậu giữ lấy cái tay đang tiếp tục tìm thuốc của Diệp Trác.
Diệp Trác nhét thuốc vào, thở phào nhẹ nhõm, "Hai người có quan hệ gì?"
"Em nói thì anh có tin không?" Kỷ Tòng Kiêu nhìn ra bên ngoài kính chắn gió, hỏi ngược một câu.
"Không tin." Diệp Trác đáp, hắn dẫn dắt Kỷ Tòng Kiêu nhiều năm qua, đương nhiên biết rõ đâu là thật, đâu là giả, "Nhưng anh có thể nhìn ra thái độ của cậu trong đó."
Kỷ Tòng Kiêu hoài nghi quay đầu nhìn hắn.
Diệp Trác giải thích cho cậu, "Nếu như cậu giấu giếm, chứng tỏ tình cảm này không đủ sức nặng trong lòng cậu."
"Rõ ràng, khiến anh thất vọng rồi."
Câu nói này thành công rạch ra một nhát vào dòng cảm xúc mà Diệp Trác vất vả lắm mới kìm nén được, hắn cau chặt mày nhìn sang phía Kỷ Tòng Kiêu, "Kiểu gì cậu cũng muốn tự đào hố chôn mình sao?!"
"Anh nói nghe nghiêm trọng quá rồi đấy." Kỷ Tòng Kiêu sa sầm.
"Nghiêm trọng ư? Nghiêm trọng chỗ nào? Cậu biết rõ kết cục của người đồng tính trong giới, cậu không cần tương lai không cần tiền đồ nữa sao——"
"Anh Diệp." Kỷ Tòng Kiêu cắt ngang lời hắn, so với sự kiềm chế không gào thét của Diệp Trác, vẻ mặt cậu lại quá đỗi bình tĩnh, hàng lông mày chỉ hơi cau lại rồi nhướng lên. Cậu nhìn Diệp Trác, nét mặt thản nhiên, "Tiền đồ, tương lai, tiếng tăm, tiền tài, địa vị, danh vọng thì sao?"
Diệp Trác nhìn vẻ mặt thản nhiên của cậu thì bình tĩnh lại. Hắn vẫn luôn biết rõ, từ trước đến nay, những vật ngoài thân này chưa bao giờ khơi dậy được một chút hứng thú nào từ con người này. Thật ra những thứ này là thứ mà chính bản thân hắn mưu cầu.
Diệp Trác ngước đầu nới lỏng cà vạt, dường như câu nói này của Kỷ Tòng Kiêu khiến hắn khó thở, mãi sau hắn mới khàn giọng hỏi: "Cậu chắc chắn chưa?"
Kỷ Tòng Kiêu đáp một tiếng.
Diệp Trác vuốt mặt, lấy một tập kịch bản từ ghế sau, "Bây giờ cậu quá tự do tùy hứng, vài lãnh đạo cấp cao trong công ty đã tỏ thái độ không hài lòng với cậu, cậu tạm thời tránh đứng mũi chịu sào đi, xem thử kịch bản này trước, trước tiên nghe theo ý bọn họ đi tâng bốc vài người mới, còn những cái khác... về sau hẵng nói."
Kỷ Tòng Kiêu không nói gì thêm, cầm kịch bản xuống xe.
Diệp Trác nhìn bóng lưng cậu biến mất, cau mày, có vẻ đang lưỡng lự. Một lúc sau, mãi đến khi Kỷ Tòng Kiêu vào thang máy, hắn mới thu hồi ánh mắt, định rời đi. Xe còn chưa khởi động, điện thoại di động đã kêu trước, hắn ngẩn ra nhìn tên người gọi trên màn hình, nhanh chóng nhận máy——
"Giám đốc Đỗ... Vâng, tôi vừa tới... Anh cũng ở đây sao?!"
...
Khi Kỷ Tòng Kiêu mang kịch bản quay về phòng khách sạn, Thịnh Hoài đã về từ chỗ đạo diễn Ninh.
Theo dõi cả một đêm thấy không có gì đáng ngại, sáng sớm hôm nay Thịnh Hoài đã quay về khách sạn mà đoàn làm phim đặt trước, Kỷ Tòng Kiêu cũng tự nhiên đi theo anh.
"Em lấy gì thế?" Thịnh Hoài thấy cậu vào cửa, gọi cậu qua.
Kỷ Tòng Kiêu ngồi xuống bên cạnh anh, bưng nước uống một ngụm, đưa kịch bản cho anh rồi giải thích.
Thịnh Hoài tiện tay nhận lấy, cau mày nói: "Thay mận đổi đào đang rất triển vọng, bây giờ em đang trong giai đoạn đột phá, giờ mà nhận kiểu kịch bản non tay chỉ chăm chăm vào lợi nhuận thế này sẽ hủy hoại thành tựu và danh tiếng hiện tại của em."
"Em biết." Kỷ Tòng Kiêu nhún vai, chẳng bận tâm chút nào. Bây giờ cậu chẳng có gì muốn theo đuổi, chỉ có đóng phim, nhân vật tạm ổn một chút, như vậy với cậu là đủ rồi.
Kỷ Tòng Kiêu không để trong lòng không có nghĩa là Thịnh Hoài cũng buông xuôi bỏ mặc, anh phải suy nghĩ cho tương lai của bạn nhỏ nhà anh chứ. Thịnh Hoài cụp mắt, trầm ngâm nói: "Hợp đồng của em còn bao lâu?"
Kỷ Tòng Kiêu hiểu ý anh, nhưng lại chỉ có thể tạt cho anh một gáo nước lạnh, "Hơn hai năm nữa."
Thịnh Hoài cau chặt mày.
Kỷ Tòng Kiêu thu biểu cảm của anh vào mắt, giơ ngón tay vuốt nhẹ lên giữa lông mày anh, "Đến bây giờ Cảnh Hoàn vẫn đối xử với em không hề tệ, em muốn có trước có sau."
Thịnh Hoài nhìn cậu, không nói gì.
"Em biết anh đang lo lắng gì, nhưng anh cũng phải biết, em không phải người sẽ để người ta bắt nạt mình."
Thịnh Hoài nở nụ cười bất đắc dĩ, "Vậy có chuyện gì thì phải nói cho anh biết nhé."
"Chuyện gì em cũng nói với anh." Kỷ Tòng Kiêu dỗ dành. Cậu thay đổi tư thế, ngồi quỳ một gối trên sô pha, đối mặt với Thịnh Hoài, "Đợi khi nào thanh lý hợp đồng em sẽ đổi sang làm việc ở Thiên Tụng, cao chạy xa bay với anh."
"Chẳng lẽ em còn dự định nào khác sao?" Thịnh Hoài nghi hoặc hỏi cậu.
Trong nháy mắt Kỷ Tòng Kiêu bị chọc cười, vốn dĩ cậu chỉ muốn chọc Thịnh Hoài cười một chút vì thấy nét mặt của anh không tốt, không ngờ đối phương lại tỏ ra đương nhiên thế này. Chỉ là nghĩ cũng thấy đúng, về Thiên Tụng thì sẽ có Thịnh Hoài, cậu nào cần đến những nơi khác làm chi.
"Chỉ là không biết sếp Hà có thu nhận em không thôi." Cậu vuốt cằm cân nhắc. Hình như Hà Xa không thích cậu cho lắm, từ mỗi lần gặp mặt trước đây là có thể thấy được.
"Không sợ, Hà Xa phải nghe anh." Thịnh Hoài rất xấu hổ khi phải lựa chọn giải thích cho cậu bạn nhỏ giữa hai chuyện là ấn tượng của Hà Xa dành cho cậu đã thay đổi và chuyện khoe khoang bản thân trước mặt cậu.
Kỷ Tòng Kiêu vẫn chưa nhảy số kịp, "Dạ?"
Thịnh Hoài khẽ ho một tiếng, nhéo ngón tay cậu, "Cổ phần trong Thiên Tụng của anh lớn hơn Hà Xa nhiều."
Bây giờ Kỷ Tòng Kiêu mới chính thức kinh ngạc.
Huyền thoại về Hà Xa và Thiên Tụng đã được đồn đại từ rất lâu trong giới.
Truyền thông Thiên Tụng là một trong những công ty truyền thông lâu năm trong giới giải trí, trước đây từng xảy ra bão táp lớn, suýt nữa tan rã. Nghe nói khi đó lãnh đạo cấp cao của Thiên Tụng đã từ bỏ việc cứu vãn, chỉ tính toán muốn phá sản, thanh toán sổ sách xong thì bỏ đi nước ngoài thật xa. Hà Xa, người phụ nữ này xuất thân từ tầng lớp có mức lương bình thường, điểm nổi bật duy nhất chỉ có cô từng là người đại diện của huyền thoại Thịnh Hoài. Với thủ đoạn và sự quyết đoán người thường khó sánh bằng, cô thẳng tay thu mua lại Truyền thông Thiên Tụng vốn đã tuyên bố phá sản, cũng nhanh chóng gây dựng lại công ty, chỉ trong vài năm đã lội ngược dòng thành công, lại một lần nữa chiếm lấy địa vị một trong ba công ty bá chủ trong giới giải trí.
Trong câu chuyện này không hề xuất hiện bóng dáng của Thịnh Hoài, nhưng không ngờ rằng trong đó lại có cả nét bút của anh.
"Hồi đó anh vừa mới quay xong Khổng tước lam, tâm lý không được bình thường, định ra khỏi giới để xuất ngoại trị liệu. Anh nghĩ mình sẽ không bao giờ trở lại nữa, cho nên bảo Hà Xa lược bỏ tên anh ra." Thịnh Hoài giải thích ngắn gọn.
"Bạn trai em đỉnh thật sự!" Kỷ Tòng Kiêu khen từ tận đáy lòng.
Thịnh Hoài đạt được mục đích thấy khoan khoái lạ thường, quên luôn hai chữ khiêm tốn: "Hết cách rồi, dù sao cũng phải nuôi trẻ con nữa chứ."
Kỷ Tòng Kiêu:???
Thịnh Hoài: "Ai bảo trong nhà anh có một bạn nhỏ?"
Kỷ Tòng Kiêu cười phì, "Anh coi em là bạn nhỏ để nuôi, thế em phải gọi anh là gì đây? Chú à?"
Sắc mặt Thịnh Hoài đen kịt lại, "Đổi xưng hô."
Kỷ Tòng Kiêu chẳng thèm quan tâm.
"Bạn nhỏ ngoan, em mau đổi đi nào." Thịnh Hoài dỗ cậu.
"Không đổi!" Kỷ Tòng Kiêu đánh chết cũng không nghe, còn không sợ chết mà nhắc lại, "Chú! Chú!"
"Em như vậy khiến anh có cảm giác khủng hoảng." Thịnh Hoài bất đắc dĩ.
Kỷ Tòng Kiêu: "Cảm giác khủng hoảng gì cơ?"
"Cảm giác khủng hoảng khi sắp bước vào tuổi trung niên."
Kỷ Tòng Kiêu không nhịn nổi nữa, cười ngã vào lòng Thịnh Hoài.
Cậu cười ra nước mắt, còn không quên tìm đường chết, "Mới ba mươi mốt cành hoa thôi chứ mấy, chú không phải sợ!"
Thịnh Hoài hết cách, vươn tay giữ mặt cậu, "Em nói thêm câu nữa xem——"
Kỷ Tòng Kiêu ợm ờ, "Chú ơi!"
Thịnh Hoài bị cậu chọc cười, thò tay vào cù cổ cậu, "Em gọi gì cơ?"
Kỷ Tòng Kiêu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất là bị nhột. Nhưng cậu đang bị Thịnh Hoài ôm vào lòng, muốn tránh cũng không nổi, đành phải giãy giụa đầu hàng, "Anh ơi anh ới anh à! Anh Thịnh, anh Hoài, anh Thịnh Hoài, cục cưng, anh yêu, bé cưng mau thả em ra——"
Thịnh Hoài bị tràng xưng hô dồn dập này chọc cười, bèn thả cậu ra, ôm chặt vào trong ngực. Kỷ Tòng Kiêu nhoài người lên bả vai anh thở hổn hển, còn không quên lên án, "Sao anh lại hư hỏng thế hả?"
"Trước đây anh đâu có hư thế, anh nói xem, có phải em đồng ý với anh nên anh không quý trọng nữa không?"
Thịnh Hoài hôn một cái lên tai cậu, "Em gọi lại loạt xưng hô vừa xong đi, anh sẽ nói cho em biết."
Kỷ Tòng Kiêu ngồi thẳng người dậy nhìn anh, "Thật không?"
"Thật."
Kỷ Tòng Kiêu đảo mắt một vòng——
"Thịnh Thịnh——"
"Hoài Hoài——"
"Thịnh Hoài Hoài——"
Thịnh Hoài vốn đang chờ cậu gọi anh suýt chút nữa nghẹn chết.
Kỷ Tòng Kiêu hồn nhiên nhìn anh, "Anh không thể chỉ cho quan châu phóng hỏa mà không cho dân chúng thắp đèn."
Thịnh Hoài nghi hoặc, "Quan châu phóng hỏa cái gì, anh đâu có——"
Giọng anh bỗng im bặt, bỗng nhiên nhớ lại một ngày nào đó từ năm ngoái, sau cú điện thoại không thể miêu tả trong phòng tắm, anh nhướng mày lên, "Lúc đó em còn thức hả?"
Kỷ Tòng Kiêu: "..."
Sơ sểnh một cái đã bán đứng bản thân, phải làm sao đây? Khẩn cấp, đang chờ online!
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tóm tắt lại trọng điểm tình hình: Chương 21
Thịnh Hoài say rượu quên mất còn đang gọi điện với bạn nhỏ, anh làm một chuyện không thể miêu tả trong phòng tắm, sau khi kết thúc mới phát hiện điện thoại vẫn chưa ngắt, vì thế——
"Anh bạn nhỏ?"
"Kỷ Kiêu Kiêu?"
"Kỷ Trùng Trùng?"
Kỷ Tòng Kiêu giả vờ ngủ: "..."